Phó chủ nhiệm văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Phương Minh dùng ánh mắt gần như thương hại nhìn Trần Kinh.
Trần Kinh nhìn qua có vẻ bình tĩnh, nhưng dưới con mắt của Phương Minh, tất cả điều này chỉ là một người thanh niên còn non nớt đang ra sức chèo chống.
Ở giới chính trị Lễ Hà, người trẻ tuổi như Trần Kinh sẽ không có không gian để sinh sống, quá trẻ không có kinh nghiệm là một điều, quan trọng hơn sự huênh hoang quá mức, chính trị thổ nhưỡng của Lễ Hà chính là sự phân biệt đối xử, Trần Kinh còn trẻ như vậy muốn vượt mặt những lão gia, ai có thể bằng lòng? Với con mắt của Phương Minh, để cho Trần Kinh đến chỉ đạo chính việc cải cách trên lâm trường Hồng Thổ Pha, điều này quả thực là một chuyện buồn cười, việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Phaliên lụy đến mối quan hệ rộng và phức tạp, những khó khăn to lớn của cải cách quả thực trước đó chưa từng có, Trần Kinh tuổi đời còn trẻ, vốn liếng lại nông cạn, hắn có bản lĩnh gì, có kinh nghiệm lý lịch gì, có tiếng tăm gì để chỉ đạo chính cuộc cải cách như vậy?
Bản thân của việc này, cần có người phải chỉnh đốn Trần Kinh, muốn lấy cớ để xua đuổi Trần Kinh đi xuống.
Phương Minh không ngại phối hợp trong chuyện này một chút, Trần Kinh đi xuống đều tốt cho mọi người, đỡ phải có con người trẻ tuổi ở đó làm tấm gương, mọi người đều náo nháo.
Hội nghị hôm nay là một đại hội phê phán và đấu tranh, lời phát ngôn thứ nhất của Vương Tiềm đã quyết định giọng điệu của hội nghị hôm nay.
Toàn bộ phòng họp lớn đều lặng im, nhưng toàn bộ phòng họp lớn tràn ngập mùi thuốc súng, mũi nhọn của mọi người đều hướng về Trần Kinh, Chủ tịch huyện Mã Bộ Bình lại càng điểm tướng của Trần Kinh, Trần Kinh làm sao có thể đối mặt với Huyện ủy và lãnh đạo của Ủy ban nhân dân huyện?
- Khụ! Khụ!
Trần Kinh làm trong cổ họng, vốn khuôn mặt trắng bóc, bị phủ lên một lớp hồng không được tự nhiên, hai mắt hắn bỗng nhiên lóe ra như ánh sao, toàn bộ mọi người dường như trở nên khí thế khác hẳn trong nháy mắt.
Lưng của hắn ưỡn lên, đầu ngẩng rất cao, hắn vốn có mái tóc lòa xòa, dường như bỗng chốc trở nên rất trôi chảy.
- Thưa bí thư Thư, chủ tịch huyện Mã, thưa các vị lãnh đạo! Mục đích của cuộc họp hôm nay là báo cáo về việc cải cách trên lâm trường Hồng Thổ Pha, nhưng thật đáng tiếc, về việc báo cáo tính thực chất của việc cải cách lâm trường hôm nay lại không có, là một người phụ trách chính trong cuộc cải cách lần này, Trần Kinh tôi cảm thấy rất hổ thẹn!
Giọng của Trần Kinh rấttrong trẻo, trong miệng hắn nói rất hổ thẹn, nhưng thần sắc không có chút gì thay đổi, không chút có dáng vẻ làm như hổ thẹn.
Ánh mắt hắn như điện, trong đám người đang băn khoăn, đột nhiên giọng cất cao:
- Mọi người đều biết, gần đây xảy ra sự kiện viên chức gây rối một cách ác liệt trên lâm trường ở xã Hồng Ngọc Khê! Sự việc này khi xảy ra, toàn huyện đều ồn ào huyên náo, bàn luận không ngừng! Không thể không nói, tiêu cực của việc này ảnh hưởng lớn ngoài sức tưởng tượng.
- Tuy nhiên….Sự việc này tại sao lại xảy ra? Nguyên nhân xảy ra của nó là gì? Sự việc này xảy ra, lộ ra không ít vấn đề, tôi không biết các vị ngồi ở đây có rõ ràng không!
Trần Kinh ngừng nói, ánh mắt nhìn về văn phòng quản lý giám sát nhà nước Vương Tiềm, nói:
- Chủ nhiệm Vương, ngài có biết rõ không?
Vương Tiềm sửng sốt, y chưa nghĩ tới Trần Kinh sẽ hỏi y câu hỏi đó, y mất tự nhiên khẽ mỉm cười:
- Phó phòng Trần thật hài hước, việc này văn phòng quản lý giám sát nhà nước không tham dự điều tra, tôi làm sao biết rõ được?
Trần Kinh nhẹ nhàng cười, nói:
- Tốt! chủ nhiệm Vương trả lời rất tốt, ngài không tham dự điều tra, ngài không biết rõ! Nhưng bây giờ tôi có thể phụ trách nói với các vị lãnh đạo và các đồng chí của chúng ta, việc này tôi đã điều tra rõ ràng, hậu quả và nguyên nhân tôi đã biết rõ ràng rồi!
- Hôm nay, tôi sẽ trình bày nguyên nhân và hậu quả của sự việc, mọi người cùng bàn bạc, tôi tin rằng buổi báo cáo hôm nay, nhất định sẽ là một buổi báo cáo rất thành công!
Trần Kinh nói chuyện rất mạnh mẽ, thái độ kiên cường cứng rắn, tất cả mọi người đều giật mình nhìn hắn, bởi vì những điều mọi người nghĩ đến, Trần Kinh hôm nay nhất định sẽ thất bại hoàn toàn, nhưng bây giờ nhìn tư thế của Trần Kinh như vậy, đó đâu phải là tư thế của người thất bại?
Bí thư huyện ủy Thư Trị Quốc vẫn ánh mắt trống rỗng, bỗng chốc dường như có ánh sáng chiếu rọi, ánh mắt ti hí của y có một kẽ hở, nhìn Trần Kinh, ánh mắt lộ ra ý không thể nắm lấy được.
Trần Kinh từ chỗ ngồi đứng dậy, trong tay hắn cầm một cuốn băng với chiếc hộp đựng kiểu cũ và máy ghi âm, hắn cúi đầu về bốn phía, tay ấn xuống nhẹ nhàng, nói:
- Xin mọi người nghe đoạn ghi âm thứ nhất!
Cuốn băng từ từ quay, khoảng chừng mười mấy giây, trong máy ghi hiện ra một giọng nói trầm lắng:
- Tôi tên là Mông Hổ, không cần giới thiệu nhiều Vương Quốc Thư của các bạn cũng nhận ra tôi, Lần này xảy ra sự kiện công nhân viên chức gây rối trên lâm trường ở Hồng Ngọc Khê, tôi đã điều tra nhiều mặt, đã xác định chắc rằng do công nhân viên chức lâm trường nghe được tin đồn không có thật, bọn họ sợ rằng lâm trường sẽ bị phân tách để bán đấu giá, bọn họ không có nhà để về, vì vậy xảy ra sự kiện mang tính bạo lực rất cao!
- Chúng tôi có đầy đủ bằng chứng, ngọn nguồn của những tin đồn này chính là người ở đây….
Giọng nói của Mông Hổ ở trong máy ghi âm rất rõ ràng, bối cảnh là cuộc thẩm vấn của Mông Hổ đối với Vương Quốc Thư nguyên trưởng ban lâm trường Hồng Thổ Pha thuộc xã Hồng Ngọc Khê.
Vương Quốc Thư ban đầu ra sức chống chế, nhưng rất nhanh chóng, y không thể chống lại được sự tấn công của Mông Hổ, bắt đầu thỏa hiệp:
- Đội trưởng Mông, đây không phải là tin đồn, thật sự không phải tin đồn! Tuy nhiên tôi đã nói với vợ, sau đó mời mấy người ăn một bữa cơm, ở trên bàn ăn có thể…có thể chót lỡ miệng….
- Tại sao không phải là tin đồn? Rõ ràng là tin đồn! Ngươi có biết bịa đặt là phải chịu trách nhiệm pháp luật không?
Giọng nói của Mông Hổ lại một lần nữa vang lên.
Nhưng rất nhanh, giọng nói bị dừng lại, lúc này Trần Kinh ấn nút máy ghi âm.
Hội trường im lặng gần như nghẹt thở, ngón tay thon dài của Trần Kinh nhẹ nhàng vuốt ve trên phím bấm máy ghi âm, động tác nhẹ nhàng, giống như vuốt ve hai má của người tình.
- Quản lý Vương Quốc Thư, rất nhiều người đang ngồi ở đây đều biết được, mấy hôm trước hắn vẫn làm sôi nổi cả thị trấn, một mình hắn về lâm trường đất đỏ sườn núi, lập tức công nhân viên chức gây rối! Mọi người có biết tại sao không?
Ánh mắt của Trần
Kinh sắc như dao, giọng nói trở nên cực kỳ nghiêm khắc:
- Bởi vì Vương Quốc Thư mang đến một tin từ thị trấn, tin này chính là lâm trường Hồng Thổ Phacần phân ra để bán đấu giá. Chính phủ cần đem toàn bộ tài sản lâm trường bán cho tư nhân, Vương Quốc Thư vì không thể quản được miệng của mình về tin đó, khiến cho toàn bộ công nhân viên chức cũng nghe được tin này, cuối cùng gây thành một sự kiện ác tính.
Giọng nói của Trần Kinh lại cất cao, ngữ khí biến thành chất vấn, nói:
- Bây giờ tôi hỏi mọi người đang ngồi ở đây, Vương Quốc Thư nghe được tin này từ đâu vậy, ai? Con đường nào? Có ai có thể nói cho tôi được không!
Giọng nói của Trần Kinh rất lớn, toàn bộ hội trường đều bị giọng nói của hắn làm rung động, những người ở phía dưới hội trường đều biến sắc, sắc mặt của Huyện ủy và các vị có máu mặt ở Ủy ban nhân dân huyện trong hội trường đều trở nên hết sức chăm chú và nghiêm túc. Ánh mắt mọi người đều nhìn Trần Kinh, bởi vì mọi người đều biết, Trần Kinh nhất định còn có lời phát biểu tiếp.
Ánh mắt Trần Kinh sắc bén như dao, ánh mắt sắc như dao của hắn xẹt ngang qua trước mặt mọi người, rất nhiều người dĩ nhiên không dám nhìn thẳng vào hắn.
- Trưởng phòng Từ, ngài có biết tin này từ đâu ra không?
Trần Kinh lại đặt câu hỏi này với Trưởng phòng Phòng nông nghiệp Từ Bân Nhã.
Vẻ mặt của Từ Bân Nhã rõ ràng không được tự nhiên như Vương Tiềm lúc vừa rồi, y ngập ngừng một chút nói:
- Phó phòng Trần, có chuyện gì xin cứ nói thẳng ra, không cần vòng vo!
Trần Kinh khẽ mỉm cười, gật gật đầu, nói:
- Tốt, nói thẳng ra, không vòng vo nữa! Rất tốt!
- Phó chủ nhiệm Phương Minh, phó phòng Liêu Vĩ , bây giờ tôi hỏi các vị, khi nào chúng ta thông qua chính sách phân chia lâm trường Hồng Thổ Pha bán đấu giá? Hai người các vị có quyền gì để từ mình đưa ra chủ trương, tùy ý tiết lộ phát tán những tin không có thật với mọi người trong xã hội?
Trần Kinh đưa ra chiêu một cách đột ngột, thay đổi họng súng xoay mũi nhọn hướng về phía Phương Minh và Liêu Vĩ.
Giọng nói của hắn từ trước đến nay chưa từng nghiêm khắc, hai người Phương Minh và Liêu Vĩ dường như bắt lên từ chỗ ngồi, sắc mặt của Phương Minh trắng bệch, nói:
- Phó phòng Trần, ý của ngài là sao? Ngài dựa vào cái gì để nói chúng tôi phân tán tin tức giả?
Ánh mắt của Trần Kinh nhìn Liêu Vĩ:
- Phó phòng Liêu, ngài có ý kiến gì không?
Sắc mặt của Liêu Vĩ u ám, lỗ mũi nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Liêu Vĩ tôi từ trước đến giờ không phát tán tin tức giả! Nếu không có bằng chứng, tôi còn có thể nói thế nào?
Trần Kinh cười ha hả, nói:
- Thế nào? Các vị không thừa nhận? Chúng ta có thể tiếp tục nghe ghi âm cuộc thẩm vấn!
Trần Kinh cười lạnh lùng:
- Nếu mọi người cảm thấy việc ghi âm một mình Vương Quốc Thư không được, tôi ở đây còn có ghi âm đối với Mã Văn Hoa, nếu băng ghi âm nghe không rõ, Vương Quốc Thư và Mã Văn Hoa tạm thời đã bị tôi khống chế, bọn họ có thể góp ý ngay tại đây!
Lời nói sắc bén của Trần Kinh vừa chuyển đi, mũi nhọn hướng về Vương Tiềm và Từ Bân Nhã, nói:
- Chủ nhiệm Vương, Trưởng phòng Từ, các vị có ý kiến gì không?
Sắc mặt của Vương Tiềm trở nên khó coi, y húc đầu vào hỏi Phương Minh:
- Ông Phương, việc này là thế nào? Tin tức của Vương Quốc Thư ở đó có phải ông tiết lộ ra? Ông hãy nói thật ra!
Phương Minh hít một hơi thật sâu, trên mặt ửng hồng lên sự yểu ớt, môi y run run, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng đầu của y cúi xuống, mọi người đều hiểu được, Phương Minh đã ngầm thừa nhận!
Mặt của Từ Bân Nhã biến sắc, đột nhiên quay đầu lại nhìn Liêu Vĩ:
- Ông Liêu, còn ông?
Liêu Vĩ quay đầu đi chỗ khác, im lặng không nói gì!
- Thế nào?
Vương Tiềm đột nhiên đứng dậy, rõ ràng là y đang bị kích động, y ấp a ấp úng hồi lâu, một từ cũng không nói ra được.
Lâu sau, hắn nói với Phương Minh:
- Ông Phương, hôm nay có nhiều lãnh đạo như vậy ở đây, nguyên nhân và kết quả của sự việc, ông hãy trình bày rõ ràng! Nếu thật sự đúng như phó phòng Trần nói, các ông đều là sự bịa đặt vô căn cứ, đây là sự bịa đặt! Với tư cách là phó chủ nhiệm văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, đưa ra tin tức không có thật! Ông…Ông….
Vương Tiềm nói liên tiếp hai từ ông, sau đó không thể nói thành lời.
Vẻ mặt già nua của y trở nên đỏ bừng, vừa rồi y bước lên đã hướng mũi nhọn về phía Trần Kinh, dùng ngòi bút và lời nói làm vũ khí hướng về Trần Kinh, rũ sạch hết trách nhiệm của mình đối với Ủy ban quản lý giám sát tài sản Nhà nước, nhưng bây giờ Phương Minh lại làm chuyện này, hơn nữa Trần Kinh đã nắm được bằng chứng vô cùng xác thực, khiến người ta không thể chống chế được, vẻ mặt này của Vương Tiềm còn biết để ở chỗ nào nữa?
Nếu nơi này có một cái lỗ, nhất định Vương Tiềm sẽ lập tức chui vào lỗ đó mà không hở ra.
- Chuyện này phải xử lý nghiêm khắc, nhất định phải xử lý nghiêm khắc!
Người mở miệng nói là Từ Bân Nhã Phòng Nông nghiệp, y ở diễn đàn chính trị Lễ Hà, là người có tính sỹ diện để lên tiếng thể hiện, Liêu Vĩ làm việc này không hề có thể diện gì, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, để y làm trưởng phòng đều đáng mặt đi quét rác, y làm sao có thể chịu đựng được?
- Tôi muốn nói ra suy nghĩ của mình!
Liêu Vĩ đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, giọng của y dường như cạn kiệt từ bên trong!
Trần Kinh nhìn qua có vẻ bình tĩnh, nhưng dưới con mắt của Phương Minh, tất cả điều này chỉ là một người thanh niên còn non nớt đang ra sức chèo chống.
Ở giới chính trị Lễ Hà, người trẻ tuổi như Trần Kinh sẽ không có không gian để sinh sống, quá trẻ không có kinh nghiệm là một điều, quan trọng hơn sự huênh hoang quá mức, chính trị thổ nhưỡng của Lễ Hà chính là sự phân biệt đối xử, Trần Kinh còn trẻ như vậy muốn vượt mặt những lão gia, ai có thể bằng lòng? Với con mắt của Phương Minh, để cho Trần Kinh đến chỉ đạo chính việc cải cách trên lâm trường Hồng Thổ Pha, điều này quả thực là một chuyện buồn cười, việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Phaliên lụy đến mối quan hệ rộng và phức tạp, những khó khăn to lớn của cải cách quả thực trước đó chưa từng có, Trần Kinh tuổi đời còn trẻ, vốn liếng lại nông cạn, hắn có bản lĩnh gì, có kinh nghiệm lý lịch gì, có tiếng tăm gì để chỉ đạo chính cuộc cải cách như vậy?
Bản thân của việc này, cần có người phải chỉnh đốn Trần Kinh, muốn lấy cớ để xua đuổi Trần Kinh đi xuống.
Phương Minh không ngại phối hợp trong chuyện này một chút, Trần Kinh đi xuống đều tốt cho mọi người, đỡ phải có con người trẻ tuổi ở đó làm tấm gương, mọi người đều náo nháo.
Hội nghị hôm nay là một đại hội phê phán và đấu tranh, lời phát ngôn thứ nhất của Vương Tiềm đã quyết định giọng điệu của hội nghị hôm nay.
Toàn bộ phòng họp lớn đều lặng im, nhưng toàn bộ phòng họp lớn tràn ngập mùi thuốc súng, mũi nhọn của mọi người đều hướng về Trần Kinh, Chủ tịch huyện Mã Bộ Bình lại càng điểm tướng của Trần Kinh, Trần Kinh làm sao có thể đối mặt với Huyện ủy và lãnh đạo của Ủy ban nhân dân huyện?
- Khụ! Khụ!
Trần Kinh làm trong cổ họng, vốn khuôn mặt trắng bóc, bị phủ lên một lớp hồng không được tự nhiên, hai mắt hắn bỗng nhiên lóe ra như ánh sao, toàn bộ mọi người dường như trở nên khí thế khác hẳn trong nháy mắt.
Lưng của hắn ưỡn lên, đầu ngẩng rất cao, hắn vốn có mái tóc lòa xòa, dường như bỗng chốc trở nên rất trôi chảy.
- Thưa bí thư Thư, chủ tịch huyện Mã, thưa các vị lãnh đạo! Mục đích của cuộc họp hôm nay là báo cáo về việc cải cách trên lâm trường Hồng Thổ Pha, nhưng thật đáng tiếc, về việc báo cáo tính thực chất của việc cải cách lâm trường hôm nay lại không có, là một người phụ trách chính trong cuộc cải cách lần này, Trần Kinh tôi cảm thấy rất hổ thẹn!
Giọng của Trần Kinh rấttrong trẻo, trong miệng hắn nói rất hổ thẹn, nhưng thần sắc không có chút gì thay đổi, không chút có dáng vẻ làm như hổ thẹn.
Ánh mắt hắn như điện, trong đám người đang băn khoăn, đột nhiên giọng cất cao:
- Mọi người đều biết, gần đây xảy ra sự kiện viên chức gây rối một cách ác liệt trên lâm trường ở xã Hồng Ngọc Khê! Sự việc này khi xảy ra, toàn huyện đều ồn ào huyên náo, bàn luận không ngừng! Không thể không nói, tiêu cực của việc này ảnh hưởng lớn ngoài sức tưởng tượng.
- Tuy nhiên….Sự việc này tại sao lại xảy ra? Nguyên nhân xảy ra của nó là gì? Sự việc này xảy ra, lộ ra không ít vấn đề, tôi không biết các vị ngồi ở đây có rõ ràng không!
Trần Kinh ngừng nói, ánh mắt nhìn về văn phòng quản lý giám sát nhà nước Vương Tiềm, nói:
- Chủ nhiệm Vương, ngài có biết rõ không?
Vương Tiềm sửng sốt, y chưa nghĩ tới Trần Kinh sẽ hỏi y câu hỏi đó, y mất tự nhiên khẽ mỉm cười:
- Phó phòng Trần thật hài hước, việc này văn phòng quản lý giám sát nhà nước không tham dự điều tra, tôi làm sao biết rõ được?
Trần Kinh nhẹ nhàng cười, nói:
- Tốt! chủ nhiệm Vương trả lời rất tốt, ngài không tham dự điều tra, ngài không biết rõ! Nhưng bây giờ tôi có thể phụ trách nói với các vị lãnh đạo và các đồng chí của chúng ta, việc này tôi đã điều tra rõ ràng, hậu quả và nguyên nhân tôi đã biết rõ ràng rồi!
- Hôm nay, tôi sẽ trình bày nguyên nhân và hậu quả của sự việc, mọi người cùng bàn bạc, tôi tin rằng buổi báo cáo hôm nay, nhất định sẽ là một buổi báo cáo rất thành công!
Trần Kinh nói chuyện rất mạnh mẽ, thái độ kiên cường cứng rắn, tất cả mọi người đều giật mình nhìn hắn, bởi vì những điều mọi người nghĩ đến, Trần Kinh hôm nay nhất định sẽ thất bại hoàn toàn, nhưng bây giờ nhìn tư thế của Trần Kinh như vậy, đó đâu phải là tư thế của người thất bại?
Bí thư huyện ủy Thư Trị Quốc vẫn ánh mắt trống rỗng, bỗng chốc dường như có ánh sáng chiếu rọi, ánh mắt ti hí của y có một kẽ hở, nhìn Trần Kinh, ánh mắt lộ ra ý không thể nắm lấy được.
Trần Kinh từ chỗ ngồi đứng dậy, trong tay hắn cầm một cuốn băng với chiếc hộp đựng kiểu cũ và máy ghi âm, hắn cúi đầu về bốn phía, tay ấn xuống nhẹ nhàng, nói:
- Xin mọi người nghe đoạn ghi âm thứ nhất!
Cuốn băng từ từ quay, khoảng chừng mười mấy giây, trong máy ghi hiện ra một giọng nói trầm lắng:
- Tôi tên là Mông Hổ, không cần giới thiệu nhiều Vương Quốc Thư của các bạn cũng nhận ra tôi, Lần này xảy ra sự kiện công nhân viên chức gây rối trên lâm trường ở Hồng Ngọc Khê, tôi đã điều tra nhiều mặt, đã xác định chắc rằng do công nhân viên chức lâm trường nghe được tin đồn không có thật, bọn họ sợ rằng lâm trường sẽ bị phân tách để bán đấu giá, bọn họ không có nhà để về, vì vậy xảy ra sự kiện mang tính bạo lực rất cao!
- Chúng tôi có đầy đủ bằng chứng, ngọn nguồn của những tin đồn này chính là người ở đây….
Giọng nói của Mông Hổ ở trong máy ghi âm rất rõ ràng, bối cảnh là cuộc thẩm vấn của Mông Hổ đối với Vương Quốc Thư nguyên trưởng ban lâm trường Hồng Thổ Pha thuộc xã Hồng Ngọc Khê.
Vương Quốc Thư ban đầu ra sức chống chế, nhưng rất nhanh chóng, y không thể chống lại được sự tấn công của Mông Hổ, bắt đầu thỏa hiệp:
- Đội trưởng Mông, đây không phải là tin đồn, thật sự không phải tin đồn! Tuy nhiên tôi đã nói với vợ, sau đó mời mấy người ăn một bữa cơm, ở trên bàn ăn có thể…có thể chót lỡ miệng….
- Tại sao không phải là tin đồn? Rõ ràng là tin đồn! Ngươi có biết bịa đặt là phải chịu trách nhiệm pháp luật không?
Giọng nói của Mông Hổ lại một lần nữa vang lên.
Nhưng rất nhanh, giọng nói bị dừng lại, lúc này Trần Kinh ấn nút máy ghi âm.
Hội trường im lặng gần như nghẹt thở, ngón tay thon dài của Trần Kinh nhẹ nhàng vuốt ve trên phím bấm máy ghi âm, động tác nhẹ nhàng, giống như vuốt ve hai má của người tình.
- Quản lý Vương Quốc Thư, rất nhiều người đang ngồi ở đây đều biết được, mấy hôm trước hắn vẫn làm sôi nổi cả thị trấn, một mình hắn về lâm trường đất đỏ sườn núi, lập tức công nhân viên chức gây rối! Mọi người có biết tại sao không?
Ánh mắt của Trần
Kinh sắc như dao, giọng nói trở nên cực kỳ nghiêm khắc:
- Bởi vì Vương Quốc Thư mang đến một tin từ thị trấn, tin này chính là lâm trường Hồng Thổ Phacần phân ra để bán đấu giá. Chính phủ cần đem toàn bộ tài sản lâm trường bán cho tư nhân, Vương Quốc Thư vì không thể quản được miệng của mình về tin đó, khiến cho toàn bộ công nhân viên chức cũng nghe được tin này, cuối cùng gây thành một sự kiện ác tính.
Giọng nói của Trần Kinh lại cất cao, ngữ khí biến thành chất vấn, nói:
- Bây giờ tôi hỏi mọi người đang ngồi ở đây, Vương Quốc Thư nghe được tin này từ đâu vậy, ai? Con đường nào? Có ai có thể nói cho tôi được không!
Giọng nói của Trần Kinh rất lớn, toàn bộ hội trường đều bị giọng nói của hắn làm rung động, những người ở phía dưới hội trường đều biến sắc, sắc mặt của Huyện ủy và các vị có máu mặt ở Ủy ban nhân dân huyện trong hội trường đều trở nên hết sức chăm chú và nghiêm túc. Ánh mắt mọi người đều nhìn Trần Kinh, bởi vì mọi người đều biết, Trần Kinh nhất định còn có lời phát biểu tiếp.
Ánh mắt Trần Kinh sắc bén như dao, ánh mắt sắc như dao của hắn xẹt ngang qua trước mặt mọi người, rất nhiều người dĩ nhiên không dám nhìn thẳng vào hắn.
- Trưởng phòng Từ, ngài có biết tin này từ đâu ra không?
Trần Kinh lại đặt câu hỏi này với Trưởng phòng Phòng nông nghiệp Từ Bân Nhã.
Vẻ mặt của Từ Bân Nhã rõ ràng không được tự nhiên như Vương Tiềm lúc vừa rồi, y ngập ngừng một chút nói:
- Phó phòng Trần, có chuyện gì xin cứ nói thẳng ra, không cần vòng vo!
Trần Kinh khẽ mỉm cười, gật gật đầu, nói:
- Tốt, nói thẳng ra, không vòng vo nữa! Rất tốt!
- Phó chủ nhiệm Phương Minh, phó phòng Liêu Vĩ , bây giờ tôi hỏi các vị, khi nào chúng ta thông qua chính sách phân chia lâm trường Hồng Thổ Pha bán đấu giá? Hai người các vị có quyền gì để từ mình đưa ra chủ trương, tùy ý tiết lộ phát tán những tin không có thật với mọi người trong xã hội?
Trần Kinh đưa ra chiêu một cách đột ngột, thay đổi họng súng xoay mũi nhọn hướng về phía Phương Minh và Liêu Vĩ.
Giọng nói của hắn từ trước đến nay chưa từng nghiêm khắc, hai người Phương Minh và Liêu Vĩ dường như bắt lên từ chỗ ngồi, sắc mặt của Phương Minh trắng bệch, nói:
- Phó phòng Trần, ý của ngài là sao? Ngài dựa vào cái gì để nói chúng tôi phân tán tin tức giả?
Ánh mắt của Trần Kinh nhìn Liêu Vĩ:
- Phó phòng Liêu, ngài có ý kiến gì không?
Sắc mặt của Liêu Vĩ u ám, lỗ mũi nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Liêu Vĩ tôi từ trước đến giờ không phát tán tin tức giả! Nếu không có bằng chứng, tôi còn có thể nói thế nào?
Trần Kinh cười ha hả, nói:
- Thế nào? Các vị không thừa nhận? Chúng ta có thể tiếp tục nghe ghi âm cuộc thẩm vấn!
Trần Kinh cười lạnh lùng:
- Nếu mọi người cảm thấy việc ghi âm một mình Vương Quốc Thư không được, tôi ở đây còn có ghi âm đối với Mã Văn Hoa, nếu băng ghi âm nghe không rõ, Vương Quốc Thư và Mã Văn Hoa tạm thời đã bị tôi khống chế, bọn họ có thể góp ý ngay tại đây!
Lời nói sắc bén của Trần Kinh vừa chuyển đi, mũi nhọn hướng về Vương Tiềm và Từ Bân Nhã, nói:
- Chủ nhiệm Vương, Trưởng phòng Từ, các vị có ý kiến gì không?
Sắc mặt của Vương Tiềm trở nên khó coi, y húc đầu vào hỏi Phương Minh:
- Ông Phương, việc này là thế nào? Tin tức của Vương Quốc Thư ở đó có phải ông tiết lộ ra? Ông hãy nói thật ra!
Phương Minh hít một hơi thật sâu, trên mặt ửng hồng lên sự yểu ớt, môi y run run, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng đầu của y cúi xuống, mọi người đều hiểu được, Phương Minh đã ngầm thừa nhận!
Mặt của Từ Bân Nhã biến sắc, đột nhiên quay đầu lại nhìn Liêu Vĩ:
- Ông Liêu, còn ông?
Liêu Vĩ quay đầu đi chỗ khác, im lặng không nói gì!
- Thế nào?
Vương Tiềm đột nhiên đứng dậy, rõ ràng là y đang bị kích động, y ấp a ấp úng hồi lâu, một từ cũng không nói ra được.
Lâu sau, hắn nói với Phương Minh:
- Ông Phương, hôm nay có nhiều lãnh đạo như vậy ở đây, nguyên nhân và kết quả của sự việc, ông hãy trình bày rõ ràng! Nếu thật sự đúng như phó phòng Trần nói, các ông đều là sự bịa đặt vô căn cứ, đây là sự bịa đặt! Với tư cách là phó chủ nhiệm văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, đưa ra tin tức không có thật! Ông…Ông….
Vương Tiềm nói liên tiếp hai từ ông, sau đó không thể nói thành lời.
Vẻ mặt già nua của y trở nên đỏ bừng, vừa rồi y bước lên đã hướng mũi nhọn về phía Trần Kinh, dùng ngòi bút và lời nói làm vũ khí hướng về Trần Kinh, rũ sạch hết trách nhiệm của mình đối với Ủy ban quản lý giám sát tài sản Nhà nước, nhưng bây giờ Phương Minh lại làm chuyện này, hơn nữa Trần Kinh đã nắm được bằng chứng vô cùng xác thực, khiến người ta không thể chống chế được, vẻ mặt này của Vương Tiềm còn biết để ở chỗ nào nữa?
Nếu nơi này có một cái lỗ, nhất định Vương Tiềm sẽ lập tức chui vào lỗ đó mà không hở ra.
- Chuyện này phải xử lý nghiêm khắc, nhất định phải xử lý nghiêm khắc!
Người mở miệng nói là Từ Bân Nhã Phòng Nông nghiệp, y ở diễn đàn chính trị Lễ Hà, là người có tính sỹ diện để lên tiếng thể hiện, Liêu Vĩ làm việc này không hề có thể diện gì, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, để y làm trưởng phòng đều đáng mặt đi quét rác, y làm sao có thể chịu đựng được?
- Tôi muốn nói ra suy nghĩ của mình!
Liêu Vĩ đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, giọng của y dường như cạn kiệt từ bên trong!
Danh sách chương