Nhưng An Tại Đào hiển nhiên là không có khả năng để nợ cũ tái diễn. Hơn nữa, hắn hiểu rất rõ ân tình trong chốn quan trường. Con người thường vì lợi ích mà đến. Không có lợi ích thì đi. Đây vốn chỉ là ân tình bình thường trong chốn quan trường, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Khẽ mỉm cười, hắn cùng với Lưu Ngạn và Trương Hân bước vào nhà hàng Hải Thiên. Đại sảnh nhà hàng rất rộng lớn, hơn mười cái bàn được phân bố tại lầu một đại sảnh. Mỗi bàn đều ngồi đầy cả người. Trên lầu đều là những căn phòng riêng.

An Tại Đào chú ý, phong cách trang hoàng của nhà hàng này tương tự như của nhà hàng Hải Thiên Tân Hải, cũng lấy việc kinh doanh hải sản là chính. Điều này càng khiến hắn chắc chắn rằng, đây cũng là một trong những sản nghiệp của nhà họ Lộ.

Ăn hải sản thì phải ăn đồ tươi. Cho nên nhiều loại hải sản được nuôi tươi sống, khi khách đến chọn thì mới chế biến. An Tại Đào dạo qua một vòng, tùy ý chọn tôm và một số loại hải sản khác. Ngoài ra còn có cả rau xanh.

Đang muốn về bàn ngồi thì Lưu Ngạn kêu lên một tiếng kinh ngạc, hướng nhân viên phục vụ nói:

- Không ngờ nơi này của các người lại có cá mú đen. Không tồi, không tồi, làm cho chúng tôi một con nhé.

An Tại Đào nhìn con cá, thấy loại cá này cũng không lớn hơn những loại cá khác. Chỉ có điều loại cá này ở hẳn trong một bể lớn với đầy đủ các thiết bị oxy và điều chỉnh nhiệt độ, cho thấy đây là loại cá có giá cả tương đối đắt. Tuy nhiên, đây là loại cá ngon nên An Tại Đào cũng không quan tâm giá cả quá, liền cùng Lưu Ngạn quay về chỗ ngồi.

Sau khi ngồi xuống, Lưu Ngạn bắt đầu nói chuyện với Trương Hân về loại cá mú này. Nghe nói là nó đến từ Châu Mỹ, hương vị rất ngon. Bởi vì nuôi dưỡng khó khăn, phần lớn phải nhập từ nước ngoài theo đường hàng không nên giá cả khá cao. Hơn nữa, nhà hàng bình thường cũng không thể có được.

Tuy nhiên, đây cũng được xem như một sự trùng hợp. Ở Tân Hải, trong những trang trại chăn nuôi vừa mới cho ra đời một loại cá mú châu Mỹ mới, bước đầu nhân giống xem như thành công, trước mắt thì chỉ cung cấp cho nhà hàng Hải Thiên của tập đoàn Dân Thái nhà họ Lộ. Hơn nữa, số lượng cung cấp không nhiều, mỗi ngày đều có số lượng cung ứng nhất định.

Mà đây cũng được xem như nhà hàng Hải Thiên trong một năm gần đây. Khách đến ăn cơm đều chọn loại cá mú này. Đám người An Tại Đào đến chậm một chút nên chỉ còn có một con.

Nghe Lưu Ngạn nói như vậy, Trương Hân không khỏi cười ha hả:

- Lưu Ngạn, tôi nói cô đúng là người có số làm chủ đấy. Một con cá mà đến mấy trăm đồng, Bí thư Tiểu An của chúng ta chắc phải ói ra máu mất.

Lưu Ngạn ngẩn người ra. Cô xuất thân từ nhà quyền quý, lúc nào cũng là tiểu thư cành vàng lá ngọc nên không có quan niệm về tiền bạc. Khi vào nhà hàng, muốn ăn cái gì là ăn, chứ không suy xét đến giá cả. Trương Hân nhắc như vậy khiến cô không khỏi liếc nhìn An Tại Đào, trong lòng có chút hối hận, tự nhủ mình không nên gọi thứ đắt tiền đó.

Thật ra thì bất kể kiếp trước hay là kiếp này thì An Tại Đào không phải là một người thích xa xỉ và lãng phí. Tuy rằng hắn không quan tâm đến tiền, nhưng nghe nói một con cá mà đáng giá đến mấy trăm đồng nên trong lòng có chút không nỡ. Nhưng Lưu Ngạn đã chọn thì hắn cũng không muốn so đo làm gì.

- Được rồi, chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi mà. Chẳng lẽ tôi không mời nổi? Ừ, tôi là người nghèo, các người đều là người có tiền. Bây giờ tôi mời, về sau hai người lại mời lại tôi.

An Tại Đào khẽ mỉm cười nhưng nụ cười trong nháy mắt liền biến mất, hơi giật mình.

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng và một cô gái mặc chiếc áo da màu đỏ cùng nhau bước vào đại sảnh, đang muốn lên lầu, trong lúc vô tình nhìn thấy Lưu Ngạn rồi lại thấy An Tại Đào đang ngồi chung thì nụ cười liền chợt tắt, chậm rãi bước đến.

Thấy sắc mặt không ổn của An Tại Đào, Lưu Ngạn theo hướng ánh mắt của hắn thì nhìn thấy vợ của Trần Cận Nam Âu Dương Đan đang hướng về phía bàn của mình, đôi lông mày nhướng lên, liền nở nụ cười, đứng dậy tiếp đón.

- Cô Âu Dương, sao lại trùng hợp vậy? - Cô và một vài người bạn dùng cơm ở đây, vừa muốn lên lầu thì nhìn thấy cháu. Tiểu Ngạn, người này là....

Âu Dương Đan trên mặt không lộ một chút giận dữ nào cả, thay vào đó là vẻ mặt ôn hòa và thân thiết.

Âu Dương Đan là Trưởng phòng tín dụng của ngân hàng Nhân dân tỉnh, trong tay nắm thực quyền. Hơn nữa bà có bối cảnh rất mạnh, lại là vợ của Trần Cận Nam. Ở tỉnh Đông Sơn này có thể xem như là một nữ nhân vật hô mưa gọi gió.

Tuy rằng, Lưu Ngạn cự tuyệt tình yêu của Trần Duệ, nhưng Âu Dương Đan đối với cuộc hôn nhân mang sắc thái chính trị này rất có hy vọng. Dù sao với mối thân tình giữa Lưu gia và Âu Dương gia, bà tin rằng Lưu Ngạn sẽ bị khuất phục trước áp lực của gia tộc.

Lưu Ngạn khẽ cười:

- Chúng cháu là học viên cùng chung khóa huấn luyện cán bộ luân phiên đi ăn cơm chung với nhau. Không nghĩ trùng hợp gặp cô Âu Dương ở đây.

Âu Dương Đan bật cười, nhưng Lưu Ngạn rõ ràng nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Âu Dương Đan khi nhìn An Tại Đào nhưng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.

Lưu Ngạn chỉ nghĩ rằng Âu Dương Đan vì mình mà sinh ra bất mãn với An Tại Đào, chứ không biết rằng mẹ con An Tại Đào nhiều năm trước đã trở thành tâm bệnh và là cái gai trong mắt Âu Dương Đan. Mà lần này, chính cái gai đó lại là người "đoạt vợ" của con trai mình, nên càng khiến bà phẫn nộ và khinh ghét.

Vốn, mấy ngày trước bà đã làm áp lực với Trần Cận Nam, và Trần Cận Nam cũng đã đồng ý không cho An Tại Đào cơ hội. Nhưng tiểu tử này ngày hôm nay lại xuất hiện trước mắt mình. Nghĩ đến đây, Âu Dương Đan mắng thầm trong lòng.

Nhưng dù sao bà cũng xuất thân giới thượng lưu trong xã hội, với thân phận của mình sẽ không hay khi phát tác ở nơi đông người. Bà nói thêm với Lưu Ngạn vài câu rồi vội vàng rời đi. Chỉ có điều, trước khi bước vào phòng riêng trên lầu, bà mượn cớ đi vệ sinh, ra ngoài gọi điện thoại cho Trần Cận Nam.

Mặc dù Trần Cận Nam luôn miệng giải thích, An Tại Đào có thể đến tham dự khóa huấn luyện lần này là ý tứ của ban Tổ chức Trung ương chứ không phải do ông ta chiếu cố, nhưng Âu Dương Đan vẫn không tin, oán giận vài câu trong điện thoại rồi cúp máy.

Lưu Ngạn quay trở lại chỗ ngồi, thấy thần sắc của An Tại Đào đã khôi phục lại như bình thường, đang nói đùa với Trương Hân thì cảm thấy yên tâm hơn nữa. Nhưng cô vẫn còn lo lắng, với năng lực của vợ chồng Trần Cận Nam ở tỉnh Đông Sơn này, không phải ai cũng rõ như cô. Nếu như An Tại Đào tiếp tục đối chọi với người của Trần gia như vậy thì tiền đồ của hắn sẽ không được tươi sáng.

Lần này, An Tại Đào có thể đến tham dự khóa huấn luyện, Lưu Ngạn còn tưởng rằng Trần Cận Nam vì mình mà làm như thế. Cô biết sự việc không đơn giản như vậy. Với tích cách và đối nhân xử thế của Trần Cận Nam mà muốn ông ấy thay đổi chủ ý thì ông ta sẽ không còn là Trần Cận Nam.

Nghĩ đến đây, Lưu Ngạn có chút lo lắng nhìn An Tại Đào. Kỳ thật, chính cô cũng biết rõ rằng, chỉ cần mình phân định ranh giới rõ ràng, không qua lại với An Tại Đào thì An Tại Đào sẽ dần dần thoát khỏi sự chú ý của mẹ con Trần gia. Nhưng....

Trong lòng cô run lên, trên mặt không kìm nổi hai má đỏ ửng lên.

Cô cố gắng che giấu cảm xúc của mình, ngồi yên lặng, thần sắc biến đổi không ngừng. Nghe tiếng cười của An Tại Đào và Trương Hân, cô rốt cuộc cắn chặt răng. Lo lắng cái gì? Vốn chỉ là bạn bè bình thường thì phải sợ cái gì chứ?

Các món hải sản cơ bản đã được dọn lên đầy đủ, chỉ còn món cá mú nữa mà thôi. Ba người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ. Ba người vốn là học viên cũ của khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy, mà Lưu Ngạn và Trương Hân đều là bạn cũ nên không khí trên bàn ăn không tồi.

Một nhân viên nữ vội vàng chạy đến, nhỏ giọng nói:

- Thật ngại quá, quầy rầy bữa ăn của ba vị. Xin hỏi ba vị có thể đổi món cá mú thành một món khác được không? Giám đốc của chúng tôi nói có thể miễn phí cho ba người một món hải sản khác mà khách sạn chúng tôi có. Mọi người cứ việc lựa chọn.

An Tại Đào ngẩn ra một chút rồi hỏi:

- Không phải như vầy là đủ rồi sao? Sao lại như thế?

Nữ nhân viên phục vụ có chút xấu hổ cười nói:

- Giám đốc chúng tôi có một người khách quen cũng chọn món cá mú. Nhưng hôm nay chúng tôi chỉ còn một con. Cho nên....

An Tại Đào không nói gì, còn Lưu Ngạn thì đầu tiên đã nhăn mặt, lạnh lùng nói:

- Tại sao không có thứ tự trước sau gì vậy? Chúng ta chọn món cá đó trước, như thế nào lại đem cho người khác? Danh dự của nhà hàng các người đâu? Khẩn trương mang lên cho chúng tôi. Chúng tôi không đổi đâu.

Lưu Ngạn vốn xuất thân từ nhà quyền quý, luôn vênh váo hất hàm sai khiến, làm sao mà chịu được cảnh này. Mà nhà Trương Hân ở thủ đô, dường như cũng có chút bối cảnh, cũng không phải là một chủ nhân ngồi không. Y cũng căm tức đập một cái lên bàn, phụ họa lời nói của Lưu Ngạn.

An Tại Đào vốn cũng chẳng để ý. Một đổi một có sao đâu, dù sao cũng chỉ là một món cá. Nhưng dường như trong mắt con nhà quyền quý như Lưu Ngạn và Trương Hân thì đây là một chuyện đại sự. Nhìn hai người cùng một lúc bảo Giám đốc khách sạn ra nói chuyện, hắn mặc dù có chút không kiên nhẫn nhưng cũng chỉ ngồi im, mỉm cười không nói.

Chuyện ồn ào như vậy thu hút không ít ánh mắt người khác. Hai người khách mà Giám đốc nhà hàng cho là khách quen cũng đang bước tới. An Tại Đào vừa thấy, cũng không ngờ bọn họ cũng là học viên của khóa huấn luyện lần này. Một nam một nữ, nam là Trưởng phòng sở Công an tỉnh,còn cô gái đi chiếc xe thể thao màu vàng là Phó chủ tịch thị trấn của một huyện thành phố Phòng Sơn.

Nhìn thấy hai người này, thái độ của Lưu Ngạn và Trương Hân càng mạnh mẽ hơn. Nói sao thì ba người cũng là cán bộ lãnh đạo của đảng bộ chi bộ lâm thời, như thế nào lại đánh mất phong thái của mình trước "người cùng địa vị" chứ.

Người đàn ông tên Trương Lỗi, nghe nói là thân thích của một Phó giám đốc sở Công an tỉnh. Cô gái tên Lý Yến, là con gái của một phú thương thành phố Phòng Sơn, được Tỉnh ủy lựa chọn và phân công vào một cơ quan chính phủ được hai năm.

Trương Lỗi thật vất vả mới mời được Lý Yến dùng cơm. Người muốn ăn cá mú chính là Lý Yến. Trương Lỗi thấy mỹ nhân muốn ăn cá mú thì làm sao mà không chu toàn chứ. Nghe nói có nguời nhanh chân đến trước, liền đề nghị mua lại con cá với giá gấp ba lần, còn đề nghị bồi thường lại người trước bất cứ một món hải sản nào khác.

Người mà nhà hàng không dám đắc tội là cơ quan phòng cháy chữa cháy, công an, công thương thuế vụ. Trương Lỗi thường xuyên lui tới dùng cơm với các lãnh đạo của sở Công an. Giám đốc nhà hàng đối với yêu cầu của y không dám cự tuyệt, kiên trì thương lượng với ba người Lưu Ngạn, đáng tiếc là đối phương không nể tình.

Trương Lỗi và Lý Yến nhìn thấy Lưu Ngạn, Trương Hân và An Tại Đào thì cũng cảm thấy bất ngờ.

Trương Lỗi còn chưa nói gì thì Lý Yến đã mỉm cười bước đến:

- Ái chà, hóa ra là ba vị lãnh đạo chi bộ.

Cô tuy rằng nói chuyện với ba người nhưng ánh mắt lại hướng về phía An Tại Đào.

Những bài viết trước kia của An Tại Đào, Lý Yến đã có xem qua. Cô cũng đã xem tiết mục biện luận của Lưu Ngạn và An Tại Đào ở CCTV. Hơn nữa, bài văn tốt nghiệp của An Tại Đào ở khóa học Thanh niên xuất sắc Tỉnh ủy đã gây ra trận phong ba nên Lý Yến dần dần sinh ra hứng thú với An Tại Đào. Mà lần này, An Tại Đào ngoài dự đoán của mọi người được bổ nhiệm làm Bí thư chi bộ Đảng lâm thời, thì lại càng tăng thêm sự hứng thú của cô đối với hắn. Đương nhiên, đây chỉ là sự tò mò mà thôi, chứ chưa nói đến cảm tình.

- Xin chào, An...Bí thư An.

Lý Yến cười hì hì, vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra.

- Xin chào!

An Tại Đào cười ha hả, cũng tự đứng dậy bắt tay Lý Yến.

Lý Yến vừa bắt tay An Tại Đào vừa liếc mắt nhìn Trương Lỗi:

- Em nói với anh Trương Lỗi, đều là người một nhà, tranh giành làm gì. Thôi đi, nếu đã gặp gỡ thì chi bằng chúng ta cùng nhau ăn chung.

- Ba vị lãnh đạo, có chịu ngồi chung bàn với chúng tôi hay không?

Lý Yến vừa nói vừa không chút khách khí tiếp lấy cái ghế dựa nhân viên phục vụ mang đến, rồi đĩnh đạc ngồi bên cạnh An Tại Đào.

Lý Yến vừa ngồi xuống vừa nói chuyện vui vẻ với An Tại Đào, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười duyên dáng. Không chỉ có Trương Lỗi có chút ăn không vô mà Lưu Ngạn trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.

Vì muốn che giấu nội tâm của mình nên Trương Lỗi miễn cưỡng cười, phất tay gọi nhân viên phục vụ, tùy ý gọi thêm vài món hải sản giá cao, cũng rất là hào phóng khi nói rằng bữa cơm này y mời.

Nhân viên phục vụ mang thêm món hải sâm đến, cúi người nói:

- Trưởng phòng Trương, đây là món Giám đốc chúng tôi mời thêm. Xin các vị cứ từ từ dùng.

Trương Lỗi ngạo mạn gật đầu. Ngoài miệng tuy rằng không nói gì nhưng trong lòng rất ưng ý, vừa nói chuyện với Lưu Ngạn và Trương Hân, một bên cố ý giơ nắm đấm về phía An Tại Đào đang ngồi gần Lý Yến.

- Ai chà, gọi cậu là Bí thư An chắc không được tự nhiên. Tôi nhìn thì cậu nhỏ hơn tôi, tôi gọi cậu là Tiểu An nhé.

Lý Yến cười hì hì, gắp một con tôm chậm rãi nhét vào cái miệng nhỏ nhắn.

- Haha, gọi tôi Tiểu An cũng được.

An Tại Đào cười, quay đầu lại nhìn những nhóm khách bắt đầu ra về, rồi nhìn lướt qua điện thoại cầm tay, thấy đã 2h chiều, liền thúc giục mọi người:

- Mọi người ăn nhanh đi, thời gian không còn sớm nữa đâu.

Lý Yên ánh mắt quyến rũ nhìn An Tại Đào, rồi phát hiện Lưu Ngạn vốn lạnh lùng nay càng lạnh lùng hơn, trong tay bưng tách trà nhìn mình và An Tại Đào một cách khó chịu, trong lòng suy nghĩ: Hay là Lưu Ngạn đang ghen?

Lý Yến khóe miệng liền nở nụ cười bỡn cợt. Cô đột nhiên vươn chiếc đũa gắp cho An Tại Đào một con hải sâm bóng nhẫy.

Thấy Lưu Ngạn đuôi lông mày nhảy dựng, cô lại càng cười một cách bỡn cợt hơn. Cô gắp thêm một con cua, ân cần bỏ vào chén của An Tại Đào:

- Tiểu An à, ăn cua nhé. Tôi cảm thấy con cua này rất tươi đấy.

An Tại Đào nhíu mày, miễn cưỡng cười gật đầu nhưng không có ăn đồ ăn Lý Yến gắp. Lưu Ngạn chậm rãi quay đầu, cầm tách trà nặng nề đặt lên trên bàn. Nước từ trong tách trà sánh ra ngoài.

Lưu Ngạn lập tức đứng dậy bước vào phòng vệ sinh. Trương Hân nhìn về phía An Tại Đào cười. Lúc này, Trương Lỗi cũng đang rất khó chịu. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của An Tại Đào vang lên, hắn nhìn thấy số điện thoại của Lộ Binh, trong lòng có chút kỳ quái, liền đứng dậy hướng về phòng vệ sinh để nghe.

- Cậu em, tôi có chuyện cần thương lượng với cậu một chút.

Giọng nói của Lộ Binh có chút dồn dập. An Tại Đào kinh ngạc nói:

- Anh là ông chủ lớn, có chuyện gì cần thương lượng với tôi?

- Cậu còn nhớ cái vùng đất khai hóa ở Tân Hải không? Nghe nói thành phố sẽ tiến hành đấu thầu ra bên ngoài. Hình như Bí thư Đỗ đích thân làm công việc này. Cậu em, cậu có thể nói giúp chúng tôi vài câu với Bí thư Đỗ được không?

- Bằng thực lực và tài lực của Dân Thái các anh thì có công ty nào có thể tranh qua các anh chứ?

- Cậu không biết đâu, tập đoàn Mậu Nguyên cũng tham dự vào. Dương Mậu Nguyên cùng Phó chủ tịch thành phố Mông và các lãnh đạo thành phố khác có quan hệ rất chặt chẽ. Nếu chúng tôi không làm chút hành động nào thì hạng mục này khẳng định sẽ bị tập đoàn Mậu Nguyên cướp lấy. Cạnh tranh công bằng thì chúng tôi không sợ, nhưng Dương Mậu Nguyên là hạng người như thế nào thì cậu cũng biết mà.

An Tại Đào trầm ngâm một chút rồi đột nhiên hạ giọng nói:

- Anh à, anh nghe tôi nói một câu nhé. Không cần sau lưng làm bất cứ một động tác nào, cũng không cần đi tìm Bí thư Đỗ. Dân Thái các anh cứ dựa theo trình tự tham gia đấu thầu đi. Tôi dám cam đoan với anh, tập đoàn Mậu Nguyên tuyệt đối sẽ không diễn trò gì được đâu.

- Cậu nói như vậy là có ý gì?

- Tôi tạm thời cũng không thể nói rõ với anh. Dù sao thì anh cứ nhớ rõ lời tôi, cứ ngồi yên mà xem biến động. Anh đừng có hỏi, tôi chỉ có thể nói, Đỗ Canh sớm hay muộn cũng sẽ đánh rơi Mậu Nguyên mà thôi. Điều này không thể nghi ngờ. Nếu anh trộn lẫn vào trong đó, có thể khiến cho Đỗ Canh phản cảm đấy.

Lộ Binh biết điều nên không hỏi nữa. Y biết, đề cập đến một số trình tự trong quan trường, nếu y cứ hỏi đi hỏi lại, An Tại Đào cũng không nói, chi bằng không hỏi thì hơn.

- Đúng rồi, nhà hàng Hải Thiên của anh cũng có chi nhánh ở tỉnh phải không?

- Có một cái, kinh doanh cũng không tệ lắm. Nếu cậu muốn mời khách đến đó ăn cơm hay chuyện gì đó, cứ ghi hóa đơn cho tôi là được rồi.

- Haha, tôi làm gì mà có nhiều trường hợp đó được. Hôm nay tôi và một số người bạn đến đây ăn cơm. Tôi chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi. Tuy nhiên, lúc này anh thay tôi tính hóa đơn nha. Mấy người bạn của tôi gọi nhiều món hải sản đắt tiền. Tôi sợ trên người tôi không đủ tiền mặt để trả. Như vậy thì xấu mặt lắm.

- Không thành vấn đề, cậu không cần phải xen vào.

Lộ Binh dứt khoát nói rồi cúp điện thoại.

Khi thấy mọi người đều đã ăn gần xong, An Tại Đào đứng dậy cười nói:

- Đi thôi, chúng ta nên đi rồi. Trong đây chỉ còn lại bàn chúng ta thôi đấy.

- Đi, Bí thư An, bữa cơm này tôi mời.

Trương Lỗi lấy từ trong áo khoác ra hơn mười tờ giấy bạc một trăm mới căng, đưa cho nhân viên phục vụ.

- Haha, hôm nay tôi vốn mời khách. Anh không cần tranh giành với tôi đâu.

An Tại Đào cười, hướng nhân viên phục vụ hỏi một câu:

- Tổng cộng bao nhiêu tiền vậy?

- Tiên sinh, tổng cộng một ngàn lẻ sáu mươi đồng.

- Ồ, nhiều như vậy sao?

An Tại Đào nhíu mày, rồi nhìn vào bóp tiền, rồi liếc nhìn Lưu Ngạn mỉm cười nói:

- Tôi hôm nay thật sự là bị các người làm thịt rồi. Tiền trong bóp không đủ.

Lưu Ngạn hừ một tiếng:

- Ai làm thịt anh chứ? Ai bảo anh coi tiền như rác.

Trương Lỗi nhìn tiền trong bóp của An Tại Đào, khóe miệng càng cười tươi hơn. Y bước lại, đưa tiền trong tay mình cho nhân viên phục vụ.

- Đây là một ngàn mốt, tiền còn lại không cần thối.

An Tại Đào thoáng nhìn ánh mắt khinh thường của Trương Lỗi, thản nhiên cười, không thèm so đo với y làm gì. Chỉ có điều thoáng nhìn về phía Giám đốc nhà hàng.

Lưu Ngạn thấy Trương Lỗi có chút khoe khoang, lại vì bữa cơm ngày hôm nay bị hai người kia đến phá đám, nên cảm thấy không thoải mái, cười lạnh một tiếng:

- Ồ, lại cho cả tiền boa à? Tuy nhiên, tiền boa của anh hơi bị ít đấy, chỉ có bốn mươi đồng.

Trương Lỗi lập tức xấu hổ, thuận tay rút ra tờ một trăm nữa, để vào trong sổ tính tiền:

- Tiểu thư, cầm lấy đi!

Lý Yến đứng bên cạnh âm thầm thở dài, sự hảo cảm vừa mới có được một chút nay biến đi mất. Anh khoe khoang cái gì? Những người đang ngồi đây, ngoại trừ An Tại Đào, người nào cũng thua anh sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện