Hiển nhiên vật này có mối liên hệ mật thiết với Thần linh.
Nó trôi nổi trên đỉnh đầu Thiên Linh Tử, khói xanh từ từ dâng lên trong đó,
cao chừng trăm trượng, lan ra tại điểm cuối cùng, rồi rơi xuống như thác nước,
hình thành từng vòng từng vòng vòng khói, bao phủ Thiên Linh Tử vào trong.
Từng tên tộc Bạch Trạch xung quanh đều lộ ra nét mặt cuồng nhiệt, cúi đầu
cúng bái.
Nét mặt Thiên Linh Tử như thường. Hắn cất bước như Thần tử, đi đến ngọn
núi thứ chín Hứa Thanh đang ở.
Ánh mắt đến từ ngọn núi khác cũng đều cùng hội tụ tại đây trong chớp mắt
này.
Dưới những ánh mắt ấy, Thiên Linh Tử bước vào ngọn núi thứ chín. Sương
độc ập vào mặt hắn, thời khắc đụng chạm hắn, sương độc không có cách nào
xuyên thấu khói vòng ngay lập tức, mà bị ngăn cản ở ngoài.
Tùy ý hắn tiến lên trong sương độc này.
Tất cả tu sĩ nhìn thấy một cảnh này đều chấn động tâm thần. Khâu Tước Tử
trên ngọn núi thứ chín cũng thất kinh trong lòng. Đối với vị đang đến này, hắn
đã từng nghe nói.
Dù mình là bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên, thân phận cao hơn, nhưng
hắn cũng không thể không thừa nhận, danh tiếng của đối phương càng lớn hơn.
Đối phương là thiên kiêu có tốc độ tu hành nhanh nhất trong tộc Bạch Trạch
trăm năm qua.
Thế là hắn không khỏi nhìn về phía hai người Hứa Thanh.
Đội trưởng vẫn nhẹ nhõm như cũ. Hứa Thanh dù mở mắt ra, nhưng lại
không nhìn vị Thiên Linh Tử đang đến kia đầu tiên, mà nhìn lư hương trên đỉnh
đầu hắn trước, cuối cùng mới dời ánh mắt xuống, nhìn vào mắt Thiên Linh Tử
từ xa xa.
Biểu cảm của Thiên Linh Tử không có bất cứ biến hóa nào. Hắn đi tới từng
bước một. Càng tới gần, uy áp đến từ trên người hắn càng trở nên mãnh liệt
hơn, khí thế như hồng, mỗi một bước đều khiến cả ngọn núi rung động.
Những nơi đi qua, sương độc xung quanh càng tự động rẽ ra, không tạo
thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với hắn.
Sát ý cùng ngang ngược cũng lộ ra trên người hắn.
Nhưng trên thực tế, nội tâm Thiên Linh Tử thời khắc này cũng gợn sóng,
bởi vì hắn có thể cảm thụ rõ ràng, sương độc này càng hung mãnh hơn xa suy
nghĩ của mình. Nó nhìn như không đáng ngại đối với mình, nhưng trên thực tế
sự xâm nhập của nó vẫn luôn tồn tại từ đầu đến cuối.
Lại thông qua cảm giác đối với lư hương, hắn có dự cảm lư hương này của
mình nhiều nhất có thể tiếp tục nửa canh giờ, sau đó khả năng cao là không
cách nào tiếp tục ngăn cản nữa.
“Thần chú này rất phi phàm.”
“Nhưng nửa canh giờ, đã đủ rồi.”
Tia sắc lạnh trong mắt Thiên Linh Tử càng đậm hơn. Giờ phút này hắn còn
cách Hứa Thanh có ba trăm trượng, thân thể đột nhiên tăng tốc. Cả người hắn
như một ngôi sao băng có thể hủy thiên diệt địa, nhấc lên tiếng rít chói tai sắc
nhọn kinh thiên, nhanh chóng tới gần chỗ Hứa Thanh.
Thế như chẻ tre, tồi khô lạp hủ, núi non nổ vang, cỏ cây hóa tro bụi. Hết
thảy ánh sáng như đều biến mất giữa thiên địa, chỉ có ngôi sao băng này thành
thứ đáng chú ý duy nhất.
Khâu Tước Tử thay đổi sắc mặt, tu vi trong thân thể bốc lên. Đội trưởng lại
ngáp một cái, mà Hứa Thanh, nét mặt từ đầu đến cuối đều không thay đổi quá
lớn. Giờ phút này, hắn nâng tay phải lên, nhìn sao băng tiến đến, một ngón tay
rơi vào trên mi tâm của mình, lơ lửng cách ba tấc.
Làn da ở mi tâm hắn nháy mắt xuất hiện rất nhiều hoa văn màu đen, lít nha
lít nhít, có lớn có nhỏ, giống như mạch máu toàn thân đều hội tụ ở đây, sắp xếp
giao thoa lẫn nhau, lại tạo thành một gương mặt quỷ dữ tợn.
Khoảnh khắc ngón tay lơ lửng ở đó, gương mặt quỷ này lại thắp lên lửa
giống như đèn, u hỏa phóng ra ngoài.
Từ xa nhìn lại, phảng phất mi tâm Hứa Thanh xuất hiện một chiếc quỷ
đăng! Thiên Linh Tử còn cách hai trăm bảy mươi trượng nữa.
Ngón tay Hứa Thanh vạch một đường, lần này rơi trên bả vai bên trái.
Ngay sau đó, ở vị trí bả vai của hắn, mạch máu màu đen nhanh chóng hội tụ,
xuất hiện ngọn quỷ đăng thứ hai.
U hỏa lay động, thời khắc Thiên Linh Tử còn cách hơn hai trăm ba mươi
trượng, ngón tay Hứa Thanh rơi vào một bên bả vai khác, rồi sau đó là đan điền,
tiếp theo là hai chân, nơi cuối cùng rơi xuống là trái tim.
Tất cả bấm niệm pháp quyết đều hoàn thành trong nháy mắt.
Bảy ngọn đèn u hỏa, toàn bộ thiêu đốt trong thân thể Hứa Thanh.
Khí tức của hắn tăng vọt, đồng thời một lực lượng nguyền rủa cũng tràn ra
từ trong bảy ngọn quỷ đăng này, hóa thành bảy gương mặt quỷ dữ tợn. Vui,
giận, lo, nghĩ, kinh, sợ, mỗi gương mặt đều khác biệt.
Đây chính là thuật cấm kỵ tới từ Chủ tể Lý Tự Hóa, lại do con trai thứ tư
của hắn học được, cũng bị Hứa Thanh mô phỏng nắm giữ.
Thất Đăng U Hỏa chú!
Đây là một loại nguyền rủa chắc chắn phải chết!
Ánh mắt Hứa Thanh lạnh băng nhìn về phía Thiên Linh Tử giờ phút này đã
xuất hiện ở nơi cách mình mười trượng, khí thế ngập trời nhưng nét mặt lại hơi
thay đổi, hắn thản nhiên mở miệng.
“Đèn tắt, người diệt.”
Âm thanh lạnh lùng của Hứa Thanh vang vọng giữa thiên địa cấm khu,
những nơi đi qua giống như bị cơn gió tử vong thổi qua.
Nhân gian lại như tia sáng trong minh đăng, thu hút sinh hồn, càng hội tụ
thế bài sơn đảo hải trên người hắn.
Vô số sợi hồn màu đỏ ở phía sau ngọn núi thứ chín tràn ra màu đỏ tươi, như
máu như ma!
Bảy ngọn U Hỏa đăng trên thân biến thành mặt quỷ lan tràn ra khắp thân thể
của hắn rồi đi khắp xung quanh, quỷ dị lành lạnh, lại phối hợp với dung nhan
tuấn lãng, mái tóc dài phiêu dật của hắn.
Hứa Thanh giờ khắc này vô song trên đời!
Loại cảm giác khí thôn sơn hà kia làm bầu trời biến sắc, gió lớn rít gào.
Một cảnh này rơi vào trong mắt Thiên Linh Tử, khiến đáy lòng hắn không
khỏi quay cuồng, trong đầu như có sấm sét ầm ầm đánh xuống, nét mặt hắn
bỗng nhiên tái mét. Một cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt đến cực hạn chưa
từng xuất hiện bỗng dâng lên ngập trời trong thân thể hắn giống như thủy triều.
Nó trôi nổi trên đỉnh đầu Thiên Linh Tử, khói xanh từ từ dâng lên trong đó,
cao chừng trăm trượng, lan ra tại điểm cuối cùng, rồi rơi xuống như thác nước,
hình thành từng vòng từng vòng vòng khói, bao phủ Thiên Linh Tử vào trong.
Từng tên tộc Bạch Trạch xung quanh đều lộ ra nét mặt cuồng nhiệt, cúi đầu
cúng bái.
Nét mặt Thiên Linh Tử như thường. Hắn cất bước như Thần tử, đi đến ngọn
núi thứ chín Hứa Thanh đang ở.
Ánh mắt đến từ ngọn núi khác cũng đều cùng hội tụ tại đây trong chớp mắt
này.
Dưới những ánh mắt ấy, Thiên Linh Tử bước vào ngọn núi thứ chín. Sương
độc ập vào mặt hắn, thời khắc đụng chạm hắn, sương độc không có cách nào
xuyên thấu khói vòng ngay lập tức, mà bị ngăn cản ở ngoài.
Tùy ý hắn tiến lên trong sương độc này.
Tất cả tu sĩ nhìn thấy một cảnh này đều chấn động tâm thần. Khâu Tước Tử
trên ngọn núi thứ chín cũng thất kinh trong lòng. Đối với vị đang đến này, hắn
đã từng nghe nói.
Dù mình là bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên, thân phận cao hơn, nhưng
hắn cũng không thể không thừa nhận, danh tiếng của đối phương càng lớn hơn.
Đối phương là thiên kiêu có tốc độ tu hành nhanh nhất trong tộc Bạch Trạch
trăm năm qua.
Thế là hắn không khỏi nhìn về phía hai người Hứa Thanh.
Đội trưởng vẫn nhẹ nhõm như cũ. Hứa Thanh dù mở mắt ra, nhưng lại
không nhìn vị Thiên Linh Tử đang đến kia đầu tiên, mà nhìn lư hương trên đỉnh
đầu hắn trước, cuối cùng mới dời ánh mắt xuống, nhìn vào mắt Thiên Linh Tử
từ xa xa.
Biểu cảm của Thiên Linh Tử không có bất cứ biến hóa nào. Hắn đi tới từng
bước một. Càng tới gần, uy áp đến từ trên người hắn càng trở nên mãnh liệt
hơn, khí thế như hồng, mỗi một bước đều khiến cả ngọn núi rung động.
Những nơi đi qua, sương độc xung quanh càng tự động rẽ ra, không tạo
thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với hắn.
Sát ý cùng ngang ngược cũng lộ ra trên người hắn.
Nhưng trên thực tế, nội tâm Thiên Linh Tử thời khắc này cũng gợn sóng,
bởi vì hắn có thể cảm thụ rõ ràng, sương độc này càng hung mãnh hơn xa suy
nghĩ của mình. Nó nhìn như không đáng ngại đối với mình, nhưng trên thực tế
sự xâm nhập của nó vẫn luôn tồn tại từ đầu đến cuối.
Lại thông qua cảm giác đối với lư hương, hắn có dự cảm lư hương này của
mình nhiều nhất có thể tiếp tục nửa canh giờ, sau đó khả năng cao là không
cách nào tiếp tục ngăn cản nữa.
“Thần chú này rất phi phàm.”
“Nhưng nửa canh giờ, đã đủ rồi.”
Tia sắc lạnh trong mắt Thiên Linh Tử càng đậm hơn. Giờ phút này hắn còn
cách Hứa Thanh có ba trăm trượng, thân thể đột nhiên tăng tốc. Cả người hắn
như một ngôi sao băng có thể hủy thiên diệt địa, nhấc lên tiếng rít chói tai sắc
nhọn kinh thiên, nhanh chóng tới gần chỗ Hứa Thanh.
Thế như chẻ tre, tồi khô lạp hủ, núi non nổ vang, cỏ cây hóa tro bụi. Hết
thảy ánh sáng như đều biến mất giữa thiên địa, chỉ có ngôi sao băng này thành
thứ đáng chú ý duy nhất.
Khâu Tước Tử thay đổi sắc mặt, tu vi trong thân thể bốc lên. Đội trưởng lại
ngáp một cái, mà Hứa Thanh, nét mặt từ đầu đến cuối đều không thay đổi quá
lớn. Giờ phút này, hắn nâng tay phải lên, nhìn sao băng tiến đến, một ngón tay
rơi vào trên mi tâm của mình, lơ lửng cách ba tấc.
Làn da ở mi tâm hắn nháy mắt xuất hiện rất nhiều hoa văn màu đen, lít nha
lít nhít, có lớn có nhỏ, giống như mạch máu toàn thân đều hội tụ ở đây, sắp xếp
giao thoa lẫn nhau, lại tạo thành một gương mặt quỷ dữ tợn.
Khoảnh khắc ngón tay lơ lửng ở đó, gương mặt quỷ này lại thắp lên lửa
giống như đèn, u hỏa phóng ra ngoài.
Từ xa nhìn lại, phảng phất mi tâm Hứa Thanh xuất hiện một chiếc quỷ
đăng! Thiên Linh Tử còn cách hai trăm bảy mươi trượng nữa.
Ngón tay Hứa Thanh vạch một đường, lần này rơi trên bả vai bên trái.
Ngay sau đó, ở vị trí bả vai của hắn, mạch máu màu đen nhanh chóng hội tụ,
xuất hiện ngọn quỷ đăng thứ hai.
U hỏa lay động, thời khắc Thiên Linh Tử còn cách hơn hai trăm ba mươi
trượng, ngón tay Hứa Thanh rơi vào một bên bả vai khác, rồi sau đó là đan điền,
tiếp theo là hai chân, nơi cuối cùng rơi xuống là trái tim.
Tất cả bấm niệm pháp quyết đều hoàn thành trong nháy mắt.
Bảy ngọn đèn u hỏa, toàn bộ thiêu đốt trong thân thể Hứa Thanh.
Khí tức của hắn tăng vọt, đồng thời một lực lượng nguyền rủa cũng tràn ra
từ trong bảy ngọn quỷ đăng này, hóa thành bảy gương mặt quỷ dữ tợn. Vui,
giận, lo, nghĩ, kinh, sợ, mỗi gương mặt đều khác biệt.
Đây chính là thuật cấm kỵ tới từ Chủ tể Lý Tự Hóa, lại do con trai thứ tư
của hắn học được, cũng bị Hứa Thanh mô phỏng nắm giữ.
Thất Đăng U Hỏa chú!
Đây là một loại nguyền rủa chắc chắn phải chết!
Ánh mắt Hứa Thanh lạnh băng nhìn về phía Thiên Linh Tử giờ phút này đã
xuất hiện ở nơi cách mình mười trượng, khí thế ngập trời nhưng nét mặt lại hơi
thay đổi, hắn thản nhiên mở miệng.
“Đèn tắt, người diệt.”
Âm thanh lạnh lùng của Hứa Thanh vang vọng giữa thiên địa cấm khu,
những nơi đi qua giống như bị cơn gió tử vong thổi qua.
Nhân gian lại như tia sáng trong minh đăng, thu hút sinh hồn, càng hội tụ
thế bài sơn đảo hải trên người hắn.
Vô số sợi hồn màu đỏ ở phía sau ngọn núi thứ chín tràn ra màu đỏ tươi, như
máu như ma!
Bảy ngọn U Hỏa đăng trên thân biến thành mặt quỷ lan tràn ra khắp thân thể
của hắn rồi đi khắp xung quanh, quỷ dị lành lạnh, lại phối hợp với dung nhan
tuấn lãng, mái tóc dài phiêu dật của hắn.
Hứa Thanh giờ khắc này vô song trên đời!
Loại cảm giác khí thôn sơn hà kia làm bầu trời biến sắc, gió lớn rít gào.
Một cảnh này rơi vào trong mắt Thiên Linh Tử, khiến đáy lòng hắn không
khỏi quay cuồng, trong đầu như có sấm sét ầm ầm đánh xuống, nét mặt hắn
bỗng nhiên tái mét. Một cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt đến cực hạn chưa
từng xuất hiện bỗng dâng lên ngập trời trong thân thể hắn giống như thủy triều.
Danh sách chương