Khi Lạc Hàn Đông còn ở trong tù đã quen biết với Tần Chung Hải.
Tuổi của anh còn trẻ, lại am hiểu về những thứ công nghệ cao như máy tính. Lúc ngồi tù, máy tính của cảnh sát có hư hỏng gì đều qua một tay anh sửa chữa, thường xuyên nhờ tới nhờ lui, lâu dần tất cả phòng giam đều biết cậu nhóc lầm lì ít nói này là một cao thủ máy tính.
Sau khi Tần Chung Hải ra tù, không quan tâm phải bỏ ra bao nhiêu tiền, ông cũng nhất quyết đưa Lạc Hàn Đông ra ngoài cho bằng được.
Vốn dĩ anh còn phải ngồi tù thêm năm năm nữa, nhưng Tần Chung Hải đã tìm cách đưa anh ra sớm hơn, còn vỗ vào vai anh nói: “Chàng trai trẻ, tôi thật sự rất xem trọng cậu. Cậu cứ theo tôi làm ăn, bảo đảm cả đời không phải lo cơm ăn áo mặc.”
Lạc Hàn Đông ghê tởm loại người như Tần Chung Hải, nhưng anh là người có ơn tất báo. Người ta đã cứu anh ra ngoài thì anh cũng nên trả lại phần ân tình này.
Năm nay là năm thứ hai anh ở lại đây.
Loading...
Lúc đó anh nói với Tần Chung Hải, sau ba năm làm việc cho ông anh sẽ rời đi.
Không biết có phải Tần Chung Hải đã đặc biệt dặn dò gì hay không, nhưng tất cả anh em thuộc hạ của ông ta khi gặp Lạc Hàn Đông đều gọi một tiếng “anh Đông”, tôn kính và nịnh nọt, giống với dáng vẻ mỗi khi nhìn thấy Tần Chung Hải.
Mỗi ngày của Lạc Hàn Đông trôi qua ở đây khiến anh cảm thấy vô cùng bất mãn và chán ghét. Càng thấy ghê tởm thứ mà bọn chúng gọi là “công việc.”
Lừa bắt các cô gái xinh đẹp đến đây, thay phiên nhau dở trò đồi bại, sau đó chuyển bọn họ đến những vùng nông thôn nghèo hẻo lánh để bán.
Mà thực chất công việc của anh chính là giúp Tần Chung Hải rửa tiền: chuyển toàn bộ tiền mặt thành vốn lưu động trực tuyến để ông ta thực hiện việc đầu tư và quản lý tài chính.
Còn đám con gái kia, một sợi tóc anh cũng không thèm chạm vào.
Chỉ có điều, hôm nay anh đã phá lệ.
“Để xuống đi, tôi dẫn cô ta đi tắm rửa.” Anh nói với mấy người kia xong thì cúi người, cách một tấm chăn mỏng, ôm lấy cô gái nhỏ đang run rẩy không ngừng đi vào phòng tắm.
Phòng tắm này cách âm rất kém, sát vách còn có tiếng người một gã đàn ông đang cưỡng ép một cô gái, cách cả bức tường cũng có thể nghe được tiếng la khóc bất lực.
Thịnh Hạ càng run rẩy sợ hãi trong vòng tay của người nọ, cổ họng cô nghẹn lại phát ra tiếng khóc nỉ non: “Đại ca, thả tôi đi có được không? Tôi cho anh tiền… Anh muốn bao nhiêu, tôi đều cho anh.”
Người đàn ông trực tiếp ôm cô đi thẳng đến chỗ vòi hoa sen, cầm lấy vòi tắm ném vào tay cô: “Tự tắm đi.”
Thịnh Hạ ngơ ngác nhìn anh ngồi sang bên cạnh, từ trong túi quần lấy ra một điếu thuốc, môi mỏng ngậm đầu thuốc lá. Khi anh rũ mắt xuống châm thuốc, búi tóc củ tỏi trên đỉnh đầu của anh hướng thẳng về phía Thịnh Hạ.
Da của anh là màu trắng lạnh, từng mạch máu trên cổ đều hiện ra rõ ràng, các ngón tay thon dài mảnh khảnh, động tác kẹp điếu thuốc toát lên một vẻ lười biếng nhàn rỗi. Anh nghiêng đầu nhìn xuống dưới đất, gương mặt sắc sảo góc cạnh, dưới cằm bóng loáng sạch sẽ, không có một cọng râu nào.
Nhìn bề ngoài của anh vừa gọn gàng lại vô hại, rất giống với hình tượng người anh trai nhà bên.
Nhưng mà mấy tên ở đây, ai cũng đều rất lễ phép với anh. Cho nên Thịnh Hạ kết luận, anh là một đại ca nhỏ của nơi này, cho dù không phải là tên đầu sỏ lớn nhất thì cũng là quản lý.
Một người như vậy chắc chắn sẽ không thả cô đi, hơn nữa không có gì đảm bảo anh cũng hiền lành giống như vẻ bề ngoài.
Anh ta hút thuốc xong thì bắt đầu cởi quần áo, Thịnh Hạ thấy thế vừa kinh hãi vừa hoảng sợ. Đợi anh cởi xong quần áo đi vào cô mới run giọng hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Người đàn ông rủ mắt xuống nhìn cô, hồi lâu mới nâng cằm cô lên, giọng nói có chút khàn khàn bởi vì mới hút thuốc xong. Anh hỏi: “Muốn ra ngoài?”
Thịnh Hạ đang run rẩy dưới những đầu ngón tay anh. Nước mắt của cô cũng theo cơn hoảng hốt mà rơi xuống, nhưng bản năng sinh tồn đã giúp cô kìm nén nỗi sợ hãi. Cô gật đầu một cái: “Muốn!”
Con ngươi đen láy của người đàn ông nhìn vào đáy mắt cô, giọng nói khàn khàn trầm ấm đó hoà vào không khí, tựa như đập thẳng vào trái tim của Thịnh Hạ, khiến cả người cô run bần bật lên.
“Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ để em đi?”
Anh bằng lòng thả cô sao? Thịnh Hạ nhìn anh, vừa bất ngờ vừa sợ hãi. Bởi vì quá đỗi kinh ngạc nên đồng tử của cô mở to ra, đôi mắt ẩm nước vì khóc, trông giống như một chú nai nhỏ, ướt át xinh đẹp.
Cô hít vào một hơi, giọng nói càng run rẩy dữ dội hơn: “Thật sao?”
Người đàn ông cầm lấy vòi hoa sen trong tay cô xả xuống đỉnh đầu mình, giọng nói của anh như bị hơi nước cuốn đi, khiến nó trở nên gợi cảm đến mê người.
“Tôi chưa bao giờ nói dối phụ nữ.”
Tuổi của anh còn trẻ, lại am hiểu về những thứ công nghệ cao như máy tính. Lúc ngồi tù, máy tính của cảnh sát có hư hỏng gì đều qua một tay anh sửa chữa, thường xuyên nhờ tới nhờ lui, lâu dần tất cả phòng giam đều biết cậu nhóc lầm lì ít nói này là một cao thủ máy tính.
Sau khi Tần Chung Hải ra tù, không quan tâm phải bỏ ra bao nhiêu tiền, ông cũng nhất quyết đưa Lạc Hàn Đông ra ngoài cho bằng được.
Vốn dĩ anh còn phải ngồi tù thêm năm năm nữa, nhưng Tần Chung Hải đã tìm cách đưa anh ra sớm hơn, còn vỗ vào vai anh nói: “Chàng trai trẻ, tôi thật sự rất xem trọng cậu. Cậu cứ theo tôi làm ăn, bảo đảm cả đời không phải lo cơm ăn áo mặc.”
Lạc Hàn Đông ghê tởm loại người như Tần Chung Hải, nhưng anh là người có ơn tất báo. Người ta đã cứu anh ra ngoài thì anh cũng nên trả lại phần ân tình này.
Năm nay là năm thứ hai anh ở lại đây.
Loading...
Lúc đó anh nói với Tần Chung Hải, sau ba năm làm việc cho ông anh sẽ rời đi.
Không biết có phải Tần Chung Hải đã đặc biệt dặn dò gì hay không, nhưng tất cả anh em thuộc hạ của ông ta khi gặp Lạc Hàn Đông đều gọi một tiếng “anh Đông”, tôn kính và nịnh nọt, giống với dáng vẻ mỗi khi nhìn thấy Tần Chung Hải.
Mỗi ngày của Lạc Hàn Đông trôi qua ở đây khiến anh cảm thấy vô cùng bất mãn và chán ghét. Càng thấy ghê tởm thứ mà bọn chúng gọi là “công việc.”
Lừa bắt các cô gái xinh đẹp đến đây, thay phiên nhau dở trò đồi bại, sau đó chuyển bọn họ đến những vùng nông thôn nghèo hẻo lánh để bán.
Mà thực chất công việc của anh chính là giúp Tần Chung Hải rửa tiền: chuyển toàn bộ tiền mặt thành vốn lưu động trực tuyến để ông ta thực hiện việc đầu tư và quản lý tài chính.
Còn đám con gái kia, một sợi tóc anh cũng không thèm chạm vào.
Chỉ có điều, hôm nay anh đã phá lệ.
“Để xuống đi, tôi dẫn cô ta đi tắm rửa.” Anh nói với mấy người kia xong thì cúi người, cách một tấm chăn mỏng, ôm lấy cô gái nhỏ đang run rẩy không ngừng đi vào phòng tắm.
Phòng tắm này cách âm rất kém, sát vách còn có tiếng người một gã đàn ông đang cưỡng ép một cô gái, cách cả bức tường cũng có thể nghe được tiếng la khóc bất lực.
Thịnh Hạ càng run rẩy sợ hãi trong vòng tay của người nọ, cổ họng cô nghẹn lại phát ra tiếng khóc nỉ non: “Đại ca, thả tôi đi có được không? Tôi cho anh tiền… Anh muốn bao nhiêu, tôi đều cho anh.”
Người đàn ông trực tiếp ôm cô đi thẳng đến chỗ vòi hoa sen, cầm lấy vòi tắm ném vào tay cô: “Tự tắm đi.”
Thịnh Hạ ngơ ngác nhìn anh ngồi sang bên cạnh, từ trong túi quần lấy ra một điếu thuốc, môi mỏng ngậm đầu thuốc lá. Khi anh rũ mắt xuống châm thuốc, búi tóc củ tỏi trên đỉnh đầu của anh hướng thẳng về phía Thịnh Hạ.
Da của anh là màu trắng lạnh, từng mạch máu trên cổ đều hiện ra rõ ràng, các ngón tay thon dài mảnh khảnh, động tác kẹp điếu thuốc toát lên một vẻ lười biếng nhàn rỗi. Anh nghiêng đầu nhìn xuống dưới đất, gương mặt sắc sảo góc cạnh, dưới cằm bóng loáng sạch sẽ, không có một cọng râu nào.
Nhìn bề ngoài của anh vừa gọn gàng lại vô hại, rất giống với hình tượng người anh trai nhà bên.
Nhưng mà mấy tên ở đây, ai cũng đều rất lễ phép với anh. Cho nên Thịnh Hạ kết luận, anh là một đại ca nhỏ của nơi này, cho dù không phải là tên đầu sỏ lớn nhất thì cũng là quản lý.
Một người như vậy chắc chắn sẽ không thả cô đi, hơn nữa không có gì đảm bảo anh cũng hiền lành giống như vẻ bề ngoài.
Anh ta hút thuốc xong thì bắt đầu cởi quần áo, Thịnh Hạ thấy thế vừa kinh hãi vừa hoảng sợ. Đợi anh cởi xong quần áo đi vào cô mới run giọng hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Người đàn ông rủ mắt xuống nhìn cô, hồi lâu mới nâng cằm cô lên, giọng nói có chút khàn khàn bởi vì mới hút thuốc xong. Anh hỏi: “Muốn ra ngoài?”
Thịnh Hạ đang run rẩy dưới những đầu ngón tay anh. Nước mắt của cô cũng theo cơn hoảng hốt mà rơi xuống, nhưng bản năng sinh tồn đã giúp cô kìm nén nỗi sợ hãi. Cô gật đầu một cái: “Muốn!”
Con ngươi đen láy của người đàn ông nhìn vào đáy mắt cô, giọng nói khàn khàn trầm ấm đó hoà vào không khí, tựa như đập thẳng vào trái tim của Thịnh Hạ, khiến cả người cô run bần bật lên.
“Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ để em đi?”
Anh bằng lòng thả cô sao? Thịnh Hạ nhìn anh, vừa bất ngờ vừa sợ hãi. Bởi vì quá đỗi kinh ngạc nên đồng tử của cô mở to ra, đôi mắt ẩm nước vì khóc, trông giống như một chú nai nhỏ, ướt át xinh đẹp.
Cô hít vào một hơi, giọng nói càng run rẩy dữ dội hơn: “Thật sao?”
Người đàn ông cầm lấy vòi hoa sen trong tay cô xả xuống đỉnh đầu mình, giọng nói của anh như bị hơi nước cuốn đi, khiến nó trở nên gợi cảm đến mê người.
“Tôi chưa bao giờ nói dối phụ nữ.”
Danh sách chương