Đập lớn Trạm phát điện, người đông nghìn nghịt, Trần Kinh nghe báo cáo là hơn trăm người, nhưng khi nhìn cả đập lớn đông nghìn nghịt, Trần Kinh đoán chí ít có hơn nghìn người.
Nhiều người tụ tập như vậy, không điều động cảnh sát có vũ trang để phòng ngừa bạo động thì không thể khống chế được cục diện.
Đoàn xe đã bị vây kín xung quanh, tiếp viện khẩn cấp mấy chục viên cảnh sát ngăn chặn đám đông nhưng có vẻ như vậy vẫn chưa đủ.
Sắc mặt Ân Lâm tái nhợt, mà Trưởng ban thư ký Mã ở bên cạnh cũng đã sợ tới phát run.
Trần Kinh rất quyết đoán, lập tức bảo cano lựợn một vòng hồ, dừng bên cạnh quốc lộ 123.
Bên cạnh quốc lộ có hai chiếc xe việt dã khẩn cấp chạy tới, sau đó mấy người đi xe việt dã lặng lẽ trở về thành phố, sự chật vật trải qua lần này không thể dùng ngôn từ mà biểu đạt.
Vốn dĩ nói là buổi sáng thị sát Trạm thủy điện sông Nam Độ, nhưng khi trở về đã là bốn giờ chiều.
Ngũ Đại Minh và Trần Kinh ngay cả cơm trưa cũng chưa được ăn.
Hai người vội vàng ăn chút đồ lót dạ ở khách sạn, Ân Lâm triệu tập lãnh đạo chủ chốt bốn bộ máy cùng nhau tới khách sạn.
Với ông ta mà nói hôm nay có thể là ngày vất vả nhất từ khi ông ta đảm nhiệm chức vụ Bí thư Đức Cao.
Bên cạnh quốc lộ, từ bờ biển đi lên phải băng qua một cánh rừng rậm rạp, bộ quần áo ông ta mặc đã bị gai rừng cào nát đến không rõ hình dạng, trên mặt còn bị nhánh cây cào rách một vết, đầu tóc đầy bụi, bộ dạng cực kỳ khó coi.
Sau khi dùng bữa tối, Ngũ Đại Minh ngồi ngay ngắn trong phòng nghỉ, Trần Kinh ngồi ở bên cạnh.
Lãnh đạo của Đức Cao đều đứng, cả một đám giống như gà trống bại trận, cúi đầu ủ rũ.
-Bí thư, chuyện hôm nay rất….Đều là do công tác của tôi làm không tốt, xảy ra chuyện lớn như vậy. Tôi cam lòng chịu phạt!
Ân Lâm nói.
Thần sắc Ngũ Đại Minh rất bình tĩnh, khoát tay nói:
-Triệu tập nhiều người tới như vậy để làm gì? Khi chinh chiến vạn dặm, các bậc tiền bối cách mạng của chúng ta còn bò qua núi tuyết, lăn trên mặt cỏ, chút chuyện hôm nay có xá gì? Chỉ có điều khi chinh chiến vạn dặm, là khi chúng ta bao vây chặn đánh kẻ địch.
Hôm nay là quần chúng nhân dân của chúng ta bao vây chặn đánh chúng ta, điểm này thật bất đồng, các anh tự mình suy nghĩ lại đi!
Ngũ Đại Minh nói xong, ai nấy đều câm như hến.
Trong phòng tĩnh mịch, đến chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Ngũ Đại Minh quay đầu nói với Trần Kinh:
-Ngày mai sắp xếp như thế nào? Trần Kinh nói:
-Theo như kế hoạch, sáng mai sẽ tới Dung Châu!
Ngũ Đại Minh gật đầu nói:
-Trước kia tính đi hết một giờ, bây giờ Đức Cao cho một dòng người đông nghìn nghịt đứng phơi nắng suốt mười dặm để nghênh đón thế này. Anh có thể đảm bảo Dung Châu sẽ không học theo chứ?
Trần Kinh gật gật đầu, Ngũ Đại Minh nói:
-Tất cả giải tán đi. Hôm nay nghỉ ngơi cho thật tốt. Các anh cũng đã mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi! Buổi tối không cần sắp xếp hoạt động gì đâu…
Ăn cơm lúc bốn giờ, buổi tối liền không thấy đói.
Trần Kinh theo ý của Ngũ Đại Minh, dặn khách sạn chuẩn bị một chút điểm tâm, thêm một vài món ăn phong vị Đức Cao, cơm chiều coi như là ăn đối phó vậy.
Trở lại phòng, Trần Kinh đang chuẩn bị tắm rửa, chuông cửa liền vang lên.
Hắn đứng dậy mở cửa thấy Ân Lâm cười đứng đó.
Trần Kinh hơi ngạc nhiên, nói:
-A, Bí thư Ân, anh…mau, mau vào đây ngồi, vào đây!
Trần Kinh nhiệt tình chào đón Ân Lâm vào phòng khách, đặc biệt rót cho ông ta một ly trà.
Ân Lâm rất cẩn thận, đứng dậy cảm ơn Trần Kinh, thái độ vô cùng khách khí.
Khách và chủ đều ngồi xuống, đề tài không nhiều lắm, Trần Kinh nói:
-Bí thư Ân, hôm nay thật đáng tiếc, vốn tôi còn muốn đến xem khu công nghiệp. Mọi người đều nói khu công nghiệp của Đức Cao làm rất tốt, tôi vẫn luôn muốn tới xem, lần này tuy có cơ hội lại lỡ dở thời gian, bỏ mất dịp tốt rồi!
Ân Lâm nói:
-Trưởng ban thư ký, anh suy nghĩ quá nhiều rồi! Khu công nghiệp của chúng tôi đều làm theo kinh nghiệm của Kinh Giang, không tài nào so được với Kinh Giang. Đức Cao dù sao cũng khác, cách xa tỉnh thành, tin tức và tài nguyên đều lạc hậu, chúng tôi làm như vậy, có thể tạo được chút ít thành tích, cống hiến chút tài cán vì kinh tế Đức Cao, đây mới là ước nguyện ban đầu.
Trần Kinh gật đầu nói:
-Đúng vậy, Đức Cao cũng không dễ dàng gì, vị trí địa lý mà Đức Cao đang nắm giữ, trong quá trình phát triển, cán bộ lãnh đạo chúng ta cần phải nghĩ thêm nhiều cách nữa, động não nhiều hơn nữa. Trước kia, hình thức kinh tế bản địa của Bí thư Ngũ, đó là một đổi mới. Mấy năm nay, anh thu hút lôi kéo vốn đầu tư kinh tế, mở rộng tiếp xúc của Đức Cao với bên ngoài, chủ động xây dựng giao thông cơ sở, đây cũng là phương hướng phát triển.
Cá nhân tôi vẫn luôn rất coi trọng Đức Cao.
Trần Kinh khẽ thở dài nói:
-Tôi đã từng công tác ở Đức Cao, Đức Cao vốn là địa linh nhân kiệt, là nơi nhân tài hội tụ. Anh xem một số tỉnh thành hiện nay, có bao nhiêu người của Đức Cao lao vào giới chính trị và thương nghiệp? Nhìn ra cả nước, Đức Cao của chúng ta có bao nhiêu người tài?
Duy sở hữu tài, lấy tư làm thịnh a!
Ân Lâm biến sắc nói:
-Đúng vậy, nếu tính ra, Trưởng ban thư ký cũng là một nhân tài do Đức Cao bồi dưỡng. Đức Cao xuất nhân tài, sách cổ đã có ghi, đến tận bây giờ, văn học gia, cách mạng gia, thi nhân, chính trị gia có biết bao nhiêu người. Đó là một nguồn tài nguyên tốt, điều này chứng tỏ tiềm lực của Đức Cao.
Tôi cả đời này, giờ đến tuổi cũng sắp về hưu rồi.
Tôi không có hy vọng gì khác, chỉ hy vọng trong những tháng ngày chính trị cuối cùng của tôi, có thể xây dựng Đức Cao thật tốt, cho dù không thể phát triển cũng phải tạo dựng một nền tảng vững chắc.
Doanh trại như sắt, quân đội như nước, thế hệ sau nối tiếp thế hệ trước, tôi xây dựng nền tảng vững chắc bây giờ, thế hệ sau này có thể dễ dàng hơn một chút.
Tôi nghĩ, qua mấy đời bộ máy cùng cố gắng, chúng ta nhất định có thể làm nên nhiều chuyện!
Ân Lâm nói nghe rất cảm động, thể hiện tình cảm sâu nặng, đôi mắt già của ông ta thậm chí còn đẫm lệ, khiến cho người ta biến sắc.
Trần Kinh biết rằng, Ân Lâm và Ngũ Đại Minh là bạn đồng trang lứa, đích thật là sắp về hưu rồi, hắn thản nhiên nói:
-Lão Ân, đừng đau lòng như vậy, chuyện hôm nay chỉ là sự cố ngoài ý muốn, tôi tin Bí thư có thể hiểu được. Dù sao mỗi địa phương đều sẽ xảy ra một số sự cố bất ngờ.
Đức Cao là một thành phố lớn hơn mấy trăm vạn nhân khẩu, có thể đảm bảo không xảy ra sơ suất gì sao?
Ân Lâm nói:
-Trưởng ban thư ký, chuyện hôm nay, tôi thật không biết giấu mặt đi đâu nữa. Tôi vừa cho người điều tra, anh có biết chuyện gì xảy ra không? Nguyên nhân là do công ty nuôi cá thủy sản Đức Cao, cá lớn ăn cây cỏ, dân chúng một số xã, thị trấn náo loạn gây ra mâu thuẫn.
Một số ban lãnh đạo xã, thị trấn cơ sở, chỉ vì nghĩ đến cái trước mắt, thầm nghĩ đến lợi nhuận một ngày của xí nghiệp mà xử lý vấn đề chậm trễ, bao che cho xí nghiệp.
Khiến cho dân chúng bức xúc, hôm nay là ngày công ty thủy sản Đức Cao xuất cá, bà con tám xã trong mười dặm đã kéo tới náo loạn!
Ông ta dừng một chút nói:
-Anh nói xem có đúng lúc hay không, vừa hay đoàn xe của chúng ta đang ở đập lớn, có người tinh mắt nhận ra xe của Thành ủy, lập tức liền…
Ông ta nghiêm mặt nói:
-Vừa rồi tôi đã triển khai Hội nghị khẩn cấp, yêu cầu lập tức xử lý việc này, đối với các vấn đề vi phạm quy định có liên quan sẽ nghiêm túc xét xử. Tuyệt đối không để dân chúng chịu thiệt, nên bồi thường sẽ bồi thường, xí nghiệp phải trả tiền, không thể bao che.
Trần Kinh trầm mặc không nói, chỉ lẳng lặng nghe.
Ân Lâm uống một ngụm trà, nói:
-Trưởng ban thư ký, chuyện này tiền căn hậu quả chính là như vậy, tôi nắm được tình hình liền báo cáo với anh đầu tiên. Hy vọng anh có thể hiểu được, chúng tôi…
Trần Kinh ngắt lời ông ta nói:
-Lão Ân, không cần khách khí như vậy, chuyện này tôi sẽ tìm cơ hội báo cáo với Bí thư. Các anh hiện tại nên chuyên tâm phát triển kinh tế, đảm bảo ổn định khu vực, điểm mấu chốt là không được dao động!
Ân Lâm gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Trần Kinh nói:
-Vậy cứ thế đi, anh còn chuyện gì không?
Ân Lâm đứng lên nói:
-Không có gì nữa, muộn như vậy còn quấy rầy anh, thật là áy náy quá.
Ông ta bất ngờ từ phía sau lấy ra một gói quà tặng lớn.
Đặt gói quà trên bàn trà nói:
-Trưởng ban thư ký, ai cũng biết anh thích thưởng trà, chúng tôi cũng không có gì để bày tỏ tấm lòng, chỉ có một bộ trà cụ tặng anh. Không có ý gì mong anh nhận cho!
Trần Kinh hơi ngạc nhiên nói:
-Bí thư Ân, anh muốn làm gì? Anh…
Ân Lâm nghiêm túc nói:
-Trưởng ban thư ký, mong anh đừng từ chốt, xin hãy nể mặt Ân Lâm tôi. Tôi biết anh không nhận lễ, nhưng đây không phải lễ vật, đây chỉ là chút tâm ý của nhân dân Đức Cao chúng tôi, không đáng bao nhiêu tiền, chỉ là chút tâm ý của chúng tôi mà thôi!
Ông ta không nói gì, đặt quà tặng ở lại, Trần Kinh tiễn ông ta ra cửa, ông ta liền ngăn lại nói:
-Trưởng ban thư ký xin dừng bước, anh nghỉ ngơi sớm đi, không cần tiễn!
Trần Kinh đứng ở cửa, nhìn theo bóng Ân Lâm khuất vào trong thang máy mới chậm rãi đóng cửa lại.
Ân Lâm bước vào thang máy, nụ cười trên mặt vụt tắt, ánh mắt trở nên vô cùng lợi hại, mơ hồ có thể cảm nhận được một bầu sát khí ngập tràn.
Ông ta đứng thẳng, sự quyết đoán sát phạt của Bí thư Thành ủy hiện lên trên mặt ông ta, đâu còn khuôn mặt bi thương vừa nãy hai mắt rưng rưng, lòng dạ khoan dung, cực kỳ tình cảm, giống như một vị anh hùng già đau buồn?
Trần Kinh ngồi trên sopha, nhíu mày.
Thật lâu sau, hắn mở hộp quà ra.
Bên trong là một bộ trà cụ xa hoa, sắp xếp chỉnh tề.
Trần Kinh trong nháy mắt giật nảy mình.
Thứ này rất quen mắt, đây không phải là….
-Hắc!
Trần Kinh lắc đầu, hắn nghĩ đây không phải bộ trà cụ trong bộ ngự dụng cung đình Tử sa sáo trang mà Thanh Quang Tự sản xuất sao?
Khoảng thời gian trước, phòng đấu giá Đức Phách Hongkong vừa mới đưa ra một bộ, giá đỉnh điểm cũng hơn năm mươi vạn.
Trần Kinh may mắn là một người am hiểu về trà, bằng không sẽ không biết thật giả, coi đây như một trà cụ bình thường rồi.
Xem ra hôm nay Ân Lâm hạ vốn gốc rồi, dùng một cái hộp mới, bọc một bộ đồ cổ xa xỉ tặng cho mình.
Tự mình từ chối, ắt sẽ gặp phải mâu thuẫn kịch phát, rất có thể không cứu vãn được.
Tự mình tiếp nhận, thứ này thật quá quý giá rồi, mấy chục vạn chứ ít ỏi gì, Trần Kinh làm quan lâu như vậy, còn chưa có nhận được thứ quý giá như vậy đâu!
-Xem ra, cái này chỉ có thể đưa qua cho lão Tương! Để trên tay có thể chết bỏng mất!
Trần Kinh thở dài, lẩm bẩm.
Hắn nhíu mày.
Vấn đề của Đức Cao không ít, Trần Kinh tất nhiên sẽ không tin tưởng cái gọi là báo cáo vừa rồi của Ân Lâm, bởi vì vài mẫu ruộng bị cá ăn, hơn ngàn người tụ tập đến đập lớn để gây rối, dân chúng Đức Cao từ khi nào bỗng trở nên mạnh mẽ như vậy chứ?
Chuyện khiến Trần Kinh lo lắng không phải là chuyện này, hắn lo chính là thái độ che lấp của Ân Lâm.
Chuyện hôm nay có thể che giấu, Đức Cao còn có bao nhiêu chuyện bị che giấu nữa đây?
Nhiều người tụ tập như vậy, không điều động cảnh sát có vũ trang để phòng ngừa bạo động thì không thể khống chế được cục diện.
Đoàn xe đã bị vây kín xung quanh, tiếp viện khẩn cấp mấy chục viên cảnh sát ngăn chặn đám đông nhưng có vẻ như vậy vẫn chưa đủ.
Sắc mặt Ân Lâm tái nhợt, mà Trưởng ban thư ký Mã ở bên cạnh cũng đã sợ tới phát run.
Trần Kinh rất quyết đoán, lập tức bảo cano lựợn một vòng hồ, dừng bên cạnh quốc lộ 123.
Bên cạnh quốc lộ có hai chiếc xe việt dã khẩn cấp chạy tới, sau đó mấy người đi xe việt dã lặng lẽ trở về thành phố, sự chật vật trải qua lần này không thể dùng ngôn từ mà biểu đạt.
Vốn dĩ nói là buổi sáng thị sát Trạm thủy điện sông Nam Độ, nhưng khi trở về đã là bốn giờ chiều.
Ngũ Đại Minh và Trần Kinh ngay cả cơm trưa cũng chưa được ăn.
Hai người vội vàng ăn chút đồ lót dạ ở khách sạn, Ân Lâm triệu tập lãnh đạo chủ chốt bốn bộ máy cùng nhau tới khách sạn.
Với ông ta mà nói hôm nay có thể là ngày vất vả nhất từ khi ông ta đảm nhiệm chức vụ Bí thư Đức Cao.
Bên cạnh quốc lộ, từ bờ biển đi lên phải băng qua một cánh rừng rậm rạp, bộ quần áo ông ta mặc đã bị gai rừng cào nát đến không rõ hình dạng, trên mặt còn bị nhánh cây cào rách một vết, đầu tóc đầy bụi, bộ dạng cực kỳ khó coi.
Sau khi dùng bữa tối, Ngũ Đại Minh ngồi ngay ngắn trong phòng nghỉ, Trần Kinh ngồi ở bên cạnh.
Lãnh đạo của Đức Cao đều đứng, cả một đám giống như gà trống bại trận, cúi đầu ủ rũ.
-Bí thư, chuyện hôm nay rất….Đều là do công tác của tôi làm không tốt, xảy ra chuyện lớn như vậy. Tôi cam lòng chịu phạt!
Ân Lâm nói.
Thần sắc Ngũ Đại Minh rất bình tĩnh, khoát tay nói:
-Triệu tập nhiều người tới như vậy để làm gì? Khi chinh chiến vạn dặm, các bậc tiền bối cách mạng của chúng ta còn bò qua núi tuyết, lăn trên mặt cỏ, chút chuyện hôm nay có xá gì? Chỉ có điều khi chinh chiến vạn dặm, là khi chúng ta bao vây chặn đánh kẻ địch.
Hôm nay là quần chúng nhân dân của chúng ta bao vây chặn đánh chúng ta, điểm này thật bất đồng, các anh tự mình suy nghĩ lại đi!
Ngũ Đại Minh nói xong, ai nấy đều câm như hến.
Trong phòng tĩnh mịch, đến chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Ngũ Đại Minh quay đầu nói với Trần Kinh:
-Ngày mai sắp xếp như thế nào? Trần Kinh nói:
-Theo như kế hoạch, sáng mai sẽ tới Dung Châu!
Ngũ Đại Minh gật đầu nói:
-Trước kia tính đi hết một giờ, bây giờ Đức Cao cho một dòng người đông nghìn nghịt đứng phơi nắng suốt mười dặm để nghênh đón thế này. Anh có thể đảm bảo Dung Châu sẽ không học theo chứ?
Trần Kinh gật gật đầu, Ngũ Đại Minh nói:
-Tất cả giải tán đi. Hôm nay nghỉ ngơi cho thật tốt. Các anh cũng đã mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi! Buổi tối không cần sắp xếp hoạt động gì đâu…
Ăn cơm lúc bốn giờ, buổi tối liền không thấy đói.
Trần Kinh theo ý của Ngũ Đại Minh, dặn khách sạn chuẩn bị một chút điểm tâm, thêm một vài món ăn phong vị Đức Cao, cơm chiều coi như là ăn đối phó vậy.
Trở lại phòng, Trần Kinh đang chuẩn bị tắm rửa, chuông cửa liền vang lên.
Hắn đứng dậy mở cửa thấy Ân Lâm cười đứng đó.
Trần Kinh hơi ngạc nhiên, nói:
-A, Bí thư Ân, anh…mau, mau vào đây ngồi, vào đây!
Trần Kinh nhiệt tình chào đón Ân Lâm vào phòng khách, đặc biệt rót cho ông ta một ly trà.
Ân Lâm rất cẩn thận, đứng dậy cảm ơn Trần Kinh, thái độ vô cùng khách khí.
Khách và chủ đều ngồi xuống, đề tài không nhiều lắm, Trần Kinh nói:
-Bí thư Ân, hôm nay thật đáng tiếc, vốn tôi còn muốn đến xem khu công nghiệp. Mọi người đều nói khu công nghiệp của Đức Cao làm rất tốt, tôi vẫn luôn muốn tới xem, lần này tuy có cơ hội lại lỡ dở thời gian, bỏ mất dịp tốt rồi!
Ân Lâm nói:
-Trưởng ban thư ký, anh suy nghĩ quá nhiều rồi! Khu công nghiệp của chúng tôi đều làm theo kinh nghiệm của Kinh Giang, không tài nào so được với Kinh Giang. Đức Cao dù sao cũng khác, cách xa tỉnh thành, tin tức và tài nguyên đều lạc hậu, chúng tôi làm như vậy, có thể tạo được chút ít thành tích, cống hiến chút tài cán vì kinh tế Đức Cao, đây mới là ước nguyện ban đầu.
Trần Kinh gật đầu nói:
-Đúng vậy, Đức Cao cũng không dễ dàng gì, vị trí địa lý mà Đức Cao đang nắm giữ, trong quá trình phát triển, cán bộ lãnh đạo chúng ta cần phải nghĩ thêm nhiều cách nữa, động não nhiều hơn nữa. Trước kia, hình thức kinh tế bản địa của Bí thư Ngũ, đó là một đổi mới. Mấy năm nay, anh thu hút lôi kéo vốn đầu tư kinh tế, mở rộng tiếp xúc của Đức Cao với bên ngoài, chủ động xây dựng giao thông cơ sở, đây cũng là phương hướng phát triển.
Cá nhân tôi vẫn luôn rất coi trọng Đức Cao.
Trần Kinh khẽ thở dài nói:
-Tôi đã từng công tác ở Đức Cao, Đức Cao vốn là địa linh nhân kiệt, là nơi nhân tài hội tụ. Anh xem một số tỉnh thành hiện nay, có bao nhiêu người của Đức Cao lao vào giới chính trị và thương nghiệp? Nhìn ra cả nước, Đức Cao của chúng ta có bao nhiêu người tài?
Duy sở hữu tài, lấy tư làm thịnh a!
Ân Lâm biến sắc nói:
-Đúng vậy, nếu tính ra, Trưởng ban thư ký cũng là một nhân tài do Đức Cao bồi dưỡng. Đức Cao xuất nhân tài, sách cổ đã có ghi, đến tận bây giờ, văn học gia, cách mạng gia, thi nhân, chính trị gia có biết bao nhiêu người. Đó là một nguồn tài nguyên tốt, điều này chứng tỏ tiềm lực của Đức Cao.
Tôi cả đời này, giờ đến tuổi cũng sắp về hưu rồi.
Tôi không có hy vọng gì khác, chỉ hy vọng trong những tháng ngày chính trị cuối cùng của tôi, có thể xây dựng Đức Cao thật tốt, cho dù không thể phát triển cũng phải tạo dựng một nền tảng vững chắc.
Doanh trại như sắt, quân đội như nước, thế hệ sau nối tiếp thế hệ trước, tôi xây dựng nền tảng vững chắc bây giờ, thế hệ sau này có thể dễ dàng hơn một chút.
Tôi nghĩ, qua mấy đời bộ máy cùng cố gắng, chúng ta nhất định có thể làm nên nhiều chuyện!
Ân Lâm nói nghe rất cảm động, thể hiện tình cảm sâu nặng, đôi mắt già của ông ta thậm chí còn đẫm lệ, khiến cho người ta biến sắc.
Trần Kinh biết rằng, Ân Lâm và Ngũ Đại Minh là bạn đồng trang lứa, đích thật là sắp về hưu rồi, hắn thản nhiên nói:
-Lão Ân, đừng đau lòng như vậy, chuyện hôm nay chỉ là sự cố ngoài ý muốn, tôi tin Bí thư có thể hiểu được. Dù sao mỗi địa phương đều sẽ xảy ra một số sự cố bất ngờ.
Đức Cao là một thành phố lớn hơn mấy trăm vạn nhân khẩu, có thể đảm bảo không xảy ra sơ suất gì sao?
Ân Lâm nói:
-Trưởng ban thư ký, chuyện hôm nay, tôi thật không biết giấu mặt đi đâu nữa. Tôi vừa cho người điều tra, anh có biết chuyện gì xảy ra không? Nguyên nhân là do công ty nuôi cá thủy sản Đức Cao, cá lớn ăn cây cỏ, dân chúng một số xã, thị trấn náo loạn gây ra mâu thuẫn.
Một số ban lãnh đạo xã, thị trấn cơ sở, chỉ vì nghĩ đến cái trước mắt, thầm nghĩ đến lợi nhuận một ngày của xí nghiệp mà xử lý vấn đề chậm trễ, bao che cho xí nghiệp.
Khiến cho dân chúng bức xúc, hôm nay là ngày công ty thủy sản Đức Cao xuất cá, bà con tám xã trong mười dặm đã kéo tới náo loạn!
Ông ta dừng một chút nói:
-Anh nói xem có đúng lúc hay không, vừa hay đoàn xe của chúng ta đang ở đập lớn, có người tinh mắt nhận ra xe của Thành ủy, lập tức liền…
Ông ta nghiêm mặt nói:
-Vừa rồi tôi đã triển khai Hội nghị khẩn cấp, yêu cầu lập tức xử lý việc này, đối với các vấn đề vi phạm quy định có liên quan sẽ nghiêm túc xét xử. Tuyệt đối không để dân chúng chịu thiệt, nên bồi thường sẽ bồi thường, xí nghiệp phải trả tiền, không thể bao che.
Trần Kinh trầm mặc không nói, chỉ lẳng lặng nghe.
Ân Lâm uống một ngụm trà, nói:
-Trưởng ban thư ký, chuyện này tiền căn hậu quả chính là như vậy, tôi nắm được tình hình liền báo cáo với anh đầu tiên. Hy vọng anh có thể hiểu được, chúng tôi…
Trần Kinh ngắt lời ông ta nói:
-Lão Ân, không cần khách khí như vậy, chuyện này tôi sẽ tìm cơ hội báo cáo với Bí thư. Các anh hiện tại nên chuyên tâm phát triển kinh tế, đảm bảo ổn định khu vực, điểm mấu chốt là không được dao động!
Ân Lâm gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Trần Kinh nói:
-Vậy cứ thế đi, anh còn chuyện gì không?
Ân Lâm đứng lên nói:
-Không có gì nữa, muộn như vậy còn quấy rầy anh, thật là áy náy quá.
Ông ta bất ngờ từ phía sau lấy ra một gói quà tặng lớn.
Đặt gói quà trên bàn trà nói:
-Trưởng ban thư ký, ai cũng biết anh thích thưởng trà, chúng tôi cũng không có gì để bày tỏ tấm lòng, chỉ có một bộ trà cụ tặng anh. Không có ý gì mong anh nhận cho!
Trần Kinh hơi ngạc nhiên nói:
-Bí thư Ân, anh muốn làm gì? Anh…
Ân Lâm nghiêm túc nói:
-Trưởng ban thư ký, mong anh đừng từ chốt, xin hãy nể mặt Ân Lâm tôi. Tôi biết anh không nhận lễ, nhưng đây không phải lễ vật, đây chỉ là chút tâm ý của nhân dân Đức Cao chúng tôi, không đáng bao nhiêu tiền, chỉ là chút tâm ý của chúng tôi mà thôi!
Ông ta không nói gì, đặt quà tặng ở lại, Trần Kinh tiễn ông ta ra cửa, ông ta liền ngăn lại nói:
-Trưởng ban thư ký xin dừng bước, anh nghỉ ngơi sớm đi, không cần tiễn!
Trần Kinh đứng ở cửa, nhìn theo bóng Ân Lâm khuất vào trong thang máy mới chậm rãi đóng cửa lại.
Ân Lâm bước vào thang máy, nụ cười trên mặt vụt tắt, ánh mắt trở nên vô cùng lợi hại, mơ hồ có thể cảm nhận được một bầu sát khí ngập tràn.
Ông ta đứng thẳng, sự quyết đoán sát phạt của Bí thư Thành ủy hiện lên trên mặt ông ta, đâu còn khuôn mặt bi thương vừa nãy hai mắt rưng rưng, lòng dạ khoan dung, cực kỳ tình cảm, giống như một vị anh hùng già đau buồn?
Trần Kinh ngồi trên sopha, nhíu mày.
Thật lâu sau, hắn mở hộp quà ra.
Bên trong là một bộ trà cụ xa hoa, sắp xếp chỉnh tề.
Trần Kinh trong nháy mắt giật nảy mình.
Thứ này rất quen mắt, đây không phải là….
-Hắc!
Trần Kinh lắc đầu, hắn nghĩ đây không phải bộ trà cụ trong bộ ngự dụng cung đình Tử sa sáo trang mà Thanh Quang Tự sản xuất sao?
Khoảng thời gian trước, phòng đấu giá Đức Phách Hongkong vừa mới đưa ra một bộ, giá đỉnh điểm cũng hơn năm mươi vạn.
Trần Kinh may mắn là một người am hiểu về trà, bằng không sẽ không biết thật giả, coi đây như một trà cụ bình thường rồi.
Xem ra hôm nay Ân Lâm hạ vốn gốc rồi, dùng một cái hộp mới, bọc một bộ đồ cổ xa xỉ tặng cho mình.
Tự mình từ chối, ắt sẽ gặp phải mâu thuẫn kịch phát, rất có thể không cứu vãn được.
Tự mình tiếp nhận, thứ này thật quá quý giá rồi, mấy chục vạn chứ ít ỏi gì, Trần Kinh làm quan lâu như vậy, còn chưa có nhận được thứ quý giá như vậy đâu!
-Xem ra, cái này chỉ có thể đưa qua cho lão Tương! Để trên tay có thể chết bỏng mất!
Trần Kinh thở dài, lẩm bẩm.
Hắn nhíu mày.
Vấn đề của Đức Cao không ít, Trần Kinh tất nhiên sẽ không tin tưởng cái gọi là báo cáo vừa rồi của Ân Lâm, bởi vì vài mẫu ruộng bị cá ăn, hơn ngàn người tụ tập đến đập lớn để gây rối, dân chúng Đức Cao từ khi nào bỗng trở nên mạnh mẽ như vậy chứ?
Chuyện khiến Trần Kinh lo lắng không phải là chuyện này, hắn lo chính là thái độ che lấp của Ân Lâm.
Chuyện hôm nay có thể che giấu, Đức Cao còn có bao nhiêu chuyện bị che giấu nữa đây?
Danh sách chương