Bệnh viện lập tức triển khai cấp cứu, những việc cần kíp cho ca mổ cũng được khẩn trương tiến hành. Thượng Thừa Cường được chuyển lên phòng bệnh rộng rãi phía trên. Trương Diễm Cúc vợ anh ta đúng là cảm động rơi nước mắt, luôn miệng cám ơn hai người An Tại Đào.

Lý Tương an ủi cô một lúc, rồi kéo tay An Tại Đào, hai người đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn sắc trời còn sớm, liền quyết định đến Công ty xây dựng Mậu Nguyên, tìm người phụ trách, đòi tiền viện phí cho Thượng Thừa Cường.

Hai người đến một xí nghiệp quy mô không nhỏ, nhìn qua cửa chính thấy hai dãy nhà ba lầu kiểu cũ hai bên đang bị đập phá, có mười mấy công nhân đang làm việc, trên mặt đất đầy sắt thép gạch vỡ…

Hai người rất nhanh tìm gặp được Giám đốc Công ty Mậu Nguyên. Đó là một người đàn ông tướng mạo dữ tợn, dáng người thấp đậm, nhìn qua cũng biết là dạng vai u thịt bắp, không phải là người có thiện tâm.

Nghe hai người giãi bày ý đồ hôm nay đến, vị giám đốc tên Khổng Đại Chiêu bĩu môi:

- Phóng viên? Các người muốn xắn quần lội vào việc của người khác sao? Vì sao chúng tôi phải cấp viện phí? Tai nạn lao động? Thật nực cười, anh ta không phải là công nhân của công ty, chẳng qua chúng tôi mướn nông dân làm công, làm ngày nào trả tiền ngày đó, hơn nữa, anh ta tự rơi từ trên lầu xuống, có liên quan gì đến chúng tôi đâu? An Tại Đào nhíu mày, cố gắng kiềm chế, nói:

- Khổng giám đốc, tuy rằng Thượng Thừa Cường không phải là công nhân chính thức của công ty, nhưng dựa theo quy định của pháp luật, các anh thuê anh ta làm việc, trên thực tế đã hình thành quan hệ, anh ra gặp tai nạn khi đang làm việc, các anh phải có trách nhiệm bồi thường tương ứng.

Khổng Đại Chiêu ngửa mặt lên trời cười ha ha rồi lạnh lùng nói:

- Quy định pháp luật? Xem ra đồng chí phóng viên này quá mức cổ hủ, đi đi, tôi bận lắm, không có thời gian để dây dưa với mấy người.

Nói xong, Khổng Đại Chiêu không chút nể mặt mà đẩy hai người An Tại Đào ra cửa.

Nhìn mấy chục công nhân đang làm việc ở nơi Thượng Thừa Cường bị rơi xuống, Lý Tương liền đưa máy ảnh lên chụp. Sau đó, hai người rời khỏi cổng chính đi đến các cơ quan hữu quan tìm biện pháp, đột nhiên, từ trong các dãy phòng của công ty Mậu Nguyên một đám nam nữ lao ra, bao vây hai người lại.

Khổng Đại Chiêu quát lớn:

- Nộp hết phim ảnh ra đây, ai cho phép các người tùy tiện chụp?

Ngay khi An Tại Đào phẫn nộ định cãi lại, thì một gã thanh nhiên da ngăm đen đeo kính bước lên, nắm lấy tay Lý Tương, cướp máy ảnh của cô. Lý Tương sợ quá hét lên, hai tay giữ chặt máy ảnh không chịu buông, gã thanh niên đeo kính dùng sức giật, Lý Tương lảo đảo, thiếu chút nữa té dập đầu xuống đất.

An Tại Đào vội đỡ lấy Lý Tương, kéo cô ra sau lưng mình, giận giữ hét:

- Các người muốn làm gì? Các người còn biết đến luật pháp không?

Khổng Đại Chiêu đứng ở bên ngoài vòng vây, cười rộ lên:

- Ở đây, bố mày chính là luật pháp! Đuổi bọn chúng đi nhanh!

An Tại Đào và Lý Tương phẫn nộ đứng ở bên kia đường đối diện cổng Công ty Mậu Nguyên, gọi 110. Nhưng đợi 10 phút vẫn không thấy cảnh sát nào tới. Khi Lý Tương uất hận gọi báo cảnh sát lần thứ hai, 5 phút sau, một chiếc xe cảnh sát mới tới, trên xe bước xuống hai người, trong đó một người mặc trang phục cảnh sát cơ động, một người mặc trang phục cảnh sát khu vực, người này tự xưng là họ Thôi.

Cảnh sát Thôi đi vào Công ty Mậu Nguyên, Khổng Đại Nguyên lúc này mới mang theo hơn chục người đi ra cửa. An Tại Đào và Lý Tương kịch liệt yêu cầu Khổng Đại Chiêu và nhân viên trả lại máy ảnh cho mình. Lúc đó, gã thanh niên đeo kính không ngờ còn lớn tiếng:

- Ai cướp máy ảnh của hai người? Tôi không làm, các anh, có ai cướp máy ảnh của bọn họ không?

Khổng Đại Chiêu chỉ vào hai người An Tại Đào hoa chân múa tay một hồi, cũng không coi lời nhắc nhở của họ Thôi kia vào mắt, khệnh khạng dẫn nhân viên của mình đi. Thôi cảnh sát bất đắc dĩ nhún vai, cười khổ:

- Hai vị, tôi nghĩ chắc hai người phải về tìm lãnh đạo, nhờ lãnh đạo ra mặt can thiệp.

An Tại Đào sa sầm mặt. Ngay cả kiếp trước, hắn cũng không hề biết Công ty Mậu Nguyên này lại dám càn rỡ như thế, đến cảnh sát cũng không dám đắc tội. Chứng tỏ sau lưng bọn họ ô dù rất mạnh.

Lý Tương phẫn nộ trách mắng:

- Các anh là cảnh sát sao? Bọn họ ngăn cản phóng viên tác nghiệp, cướp máy ảnh của chúng tôi, các anh chẳng lẽ không quản sao?

Cảnh sát Thôi bĩu môi:

- Đây là công ty con của Tập đoàn Mậu Nguyên, không cần nói nữa, ở Tân Hải này ai dám động đến bọn họ?

Cảnh sát Thôi nói lại một câu, cũng không cần biết phản ứng của An Tại Đào, lên xe, nổ máy chạy đi.

Tập đoàn Mậu Nguyên? An Tại Đào trầm ngâm một chút, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên, là công ty của Dương Mậu Nguyên, hèn chi kiêu ngạo như vậy.

Dương Mậu Nguyên nhiều năm trước là một tên côn đồ, không biết vì lý do gì, đột nhiên sang HongKong, nghe nói là được thừa kế di sản, sau năm 97 trở lại Tân Hải, thành lập Tập đoàn Mậu Nguyên, mua hết các công ty xí nghiệp lớn bé của Tân Hải, thậm chí còn mua cả hai doanh nghiệp nhà nước là Nhà máy dệt Tân Hải, và Công ty cơ điện Tân Hải, trở thành, trở thành tập đoàn lớn ngang Tập đoàn Dân Thái, tài lực hùng hậu.

Chỉ có điều năm 2003, người này làm ăn gian dối, nên bị bắt giam, Tập đoàn Mậu Nguyên tan đàn xẻ nghé, kiếp trước, An Tại Đào đúng là cũng không quá coi trọng doanh nghiệp tư nhân, nhưng xem tình huống hiện tại, thì Dương Mậu Nguyên rất không đơn giản.

An Tại Đào thở dài:

- Lý Tương, chúng ta về thôi, báo cáo tòa soạn việc ngày hôm nay.



Trở lại tòa soạn, An Tại Đào và Lý Tương lập tức gặp Trương Cương, cùng đệ trình việc này lên Đảng ủy. Hoàng Trạch Danh hôm nay nghỉ trực, nghe báo cáo, cũng vội chạy lên cơ quan, lập tức tổ chức cuộc họp Đảng ủy và Hội đồng biên tập.

Cuộc họp quyết định, cử Trương Đạo Luân đại diện tòa soạn đến Cục cảnh sát Tân Hải kháng nghị, mặt khác, báo cáo Tuyên giáo Thành ủy, đồng thời, quyết định cho An Tại Đào và Lý Tương viết bài trần thuật lại sự việc, sau đó, đưa tin sâu về tình trạng sức khỏe của Thượng Thừa Cường. Để đảm bảo bài viết có tính thuyết phục, Lý Tương lại dẫn hai phóng viên ảnh đến bệnh viện, phỏng vấn người nhà Thượng Thừa Cương, chụp thêm ít tấm hình anh ta đang nằm trên giường bệnh.

An Tại Đào thì ở tòa soạn viết bài, ký tên Ngưu Đao, phê phán mạnh mẽ công ty Mậu Nguyên dùng bạo lực ngan cản phóng viên tác nghiệp. An tại Đào viết dạng bài này đã thành phản xạ tụ nhiên, chỉ mất chừng nửa giờ, đã có một bài viết lời lẽ sắc bén, lập luận chắc chắn khiến Trương Cương không khỏi phải vỗ tay khen thưởng.

Tân Hải sau khi dỡ bỏ cầu vượt, dựa theo quy hoạch, ở ngay trên vùng đất đó, xây dựng một đại lộ, đi ngang qua năm quận thành nội, nối liền hai vùng Bắc Nam thành phố. Đây là công trình có vốn đầu tư hạng nhất. So với hồi trước, Cao Bí thư cho xây cầu vượt không hề thua kém.

Ước tính ban đầu, thi công đường bao gồm kiến thiết và hậu kỳ, thêm chi phí giải phóng mặt bằng di dời dân, cần ít nhất 5000 vạn. Ngoại trừ Đỗ Canh tranh thủ quan hệ trên tỉnh vay ngân hàng được 2000 vạn, còn lại, 3000 vạn tệ thành phố Tân Hải phải tự lo, đây là con số không nhỏ.

Trong phòng làm việc của Đỗ Canh, Hạ Thiên Nông đang ngồi ở ghế sô pha, nhíu mày:

- Bí thư Đỗ, đúng là quá nhiều so với hình dung, tôi thấy…

Đỗ Canh khoát tay:

- Lão Hạ, tôi nghe nói tỉnh đã có đệ trình lên trung ương xin kinh phí, tôi cảm thấy cũng nên lên tỉnh xin một chuyến. Được chút nào hay chút ấy. u cũng là miếng thịt béo, chúng ta không xin thì các thành phố khác cũng xin.

Hạ Thiên Nông sững người, do dự một chút, rồi nói:

- Tốt quá, để tôi thử lên Sở Giao thông tìm cô Lưu xem có thể tranh thủ chút nào không?

Đỗ Canh lập tức cười ha hả:

- Lão Hạ, tôi cũng định đi. Nhưng tôi nghe nói, Lão Hạ có quan hệ thân thiết với Sở Giao thông, anh đi, chắc không có vấn đề gì đâu.

Hạ Thiên Nông ngượng ngập đáp:

- Bí thư Đỗ cứ hay đùa…

Giám đốc Sở Giao thông đương nhiệm Lưu Phương là bạn bè thuở hàn vi ở quê với Hạ Thiên Nông, từng có chút tình ý với ông ta. Chỉ có điều, sau khi Hạ Thiên Nông cưới Thạch Thanh, Lưu Phương cũng đành buông tay. Sao đó, Lưu Phương lấy con của một lãnh đạo Ủy ban tổ chức cán bộ Trung ương, theo chồng đến thành phố Lục Đảo làm nhân viên Cục Giao thông. Mười mấy năm lên như diều gặp gió, hiện giờ chễm chệ trên "ngai vàng" Sở giao thông tỉnh Đông Sơn, quản lý toàn bộ ngành giao thông công chính tỉnh, quyền thế cao ngất, là một trong những nữ lãnh đạo có thực quyền của tỉnh Đông Sơn.

Tuy rằng đã 40 tuổi, lại đang ở góa, nhưng Lưu Phương đúng là vẫn còn luyến lưu tình cũ. Lần trước đến Tân Hải kiểm tra công tác, còn mời riêng Hạ Thiên Nông ăn cơm, không ngờ bị Thạch Thanh biết được, bất thình lình xông tới.

Thạch Thanh tuy rằng không giống như đám đàn bà khác cãi lộn với Hạ Thiên Nông nhưng toàn bộ cơ quan Thành ủy không ai không biết rằng Phó chủ tịch Thành phố Hạ và Giám đốc Sở Giao thông Lưu tình ngay lý gian. Đương nhiên, chuyện cũng chỉ dừng lại ở mấy lời xì xầm rỉ tai nhau của các bộ thành ủy, nhân viên bình thường ai dám nhỏ to đàm tiếu.

Đỗ Canh nhịn cười:

- Lão Hạ, anh trở về chuẩn bị tài liệu, hai ngày sau đi tỉnh một chuyến, mọi việc xin nhờ anh cả đấy.

Hạ Thiên Nông lấy lại bình tĩnh, đứng dậy, mặt không đổi sắc:

- Được, theo chỉ đạo của Đỗ bí thư, tôi nhất định làm tốt chuyện này.

Đỗ Canh vỗ vỗ vai ông ta:

- Cái gì mà chỉ đạo với yêu cầu, tôi nghĩ công tác cũng nên thoải mái một chút, đi thôi, đến giờ rồi, hai chúng ta về nhà, đúng rồi, bà Tôn ở nhà có hấp cách thủy sườn heo, anh và bà Thạch có muốn nếm thử chút không?

Hạ Thiên Nông cười vang:

- Không dám quấy rầy Đỗ bí thư, đêm nay nhà chúng tôi tổ chức sinh nhật bà Thạch. Phải ăn cơm nhà rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện