Ngũ Đại Minh từ phương Bắc trở về tỉnh thành, trong tỉnh thành liền có vô số tin đồn lan truyền khắp nơi.

Phần lớn những tin đồn này đều là về Đức Cao.

Ngũ Đại Minh thị sát Đức Cao, đoàn xe bị bao vây, cuối cùng nghe nói là đi đường núi mới thoát được khỏi vòng vây của quần chúng, hốt hoảng rời đi, có thể nói là vô cùng chật vật.

Bởi vậy mà Ngũ Đại Minh rất không hài lòng về Ân Lâm, các vấn đề của Đức Cao dường như cũng bắt đầu tập trung bùng nổ.

Mấy ngày nay, cửa Ủy ban Kỷ luật tỉnh, cửa Chính quyền tỉnh gần như ngày nào cũng có người từ Đức Cao đến tố cáo.

Phòng thông tin đối ngoại của Ủy ban Kỷ luật và Chính quyền tỉnh đều không ngừng kêu khổ.

Mà có tin đồn nói Ân Lâm đặc biệt triển khai Hội nghị ổn định công tác của Đức Cao, yêu cầu đưa công tác tìm hiểu ngăn chặn vấn đề thành chuyện hàng đầu.

Đội ngũ mấy trăm người Đức Cao chia ra tìm hiểu ngăn chặn vấn đề, từ nhà ga, bến xe, nơi nơi đều cho người tìm hiểu và ngăn chặn.

Tin đồn nhanh chóng lan truyền, nhanh chóng thu hút được sự chú ý của truyền thông. Mấy ngày nay có rất nhiều người trong giới truyền thông đến Đức Cao tìm hiểu tình hình, sau một hồi vẫn lặng yên không động tĩnh, bao trùm khắp nơi một bầu không khí lặng yên như vậy.

Tòa nhà Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Ngũ Đại Minh đã trở về làm việc.

Trong phòng làm việc, Phó bí thư tỉnh ủy Tôn Thiên Thạch, Trưởng ban tổ chức Biên Kỳ, Trưởng ban thư ký Trần Kinh đang ngồi.

Ngũ Đại Minh bắt đầu nổi nóng, khiển trách công tác đảng và quần chúng bất lực, để lan truyền tin đồn ra bên ngoài, hôm nay may mắn Trưởng ban Tuyên giáo, Trịnh Khai Vân không tới, bằng không cục diện sẽ càng xấu hổ.

Dù là vậy, sắc mặt của Phó bí thư tỉnh ủy Tôn Thiên Thạch cũng vô cùng lúng túng.

Ông ta hiệp trợ Bí thư chủ quản công tác của Tỉnh ủy, công tác Đảng và quần chúng cùng với công tác tuyên truyền là trọng điểm công tác của ông ta, lần thi sát này của Ngũ Đại Minh gặp phải nhiều tin đồn như vậy, ông ta khó lòng chối đẩy được trách nhiệm này.

Gần đây, tâm tư của ông ta đều đặt vào việc phát triển Sở Nam, suốt ngày đều vội vội vàng vàng chạy tới Sở Nam, phối hợp nhân viên, khơi thông mạng lưới quan hệ, tìm kiếm tài nguyên thượng tầng, vô cùng bận rộn.

Chuyện ở Sở Nam kia khua chiêng múa trống, Đức Cao lại bị úp sọt, rõ ràng là được cái này thì mất cái kia mà.

Trần Kinh ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng hắn đang cân nhắc ai là người đứng sau chuyện của Đức Cao.

Lã Quân Năm khẳng định không thể, ông ta vừa mới bị bệnh, người mới từ bệnh viện ra, ông ta cho dù dám cũng không có sức để mà làm.

Tôn Thiên Thạch dường như cũng không dư hơi để làm chuyện này, sau khi từ Tỉnh ủy đến làm lãnh đạo Tổ phát triển khai thác kinh tế Sở Nam đến nay, ông ta làm tổ trưởng, có chút quyền lợi trên tay, đang muốn tiếp tục mở rộng thành tích.

Không phải Lã Quân Năm, không phải Tôn Thiên Thạch, manh mối cuối cùng dĩ nhiên là hướng về phía chính quyền tỉnh rồi.

Theo bản năng, Trần Kinh liền nghĩ đến Lục Ký Ngôn, nghĩ đến Lục Ký Ngôn dường như là vô lý, bởi vì Lục Ký Ngôn vẫn luôn rất khiêm tốn, công tác cũng luôn rất vững chắc.

Nhưng Trần Kinh vẫn tin tưởng cảm giác của mình.

Lục Ký Ngôn gần như tiếp nhận toàn bộ tài nguyên do Từ Tự Thanh lưu lại, ông ta có năng lực làm được chuyện này.

Hơn nữa, Chủ tịch tỉnh Thu, Trần Kinh đã tiếp xúc qua, lòng dạ người này nham hiểm, cách nhìn cục diện rất lớn, khả năng ở sau lưng thêu dệt vấn đề của Đức Cao là không lớn.

Dưới tình hình này, chỉ có thể là Lục Ký Ngôn…

-Biên Kỳ, anh nói thử xem, tình hình trước mắt anh thấy thế nào? Ngũ Đại Minh đột nhiên nói.

Biên Kỳ hơi nhíu mày, nói:

-Bí thư, cục diện Đức Cao tôi cho rằng hiện tại thực sự không thể khống chế nổi nữa, tôi cảm thấy chúng ta vẫn là nên tìm hiểu một chút, giải quyết tình hình, bắn tên có đích, đưa ra quyết sách tiếp theo cho thật tốt! Tôi thấy việc này hãy để cho Phòng Đốc tra Tỉnh ủy làm cho thỏa đáng đi.

Bởi vì, Ban Tổ chức hay là Ủy ban Kỷ luật cũng được, đều quá nhạy cảm, lần này không thể lại để xảy ra vấn đề được.

Ngũ Đại Minh nhíu mày, không nói gì, thật lâu sau, ông ta chỉ Trần Kinh nói:

-Trần Kinh, cứ theo lời Trưởng ban Biên mà xử lý đi, anh mau sắp xếp đi! Phải nắm rõ tình hình cơ bản, nhất là yêu cầu của cán bộ quần chúng Đức Cao, nhiệm vụ này rất quan trọng, anh phải đích thân đi sắp xếp, cũng không được qua loa!

Trần Kinh cảm thấy thật đau đầu.

Chuyện của Đức Cao, hắn vốn không muốn đụng vào, vậy mà từ khi hắn nhận chức đến giờ luôn gặp phải.

Hắn dao sắc chặt đay rối, giải quyết vấn đề của Đức Cao, vốn tưởng rằng đám người của Ân Lâm ngã một lần sẽ biết điều hơn.

Nhưng thực tế chứng minh, Trần Kinh quá lạc quan rồi.

Chuyện của Đức Cao càng xử lý càng không xong, Trần Kinh bởi vậy bị đâm cho thê thảm cả trong lẫn ngoài.

Hiện tại, Ngũ Đại Minh vung tay lên, liền giao việc điều tra rõ sự tình cho Trần Kinh, đây… không phải chứ…

-Vâng, Bí thư, tôi lập tức đi sắp xếp!

Trần Kinh nói, chuyện này chối không được, chỉ có thể tiếp nhận, lại là một củ khoai nóng bỏng tay.

-Tất cả giải tán, Trưởng ban thư ký Trần ở lại một chút!

Ngũ Đại Minh nói.

Mọi người rời khỏi, văn phòng chỉ còn lại Trần Kinh và Ngũ Đại Minh.

Ngũ Đại Minh nằm ra ghế sopha, nhìn qua rất mệt nhọc.

Mấy ngày nay đi đến một số thành phố phương Bắc, chạy suốt không ngừng, Trần Kinh còn cảm thấy ăn không tiêu, huống hồ là Ngũ Đại Minh?

Ngũ Đại Minh cũng được coi là một người tràn đầy sức sống, chỉ có điều năm tháng không buông tha ai cả.

-Làm chút chuyện cũng không dễ dàng gì, nhất là ngồi ở vị trí của tôi, một chút vấn đề nho nhỏ, lại có thể thành tin đồn bậy, chính là chuyện lớn mà. Chính đàn Sở Giang, nhiều năm như vậy, chuyện bát nháo như vậy đặc biệt nhiều.

Vì chuyện này, đã hao tổn bao nhiêu cơ chứ?

Cũng vì hao tổn quá nhiều, quá nghiêm trọng làm trễ nải sự phát triển kinh tế của Sở Giang, chúng ta vốn có điều kiện tốt lắm, nhưng ở Trung Nguyên, Sở Giang hiện tại đáng là gì chứ?

Ngũ Đại Minh thở dài:

-So với Bí thư Minh Đức, tôi còn kém xa, thật hổ thẹn mà!

Trần Kinh nói:

-Bí thư cũng không nên nói như vậy. Bắt đầu từ năm trước, tôi cho rằng Sở Giang đã thay đổi rất nhiều. Hiện tại nền tảng cơ bản của chúng ta đã được xác định chính xác, cũng có một chút vấn đề, nhưng sau khi giải quyết xong, nền tảng càng được củng cố, thay đổi quá nhanh, cũng chưa hẳn là chuyện tốt.

Ngũ Đại Minh khẽ gật đầu, nhìn Trần Kinh nói:

-Trần Kinh, việc chọn người cho vị trí Bí thư Thành ủy Đức Cao, anh cảm thấy ai thích hợp nhất?

Trần Kinh hơi giật mình, biến sắc.

Những lời này của Ngũ Đại Minh chứng minh trong một số chuyện ông ấy đã có quyết định rồi.

Ngũ Đại Minh quyết định phải thay người rồi, chính đàn Đức Cao tương lai sẽ có sự thay đổi mới.

Trong lòng hắn không khỏi có chút giật mình, hắn vốn tưởng rằng Ngũ Đại Minh còn đang do dự, bởi vì vừa rồi khi họp hội ý, ông ấy bảo mình đi điều tra tình hình Đức Cao, tìm hiểu vấn đề bên trong.

Tìm hiểu vấn đề, phân tích vấn đề, sau đó lại ra quyết định một cách khoa học, điều này cần một quá trình.

Trong quá trình này sẽ không ngừng xuất hiện thay đổi mới gì đây?

Không thể phủ nhận, Ngũ Đại Minh đã nghĩ đến việc này, ông ta cho rằng khi mọi việc đến lúc phải xử lý khẩn cấp, không thể trì hoãn hơn được nữa, đối với cục diện Đức Cao, ông ta dĩ nhiên không có cách nào khác.

Trầm mặc thật lâu, Trần Kinh nói:

-Bí thư, anh cảm thấy Thiệu Vĩnh Cường thế nào?

-Lý do?

Trần Kinh hít một hơi thật sâu nói:

-Vấn đề của Đức Cao cũng không phải vấn đề về phương hướng, cũng không phải vấn đề về chính sách, vấn đề căn bản là đội ngũ cán bộ có vấn đề. Đội ngũ cán bộ kỷ luật không nghiêm, tham nhũng thành phong trào, thậm chí có cán bị làm loạn kỷ cương, đây đã tạo ra ảnh hưởng vô cùng tồi tệ trong xã hội.

Dân chúng không hài lòng, chủ yếu là do cán bộ của Đức Cao, cùng với sự quan liêu tồn tại trường kỳ ở Đức Cao.

Thiệu Vĩnh Cường không có nền tảng ở Đức Cao, không có vấn đề gì, làm việc có thể thoải mái, phái người khác đi chỉ e không thể được như vậy!

-Nhưng…

Ngũ Đại Minh nhíu chặt mày

-Quan hệ giữa Đức Cao và Dung Châu xấu như vậy, nếu chẳng may Thiệu Vĩnh Cường qua đó không trấn áp được cục diện, Tỉnh ủy có phải sẽ rất bị động hay sao?

Trần Kinh gật đầu nói:

-Cũng có thể, vậy phải xem năng lực làm việc của Thiệu Vĩnh Cường này tới đâu. Tuy nhiên, xem xét đại cục, quan hệ của Đức Cao và Dung Châu cần phải toàn diện mới dịu đi được. Mối hận trường kỳ sẽ gây bất lợi cho sự phát triển của bọn họ.

Dung Châu muốn làm sân bay, Đức Cao liền phá, Đức Cao thu hút đầu tư, Dung Châu liền đâm lén sau lưng.

Cán bộ lãnh đạo còn như vậy, cán bộ cơ sở, còn có dân chúng có thể nghĩ sao.

Thiệu Vĩnh Cường đến Đức Cao nhận chức, có thể có lợi trong việc làm dịu đi quan hệ giữa hai nơi, có lợi cho đại cục.

Ngũ Đại Minh trầm mặc không nói, thật lâu sau, ông ta nói với Trần Kinh:

-Anh mau đi sắp xếp đi, nhớ kỹ, lập tức phái Phòng đốc tra tới Đức Cao, thăm dò tình hình rõ ràng!

Từ văn phòng Ngũ Đại Minh đi ra, Trần Kinh lập tức đến Phòng đốc tra bố trí công tác.

Trong lòng hắn luôn nghĩ Ngũ Đại Minh hẳn vẫn còn đang băn khoăn.

Thiệu Vĩnh Cường có thể không khiến hắn yên ổn, nhiều năm như vậy, Thiệu Vĩnh Cường và Lã Quân Năm quá thân thiết, ở Dung Châu liên kết lại với nhau thành một khối lợi hại, khiến cho Tỉnh ủy rất nhức đầu.

Ban tổ chức Tỉnh ủy và Ủy ban Kỷ luật tỉnh đến Dung Châu nhiều lần, có rất nhiều ý kiến đối với cục diện của Dung Châu.

Vào lúc này, kêu Thiệu Vĩnh Cường đến Đức Cao, liệu có thể yên tâm hay không?

Đức Cao không phải Dung Châu, diện tích của Đức Cao gấp ba lần Dung Châu, là trọng điểm phía bắc của Sở Giang, đồng thời cũng là hoa tiêu do Ngũ Đại Minh xác định.

Một thành phố trọng yếu như vậy, để Thiệu Vĩnh Cường chủ quản, vạn nhất xảy ra vấn đề gì, hậu quả thật khó lường.

Trần Kinh nghĩ vậy, liền cảm giác vừa rồi mình đã đề cử một cách bừa bãi rồi, suy nghĩ chưa chu toàn.

Từ Phòng Đốc tra trở về, Trần Kinh ngồi phê duyệt văn kiện trong văn phòng, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Hắn nhấc điện thoại lên, thanh âm của Ngũ Đại Minh rát rõ ràng:

-Trần Kinh à? Anh tìm cơ hội tiếp xúc với Thiệu Vĩnh Cường một chút, đại khái nói về ý của anh. Trước tiên cứ trưng cầu ý kiến cá nhân của anh ta đã!

Trần Kinh sửng sốt nói:

-Bí thư, anh…

-Anh nói rất có đạo lý, suy xét cũng rất chu toàn, nói thật lòng, cách nhìn đại cục của anh nằm ngoài dự liệu của tôi, xem ra tôi để anh làm Trưởng ban thư ký thật là uổng phí nhân tài rồi!

Ngũ Đại Minh cười ha ha nói:

-Anh thật bận rộn, biết anh nhiều việc, không quấy rầy anh nữa!

Trần Kinh cúp điện thoại, trong đầu hiện ra vô số suy nghĩ.

Hắn bỗng nhiên cầm điện thoại bàn lên, đang định quay số thì điện thoại lại một lần nữa vang lên.

-Trưởng ban thư ký, anh đang bận sao? Không quấy rầy công tác của anh đấy chứ?

Là Từ Binh gọi đến.

Trần Kinh thản nhiên cười nói:

-Quấy rầy cũng quấy rồi rồi, chẳng lẽ anh lại muốn tôi cúp điện thoại sao? Nói đi, có chuyện gì?

Từ Binh nói:

-Là như thế này, buổi tối tôi đến tỉnh thành, đã lâu không ăn cơm cùng anh, tôi muốn xin anh bữa cơm, không biết anh có thể bớt chút thời gian hay không?

-Người là sắt, cơm là thép, lại có thể vội đến cơm cũng không ăn sao? Anh sắp xếp ở đâu?

-Quán Tam Giang Ngũ, anh thấy sao? Món chính có cá đồng chính thống, thịt kho tàu, hương vị vô cùng đặc biệt, tan tầm anh gọi tôi, tôi cho người qua đón anh…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện