Theo lửa đèn tan biến, như có gió thổi tới, thổi tắt đốm lửa sinh mệnh cuối

cùng của Thiên Linh Tử.

Hết thảy không cam lòng đều đã trở thành dư âm.

Tất cả điên cuồng đều trở về bình tĩnh.

Đèn tắt, người cũng diệt.

Thi hài còn sót lại dưới chân núi bị sợi hồn tràn vào bên trong, hóa thành tro

bụi, tản ra trong gió, rơi vào trên ngọn núi khác…

Xung quanh, hoàn toàn yên tĩnh một lần nữa.

Khác với sự yên tĩnh lúc trước, bây giờ là… Sự tĩnh mịch vì mọi người

ngừng thở.

Vô số kinh hãi tràn ngập cùng đôi mắt đờ đẫn, dường như đã mất đi năng

lực di động, rơi vào trên ngọn núi thứ chín, rơi vào trên người Hứa Thanh từ

đầu đến cuối đều khoanh chân ở nơi đó.

“Thiên Linh Tử… Chết rồi?”

“Thiên kiêu tộc Bạch Trạch…”

“Người này, người này rốt cuộc là ai, Nhân tộc lúc nào xuất hiện thiên kiêu

như thế!”

Hồi lâu sau, âm thanh xôn xao bỗng dâng lên, bát phương nổi sóng.

“Thần thông hắn sử dụng lúc trước, hình như ta đã từng nhìn thấy trên một

cuốn sách cổ…”

“Đó là thuật pháp của Chủ tể, cần huyết mạch của Chủ tể mới có thể triển

khai!”

“Thất Đăng, U Hỏa chú!”

“Đạo của huyết mạch Chủ tể Lý Tự Hóa, một trong số những Chủ tể ở thời

kì đỉnh cao của Nhân tộc!”

Thân là một trong những tộc đàn siêu cấp của đại lục Vọng Cổ, chỉnh thể

kiến thức của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc vượt qua tộc đàn khác quá nhiều,

cho dù Hứa Thanh có triển khai thuật pháp xa xưa, nhưng vẫn bị người ta tìm ra

ngọn nguồn như trước.

Mà trong lúc tiếng hút khí không cách nào tự điều khiển cùng sự khiếp sợ

tràn ngập nơi đây, trên ngọn núi thứ chín, nội tâm Khâu Tước Tử cũng nổi sóng

vạn trượng giống vậy.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Hứa Thanh đã là ánh mắt hoàn toàn thần phục.

Hắn không biết Nhân tộc trước mắt này rốt cuộc còn có bao nhiêu thủ đoạn,

thực lực chân chính của đối phương rốt cục mạnh đến mức nào.

Chuyện phát sinh tại một ngày này, thậm chí làm hắn có một loại ảo giác,

dường như… Đối phương thần bí giống một cái hố đen, có thể cắn nuốt hết

thảy.

Đội trưởng cũng ngoài ý muốn, nhìn Hứa Thanh mấy lần. Thất Đăng U Hỏa

chú này, hắn mới trông thấy ở chỗ Hứa Thanh lần đầu tiên, trước đó chưa từng

thấy Hứa Thanh dùng.

“Tiểu tử này, còn học được ẩn giấu, không được, ta cũng phải càng cố

gắng!”

Ngay cả vị quý tộc Viêm Nguyệt trong cung điện vàng kim giữa không

trung kia cũng chấn động, ánh mắt rơi vào trên thân Hứa Thanh như có điều suy

nghĩ.

“Khoảng thời gian trước, pho tượng Lý Tự Hóa ở Tế Nguyệt đại vực có đại

sự xảy ra, có mấy Nhân tộc diệt thần…”

Mà trong lúc mỗi người đều chìm trong rung động, từng tòa cấm sơn thu

nhỏ chậm rãi rơi xuống từ giữa không trung, cuối cùng toàn bộ trôi nổi trên đỉnh

đầu Hứa Thanh cùng hai mươi bảy tòa cấm sơn của hắn. Tổng cộng có hết thảy

một trăm ba mươi chín tòa cấm sơn.

Giữa chúng có tia sét liên kết lẫn nhau, hình thành một chỉnh thể, đồng thời

vô tận uy áp cũng khuếch tán ra từ trên đó.

