Đêm xuống, trăng vắng sao thưa, một bóng đen len lén vào trong Tích Thủy Các.

Dưới ngọn đèn, Thẩm Yên Thanh tay đang nâng sách, mái tóc đen nhánh xõa dài xuống lưng. Ngọn tóc hãy còn đọng lại đôi chút hơi nước, làm ẩm hết mảng áo phía sau. Một chiếc cẩm bào trắng ngần khoác trên người, nửa như che khuất nửa như để lộ lý y huyền sắc mỏng tang tựa cánh ve sầu, làm nổi bật chiếc cổ trắng nõn mịn màng cùng xương quai xanh ẩn hiện, mỹ cảnh như trong mơ.

Sở Phong Ngâm xuyên qua cửa sổ vào trong, từ phía sau quàng tay ôm lấy thân thể thon gầy ấm áp ấy. Hắn đặt cằm tựa lên vai y, thấp giọng nói: “Huynh đang nghĩ gì vậy?”

Thẩm Yên Thanh nghiêng đầu qua, khóe môi khẽ cong lên, nét mặt hiện vẻ quyết đoán vô cùng, cơ thể không thể ức chế được mà run rẩy. Sở Phong Ngâm lại ôm y chặt hơn, cười bảo: “Đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương huynh.”

Bàn tay dày dạn luồn vào trong vạt áo vuốt ve bờ ngực bằng phẳng rắn rỏi, chạm đến hai điểm đỏ hồng xinh xắn lúc cố ý lúc vô tình, lòng bàn tay chai sạn ma sát trên làn da ôn nhuận nõn nà, mang đến sự ngọt ngào đến run rẩy không tưởng tượng được. Khi cảm nhận được cơ thể căng cứng trong lòng mình dần dần thả lỏng ra, Sở Phong Ngâm mới ôm y ngồi trên đùi mình, môi hôn nhu mềm lên vai lên gáy y, vươn tay ra lén lút vòng quanh thắt lưng y.

Thẩm Yên Thanh rên khẽ lên một tiếng, ngẩng đầu lên tựa vào người hắn, thấp trầm thở dốc.

Bọn họ đều khát cầu nhau, mặc cho cảm xúc lạ lẫm này khiến y chẳng biết phải làm sao, y cũng sẽ không yêu cầu dừng lại.

Cảm giác được một bàn tay ấm nóng không yên phận mà mở tiết khố mình ra, trực tiếp xoa lên nơi cội nguồn dục vọng, dịu dàng vuốt ve trêu chọc, khoái cảm chưa bao giờ có từ hạ phúc tràn dâng mãnh liệt. Thẩm Yên Thanh cố nén lại một tiếng rên dài, cắn chặt môi, mặt nóng đến nỗi tưởng như sắp bị thiêu đốt.

“Lúc đỏ mặt huynh trông thật đẹp, Yên Thanh.” Thanh âm trầm thấp khàn khàn vì ở sát bên tai mà khuếch đại lên, bàn tay vốn lưu luyến trên ngực vươn lên xoa cằm y, ngón tay thon dài mạnh mẽ đẩy cánh môi ra, “Đừng nên chịu đựng, để ta nghe thanh âm của huynh.”

“Ô…” Trán ứa mồ hôi, Thẩm Yên Thanh ngậm chặt lấy ngón tay người nọ, ý thức trên toàn bộ thân thể đều tập trung về nơi ngón tay hắn đang ác ý trêu đùa đang nhanh chóng cương lên sung huyết, lẩy bẩy rung động, mong chờ nhiều vỗ về hơn nữa.

Cương vật ở sau lưng y cũng truyền đến một hơi nóng như thế. Y biết đó là gì, hai gò má ửng lên càng thêm nồng thêm đượm. Ngón tay y vô lực nắm lấy vạt áo người nọ, từ cổ họng bật ra những tiếng rên bé nhỏ khiến kẻ ở đằng sau càng thêm hưng phấn, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, khuôn mặt anh tuấn vùi ở một bên gáy y, day mút lấy da thịt mềm mại tinh tế. Trong cảm giác nhột nhạt còn có đôi chút đau đớn, nhưng chỉ khiến khao khát càng như lửa cháy, cứ nhen lên suốt châu thân.

“Yên Thanh, ta yêu huynh…”

Khoái cảm tựa như sóng triều hết cơn này đến cơn khác nối nhau ập đến. Theo một tiếng thở dốc, Thẩm Yên Thanh mềm rũ đi trong lòng Sở Phong Ngâm, đôi chân thon dài vô thức cọ cọ vào bàn tay vẫn đặt giữa hai đùi, thân thể trong cơn bùng phát tạm thời không thể dùng đến nửa phần khí lực. Thế nhưng trực giác mách bảo y, trận tình sự này hãy còn xa lắm mới đến hồi kết thúc.

Sở Phong Ngâm nhẹ nhàng kéo gương mặt y qua, hôn lên đôi môi đỏ mọng đang run lên không ngớt của y, đầu lưỡi lướt theo viền môi bé nhỏ mà ưu mỹ. Một tay hắn đỡ lấy lưng y, tay kia lại vòng dưới gối y. Thẩm Yên Thanh chỉ thấy trước mắt váng vất, cơ thể đã bị nhấc bổng lên.

Cánh tay hắn giữ chặt lấy gáy y. Trong đôi đồng tử kia là dục vọng không thể nào che giấu khiến y sợ hãi, nhưng cũng chính đôi mắt ấy đen thăm thẳm như thể muốn cuốn cả y vào trong, đôi mắt ấy kiên định ngắm nhìn y, nói hết cùng y rằng tình hắn sâu sắc nhường nào.

Nhẹ nhàng mang y đặt lên giường, dỡ bỏ từng kiện từng kiện y phục vướng bận của y, ngay cả mảnh huyết ngọc đeo trên cổ cũng nhất quyết tháo xuống, Sở Phong Ngâm nhanh chóng đem ái nhân cởi hết ra không còn mảnh vải, cứ như một đứa trẻ sơ sinh thuần khiết bối rối chẳng biết phải làm sao. Hắn hôn vỗ về lên trán y, rồi lại rời đi để cởi bỏ y phục của chính mình.

Thẩm Yên Thanh khẽ mở mắt ra, đôi ngươi trong trẻo đã ứa đầy sự mơ màng mê đắm, nhìn thấy đối phương để lộ ra thân thể tinh tráng cao lớn cùng với dục vọng trương lên nơi khố hạ thì y không thể tự chủ được mà rụt người lại. Sở Phong Ngâm nhìn ra y đang khiếp sợ, bèn lấy từ trong y phục ra một bình sứ nhỏ, rồi phủ thân người hắn lên y.

Da thịt nóng ấm cọ vào nhau, mang theo sự dịu dàng khiến lòng cam nguyện chìm đắm vào trong nó. Sở Phong Ngâm cũng không đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể hắn lên thân y, nhưng thân hình cường tráng ấy đã đủ để phủ kín toàn bộ y.

Thẩm Yên Thanh muốn khống chế lại những nhịp thở đổ dồn gấp gáp, thế nhưng y chỉ uổng công vô ích. Thân thể y đã không còn nghe theo sự chi phối của suy nghĩ, thậm chí không hề nghe theo sự chi phối của chính y nữa. Hai tay y vịn lấy bờ vai Sở Phong Ngâm, cả người run bần bật — y thậm chí còn nghe thấy tiếng răng mình va nhau.

Ngón tay thô ráp quết theo thể cao trơn lạnh đã xâm nhập đến nơi khó có thể gọi tên, mang theo sự đau đớn khổ sở khó chịu. Cơ thể Thẩm Yên Thanh căng thẳng, y lắc đầu loạn lên, mắt bắt đầu ngấn nước. Sở Phong Ngâm hừ khẽ một tiếng, cúi đầu gặm lấy cằm y, mồ hôi ứa tràn trên mặt hắn, còn giọng đã khàn đến nỗi có thể xuyên thấu qua tim: “Tin tưởng ta, Yên Thanh.”

Ngước đôi mắt mù sương lên thấy đối phương đang rỉ ra những giọt mồ hôi lớn, y biết hắn còn nhẫn nại khổ sở hơn cả mình. Thẩm Yên Thanh hít sâu một hơi, nâng hai chân vòng quanh hắn, cố sức thả lỏng cơ thể mình.

Khi đau đớn qua đi, bên trong cơ thể mềm mại đã quen với sự trừu động của ngón tay, cảm giác tê dại chạy dọc theo sống lưng truyền thẳng lên não, dục vọng mới rồi đã yên ắng lại ngẩng đầu. Thẩm Yên Thanh nấc lên vài tiếng mơ hồ không nghe rõ, lưng không thể nhẫn nhịn được mà vặn vẹo.

Nội bích mẫn cảm có thể cảm nhận được rõ ràng hình dạng cùng động tác của ngón tay mà nó đang bao lấy, giày vò người khác một cách ôn nhu cùng nhẫn nại, mang theo cảm giác trống rỗng đến lạ lùng hoàn toàn không hề giống với sự đau đớn vừa rồi từ vùng ngực mà miên man loang trải, rồi cuối cùng quấn quít tại nơi chốn đang nóng như lửa đốt kia.

Chỉ duy hắn có thể vỗ về, chỉ duy hắn có thể thỏa mãn — Sự khổ sở khi bắt đầu sớm đã bay mất lên chín tầng mây, từng phân từng tấc song suốt trên cơ thể y đều gào lên muốn hắn! Khao khát đến mức chính y cũng phải sợ hãi — Y muốn hắn, muốn hắn riết róng bao phủ lấy y, muốn hắn mãnh liệt tiến vào y, muốn hắn thật sâu sắc mà yêu y.

Đôi môi sưng đỏ bật ra khí tức nóng hổi. Sở Phong Ngâm cúi xuống gặm lấy bờ ngực y, rút ngón tay ra, nâng eo y lên, thong thả mà kiên định xâm nhập vào thân thể mà hắn ngày đêm mong nhớ. Thẩm Yên Thanh thấp giọng kêu lên, giữa đôi lông mày nhăn lại, ngón tay bấu chặt đệm giường bên dưới mình. Sở Phong Ngâm khẽ cắn lấy cổ y, đặt tay y vịn lấy vai mình rồi nói: “Rất khó chịu sao?”

Thẩm Yên Thanh thở dồn từng hơi gấp gáp, mồ hôi đã ướt đẫm tóc mai. Y cảm nhận được cơn cương nóng trong cơ thể mình càng vùi càng sâu, đến khi nó đã hoàn toàn ở bên trong, y cắn răng trừng mắt lên nhìn gã kia, yếu ớt vô lực nói: “Gì đó xuyên vào bên trong, còn hỏi ta khỏe không à?”

Nhưng cái trừng mắt kia chẳng có tí sự uy hiếp nào, ngược lại còn ma mị đến hút hồn. Sở Phong Ngâm cười khổ một tiếng, cảm nhận được người dưới thân mình không còn co chặt nữa, bèn thở dài nói: “Ta cũng khó mà nhẫn nại nữa a.”

“Ngươi…ngươi không nói lý lẽ.” Thanh âm mềm nhũn của Thẩm Yên Thanh khiêu khích dục vọng hầu như không thể nào khống chế được nữa. Thân thể y cong lên, Sở Phong Ngâm ôm lấy thắt lưng y, cắn một nhát lên vai y, hổn hển nói: “Đang lúc trọng yếu này còn nói đạo lý gì nữa? Ta có thể cử động được chưa?”

Thẩm Yên Thanh vừa thẹn vừa quẫn, hận không thể đánh hắn một chưởng chết ngay, đành nghiến răng đáp: “…Ít nói nhảm đi… A!”

Sự công kích mãnh liệt đột nhiên ập tới làm bật ra một tiếng kêu sợ hãi, rồi sau đó là những tiếng hừ rên nho nhỏ dù thế nào cũng khống chế không được, hòa quyện vào hơi thở gấp gáp hỗn loạn của đối phương. Khoái cảm vô biên ập tới cuốn phăng tất cả. Trong phù dung trướng phủ, tình như lửa rực hồng.

*

“Huynh có một vết bớt ở đây này.”

Sau cơn cuồng dại, Thẩm Yên Thanh không còn chút sức lực nằm bải hoải trên giường, để mặc Sở Phong Ngâm ở trên người y sờ sờ vuốt vuốt.

Ngón tay thon dài lướt qua vùng đỏ ửng nổi bật lên giữa làn da trắng ngần như sứ bên hông y. Sở Phong Ngâm mê muội ngắm nghía, nói: “Là hình hồ điệp, trông thật đẹp.”

Thẩm Yên Thanh “Ô” một tiếng, xoay người qua nằm sấp xuống, nói: “Lưng sắp gãy cả rồi, xoa bóp cho ta mau.”

Thanh âm khàn khàn giả vờ lạnh lùng mang theo sự ngượng ngùng không thể che giấu. Sở Phong Ngâm vui vẻ tuân mệnh, hai móng vuốt sói giương ra, vuốt ve lên thắt lưng thon nhỏ rắn rỏi của đối phương, quết lấy một chút bạch trọc nơi vùng chật hẹp giữa hai gò mông. Hắn bật cười xấu xa, ngón tay trượt xuống phía dưới, dọ dẫm đến nơi tiêu hồn kia.

Thẩm Yên Thanh đang nhắm mắt dưỡng thần chợt kinh ngạc, một chưởng xuất ra đánh về phía sau nửa đường đã bị nắm chặt lấy, rồi thì cả người bị trải dài ra phía dưới thân hắn. Đầu lưỡi Sở Phong Ngâm vẽ dọc theo vành tai y, khí tức lại bắt đầu bất ổn.

Thẩm Yên Thanh trong lòng đau khổ kêu lên một tiếng, ra sức mà giãy dụa, nào ngờ đâu giãy thật là khéo nên càng thêm khơi gợi lên tình diễm của gã kia. Sở Phong Ngâm nâng thắt lưng y lên, không chút hảo ý liếm lên gáy y, nói: “Ta còn muốn.”

“Hỗn trướng…” Thẩm Yên Thanh nghiến răng, phun ra hai chữ kia xong thì lần thứ hai lút chìm vào cơn hỏa nhiệt điên cuồng trầm bổng.

Một đêm triền miên.

*

Tảng sáng, mưa thu lạnh lẽo như băng giá đã rả rích rơi, mang theo hơi rét ngấm đến tận xương tủy. Thẩm Yên Thanh sợ lạnh, rúc vào trong lòng Sở Phong Ngâm cọ dụi vài lần rồi mở mắt.

Những nguyên tắc sống thường ngày của y khiến y dẫu có mệt đến chết đi cũng luôn tỉnh dậy vào giờ Mão. Thế nhưng mưa thu bắt đầu rơi lúc nửa đêm đã khiến sắc trời ảm đạm, trong phòng vừa ẩm vừa rét mướt, cho nên khi Sở Phong Ngâm lầu bầu một tiếng “Còn sớm mà” rồi ấn y nằm yên lại, Thẩm Yên Thanh bèn nhân lúc đầu óc mình bị thiếu ngủ một cách nghiêm trọng cùng với thân thể sắp sửa nát nhừ mà đưa ra một quyết định sáng suốt: nghiêng đầu qua, tiếp tục ngủ.

Lúc hoàn toản tỉnh dậy thì đã gần sang trưa. Thẩm Yên Thanh khởi động cơ thể, muốn xoay người xuống giường, nhưng khi vừa bước xuống thì cả xương sống lẫn thắt lưng đều bủn rủn hết cả, yếu ớt vô lực, ấy là còn chưa nói đến bộ vị đã bị xâm phạm quá độ ở phía sau vừa rát bỏng vừa đau đớn khiến y nổi trận lôi đình.

Tuy rằng khi y ngủ thì thân thể từ trong ra ngoài đã được tẩy trừ rất triệt để, đệm giường gối chăn cũng đã thay mới, nhưng những vết hôn Sở Phong Ngâm in lên người y thì trông lại rõ ràng đến mức khiến y muốn đánh người.

Thẩm Yên Thanh chưa bao giờ biết đến có lúc mình sẽ tức giận khi tỉnh dậy, đặc biệt là cái gã hỗn trướng đêm qua hành hạ y cả một đêm đến lấy đủ cả vốn lẫn lời không biết đã đi đâu, thì một ngọn lửa giận không tên “bùm” một phát bốc lên.

May thay, lửa giận kia chưa đốt lên được bao lâu thì cái kẻ đầu têu kèm nơi trút giật đã đi đến trước cửa phòng — Sở Phong Ngâm rón rón rén rén đẩy cửa vào trong, mang theo đôi chút hơi lạnh se sắt cùng mùi hương nồng đượm mê hoặc, đặt cái khay trong tay xuống, đang muốn vén màn lên gọi y thức dậy thì bất thình lình bị đá một cước vào trên đùi.

Sở Phong Ngâm cười nhẹ một tiếng, bắt được cổ chân y, vươn người qua cười nói: “Ngoan mà, sao lại giận như vậy?”

Bàn tay to lớn không biết qui củ bắt đầu sờ soạng dọc theo chiếc chân dài kia, cơ gân cân xứng, thon dài trắng nõn, khi quấn quanh tấm lưng hắn thì phong lưu không để đâu cho hết. Tuy rằng khi đá người thì cũng rất là hung dữ — Một cước vừa rồi nếu chếch về phía trên thêm ít tấc thì hậu quả thật sự khó bề tưởng tượng — Đối diện với Thẩm Yên Thanh đang trừng mắt trừng mày lên nhìn hắn, Sở Phong Ngâm không sợ chết trêu đùa: “Chỉ mới đi có chút xíu, huynh đã nhớ ta rồi sao?”

“Thối lắm!” Thẩm Yên Thanh mắng tục một câu, tiếc là thanh âm khàn khàn nghẹn tức lại không thèm nể mặt mũi chủ nhân, theo đó mà đôi mắt bừng bừng lửa giận cũng bị lý giải thành ra mị nhãn như tơ — Sở Phong Ngâm cười đến xấu xa, không thèm để ý đến nhãn thần cảnh cáo của đối phương mà vươn tay qua ôm lấy thắt lưng y, càn quấy sờ soạng lên thân người đầy những vết xanh xanh tím tím, nói: “Muốn trách thì trách huynh tư vị tuyệt diệu, khiến ta muốn ngừng mà ngừng không được…”

“Câm miệng cho ta!” Thẩm Yên Thanh không khỏi buồn bực, rõ ràng là tên tiểu tử thối kia có ý định ăn sạch sẽ y mà còn không biết xấu hổ đến như vậy: “Đêm qua, ta rõ ràng có bảo ngươi ngừng… nhưng ngươi lại… ngươi lại…”

Sở Phong Ngâm trên mặt không biết xấu hổ, hùng hồn lý sự: “Ta chính là đang ở tuổi thanh niên cường tráng, vất vả lắm mới cùng huynh trải qua đêm xuân, làm sao có thể nói ngừng là ngừng được?”

Thứ nhất, là người trong lòng hắn quả thực câu nhân hồn phách, thứ hai chính là hắn đã nhẫn nại thật lâu mà chịu đựng cũng thật nhiều. Lúc sau Thẩm Yên Thanh ngay cả nói đều không ra hơi, thanh âm nghẹn tức bảo hắn ngừng, nhưng mà bản thân hắn không thèm để ý tới là xong.

Thẩm Yên Thanh nghe vậy, sắc mặt sa sầm xuống, so với bầu trời bên ngoài chỉ có hơn chứ không kém. Sở Phong Ngâm thấy thế, rất biết thời thế mà bừng lên một cái cười vô tội, một mặt vừa mặc y phục vào cho y, một mặt mềm giọng trấn an: “Là ta sai rồi, ta đã quá kích động, lần sau nhất định sẽ nghe lời huynh.”

“Còn có lần sau?” Thẩm Yên Thanh nắm lấy chiếc gối ném thẳng vào bộ mặt tuấn tú đang dương dương tự đắc kia, khởi động xương cốt đang lập cập run rẩy, đỏ mặt lắp bắp nói: “Còn mơ tưởng ta sẽ lại để ngươi… để ngươi…”

“Hảo hảo hảo, huynh đừng giận nữa, ta nghe lời huynh là được mà.” Sở Phong Ngâm ôn nhu đáp ứng, bưng chén cháo gạo tẻ gà xé sang đút tận bên miệng y, bảo: “Huynh ăn chút gì nhè nhẹ trước đã, ngọ thiện còn phải đợi thêm lát nữa.”

Thẩm Yên Thanh bán tín bán nghi, miệng nuốt lấy một ngụm cháo, khóe mắt nhướn lên lườm hắn như thể đang hỏi: Thật sao? Thật mới là lạ! Chỉ là kế hoãn binh mà thôi. Tình tình Thẩm Yên Thanh chính là dạng chịu mềm không chịu rắn điển hình, hắn sẽ không ngu ngốc đến mức châm thêm dầu vào lửa. Đương nhiên, nếu quả thực không được chạm vào y, dẫu cho có thể ráng nhịn được nhiệt tình ngoài miệng, nhưng còn thân thể đã nếm vị biết ý há có thể nhịn được sao!

Đút y ăn cháo xong với tâm tư đen tối, Sở Pong Ngâm dọn dẹp chén bát, đến ngồi ở bên đường, ôm lấy Thẩm Yên Thanh muốn cử động cũng không xong vào lòng, ủ ấm đôi bàn tay hơi có chút lạnh của y, đột nhiên hỏi: “Yên Thanh, ngày mai ta hạ sơn, huynh tiện thể có muốn gì không?”

Thẩm Yên Thanh lắc đầu, quay mặt sang hỏi: “Ngươi hạ sơn… để làm gì?”

Vốn là muốn hỏi rằng hắn sẽ đi bao lâu, nhưng lời vừa ra đến miệng lại ngập ngừng nuốt lại vào trong. Sở Phong Ngâm hôn khẽ lên khuôn mặt y, nói: “Chuyến tiêu mà Quan Diệp Lâu bị cướp, Cái Bang đã truy được tung tích. Lần này ta hạ sơn là đi điều tra ai đã ám toán huynh.”

Thẩm Yên Thanh khẽ run lên, mặt mày trắng bệt, khẩn khoản nắm lấy tay áo y mà nói: “Đừng đi!”

Sở Phong Ngâm cau mày, ôm vòng quanh lưng y hỏi: “Sao vậy?”

Trên mặt Thẩm Yên Thanh lộ vẻ lo lắng, ánh mắt chợt hắt lên sự bất an, nói: “Đừng đi, ta tình nguyện rời khỏi giang hồ, không xuất hiện nữa… đừng truy cứu, ngươi không nên đi.”

“Vì sao?” Sở Phong Ngăm đăm đăm nhìn y, hỏi: “Huynh sợ ta sẽ gây bất lợi cho Sở Anh?”

Thẩm Yên Thanh lắc đầu, nói năng hỗn loạn: “Sở đại ca sẽ không hại ta… ngươi… Ta không thể… ta không muốn để ngươi gặp nguy hiểm… Ta…”

“Yên Thanh à.” Sở Phong Ngâm ôm lấy gương mặt y, muôn vạn nhu tình, “Huynh biết là ai rồi phải không?”

Thẩm Yên Thanh nhắm mắt lại, cảm nhận được đôi môi mềm mại đang hôn lên trán mình, bàn tay lớn lao ấm áp kéo tay mình qua, viết lên lòng bàn tay một chữ “Dung”.

Cả người Thẩm Yên Thanh chất động, cùng Sở Phong Ngâm bốn mắt nhìn nhau, thật lâu sau vẫn không nói gì.

*

Mấy ả nha đầu lặng lẽ bày biện ngọ thiện rồi cũng lặng lẽ rời đi, trong phòng một miền im ắng. Sở Phong Ngâm ôm lấy Thẩm Yên Thanh ngồi ở trước bàn, gắp một miếng thịt hươu nướng đút cho y, nói: “Ăn cơm nào, đừng nghĩ nhiều thế nữa.”

Thẩm Yên Thanh nhìn đăm đăm vào mỹ vị hương thơm ngào ngạt, đột nhiên trong đầu bật ra một ý nghĩ trẻ con: liệu có thể tuyệt thực để ép hắn thay đổi chủ ý hay không?

— Lúc còn bé, đòn trí mạng xấu xa nhất chính là không thèm ăn cơm, Sở đại ca có dỗ thế nào cũng không được, chỉ có thể dần dần thỏa hiệp mà thôi.

Một nét cười mỉm lưu tại khóe môi, cười thầm sự ngu ngốc bất thình lình của chính mình. Đói bụng là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện to. Còn nữa — bàn tay đặt lên lưng mình lại âm thầm dùng lực đạo mạnh hơn, đem y ôm chặt vào lòng kẻ kia — Sở Phong Ngâm thoạt nhìn trông có vẻ cũng sẽ không thèm ăn nốt.

“Ta tự ăn”, Thẩm Yên Thanh cầm lấy đôi đũa, những muốn tránh khỏi hắn nhưng cả người đều phát đau, vùi trong lòng hắn cũng thoải mái. Sở Phong Ngâm ám muội vỗ vỗ bên mông y, nói: “Huynh còn không nghe lời nữa, cơm có muốn ăn cũng không được ăn.”

Thẩm Yên Thanh tức giận trở mình dậy, trở tay tung một chưởng vào vai Sở Phong Ngâm, thập phần khí thế, nhưng nội lực nửa điểm cũng không sử ra được. Kẻ bị chưởng chẳng những không ngứa không đau, người xuất thủ trái lại kêu “Ai da” một tiếng như thể đã bị gãy lưng, mặt mày cau có, trán ứa mồ hôi lạnh, vẻ mặt ủy khuất đến suýt nữa sẽ khóc, kêu lên: “Sở Phong Ngâm, ngươi không nên được đằng chân lại lân đằng đầu!”

Sở Phong Ngâm khẽ hạ đũa xuống, thở dài, đặt cằm lên bờ vai của y rồi nói: “Huynh lại nháo chuyện lạ lùng gì đây? Nếu không muốn cho ta hạ sơn, sao lại không thử dùng cách khác để giữ ta?”

Vừa nói vừa hướng về nội thất mà nháy mắt mấy lần. Thẩm Yên Thanh thở dài một cái, tự nhủ bản thân không nên chấp nhất với tên hỗn đản này nữa. Y bình tĩnh quay đầu đi, nhìn mưa phùn đang lất phất rơi ngoài cửa sổ, cho đến khi hết hờn hết dỗi trong lòng mới tìm cách dùng lý lẽ để thuyết phục hắn —

“Phong Ngâm, ngươi nghĩ xem, tra ra chân tướng thì sao? Đã nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi cần gì phải tự chuốc lấy họa?”

Sở Phong Ngâm kéo gương mặt y qua, nghiêm mặt nói: “Bởi vì, ta đã phát thệ rằng tuyệt đối sẽ không để huynh phải chịu nửa điểm ủy khuất.”

Hàng mi thon dài của Thẩm Yên Thanh run rẩy, y trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu cười khẽ, hai bàn tay vịn lên bả vai Sở Phong Ngâm, thân trên bắt đầu dựa vào thân mật, đôi môi mềm mại áp vào bên tai y khẽ khàng nói: “Phong Ngâm, tính tình ngươi rất bướng… ta nói gì cũng không được hay sao?”

Sở Phong Ngâm ngẩn người ta, rồi mới nhận thấy rằng đối phương dường như đang câu dẫn hắn.

Chỉ là gương mặt đỏ lựng kia, thân thể cứng nhắc kia, rồi cả thanh âm khẩn trương đến mức run rẩy, đều trúc trắc đến mức khiến người ra muốn trêu ghẹo, bất quá vì thể diện của Thẩm Yên Thanh cùng suy nghĩ cho tính mạng mình, Sở Phong Ngâm vẫn là nhẫn nhịn, vui vẻ đón lấy, vươn tay ra nâng cằm y lên, hôn khẽ một chút lên môi y như chuồn chuồn lướt nước. “Nói thế cũng vô dụng thôi, Yên Thanh.”

Thẩm Yên Thanh mắng thầm trong bụng, ngón tay nhẹ nhàng vắt qua sau cổ Sở Phong Ngâm, nói: “Vậy, ngươi muốn làm gì đây?”

Vừa nói, vừa bắt chước theo hắn mà nháy mắt về phía nội thất vài cái — tuy rằng trong mắt cái gã đang hưởng thụ được đối phương câu dẫn kia nhìn chỉ như mắt bị giật mà thôi — Sở Phong Ngâm muốn cười đến nỗi ***g ngực phát đau, ho khẽ một tiếng, giả bộ ra vẻ mặt nghiêm nghị chính nghĩa, nói: “Cái gì cũng không muốn làm, ăn cơm trước đã!”

Nếu như không phải hắn đang ôm y rất chặt, Thẩm Yên Thanh chỉ sợ rằng sẽ giật bắn mình lên, sau đó tuyệt đối trong năm bước sẽ văng đầy máu tươi, tử thi la liệt.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, quân tử báo thù mười năm không muộn. Yên Thanh nhà hắn sắc mặt dần dần khôi phục lại như thường xong, rồi thì im lìm không nói tiếng nào mà ăn uống. Sở Phong Ngâm ở một bên rót rượu cho y, kèm theo thái độ chính là muốn cười không ngớt. Thật sự hy vọng, Yên Thanh sẽ lại giận dỗi hờn mát, cả nửa đời về sau hôm nào cũng làm phiền hắn mới hay.

*

Mơ màng ngủ đến quá ngọ một chút, bên ngoài vẫn gió thảm mưa sầu như cũ, hơn nữa còn có vẻ sẽ mưa liên tục đến mấy ngày. Loại thời tiết này tuyệt đối không thích hợp để xuất môn. Thẩm Yên Thanh yên lòng hơn đôi chút, lúc vãn thiện thì thái độ đối với Sở Phong Ngâm đã hòa dịu đi không ít, thậm chí còn gắng gượng tiếp nhận thức ăn hắn đút cho mình.

Chỉ là khi mộc dục xong, cố gắng lết thân thể còn chưa được nghỉ ngơi loạng choạng bước về phía nội thất, phát hiện thấy kẻ kia y phục không chỉnh tề nằm tựa trên giường mình, khóe môi Thẩm Yên Thanh chùng xuống, y đứng ở trước giường trừng mắt lên nhìn đối phương, sắc mặt trông có chút dễ chịu nào.

Sở Phong Ngâm chính là luôn luôn da dày thịt béo, hoàn toàn không thèm để tâm, với tay ra kéo y đến gần, nói: “Huynh không muốn làm gì hết sao, Yên Thanh?”

“Không muốn, ta muốn đi ngủ.” Thẩm Yên Thanh xụ mặt xuống, đẩy hắn ra, giật chăn lại rúc vào trong giường. Sở Phong Ngâm cười nhẹ, kéo hắn ra ngoài, nói: “Rất hợp ý ta, chúng ta đi ngủ.”

Thẩm Yên Thanh nghẹn họng không ít, biết kẻ này da mặt đã dày đến mức có thể so với tường thành, có nói gì đi nữa cũng thành uổng công, bèn cứ dứt khoát nhắm mắt lại mà mặc kệ số trời.

Say đắm xoa xoa lên khuôn mặt y, Sở Phong Ngâm cởi bỏ tầng lý y chỉ để ngắm mà không để dùng của y ra, hôn lên vết bớt bên hông y, cảm nhận được trận trận run rẩy từ chủ nhân, nhanh như cắt thân thể đã phủ lên đối phương, giơ ngón tay lên chấm chấm lên trán y, cười nói: “Yên Thanh, ta nghe nói mười bảy năm trước Uy Viễn tướng quân Triệu Huyền Ảnh vì câu kết ngoại địch mà bị tịch thu tài sản, cả nhà bị chém. Ái thiếp của ông là Thẩm Mộng Điệp, có một vết bớt hình hồ điệp giống huynh, nhưng là ở giữa trán.”

Thẩm Yên Thanh thân thể cứng đờ, đẩy tay hắn ra, không nhịn được mà nói: “Chuyện đã cũ như kê mạch lâu năm, nghĩ đến thôi cũng đã ngán đến tận cổ, ngươi đề cập đến làm gì?!”

Bàn tay dày dạn xoa lên mí mắt y, thanh âm ôn nhu mà bướng bỉnh của Sở Phong Ngâm lại vang lên bên tai: “Dù đã nhiều năm như thế, huynh dám nói huynh đã tha thứ sao?”

Thẩm Yên Thanh thở dài, xoay người sang bên, thấp giọng nói: “Không tha thứ thì sao? Lý Tu ngay cả đến xương cốt đều đã thành tro bụi, ta phải đi đào hoàng lăng hay sao? Hơn nữa, có đào được hắn lên thì có thể đổi được tính mệnh cả nhà ta hay không?”

Sở Phong Ngâm thấp giọng nói: “Nhưng mà Lý Dung Đình còn sống, phụ nợ tử thường, huống chi hắn ta rắp tâm muốn trừ khử huynh.”

Thẩm Yên Thanh xoay người lại, kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Ngươi không phải muốn ta sớm dứt ra hay sao, nhưng sao lại nói một đằng làm một nẻo?”

Nhưng Sở Phong Ngâm chỉ cười mà không nói. Thẩm Yên Thanh vừa tức tối vừa phiền muộn đan xen, đưa tay ra nắm lấy vạt áo trước của hắn mà nói: “Ngươi muốn đi lật lại bản án cho Triệu tướng quân sao? Ngươi dựa vào gì chứ?! Sở đại ca là người thông minh tuyệt đỉnh như thế còn không thể nào làm được, ta không cần! Nói cho ngươi biết, ta không cần đảm đương trách nhiện gia môn cái gì hết!”

Sở Phong Ngâm để mặc cho y trút giận, đợi đến khi tâm tình y bình tĩnh trỡ lại mới nhẹ nhàng ôm lấy vai y, dịu dàng nói: “Yên Thanh, ta không phải báo thù cho huynh. Điều ta làm ấy mà, chính là diệt trừ đi những lý do có thể làm tổn thương huynh, để huynh có thể không cần phải che giấu đi thân phận của mình, không cần phải chịu đựng chê cười của thế nhân, không cần phải e ngại liên lụy đến người bên cạnh mình mà cô đơn lạc lõng. Bất luận là ẩn dật chốn sơn lâm hay hành tẩu trên giang hồ, thậm chí là vào triều làm quan đi nữa, huynh đều có thể được an nhiên bình thản, không có gì lo lắng, cũng không cần trốn tránh, buông tay, hay bỏ qua bất cứ gì nữa. Để huynh có thể giống như bất cứ nam nhi hữu danh hữu tính nào trong thiên hạ, tự do tự tại, không phải sợ hãi bất cứ điều gì. Yên Thanh, huynh tin ta, cho dù phải dốc cạn cả đời ta, thí cả tính mạng ta, ta cũng muốn làm bằng được vì huynh!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện