"Hừm... Đồ vật của Trần Tĩnh Kỳ ta, Bao Bọc Vàng ngươi cho là có thể lấy đi được hay sao. Rất nhanh thôi ngươi sẽ liền hối hận..."
Đó chính là ý nghĩ của Trần Tĩnh Kỳ.
"Hừ, An Vương điện hạ, ta đây chỉ nói không kể cho con gái nghe chuyện ngài diễn kịch lừa gạt, chứ đâu có nói là không vạch trần những thói hư tật xấu khác của ngài. Con gái của ta, ta sẽ bắt nó quay về Trần quốc..."
Còn đây là tính toán của Bao Bọc Vàng.
Hai người đều có suy tính của riêng mình, nhưng kết quả sau cùng thì lại phụ thuộc ở Bao Tự. Nghiêng về phía ai, lựa chọn nghe ai, đấy là do Bao Tự nàng quyết định.
Thời gian... sẽ trả lời.
...
Mấy ngày sau.
Bởi do giữa Bao Bọc Vàng và Trần Tĩnh Kỳ đã đạt thành thoả thuận nên chuyện thương tích của Trần Tĩnh Kỳ, từ đầu đến cuối Bao Tự đều chẳng chút hoài nghi. Phụ thân nàng cũng đã xác nhận, kê đơn bốc thuốc rồi, nàng sao có thể nghi ngờ được? Trái lại, đối với "thương tích" của hắn, ở trong lòng mình Bao Tự cảm thấy có mấy phần áy náy. Dù sao ngươi ta cũng là vì muốn nàng tha thứ cho nên mới tự tổn hại bản thân như thế.
Xuất phát từ chút mặc cảm ấy, Bao Tự đã thôi không còn nhắc gì đến chuyện mình bị phi lễ đêm hôm đó nữa. Thay vào đấy, trong mấy ngày này nàng rất quan tâm chăm sóc...
Bao Bọc Vàng đương nhiên khó chịu. Con gái của hắn chính là đang bị người ta lợi dụng. Hắn đã cố khuyên, cố cản rồi, nhưng Bao Tự không nghe, còn nói lỗi bởi do mình nên tình nguyện chăm sóc. Rót nước pha trà, dìu đỡ tới lui, đấm lưng xoa bóp... cái gì nó cũng đều nghe theo Trần Tĩnh Kỳ hết.
Ngồi trên ghế, Bao Bọc Vàng liếc xem Trần Tĩnh Kỳ đang nhắm mắt hưởng thụ ôn nhu, chân mày nhanh chóng cau lại:
- Công tử, vết thương ở chân ngài cũng chẳng sâu, một hai hôm nữa hẳn đã có thể đi lại được rồi.
- A...
Trần Tĩnh Kỳ mở mắt, làm bộ thử nâng chân, nhăn mặt nói:
- Lão Bao, vẫn còn đau lắm. Ta e phải qua mười ngày nửa tháng nữa mới có thể tự mình đi lại được.
Bao Bọc Vàng nghe xong, thiếu điều muốn phun hết nước trà trong miệng ra. Vị An Vương điện hạ này, một chút tiết tháo cũng không có a!
- Công tử, y thuật của ta đâu có kém tới như vậy. Hay là bây giờ ngài để ta xem lại...
Quan sát thấy sắc diện xám đen của Bao Bọc Vàng, Trần Tĩnh Kỳ cũng biết điều thu liễm. Hắn cười giả lả, cuối cùng thoả hiệp, ra ám hiệu là mình sẽ không "làm phiền" Bao Tự thêm quá lâu.
- Hmm... Bao Tự, được rồi. Ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.
Phía sau, Bao Tự thu tay, bảo:
- Ta đi nấu chút chè hạt sen cho ngài.
Chè hạt sen?
Bao Bọc Vàng nghi hoặc hướng Bao Tự gọi lại:
- Con gái, vụ chè hạt sen này là thế nào?
Bao Tự thoáng liếc sang Trần Tĩnh Kỳ:
- Hôm qua công tử nói muốn ăn chè hạt sen.
- Vì thế nên hôm nay con liền đi nấu?
Bao Bọc Vàng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Sự quan tâm mà con gái hắn dành cho Trần Tĩnh Kỳ, hình như... hơi nhiều.
Thật đơn giản chỉ bởi do áy náy thôi sao?
Bao Tự chẳng để ý nhiều, thản nhiên gật đầu:
- Con thấy cũng không có tốn bao nhiêu công sức... Được rồi, cha với công tử ở đây trò chuyện, con đi xuống bếp.
- Con gái!
Bao Tự xoay lại nhìn.
- Con... nấu nhiều một chút. Ta cũng muốn ăn.
Bao Tự đi rồi, ở đại sảnh lúc này chỉ còn lại hai nam nhân là Bao Bọc Vàng và Trần Tĩnh Kỳ.
...
- Lão Bao, ngươi nhìn ta chăm chú như vậy làm gì? Ta cũng đâu phải mỹ nữ.
- Hừm... Công tử gia, rốt cuộc thì hôm đó ở trong phòng con gái ta, ngài đã lừa phỉnh gì nó?
- Lừa phỉnh? Không có a.
Trần Tĩnh Kỳ ra vẻ vô tộc lắc đầu.
Bao Bọc Vàng không quá tin:
- Thật là không có? Vậy ngài kể ta nghe xem, hôm đó ngài đã nói những lời gì?
- Thì... ta hướng Bao Tự chân thành xin lỗi.
- Chỉ nói xin lỗi?
- Phải. Nếu ngươi không tin thì cứ trực tiếp đi hỏi Bao Tự đi.
Trần Tĩnh Kỳ quyết định che giấu đến cùng. Hắn tính cả rồi. Những lời yêu thương tha thiết mà hắn đã nói ra kia, hắn tin Bao Tự sẽ không đem thuật lại cho Bao Bọc Vàng nghe. Tuy rằng Bao Tự có chút hung hăng, nhưng về phương diện tình cảm nam nữ, nàng thật rất đơn thuần, da mặt rất mỏng.
"Hưm... Bao Bọc Vàng ngươi dám tính toán ta, ta sẽ chiếm hết tiện nghi của con gái ngươi cho biết..." Trần Tĩnh Kỳ ác ý nghĩ thầm.
Song ở ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra thành thật trấn an:
- Lão Bao ngươi yên tâm đi, ta không có ý nghĩ gì với Bao Tự đâu. Huống hồ trước giờ Bao Tự đối với những kẻ văn nhược vốn ghét bỏ như vậy, làm sao có khả năng yêu thích ta được chứ.
Bao Bọc Vàng nghĩ một chút, đang định nói gì đấy thì... Từ hướng cổng chính, một người thanh niên mặc bộ y phục màu xanh kiểu hạ nhân đi vào, trên tay hắn có cầm mấy xấp vải, chất liệu thuộc hàng thượng đẳng.
Đó chính là ý nghĩ của Trần Tĩnh Kỳ.
"Hừ, An Vương điện hạ, ta đây chỉ nói không kể cho con gái nghe chuyện ngài diễn kịch lừa gạt, chứ đâu có nói là không vạch trần những thói hư tật xấu khác của ngài. Con gái của ta, ta sẽ bắt nó quay về Trần quốc..."
Còn đây là tính toán của Bao Bọc Vàng.
Hai người đều có suy tính của riêng mình, nhưng kết quả sau cùng thì lại phụ thuộc ở Bao Tự. Nghiêng về phía ai, lựa chọn nghe ai, đấy là do Bao Tự nàng quyết định.
Thời gian... sẽ trả lời.
...
Mấy ngày sau.
Bởi do giữa Bao Bọc Vàng và Trần Tĩnh Kỳ đã đạt thành thoả thuận nên chuyện thương tích của Trần Tĩnh Kỳ, từ đầu đến cuối Bao Tự đều chẳng chút hoài nghi. Phụ thân nàng cũng đã xác nhận, kê đơn bốc thuốc rồi, nàng sao có thể nghi ngờ được? Trái lại, đối với "thương tích" của hắn, ở trong lòng mình Bao Tự cảm thấy có mấy phần áy náy. Dù sao ngươi ta cũng là vì muốn nàng tha thứ cho nên mới tự tổn hại bản thân như thế.
Xuất phát từ chút mặc cảm ấy, Bao Tự đã thôi không còn nhắc gì đến chuyện mình bị phi lễ đêm hôm đó nữa. Thay vào đấy, trong mấy ngày này nàng rất quan tâm chăm sóc...
Bao Bọc Vàng đương nhiên khó chịu. Con gái của hắn chính là đang bị người ta lợi dụng. Hắn đã cố khuyên, cố cản rồi, nhưng Bao Tự không nghe, còn nói lỗi bởi do mình nên tình nguyện chăm sóc. Rót nước pha trà, dìu đỡ tới lui, đấm lưng xoa bóp... cái gì nó cũng đều nghe theo Trần Tĩnh Kỳ hết.
Ngồi trên ghế, Bao Bọc Vàng liếc xem Trần Tĩnh Kỳ đang nhắm mắt hưởng thụ ôn nhu, chân mày nhanh chóng cau lại:
- Công tử, vết thương ở chân ngài cũng chẳng sâu, một hai hôm nữa hẳn đã có thể đi lại được rồi.
- A...
Trần Tĩnh Kỳ mở mắt, làm bộ thử nâng chân, nhăn mặt nói:
- Lão Bao, vẫn còn đau lắm. Ta e phải qua mười ngày nửa tháng nữa mới có thể tự mình đi lại được.
Bao Bọc Vàng nghe xong, thiếu điều muốn phun hết nước trà trong miệng ra. Vị An Vương điện hạ này, một chút tiết tháo cũng không có a!
- Công tử, y thuật của ta đâu có kém tới như vậy. Hay là bây giờ ngài để ta xem lại...
Quan sát thấy sắc diện xám đen của Bao Bọc Vàng, Trần Tĩnh Kỳ cũng biết điều thu liễm. Hắn cười giả lả, cuối cùng thoả hiệp, ra ám hiệu là mình sẽ không "làm phiền" Bao Tự thêm quá lâu.
- Hmm... Bao Tự, được rồi. Ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.
Phía sau, Bao Tự thu tay, bảo:
- Ta đi nấu chút chè hạt sen cho ngài.
Chè hạt sen?
Bao Bọc Vàng nghi hoặc hướng Bao Tự gọi lại:
- Con gái, vụ chè hạt sen này là thế nào?
Bao Tự thoáng liếc sang Trần Tĩnh Kỳ:
- Hôm qua công tử nói muốn ăn chè hạt sen.
- Vì thế nên hôm nay con liền đi nấu?
Bao Bọc Vàng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Sự quan tâm mà con gái hắn dành cho Trần Tĩnh Kỳ, hình như... hơi nhiều.
Thật đơn giản chỉ bởi do áy náy thôi sao?
Bao Tự chẳng để ý nhiều, thản nhiên gật đầu:
- Con thấy cũng không có tốn bao nhiêu công sức... Được rồi, cha với công tử ở đây trò chuyện, con đi xuống bếp.
- Con gái!
Bao Tự xoay lại nhìn.
- Con... nấu nhiều một chút. Ta cũng muốn ăn.
Bao Tự đi rồi, ở đại sảnh lúc này chỉ còn lại hai nam nhân là Bao Bọc Vàng và Trần Tĩnh Kỳ.
...
- Lão Bao, ngươi nhìn ta chăm chú như vậy làm gì? Ta cũng đâu phải mỹ nữ.
- Hừm... Công tử gia, rốt cuộc thì hôm đó ở trong phòng con gái ta, ngài đã lừa phỉnh gì nó?
- Lừa phỉnh? Không có a.
Trần Tĩnh Kỳ ra vẻ vô tộc lắc đầu.
Bao Bọc Vàng không quá tin:
- Thật là không có? Vậy ngài kể ta nghe xem, hôm đó ngài đã nói những lời gì?
- Thì... ta hướng Bao Tự chân thành xin lỗi.
- Chỉ nói xin lỗi?
- Phải. Nếu ngươi không tin thì cứ trực tiếp đi hỏi Bao Tự đi.
Trần Tĩnh Kỳ quyết định che giấu đến cùng. Hắn tính cả rồi. Những lời yêu thương tha thiết mà hắn đã nói ra kia, hắn tin Bao Tự sẽ không đem thuật lại cho Bao Bọc Vàng nghe. Tuy rằng Bao Tự có chút hung hăng, nhưng về phương diện tình cảm nam nữ, nàng thật rất đơn thuần, da mặt rất mỏng.
"Hưm... Bao Bọc Vàng ngươi dám tính toán ta, ta sẽ chiếm hết tiện nghi của con gái ngươi cho biết..." Trần Tĩnh Kỳ ác ý nghĩ thầm.
Song ở ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra thành thật trấn an:
- Lão Bao ngươi yên tâm đi, ta không có ý nghĩ gì với Bao Tự đâu. Huống hồ trước giờ Bao Tự đối với những kẻ văn nhược vốn ghét bỏ như vậy, làm sao có khả năng yêu thích ta được chứ.
Bao Bọc Vàng nghĩ một chút, đang định nói gì đấy thì... Từ hướng cổng chính, một người thanh niên mặc bộ y phục màu xanh kiểu hạ nhân đi vào, trên tay hắn có cầm mấy xấp vải, chất liệu thuộc hàng thượng đẳng.
Danh sách chương