Số lượng cấm sơn như thế khiến cho tâm thần tất cả mọi người đều nổi sóng

một lần nữa. Bọn họ biết Hứa Thanh rất mạnh, nhưng dụ hoặc của hơn một trăm

ngọn núi và không có bối cảnh gì vẫn khiến người ta động lòng.

Nhất là tu sĩ trên mấy ngọn núi đã được dự định, sự tham lam của bọn họ

càng đậm, nhưng bọn họ lại lựa chọn che giấu nó, để lại chờ sau này.

Cũng chính vào lúc này, hạn chế mười ngày của mảnh cấm khu này đối với

cấm sơn đạt tới thời gian, rồi biến mất.

Khoảnh khắc tán đi, giữa thiên địa tựa như mở ra lồng giam, khí tức bên

ngoài theo nhau đến, mặt đất càng rung động nổ vang. Hai mươi bảy tòa cấm

sơn kia cũng đều tự động cắt đứt liên kết với cấm khu.

Âm thanh đến từ trong cung điện vàng kim cũng vọng lại trong chớp mắt

này.

“Dời núi, bắt đầu.”

Lời nói này vang lên giống như thổi lên kèn lệnh giết chóc cùng tranh đoạt.

Không có ai đi chú ý chỗ Hứa Thanh nữa, cho dù vẫn tham lam như cũ, nhưng

lấy đi cấm sơn chỗ mình trước tiên mới là trọng điểm bây giờ.

Nhưng chính khoảnh khắc từng tu sĩ ở đây bùng nổ tu vi, sát cơ lấp lánh

trong mắt của nhau, muốn đi tranh đoạt… Hứa Thanh chầm chậm mở ra hai

mắt.

Thời gian, đến rồi.

Hắn nâng tay phải lên, vung về phía toàn bộ thiên địa. Trong chớp mắt tiếp

theo, bầu trời tối sầm lại, mây mù đột nhiên tuôn ra. Một luồng khí tức làm cho

cả cấm khu đều rung động xuất hiện trên bầu trời, trấn áp mặt đất.

Tất cả mọi người bên trong cấm khu đều tái mét cả mặt.

Trên bầu trời, một tòa lao ngục đen nhánh lại thật lớn chậm rãi xuất hiện,

che khuất bầu trời, bao phủ cấm khu.

Vô số sấm sét bay lượn xung quanh, từng tiếng kêu rên đến từ hư vô truyền

khắp tứ phương.

Uy nghiêm, âm trầm, máu tanh, trấn áp, đây chính là cảm quan lao ngục này

đem đến cho tất cả mọi người.

Khoảnh khắc xuất hiện, nó nặng nề rơi xuống mặt đất.

Trong tiếng nổ vang, mặt đất quay cuồng, lao ngục xuyên thấu ngọn núi, rơi

vào mặt đất.

Nó giam giữ hai mươi bảy tòa cấm sơn và phạm vi xung quanh vào trong.

Giờ phút này, trong lao ngục có tiếng cười dữ tợn truyền đến, có thể thấy

được trong từng dãy phòng giam, có sư tử đá đang múa may, huyễn hóa ra bóng

dáng to lớn.

Có cái đầu đang lăn lộn, truyền ra tiếng cười quái dị thút thít.

Có cối xay đang xoay tròn, ép ra vô tận máu tươi.

Có người bù nhìn đang bện cỏ, hình thành vô số người tí hon, rồi chúng phát

ra tiếng kêu rên.

Có lão già Đan Thanh điên cuồng vung vẩy bút mực, vẽ ra thân thể tử vong

của tất cả tu sĩ trong cấm sơn.

Còn có một… Ngón tay xuyên thấu qua rất nhiều lao ngục to lớn.

Khí tức Thần linh bùng nổ trong đó.

Đây chính là Đinh 132 sau khi được hoàn chỉnh.

Mà giọng nói của Hứa Thanh cũng vang vọng vào thời khắc này.

“Ba nhịp thở sau, người sống nơi đây đều chết.”

Theo lời nói truyền ra, cánh cửa nhà tử Đinh 132 chậm rãi mở ra.

Đây là… Sinh Tử Môn.

Sinh Tử Môn, một câu hai ý nghĩa.

Trong vòng ba nhịp thở, người đồng ý rời khỏi cánh cửa này, chính là lựa

chọn sinh tồn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện