An Tại Đào còn chưa kịp nghĩ lại, cô gái kia liền lễ phép chân thành cười với hắn, vươn tay ra:
- Anh là đồng sự mới tới sao? Xin chào, tôi gọi là Lâm Băng Nhi, Phòng Biên tập, là biên tập viên trang phụ nữ đô thị.
- Xin chào, tôi gọi là An Tại Đào, vừa tới tòa soạn không bao lâu, là… phóng viên thực tập Ban Tin tức.
An Tại Đào hơi do dự một chút, nhưng vẫn thản nhiên trả lời, cũng vươn tay ra nhẹ nhàng nắm tay cô.
Lâm Băng Nhi gật đầu, vẫn cười rất ôn hòa, nhanh chóng rút tay trở về.
Trên người Lâm Băng Nhi có một loại khí chất rất nền nã, khiến người ta cảm thấy rất dễ dàng tiếp cận và bắt chuyện. Điểm này, trái lại hơi tương tự với An Tại Đào hiện giờ. Cứ đơn giản bắt chuyện xuất phát từ sự lễ phép như vậy, An Tại Đào liền cảm thấy khoảng cách hai người dường như ngắn lại không ít.
Tháng máy ổn định đi xuống, ánh mắt điềm tĩnh tựa hàn băng của Lâm Băng Nhi lướt qua hắn, liền chuyền về phía cái nút tầng trệt của thang máy.
Nhưng mà vừa tới tầng 4, thang máy bất thình lình phát ra một tiếng vang thật lớn, đột nhiên dừng lại, phát ra tiếng xoẹt xoẹt dọa người, tựa như một chiếc xe ô tô đang chạy băng băng đột nhiên dừng lại, thay đổi đột ngột khiến khuôn mặt mảnh mai của Lâm Băng Nhi thất sắc, hét lên một tiếng, thân thể lung lay liền ngã về phía sau, vừa đúng ngã vào lòng An Tại Đào.
Nắm chặt bả vai Lâm Băng Nhi, lỗ mũi truyền đến mùi hương nhàn nhạt của con gái, An Tại Đào cũng hơi giật mình, hắn lấy lại bình tĩnh vừa muốn nói gì, thang máy tạm dừng đột nhiên lại kêu xoèn xoẹt, đột nhiên lao thẳng trên cao.
Tầng 5, tầng 6, tầng 7, tầng 8, tầng 9…
Loại chạy lên trên rất nhanh này, còn thử thách trái tim người ta hơn cả máy bay bay thẳng lên không trước khi cất cánh. Không cần nói tới Lâm Băng Nhi dịu dàng yếu ớt, cho dù là An Tại Đào tuổi trẻ cường tráng cũng có chút trở tay không kịp, nói không sợ là giả.
Lâm Băng Nhi mặt như màu đất, mồ hôi lạnh chảy ròng, thân thể mềm mại gắt gao dán chặt vào lòng An Tại Đào, hai cánh tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn theo bản năng, giống như một người sắp chết đuối vớ được khúc cây cứu mạng không bao giờ muốn buông ra nữa.
Thang máy nhanh như điện quay ngược về tầng 12 cao nhất, lúc này mới chậm rãi dừng lại, tuy rằng vẫn hơi lắc lư, An Tại Đào "ôm" lấy Lâm Băng Nhi tiến về phía trước vài bước, giơ tay muốn ấn nút mở cửa, đáng tiếc mặc cho hắn ấn nửa ngày cửa tháng máy cũng không có phản ứng.
Nhìn Lâm Băng Nhi trong lòng vẫn chưa hoàn hồn, An Tại Đào thở dài một hơi, vội vàng nói:
- Lâm biên tập, cô trước buông ra, tôi xem xem, chúng ta có thể ra khỏi thang máy hay không.
Trên khuôn mặt Lâm Băng Nhi tràn tràn đầy mồ hôi trong suốt, cô run giọng nói:
- Thang máy hỏng rồi, xong rồi, chúng ta còn có thể trở ra sao? Tuy rằng cô buông An Tại Đào ra, nhưng một bàn tay vẫn gắt gao nắm chặt không buông cánh tay An Tại Đào.
An Tại Đào cười khổ, lắc đầu:
- Không biết, vừa rồi tôi cũng không biết tại sao lại thế, thang máy này thường mắc lỗi sao?
- Không, không phải.
Lâm Băng Nhi thở hổn hển kịch liệt.
An Tại Đào đưa mắt nhìn nắp thang máy, trong lòng vô cùng thất vọng. Loại thang máy này lạc hậu hơn thang máy trong trí nhớ rất nhiều, không ngờ toàn bộ không gian trong thang máy bị bịt kín, ngay cả lỗ thoát khí cũng chỉ là cái lỗ nhỏ trên tấm thép thật dày, muốn đi ra từ bên trong tương đương với người si nói mộng.
Ước chừng khoảng năm phút, thang máy lại kêu vang một lần nữa, đèn trong thang máy rắc một tiếng phát ra ánh lửa, tuôn ra từng đợt khói nhẹ.
Trong thang máy tối đen như mực, Lâm Băng Nhi sợ hãi thiếu chút nữa khóc thành tiếng. Cô chậm rãi sờ soạng tới gần An Tại Đào run giọng nói:
- Tôi sợ, tôi sợ bóng tối.
An Tại Đào cười khổ một tiếng, giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo mà ướt sũng của cô, nhẹ nhàng an ủi:
- Không sợ, thang máy hỏng rồi, người bên ngoài chắc chắn biết, đợi sửa xong chúng ta có thể đi ra ngoài.
- Dạ.
Lâm Băng Nhi trả lời như muỗi kêu.
Vừa dứt lời, thang máy lại ầm một tiếng, thân thể mềm mại run rẩy của Lâm Băng Nhi lại ngã vào lòng An Tại Đào, cùng với tiếng khóc nức nở của cô, thang máy lại điên cuồng rơi thẳng xuống dưới.
…
…
Mãi cho đến tầng năm, lại kêu loảng xoảng một tiếng, lung lay dừng lại.
Trái tim Lâm Băng Nhi gần như nhảy ra ngoài, bộ váy đồng phục mỏng manh đã bị mồ hôi ướt nhẹp, cả người mềm nhũn dán trong lòng An Tại Đào, trong miệng thở hổn hển.
Mà tình hình của An Tại Đào cũng không tốt hơn cô bao nhiêu, thang máy kinh hồn này đã khiến hắn toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Trong thang máy tối như mực, chỉ có tiếng thở dồn dập và tiếng tim đập của hai người. An Tại Đào nhẹ nhàng hoạt động thân dưới, đẩy nhẹ tay, vốn muốn đẩy Lâm Băng Nhi ra xem tình hình chung quanh một chút, kết quả lại đặt lên một nơi đầy đặn co dãn, Lâm Băng Nhi hét lên một tiếng, nhanh chóng lui ra, thân mình lảo đảo một cái, đặt mông ngồi lên mặt đất.
An Tại Đào ngây người, tay vội vàng rụt về, nhỏ giọng nói:
- Lâm biên tập, cô đừng nóng, không phải tôi cố ý, rất xin lỗi.
Lâm Băng Nhi sờ soạng đứng dậy, dựa vào vách thang máy, thật lâu sau mới cúi đầu trả lời một tiếng:
- Tôi không sao, đừng lo.
Trong thang máy tuy rằng tối, nhưng An Tại Đào vẫn mơ hồ thấy bóng dáng mềm mại của Lâm Băng Nhi dựa vào vách thang máy đang run rẩy. Hắn dùng sức nhấn nút trên bảng điều khiển thang máy, ra sức mà la ra bên ngoài thang máy.
Nhưng ngoại trừ tiếng vọng trống trải, lại không có bất luận động tĩnh gì.
- Thật tối, tôi sợ bóng tối.
An Tại Đào nhận thấy được, dường như Lâm Băng Nhi bên cạnh đang cuộn mình lại, nửa ngồi xổm xuống.
An Tại Đào thở phào một cái, đột nhiên nhớ tới trong chùm chìa khóa mình có đèn pin nhỏ, đó là quà tặng nhỏ do Hạ Hiểu Tuyết mua hàng trên vỉa hè bên ngoài Đại học Yến Sơn tặng hắn.
Tuy rằng ánh sáng mỏng manh cũng không thể kéo dài, nhưng dù sao cũng là có ánh sáng. Trong thang máy tối như mực lúc tràn đầy nguy hiểm, đối với Lâm Băng Nhi ở cùng một nam nhân xa lạ mà nói, đây đã rất xa xỉ.
Ánh sáng nhỏ bé sáng lên, theo ánh sáng, An Tại Đào bỗng nhiên phát hiện, thân thể Lâm Băng Nhi căng cứng, hai chân kẹp chặt, chậm rãi khom eo, không ngừng dãy dụa.
Thang máy lại khẽ động một hồi, Lâm Băng Nhi lại thét chói tai, đèn pin nhỏ bé trong tay kêu rắc một tiếng rơi xuống đất. An Tại Đào cúi người nhặt lên, lại đẩy chốt cũng không phát sáng, đoán chừng là rơi hỏng rồi. Hắn cười khổ một tiếng:
- Chất lượng của đèn pin hiện giờ cũng quá kém rồi.
Lâm Băng Nhi không có trả lời, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của cô ngày càng run rẩy và dồn dập.
An Tại Đào kỳ quái hỏi một câu:
- Lâm biên tập, cô làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?
- Tôi…
Lâm Băng Nhi không kìm nổi khóc lớn lên.
An Tại Đào sửng sốt, cúi đầu hỏi:
- Làm sao vậy? Đừng khóc.
- Tôi, tôi, tôi, tôi muốn tiểu tiện, tôi không kìm nổi.
Lâm Băng Nhi vừa thẹn vừa vội, giọng nói nhỏ không thể nghe thấy.
- Ồ, như vậy. Lâm biên tập, tình huống đặc biệt, cô giải quyết ở trong này đi, dù sao tôi cũng không nhìn thấy, ha ha.
Tuy rằng An Tại Đào là người qua hai kiếp "kiến thức rộng rãi", cũng không khỏi hơi mỉm cười, khóe miệng hơi lộ ra nụ cười.
Do dự một hồi, xem ra quả thật không nín được, chỉ nghe một hồi nước chảy, ở trong góc thang máy, Lâm Băng Nhi hoàn thành một lần tiểu tiện dày vò nhất, xấu hổ nhất trong đời cô, ngay trước mặt người đàn ông xa lạ trẻ tuổi.
Danh sách chương