Nhưng rốt cuộc nó có phải là trừng phạt hay không... Vậy chỉ có Sở Tư Di nói mới phải rồi.

Trong lòng Sở Tư Di lúc này lại như có hàng ngàn con hạc uyên ương đang chạy chồm, mạnh mẽ đem trái tim cô cưỡng ép đập nhanh như điên như dại. Nhưng cô còn chưa kịp làm ra cái biểu hiện gì thì bản thân đã bị người đàn ông bế hổng lên, ở nơi kẽ hở giữa răng môi, hơi thở nóng rực hòa vào nhau, cô nghe hắn nói: "Em tưởng tôi không làm gì được em phải không?"

Sở Tư Di choáng. Biểu tình trong đôi mắt bởi vì nụ hôn cường thế àm dâng lên chút ướt át kia trong mắt người đàn ông lại giống như hoang mang sợ hãi.

"Tôi không đánh em được thì vẫn có thể khiến cho em ngoan ngoãn ngậm cái miệng lắm trò này lại, trung tá phu nhân."

Ặc... Không, anh nghe em nói! Anh muốn làm gì cũng được hết!! Em không có ý kiến đâu, thật đó!!! Trong lúc trong lòng Sở Tư Di đang vạn phần gào thét thì cái miệng vẫn bị người ta gặm đến phát đau. Trong một khoảnh khắc cực nhanh đến không kịp phản ứng, lưng cô đã bị đặt lên nệm giường mềm mại vẫn còn vương hơi ấm của chính mình. Bởi vì đi ngủ nên quần áo trên người cô cực kỳ rộng rãi, lúc này lại thành thuận lợi cho người đàn ông mạnh mẽ đem nó lột ra.

Biểu hiện của Sở Tư Di lúc này cực giống một người đang bị cường ép, chỉ có thể bị động chịu đựng người đàn ông chiếm đoạt, đến tiếng rên rỉ cũng bị nuốt hết, còn lại là một đôi mắt ửng đỏ ướt át. Chính là một bộ bị bắt nạt đến khuất nhục.

Hình ảnh này quá thỏa mãn cái tâm lý biến thái luôn ẩn giấu thật sâu trong lòng người đàn ông. Mà có một giây hắn đã nhận ra mình quá mức hưng phấn, cũng hoài nghi có phải hắn có bệnh lý gì không nên có hay không. Nhưng ý tưởng kia lại chỉ vụt qua đầu hắn như một ngôi sao xẹt, sau đó toàn bộ tâm trí hắn đã bị người con gái đang trần trụi ro rúm dưới thân chiếm đoạt hết.

"Tôi chỉ mới vô tình tha cho em một lần thì em cho rằng tôi sẽ không chạm em? Em lại còn không lĩnh tình."

"Ưm..."

Sở Tư Di ngoài miệng không kiềm nén được âm thanh ngọt ngào do cảm giác rạo rực người đàn ông mang lại, thế nhưng trong lòng lại điên cuồng gào thét, muốn phun tào cái người đàn ông thích suy diễn này.

Cô mới không lĩnh tình aaaa!

Ai mượn anh làm chuyện thừa thải thế chứ!

Chẳng lẽ hắn nghĩ cô bị cưỡng ép gã cho hắn thật đấy à!!!

Sở Tư Di bất bình muốn điên rồi.

Thế nhưng lại để cho cô nói trúng rồi. Tống Thượng người đàn ông từ lúc mới lớn đã bị người nhà gán cho cái hôn ước không thể từ chối, từ đó tuân thủ nghiêm ngặt mọi mặt giáo huấn của một quân nhân ưu tú nên chưa từng trải qua yêu đương thật sự đã nghĩ như vậy. Bởi vì hắn đem cái sự ghét bỏ của Sở Minh Châu đối với cuộc hôn nhân này cũng gán lên trên người Sở Tư Di. Trước khi biết cô là người đã từng theo đuổi mình hắn cho rằng cô là vì gia đình mới phải cưới hắn. Cho dù ngày xưa hôn ước là do ông nội hắn lập ra chỉ vì muốn tương lai Tống gia sẽ nghĩa không từ nan chiếu cố Sở gia, duy trì cái hôn ước này là vì Sở gia. Cũng là Sở gia được lợi, Sở gia trèo cao. Đến cả người ngoài đều cảm thấy Sở gia có phúc mà không biết hưởng khi biết chuyện Sở Minh Châu đào hôn.

Trước khi nhận định sẽ tiếp thu Sở Tư Di thay cho Sở Minh Châu hắn đã từng đi điều tra về cô, biết được cô ở trong Sở gia cũng không được viên mãn. Hiện tại còn vì ngày sau tốt đẹp của Sở gia nên bị người nhà ép phải lấy hắn, cô nhất định sẽ không dễ chịu. Vốn dĩ cô có thể có một cuộc sống bình thường, tự do yêu đương cho dù không được Sở gia coi trọng, tuy rằng cô trước đó cũng chưa để lộ mối quan hệ khác nào nhưng vẫn còn tốt hơn trở thành quân tẩu, tương lai mấy chục năm phải ở trong quân khu trải qua... Một người đã quen tự do làm sao chịu được. Nhưng cô bị ép phải chịu.

Chính vì nghĩ như vậy cho nên hắn mới không chạm vào cô trong đêm tân hôn, là vì muốn cho cô thời gian tiếp thu. Hôn sự này đã là giấy đỏ mực đen, không thể thay đổi nữa. Cô nhất định phải làm vợ của hắn hết đời này, cho đến lúc hắn chết. Cô vẫn phải vì Tống gia sinh ra đời sau, giúp Tống gia duy trì hương hỏa đơn bạc. Cho nên mặc kệ người ngoài có nghĩ cái gì, vấn đề của họ chỉ là tạm thời mà thôi.

Mà hắn - Tống Thượng, một người đàn ông tràn ngập khí huyết phương cư.ơng, càng không phải cái gì quân tử vì nghĩ cho vợ mới cưới mà ép mình phải giữ khoảng cách với cô. Hắn vốn cho rằng hắn đã chính nhân quân tử quá đáng lắm rồi. Nhưng cái người này cứ không chịu tiếp thu.

Tóm lại là hắn không nhịn nữa.

Hắn cảm thấy mình đã đủ tốt rồi. Không thể vì hắn thiếu thốn cảm tình hơn người khác mà cho rằng hắn cũng lãnh cảm nốt.

Tôn nghiêm đàn ông để ở đâu!!

Tôn nghiêm cái quỷ anh chứ tôn nghiêm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện