An Tại Đào chật vật cùng Hạ Hiểu Tuyết vội vàng quay về khách sạn thay quần áo, trải qua một hồi như vậy, hứng thú đi chơi của hai người lập tức giảm xuống. Một buổi chiều, hai người đều ở lại trong phòng không ra ngoài, gần gũi một hồi rồi xem TV, cũng khoan thai tự nhiên.
An Tại Đào nằm trên giường, Hạ Hiểu Tuyết uốn trên ngực hắn nhìn xem một bộ phim truyền hình không có bất cứ gì đặc sắc, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khanh khách. Phụ nữ trời sinh là một loại động vật cao cấp thích chuyện giật gân, đối với phim truyền hình gia đình hoặc là anh anh em em này thường rất ham thích.
Cửa bị gõ nhẹ nhàng, An Tại Đào đẩy Hạ Hiểu Tuyết ra xuống giường mở cửa, không ngờ là Lưu Ngạn. Trên khuôn mặt quyến rũ của Lưu Ngạn vẫn còn lưu lại một chút cảm giác sợ hãi chưa hoàn hồn, hai gò má đỏ lên, thần sắc rất mất tự nhiên. Cô nhanh chóng liếc An Tại Đào một cái, sau đó khom người xuống, cúi đầu nói:
- Cảm ơn anh.
An Tại Đào vừa muốn nói lời không cần khách khí, cô đã vội vàng xoay người chạy đi.
An Tại Đào bĩu môi, cũng không quá để ý, liền đóng cửa lại.
Hạ Hiểu Tuyết nhíu mày:
- Ông xã, anh cứu cô ta một mạng, tại sao cô ta còn như vậy… Hừ, cô gái này…
An Tại Đào cười cười:
- Thôi đi, vừa lúc gặp phải chuyện này, còn có thể thấy chết không cứu sao? Hơn nữa, anh cứu cô ta cũng không có ý đồ gì với cô ta…
An Tại Đào châm điếu thuốc, đi tới cạnh cửa sổ, nhìn về ánh chiều ta xa xa bao phủ dãy núi xanh đen. Đột nhiên, hắn thấy một chiếc xe màu đen chạy tới, trước sau mấy người chui vào trong xe, người đầu tiên chính là Lưu Ngạn, cô ngồi ở vị trí phụ lái, cuối cùng mới là Trần Duệ.
Bọn họ muốn đi rồi? Tim An Tại Đào nhảy lên một cái.
Trầm ngâm một hồi, thấy chiếc xe màu đen kia chạy đi nhanh như bay, An Tại Đào quay đầu cúi đầu nói:
- Hiểu Tuyết, nhanh gọi điện thoại cho ba em, để lái xe tới đón chúng ta, chúng ta cũng quay về Tân Hải.
Hạ Hiểu Tuyết kinh ngạc, dựa theo kế hoạch, bọn họ còn phải ở lại đây thêm một ngày. Lúc này mới cô mờ mịt hỏi:
- Vì sao vậy, ông xã, chúng ta vừa mới đến, còn chưa chơi đùa. Hơn nữa, trời đã trễ thế này, cho dù lái xe chạy tới cũng đã đêm rồi…
An Tại Đào ngẩn ra, hắn quả thật xem nhẹ vấn đề này, do dự một chút, bất đắc dĩ mà gật đầu:
- Vậy để sáng mai anh ta tới đón chúng ta, chúng ta lại ở nơi này một đêm.
…
…
Chưa đến 9h sáng ngày hôm sau, An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết vừa mới ăn sáng xong cũng cố ý thanh toán phí dừng chân và phí ăn uống với khách sạn, Lão Cốc lái xe của Hạ Thiên Nông liền chạy tới. Lên xe còn chưa rời khỏi con đường Khu du lịch núi Lão Hổ, An Tại Đào ngoài ý muốn phát hiện chiếc xe màu đen đám người Lưu Ngạn đi buổi chiều hôm qua.
Xe đi ở phía trước không nhanh không chậm, bởi vì đường khu du lịch hẹp, không thể vượt qua, lái xe của Hạ Thiên Nông bất đắc dĩ đành phải dùng sức nhấn còi, nhưng đối phương vẫn thờ ơ.
Tại sao bọn họ trở lại? Hay là không có rời đi, chỉ là đi chỗ khác chơi? An Tại Đào giật mình.
Kỳ thật An Tại Đào đoán không sai, đám người Lưu Ngạn cũng không rời đi, mà đến một quán ăn dân dã đầu phía Đông núi Lão Hổ ăn cơm chiều, mãi đến sau nửa đêm mới trở về. Sáng sớm hôm nay, Lưu Ngạn muốn rời khỏi tới Tân Hải phỏng vấn, Trần Duệ và Dịch Thần bất đắc dĩ đành phải chiều cô, đưa cô đi Tân Hải.
- Anh Cốc, không cần vội vàng, đi theo bọn họ.
An Tại Đào nhỏ giọng nói. Lái xe của Hạ Thiên Nông lên tiếng, quay đầu liếc An Tại Đào một cái, tuy rằng trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi cái gì.
Hai chiếc xe cứ một trước một sau không nhanh không chậm mà lái ra như vậy, nhưng rất nhanh liền đi tới cửa chính văn phòng quản lý khu du lịch, lúc rời cửa, Lão Cốc dừng xe mở cửa kính chào hỏi Phó Chủ nhiệm Văn phòng quản lý khu du lịch Lão Trương sớm chờ ở cửa, rồi vội vàng rời đi.
Ra khỏi khu du lịch, liền tiến vào đường quốc lộ qua ba xã, thị trấn dài dòng nhàm chán, lúc trước thi công quốc lộ này văn phòng quản lý khu du lịch cấp hơn phân nửa tiền, trên huyện trợ cấp một ít. Nhưng mấy năm nay, xe qua lại khu du lịch nhiều, quốc lộ sớm gồ ghề, hơn nữa thôn dân phụ cận không chồng chất đồ vật hay cây ngô ven đường, chính là phơi lương thực, đi rất khó.
Cách đó không xa, đột nhiên xuất hiện một đám thôn dân, có nam có nữ, có một số tụ tập ven đường, mà một nông phụ hơn 30 tuổi đeo khăn quàng cổ màu đỏ, vọt tới đường cái dùng sức vẫy chiếc xe đang đi tới.
Nhưng rất hiển nhiên, thái độ của đám thôn dân này khiến đám người Lưu Ngạn trên xe hoảng sợ, tuy rằng tốc độ xe chậm lại nhưng không có dừng, vượt qua người phụ nữ tiếp tục đi về phía trước.
Xe An Tại Đào ngày càng gần, hắn nhìn xuyên qua cửa kính xe đột nhiên thấy một gương mặt quen thuộc. Hôm trước khi tai nạn xe cộ phát sinh, Trương Kiến Trúc liên tục cứu rất nhiều người kia sắc mặt trắng bệch hôn mê bất tỉnh nằm trên một bộ ván giường, trên gười đắp một chiếc chăn bông vải thô cũ kĩ rất dày.
- Anh Cốc, dừng lại chúng ta xem xảy ra chuyện gì.
An Tại Đào vội vàng nói.
Nhưng Lão Cốc không có dừng xe, cúi đầu nói:
- Phóng viên An, cậu không biết, đám thôn dân này lừa bịp người, đám dân lừa bịp vùng khỉ ho cò gáy, chúng ta không nên lo những việc không đâu.
An Tại Đào nhíu mày:
- Anh Cốc, dừng xe vào ven đường phía trước, chúng ta xem tình hình rồi đi, xem bọn họ như vậy, cũng không phải muốn tìm ai gây khó dễ, mà là xin giúp đỡ.
Tuy rằng Lão Cốc không vui, nhưng đối với Hạ Hiểu Tuyết và An Tại Đào, gã cũng không thể quá mức bướng bỉnh, đành phải dừng lại ven đường phía trước. Mà lúc này, chiếc xe màu đen cũng chợt dừng ở phía trước.
An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết chạy qua, nông phụ khăn quảng cổ hồng kia khóc hô ôm cánh tay An Tại Đào:
- Anh à, van cầu anh giúp chúng tôi một phen, đưa người nhà chúng tôi lên Trạm y tế trên trấn đi, anh ấy sốt cao không giảm hôn mê một buổi tối…
…
…
An Tại Đào để Hạ Hiểu Tuyết ngồi vào vị trí phụ lái, sau đó hắn giúp đỡ bà xã Trương Kiến Trúc đỡ Trương Kiến Trúc vào vị trí sau xe, ba người cùng nhau chen chúc đi vào, Lão Cốc đạp chân ga, chạy tới Trạm y tế trên trấn.
Vợ y nói, từ tháng 6 năm 1994, Trương Kiến Trúc bắt đầu ho ra máu. Kiểm tra sức khỏe một hồi, bác sĩ nói là mạch máu rạn nứt. Có lẽ gặp lạnh, sáng sớm sau hôm cứu người, Trương Kiến Trúc bắt đầu sốt nhẹ. Vợ y khuyên y khám bác sĩ, gã lại tiếc tiền cũng không đi, chỉ tới phòng khám trong thôn mua vài viên thuốc hạ sốt uống.
Hơn 2h chiều về đến nhà, lại bắt đầu làm việc. Chẳng qua tới hơn 5h chiều, thân thể bắt đầu suy yếu, thở không thông, rất hổn hển, chậm rãi bắt đầu sốt cao.
Xe tới Trạm y tế trên trấn, xe việt dã màu đen cũng theo tới. Lưu Ngạn chạy xuống xe, giúp đỡ đám người An Tại Đào nâng người. Một đường khó khăn đi vào, cuối cùng dàn xếp Trương Kiến Trúc trong Trạm y tế, An Tại Đào vừa muốn rời khỏi, đã thấy bà xã Cúc Hoa của Trương Kiến Trúc nắm một tờ biên lai trong tay sắc mặt đau khổ mà ngẩn người.
- Chị, có phải chị…
Hạ Hiểu Tuyết hỏi một tiếng:
- Chỗ này của tôi còn chút tiền, nếu không chị cầm lấy trước.
Hạ Hiểu Tuyết lấy ra 300 đồng tiền, nhét vào tay Cúc Hoa, hai người không để ý Cúc Hoa liên tục nói cảm ơn vội vàng lên xe chuẩn bị rời khỏi. Mà Lưu Ngạn và Trần Duệ đứng một bên cũng đi tới, nói mấy câu với Cúc Hoa, lúc xe sắp khởi động, khóe mắt An Tại Đào phát hiện Lưu Ngạn cũng lấy mấy trăm đồng từ trong ví ra, đưa cho Hoa Cúc.
====
Đám người Lưu Ngạn gần như cùng hai người An Tại Đào một trước một sau trở lại Tân Hải. Khác chính là, An Tại Đào cùng Hạ Hiểu Tuyết đi Hạ gia, mà Lưu Ngạn thì đi Ban Tuyên giáo Thành ủy Tân Hải. Cô là phóng viên truyền thông Trung ương xuống địa phương phỏng vấn, phải đi Ban Tuyên giáo địa phương chào hỏi, cần phải biết, hiện giờ không thể so với thời đại tin tức .vn sau này, không có sự phối hợp của Ban Tuyên giáo, cô căn bản không thể mở cuộc phỏng vấn.
Dịch Thần đưa Lưu Ngạn đến cửa tòa nhà Thành ủy Tân Hải liền quay đầu về Thiên Nam, mà Trần Duệ tuy rằng mặt dày muốn ở lại phỏng vấn cùng Lưu Ngạn, nhưng bị Lưu Ngạn nói mấy câu đẩy trở về.
Lưu Ngạn đăng ký ở cửa xong, liền vào văn phòng Ban Tuyên giáo ở lầu hai. Chánh Văn phòng Ban Tuyên giáo Trương Siêu nghe nói phóng viên Nhật báo Kinh tế đến phỏng vấn cầu vượt, cũng không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện báo cáo với Phó Trưởng ban Trương Cẩm Lĩnh.
…
…
Hạ gia.
Sau khi An Tại Đào biết được tâm tư của Đỗ Canh từ miệng Hạ Thiên Nông, trong nhất thời cũng không có lời nào, hai người con rể cha vợ ngồi đối mặt nhau, An Tại Đào từ trong mắt Hạ Thiên Nông đọc được một loại bất đắc dĩ, một loại lo lắng và một loại than vãn rõ ràng. Suy nghĩ của Đỗ Canh không thể nói là sai, nhưng như vậy phải rất chắc chắn. Nhưng, ngay cả biết rõ ý tưởng của Đỗ Canh là hoang đường, làm cấp dưới, Hạ Thiên Nông cũng chỉ có thể lựa chọn duy trì trầm mặc hoặc là thuận theo.
Tiếp tục nói phải trái với Đỗ Canh cũng không có chỗ lợi gì, ông ta tự nhiên cũng nghe không vào, còn có thể sinh ra phản cảm trong lòng.
Lúc này trở về, Hạ Hiểu Tuyết rõ ràng cảm giác được dường như tình cảm của cha mẹ tăng lên rất nhiều, không cần nói gì khác, chỉ cần thấy từ trong ánh mắt Thạch Thanh liếc Hạ Thiên Nông phát ra nhu tình nào đó, khiến cho cô thấy ngẩn ngơ. Mặc dù hơi bất ngờ, nhưng cảm tình cha mẹ càng tốt, làm con gái, cô đương nhiên vui vẻ.
An Tại Đào ở lại Hạ gia ăn cơm chiều, rồi trở về nhà mình. Về đến nhà, mẹ và Trúc Tử vừa mới ăn cơm chiều, trên bàn trà phòng khách còn đặt một mâm có thịt kho tàu chưa ăn xong. Trúc Tử cẩn thận bưng hai bát cơm, để vào bồn nước trong bếp, đang chăm chú rửa bát, đột nhiên nhìn thấy An Tại Đào vào cửa, thần sắc lộ ra một chút vui mừng.
Cô quay đầu nhìn An Tại Đào, nhỏ giọng hô:
- Anh đã trở lại, mẹ.
An Nhã Chi đang thu dọn phòng bếp, nghe vậy kinh ngạc:
- Tiểu Đào, sao các con lại trở lại trước rồi? An Tại Đào cười cười:
- Không có gì, liền trở lại sớm, mẹ, ngày mai con nghỉ ở nhà một ngày, con chuẩn bị mua căn nhà kia.
Chuyện mua nhà, hai mẹ con đã bàn luận tốt, phòng ở cũng xem qua rất vừa lòng cũng giao tiền đặt cọc, ký hợp đồng mua bán bước đầu, cho nên An Nhã Chi gật đầu, cũng không phản đối. Chỉ có điều sáng sớm ngày hôm sau An Tại Đào chạy tới nơi bán nhà, lại bị báo cho biết, căn nhà kia đã bán cho người khác.
An Tại Đào cực kỳ tức giận, nổi giận với cô gái tiếp tân địa điểm bản nhà.
An Tại Đào nằm trên giường, Hạ Hiểu Tuyết uốn trên ngực hắn nhìn xem một bộ phim truyền hình không có bất cứ gì đặc sắc, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khanh khách. Phụ nữ trời sinh là một loại động vật cao cấp thích chuyện giật gân, đối với phim truyền hình gia đình hoặc là anh anh em em này thường rất ham thích.
Cửa bị gõ nhẹ nhàng, An Tại Đào đẩy Hạ Hiểu Tuyết ra xuống giường mở cửa, không ngờ là Lưu Ngạn. Trên khuôn mặt quyến rũ của Lưu Ngạn vẫn còn lưu lại một chút cảm giác sợ hãi chưa hoàn hồn, hai gò má đỏ lên, thần sắc rất mất tự nhiên. Cô nhanh chóng liếc An Tại Đào một cái, sau đó khom người xuống, cúi đầu nói:
- Cảm ơn anh.
An Tại Đào vừa muốn nói lời không cần khách khí, cô đã vội vàng xoay người chạy đi.
An Tại Đào bĩu môi, cũng không quá để ý, liền đóng cửa lại.
Hạ Hiểu Tuyết nhíu mày:
- Ông xã, anh cứu cô ta một mạng, tại sao cô ta còn như vậy… Hừ, cô gái này…
An Tại Đào cười cười:
- Thôi đi, vừa lúc gặp phải chuyện này, còn có thể thấy chết không cứu sao? Hơn nữa, anh cứu cô ta cũng không có ý đồ gì với cô ta…
An Tại Đào châm điếu thuốc, đi tới cạnh cửa sổ, nhìn về ánh chiều ta xa xa bao phủ dãy núi xanh đen. Đột nhiên, hắn thấy một chiếc xe màu đen chạy tới, trước sau mấy người chui vào trong xe, người đầu tiên chính là Lưu Ngạn, cô ngồi ở vị trí phụ lái, cuối cùng mới là Trần Duệ.
Bọn họ muốn đi rồi? Tim An Tại Đào nhảy lên một cái.
Trầm ngâm một hồi, thấy chiếc xe màu đen kia chạy đi nhanh như bay, An Tại Đào quay đầu cúi đầu nói:
- Hiểu Tuyết, nhanh gọi điện thoại cho ba em, để lái xe tới đón chúng ta, chúng ta cũng quay về Tân Hải.
Hạ Hiểu Tuyết kinh ngạc, dựa theo kế hoạch, bọn họ còn phải ở lại đây thêm một ngày. Lúc này mới cô mờ mịt hỏi:
- Vì sao vậy, ông xã, chúng ta vừa mới đến, còn chưa chơi đùa. Hơn nữa, trời đã trễ thế này, cho dù lái xe chạy tới cũng đã đêm rồi…
An Tại Đào ngẩn ra, hắn quả thật xem nhẹ vấn đề này, do dự một chút, bất đắc dĩ mà gật đầu:
- Vậy để sáng mai anh ta tới đón chúng ta, chúng ta lại ở nơi này một đêm.
…
…
Chưa đến 9h sáng ngày hôm sau, An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết vừa mới ăn sáng xong cũng cố ý thanh toán phí dừng chân và phí ăn uống với khách sạn, Lão Cốc lái xe của Hạ Thiên Nông liền chạy tới. Lên xe còn chưa rời khỏi con đường Khu du lịch núi Lão Hổ, An Tại Đào ngoài ý muốn phát hiện chiếc xe màu đen đám người Lưu Ngạn đi buổi chiều hôm qua.
Xe đi ở phía trước không nhanh không chậm, bởi vì đường khu du lịch hẹp, không thể vượt qua, lái xe của Hạ Thiên Nông bất đắc dĩ đành phải dùng sức nhấn còi, nhưng đối phương vẫn thờ ơ.
Tại sao bọn họ trở lại? Hay là không có rời đi, chỉ là đi chỗ khác chơi? An Tại Đào giật mình.
Kỳ thật An Tại Đào đoán không sai, đám người Lưu Ngạn cũng không rời đi, mà đến một quán ăn dân dã đầu phía Đông núi Lão Hổ ăn cơm chiều, mãi đến sau nửa đêm mới trở về. Sáng sớm hôm nay, Lưu Ngạn muốn rời khỏi tới Tân Hải phỏng vấn, Trần Duệ và Dịch Thần bất đắc dĩ đành phải chiều cô, đưa cô đi Tân Hải.
- Anh Cốc, không cần vội vàng, đi theo bọn họ.
An Tại Đào nhỏ giọng nói. Lái xe của Hạ Thiên Nông lên tiếng, quay đầu liếc An Tại Đào một cái, tuy rằng trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi cái gì.
Hai chiếc xe cứ một trước một sau không nhanh không chậm mà lái ra như vậy, nhưng rất nhanh liền đi tới cửa chính văn phòng quản lý khu du lịch, lúc rời cửa, Lão Cốc dừng xe mở cửa kính chào hỏi Phó Chủ nhiệm Văn phòng quản lý khu du lịch Lão Trương sớm chờ ở cửa, rồi vội vàng rời đi.
Ra khỏi khu du lịch, liền tiến vào đường quốc lộ qua ba xã, thị trấn dài dòng nhàm chán, lúc trước thi công quốc lộ này văn phòng quản lý khu du lịch cấp hơn phân nửa tiền, trên huyện trợ cấp một ít. Nhưng mấy năm nay, xe qua lại khu du lịch nhiều, quốc lộ sớm gồ ghề, hơn nữa thôn dân phụ cận không chồng chất đồ vật hay cây ngô ven đường, chính là phơi lương thực, đi rất khó.
Cách đó không xa, đột nhiên xuất hiện một đám thôn dân, có nam có nữ, có một số tụ tập ven đường, mà một nông phụ hơn 30 tuổi đeo khăn quàng cổ màu đỏ, vọt tới đường cái dùng sức vẫy chiếc xe đang đi tới.
Nhưng rất hiển nhiên, thái độ của đám thôn dân này khiến đám người Lưu Ngạn trên xe hoảng sợ, tuy rằng tốc độ xe chậm lại nhưng không có dừng, vượt qua người phụ nữ tiếp tục đi về phía trước.
Xe An Tại Đào ngày càng gần, hắn nhìn xuyên qua cửa kính xe đột nhiên thấy một gương mặt quen thuộc. Hôm trước khi tai nạn xe cộ phát sinh, Trương Kiến Trúc liên tục cứu rất nhiều người kia sắc mặt trắng bệch hôn mê bất tỉnh nằm trên một bộ ván giường, trên gười đắp một chiếc chăn bông vải thô cũ kĩ rất dày.
- Anh Cốc, dừng lại chúng ta xem xảy ra chuyện gì.
An Tại Đào vội vàng nói.
Nhưng Lão Cốc không có dừng xe, cúi đầu nói:
- Phóng viên An, cậu không biết, đám thôn dân này lừa bịp người, đám dân lừa bịp vùng khỉ ho cò gáy, chúng ta không nên lo những việc không đâu.
An Tại Đào nhíu mày:
- Anh Cốc, dừng xe vào ven đường phía trước, chúng ta xem tình hình rồi đi, xem bọn họ như vậy, cũng không phải muốn tìm ai gây khó dễ, mà là xin giúp đỡ.
Tuy rằng Lão Cốc không vui, nhưng đối với Hạ Hiểu Tuyết và An Tại Đào, gã cũng không thể quá mức bướng bỉnh, đành phải dừng lại ven đường phía trước. Mà lúc này, chiếc xe màu đen cũng chợt dừng ở phía trước.
An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết chạy qua, nông phụ khăn quảng cổ hồng kia khóc hô ôm cánh tay An Tại Đào:
- Anh à, van cầu anh giúp chúng tôi một phen, đưa người nhà chúng tôi lên Trạm y tế trên trấn đi, anh ấy sốt cao không giảm hôn mê một buổi tối…
…
…
An Tại Đào để Hạ Hiểu Tuyết ngồi vào vị trí phụ lái, sau đó hắn giúp đỡ bà xã Trương Kiến Trúc đỡ Trương Kiến Trúc vào vị trí sau xe, ba người cùng nhau chen chúc đi vào, Lão Cốc đạp chân ga, chạy tới Trạm y tế trên trấn.
Vợ y nói, từ tháng 6 năm 1994, Trương Kiến Trúc bắt đầu ho ra máu. Kiểm tra sức khỏe một hồi, bác sĩ nói là mạch máu rạn nứt. Có lẽ gặp lạnh, sáng sớm sau hôm cứu người, Trương Kiến Trúc bắt đầu sốt nhẹ. Vợ y khuyên y khám bác sĩ, gã lại tiếc tiền cũng không đi, chỉ tới phòng khám trong thôn mua vài viên thuốc hạ sốt uống.
Hơn 2h chiều về đến nhà, lại bắt đầu làm việc. Chẳng qua tới hơn 5h chiều, thân thể bắt đầu suy yếu, thở không thông, rất hổn hển, chậm rãi bắt đầu sốt cao.
Xe tới Trạm y tế trên trấn, xe việt dã màu đen cũng theo tới. Lưu Ngạn chạy xuống xe, giúp đỡ đám người An Tại Đào nâng người. Một đường khó khăn đi vào, cuối cùng dàn xếp Trương Kiến Trúc trong Trạm y tế, An Tại Đào vừa muốn rời khỏi, đã thấy bà xã Cúc Hoa của Trương Kiến Trúc nắm một tờ biên lai trong tay sắc mặt đau khổ mà ngẩn người.
- Chị, có phải chị…
Hạ Hiểu Tuyết hỏi một tiếng:
- Chỗ này của tôi còn chút tiền, nếu không chị cầm lấy trước.
Hạ Hiểu Tuyết lấy ra 300 đồng tiền, nhét vào tay Cúc Hoa, hai người không để ý Cúc Hoa liên tục nói cảm ơn vội vàng lên xe chuẩn bị rời khỏi. Mà Lưu Ngạn và Trần Duệ đứng một bên cũng đi tới, nói mấy câu với Cúc Hoa, lúc xe sắp khởi động, khóe mắt An Tại Đào phát hiện Lưu Ngạn cũng lấy mấy trăm đồng từ trong ví ra, đưa cho Hoa Cúc.
====
Đám người Lưu Ngạn gần như cùng hai người An Tại Đào một trước một sau trở lại Tân Hải. Khác chính là, An Tại Đào cùng Hạ Hiểu Tuyết đi Hạ gia, mà Lưu Ngạn thì đi Ban Tuyên giáo Thành ủy Tân Hải. Cô là phóng viên truyền thông Trung ương xuống địa phương phỏng vấn, phải đi Ban Tuyên giáo địa phương chào hỏi, cần phải biết, hiện giờ không thể so với thời đại tin tức .vn sau này, không có sự phối hợp của Ban Tuyên giáo, cô căn bản không thể mở cuộc phỏng vấn.
Dịch Thần đưa Lưu Ngạn đến cửa tòa nhà Thành ủy Tân Hải liền quay đầu về Thiên Nam, mà Trần Duệ tuy rằng mặt dày muốn ở lại phỏng vấn cùng Lưu Ngạn, nhưng bị Lưu Ngạn nói mấy câu đẩy trở về.
Lưu Ngạn đăng ký ở cửa xong, liền vào văn phòng Ban Tuyên giáo ở lầu hai. Chánh Văn phòng Ban Tuyên giáo Trương Siêu nghe nói phóng viên Nhật báo Kinh tế đến phỏng vấn cầu vượt, cũng không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện báo cáo với Phó Trưởng ban Trương Cẩm Lĩnh.
…
…
Hạ gia.
Sau khi An Tại Đào biết được tâm tư của Đỗ Canh từ miệng Hạ Thiên Nông, trong nhất thời cũng không có lời nào, hai người con rể cha vợ ngồi đối mặt nhau, An Tại Đào từ trong mắt Hạ Thiên Nông đọc được một loại bất đắc dĩ, một loại lo lắng và một loại than vãn rõ ràng. Suy nghĩ của Đỗ Canh không thể nói là sai, nhưng như vậy phải rất chắc chắn. Nhưng, ngay cả biết rõ ý tưởng của Đỗ Canh là hoang đường, làm cấp dưới, Hạ Thiên Nông cũng chỉ có thể lựa chọn duy trì trầm mặc hoặc là thuận theo.
Tiếp tục nói phải trái với Đỗ Canh cũng không có chỗ lợi gì, ông ta tự nhiên cũng nghe không vào, còn có thể sinh ra phản cảm trong lòng.
Lúc này trở về, Hạ Hiểu Tuyết rõ ràng cảm giác được dường như tình cảm của cha mẹ tăng lên rất nhiều, không cần nói gì khác, chỉ cần thấy từ trong ánh mắt Thạch Thanh liếc Hạ Thiên Nông phát ra nhu tình nào đó, khiến cho cô thấy ngẩn ngơ. Mặc dù hơi bất ngờ, nhưng cảm tình cha mẹ càng tốt, làm con gái, cô đương nhiên vui vẻ.
An Tại Đào ở lại Hạ gia ăn cơm chiều, rồi trở về nhà mình. Về đến nhà, mẹ và Trúc Tử vừa mới ăn cơm chiều, trên bàn trà phòng khách còn đặt một mâm có thịt kho tàu chưa ăn xong. Trúc Tử cẩn thận bưng hai bát cơm, để vào bồn nước trong bếp, đang chăm chú rửa bát, đột nhiên nhìn thấy An Tại Đào vào cửa, thần sắc lộ ra một chút vui mừng.
Cô quay đầu nhìn An Tại Đào, nhỏ giọng hô:
- Anh đã trở lại, mẹ.
An Nhã Chi đang thu dọn phòng bếp, nghe vậy kinh ngạc:
- Tiểu Đào, sao các con lại trở lại trước rồi? An Tại Đào cười cười:
- Không có gì, liền trở lại sớm, mẹ, ngày mai con nghỉ ở nhà một ngày, con chuẩn bị mua căn nhà kia.
Chuyện mua nhà, hai mẹ con đã bàn luận tốt, phòng ở cũng xem qua rất vừa lòng cũng giao tiền đặt cọc, ký hợp đồng mua bán bước đầu, cho nên An Nhã Chi gật đầu, cũng không phản đối. Chỉ có điều sáng sớm ngày hôm sau An Tại Đào chạy tới nơi bán nhà, lại bị báo cho biết, căn nhà kia đã bán cho người khác.
An Tại Đào cực kỳ tức giận, nổi giận với cô gái tiếp tân địa điểm bản nhà.
Danh sách chương