Thú thật là Trần Tĩnh Kỳ đã có chút rung động, trong một khoảnh khắc hắn lại thấy bóng dáng của Thục phi Kim Vận hiện về, ánh mắt bất giác lộ rõ nét nhu tình mê luyến.
Vương phi Lâm Tịnh Y trông thấy vẻ mặt khác lạ ấy của hắn, rốt cuộc cũng hoàn hồn, phản ứng lại. Nàng vội vàng tách ra khỏi cái ôm giữ của Trần Tĩnh Kỳ.
- A... Vương phi, xin lỗi!
Lâm Tịnh Y nhẹ lắc đầu, sắc diện nhanh chóng khôi phục như thường. Nàng thoáng liếc mấy tên văn nhân say mèm ngả nghiêng xiêu vẹo phía trước, giữ khoảng cách tiếp tục bước đi.
...
Sau đêm hôm đó, Trần Tĩnh Kỳ trở về thì đóng kín căn phòng, trừ lúc ăn cơm tắm rửa thì suốt mấy ngày cũng chẳng thấy trở ra.
Chuyện này không can hệ với Trung vương Lý Long Việt, càng không dính líu gì đến Vương phi Lâm Tịnh Y, vốn dĩ là dự định ban đầu của hắn. Tất nhiên, bên trong căn phòng khép kín ấy, hắn đang làm một điều rất quan trọng, chưa muốn tiết lộ cho ai.
Bao Bọc Vàng, Bao Tự, cha con hai người cũng hoàn toàn mờ mịt. Bọn họ chỉ được nghe Trần Tĩnh Kỳ bảo là hắn đang viết chữ, vẽ tranh, phần đó là chữ gì, tranh gì thì chẳng tài nào đoán ra được.
Cứ thế, mãi cho đến ngày thứ tư...
Hôm nay rốt cuộc Trần Tĩnh Kỳ cũng chịu mở toang cánh cửa, ra ngoài đón gió. Mặc dù cả đêm không ngủ, đôi mắt đã thâm quầng, song thần thái của hắn trông lại rất thư thái, giống như là vừa mới đạt được thứ gì rất đáng mong đợi.
...
- Công tử, ba ngày vừa qua ngài rốt cuộc có ngủ hay không vậy? Bên bàn ăn, Bao Bọc Vàng tay cầm bát, nhưng chưa vội ăn mà nhìn Trần Tĩnh Kỳ hỏi. Chiếu theo sắc diện của Trần Tĩnh Kỳ lúc này thì rõ ràng thân thể đang rất hư nhược; khuôn mặt của hắn, nó hốc hác đi nhiều.
- Oáp...
Trần Tĩnh Kỳ che miệng ngáp dài:
- Mỗi ngày ngủ một canh giờ.
Nói xong hắn lại tiếp tục cầm đũa gắp thức ăn.
- Công tử, ăn cơm xong ta đi nấu cho ngài ít thuốc để bồi bổ.
- Ừ.
...
- Công tử...
- Lão Bao, ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, nhưng mà... tạm thời chưa thể nói cho ngươi biết.
Trần Tĩnh Kỳ đã nói rõ ràng như vậy rồi nên Bao Bọc Vàng cũng thôi không hỏi han gì nữa. Phần Bao Tự, từ nãy đến giờ nàng vẫn im lặng ngồi ăn, cho dù trong lòng có muốn hỏi thì nàng cũng sẽ không hỏi. Kể từ lúc bị Trần Tĩnh Kỳ hắn giáo huấn, tỏ thái độ giễu cợt xem thường thì nàng đã chẳng còn muốn nói chuyện với hắn nữa.
Nhưng là, Bao Tự nàng muốn giữ khoảng cách không có nghĩa người khác cũng muốn y như vậy. Trần Tĩnh Kỳ coi như giữa đôi bên chưa có hiềm khích gì, thản nhiên nói:
- Bao Tự, chiều nay ngươi nấu nước sớm một chút, ta cần tắm gội, sẽ đi ra ngoài.
- Ta biết rồi.
Bao Tự ứng tiếng, trong giọng điệu gần như không có cảm xúc.
...
Chiều tối hôm ấy, tại phủ Vũ vương, nơi trước đây vốn là Thái tử phủ.
Kể từ khi Lý Long Tích bị phế truất ngôi vị Thái tử thì toà phủ đệ này đã có nhiều thay đổi, không chỉ ở tấm biển treo ngoài cổng chính mà còn cả những thứ ở bên trong, chẳng riêng đồ vật mà thậm chí cả con người.
Trước đây, Thái tử phủ rất đông vui náo nhiệt, bên trong phủ môn khách vào ra nườm nượp, nhưng là hôm nay, khi Thái tử phủ đổi thành Vũ vương phủ, bầu không khí đã vắng lặng đi nhiều. Nhất là ở trong mấy ngày này, bên cạnh Vũ vương Lý Long Tích, môn khách chẳng có mấy người dám tiếp cận, những tì nữ cũng rất e ngại mỗi khi buộc phải tới gần hầu hạ.
Trong mấy ngày này, đã có không dưới ba người bị Lý Long Tích giết chết rồi đấy, hạ nhân dưới trướng làm sao mà không sợ cho được?
Tâm trạng của Lý Long Tích rất không tốt, mấy hôm nay đang rất buồn bực. Nguyên do là bởi những thuộc hạ tài ba dưới trướng, một bộ phận đã quay lưng rời đi, có kẻ thậm chí còn đầu nhập vào phe đối địch là Cửu vương Lý Long Thành. Để mất nhân tài, Lý Long Tích lập tức nhìn thấy ngay hệ lụy.
Số là phụ hoàng của hắn rất thích thư hoạ, hằng năm vào đêm Nguyên Tiêu đều tổ chức cuộc thi ngâm thơ đối đáp, cho phép tất cả hoàng thân quốc thích, văn võ quần thần tham gia. Nếu ai thắng cuộc, đối đáp hay nhất, hoàn chỉnh nhất, như vậy phụ hoàng của hắn sẽ liền trọng thưởng, về sau còn đặc biệt lưu tâm cất nhắc.
Nếu là những năm trước, Lý Long Tích sẽ chả buồn lo nghĩ làm gì. Đơn giản là khi ấy dưới trướng của hắn có Hứa Bỉ - một bậc trí thức danh tiếng lẫy lừng đương thời của Hạng quốc - phò tá. Với Hứa Bỉ này, cho dù là kiến thức văn chương hay là khả năng ứng đối đều rất đáng khâm phục, khắp Hạng đô không ai giỏi hơn được hắn. Đặc biệt ở nét chữ. Mỗi một chữ hắn viết ra, phải nói so với danh gia kim cổ tính trong cả tám nước Trần, Hạng, Vệ, Đông Hồ, Tây Cơ, Lỗ, Ân, Ô Đề, chỉ hơn hoặc ngang chứ tuyệt không thua kém.
Đáng hận, Hứa Bỉ, kẻ này hiện đã rời khỏi Vũ vương phủ, chuyển sang Cửu vương phủ, hợp với Tào Tất An - một bậc đại trí khác - cùng nhau phò tá cho Lý Long Thành. Điều đó cũng đồng nghĩa rằng: Nguyên Tiêu năm nay, Lý Long Thành đã nắm được lợi thế trong cuộc thi ngâm thơ ứng đối do phụ hoàng hắn khởi xướng. Mà theo Lý Long Tích hắn được biết thì năm nay, trừ bỏ hoàng thân quốc thích, văn võ quần thần Hạng quốc, phụ hoàng hắn còn có mời hai vị sứ thần của Đại Trần và Đông Hồ cùng tới dự. Đại diện nước Trần là Phạm Đăng Giai, còn đại diện của Đông Hồ là Đề Thanh, cả hai đều đang giữ chức Cần Thanh Đại học sĩ ở quốc gia của mình, thuộc hàng trí thức lão làng, so với Hứa Bỉ, Tào Tất An cũng không hề thua kém.
Như vậy, cuộc thi ứng đối văn chương trong đêm Nguyên Tiêu, ý nghĩa đã sai biệt đi rất nhiều. Đây là vấn đề thể diện, một cuộc so tài giữa các quốc gia. Trần, Hạng, Đông Hồ, nước nào đối đáp hay nhất, chữ nghĩa tốt nhất thì quốc gia của nước đó sẽ được nở mày nở mặt và ngược lại. Giả sử, nếu Hứa Bỉ, Tào Tất An giành chiến thắng, áp chế được hai vị sứ thần Phạm Đăng Giai và Đề Thanh của Đại Trần, Đông Hồ, như vậy công lớn sẽ thuộc về Cửu vương Lý Long Thành, từ đó khiến cho uy vọng của Lý Long Thành càng thêm tăng cao, rất có lợi cho việc tranh đoạt ngôi Thái tử. Nói không chừng trong lúc cao hứng phụ hoàng của hắn còn có thể đưa ra quyết định luôn...
Mẫu hậu của hắn đã căn dặn, nhất định không thể để thua kém Lý Long Thành, trong cuộc thi ngâm thơ đối đáp kia hắn nhất định phải thắng, thế nhưng... làm sao thắng đây?
Dưới trướng của Lý Long Tích hắn hiện giờ, thật sự là chẳng thể tìm ra được ai có đủ tài năng để mà so đấu với Hứa Bỉ và Tào Tất An. Mấy hôm nay hắn suy nghĩ, đã đến Trung vương phủ mượn người. Kẻ hắn chọn chính là Viên Hi - quán chủ của Túy Vân thi quán, người từng được chính miệng Hứa Bỉ thừa nhận năng lực, nói có thể so được với mình. Song đáng tiếc, theo lời Lý Long Việt hồi báo thì Viên Hi đã đi du ngoạn phương nam, chưa biết khi nào trở lại. Thất vọng, hắn phải rà soát danh sách, thử tìm thêm người. Trung vương Lý Long Việt cũng đã giới thiệu một vài người, Lý Long Tích hắn có gặp và xem qua bút tích, song đều chưa ưng.
Những kẻ kia mặc dù có tài, nhưng nếu đem so với Hứa Bỉ, đem so với Tào Tất An... không bì được.
Vương phi Lâm Tịnh Y trông thấy vẻ mặt khác lạ ấy của hắn, rốt cuộc cũng hoàn hồn, phản ứng lại. Nàng vội vàng tách ra khỏi cái ôm giữ của Trần Tĩnh Kỳ.
- A... Vương phi, xin lỗi!
Lâm Tịnh Y nhẹ lắc đầu, sắc diện nhanh chóng khôi phục như thường. Nàng thoáng liếc mấy tên văn nhân say mèm ngả nghiêng xiêu vẹo phía trước, giữ khoảng cách tiếp tục bước đi.
...
Sau đêm hôm đó, Trần Tĩnh Kỳ trở về thì đóng kín căn phòng, trừ lúc ăn cơm tắm rửa thì suốt mấy ngày cũng chẳng thấy trở ra.
Chuyện này không can hệ với Trung vương Lý Long Việt, càng không dính líu gì đến Vương phi Lâm Tịnh Y, vốn dĩ là dự định ban đầu của hắn. Tất nhiên, bên trong căn phòng khép kín ấy, hắn đang làm một điều rất quan trọng, chưa muốn tiết lộ cho ai.
Bao Bọc Vàng, Bao Tự, cha con hai người cũng hoàn toàn mờ mịt. Bọn họ chỉ được nghe Trần Tĩnh Kỳ bảo là hắn đang viết chữ, vẽ tranh, phần đó là chữ gì, tranh gì thì chẳng tài nào đoán ra được.
Cứ thế, mãi cho đến ngày thứ tư...
Hôm nay rốt cuộc Trần Tĩnh Kỳ cũng chịu mở toang cánh cửa, ra ngoài đón gió. Mặc dù cả đêm không ngủ, đôi mắt đã thâm quầng, song thần thái của hắn trông lại rất thư thái, giống như là vừa mới đạt được thứ gì rất đáng mong đợi.
...
- Công tử, ba ngày vừa qua ngài rốt cuộc có ngủ hay không vậy? Bên bàn ăn, Bao Bọc Vàng tay cầm bát, nhưng chưa vội ăn mà nhìn Trần Tĩnh Kỳ hỏi. Chiếu theo sắc diện của Trần Tĩnh Kỳ lúc này thì rõ ràng thân thể đang rất hư nhược; khuôn mặt của hắn, nó hốc hác đi nhiều.
- Oáp...
Trần Tĩnh Kỳ che miệng ngáp dài:
- Mỗi ngày ngủ một canh giờ.
Nói xong hắn lại tiếp tục cầm đũa gắp thức ăn.
- Công tử, ăn cơm xong ta đi nấu cho ngài ít thuốc để bồi bổ.
- Ừ.
...
- Công tử...
- Lão Bao, ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, nhưng mà... tạm thời chưa thể nói cho ngươi biết.
Trần Tĩnh Kỳ đã nói rõ ràng như vậy rồi nên Bao Bọc Vàng cũng thôi không hỏi han gì nữa. Phần Bao Tự, từ nãy đến giờ nàng vẫn im lặng ngồi ăn, cho dù trong lòng có muốn hỏi thì nàng cũng sẽ không hỏi. Kể từ lúc bị Trần Tĩnh Kỳ hắn giáo huấn, tỏ thái độ giễu cợt xem thường thì nàng đã chẳng còn muốn nói chuyện với hắn nữa.
Nhưng là, Bao Tự nàng muốn giữ khoảng cách không có nghĩa người khác cũng muốn y như vậy. Trần Tĩnh Kỳ coi như giữa đôi bên chưa có hiềm khích gì, thản nhiên nói:
- Bao Tự, chiều nay ngươi nấu nước sớm một chút, ta cần tắm gội, sẽ đi ra ngoài.
- Ta biết rồi.
Bao Tự ứng tiếng, trong giọng điệu gần như không có cảm xúc.
...
Chiều tối hôm ấy, tại phủ Vũ vương, nơi trước đây vốn là Thái tử phủ.
Kể từ khi Lý Long Tích bị phế truất ngôi vị Thái tử thì toà phủ đệ này đã có nhiều thay đổi, không chỉ ở tấm biển treo ngoài cổng chính mà còn cả những thứ ở bên trong, chẳng riêng đồ vật mà thậm chí cả con người.
Trước đây, Thái tử phủ rất đông vui náo nhiệt, bên trong phủ môn khách vào ra nườm nượp, nhưng là hôm nay, khi Thái tử phủ đổi thành Vũ vương phủ, bầu không khí đã vắng lặng đi nhiều. Nhất là ở trong mấy ngày này, bên cạnh Vũ vương Lý Long Tích, môn khách chẳng có mấy người dám tiếp cận, những tì nữ cũng rất e ngại mỗi khi buộc phải tới gần hầu hạ.
Trong mấy ngày này, đã có không dưới ba người bị Lý Long Tích giết chết rồi đấy, hạ nhân dưới trướng làm sao mà không sợ cho được?
Tâm trạng của Lý Long Tích rất không tốt, mấy hôm nay đang rất buồn bực. Nguyên do là bởi những thuộc hạ tài ba dưới trướng, một bộ phận đã quay lưng rời đi, có kẻ thậm chí còn đầu nhập vào phe đối địch là Cửu vương Lý Long Thành. Để mất nhân tài, Lý Long Tích lập tức nhìn thấy ngay hệ lụy.
Số là phụ hoàng của hắn rất thích thư hoạ, hằng năm vào đêm Nguyên Tiêu đều tổ chức cuộc thi ngâm thơ đối đáp, cho phép tất cả hoàng thân quốc thích, văn võ quần thần tham gia. Nếu ai thắng cuộc, đối đáp hay nhất, hoàn chỉnh nhất, như vậy phụ hoàng của hắn sẽ liền trọng thưởng, về sau còn đặc biệt lưu tâm cất nhắc.
Nếu là những năm trước, Lý Long Tích sẽ chả buồn lo nghĩ làm gì. Đơn giản là khi ấy dưới trướng của hắn có Hứa Bỉ - một bậc trí thức danh tiếng lẫy lừng đương thời của Hạng quốc - phò tá. Với Hứa Bỉ này, cho dù là kiến thức văn chương hay là khả năng ứng đối đều rất đáng khâm phục, khắp Hạng đô không ai giỏi hơn được hắn. Đặc biệt ở nét chữ. Mỗi một chữ hắn viết ra, phải nói so với danh gia kim cổ tính trong cả tám nước Trần, Hạng, Vệ, Đông Hồ, Tây Cơ, Lỗ, Ân, Ô Đề, chỉ hơn hoặc ngang chứ tuyệt không thua kém.
Đáng hận, Hứa Bỉ, kẻ này hiện đã rời khỏi Vũ vương phủ, chuyển sang Cửu vương phủ, hợp với Tào Tất An - một bậc đại trí khác - cùng nhau phò tá cho Lý Long Thành. Điều đó cũng đồng nghĩa rằng: Nguyên Tiêu năm nay, Lý Long Thành đã nắm được lợi thế trong cuộc thi ngâm thơ ứng đối do phụ hoàng hắn khởi xướng. Mà theo Lý Long Tích hắn được biết thì năm nay, trừ bỏ hoàng thân quốc thích, văn võ quần thần Hạng quốc, phụ hoàng hắn còn có mời hai vị sứ thần của Đại Trần và Đông Hồ cùng tới dự. Đại diện nước Trần là Phạm Đăng Giai, còn đại diện của Đông Hồ là Đề Thanh, cả hai đều đang giữ chức Cần Thanh Đại học sĩ ở quốc gia của mình, thuộc hàng trí thức lão làng, so với Hứa Bỉ, Tào Tất An cũng không hề thua kém.
Như vậy, cuộc thi ứng đối văn chương trong đêm Nguyên Tiêu, ý nghĩa đã sai biệt đi rất nhiều. Đây là vấn đề thể diện, một cuộc so tài giữa các quốc gia. Trần, Hạng, Đông Hồ, nước nào đối đáp hay nhất, chữ nghĩa tốt nhất thì quốc gia của nước đó sẽ được nở mày nở mặt và ngược lại. Giả sử, nếu Hứa Bỉ, Tào Tất An giành chiến thắng, áp chế được hai vị sứ thần Phạm Đăng Giai và Đề Thanh của Đại Trần, Đông Hồ, như vậy công lớn sẽ thuộc về Cửu vương Lý Long Thành, từ đó khiến cho uy vọng của Lý Long Thành càng thêm tăng cao, rất có lợi cho việc tranh đoạt ngôi Thái tử. Nói không chừng trong lúc cao hứng phụ hoàng của hắn còn có thể đưa ra quyết định luôn...
Mẫu hậu của hắn đã căn dặn, nhất định không thể để thua kém Lý Long Thành, trong cuộc thi ngâm thơ đối đáp kia hắn nhất định phải thắng, thế nhưng... làm sao thắng đây?
Dưới trướng của Lý Long Tích hắn hiện giờ, thật sự là chẳng thể tìm ra được ai có đủ tài năng để mà so đấu với Hứa Bỉ và Tào Tất An. Mấy hôm nay hắn suy nghĩ, đã đến Trung vương phủ mượn người. Kẻ hắn chọn chính là Viên Hi - quán chủ của Túy Vân thi quán, người từng được chính miệng Hứa Bỉ thừa nhận năng lực, nói có thể so được với mình. Song đáng tiếc, theo lời Lý Long Việt hồi báo thì Viên Hi đã đi du ngoạn phương nam, chưa biết khi nào trở lại. Thất vọng, hắn phải rà soát danh sách, thử tìm thêm người. Trung vương Lý Long Việt cũng đã giới thiệu một vài người, Lý Long Tích hắn có gặp và xem qua bút tích, song đều chưa ưng.
Những kẻ kia mặc dù có tài, nhưng nếu đem so với Hứa Bỉ, đem so với Tào Tất An... không bì được.
Danh sách chương