Một giấc ngủ này là ngủ đến bốn giờ chiều, cô càng không biết trong lúc mình ngủ người đàn ông kia đã trở về rồi. Nhưng hắn lại im lặng không một tiếng động ngồi chòm hỏm ở bên giường chăm chú nhìn cô vợ mới cưới đang ngủ đến thơm ngọt, tựa như cái lần nào đó cách đây mấy ngày. Nói ra thì hình như số lần hắn tiếp xúc với cô mà thấy cô đang ngủ là nhiều nhất trong khoảng thời gian hai người gặp lại sau bốn năm không gặp nhỉ.
Nhìn người con gái tư thế khi ngủ cũng không nghiêm chỉnh, toàn thân úp sấp trên giường, đầu gối lên cái chăn bị cô xem là gối để ôm, một nửa mặt cũng vùi vào đó, mái tóc dài đến lưng lại xỏa tung trên nệm giường, ánh mắt hắn có chút sâu. Nhưng sau đó hắn cũng không có đánh động gì tới cô mà đi ra khỏi phòng ngủ.
Sở Tư Di lúc đó hẳn còn đang ở trong mơ, cảm thụ lại một đoạn ký ức vốn được cô giấu kín trong lòng.
Trong mơ, cô nhìn thấy mình của thời đại học. Một cô gái nhỏ không tính là nổi bật, cho dù người người nhìn thấy cũng sẽ không quay đầu lại nhìn nhiều hơn một chút lần đầu tiên chân ướt chân ráo bước vào trường. So với chị gái mình được mẹ đưa đi, cô lại chỉ có thể tự mình kéo vali đi nhập học. Thời điểm bản thân còn chưa kịp quen thuộc với bạn bè cùng phòng, chưa vun đắp được cái nhìn tốt đẹp của họ đối với mình thì đã bị người ta gắn cho cái mác nữ cường nhân... Ừ thì ai biểu mới ngày đầu học quân sự mà cô đã lia trúng giáo quan của mình, còn lớn mật theo đuổi, không chút xấu hổ làm chi. Trong lúc nhất thời hình ảnh cô gái nhỏ nhiều ngại ngùng ít nói trong lòng đám người lập tức sụp đổ.
Tuy rằng không đến mức vì chuyện này mà khiến cô cuộc sống sau đó của cô trở nên khốn đốn, còn bởi vì vậy mà nhân duyên tốt hơn nhưng mỗi lần nhớ lại những ngày tháng đó Sở Tư Đi đều không khỏi cảm thán cuộc đời thật biết trêu chọc người.
Hình ảnh cuối cùng hiện lên trong mơ là khuôn mặt bàng hoàng của người con gái tại thời điểm cô nhìn thấy tấm hình chị của cô gửi cho cô, cũng không tính là khoe khoang nói cho cô biết đây là anh rể tương lai của cô... Tâm tình của Sở Tư Di lúc đó là như thế nào nhỉ... Hiện tại ngẫm lại cô cũng không cảm giác được rõ ràng. Nhưng có lẽ là hận đi.
Nhất thời bị cảm xúc hỗn loạn trong mơ làm thức giấc, Sở Tư Di mơ màng nhìn căn phòng lạ hoắc trong mắt mình mãi một lúc mới nhận thức được hiện thực. Việc sau đó cô làm là đưa tay đi tìm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, nghĩ muốn xem xem lúc này là mấy giờ. Cô cảm thấy bản thân đã trải qua một giấc mơ không tính là quá dài, chắc không đến nổi nào...
Bốn giờ mười phút...!!! Sở Tư Di gần như là bật người dậy trên giường ngay khi nhìn thấy màn hình hiển thị lên con số này. Cô bàng hoàng, lại thật lòng không nghĩ được bản thân sẽ ngủ ngon, lại còn ngủ lâu đến như vậy.
Bởi vì ngồi dậy quá nhanh Sở Tư Di phải dừng lại trên giường một chút thì cảm giác choáng váng mới rời đi. Cô nhẹ chân xuống giường, vừa đi vừa bực bội vuốt lại mái tóc rối bù vì ngủ không nghiêm chỉnh của mình.
Không biết có phải vì còn chưa tỉnh táo hay không mà Sở Tư Di không có phát hiện được điểm gì khác lạ bên trong căn nhà sau khi trải qua một giấc ngủ trưa hơi dài. Cho đến khi cô tìm mãi vẫn không tìm thấy hộp cơm trưa cô ăn không hết được bản thân đã để trên kệ bếp, lại có một giây đứng hình thì cô mới giật mình chạy ra phòng khách. Thời điểm không nhìn thấy vali kẹo cưới bản thân mang đến đây, cô mới vỡ lẽ. Đôi mắt lại không khỏi trợn tròn lên.
Sau đó lại sợ mình đã hiểu sai mà chạy khắp nhà tìm xem một lượt những dấu vết khác có thể chứng minh được điều cô đang nghĩ, Sở Tư Di rốt cuộc chịu tin tưởng người đàn ông đã trở về rồi.
Mà giống như có thần giao cách cảm, thời điểm cô vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng nơi cửa nhà nhìn cô chăm chú. Cô khựng lại bước chân, cũng bất giác nhìn lại hắn.
Người đàn ông lúc này đang đứng ngược hướng với ánh hoàng hôn đang buông xuống đại địa. Toàn thân hắn hiện tại như được phủ một lớp bột màu hoàng kim, có cảm giác như băng tuyết đã bị tan chảy, để lộ ra chút ấm áp vờn quanh nơi bả vai dầy rộng kia. Trong lúc nhất thời cũng khiến cho khuôn mặt kia trở nên dịu dàng hơn.
Nhất định là lỗi giác của cô.
Sở Tư Di trong lòng nghĩ, chân lại không chút chần chừ động thủ đi đến trước mặt hắn, càng không có sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn.
Người đàn ông từ đầu chí cuối cái nhìn đều đặt ở trên người cô, áp lực như núi nha.
Nhưng bốn năm trước cô đã không sợ, cho dù hiện tại sau khi trải qua càng nhiều hơn những nhiệm vụ cần phải liếm qua một chút máu tươi, trên thân người đàn ông lại có nhiều hơn chút sát khí thì cô cũng không cảm thấy hoảng loạn khi đứng trước mặt hắn.
Nhìn người con gái tư thế khi ngủ cũng không nghiêm chỉnh, toàn thân úp sấp trên giường, đầu gối lên cái chăn bị cô xem là gối để ôm, một nửa mặt cũng vùi vào đó, mái tóc dài đến lưng lại xỏa tung trên nệm giường, ánh mắt hắn có chút sâu. Nhưng sau đó hắn cũng không có đánh động gì tới cô mà đi ra khỏi phòng ngủ.
Sở Tư Di lúc đó hẳn còn đang ở trong mơ, cảm thụ lại một đoạn ký ức vốn được cô giấu kín trong lòng.
Trong mơ, cô nhìn thấy mình của thời đại học. Một cô gái nhỏ không tính là nổi bật, cho dù người người nhìn thấy cũng sẽ không quay đầu lại nhìn nhiều hơn một chút lần đầu tiên chân ướt chân ráo bước vào trường. So với chị gái mình được mẹ đưa đi, cô lại chỉ có thể tự mình kéo vali đi nhập học. Thời điểm bản thân còn chưa kịp quen thuộc với bạn bè cùng phòng, chưa vun đắp được cái nhìn tốt đẹp của họ đối với mình thì đã bị người ta gắn cho cái mác nữ cường nhân... Ừ thì ai biểu mới ngày đầu học quân sự mà cô đã lia trúng giáo quan của mình, còn lớn mật theo đuổi, không chút xấu hổ làm chi. Trong lúc nhất thời hình ảnh cô gái nhỏ nhiều ngại ngùng ít nói trong lòng đám người lập tức sụp đổ.
Tuy rằng không đến mức vì chuyện này mà khiến cô cuộc sống sau đó của cô trở nên khốn đốn, còn bởi vì vậy mà nhân duyên tốt hơn nhưng mỗi lần nhớ lại những ngày tháng đó Sở Tư Đi đều không khỏi cảm thán cuộc đời thật biết trêu chọc người.
Hình ảnh cuối cùng hiện lên trong mơ là khuôn mặt bàng hoàng của người con gái tại thời điểm cô nhìn thấy tấm hình chị của cô gửi cho cô, cũng không tính là khoe khoang nói cho cô biết đây là anh rể tương lai của cô... Tâm tình của Sở Tư Di lúc đó là như thế nào nhỉ... Hiện tại ngẫm lại cô cũng không cảm giác được rõ ràng. Nhưng có lẽ là hận đi.
Nhất thời bị cảm xúc hỗn loạn trong mơ làm thức giấc, Sở Tư Di mơ màng nhìn căn phòng lạ hoắc trong mắt mình mãi một lúc mới nhận thức được hiện thực. Việc sau đó cô làm là đưa tay đi tìm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, nghĩ muốn xem xem lúc này là mấy giờ. Cô cảm thấy bản thân đã trải qua một giấc mơ không tính là quá dài, chắc không đến nổi nào...
Bốn giờ mười phút...!!! Sở Tư Di gần như là bật người dậy trên giường ngay khi nhìn thấy màn hình hiển thị lên con số này. Cô bàng hoàng, lại thật lòng không nghĩ được bản thân sẽ ngủ ngon, lại còn ngủ lâu đến như vậy.
Bởi vì ngồi dậy quá nhanh Sở Tư Di phải dừng lại trên giường một chút thì cảm giác choáng váng mới rời đi. Cô nhẹ chân xuống giường, vừa đi vừa bực bội vuốt lại mái tóc rối bù vì ngủ không nghiêm chỉnh của mình.
Không biết có phải vì còn chưa tỉnh táo hay không mà Sở Tư Di không có phát hiện được điểm gì khác lạ bên trong căn nhà sau khi trải qua một giấc ngủ trưa hơi dài. Cho đến khi cô tìm mãi vẫn không tìm thấy hộp cơm trưa cô ăn không hết được bản thân đã để trên kệ bếp, lại có một giây đứng hình thì cô mới giật mình chạy ra phòng khách. Thời điểm không nhìn thấy vali kẹo cưới bản thân mang đến đây, cô mới vỡ lẽ. Đôi mắt lại không khỏi trợn tròn lên.
Sau đó lại sợ mình đã hiểu sai mà chạy khắp nhà tìm xem một lượt những dấu vết khác có thể chứng minh được điều cô đang nghĩ, Sở Tư Di rốt cuộc chịu tin tưởng người đàn ông đã trở về rồi.
Mà giống như có thần giao cách cảm, thời điểm cô vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng nơi cửa nhà nhìn cô chăm chú. Cô khựng lại bước chân, cũng bất giác nhìn lại hắn.
Người đàn ông lúc này đang đứng ngược hướng với ánh hoàng hôn đang buông xuống đại địa. Toàn thân hắn hiện tại như được phủ một lớp bột màu hoàng kim, có cảm giác như băng tuyết đã bị tan chảy, để lộ ra chút ấm áp vờn quanh nơi bả vai dầy rộng kia. Trong lúc nhất thời cũng khiến cho khuôn mặt kia trở nên dịu dàng hơn.
Nhất định là lỗi giác của cô.
Sở Tư Di trong lòng nghĩ, chân lại không chút chần chừ động thủ đi đến trước mặt hắn, càng không có sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn.
Người đàn ông từ đầu chí cuối cái nhìn đều đặt ở trên người cô, áp lực như núi nha.
Nhưng bốn năm trước cô đã không sợ, cho dù hiện tại sau khi trải qua càng nhiều hơn những nhiệm vụ cần phải liếm qua một chút máu tươi, trên thân người đàn ông lại có nhiều hơn chút sát khí thì cô cũng không cảm thấy hoảng loạn khi đứng trước mặt hắn.
Danh sách chương