Kỳ động dục của Omega luôn kéo dài hai đến ba ngày, nếu sức khỏe Alpha không tốt, tinh lực không đủ, sẽ không thể làm Omega thỏa mãn.
Nhưng còn với Omega, nó cũng là chuyện cực kỳ tiêu hao sức khỏe và tinh lực, nhất là khi mở đường Omega để thụ tinh lại càng tiêu hao hơn nữa.
Minh Lăng ngủ một mạch đến tận chiều hôm sau mới tỉnh. Trong quãng thời gian đó, Minh Hy có mớm cháo cho cậu lần nữa, cậu chỉ lim dim mắt, căn bản không tính là tỉnh.
Minh Lăng tỉnh giấc, Minh Hy đã biết ngay, liền hỏi, “Đói không? Ăn gì nhé?”
Minh Lăng chỉ thấy xương cốt mình rệu rạo, đầu óc cũng choáng váng, thân thể vừa nôn nao vừa trống rỗng. Nghĩ đến chuyện tối qua làm với Minh Hy, cậu lại xấu hổ, nhưng vẫn nói, “Anh hai, em muốn đi vệ sinh, anh đỡ em đi, em mệt quá.”
Minh Hy bế cậu vào tận nhà vệ sinh, đặt lên bồn cầu, bấy giờ Minh Lăng mới phát giác mình chỉ mặc độc một cái áo phông, dưới không mặc quần, đến lúc ngồi trên bồn cầu rồi mới quẫn bách, dụi dụi mắt, lại vuốt vuốt tóc, nhìn Minh Hy bảo, “Anh hai ra trước đi.”
Minh Hy buồn cười xoa đầu cậu rồi mới ra ngoài.
Minh Lăng dùng xong nhà vệ sinh thì rửa mặt. Phòng tắm và nhà vệ sinh là hai gian tách biệt, cậu định sang bên phòng tắm để tắm mà thân thể hoàn toàn vô lực, ngã chỏng gọng ngay cửa tạo ra âm thanh rầm rầm. Minh Hy đang đứng chờ bên ngoài tức tốc mở cửa lao vào, thấy Minh Lăng té ngã, vội vàng bế cậu dậy, “Sao lại ngã thế này?”
Minh Lăng hít hà mùi hương trên người Minh Hy càng cảm thấy cơ thể mềm nhũn, lại còn dần nóng lên. Cậu ngước nhìn Minh Hy với con ngươi chập chờn, “Anh hai, em mệt quá, muốn tắm.”
Minh Hy nói, “Ừ, anh tắm cho. Em đừng động đậy.”
Ngồi trong bồn, Minh Lăng được Minh Hy ôm vào lòng, cơ thể lại bắt đầu rục rịch, cọ xát liên tục vào người anh. Anh hiểu tình trạng của cậu, bèn vội vã tắm xong cho cậu rồi bế lên giường.
Dọn dẹp sơ sơ, đoạn anh bưng đồ ăn nóng hổi vào cho Minh Lăng, lại thêm một cốc sữa bự. Ôm Minh Lăng vào lòng cho cậu ăn một ít, tuy Minh Lăng cũng đói nhưng lại chẳng muốn ăn, phải anh đút đến tận miệng, cậu mới há miệng.
Minh Hy bảo, “Em ăn nhiều thêm đi, uống chút sữa nữa. Giờ em chưa thấy khó chịu nhưng hết kỳ động dục, em sẽ sinh bệnh, sức khỏe tụt dốc không phanh.”
Minh Lăng nhìn anh, “vâng” một câu, “Còn anh hai ăn chưa?”
Minh Hy nói, “Anh ăn rồi.”
Đến khi Minh Lăng ăn no, Minh Hy cũng leo lên giường, vừa yêu thương hôn cậu, vừa ve vuốt khắp người cậu, còn nói, “Cho em xem cái này, muốn xem không?”
Cả người Minh Lăng phát nhiệt, cầm tay Minh Hy, cọ xát vào người anh, ậm ờ hỏi, “Gì vậy?”
Minh Hy ấn nút điều khiển, đối diện giường lập tức hiện ra màn hình video ba chiều, Minh Lăng nghe thấy tiếng rên rỉ thở gấp, nghe thấy cả âm thanh cơ thể mập hợp. Vừa nhìn qua, nhận ngay ra là hình ảnh mình và Minh Hy trong phòng tắm, mặt cậu càng đỏ ké, cơ thể nóng như nồi nước sôi, nhào vào lòng Minh Hy la hét, “Mau tắt đi, sao anh lại quay cái cảnh đó chứ…”
Minh Hy chẳng buồn đếm xỉa, đè Minh Lăng xuống giường, hôn dọc từ cổ cậu trở xuống, tay mơn trớn thân dưới cậu. Minh Lăng tuy ngoài phản đối song tình ái lại dâng trào trong cơ thể. Cậu đá chân, phía dưới mới bị sờ đã ngóc lên, Minh Hy hôn liếm không ngừng trước ngực cậu, cậu gào to đòi Minh Hy tắt video. Trong phòng đan xen lẫn lộn tiếng rên và tiếng thở hổn hển phát ra từ video, cả tiếng Minh Lăng gào thét, nhưng rất nhanh, giọng Minh Lăng mỗi lúc một chùng xuống, sau cùng trở nên rên rỉ ngây ngất giống y trong video, thậm chí cậu cũng bật khóc như trong đó, “A… Anh hai… Đồ đáng ghét… Em… Không…”
Sắc trời nhập nhoạng, ánh sáng trong phòng cũng tối sầm. Minh Lăng mới ăn no hồi lại không ít sức lực. Minh Hy thấy tình hình cậu có vẻ tốt, cũng thôi lo âu phấp phỏng, nhẹ nhõm hơn hẳn.
Hai người quấn lấy nhau ôm hôn, lăn lộn trên giường. Minh Lăng bị Minh Hy liên tiếp ba lượt kích thích mở ra đường Omega cho anh bắn vào, lần nào lần nấy đau không suy suyển gì mấy, nhưng Minh Lăng thực sự mãn nguyện.
Ở lì trên giường suốt hai ngày ba đêm, hễ sóng tình của Minh Lăng thoáng lui xuống, Minh Hy sẽ lại đút cậu ăn, bổ sung năng lượng liên tục cho cậu. Nhưng cơ thể Omega của Minh Lăng thật sự bất ổn, dù có kích động và thăng hoa bởi sinh lý trong quá trình động dục, nhưng sau khi giai đoạn này kết thúc, cậu vẫn ỉu xìu như cũ.
Sáng ngày thứ tư, Minh Lăng hãy còn ngủ say. Minh Hy ôm cậu đi tắm, vận đồ ngủ vào cho cậu, sau đó bế cậu sang ngủ ở phòng mình, còn phòng ngủ của cậu thì để người máy vào dọn dẹp.
Anh ngủ với cậu một lúc đã tỉnh, ngắm nghía cậu mãi. Mấy ngày nay Minh Lăng tiêu tốn thể lực, dưới mắt thâm một quầng nhưng da dẻ mịn màng và hồng hào, thậm chí tản mác vẻ quyến rũ kỳ lạ. Chính là dáng vẻ được thỏa mãn sau kỳ động dục.
Minh Hy lại sờ lên bụng cậu, đặt một nụ hôn lên môi cậu. Không biết lần này Minh Lăng có thể mang thai đứa con của anh không? Dẫu sao anh cũng đã trút rất nhiều “hạt giống” vào đường Omega của cậu, lần đầu tiên động dục của Omega cũng dễ thụ thai hơn cả, lần này tỷ lệ có con ắt hẳn rất cao.
Minh Hy hôn cậu, vừa muốn có con với Minh Lăng, vừa không mong cậu mang thai. Hai người còn cả một chặng đường gian truân phía trước, ở thời điểm này mang thai sẽ không tốt lắm đối với cậu.
Minh Lăng ngủ nguyên ngày mới dậy, lúc tỉnh thì Minh Hy đã vắng nhà, chỉ có Tiểu Tạp được Minh Hy phân phó nên vẫn trông nom cạnh gối Minh Lăng. Phát hiện Minh Lăng tỉnh, Tiểu Tạp mừng quýnh nhảy cẫng lên, “Lăng Lăng tỉnh rồi. Đại ca nhờ mình trông cậu, bao giờ cậu tỉnh thì đi lấy thức ăn cho cậu.”
Minh Lăng thấy nó toan vèo đi bèn chộp lấy nó. Cậu ngủ đến nỗi lơ mơ, cơ thể vừa thức giấc có phần bủn rủn, cứ như thể cơ thể không phải là của cậu.
Cậu cầm Tiểu Tạp hỏi, “Anh hai đi đâu?”
Tiểu Tạp đáp, “Đại ca dặn, cậu hỏi thì nhắn cậu là anh ấy ra ngoài có việc, tối sẽ về với cậu.”
Minh Lăng bỏ Tiểu Tạp ra, ì ạch ngồi dậy. Đương lúc xuống giường đi vệ sinh, Tiểu Tạp lại tự dưng phóng vút đến trước mặt cậu, “Lăng Lăng, nhà có khách.”
Minh Lăng kinh hoảng, “Ai?”
Tiểu Tạp chiếu hình ảnh ngoài nhà, trước cổng là Eis Marton vừa xuống xe, đứng nhấn chuông, nói vào màn hình, “Minh Lăng, tôi là Eis, Eis Marton, cũng là chồng sắp cưới của em. Tôi xin được gặp em.”
Tiểu Tạp hỏi, “Lăng Lăng, có cho ông này vào không? Chồng sắp cưới của cậu đó.”
Minh Lăng tức khắc ra lệnh, “Không cho, không được. Bằng mọi giá không được mở cửa.”
Tiểu Tạp, “Ừa, không mở thì không mở.”
Minh Lăng chạy vội vào nhà vệ sinh, xong xuôi ổn thỏa, cậu thay một bộ quần áo mới chỉnh tề hơn. Lúc mặc quần áo mới biết cơ thể mình khó chịu dường ấy, eo nhức tới nỗi không cúi xuống được, mông cũng đau. Cậu chau mày mặc cho xong đồ, mà bên ngoài Eis Marton vẫn chưa đi, đứng nhấn chuông cửa, “Minh Lăng, tôi biết em đang ở nhà, xin hãy cho tôi gặp em.”
Minh Lăng chậm chạp đi ra phòng khách, Tiểu Tạp theo sau cậu. Cậu bảo Tiểu Tạp, “Không được mở cửa đâu nhé, chuyển máy cho mình nói chuyện với ngài Marton, chỉ truyền âm thôi, không cần truyền hình.”
Tiểu Tạp chuẩn bị xong, để Minh Lăng xác nhận, nó mới truyền giọng ra cửa. Minh Lăng mở lời, “Xin lỗi ngài Marton, sức khỏe tôi không tốt lắm, không thể gặp ngài. Ngài có việc gì cứ nói đi.”
Eis Marton nghe được giọng cậu, thoáng chốc lộ vẻ hồ hởi, nói, “Minh Lăng, lần tôi đến gặp em đã yêu em kể từ đó, tôi vô vàn chờ mong được cưới em, cùng em lập gia đình, sinh con. Sau khi chúng ta cưới nhau, tôi chắc chắn không qua lại với số tình nhân cũ nữa, cuộc đời tôi sẽ có chỉ duy nhất mình em thôi, tôi chắc chắn sẽ chung thủy với em không thay lòng đổi dạ. Xin em hãy tin tưởng tấm lòng của tôi. Chuyện trước kia với Thược Anh chỉ là ngoài ý muốn.”
Minh Lăng nghe mà đau đầu, nhíu mi nói, “Ngài Marton, xin lỗi. Việc này, ngài bàn với anh trai tôi được không? Tôi chỉ là một Omega, không thích gặp người lạ.”
Eis Marton lại nài nỉ, “Là vì anh trai em cứ nằng nặc đòi hủy bỏ hôn ước giữa hai chúng ta, thái độ anh ta cực kỳ kiên quyết. Minh Lăng, thứ cho tôi nói một câu khó nghe, nhưng anh ta hành động như vậy hết sức vô trách nhiệm với em, còn cho thấy sự ích kỷ của anh ta nữa. Em sắp đến kỳ động dục đầu tiên, hai ta hủy hôn, trong thời gian ngắn ngủi em có thể gả cho ai? Hơn nữa theo như tôi được biết, anh ta từng đề đạt muốn xin cưới em với Cục hôn phối Omega, nhưng Cục hôn phối lấy lý do hai các em là anh em nên bác bỏ đơn xin. Anh trai em tuyệt đối không phải hạng tử tế gì cho cam, nuôi em lớn, chẳng qua là có ý đồ từ trước và rắp tâm chiếm hữu em.”
Minh Lăng ngồi im tại chỗ, im lìm hồi lâu mới nói, “Tôi xin lỗi, ngài Marton, tôi đã nghĩ chuyện của ngài sẽ không ảnh hưởng gì mấy đến tôi, nhưng thực tế tôi đã bị chịu ảnh hưởng. Tôi không muốn gặp lại ngài, tôi chỉ là một Omega, không thích gặp người lạ, ngài tìm anh tôi để bàn việc này đi.”
Nói tới đây, cậu thẳng tay ấn nút tắt trò chuyện trên màn hình Tiểu Tạp chiếu ra.
Eis Marton đứng ngoài cửa vẫn cố nói, “Tại sao không muốn gặp tôi? Tôi nghi ngờ phải chăng em đã bị ô uế nên mới không dám gả cho tôi. Nếu đúng là vậy, em và cả anh trai em đều phải chịu sự trừng trị của luật pháp.”
Minh Lăng nghe lời hắn nói mà sợ hãi, không thể không bật trò chuyện lên, “Ngài Marton, xin ngài tôn trọng tôi, ngài đang bôi nhọ danh dự của một Omega. Sau khi chúng ta có hôn ước, ngài còn dan díu với người khác tới mức cả thủ đô đế quốc đều hay tin, ngài lại chỉ bâng quơ nói rằng đó là chuyện ngoài ý muốn, thế rồi đổ tội cho tôi và anh trai, đây là hành động của một quý ngài có học thức ư? Xin lỗi, ngài thật sự làm tôi rất buồn. Tôi không muốn nói chuyện với ngài nữa, xin ngài về đi, bằng không tôi sẽ cho người máy bảo vệ ra đuổi ngài.”
Mặt Eis Marton xanh mét, “Em tưởng tôi không đoán ra sao? Trên người Minh Hy toàn là mùi chất dẫn dụ của em, giữa hai người các em mà không có vấn đề mới gọi là lạ. Tôi không đồng ý hủy hôn, tôi muốn Cục hôn phối Omega đến điều tra em.”
Minh Lăng trắng bệch mặt, đứng chết trân tại chỗ. Một Omega có còn trong trắng hay không, hoàn toàn không thể giấu giếm. Cậu nghĩ nếu Eis Marton thực sự cho Cục hôn phối đến điều tra thì phải làm sao đây? Tâm cậu rối lên, miệng vẫn trả lời, “Trước ngài còn nói yêu tôi, ngài quả thực yêu tôi như lời ngài nói sao? Tôi chỉ thấy ngài lăng nhăng, và kiêu ngạo khoe khoang thứ lòng tự trọng không chấp nhận bất kỳ sự đả kích nào của ngài trước mặt Omega. Ngài cứ việc cho Cục hôn phối đến điều tra sự trong sạch của tôi đi, một chuyện bẽ bàng như thế, nếu xảy ra, tôi cũng không còn mặt mũi sống tiếp. Bất luận ra sao, dù giữa tôi và ngài có đường vãn hồi, tôi vẫn sẽ không cảm thấy may mắn vì gặp ngài nữa, tôi sẽ không cảm thấy ngài yêu tôi hay sẽ chung thủy, sẽ đối tốt với tôi. Ngài đi đi, đi gọi Cục hôn phối đến điều tra tôi đi.”
Cậu dứt khoát tắt trò chuyện, hơn nữa bật chức năng phái người máy bảo vệ ra thật. Eis Marton còn muốn nói gì thêm, nhưng mấy người máy đã đi tới, lăm lăm súng gây mê bắt Eis Marton rời khỏi.
Sắc mặt Eis Marton khó coi vô cùng, thần sắc có phần do dự, lên xe rời đi.
Cửa sổ nhà đều là kính chỉ nhìn được một hướng, thế nhưng vẫn kéo rèm kín mít. Minh Lăng dõi nhìn theo khe hở tấm rèm, thấy xe Eis Marton đã phóng đi, mới nhẹ thở ra, nhưng ngay sau đó, trái tim cậu lại kinh hãi nảy dồn dập.
Cậu đã bị anh hai đánh dấu hoàn toàn, đây là việc không cách nào thay đổi. Giả như Eis Marton thật sự đến Cục hôn phối tố giác, cậu và anh hai cậu phải làm sao?
Cục hôn phối Omega nắm trong tay thực quyền to lớn, còn là tổ chức độc lập, không thuộc cơ cấu quân đội Chính phủ. Cậu và anh hai căn bản không có biện pháp phản kháng.
Nhưng còn với Omega, nó cũng là chuyện cực kỳ tiêu hao sức khỏe và tinh lực, nhất là khi mở đường Omega để thụ tinh lại càng tiêu hao hơn nữa.
Minh Lăng ngủ một mạch đến tận chiều hôm sau mới tỉnh. Trong quãng thời gian đó, Minh Hy có mớm cháo cho cậu lần nữa, cậu chỉ lim dim mắt, căn bản không tính là tỉnh.
Minh Lăng tỉnh giấc, Minh Hy đã biết ngay, liền hỏi, “Đói không? Ăn gì nhé?”
Minh Lăng chỉ thấy xương cốt mình rệu rạo, đầu óc cũng choáng váng, thân thể vừa nôn nao vừa trống rỗng. Nghĩ đến chuyện tối qua làm với Minh Hy, cậu lại xấu hổ, nhưng vẫn nói, “Anh hai, em muốn đi vệ sinh, anh đỡ em đi, em mệt quá.”
Minh Hy bế cậu vào tận nhà vệ sinh, đặt lên bồn cầu, bấy giờ Minh Lăng mới phát giác mình chỉ mặc độc một cái áo phông, dưới không mặc quần, đến lúc ngồi trên bồn cầu rồi mới quẫn bách, dụi dụi mắt, lại vuốt vuốt tóc, nhìn Minh Hy bảo, “Anh hai ra trước đi.”
Minh Hy buồn cười xoa đầu cậu rồi mới ra ngoài.
Minh Lăng dùng xong nhà vệ sinh thì rửa mặt. Phòng tắm và nhà vệ sinh là hai gian tách biệt, cậu định sang bên phòng tắm để tắm mà thân thể hoàn toàn vô lực, ngã chỏng gọng ngay cửa tạo ra âm thanh rầm rầm. Minh Hy đang đứng chờ bên ngoài tức tốc mở cửa lao vào, thấy Minh Lăng té ngã, vội vàng bế cậu dậy, “Sao lại ngã thế này?”
Minh Lăng hít hà mùi hương trên người Minh Hy càng cảm thấy cơ thể mềm nhũn, lại còn dần nóng lên. Cậu ngước nhìn Minh Hy với con ngươi chập chờn, “Anh hai, em mệt quá, muốn tắm.”
Minh Hy nói, “Ừ, anh tắm cho. Em đừng động đậy.”
Ngồi trong bồn, Minh Lăng được Minh Hy ôm vào lòng, cơ thể lại bắt đầu rục rịch, cọ xát liên tục vào người anh. Anh hiểu tình trạng của cậu, bèn vội vã tắm xong cho cậu rồi bế lên giường.
Dọn dẹp sơ sơ, đoạn anh bưng đồ ăn nóng hổi vào cho Minh Lăng, lại thêm một cốc sữa bự. Ôm Minh Lăng vào lòng cho cậu ăn một ít, tuy Minh Lăng cũng đói nhưng lại chẳng muốn ăn, phải anh đút đến tận miệng, cậu mới há miệng.
Minh Hy bảo, “Em ăn nhiều thêm đi, uống chút sữa nữa. Giờ em chưa thấy khó chịu nhưng hết kỳ động dục, em sẽ sinh bệnh, sức khỏe tụt dốc không phanh.”
Minh Lăng nhìn anh, “vâng” một câu, “Còn anh hai ăn chưa?”
Minh Hy nói, “Anh ăn rồi.”
Đến khi Minh Lăng ăn no, Minh Hy cũng leo lên giường, vừa yêu thương hôn cậu, vừa ve vuốt khắp người cậu, còn nói, “Cho em xem cái này, muốn xem không?”
Cả người Minh Lăng phát nhiệt, cầm tay Minh Hy, cọ xát vào người anh, ậm ờ hỏi, “Gì vậy?”
Minh Hy ấn nút điều khiển, đối diện giường lập tức hiện ra màn hình video ba chiều, Minh Lăng nghe thấy tiếng rên rỉ thở gấp, nghe thấy cả âm thanh cơ thể mập hợp. Vừa nhìn qua, nhận ngay ra là hình ảnh mình và Minh Hy trong phòng tắm, mặt cậu càng đỏ ké, cơ thể nóng như nồi nước sôi, nhào vào lòng Minh Hy la hét, “Mau tắt đi, sao anh lại quay cái cảnh đó chứ…”
Minh Hy chẳng buồn đếm xỉa, đè Minh Lăng xuống giường, hôn dọc từ cổ cậu trở xuống, tay mơn trớn thân dưới cậu. Minh Lăng tuy ngoài phản đối song tình ái lại dâng trào trong cơ thể. Cậu đá chân, phía dưới mới bị sờ đã ngóc lên, Minh Hy hôn liếm không ngừng trước ngực cậu, cậu gào to đòi Minh Hy tắt video. Trong phòng đan xen lẫn lộn tiếng rên và tiếng thở hổn hển phát ra từ video, cả tiếng Minh Lăng gào thét, nhưng rất nhanh, giọng Minh Lăng mỗi lúc một chùng xuống, sau cùng trở nên rên rỉ ngây ngất giống y trong video, thậm chí cậu cũng bật khóc như trong đó, “A… Anh hai… Đồ đáng ghét… Em… Không…”
Sắc trời nhập nhoạng, ánh sáng trong phòng cũng tối sầm. Minh Lăng mới ăn no hồi lại không ít sức lực. Minh Hy thấy tình hình cậu có vẻ tốt, cũng thôi lo âu phấp phỏng, nhẹ nhõm hơn hẳn.
Hai người quấn lấy nhau ôm hôn, lăn lộn trên giường. Minh Lăng bị Minh Hy liên tiếp ba lượt kích thích mở ra đường Omega cho anh bắn vào, lần nào lần nấy đau không suy suyển gì mấy, nhưng Minh Lăng thực sự mãn nguyện.
Ở lì trên giường suốt hai ngày ba đêm, hễ sóng tình của Minh Lăng thoáng lui xuống, Minh Hy sẽ lại đút cậu ăn, bổ sung năng lượng liên tục cho cậu. Nhưng cơ thể Omega của Minh Lăng thật sự bất ổn, dù có kích động và thăng hoa bởi sinh lý trong quá trình động dục, nhưng sau khi giai đoạn này kết thúc, cậu vẫn ỉu xìu như cũ.
Sáng ngày thứ tư, Minh Lăng hãy còn ngủ say. Minh Hy ôm cậu đi tắm, vận đồ ngủ vào cho cậu, sau đó bế cậu sang ngủ ở phòng mình, còn phòng ngủ của cậu thì để người máy vào dọn dẹp.
Anh ngủ với cậu một lúc đã tỉnh, ngắm nghía cậu mãi. Mấy ngày nay Minh Lăng tiêu tốn thể lực, dưới mắt thâm một quầng nhưng da dẻ mịn màng và hồng hào, thậm chí tản mác vẻ quyến rũ kỳ lạ. Chính là dáng vẻ được thỏa mãn sau kỳ động dục.
Minh Hy lại sờ lên bụng cậu, đặt một nụ hôn lên môi cậu. Không biết lần này Minh Lăng có thể mang thai đứa con của anh không? Dẫu sao anh cũng đã trút rất nhiều “hạt giống” vào đường Omega của cậu, lần đầu tiên động dục của Omega cũng dễ thụ thai hơn cả, lần này tỷ lệ có con ắt hẳn rất cao.
Minh Hy hôn cậu, vừa muốn có con với Minh Lăng, vừa không mong cậu mang thai. Hai người còn cả một chặng đường gian truân phía trước, ở thời điểm này mang thai sẽ không tốt lắm đối với cậu.
Minh Lăng ngủ nguyên ngày mới dậy, lúc tỉnh thì Minh Hy đã vắng nhà, chỉ có Tiểu Tạp được Minh Hy phân phó nên vẫn trông nom cạnh gối Minh Lăng. Phát hiện Minh Lăng tỉnh, Tiểu Tạp mừng quýnh nhảy cẫng lên, “Lăng Lăng tỉnh rồi. Đại ca nhờ mình trông cậu, bao giờ cậu tỉnh thì đi lấy thức ăn cho cậu.”
Minh Lăng thấy nó toan vèo đi bèn chộp lấy nó. Cậu ngủ đến nỗi lơ mơ, cơ thể vừa thức giấc có phần bủn rủn, cứ như thể cơ thể không phải là của cậu.
Cậu cầm Tiểu Tạp hỏi, “Anh hai đi đâu?”
Tiểu Tạp đáp, “Đại ca dặn, cậu hỏi thì nhắn cậu là anh ấy ra ngoài có việc, tối sẽ về với cậu.”
Minh Lăng bỏ Tiểu Tạp ra, ì ạch ngồi dậy. Đương lúc xuống giường đi vệ sinh, Tiểu Tạp lại tự dưng phóng vút đến trước mặt cậu, “Lăng Lăng, nhà có khách.”
Minh Lăng kinh hoảng, “Ai?”
Tiểu Tạp chiếu hình ảnh ngoài nhà, trước cổng là Eis Marton vừa xuống xe, đứng nhấn chuông, nói vào màn hình, “Minh Lăng, tôi là Eis, Eis Marton, cũng là chồng sắp cưới của em. Tôi xin được gặp em.”
Tiểu Tạp hỏi, “Lăng Lăng, có cho ông này vào không? Chồng sắp cưới của cậu đó.”
Minh Lăng tức khắc ra lệnh, “Không cho, không được. Bằng mọi giá không được mở cửa.”
Tiểu Tạp, “Ừa, không mở thì không mở.”
Minh Lăng chạy vội vào nhà vệ sinh, xong xuôi ổn thỏa, cậu thay một bộ quần áo mới chỉnh tề hơn. Lúc mặc quần áo mới biết cơ thể mình khó chịu dường ấy, eo nhức tới nỗi không cúi xuống được, mông cũng đau. Cậu chau mày mặc cho xong đồ, mà bên ngoài Eis Marton vẫn chưa đi, đứng nhấn chuông cửa, “Minh Lăng, tôi biết em đang ở nhà, xin hãy cho tôi gặp em.”
Minh Lăng chậm chạp đi ra phòng khách, Tiểu Tạp theo sau cậu. Cậu bảo Tiểu Tạp, “Không được mở cửa đâu nhé, chuyển máy cho mình nói chuyện với ngài Marton, chỉ truyền âm thôi, không cần truyền hình.”
Tiểu Tạp chuẩn bị xong, để Minh Lăng xác nhận, nó mới truyền giọng ra cửa. Minh Lăng mở lời, “Xin lỗi ngài Marton, sức khỏe tôi không tốt lắm, không thể gặp ngài. Ngài có việc gì cứ nói đi.”
Eis Marton nghe được giọng cậu, thoáng chốc lộ vẻ hồ hởi, nói, “Minh Lăng, lần tôi đến gặp em đã yêu em kể từ đó, tôi vô vàn chờ mong được cưới em, cùng em lập gia đình, sinh con. Sau khi chúng ta cưới nhau, tôi chắc chắn không qua lại với số tình nhân cũ nữa, cuộc đời tôi sẽ có chỉ duy nhất mình em thôi, tôi chắc chắn sẽ chung thủy với em không thay lòng đổi dạ. Xin em hãy tin tưởng tấm lòng của tôi. Chuyện trước kia với Thược Anh chỉ là ngoài ý muốn.”
Minh Lăng nghe mà đau đầu, nhíu mi nói, “Ngài Marton, xin lỗi. Việc này, ngài bàn với anh trai tôi được không? Tôi chỉ là một Omega, không thích gặp người lạ.”
Eis Marton lại nài nỉ, “Là vì anh trai em cứ nằng nặc đòi hủy bỏ hôn ước giữa hai chúng ta, thái độ anh ta cực kỳ kiên quyết. Minh Lăng, thứ cho tôi nói một câu khó nghe, nhưng anh ta hành động như vậy hết sức vô trách nhiệm với em, còn cho thấy sự ích kỷ của anh ta nữa. Em sắp đến kỳ động dục đầu tiên, hai ta hủy hôn, trong thời gian ngắn ngủi em có thể gả cho ai? Hơn nữa theo như tôi được biết, anh ta từng đề đạt muốn xin cưới em với Cục hôn phối Omega, nhưng Cục hôn phối lấy lý do hai các em là anh em nên bác bỏ đơn xin. Anh trai em tuyệt đối không phải hạng tử tế gì cho cam, nuôi em lớn, chẳng qua là có ý đồ từ trước và rắp tâm chiếm hữu em.”
Minh Lăng ngồi im tại chỗ, im lìm hồi lâu mới nói, “Tôi xin lỗi, ngài Marton, tôi đã nghĩ chuyện của ngài sẽ không ảnh hưởng gì mấy đến tôi, nhưng thực tế tôi đã bị chịu ảnh hưởng. Tôi không muốn gặp lại ngài, tôi chỉ là một Omega, không thích gặp người lạ, ngài tìm anh tôi để bàn việc này đi.”
Nói tới đây, cậu thẳng tay ấn nút tắt trò chuyện trên màn hình Tiểu Tạp chiếu ra.
Eis Marton đứng ngoài cửa vẫn cố nói, “Tại sao không muốn gặp tôi? Tôi nghi ngờ phải chăng em đã bị ô uế nên mới không dám gả cho tôi. Nếu đúng là vậy, em và cả anh trai em đều phải chịu sự trừng trị của luật pháp.”
Minh Lăng nghe lời hắn nói mà sợ hãi, không thể không bật trò chuyện lên, “Ngài Marton, xin ngài tôn trọng tôi, ngài đang bôi nhọ danh dự của một Omega. Sau khi chúng ta có hôn ước, ngài còn dan díu với người khác tới mức cả thủ đô đế quốc đều hay tin, ngài lại chỉ bâng quơ nói rằng đó là chuyện ngoài ý muốn, thế rồi đổ tội cho tôi và anh trai, đây là hành động của một quý ngài có học thức ư? Xin lỗi, ngài thật sự làm tôi rất buồn. Tôi không muốn nói chuyện với ngài nữa, xin ngài về đi, bằng không tôi sẽ cho người máy bảo vệ ra đuổi ngài.”
Mặt Eis Marton xanh mét, “Em tưởng tôi không đoán ra sao? Trên người Minh Hy toàn là mùi chất dẫn dụ của em, giữa hai người các em mà không có vấn đề mới gọi là lạ. Tôi không đồng ý hủy hôn, tôi muốn Cục hôn phối Omega đến điều tra em.”
Minh Lăng trắng bệch mặt, đứng chết trân tại chỗ. Một Omega có còn trong trắng hay không, hoàn toàn không thể giấu giếm. Cậu nghĩ nếu Eis Marton thực sự cho Cục hôn phối đến điều tra thì phải làm sao đây? Tâm cậu rối lên, miệng vẫn trả lời, “Trước ngài còn nói yêu tôi, ngài quả thực yêu tôi như lời ngài nói sao? Tôi chỉ thấy ngài lăng nhăng, và kiêu ngạo khoe khoang thứ lòng tự trọng không chấp nhận bất kỳ sự đả kích nào của ngài trước mặt Omega. Ngài cứ việc cho Cục hôn phối đến điều tra sự trong sạch của tôi đi, một chuyện bẽ bàng như thế, nếu xảy ra, tôi cũng không còn mặt mũi sống tiếp. Bất luận ra sao, dù giữa tôi và ngài có đường vãn hồi, tôi vẫn sẽ không cảm thấy may mắn vì gặp ngài nữa, tôi sẽ không cảm thấy ngài yêu tôi hay sẽ chung thủy, sẽ đối tốt với tôi. Ngài đi đi, đi gọi Cục hôn phối đến điều tra tôi đi.”
Cậu dứt khoát tắt trò chuyện, hơn nữa bật chức năng phái người máy bảo vệ ra thật. Eis Marton còn muốn nói gì thêm, nhưng mấy người máy đã đi tới, lăm lăm súng gây mê bắt Eis Marton rời khỏi.
Sắc mặt Eis Marton khó coi vô cùng, thần sắc có phần do dự, lên xe rời đi.
Cửa sổ nhà đều là kính chỉ nhìn được một hướng, thế nhưng vẫn kéo rèm kín mít. Minh Lăng dõi nhìn theo khe hở tấm rèm, thấy xe Eis Marton đã phóng đi, mới nhẹ thở ra, nhưng ngay sau đó, trái tim cậu lại kinh hãi nảy dồn dập.
Cậu đã bị anh hai đánh dấu hoàn toàn, đây là việc không cách nào thay đổi. Giả như Eis Marton thật sự đến Cục hôn phối tố giác, cậu và anh hai cậu phải làm sao?
Cục hôn phối Omega nắm trong tay thực quyền to lớn, còn là tổ chức độc lập, không thuộc cơ cấu quân đội Chính phủ. Cậu và anh hai căn bản không có biện pháp phản kháng.
Danh sách chương