Đêm, rất yên tĩnh!
Ban đêm rừng núi hoang vắng các loại côn trùng làm ồn ào náo động, càng làm nổi lên loại yên tĩnh này.
Trong phòng mùi thuốc đông y nồng đậm, Mã Bộ Bình mỗi năm đến thời điểm nóng nhất, làn da hắn sẽ mẫn cảm, thầy thuốc kê cho y bài thuốc đều là bài thuốc thanh nhiệt ẩm nóng, liên tiếp mấy tháng nay, mỗi ngày y đều làm bạn cùng thuốc Đông y.
Chủ tịch huyện, vừa rồi Vương Phó chủ tịch huyện gọi điện lại đây hỏi thân thể ngài có tốt hơn chút nào không? Ông ấy nói có phương thuốc cổ truyền trị mẫn cảm rất hiệu quả, ngài có thể dùng thử một lần!
Mã Bộ Bình bình thản cười nhạt:
- Hàm Dương có lòng, chỉ có điều tôi đây là bệnh cũ nhiều năm, làn da thường ngày rất yếu ớt, phương thuốc cổ truyền cổ thông thường không dùng được đâu.
Y dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Văn Kiến Quốc, nói:
- Sao cậu lại tới nữa? Không phải nói đã không có việc gì đừng tới nhà sao? Kiến Quốc ngượng ngùng cười cười, nói:
Hôm nay cùng vài bằng hữu đi câu cá, rất có thu hoạch, có cá trắm cỏ thượng hạng, ngài có muốn ăn không? Nhân tiện đặt món này đem đến đay!
Ánh mắt Mã Bộ Bình nhìn chằm chằm Văn Kiến Quốc, chỉ chỉ vào ghế dựa, nói:
- Ngồi đi!
Kiến Quốc cung kính ngồi xuống, Mã Bộ Bình nói:
- Kiến Quốc, tôi nghe nói cậu gần đây có phần im hơi lặng tiếng, có phải như vậy hay không a?
Mặt Kiến Quốc đỏ lên, trong khoảng thời gian gần đây, ở huyện có một phần tin đồn cực kỳ bất lợi đối với Mã Bộ Bình, chủ yếu là nhằm vào chuyện biến đổi xung quanh nhà máy xi măng thị trấn, rất nhiều người chĩa mũi nhọn về phía Mã Bộ Bình, nghe nói ở thành phố còn đặc biệt vì chuyện này mà lập tổ điều tra.
Tin đồn này truyền tới Lễ Hà, bản thân Mã Bộ Bình lại cố ý im lặng, điều này khiến cho rất nhiều người trong giới chính trị Lễ Hà một phen khẩn trương ra trò.
Thế nhưng Văn Kiến Quốc cũng vẫn duy trì tốt tâm tính, ngược lại không phải Văn Kiến Quốc trung thành với Mã Bộ Bình, mà là bởi vì Văn Kiến Quốc rất hiểu Mã Bộ Bình. Y biết rõ, nhìn khắp toàn bộ Lễ Hà, có thể uy hiếp thực sự đến con người Mã Bộ Bình, thì cũng chỉ có Thư Trị Quốc.
Thư Trị Quốc chưa hề tỏ rõ thái độ, thì Mã Bộ Bình không có vấn đề.
Đương nhiên, Văn Kiến Quốc là người gần Mã Bộ Bình nhất, trong lòng y cũng hiểu được, thực ra việc duy nhất y làm chính là tin tưởng Mã Bộ Bình, ngoại trừ việc đó ra, tất cả đều là trái với thực tế khách quan.
Ở bên ngoài lăn lộn hai năm, hiện tại Văn Kiến Quốc một lần nữa trở lại chính trường Lễ Hà, y mơ hồ cảm giác được lực ảnh hưởng của mình đã không thể so với năm đó nữa.
Làm việc trong văn phòng, sẽ tránh được có người hạ độc y.
Lần trước Mã huyện thị sát từ dưới trở về, Lưu Minh Huy dặn dò y bốn giờ đi đón người, y bốn giờ đến đón, thì hai giờ rưỡi Mã Bộ Bình đã trở về, làm cho y sau đó bị Mã Bộ Bình phê phán gay gắt một trận.
Kiến Quốc ăn tức chỉ có thể nuốt xuống bụng, ở văn phòng Ủy ban nhân dân, Lưu Minh Huy mới chân chính là tổng quản, Lưu Minh Huy dễ dàng trói buột y, cho nên, Văn Kiến Quốc triển khai công tác cũng không được thuận lợi, chính y cũng không vui.
Gần đây trong huyện có tin đồn có nhiều đơn vị điều chỉnh nhân sự, Văn Kiến Quốc cũng nóng lòng muốn thử, nghĩ mặc cho một mình tiếp tục phụ trách một mặt công tác, y gần đây cũng luôn luôn thực hiện chuyện này.
Chủ tịch huyện, tôi thật sự muốn tiếp tục làm chút chuyện, vài năm nay nán lại ở bên ngoài lâu rồi, cảm giác bản thân giống như có chút phiêu, hẳn là cần phải mạnh mẽ làm chút chuyện.
Văn Kiến Quốc nói.
Y nói lời này có chút hiu quạnh.
Lúc vừa mới trở về từ tỉnh, y cảm thấy chính mình xem như là công thần, đồng thời lại là tâm phúc của Mã Bộ Bình, hẳn là có thể triển khai kế hoạch lớn.
Thế mà, chờ y trở lại một thời gian, y mới phát hiện căn bản chuyện không phải như vậy.
Nguyên trạng trật tự chính trị huyện Lễ Hà đã không còn như năm đó hắn rời đi, ngay cả người bên cạnh Mã Bộ Bình đều nói, Lưu Minh Huy cũng rất được trọng dụng. Mà Trần Kinh vừa mới tham gia vào phe cánh Mã Bộ Bình, biểu hiện lại làm cho người ta hâm mộ.
Sự sụp đổ của Lâm Trung Tắc, thời điểm rời núi bấp bênh của Trần Kinh ở Phòng Lâm nghiệp, đã trực tiếp giải quyết xong rất ổn thỏa.
Đàm Thu Lâm và Trần Kinh cùng tranh đoạt, sự khởi đầu, nối tiếp, chuyển giao, kết thúc càng làm cho người ta không khỏi cảm thán.
Đàm Thu Lâm rốt cuộc vẫn là người già, năm đó thời điểm Văn Kiến Quốc hoạt động mạnh mẽ trên chính trường Lễ Hà, Đàm Thu Lâm cũng đã là người rất thành công.
So sánh về khía cạnh hình tượng, Đàm Thu Lâm so với Trần Kinh, thật sự là voi so với kiến, tranh đấu giữa bọn họ, chẳng lẽ có gì đó mập mờ?
Nhưng biểu hiện của Trần Kinh thật sự khiến cho người ta mở rộng tầm mắt, ở toàn Lễ Hà Đàm Thu Lâm gây chuyện với Trần Kinh, Trần Kinh nhất định cứng rắn giải quyết ổn định mọi mặt, hơn nữa còn nhân cơ hội đưa ra chỉnh đốn đả kích mạnh mẽ hành vi đút lót trái pháp luật của lâm nghiệp, còn tại quảng trường chính phủ làm tuyên truyền, khiến cho Đàm Thu Lâm thật bị động, lại rất mất mặt.
Đàm Thu Lâm hành động khẩn cấp để lấy lại mặt mũi, thế nhưng không ngờ Trần Kinh ngoài dự đoán liên lạc với Công an thành phố, cục Công an thành phố không chỉ đến Lễ Hà bắt người, hơn nữa còn bắt cả những người chĩa mũi nhọn nhằm thẳng vào Đàm Thu Lâm.
Viện Kiểm sát huyện không thể không lập một tổ điều tra đặc biệt đến điều tra việc này, dữ dằn như Đàm Thu Lâm mà gặp loại tình cảnh này, thì y cũng chỉ có đem đuôi tị kẹp đứng lên, thả toàn bộ người trên lâm trường, chuẩn bị dùng để Vương Quốc Thư cắn ngược lại một cái , y cũng bức bách bỏ qua luôn.
Sự tình hiện tại, xem ra dường như có thể có một phần chuyển biến, khả năng Đàm Thu Lâm gặp chuyện không may tính ra không phải là rất lớn, nhưng trải qua cuộc chiến lần này, thực lực Trần Kinh đúng là đã lộ ra hoàn toàn, về sau Đàm Thu Lâm còn muốn cùng hắn giao tranh, có thể vẫn phải cân nhắc cẩn thận.
Trần Kinh chỉ là một thanh niên mới hai mươi lăm tuổi a! Mỗi lần nghĩ đến đây, đáy lòng Văn Kiến Quốc đã không thể bình tĩnh, mỗi đêm, y đối diện với tấm gương, nhìn mình đầu tóc ngày càng bạc nhiều gấp đôi, trong lòng y vô cùng lo lắng không hợp với hình tượng.
Một thanh niên hai mươi lăm tuổi, hiện tại ở Lễ Hà lời nói so với y có tác dụng hơn, Văn Kiến Quốc vất vả kinh doanh nhiều năm như vậy, y cảm thấy làm sao có thể chịu nổi tình trạng này chứ?
Mã Bộ Bình ngồi im bất động, ông ta không nói lời nào, Văn Kiến Quốc cũng khó mà nói cái gì.
- Trước tiên, cậu hãy nói về tình hình công việc hôm nay đi! Tổng kết sơ lược, tôi nghe một chút!
Thật lâu sau, Mã Bộ Bình mới nói.
Kiến Quốc hơi sửng sốt, gật đầu, y chọn lọc từ ngữ một chút, nói:
- Buổi sáng Vương Phó chủ tịch huyện báo cáo, nói là công tác cải cách trên lâm trường Hồng Thổ Pha có đột phá to lớn, lần này Phó phòng Trần Kinhlên tỉnh thành vận động có kết quả lớn, đại học lâm nghiệp tỉnh, phòng nghiên cứu trà tỉnh cũng như các đơn vị cơ quan đối với công việc trên lâm trường cảm thấy rất hứng thú, bọn họ tổ chức một đoàn khảo sát hẳn là sẽ tới đây sau vài ngày.
Kiến Quốc dừng một chút nói:
- Đồng thời Phó chủ tịch huyện Vương đem chuyện này báo cáo lên bí thư, Thư bí thư rất vui mừng, bố trí Huyện ủy và chính quyền cùng nhau tiếp đón.
“A!” Mã Bộ Bình nhẹ nhàng hừ một tiếng, trên mặt không lộ bất kỳ biểu cảm nào, nhìn không ra là vui mừng hay tức giận.
Kiến Quốc vội vàng bổ sung một câu:
- Phó phòng Trần đích thật là thực có biện pháp, quan hệ ở tỉnh thành, so với tôi đây người cắm chốt ở tỉnh thành vài năm suy nghĩ của hắn còn thông suốt cũng tốt như vậy.
Mã Bộ Bình như cũ một chữ cũng không nói, y khép hờ hai mắt, nằm ngửa trên ghế xem ra dường như là nặng nề đi vào giấc ngủ.
Trong lòng Kiến Quốc bất ổn, nghĩ lại chính mình có nói hơi nhiều hay không, có chút vẽ rắn thêm chân (tức: làm những chuyện vô ích).
Mà đúng lúc này, Mã Bộ Bình nói chuyện, y nói:
- Tiếp tục đi…
Kiến Quốc vội vàng máy móc, đem toàn bộ công tác hôm nay đều xét lại một lần. Tổng kết lại thói quen mỗi ngày của Mã Bộ Bình, làm thư ký của Mã Bộ Bình, nhất định sẽ phải tổng kết, chuyện đã xảy ra một ngày, sự việc bất luận lớn nhỏ Mã Bộ Bình đều phải ghi chép, bất kỳ sai sót nào, y đều không cho phép.
Kiến Quốc xác nhận còn thật nghiêm túc đem tất cả công tác xem xét lại xong, ánh mắt nhìn chăm chú Mã Bộ Bình.
Ánh mắt Mã Bộ Bình đột nhiên mở ra quét về phí Văn Kiến Quốc, nói:
- Đã xong rồi sao? Không có những chuyện khác của hắn?
-Ách…
Đầu óc Văn Kiến Quốc liều mạng xoay chuyển, mồ hôi thấm ra trên trán, y nói quanh co nửa ngày, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nói:
- Lúc gần tới giờ tan tầm, Vương kiểm ở Viện kiểm sát có gọi điện cho ngài, nói là nhằm vào Đàm Thu Lâm điều tra nhưng không tìm ra được chứng cứ, Viện kiểm sát định hủy bỏ đối với điều tra này.
Mã Bộ Bình hừ một tiếng Văn Kiến Quốc vẫn thẳng thân mình, cảm giác cổ có chút chua, nhưng giờ này khắc này, y căn bản không dám động.
Quả nhiên một lát sau, Mã Bộ Bình hai mắt bắn ra tia sáng sắc bén nói:
- Cậu cho rằng Đàm Thu Lâm có vấn đề hay không?
Kiến Quốc khép quyển sổ lại, cân nhắc nói:
Việc này khó nói, Đàm Thu Lâm ở Phòng Công an nhiều năm như vậy, người đắc tội khẳng định không ít, thời điểm có vài lần không nói nguyên tắc cũng có, về phần vấn đề lớn, điều này còn phải điều tra!
Vấn đề là hiện tại Vương kiểm không phải đã nói sao? Điều tra nhưng không tìm ra được chứng cứ!
Mã Bộ Bình nói.
Kiến Quốc nhất thời không rõ ý tứ của Mã Bộ Bình, nói:
- Chủ tịch huyện, ý ngài là…
Tôi không có ý tứ gì cả!
Mã Bộ Bình khoát tay nói, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Văn Kiến Quốc,
- Cậu muốn biết đáp án sao?
Kiến Quốc hơi sửng sốt, vội vàng gật đầu nói:
Vẫn xin Chủ tịch chỉ giáo, đầu óc tôi đây ngài cũng biết đấy, có phần không tốt!
Mã Bộ Bình lạnh lùng cười, nói:
- Đó thật sự đơn giản, cậu đem tin tức này nói cho Trần Kinh, Trần Kinh sẽ nói cho cậu đáp án!
Trần Kinh?
Con ngươi Văn Kiến Quốc vừa thu lại, trong nháy mắt, y ngửi được một cỗ sát khí, không khỏi khiến cho cả người y giật mình.
Y nhìn kỹ Mã Bộ Bình, Mã Bộ Bình yên ổn nằm thẳng trên ghế, ông ta thậm chí ngay cả mắt cũng không mở, nhưng vì sao sẽ có cảm giác như vậy chứ?
Kiến Quốc đột nhiên cảm giác, Đàm Thu Lâm lần này có thể gặp phải phiền toái, nhưng phiền toái từ đâu mà đến? Khó khăn không phải từ Sở thành phố mà đến chứ? Văn Kiến Quốc đối với quan hệ mấu chốt trong đó nghĩ mãi không ra!
Ngày mai đi làm, cậu gọi điện cho Vương kiểm, nói tôi đồng ý hủy bỏ điều tra đối với Đàm Thu Lâm! Sau đó, Sở thành phố bắt những người đó, tình tiết vụ án biết rõ phía sau, cũng chuyển từ trong huyện đến đây đi, tùy ở huyện viện kiểm sát đối với bọn họ tiến hành công tố. Đây là ý kiến cá nhân của tôi, cụ thể còn muốn bí thư Huyện ủy Thư cùng với bí thư Đảng ủy Phòng công an Chu đưa ra quyết sách.
Mã Bộ Bình bình thản nói.
Y vừa chuyển đề tài câu chuyện, nhìn về phía Văn Kiến Quốc, nói:
- Muốn cậu làm đến nơi đến chốn việc này, đây là chuyện tốt, nên khuyến khích! Đi làm việc đi, tự mình cân nhắc một chút, nghĩ cho được rồi nói cho tôi biết!
Kiến Quốc hết sức vui mừng, liên tục gật đầu nói:
- Cảm ơn Chủ tịch huyện!
Mã Bộ Bình lắc đầu, khoát tay nói:
- Cậu trở về sớm một chút đi, cố gắng đừng quá muộn! Cậu và Trần Kinh liên kết một chút, xem hành trình của tổ khảo sát tỉnh thành bọn họ là như thế nào, tôi muốn toàn bộ hành trình cùng đi khảo sát đợt này!
Kiến Quốc vừa mới đứng dậy lại đặt mông xuống, y giật mình nói:
- Chủ tịch huyện, đây…
Làm sao vậy? Có cái gì không thể sao?
Mã Bộ Bình hỏi ngược lại, Văn Kiến Quốc mở miệng lại ngậm miệng, nhất quyết đem lời nói trong cổ họng nuốt xuống.
Ban đêm rừng núi hoang vắng các loại côn trùng làm ồn ào náo động, càng làm nổi lên loại yên tĩnh này.
Trong phòng mùi thuốc đông y nồng đậm, Mã Bộ Bình mỗi năm đến thời điểm nóng nhất, làn da hắn sẽ mẫn cảm, thầy thuốc kê cho y bài thuốc đều là bài thuốc thanh nhiệt ẩm nóng, liên tiếp mấy tháng nay, mỗi ngày y đều làm bạn cùng thuốc Đông y.
Chủ tịch huyện, vừa rồi Vương Phó chủ tịch huyện gọi điện lại đây hỏi thân thể ngài có tốt hơn chút nào không? Ông ấy nói có phương thuốc cổ truyền trị mẫn cảm rất hiệu quả, ngài có thể dùng thử một lần!
Mã Bộ Bình bình thản cười nhạt:
- Hàm Dương có lòng, chỉ có điều tôi đây là bệnh cũ nhiều năm, làn da thường ngày rất yếu ớt, phương thuốc cổ truyền cổ thông thường không dùng được đâu.
Y dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Văn Kiến Quốc, nói:
- Sao cậu lại tới nữa? Không phải nói đã không có việc gì đừng tới nhà sao? Kiến Quốc ngượng ngùng cười cười, nói:
Hôm nay cùng vài bằng hữu đi câu cá, rất có thu hoạch, có cá trắm cỏ thượng hạng, ngài có muốn ăn không? Nhân tiện đặt món này đem đến đay!
Ánh mắt Mã Bộ Bình nhìn chằm chằm Văn Kiến Quốc, chỉ chỉ vào ghế dựa, nói:
- Ngồi đi!
Kiến Quốc cung kính ngồi xuống, Mã Bộ Bình nói:
- Kiến Quốc, tôi nghe nói cậu gần đây có phần im hơi lặng tiếng, có phải như vậy hay không a?
Mặt Kiến Quốc đỏ lên, trong khoảng thời gian gần đây, ở huyện có một phần tin đồn cực kỳ bất lợi đối với Mã Bộ Bình, chủ yếu là nhằm vào chuyện biến đổi xung quanh nhà máy xi măng thị trấn, rất nhiều người chĩa mũi nhọn về phía Mã Bộ Bình, nghe nói ở thành phố còn đặc biệt vì chuyện này mà lập tổ điều tra.
Tin đồn này truyền tới Lễ Hà, bản thân Mã Bộ Bình lại cố ý im lặng, điều này khiến cho rất nhiều người trong giới chính trị Lễ Hà một phen khẩn trương ra trò.
Thế nhưng Văn Kiến Quốc cũng vẫn duy trì tốt tâm tính, ngược lại không phải Văn Kiến Quốc trung thành với Mã Bộ Bình, mà là bởi vì Văn Kiến Quốc rất hiểu Mã Bộ Bình. Y biết rõ, nhìn khắp toàn bộ Lễ Hà, có thể uy hiếp thực sự đến con người Mã Bộ Bình, thì cũng chỉ có Thư Trị Quốc.
Thư Trị Quốc chưa hề tỏ rõ thái độ, thì Mã Bộ Bình không có vấn đề.
Đương nhiên, Văn Kiến Quốc là người gần Mã Bộ Bình nhất, trong lòng y cũng hiểu được, thực ra việc duy nhất y làm chính là tin tưởng Mã Bộ Bình, ngoại trừ việc đó ra, tất cả đều là trái với thực tế khách quan.
Ở bên ngoài lăn lộn hai năm, hiện tại Văn Kiến Quốc một lần nữa trở lại chính trường Lễ Hà, y mơ hồ cảm giác được lực ảnh hưởng của mình đã không thể so với năm đó nữa.
Làm việc trong văn phòng, sẽ tránh được có người hạ độc y.
Lần trước Mã huyện thị sát từ dưới trở về, Lưu Minh Huy dặn dò y bốn giờ đi đón người, y bốn giờ đến đón, thì hai giờ rưỡi Mã Bộ Bình đã trở về, làm cho y sau đó bị Mã Bộ Bình phê phán gay gắt một trận.
Kiến Quốc ăn tức chỉ có thể nuốt xuống bụng, ở văn phòng Ủy ban nhân dân, Lưu Minh Huy mới chân chính là tổng quản, Lưu Minh Huy dễ dàng trói buột y, cho nên, Văn Kiến Quốc triển khai công tác cũng không được thuận lợi, chính y cũng không vui.
Gần đây trong huyện có tin đồn có nhiều đơn vị điều chỉnh nhân sự, Văn Kiến Quốc cũng nóng lòng muốn thử, nghĩ mặc cho một mình tiếp tục phụ trách một mặt công tác, y gần đây cũng luôn luôn thực hiện chuyện này.
Chủ tịch huyện, tôi thật sự muốn tiếp tục làm chút chuyện, vài năm nay nán lại ở bên ngoài lâu rồi, cảm giác bản thân giống như có chút phiêu, hẳn là cần phải mạnh mẽ làm chút chuyện.
Văn Kiến Quốc nói.
Y nói lời này có chút hiu quạnh.
Lúc vừa mới trở về từ tỉnh, y cảm thấy chính mình xem như là công thần, đồng thời lại là tâm phúc của Mã Bộ Bình, hẳn là có thể triển khai kế hoạch lớn.
Thế mà, chờ y trở lại một thời gian, y mới phát hiện căn bản chuyện không phải như vậy.
Nguyên trạng trật tự chính trị huyện Lễ Hà đã không còn như năm đó hắn rời đi, ngay cả người bên cạnh Mã Bộ Bình đều nói, Lưu Minh Huy cũng rất được trọng dụng. Mà Trần Kinh vừa mới tham gia vào phe cánh Mã Bộ Bình, biểu hiện lại làm cho người ta hâm mộ.
Sự sụp đổ của Lâm Trung Tắc, thời điểm rời núi bấp bênh của Trần Kinh ở Phòng Lâm nghiệp, đã trực tiếp giải quyết xong rất ổn thỏa.
Đàm Thu Lâm và Trần Kinh cùng tranh đoạt, sự khởi đầu, nối tiếp, chuyển giao, kết thúc càng làm cho người ta không khỏi cảm thán.
Đàm Thu Lâm rốt cuộc vẫn là người già, năm đó thời điểm Văn Kiến Quốc hoạt động mạnh mẽ trên chính trường Lễ Hà, Đàm Thu Lâm cũng đã là người rất thành công.
So sánh về khía cạnh hình tượng, Đàm Thu Lâm so với Trần Kinh, thật sự là voi so với kiến, tranh đấu giữa bọn họ, chẳng lẽ có gì đó mập mờ?
Nhưng biểu hiện của Trần Kinh thật sự khiến cho người ta mở rộng tầm mắt, ở toàn Lễ Hà Đàm Thu Lâm gây chuyện với Trần Kinh, Trần Kinh nhất định cứng rắn giải quyết ổn định mọi mặt, hơn nữa còn nhân cơ hội đưa ra chỉnh đốn đả kích mạnh mẽ hành vi đút lót trái pháp luật của lâm nghiệp, còn tại quảng trường chính phủ làm tuyên truyền, khiến cho Đàm Thu Lâm thật bị động, lại rất mất mặt.
Đàm Thu Lâm hành động khẩn cấp để lấy lại mặt mũi, thế nhưng không ngờ Trần Kinh ngoài dự đoán liên lạc với Công an thành phố, cục Công an thành phố không chỉ đến Lễ Hà bắt người, hơn nữa còn bắt cả những người chĩa mũi nhọn nhằm thẳng vào Đàm Thu Lâm.
Viện Kiểm sát huyện không thể không lập một tổ điều tra đặc biệt đến điều tra việc này, dữ dằn như Đàm Thu Lâm mà gặp loại tình cảnh này, thì y cũng chỉ có đem đuôi tị kẹp đứng lên, thả toàn bộ người trên lâm trường, chuẩn bị dùng để Vương Quốc Thư cắn ngược lại một cái , y cũng bức bách bỏ qua luôn.
Sự tình hiện tại, xem ra dường như có thể có một phần chuyển biến, khả năng Đàm Thu Lâm gặp chuyện không may tính ra không phải là rất lớn, nhưng trải qua cuộc chiến lần này, thực lực Trần Kinh đúng là đã lộ ra hoàn toàn, về sau Đàm Thu Lâm còn muốn cùng hắn giao tranh, có thể vẫn phải cân nhắc cẩn thận.
Trần Kinh chỉ là một thanh niên mới hai mươi lăm tuổi a! Mỗi lần nghĩ đến đây, đáy lòng Văn Kiến Quốc đã không thể bình tĩnh, mỗi đêm, y đối diện với tấm gương, nhìn mình đầu tóc ngày càng bạc nhiều gấp đôi, trong lòng y vô cùng lo lắng không hợp với hình tượng.
Một thanh niên hai mươi lăm tuổi, hiện tại ở Lễ Hà lời nói so với y có tác dụng hơn, Văn Kiến Quốc vất vả kinh doanh nhiều năm như vậy, y cảm thấy làm sao có thể chịu nổi tình trạng này chứ?
Mã Bộ Bình ngồi im bất động, ông ta không nói lời nào, Văn Kiến Quốc cũng khó mà nói cái gì.
- Trước tiên, cậu hãy nói về tình hình công việc hôm nay đi! Tổng kết sơ lược, tôi nghe một chút!
Thật lâu sau, Mã Bộ Bình mới nói.
Kiến Quốc hơi sửng sốt, gật đầu, y chọn lọc từ ngữ một chút, nói:
- Buổi sáng Vương Phó chủ tịch huyện báo cáo, nói là công tác cải cách trên lâm trường Hồng Thổ Pha có đột phá to lớn, lần này Phó phòng Trần Kinhlên tỉnh thành vận động có kết quả lớn, đại học lâm nghiệp tỉnh, phòng nghiên cứu trà tỉnh cũng như các đơn vị cơ quan đối với công việc trên lâm trường cảm thấy rất hứng thú, bọn họ tổ chức một đoàn khảo sát hẳn là sẽ tới đây sau vài ngày.
Kiến Quốc dừng một chút nói:
- Đồng thời Phó chủ tịch huyện Vương đem chuyện này báo cáo lên bí thư, Thư bí thư rất vui mừng, bố trí Huyện ủy và chính quyền cùng nhau tiếp đón.
“A!” Mã Bộ Bình nhẹ nhàng hừ một tiếng, trên mặt không lộ bất kỳ biểu cảm nào, nhìn không ra là vui mừng hay tức giận.
Kiến Quốc vội vàng bổ sung một câu:
- Phó phòng Trần đích thật là thực có biện pháp, quan hệ ở tỉnh thành, so với tôi đây người cắm chốt ở tỉnh thành vài năm suy nghĩ của hắn còn thông suốt cũng tốt như vậy.
Mã Bộ Bình như cũ một chữ cũng không nói, y khép hờ hai mắt, nằm ngửa trên ghế xem ra dường như là nặng nề đi vào giấc ngủ.
Trong lòng Kiến Quốc bất ổn, nghĩ lại chính mình có nói hơi nhiều hay không, có chút vẽ rắn thêm chân (tức: làm những chuyện vô ích).
Mà đúng lúc này, Mã Bộ Bình nói chuyện, y nói:
- Tiếp tục đi…
Kiến Quốc vội vàng máy móc, đem toàn bộ công tác hôm nay đều xét lại một lần. Tổng kết lại thói quen mỗi ngày của Mã Bộ Bình, làm thư ký của Mã Bộ Bình, nhất định sẽ phải tổng kết, chuyện đã xảy ra một ngày, sự việc bất luận lớn nhỏ Mã Bộ Bình đều phải ghi chép, bất kỳ sai sót nào, y đều không cho phép.
Kiến Quốc xác nhận còn thật nghiêm túc đem tất cả công tác xem xét lại xong, ánh mắt nhìn chăm chú Mã Bộ Bình.
Ánh mắt Mã Bộ Bình đột nhiên mở ra quét về phí Văn Kiến Quốc, nói:
- Đã xong rồi sao? Không có những chuyện khác của hắn?
-Ách…
Đầu óc Văn Kiến Quốc liều mạng xoay chuyển, mồ hôi thấm ra trên trán, y nói quanh co nửa ngày, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nói:
- Lúc gần tới giờ tan tầm, Vương kiểm ở Viện kiểm sát có gọi điện cho ngài, nói là nhằm vào Đàm Thu Lâm điều tra nhưng không tìm ra được chứng cứ, Viện kiểm sát định hủy bỏ đối với điều tra này.
Mã Bộ Bình hừ một tiếng Văn Kiến Quốc vẫn thẳng thân mình, cảm giác cổ có chút chua, nhưng giờ này khắc này, y căn bản không dám động.
Quả nhiên một lát sau, Mã Bộ Bình hai mắt bắn ra tia sáng sắc bén nói:
- Cậu cho rằng Đàm Thu Lâm có vấn đề hay không?
Kiến Quốc khép quyển sổ lại, cân nhắc nói:
Việc này khó nói, Đàm Thu Lâm ở Phòng Công an nhiều năm như vậy, người đắc tội khẳng định không ít, thời điểm có vài lần không nói nguyên tắc cũng có, về phần vấn đề lớn, điều này còn phải điều tra!
Vấn đề là hiện tại Vương kiểm không phải đã nói sao? Điều tra nhưng không tìm ra được chứng cứ!
Mã Bộ Bình nói.
Kiến Quốc nhất thời không rõ ý tứ của Mã Bộ Bình, nói:
- Chủ tịch huyện, ý ngài là…
Tôi không có ý tứ gì cả!
Mã Bộ Bình khoát tay nói, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Văn Kiến Quốc,
- Cậu muốn biết đáp án sao?
Kiến Quốc hơi sửng sốt, vội vàng gật đầu nói:
Vẫn xin Chủ tịch chỉ giáo, đầu óc tôi đây ngài cũng biết đấy, có phần không tốt!
Mã Bộ Bình lạnh lùng cười, nói:
- Đó thật sự đơn giản, cậu đem tin tức này nói cho Trần Kinh, Trần Kinh sẽ nói cho cậu đáp án!
Trần Kinh?
Con ngươi Văn Kiến Quốc vừa thu lại, trong nháy mắt, y ngửi được một cỗ sát khí, không khỏi khiến cho cả người y giật mình.
Y nhìn kỹ Mã Bộ Bình, Mã Bộ Bình yên ổn nằm thẳng trên ghế, ông ta thậm chí ngay cả mắt cũng không mở, nhưng vì sao sẽ có cảm giác như vậy chứ?
Kiến Quốc đột nhiên cảm giác, Đàm Thu Lâm lần này có thể gặp phải phiền toái, nhưng phiền toái từ đâu mà đến? Khó khăn không phải từ Sở thành phố mà đến chứ? Văn Kiến Quốc đối với quan hệ mấu chốt trong đó nghĩ mãi không ra!
Ngày mai đi làm, cậu gọi điện cho Vương kiểm, nói tôi đồng ý hủy bỏ điều tra đối với Đàm Thu Lâm! Sau đó, Sở thành phố bắt những người đó, tình tiết vụ án biết rõ phía sau, cũng chuyển từ trong huyện đến đây đi, tùy ở huyện viện kiểm sát đối với bọn họ tiến hành công tố. Đây là ý kiến cá nhân của tôi, cụ thể còn muốn bí thư Huyện ủy Thư cùng với bí thư Đảng ủy Phòng công an Chu đưa ra quyết sách.
Mã Bộ Bình bình thản nói.
Y vừa chuyển đề tài câu chuyện, nhìn về phía Văn Kiến Quốc, nói:
- Muốn cậu làm đến nơi đến chốn việc này, đây là chuyện tốt, nên khuyến khích! Đi làm việc đi, tự mình cân nhắc một chút, nghĩ cho được rồi nói cho tôi biết!
Kiến Quốc hết sức vui mừng, liên tục gật đầu nói:
- Cảm ơn Chủ tịch huyện!
Mã Bộ Bình lắc đầu, khoát tay nói:
- Cậu trở về sớm một chút đi, cố gắng đừng quá muộn! Cậu và Trần Kinh liên kết một chút, xem hành trình của tổ khảo sát tỉnh thành bọn họ là như thế nào, tôi muốn toàn bộ hành trình cùng đi khảo sát đợt này!
Kiến Quốc vừa mới đứng dậy lại đặt mông xuống, y giật mình nói:
- Chủ tịch huyện, đây…
Làm sao vậy? Có cái gì không thể sao?
Mã Bộ Bình hỏi ngược lại, Văn Kiến Quốc mở miệng lại ngậm miệng, nhất quyết đem lời nói trong cổ họng nuốt xuống.
Danh sách chương