Edit: ZipZip

Beta: Weil

Lộp bộp!

Trái tim Chiêm Sắc tan vỡ!

Chuyện này cô đã đầu tư rất nhiều tâm huyết, bây giờ thật vất vả mới tìm ra chút manh mối liên quan đến một tổ chức gián điệp nước ngoài, nhưng còn chưa tiến triển thêm thì Vương lão sư đã chết thẳng cẳng. Lại chơi trò chết không đối chứng, một lần nữa để tuột mất tên đang ẩn nấp, trong lòng cô đặc biệt khó chịu.

Cảm giác giống cái gì? Giống như một người đang đói bụng, thật vất vả tìm được chút đồ ăn, nhưng lại phát hiện chúng đều bị hư thối vậy.

Buồn bực, khó chịu.

Nhưng mà, câu nói ‘hoàng đế chưa vội, thái giám đã vội muốn chết’ quả không sai. ‘Thái giám’ là cô cũng sắp vội muốn chết, ‘Hoàng đế’ người ta lại một chút phản ứng cũng không có. Bình tĩnh cúp điện thoại, thậm chí nét mặt cũng không đổi. Trừ dặn dò mấy câu, dường như chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy. Anh vẫn nhếch miệng cười lười nhác như không có sức.

Chiêm Sắc nhìn anh, nhíu chặt mày, “Quyền Tứ Gia, anh chắc chắn đầu óc mình chưa từng bị lừa đá đúng không?”

Sắc mặt Quyền Thiếu Hoàng vẫn êm đẹp, cũng không vì cái chết của Vương lão sư mà xấu đi, nhưng lại âm trầm vì lời nói của cô. Anh kéo eo nhỏ của cô, lại đưa tay lên gương mặt trắng nõn của cô vân vê một hồi mới hung tợn nói.

“Chiêm Tiểu Yêu, em quả nhiên là đang thiếu dạy dỗ, hử?”

“Đầu mối đều bị cắt đứt, anh còn vui vẻ cái gì?”

“Đúng vậy, em khóc một trận thì có thể khóc cho đầu mối quay lại sao?”

Xùy!

Thấy anh trừng đôi mắt như phát ra ánh sáng xanh lục, Chiêm Sắc lại thấy có chút buồn cười, nhoẻn miệng cười đẩy tay anh ra, suy đi nghĩ lại, theo kịch bản mấy bộ phim trinh thám, tốt bụng kiến nghị: “Tứ Gia, không phải bây giờ anh nên phái người đến hiện trường, chụp hình, khám nghiệm tử thi gì gì đó ư? Người chết cũng có thể lưu lại đầu mối đúng không?”

Quyền Thiếu Hoàng nhẹ xuỳ một tiếng, “Tra án là công việc của cảnh sát, lão tử không thích đoạt bát cơm của người khác.”

“…”

Chiêm Sắc không thể hiểu được người này.

Đây không phải là án hình sự thông thường, không phải còn liên quan tới gián điệp quân sự gì đó sao? Nên vẫn thuộc phạm vi quản lý của anh, sao anh có thể chỉ lạnh nhạt phân phó người giao tin tức cho cảnh sát để mặc bọn họ lăn lộn là coi như xong. Làm như chuyện gì cũng không liên quan tới anh vậy.

Đương nhiên, cô sốt ruột còn vì chuyện khác. Quyết định của anh khiến một người vốn quan tâm đến vụ án như cô khó chịu cào tâm cào phổi. Giống như đang hưng phấn xem một bộ phim đầy kịch tính, cuối cùng chẳng có kết cục tử tế mà cứ thế trực tiếp kết thúc, trong lòng có thể dễ chịu sao?!

Trái lo phải nghĩ vẫn không muốn cứ như vậy, cô lại không nhịn được mà xúi giục anh.

“Tứ Gia, hay là chúng ta đi xem một chút?”

Người đàn ông nhướng mày, “Em muốn đi?”

Lần này, cô không phủ nhận, gật đầu một cái. Sau hai vụ án ở Sở Thiếu Giáo, cộng thêm vụ này, cô càng ngày càng tò mò về chuyện này, trong lòng càng ngứa ngáy.

Trầm ngâm một chút, Quyền Thiếu Hoàng nhíu mày, “Ban ngày ban mặt, đi xem cái gì?”

“Ý anh là?” Chiêm Sắc không hiểu, chẳng lẽ tra án còn phải quan tâm ban ngày hay ban đêm?

“Buổi tối lão tử đi.”

“…” Chiêm Sắc có chút câm lặng, “Đi! Tại sao buổi tối mới đi? Là đang tra án hay ăn trộm? Còn nữa, đến lúc đó cảnh sát đã tới, hiện trường cũng bị phá hỏng, còn nhìn cái rắm à?”

Đối với việc bị cô mắng, Quyền Thiếu Hoàng làm lơ, một tay ôm cô, lười biếng nằm vật xuống ghế sô pha.

“Lấy chỉ số thông minh của em, không hiểu được.”

Chiêm Sắc nghiến răng nghiến lợi, cô không hiểu rốt cuộc trong hồ lô người này bán thuốc gì. Chỉ là, lúc này cô lười tranh luận với anh xem đi buổi tối có vấn đề hay không, điều cô muốn là có thể tự mình đi đến hiện trường nhìn một chút. Vốn muốn tiến vào hệ thống an ninh công cộng, cô vẫn có hứng thú rất lớn với vụ án hình sự. Huống hồ, chuyện này có liên quan trực tiếp với vụ án ở Sở Thiếu Giáo lần trước.

Nhưng cô không biết, vừa nói ra yêu cầu muốn đi theo đã bị Quyền Tứ Gia bác bỏ.

“Đi cái gì mà đi? Buổi tối ở nhà ngủ thật tốt cho lão tử. Ngày kia kết hôn, muốn mang theo gương mặt dài với hai quầng mắt thâm đen sao?”

Chiêm Sắc liếc mắt nhìn tên đàn ông thối bá đạo mạnh mẽ này, có thể cam tâm ư? Không thể.

Làm sao mới có thể thuyết phục anh?

Nhìn chằm chằm đôi mắt u ám của anh, trong đầu cô điểm qua một lượt ba mươi sáu kế, từng kế từng kế đối với người dầu muối không ăn này hình như không có tác dụng. Đột nhiên, không biết đầu óc chuyển đến chỗ nào, cô xấu xa đứng lên.

Trong lòng nghĩ, anh không để cho tôi dễ chịu, tôi cũng không để cho anh thoải mái. Hừ!

Vừa nảy ra ý nghĩ này, cô lập tức thực hiện. Mím môi, hơi nâng khuôn mặt trắng nõn như tuyết, dùng ánh mắt mơ màng lại quyến rũ nhìn Quyền Thiếu Hoàng, ném ra một ánh mắt có thể trêu chọc cho đàn ông phát điên, lại trượt tay xuống, vuốt ve ở bụng dưới của anh.

“Quyền Tứ Gia, qua cầu rút ván không tốt nha?”

“Ồ? Lời này có ý gì?” Người đàn ông nhìn bàn tay đang chậm rãi mân mê, ngọn lửa khô nóng trong lòng bị đốt lên, khiến giọng của anh khàn đi mấy phần.

“Chuyện của Vương lão sư là tôi phát hiện ra đúng không? Bây giờ anh lại không cho tôi tham dự còn không phải là qua cầu rút ván à? Không được! Tôi phải đi.”

Cái khác không nói, cô chỉ nói như vậy.

Sau đó, mục đích rõ ràng, theo đuổi tôn chỉ tối cao mà tiếp tục khiêu khích anh.

Đương nhiên, hiệu quả rất rõ ràng, nơi nào đó thân thiết giật giật, cho thấy sự nhiệt tình không gì sánh bằng của Quyền Tiểu Tứ.

“Chiêm Tiểu Yêu…”

Bắt lấy tay cô, gương mặt mới vừa này còn lạnh băng của Quyền Tứ Gia bây giờ có chút vặn vẹo, cắn răng nghiến lợi nhìn cô chằm chằm.

“Chiêm Tiểu Yêu, em có biết đạo lý đừng đùa với lửa không?”

Đương nhiên Chiêm Sắc hiểu đùa với lửa là gì.

Có thể do đã trải qua một lần, cô càng biết nên làm gì để dày vò người đàn ông họ Quyền này. Trong nhận thức của cô, người này là một đại sắc lang chính cống, loại thấy sắc động tâm này sớm hay muộn cũng sẽ chết trên bụng phụ nữ. Vì vậy, đối đãi với người như anh, không thể quá cứng ngắc nói rõ phải trái, thỉnh thoảng dùng chút thủ đoạn nhỏ của phụ nữ, ngược lại không chừng còn có thể khiến anh ngoan ngoãn chấp nhận đầu hàng.

Kết quả, tay không những không rút đi mà còn càng làm loạn.

“Đưa tôi đi, được không?”

Quả nhiên, hô hấp của người đàn ông ngày càng nặng.

Cười thầm trong lòng, Chiêm Sắc không hề thoả mãn với sức lực cũng như hiệu quả của đôi tay mình. Nhếch môi lên, cô nhìn chằm chằm đôi mắt nửa mở nửa khép của anh, đột nhiên cách lớp vải mỏng bao lấy một bọc đồ vật cứng rắn, mềm giọng nói.

“Được hay không được? Anh nói một câu đi.”

Quyền Thiếu Hoàng híp mắt, vị trí dưới tay cô ngày càng khó chịu, anh hừ một tiếng, bắp thịt toàn thân căng chặt, “Chiêm Tiểu Yêu, em mẹ nó muốn tìm chết sao?”

“Quyền Tứ Gia!” Âm thanh mềm mại tan chảy, cô ném qua một ánh mắt, không có ý muốn câu hồn người, nhưng lại càng là câu hồn nhất, “Còn không phải là vì tôi suy nghĩ cho công việc của anh ư—”

“Được, trước tiên để lão tử thoải mái một lần!”

Khàn giọng nói xong, hiển nhiên là người đàn ông bị cô khơi dậy thú tính, ôm eo cô muốn đi lên tầng. Nhưng mà lúc này Chiêm Sắc sẽ theo anh sao?

Đương nhiên là không. Theo anh liền xong đời.

Gắt gao níu cánh tay anh, chân móc vào bàn, cũng không để anh ôm, đầu càng lúc càng sáp đến, nhắm ngay hầu kết anh mà cắn. Lực không nhẹ không nặng, cắn xong rồi cũng không buông ra, cặp môi phấn nộn khẽ mút, nhỏ giọng dỗ dành.

“Tứ Gia, anh đồng ý, tôi sẽ chủ động thoả mãn anh một lần.”

Yết hầu bị kích thích, cô gái nhỏ lại còn vừa mút vừa mơn trớn, người đàn ông sao có thể chịu được? Khẽ “ưm” một tiếng, không biết là đau đớn hay hưởng thụ, ngực anh phập phồng kịch liệt, âm thanh như nhũn ra.

“Chiêm Tiểu Yêu, buông chân ra, lên tầng đi!”

Lên tầng? Lên tầng làm cái gì. Cô không muốn.

“Nói đi, anh có đồng ý hay không? Hả? Cơ hội không thể đánh mất nhé, tôi đếm đến mười…”

Cô đã tính toán, dù sao một ngày nữa là kết hôn rồi, sớm hay muộn cũng không thoát khỏi bàn tay anh, thoả mãn anh một lần không có gì ghê gớm, cũng không có thua thiệt mấy. Trong lòng cô miên man suy nghĩ làm sao thu thập người đàn ông này, mà nơi nào đó của anh sao có thể chịu được sự trêu chọc của một yêu tinh ôn nhuyễn như nước là cô.

“Nói trước, muốn thỏa mãn lão tử như thế nào?”

Chiêm Sắc buông yết hầu ra, ngón tay vòng vòng ở vũ khí hạng nặng của anh.

“Chỉ như vậy, được không?”

Siết chặt eo cô, người đàn ông cao lớn đè ép tới, động tác hung tợn, giống như hận không thể nuốt cô vào bụng, “Không được.”

“Vậy anh muốn thế nào?”

Liếc nhìn cô, thấy Chiêm Sắc nhếch môi, anh có chút ảo não.

Cô nàng Chiêm Tiểu Yêu này, bình thường thì quá ổn trọng cứng ngắc lại cố ý che giấu sự kiều mị lâu như vậy, dần dần thành thói quen. Bây giờ chỉ cần cô thoáng buông lỏng tâm thái một chút, nhất định sẽ là một tiểu yêu tinh có thể hút khô tinh lực, lấy mạng đàn ông.

Quyền Thiếu Hoàng nhìn cô, mãi không lên tiếng.

Anh vén vài sợi tóc con lên để lộ ra gương mặt trắng nõn xinh đẹp, giọng nói ôn nhu mềm mại, ánh mắt chất chứa rất nhiều cảm xúc, mỗi ánh mắt đều là phong tình, mỗi cử chỉ đều là cám dỗ. Toàn thân cao thấp quả thật mẹ nó không có chỗ nào không câu hồn.

“Trừ khi em —” Hồi lâu, ánh mắt đã nhiễm dục vọng nhưng vẫn xảo trá quỷ mị như cũ lại có chút khiêu khích, môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, đến lúc này mà theo bản năng vẫn không để mình thiệt thòi, ngón tay vuốt ve môi cô, đầy ẩn ý nói, “Thoả mãn lão tử ngay tại đây là được!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện