Trên mặt Hạ Hiểu Tuyết đỏ ửng, hai tay bưng đồ ăn ra.
Món đầu tiên là trứng gà chiên mộc nhĩ, hai màu vàng đen rõ ràng. Nhìn qua có một cảm giác rất khoan khoái. Món tiếp theo là rau cần xào thịt mang theo một màu xanh biếc, mùi thơm của thịt xông tận vào mũi. An Tại Đào có chút kinh ngạc, vừa ngửi thấy mùi thơm đã cười nói:
- Hiểu Tuyết, thơm thật đấy. Thoạt nhìn thì tay nghề làm bếp của em đã có tiến bộ rồi đó.
Hạ Hiểu Tuyết đắc ý nói:
- Tiểu Đào, anh cũng biết điều đó rồi sao? Em vì muốn làm một người vợ hiền, một người mẹ tốt mà mấy ngày nay đều ở nhà học nấu ăn. Hihi, ba mẹ em đều là vật thí nghiệm của em đấy.
An Tại Đào cười cươi:
- Để anh đến giúp em!
- Không cần đâu, Tiểu Đào. Anh cứ ngồi đó là được rồi.
Hạ Hiểu Tuyết lại từ trong bếp mang ra hai chén cơm, cùng với hai đôi đũa, đến ngồi xuống bên cạnh An Tại Đào:
- Tiểu Đào, chúng ta ăn tại phòng khách luôn đi.
- Được, anh cũng đói bụng rồi, sẽ không khách khí với em nữa.
An Tại Đào cầm lấy đôi đũa định gắp rau.
- Đi rửa tay trước đi!
Hạ Hiểu Tuyết ngồi bên cạnh hắn sẵng giọng nói, nét mặt giống như một người vợ hiền. Thái độ và vẻ mặt này khiến An Tại Đào nhớ đến người mẹ An Nhã Chi của mình.
An Tại Đào ngây người một chút, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, đứng lên đi rửa sạch tay rồi mới quay trở lại.
- Ừ, hương vị không tồi, không thua gì những đầu bếp ở quán. Toàn bộ sắc, hương, vị đều không đơn giản, thực không đơn giản.
An Tại Đào vừa ăn vừa cất lời khen tự đáy lòng.
Hạ Hiểu Tuyết cao hứng mà mỉm cười, thuận tay gắp cho An Tại Đào vài miếng thịt vào trong bát của hắn.
Trong nhà không có ai, nên hai người có được cảm giác ấm áp khi ở chung với nhau. Vừa ăn cơm vừa âu yếm, đến cuối cùng mà bỏ qua cả việc ăn cơm, không chịu nổi mà ôm nhau hôn.
Hạ Hiểu Tuyết sớm động tình, bị ôm chặt trong lòng người mình yêu, cô trong lòng sớm đã không thể ức chế được cảm giác mới mẻ nảy sinh trong nội tâm
- Hiểu Tuyết...!
An Tại Đào kêu lên một tiếng, thân hình hơi chuyển động. Cái thân thể mềm mại, nóng bỏng của Hạ Hiểu Tuyết liền mềm nhũn, đôi mắt mê ly thỉnh thoảng lại bắn ra một tia cuồng nhiệt, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên, phát ra tiếng nỉ non từ trong tâm hồn.
- Tiểu Đào, em yêu anh. Chúng ta vĩnh viễn không bao giờ xa nhau.
- Hãy ôm chặt em!
Hạ Hiểu Tuyết lại nỉ non một tiếng.
An Tại Đào run rẩy cúi đầu xuống thân hình ngọc ngà đang ở trong lòng hắn. Mùi thơm da thịt người con gái cứ từng đợt xông vào mũi của hắn.
Bàn tay thon dài của cô gái nắm lấy tay của hắn, không chút do dự đặt lên bộ ngực cao ngất của mình:
- Tiểu Đào, em yêu anh...
Hạ Hiểu Tuyết tựa vào lồng ngực An Tại Đào, sắc mặt ửng hồng, giương cái miệng nhỏ nhắn ăn lấy miếng rau mà An Tại Đào đút cho cô. Hai người cứ gây "sức ép" cho nhau khiến cho bữa cơm trong hai giờ mà chỉ mới ăn được một chút.
Trước khi Hạ Thiên Nông đi dự tiệc về thì hai người đã sớm vội vàng dọn dẹp "bãi chiến trường" của mình. Hạ Hiểu Tuyết đang lau chùi phòng bếp, sẵn tiện rửa mấy cái chén luôn. Đừng tưởng Hạ Hiểu Tuyết tay nghề làm bếp có tiến bộ nhưng dù sao cô cũng vẫn là một thiên kim tiểu thư. Khi làm công việc đó thì hoàn toàn hỏng bét.
An Tại Đào bất đắc dĩ phải tự mình ra tay.
Hạ Thiên Nông vừa vào đến cửa, thoáng nhìn An Tại Đào đang ở trong bếp, mặc tạp dề rửa chén thì không khỏi gật đầu:
- Tiểu An, cháu đến đấy à? Hiểu Tuyết, các con ở nhà ăn cơm chưa? - Ăn rồi ba à, còn ba ăn cơm chưa?
Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì, từ trong bếp ló đầu ra.
- Cháu chào chú Hạ!
An Tại Đào sau khi rửa xong cái chén cuối cùng thì cởi chiếc tạp dề rồi bước ra ngoài.
Hạ Thiên Nông khẽ mỉm cười:
- Tiểu An, Hiểu Tuyết của chú được nuông chìu từ bé, không biết cuộc sống trải qua như thế nào. Trong tương lại, khi các con thành hôn với nhau, cháu cần phải chỉ bảo em nó nhiều hơn.
An Tại Đào cười:
- Dạ, không có việc gì đâu ạ!
Hạ Hiểu Tuyết đắc ý nhìn Hạ Thiên Nông:
- Ba, Tiểu Đào nếu so với ba thì còn ưu tú hơn. Ba xem, chưa bao giờ ba làm việc nhà cả, đều bắt mẹ con phải làm đến bạc cả tóc.
Hạ Thiên Nông trừng mắt nhìn con một cái, cười mắng:
- Con bé xấu xa này...!
Hạ Thiên Nông gần đây tâm trạng cũng khá tốt. Ông ta dần dần có được sự tín nhiệm và trọng dụng của Đỗ Canh. Tuy rằng chỉ là một Phi ủy viên thường vụ Phó chủ tịch thành phố nhưng địa vị vô hình trung cũng tăng vọt không ít. Hơn nữa, gần đây thành phố đã tháo dỡ cầu vượt, lại vừa mới thành lập tổ lãnh đạo giám sát kiêm chỉ huy. Đỗ Canh đương nhiên là đảm nhiệm chức Tổ trưởng kiêm Tổng chỉ huy. Còn Hạ Thiên Nông thì đảm nhiệm chức Phó tổ trưởng kiêm Phó tổng chỉ huy. Nhiệm vụ chủ yếu chính là khởi công tháo dỡ những trang thiết bị của cầu vượt và chỉ huy việc thi công.
Quan trọng hơn là Đỗ Canh đã ngầm hứa hẹn với ông ta. Bộ máy Thành ủy sẽ lập tức tiến hành điều chỉnh. Bí thư Đảng – Quần chúng Lưu Khắc sắp lui về tuyến hai. Đến lúc đó, sẽ dư ra một vị trí Ủy viên thường vụ mới. Vị trí này, Đỗ Canh hứa hẹn là sẽ dành cho Hạ Thiên Nông, nhưng lại ám chỉ Hạ Thiên Nông lợi dụng quan hệ để đi tỉnh.
Hạ Thiên Nông trở về phòng thay quần áo. An Tại Đào vốn muốn về nhà nhưng Hạ Hiểu Tuyết vẫn lưu luyến mà kéo hắn về phòng ngủ của mình. Ở trong phòng, trong vòng tay ôm ấp của An Tại Đào, Hạ Hiểu Tuyết buồn bã nói:
- Tiểu Đào, em không muốn rời xa anh. Nếu không thì chúng ta ở chung đi.
An Tại Đào cười nói:
- Hiểu Tuyết, anh thì không sao nhưng anh sợ ba mẹ em sẽ nổi giận đấy.
Hạ Hiểu Tuyết nghiêm chỉnh mà ngẫm nghĩ một lát. Cô biết đây không phải là lời nói chơi hoặc là tâm huyết dâng trào nhất thời. Nhưng cô liền lập tức thở dài:
- Tiểu Đào, chỉ sợ là không được thôi. Mà thôi, chúng ta cứ kiên trì chờ đợi một thời gian. Đúng rồi, Tiểu Đào, không phải là anh nói lần cải cách gần đây nhất của tòa soạn anh đang trống một vị trí Phó trưởng ban Tin tức sao? Anh cảm thấy mình nắm chắc mấy phần? Có thể vào chức vụ đó hay không? Nếu có thể thì để em nói với ba một tiếng giùm anh.
An Tại Đào lắc đầu:
- Tạm thời không cần chú Hạ ra mặt đâu. Nếu chỉ bằng năng lực nghiệp vụ và thành tích của anh thì cái tên Hồ Dũng kia sẽ không cạnh tranh lại nổi anh đâu. Nhưng nhược điểm lớn nhất của anh chính là lý lịch kinh nghiệm. Đương nhiên, khi tòa soạn báo cải cách lúc này đây thì cũng không cần lý lịch kinh nghiệm gì. Chỉ có điều, nghe nói Hồ Dũng có người thân là Cục trưởng cục Giáo dục, mấy ngày nay lo đi quan hệ ngoại giao. Nghe nói là vị Cục trưởng đó còn ra mặt mời lãnh đạo tòa soạn dùng cơm mấy lần.
Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì nói:
- Cục trưởng thì lớn chắc? Anh cũng có mối quan hệ của mình mà? Mặc kệ nói như thế nào thì anh cũng là bạn trai của Hạ Hiểu Tuyết, là con rể tương lai của Phó chủ tịch thành phố. Tiểu Đào, em có một đề nghị. Chúng ta đính hôn đi.
An Tại Đào ngẩn ra, lập tức hiểu đước ý tứ của Hạ Hiểu Tuyết. Hạ Hiểu Tuyết chính là muốn thông qua việc hai người đính hôn mà thông báo cho giới lãnh đạo của báo Tân Hải Thần biết một tin tức: An Tại Đào cũng có một hậu trường vững chắc. Điều này hiển nhiên sẽ trợ giúp cho An Tại Đào khi cạnh tranh chức Phó trưởng ban Tin tức.
Món đầu tiên là trứng gà chiên mộc nhĩ, hai màu vàng đen rõ ràng. Nhìn qua có một cảm giác rất khoan khoái. Món tiếp theo là rau cần xào thịt mang theo một màu xanh biếc, mùi thơm của thịt xông tận vào mũi. An Tại Đào có chút kinh ngạc, vừa ngửi thấy mùi thơm đã cười nói:
- Hiểu Tuyết, thơm thật đấy. Thoạt nhìn thì tay nghề làm bếp của em đã có tiến bộ rồi đó.
Hạ Hiểu Tuyết đắc ý nói:
- Tiểu Đào, anh cũng biết điều đó rồi sao? Em vì muốn làm một người vợ hiền, một người mẹ tốt mà mấy ngày nay đều ở nhà học nấu ăn. Hihi, ba mẹ em đều là vật thí nghiệm của em đấy.
An Tại Đào cười cươi:
- Để anh đến giúp em!
- Không cần đâu, Tiểu Đào. Anh cứ ngồi đó là được rồi.
Hạ Hiểu Tuyết lại từ trong bếp mang ra hai chén cơm, cùng với hai đôi đũa, đến ngồi xuống bên cạnh An Tại Đào:
- Tiểu Đào, chúng ta ăn tại phòng khách luôn đi.
- Được, anh cũng đói bụng rồi, sẽ không khách khí với em nữa.
An Tại Đào cầm lấy đôi đũa định gắp rau.
- Đi rửa tay trước đi!
Hạ Hiểu Tuyết ngồi bên cạnh hắn sẵng giọng nói, nét mặt giống như một người vợ hiền. Thái độ và vẻ mặt này khiến An Tại Đào nhớ đến người mẹ An Nhã Chi của mình.
An Tại Đào ngây người một chút, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, đứng lên đi rửa sạch tay rồi mới quay trở lại.
- Ừ, hương vị không tồi, không thua gì những đầu bếp ở quán. Toàn bộ sắc, hương, vị đều không đơn giản, thực không đơn giản.
An Tại Đào vừa ăn vừa cất lời khen tự đáy lòng.
Hạ Hiểu Tuyết cao hứng mà mỉm cười, thuận tay gắp cho An Tại Đào vài miếng thịt vào trong bát của hắn.
Trong nhà không có ai, nên hai người có được cảm giác ấm áp khi ở chung với nhau. Vừa ăn cơm vừa âu yếm, đến cuối cùng mà bỏ qua cả việc ăn cơm, không chịu nổi mà ôm nhau hôn.
Hạ Hiểu Tuyết sớm động tình, bị ôm chặt trong lòng người mình yêu, cô trong lòng sớm đã không thể ức chế được cảm giác mới mẻ nảy sinh trong nội tâm
- Hiểu Tuyết...!
An Tại Đào kêu lên một tiếng, thân hình hơi chuyển động. Cái thân thể mềm mại, nóng bỏng của Hạ Hiểu Tuyết liền mềm nhũn, đôi mắt mê ly thỉnh thoảng lại bắn ra một tia cuồng nhiệt, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên, phát ra tiếng nỉ non từ trong tâm hồn.
- Tiểu Đào, em yêu anh. Chúng ta vĩnh viễn không bao giờ xa nhau.
- Hãy ôm chặt em!
Hạ Hiểu Tuyết lại nỉ non một tiếng.
An Tại Đào run rẩy cúi đầu xuống thân hình ngọc ngà đang ở trong lòng hắn. Mùi thơm da thịt người con gái cứ từng đợt xông vào mũi của hắn.
Bàn tay thon dài của cô gái nắm lấy tay của hắn, không chút do dự đặt lên bộ ngực cao ngất của mình:
- Tiểu Đào, em yêu anh...
Hạ Hiểu Tuyết tựa vào lồng ngực An Tại Đào, sắc mặt ửng hồng, giương cái miệng nhỏ nhắn ăn lấy miếng rau mà An Tại Đào đút cho cô. Hai người cứ gây "sức ép" cho nhau khiến cho bữa cơm trong hai giờ mà chỉ mới ăn được một chút.
Trước khi Hạ Thiên Nông đi dự tiệc về thì hai người đã sớm vội vàng dọn dẹp "bãi chiến trường" của mình. Hạ Hiểu Tuyết đang lau chùi phòng bếp, sẵn tiện rửa mấy cái chén luôn. Đừng tưởng Hạ Hiểu Tuyết tay nghề làm bếp có tiến bộ nhưng dù sao cô cũng vẫn là một thiên kim tiểu thư. Khi làm công việc đó thì hoàn toàn hỏng bét.
An Tại Đào bất đắc dĩ phải tự mình ra tay.
Hạ Thiên Nông vừa vào đến cửa, thoáng nhìn An Tại Đào đang ở trong bếp, mặc tạp dề rửa chén thì không khỏi gật đầu:
- Tiểu An, cháu đến đấy à? Hiểu Tuyết, các con ở nhà ăn cơm chưa? - Ăn rồi ba à, còn ba ăn cơm chưa?
Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì, từ trong bếp ló đầu ra.
- Cháu chào chú Hạ!
An Tại Đào sau khi rửa xong cái chén cuối cùng thì cởi chiếc tạp dề rồi bước ra ngoài.
Hạ Thiên Nông khẽ mỉm cười:
- Tiểu An, Hiểu Tuyết của chú được nuông chìu từ bé, không biết cuộc sống trải qua như thế nào. Trong tương lại, khi các con thành hôn với nhau, cháu cần phải chỉ bảo em nó nhiều hơn.
An Tại Đào cười:
- Dạ, không có việc gì đâu ạ!
Hạ Hiểu Tuyết đắc ý nhìn Hạ Thiên Nông:
- Ba, Tiểu Đào nếu so với ba thì còn ưu tú hơn. Ba xem, chưa bao giờ ba làm việc nhà cả, đều bắt mẹ con phải làm đến bạc cả tóc.
Hạ Thiên Nông trừng mắt nhìn con một cái, cười mắng:
- Con bé xấu xa này...!
Hạ Thiên Nông gần đây tâm trạng cũng khá tốt. Ông ta dần dần có được sự tín nhiệm và trọng dụng của Đỗ Canh. Tuy rằng chỉ là một Phi ủy viên thường vụ Phó chủ tịch thành phố nhưng địa vị vô hình trung cũng tăng vọt không ít. Hơn nữa, gần đây thành phố đã tháo dỡ cầu vượt, lại vừa mới thành lập tổ lãnh đạo giám sát kiêm chỉ huy. Đỗ Canh đương nhiên là đảm nhiệm chức Tổ trưởng kiêm Tổng chỉ huy. Còn Hạ Thiên Nông thì đảm nhiệm chức Phó tổ trưởng kiêm Phó tổng chỉ huy. Nhiệm vụ chủ yếu chính là khởi công tháo dỡ những trang thiết bị của cầu vượt và chỉ huy việc thi công.
Quan trọng hơn là Đỗ Canh đã ngầm hứa hẹn với ông ta. Bộ máy Thành ủy sẽ lập tức tiến hành điều chỉnh. Bí thư Đảng – Quần chúng Lưu Khắc sắp lui về tuyến hai. Đến lúc đó, sẽ dư ra một vị trí Ủy viên thường vụ mới. Vị trí này, Đỗ Canh hứa hẹn là sẽ dành cho Hạ Thiên Nông, nhưng lại ám chỉ Hạ Thiên Nông lợi dụng quan hệ để đi tỉnh.
Hạ Thiên Nông trở về phòng thay quần áo. An Tại Đào vốn muốn về nhà nhưng Hạ Hiểu Tuyết vẫn lưu luyến mà kéo hắn về phòng ngủ của mình. Ở trong phòng, trong vòng tay ôm ấp của An Tại Đào, Hạ Hiểu Tuyết buồn bã nói:
- Tiểu Đào, em không muốn rời xa anh. Nếu không thì chúng ta ở chung đi.
An Tại Đào cười nói:
- Hiểu Tuyết, anh thì không sao nhưng anh sợ ba mẹ em sẽ nổi giận đấy.
Hạ Hiểu Tuyết nghiêm chỉnh mà ngẫm nghĩ một lát. Cô biết đây không phải là lời nói chơi hoặc là tâm huyết dâng trào nhất thời. Nhưng cô liền lập tức thở dài:
- Tiểu Đào, chỉ sợ là không được thôi. Mà thôi, chúng ta cứ kiên trì chờ đợi một thời gian. Đúng rồi, Tiểu Đào, không phải là anh nói lần cải cách gần đây nhất của tòa soạn anh đang trống một vị trí Phó trưởng ban Tin tức sao? Anh cảm thấy mình nắm chắc mấy phần? Có thể vào chức vụ đó hay không? Nếu có thể thì để em nói với ba một tiếng giùm anh.
An Tại Đào lắc đầu:
- Tạm thời không cần chú Hạ ra mặt đâu. Nếu chỉ bằng năng lực nghiệp vụ và thành tích của anh thì cái tên Hồ Dũng kia sẽ không cạnh tranh lại nổi anh đâu. Nhưng nhược điểm lớn nhất của anh chính là lý lịch kinh nghiệm. Đương nhiên, khi tòa soạn báo cải cách lúc này đây thì cũng không cần lý lịch kinh nghiệm gì. Chỉ có điều, nghe nói Hồ Dũng có người thân là Cục trưởng cục Giáo dục, mấy ngày nay lo đi quan hệ ngoại giao. Nghe nói là vị Cục trưởng đó còn ra mặt mời lãnh đạo tòa soạn dùng cơm mấy lần.
Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì nói:
- Cục trưởng thì lớn chắc? Anh cũng có mối quan hệ của mình mà? Mặc kệ nói như thế nào thì anh cũng là bạn trai của Hạ Hiểu Tuyết, là con rể tương lai của Phó chủ tịch thành phố. Tiểu Đào, em có một đề nghị. Chúng ta đính hôn đi.
An Tại Đào ngẩn ra, lập tức hiểu đước ý tứ của Hạ Hiểu Tuyết. Hạ Hiểu Tuyết chính là muốn thông qua việc hai người đính hôn mà thông báo cho giới lãnh đạo của báo Tân Hải Thần biết một tin tức: An Tại Đào cũng có một hậu trường vững chắc. Điều này hiển nhiên sẽ trợ giúp cho An Tại Đào khi cạnh tranh chức Phó trưởng ban Tin tức.
Danh sách chương