thể……
Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Hạ đỏ bừng.
Cô cắn môi, cả buổi trời cũng không dám nhìn anh.
Lạc Hàn Đông lại xoay người ôm cô vào lòng ngực.
Một cái ôm vô cùng dịu dàng, anh đặt cằm mình lên đỉnh đầu cô, cánh tay dài vòng ra sau eo, cách quần áo vẫn có thể cảm nhận được sức nóng vô cùng nóng bỏng.
Thịnh Hạ không từ chối cái ôm này.
Càng không từ chối nụ hôn kế tiếp của người đàn ôn.
Loading...
Lạc Hàn Đông hôn rất dịu dàng, anh đè cô lên cánh cửa hôn, lúc này mới khàn giọng nói: “Thịnh Hạ.”
“…… Hửm?” Thịnh Hạ bị hôn đến mức đôi mắt ngân ngấn nước, ướt dầm
dề, vô cùng trêu chọc người khác.
Người đàn ông lại cúi đầu hôm cô một lần nữa, môi răng quấn quít với nhau, giọng nói của anh càng trở nên trầm thấp và khàn khàn: “Tại sao không ở lại?”
Lông mi Thịnh Hạ run rẩy, cô ôm cổ của người đàn ông, trong đầu toàn là hình ảnh máu trào ra từ miệng của người đàn ông này, bên tai văng vẳng lời nói của các bạn học. Ngực cô đau nhói, lo lắng bị anh Đông nhìn ra, cô chủ động hôn anh.
“Anh Đông……” Giọng nói của cô hơi run lên, nước mắt rơi lã chã trên
má: “Em…… Thích anh.”
Hốc mắt Lạc Hàn Đông đỏ lên, anh gặm lấy cánh môi cô, mí mắt hơi rũ xuống, anh không để lộ sự yếu đuối trong nháy mắt kia cho cô thấy, nhưng ngón tay đặt trên eo Thịnh Hạ lại hơi run rẩy.
“Anh không phải là người tốt.” Hơi thở của anh rất nóng, anh kiềm nén cảm xúc của mình, phiêu diêu trên bờ vực mất khống chế: “…… Em chắc chắn sao?”
Thịnh Hạ gật đầu, giọng nói cô trở nên khàn hơn vì nụ hôn: “…… Chắc
chắn.”
Lạc Hàn Đông ôm chặt người nọ, sức lực mạnh đến nỗi như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình: “Thịnh Ha.”
Anh cúi đầu hôn cô, nụ hôn vừa mãnh liệt lại nặng nề, cảm xúc kích động mạnh mẽ, ngực anh nóng bỏng, sự nóng rực trong hốc mắt hóa thành hơi nước, Trong nháy mắt ấy, anh duỗi tay che lại hai mắt của Thịnh Hạ. Gương mặt cọ vào cổ của cô.
Thịnh Hạ chỉ cảm thấy trên cổ mình có cảm giác ướt át, một lát sau, môi lưỡi của người đàn ông lại đặt lên phần da yếu ớt của cô, đầu lưỡi khẽ liếm, mút hôn.
Thịnh Hạ bị hôn đến không thở nổi: “Anh Đông……” Cô duỗi tay kéo góc
áo anh, lời nói run run: “…… Bác sĩ nói, không được…… Không thể……”
“Anh biết……” Hơi thở của người đàn ông vô cùng nóng, anh trằn trọc mút
hôn cổ cô, cánh môi mỏng cứ từng chút từng chút mà dán lên làn da cô, nhẹ nhàng in độ ấm nóng bỏng kia lên: “Cứ như vậy một lát đi.”
Đầu ngón tay của Thịnh Hạ run rẩy, chủ động vươn tay vòng ra sau lưng anh.
Bọn họ ở trong phòng bệnh, nhân viên y tế tường xuyên đến đây, hơn nữa y tá và Hàn Gia Phàm cũng hay ra ra vào vào, gần như hiếm khi bọn họ có thời gian ở chung với nhau như vậy.
Hơn nữa……
Còn có thể ôm…… Hôn môi như vậy.
Thịnh Hạ cảm thấy được anh Đông ôm như thế này, đáy lòng cô cũng trào ra một tia ngọt ngào.
Khóe môi cô từ từ cong lên, dựa vào trong ngực anh, bên tai nghe tiếng tim đập mạnh mẽ kia, cô an tâm mà nhắm mắt lại.
Ngày xuất viện hôm ấy, Hàn Gia Phàm lái xe đến đây.
Thịnh Hạ đỡ Lạc Hàn Đông đi ra ngoài, lúc tới cửa, Hàn Gia Phàm còn tặng một bó hoa.
Cậu ta đi qua Lạc Hàn Đông, trực tiếp nhét vào ngực Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ hơi sửng sốt.
Hàn Gia Phàm nhướng mày, nhún vai với cô: “Thẳng nam bảo tôi tới đưa hoa cho cô, không biết anh ta có cái tâm tư gì của trai thẳng mà một hai bắt tôi phải tặng hoa cho cô vào ngày xuất viện hôm nay, tôi cũng không khuyên nổi.”
Thịnh Hạ nhìn Lạc Hàn Đông bên cạnh mình, khuôn mặt của người đàn ông gầy đi nhiều, góc cạnh càng thâm sắc bén hơn, làn da càng trắng, mí mắt anh hơi rũ xuống, đôi mắt lại đen như mực.
Một tay anh dựa vào cửa, một tay kia lại gãi gãi phần tóc dài trên đỉnh đầu, nói với Thịnh Hạ: “Đi thôi.”
Ngầu quá mức.
Thịnh Hạ nhịn cười, dặt hoa vào ghế sau, lúc này mới đỡ anh lên xe.
“Đi đâu thế?” Hàn (tài) Gia (xế) Phàm hỏi.
“Rạp chiếu phim.” Lạc Hàn Đông nắm tay Thịnh Hạ, khuôn mặt lạnh lung:
“Xem cho xong bộ phim mà lần trước chưa xem xong.”
Thịnh Hạ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịn không được nở nụ cười.
Người đàn ông này mà ghen tuông lên thì ấu trĩ đến đáng yêu.
------oOo------
Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Hạ đỏ bừng.
Cô cắn môi, cả buổi trời cũng không dám nhìn anh.
Lạc Hàn Đông lại xoay người ôm cô vào lòng ngực.
Một cái ôm vô cùng dịu dàng, anh đặt cằm mình lên đỉnh đầu cô, cánh tay dài vòng ra sau eo, cách quần áo vẫn có thể cảm nhận được sức nóng vô cùng nóng bỏng.
Thịnh Hạ không từ chối cái ôm này.
Càng không từ chối nụ hôn kế tiếp của người đàn ôn.
Loading...
Lạc Hàn Đông hôn rất dịu dàng, anh đè cô lên cánh cửa hôn, lúc này mới khàn giọng nói: “Thịnh Hạ.”
“…… Hửm?” Thịnh Hạ bị hôn đến mức đôi mắt ngân ngấn nước, ướt dầm
dề, vô cùng trêu chọc người khác.
Người đàn ông lại cúi đầu hôm cô một lần nữa, môi răng quấn quít với nhau, giọng nói của anh càng trở nên trầm thấp và khàn khàn: “Tại sao không ở lại?”
Lông mi Thịnh Hạ run rẩy, cô ôm cổ của người đàn ông, trong đầu toàn là hình ảnh máu trào ra từ miệng của người đàn ông này, bên tai văng vẳng lời nói của các bạn học. Ngực cô đau nhói, lo lắng bị anh Đông nhìn ra, cô chủ động hôn anh.
“Anh Đông……” Giọng nói của cô hơi run lên, nước mắt rơi lã chã trên
má: “Em…… Thích anh.”
Hốc mắt Lạc Hàn Đông đỏ lên, anh gặm lấy cánh môi cô, mí mắt hơi rũ xuống, anh không để lộ sự yếu đuối trong nháy mắt kia cho cô thấy, nhưng ngón tay đặt trên eo Thịnh Hạ lại hơi run rẩy.
“Anh không phải là người tốt.” Hơi thở của anh rất nóng, anh kiềm nén cảm xúc của mình, phiêu diêu trên bờ vực mất khống chế: “…… Em chắc chắn sao?”
Thịnh Hạ gật đầu, giọng nói cô trở nên khàn hơn vì nụ hôn: “…… Chắc
chắn.”
Lạc Hàn Đông ôm chặt người nọ, sức lực mạnh đến nỗi như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình: “Thịnh Ha.”
Anh cúi đầu hôn cô, nụ hôn vừa mãnh liệt lại nặng nề, cảm xúc kích động mạnh mẽ, ngực anh nóng bỏng, sự nóng rực trong hốc mắt hóa thành hơi nước, Trong nháy mắt ấy, anh duỗi tay che lại hai mắt của Thịnh Hạ. Gương mặt cọ vào cổ của cô.
Thịnh Hạ chỉ cảm thấy trên cổ mình có cảm giác ướt át, một lát sau, môi lưỡi của người đàn ông lại đặt lên phần da yếu ớt của cô, đầu lưỡi khẽ liếm, mút hôn.
Thịnh Hạ bị hôn đến không thở nổi: “Anh Đông……” Cô duỗi tay kéo góc
áo anh, lời nói run run: “…… Bác sĩ nói, không được…… Không thể……”
“Anh biết……” Hơi thở của người đàn ông vô cùng nóng, anh trằn trọc mút
hôn cổ cô, cánh môi mỏng cứ từng chút từng chút mà dán lên làn da cô, nhẹ nhàng in độ ấm nóng bỏng kia lên: “Cứ như vậy một lát đi.”
Đầu ngón tay của Thịnh Hạ run rẩy, chủ động vươn tay vòng ra sau lưng anh.
Bọn họ ở trong phòng bệnh, nhân viên y tế tường xuyên đến đây, hơn nữa y tá và Hàn Gia Phàm cũng hay ra ra vào vào, gần như hiếm khi bọn họ có thời gian ở chung với nhau như vậy.
Hơn nữa……
Còn có thể ôm…… Hôn môi như vậy.
Thịnh Hạ cảm thấy được anh Đông ôm như thế này, đáy lòng cô cũng trào ra một tia ngọt ngào.
Khóe môi cô từ từ cong lên, dựa vào trong ngực anh, bên tai nghe tiếng tim đập mạnh mẽ kia, cô an tâm mà nhắm mắt lại.
Ngày xuất viện hôm ấy, Hàn Gia Phàm lái xe đến đây.
Thịnh Hạ đỡ Lạc Hàn Đông đi ra ngoài, lúc tới cửa, Hàn Gia Phàm còn tặng một bó hoa.
Cậu ta đi qua Lạc Hàn Đông, trực tiếp nhét vào ngực Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ hơi sửng sốt.
Hàn Gia Phàm nhướng mày, nhún vai với cô: “Thẳng nam bảo tôi tới đưa hoa cho cô, không biết anh ta có cái tâm tư gì của trai thẳng mà một hai bắt tôi phải tặng hoa cho cô vào ngày xuất viện hôm nay, tôi cũng không khuyên nổi.”
Thịnh Hạ nhìn Lạc Hàn Đông bên cạnh mình, khuôn mặt của người đàn ông gầy đi nhiều, góc cạnh càng thâm sắc bén hơn, làn da càng trắng, mí mắt anh hơi rũ xuống, đôi mắt lại đen như mực.
Một tay anh dựa vào cửa, một tay kia lại gãi gãi phần tóc dài trên đỉnh đầu, nói với Thịnh Hạ: “Đi thôi.”
Ngầu quá mức.
Thịnh Hạ nhịn cười, dặt hoa vào ghế sau, lúc này mới đỡ anh lên xe.
“Đi đâu thế?” Hàn (tài) Gia (xế) Phàm hỏi.
“Rạp chiếu phim.” Lạc Hàn Đông nắm tay Thịnh Hạ, khuôn mặt lạnh lung:
“Xem cho xong bộ phim mà lần trước chưa xem xong.”
Thịnh Hạ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịn không được nở nụ cười.
Người đàn ông này mà ghen tuông lên thì ấu trĩ đến đáng yêu.
------oOo------
Danh sách chương