An Tại Đào nhấc túi sách của Trúc Tử lên, mở ra, thấy các loại sách vở bên trong đều rất ngay ngắn, không chút lộn xộn. Hắn thở phào một cái:

- Mẹ, chắc chắn Trúc Tử trở về nhà rồi sau đó lại ra ngoài…

- Mẹ, mẹ có tìm khắp nơi trong trường học hay chưa? An Nhã Chi lắc đầu:

- Không có đâu. Đã tìm khắp nơi trong trường, cũng không thấy.

Đúng lúc này, cửa An gia bị gõ vang. Mở cửa liền thấy chủ nhiệm lớp Trúc Tử giáo viên Dương Nam và trưởng lớp 7D Trịnh Nhã Cầm.

Dương Nam lúc trước là sinh viên sư phạm mới tốt nghiệp vài năm phân phối tới trường cấp 2 Tân Hải, lối suy nghĩ của giáo viên trẻ tuổi này không cứng ngắc, lại rất trách nhiệm, hơn nữa tâm tư cẩn thận như con gái, đây cũng là nguyên nhân căn bản An Nhã Chi lựa chọn Trúc Tử gửi vào lớp 7D.

Dương Nam vội vàng nói:

- Cô An, có tìm được Ngọc Trúc hay không?

An Nhã Chi thở dài:

- Còn chưa có, cũng không biết đứa bé này rốt cuộc chạy đi đâu. Cô bé không quen thuộc Tân Hải, nếu chẳng may đi lạc, phải làm sao bây giờ…

An Tại Đào chào hỏi Dương Nam:

- Thầy Dương, không biết hôm nay Trúc Tử có biểu hiện gì bất thường hay không? Đúng rồi, buổi chiều có một tiết học cô bé không tới, có xin phép thầy hay không?

Dương Nam lắc đầu:

- Đứa bé này rất thông minh, chỉ là tâm tính lầm lì một chút, không hay nói chuyện. Hôm nay lúc đi học, tôi còn khen ngợi cô bé, hết thảy đều rất tốt… nhưng tới buổi chiều, lớp trưởng lại chạy tới nói cho tôi biết, cô bé trốn học.

Trịnh Nhã Cầm là một bé gái mập mạp, hai mắt to tròn rất đáng yêu, chỉ là dáng người hơi béo. Cô đột nhiên nói chen vào:

- Đúng rồi, thầy Dương, em nhớ ra rồi, tiết đầu tiên của buổi chiều, Mã Vĩnh và mấy nam sinh trong lớp chê cười Ngọc Trúc nói tiếng phổ thông không dễ nghe… Có phải vì vậy, Ngọc Trúc mới…





Dương Nam huy động tất cả các học sinh lớp 7D, tìm tất cả các ngóc ngách trong trường cấp 2 Tân Hải, bao gồm là tầng dạy học, thư viện, sân thể dục cùng với ký túc xá cho cấp 3 nội trú, nhưng cuối cùng không phát hiện tung tích Trúc Tử.

An Nhã Chi gấp đến độ muốn báo cảnh sát, An Tại Đào đi ra khỏi cửa cấp 2 Tân Hải, ngồi xe máy dọc theo đường cái tìm mấy km về phía tây, lại quay về phái đông, một mực tìm tới đường vành đai bên ngoài thành phố.

Lúc này, sắc trời đã tối, trên đường vành đai vòng quanh thành phố xe tải lớn tới lui, còi hơi rít lên không đúng chỗ.

Ngay lúc An Tại Đào hơi tuyệt vọng, hắn đột nhiên phát hiện một thân ảnh nhỏ gầy cuộn mình ở một đám cây sồi xanh, trong một bồn hoa nhỏ cạnh một nhà máy hóa chất bên cạnh đường vành đai bao quanh thành phố.

Hắn mừng như điên, vặn mạnh ga chạy tới, nhảy xuống xe, hắn chạy tới vài bước:

- Trúc Tử!

Trong bóng đêm lờ mờ, Trúc Tử ngẩng đầu lên nhìn gương mặt quen thuộc của An Tại Đào, đôi mắt đỏ lên, khốc hô một tiếng nhào vào lòng hắn.

Kỳ thực cũng không phải Trúc Tử muốn rời nhà trốn đi, chỉ là buổi chiều bị vài học sinh nam giễu cợt, đặt cho cô một ngoại hiệu đồ nhà quê, trong lòng cô hơi bực bội, nhưng lại nói không nên lời. Hết tiết thứ hai, ma xui quỷ khiến cô về nhà bỏ lại túi sách, ra khỏi cửa dọc theo đường cái đi về phía đông, mãi đến lúc cô ý thức được lạc đường, không tìm được đường về nữa.

Cô không dám chạy loạn, lại không tìm thấy người hỏi đường, trên người lại không có tiền, đành phải an vị ở nơi này cho đến khi bầu trời tối đen.

An Tại Đào thở phào một cái, an ủi cô:

- Tốt lắm, đừng khóc, Trúc Tử, đi, chúng ta về nhà.

An Tại Đào không dám chậm trễ, vội vàng mang Trúc Tử về nhà. Chờ hắn mang theo Trúc Tử về đến nhà, trong nhà đã tập trung rất nhiều giáo viên và học sinh, thậm chí còn có mấy cảnh sát khu vực. Trưởng lớp 7DTrịnh Nhã Cầm lại cùng chủ nhiệm lớp Dương Nam vẫn đứng ở An gia, chờ đợi tin tức. Vì an toàn, sau khi được An Nhã Chi đồng ý, Dương Nam đã báo cảnh sát.





Tuy rằng lo sợ không đâu một hồi, nhưng vẫn gõ một hồi chuông cảnh báo cho An Nhã Chi. An Nhã Chi trấn an Trúc Tử để cô ăn chút gì rồi ngủ, sau đó lại nói chuyện một hồi với thầy Dương Nam, để về sau thầy lo lắng, quan tâm Trúc Tử nhiều hơn một chút, đừng đẻ Trúc Tử lại bị ức hiếp hoặc cười nhạo trong trường học.

Dương Nam mang theo vài học sinh đi rồi, may mắn mai là ngày cuối tuần không phải đi học, nếu không ầm ĩ như vậy, cha mẹ mấy học sinh đều muốn tìm tới cửa.

- Mẹ, thầy Dương Nam này rất khá, rất trách nhiệm, thật không tồi.

An Tại Đào cười cười liếc Trúc Tử đã ngủ say, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại:

- Mẹ, ngày mai con và Hiểu Tuyết đã hẹn đi chơi núi hai ngày, mẹ và Trúc Tử đi cùng nhé.

An Nhã Chi lắc đầu:

- Thôi đi, mẹ còn rất nhiều chuyện phải làm, các con đi chơi đi, mẹ ở nhà bồi Trúc Tử, tránh cho cô bé cô đơn, hơn nữa, mẹ còn muốn nhân dịp hai ngày này dạy bù cho cô bé.

An Tại Đào gật đầu, cũng không nài nỉ nữa.

====

Sáng sớm hôm sau, An Tại Đào gọi điện thoại cho tòa soạn, nói chuyện với Trương Cương. Gặp cuối tuần hơn nữa ngày lễ Quốc khánh Thần báo cũng phải nghỉ, hai ngày này cũng không có chuyện gì rất quan trọng, cho nên Trương Cương cũng đồng ý hắn xin nghỉ, chỉ có điều luôn dặn hắn ra ngoài phải chú ý an toàn.

Lúc hắn gọi điện, An Nhã Chi đã chuẩn bị tốt đồ đạc cho hắn, một số đồ dùng vệ sinh, còn mang theo một bộ quần áo thay đổi. Bà lấy 1000 đồng từ trong túi tiền ra đưa tới:

- Tiểu Đào, mẹ vừa mới phát lương, con mang theo, các con ra bên ngoài, mang theo nhiều tiền một chút, tránh cho cần dùng luống cuống.

An Tại Đào cười cười, không nhận:

- Mẹ, con đã chuẩn bị tiền, cũng đủ dùng.

Hắn liếc qua, thấy Trúc Tử đang cẩn thận ngồi bên bàn ăn bánh quẩy và sữa đậu nành, không kìm nổi cười hỏi:

- Trúc Tử, em có đồng ý đi chơi với anh không?

Trúc Tử nâng khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần đầy đặn hơn, mặt giãn ra nụ cười khó được, cúi đầu nói:

- Anh, em không đi, em muốn ở nhà học bù.

Dưới lầu vang lên tiếng còi hơi to của ô tô, An Tại Đào nhấc ba lô lên, chào mẹ và Trúc Tử liền đi ra cửa. Hiểu Tuyết mặc một bộ đồ vận động màu trắng sữa dây lưng đen, chân đi một đôi giày màu đen, đang đứng trước chiếc xe Hồng Kỳ của Hạ Thiên Nông, mỉm cười vẫy hắn.

Hai người lên xe, chiếc Hồng Kỳ một đường chạy nhanh ra thành phố Tân Hải, dọc theo quốc lộ hướng tới khu du lịch núi Lão Hổ huyện Dân Phong thuộc phía Nam Tân Hải. Từ nội thành Tân Hải đến khu du lịch núi Lão Hổ hơn một trăm km, phần lớn đường dễ đi, chỉ có điều sau khi ra khỏi thị trấn Dân Phong, là một đoạn đường cái khó đi hơn mười km. Bởi vì đi thông vùng núi, đường cái thiếu tu sửa mấy năm, sớm gồ ghề, rất khó đi.

Tài xế của Hạ Thiên Nông thả chậm tốc độ, chậm rãi đi theo phía sau một chiếc xe buýt nhỏ.

Đột nhiên, chiếc xe bus phía trước run run, phát ra một tiếng phanh chói tai, mà ngay sau đó, thân xe vặn vẹo, liền lao xuống triền núi bên đường.

Rầm!

Chiếc xe bus lăn xuống, nhẹ nhàng trượt theo triền núi, ầm một tiếng, rơi vào một cái đầm không lớn dưới triền núi.

Lái xe của Hạ Thiên Nông hít một ngụm khí lạnh phanh mạnh xe, chiếc Hồng Kỳ két một tiếng dừng lại. An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết lập tức đẩy cửa xuống xe nhìn, đoạn đường xi măng mấy chục mét phía trước bị thôn dân địa phương phơi rất nhiều ngô và một ít đậu, lái xe bus phía trước trở tay không kịp dừng ngay lại, thân xe trượt rơi xuống triền núi.

An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết đứng ở ven đường nhìn xuống dưới, thấy chiếc bus chậm rãi chìm xuống dưới đầm nước, một ít bao đồ trên xe nổi trên mặt đất, mà trong đầm nước mơ hồ truyền ra tiếng kinh hoảng kêu cứu.

Chung quanh đầm nước đều là đồng ruộng, hiện giờ hơn một giờ chiều, trên đồng ruộng thật sự không ít nông dân thủ công. Thấy một chiếc xe đột nhiên lăn xuống từ trên quốc lộ, không khỏi đều chạy vội tới bên cạnh đầm nước xem. Chẳng qua, người xem náo nhiệt nhiều, người cứu lại không có.

Hạ Hiểu Tuyết kéo cánh tay An Tại Đào, vội vàng nói:

- Ông xã, chúng ta đi xuống xem.

Hai người theo một đường mòn nhỏ tới bên cạnh đầm nước, lúc này nhìn thấy có một thanh niên hơn ba mươi tuổi chạy tới đầm nước. Gã vừa chạy, vừa cởi chiếc áo lính cũ màu xanh lá mạ, sau đó tách đám người vây xem, liền nhảy vào đầm nước lặn xuống.





Hiện giờ đã là lễ Quốc khánh, nhiệt độ không khí vùng núi khá thấp, đầm nước lạnh lẽo thấu xương. Kỹ năng bơi lội của người thanh niên rất tốt, chuyển động trong nước linh hoạt giống như một con cá, nhận xẻng sắt nông dân trên bờ đưa tới không ngừng đập cửa kính xe, dưới sự trợ giúp của quần chúng vây xem quanh đầm nước, cứu toàn bộ 21 hành khách trong xe ra. Ngoại trừ lái xe ra, toàn bộ 21 du khách may mắn thoát nạn. Lúc những du khách bên ngoài này nơm nớp lo sợ ngồi bên đầm nước hoặc nghẹn ngào hoặc mờ mịt, người thanh niên ra khỏi đầm nước, đứng ở trên đê cởi đôi dép vàng dưới chân vắt vắt, lại đi vào, sau đó lại cúi người vắt ống quần, trong tiếng kêu hô của đám người đứng xem, liếc hành khách được cứu vớt một cái liền định rời đi.

Một ông cụ được cứu kéo ống quần người thanh niên, run giọng nói:

- Ân nhân, cảm ơn cậu!

Người thanh niên thở dài, cúi đầu vỗ bả vai ướt sũng của ông lão, ôn tồn nói:

- Cụ à, mọi người tạm thời chờ ở chỗ này, một lát người trên trấn tới đây sẽ sắp xếp cho mọi người.

Người thanh niên rời đi nhanh, vừa lúc gặp thoáng qua An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết.

Hạ Hiểu Tuyết hỏi một nông phụ bên cạnh:

- Chị, anh chàng cứu người này là người trong thôn trang gần đây sao?

Nông phụ cười trả lời cộc lốc:

- Đúng vậy, chúng tôi cùng một thôn, cậu ta gọi Trương Kiến Trúc, là quân nhân giải ngũ trong thôn chúng tôi, quả thật là người tốt! Không nói gì khác, cậu ấy đã cứu rất nhiều người trong đầm nước này, năm trước…

Nông phụ nói liên miên, nhưng không ngờ một ông cụ mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn cũ nát một túi, trong tay xách một tẩu hút thuốc đi tới từ bên cạnh, cau mày trừng mắt liếc nông phụ kia, trách mắng:

- Nói năng lộn xộn, nhanh trở về làm việc.

Nông phụ xoa tay, quay đầu rời khỏi. Ông cụ nhìn qua một bộ cán bộ nông thôn kia liếc An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết một cái, cũng không để ý tới hai người, tự ý xua đám người đứng xem, đi tới đám du khách được Trương Kiến Trúc cứu lên.

Hạ Hiểu Tuyết kéo vạt áo An Tại Đào, cúi đầu nói:

- Ông xã, chúng ta đi thôi.

An Tại Đào thở phài một cái:

- Đi.

Nửa đường gặp gỡ tai nạn xe cộ đột nhiên phát sinh như vậy, tâm tình du chơi của hai người ít nhiều bị ảnh hưởng. Chiếc xe Hồng Kỳ tiếp tục chậm rãi tiến tới phía trước trong không khí nặng nề, có tai nạn lúc trước, lái xe cực kỳ cẩn thận.

Ngồi trên xe chính là con gái và con rể ông chủ của mình, nếu xảy ra bất cứ chuyện rắc rối gì, hắn chịu không nổi.

Đi hơn nửa giờ nữa mới đến cửa Khu du lịch núi Lão Hổ. Lái xe của Hạ Thiên Nông hiển nhiên là thường xuyên mang khách tới nơi này chơi, gã cười cười, chạy xuống xe, đi vào văn phòng quản lý khu du lịch, không mất nhiều thời gian, liền mang theo một cô bé bộ dáng hướng dẫn viên du lịch hai mươi tuổi đi ra, phía sau còn một người đàn ông mặc đồ tây giày đa đi theo, giống như cán bộ quản lý khu du lịch.

Văn phòng quản lý Khu du lịch núi Lão Hổ cũng là đơn vị sự nghiệp của thành phố Tân Hải. Người đàn ông mặc đồ tây là Phó Chủ nhiệm văn phòng quản lý Lão Trương, nghe nói con gái và con rể tương lai của Phó Chủ tịch Thành phố Hạ đến Khu du lịch chơi, ông ta nào dám chậm trễ, liền tự mình ra đón.

Lái xe của Hạ Thiên Nông giới thiệu một phen, Lão Trương bắt tay với An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết, hàn huyên một hồi, cuối cùng giới thiệu hướng dẫn viên kia cho hai người. Hạ Hiểu Tuyết suy nghĩ một chút, cười nói:

- Thôi đi, Chủ nhiệm Trương, chúng tôi chỉ là tùy ý đi chơi, hướng dẫn viên du lịch thì thôi, chúng tôi leo núi là tốt rồi.

Trên mặt Lão Trương lộ ra nụ cười thật đậm:

- Hai vị, từ nơi này đến đỉnh núi nếu đi bộ mà nói, cần hơn một giờ… hai vị… tôi xem, vẫn để xe khu du lịch đưa hai vị lên thôi.

An Tại Đào cười ha ha:

- Không có vấn đề, chúng tôi đến là để leo núi, đi một chút là được rồi … chỉ có điều Chủ nhiệm Trương, nghe nói trên đỉnh nói có nhà hàng ẩm thực, không biết có phải hay không? Chúng tôi muốn ở trong núi hai tối.

Lão Trương khoát tay áo:

- Không có vấn đề, hai vị chỉ để ý leo núi, một lát tôi sẽ gọi điện thoại tới an bài, việc này hai vị không cần phải quan tâm.

Hạ Hiểu Tuyết cười cười, đối với loại xu nịnh này từ nhỏ cô đã nhìn quá quen thuộc, cô vốn đã biết, có tài xế của Hạ Thiên Nông ở đây, chỉ sợ hết thảy chi phí bọn họ đến núi Lão Hổ sẽ miễn phí. Nhưng An Tại Đào lại không muốn như vậy, vốn cũng không tiêu hết bao nhiêu tiền, không cần phải để lại cho người ta có lời gì.

Nếu là bình thường, loại chuyện này không tính là chuyện gì lớn, cũng sẽ không có người chú ý. Nhưng hiện tại đúng là thời khắc quan trọng của Hạ Thiên Nông, Lưu Khắc lập tức sẽ từ chức lùi về tuyến hai, chỉ vẻn vẹn có một danh ngạch ủy viên thường vụ sớm đang âm thầm triển khai tranh đoạt. An Tại Đào tính tình cẩn thận và trầm ổn, hắn không muốn vì chuyện nhỏ này tạo thành phiền toái cho Hạ Thiên Nông.

Hắn cười với Lão Trương, lấy ra một tờ một trăm đồng đưa qua:

- Chủ nhiệm Trương, thay chúng tôi mua hai vé vào cửa đi.

Kỳ thật lúc này vé vào cửa núi Lão Hổ còn rất rẻ, nếu thêm vé vào cửa hang động đá vôi trên đỉnh núi kia, một bộ vé cộng lại cũng không quá 30 đồng. Nhưng Lão Trương vẫn ngẩn ra, người nhà lãnh đạo ở thành phố đến chơi còn mua vé vào cửa, không cần nói lãnh đạo lớn ở thành phố, chỉ là lãnh đạo bộ phận tương quan ở thành phố đến đây, cũng không có người mua vé.

- Phóng viên Tiểu An, còn mua vé vào cửa cái gì. Tiểu Lý, cô dẫn mọi người đi.

Lão Trương ra hiệu bằng mắt với hướng dẫn viên du lịch dáng người gầy yếu dung nhan thanh tú.

Hướng dẫn viên du lịch Tiểu Lý lên tiếng, mang theo hai người An Tại Đào đi tới cửa chính khu du lịch. Nhưng đi đến ngoài cửa lớn, An Tại Đào vẫn kiên trì mua hai tấm vé vào cửa, Tiểu Lý bất đắc dĩ đành phải theo hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện