Edit: Lynk

Beta: Weil

Ôi trời! Thật là trùng hợp?? Hôm nay Quyền Thiếu Hoàng ăn mặc chỉnh tề, trên người là một bộ quân phục thẳng tắp, rất có chính khí và nam tính. Anh hơi nhíu mày, ánh mắt sắc bén quét lại đây. Rõ ràng nhìn qua thì thấy chín chắn điềm tĩnh, nhưng thực chất lại mang theo chút kiêu ngạo và độc đoán. Cho dù không nói câu nào nhưng Chiêm Sắc có thể nhìn thấy từ khóe môi căng chặt của anh rằng từ trong xương cốt anh đang rất không thoải mái, ngay cả từng chân tóc của anh cũng đang thể hiện điều đó.

Kệ đi!

Anh ta bực mình thì có liên quan gì đến cô chứ? Cô không làm gì anh, cũng không làm gì trái lương tâm mà!!

Tuy là nghĩ như vậy nhưng cô thật sự rất hoảng loạn.

Đại khái đây là do việc kết hôn cùng anh ta, giống như bị chồng bắt gian vậy.

Khi tâm trí cô còn đang thấp thỏm trên không, Quyền Thiếu Hoàng đã đi tới đây, không thèm liếc cô một cái mà lập tức đi tới trước mặt Vệ Quý Bắc. Dừng bước, ánh mắt anh không thân thiện vẫn nhìn Vệ Quý Bắc như cũ, âm thanh trầm thấp còn mang theo tia trào phúng.

“Hôm nay tinh thần Vệ tổng không tệ.”

Vệ Quý Bắc thản nhiên nhìn anh cười cười, đưa điếu thuốc.

“Còn tốt, nhưng không so được với Thiếu Hoàng, cậu còn trẻ có tinh thần phấn chấn, thoạt nhìn tràn đầy năng lượng.”

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Quyền Thiếu Hoàng nhướng mày, nhận lấy điếu thuốc Vệ Quý Bắc đưa qua, nhẹ nhàng ngậm trong miệng, ánh mắt híp lại liếc qua Chiêm Sắc, hút một hơi rồi tùy ý châm chọc.

“Không nghĩ rằng khẩu vị của Vệ tổng cũng tốt như thế.”

Vệ Quý Bắc nhíu mày, dường như không hiểu ý tứ của anh.

“Thử một hơi?”

“Anh nói xem?”

“……”

Lời nói của người đàn ông rõ ràng là có kẹp dao giấu kiếm, khiến Chiêm Sắc có chút dở khóc dở cười. Tuy rằng có thể thấy được Quyền Thiếu Hoàng không vui nhưng nếu anh ta không nói rõ, cô cũng không tiện xen mồm vào, chỉ lẳng lặng đứng một bên với nụ cười điềm tĩnh trên khuôn mặt, trong lòng lại nói – tức chết anh ta mới tốt.

Vệ Quý Bắc ở trong giang hồ đã lâu, sóng to gió lớn cũng đã gặp qua không ít, đương nhiên sẽ không vì mấy câu nói đó mà bị rối loạn, khẽ cười lắc đầu, giọng nói đều đều không mặn không nhạt, ôn hòa giải thích:

“Thiếu Hoàng, cậu sắp làm chú rể của người ta rồi còn lo lắng cái gì?”

Quyền Thiếu Hoàng cười cười, mặt mày hung ác liếc nhìn anh.

“À, tôi lo lắng thay Vệ tổng.”

Vệ Quý Bắc nhéo nhéo ấn đường, không ngừng tươi cười, nhìn Quyền Thiếu Hoàng bày trò nhưng anh lại quay đi.

“Hôm nay tôi hẹn Chiêm lão sư ra đây để tư vấn tâm lý cho con gái tôi, các cậu … Còn vì chuyện ở viện 317 kia ư? Thật hiếm khi cậu có tâm trạng tốt như hôm nay, còn tự mình chạy tới đây một chuyến.”

Nói mấy câu nghe rất khách sáo, nhưng cẩn thận nghe một chút có thể thấy ý tứ thay đổi.

Chẳng lẽ uổng công đi một chuyến, ý tứ này không phải anh lấy việc công làm việc tư sao?!

Khẽ “Ồ” một tiếng, Quyền Thiếu Hoàng híp mắt, nhả ra một ngụm khói: “Tôi tới đây đúng là để tìm Vệ tổng, tự mình tìm hiểu tình hình.”

“Tìm tôi? Không phải tôi đã nói qua rồi à?”

“Chỉ sợ chưa đủ rõ ràng—–”

Hai người đàn ông câu nói câu không khiến bầu không khí có chút căng thẳng.

Hai người bọn họ chính là họ hàng xa tám mét, hơn nữa lớn lên đều rất đẹp trai, việc đối mặt nói chuyện với nhau nhìn qua rất cuốn hút. Trên thực tế, đàn ông có điều kiện giống bọn họ đều là loại ưu tú cả, chỉ cần thân hình đẹp cộng với bề ngoài chỉnh tề là có thể xứng với câu “anh tuấn bất phàm, phong lưu phóng khoáng”. Nhưng mà hai người này đứng cùng một nơi đều là loại cực phẩm.

Quyền Thiếu Hoàng rất đẹp trai pha chút lạnh lùng xấu xa.

Vệ Quý Bắc cũng rất đẹp trai nhưng lại pha chút nho nhã ôn hòa.

Đều là những người đàn ông cực phẩm, lại không ai trong số họ là dạng ẻo lả không dùng được. Bởi vậy, khi hai người nói chuyện với nhau nhưng lại giống như đang đối đầu, nhìn thì như lơ đãng, không đối chọi, nhưng mỗi câu mỗi chữ lại châm chọc. Đàn ông đối đầu, không giống phụ nữ đối đầu. Nhưng đại đa số là vì phụ nữ.

Vẻ ngoài càng tốt đẹp thì bên trong mỗi người lại càng giương cung bạt kiếm.

Sau vài câu nói, Vệ Quý Bắc có chút chịu không được, hạ tầm mắt cười cười, rốt cuộc tiến lên một bước.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“Thiếu Hoàng, chúng ta dù gì cũng quen biết, cậu có vấn đề gì với tôi cứ việc nói thẳng, không cần lòng vòng. Tôi đoán, cậu nhất định sẽ không nghi ngờ tôi chính là người tiết lộ Bắc X – 21D nhỉ… Lần trước Tiểu Thác bị bắt cóc, tôi còn không lấy tư liệu ra, huống chi là hiện tại?!”

Anh ta nói đúng là có tình có lý.

Nhưng Quyền Thiếu Hoàng híp híp mắt lại, cong môi cười: “Đương nhiên không phải anh, chúng tôi tìm con gái anh.”

Tìm Vệ Thác?

Không chỉ có Chiêm Sắc đứng bên cạnh thấy kinh ngạc, sắc mặt Vệ Quý Bắc vừa rồi còn ôn hòa lập tức có chút biến hóa, “Tiểu Thác?! Làm sao con bé có thể?”

Quyền Thiếu Hoàng nhìn anh ta, “Vệ tổng, chúng tôi đang hoài nghi Vệ Thác có liên quan đến việc số tư liệu Bắc X – 21D bị mất.”

Vệ Quý Bắc chợt thấy lạnh trong lòng: “Không thể nào? Con bé là một đứa trẻ, làm sao hiểu được những cái đó.”

“Vì sao không có khả năng?”

“……”

Vệ Quý Bắc cứng họng.

Dáng vẻ Quyền Thiếu Hoàng không đổi, đôi mắt hồ ly nham hiểm hơi nhíu lại, giọng điệu trầm thấp tràn đầy biếng nhác, khóe môi anh cong lên ba phần ngạo mạn bảy phần bướng bỉnh, tuy anh không biểu hiện ra ngoài rằng mình rất không thích Vệ Quý Bắc, nhưng giọng nói không hề có độ ấm, lạnh lẽo giống như xem Vệ Quý Bắc là tình địch.

“Vệ tổng, nếu mà tra ra chuyện này, anh cũng không thoát được quan hệ đâu.”

Là tổng phụ trách cho dự án Bắc X – 21D, lại là người giám hộ cho Vệ Thác, nếu thật sự Vệ Thác phạm phải lỗi lớn như thế thì Vệ Quý Bắc chắc chắn phải chịu trách nhiệm. Mặc dù anh ta biết con gái có tật ăn cắp vặt nhưng không hiểu nổi sao con bé có thể trộm được những tài liệu kia. Nếu con bé đã trộm được phần tài liệu kia vậy cũng không có cơ hội để giao cho tổ chức gián điệp được!

Không hiểu sao, mọi người còn bối rối hơn Vệ Quý Bắc. Đến cả Chiêm Sắc đứng bên cạnh cũng bị tên đàn ông họ Quyền này làm cho sửng sốt.

Giờ phút này Vệ Thác đang ở trong nhà, đoàn người chậm rãi đi theo sau Vệ Quý Bắc chuẩn bị lên tầng. Dưới tình huống như này, Chiêm Sắc cảm thấy hôm nay bản thân tới đây thật không đúng thời điểm, cảm thấy hơi xấu hổ, thừa lúc hai người ngừng nói, cô ngượng ngùng nói với Vệ Quý Bắc.

“Vệ tiên sinh, hai người cứ làm việc chính đi, hôm sau tôi quay lại xem Vệ Thác.”

Cuối cùng còn liếc Quyền Thiếu Hoàng một cái, nói “Không ảnh hưởng đến công việc của hai người.”

Không nghĩ tới, nãy giờ Quyền Tứ Gia không nói cũng không thèm nhìn cô, vậy mà giờ lại trực tiếp giữ cô, “Chiêm lão sư ở lại đi, hỗ trợ điều tra.”

Hỗ trợ điều tra?

Dựa vào đâu, việc này liên quan gì đến cô?

Đầu tiên, cô cũng có chút tò mò với chuyện này, thứ hai anh đã nói là hỗ trợ điều tra, Chiêm Sắc cũng không thể bỏ đi ngay lúc này. 

Đứng sau lưng hung tợn trợn mắt liếc Quyền Thiếu Hoàng một cái, Chiêm Sắc hậm hực đi theo, nhưng mà cũng cố tình đi cuối cùng đoàn người.

Trong lòng vừa rối loạn, vừa buồn bực!

Chiêm Sắc lâu rồi không bắt gặp vẻ mặt này của Quyền Thiếu Hoàng. Ngày thường tuy cũng là khuôn mặt âm trầm nhưng không giống bây giờ, tựa như ai đó thiếu anh hàng nghìn lượng bạc vậy. Nói anh tức giận nhưng anh không biểu hiện chút nào ra bên ngoài. Còn nếu nói anh không tức giận thì tại sao không nói câu nào với cô.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Khi vừa đi đến tầng hai, Quyền Thiếu Hoàng có điện thoại. Anh dùng Tiếng Anh để nói chuyện với người ở đầu dây bên kia, trong miệng phát ra nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp, còn nói rất nhỏ. Trong lòng Chiêm Sắc thấp thỏm, ngoài việc nghe anh phát âm các ngôn ngữ nước ngoài rất chuẩn thì cô đến tột cùng cũng không hiểu anh đang nói cái gì.

Tứ Gia vừa nghe điện thoại vừa rời khỏi tầm mắt, Truy Mệnh sờ sờ mũi, vội vàng kéo cánh tay Chiêm Sắc, nhìn cô cười cười, lè lưỡi.

“Này, Chiêm Sắc, sao hôm nay cô lại đến đây? Hôm nay nhìn Tứ Gia có vẻ rất không vui?”

Chiêm Sắc nhìn nhìn bóng dáng của tên đàn ông phía trước, bĩu môi rồi lại cong môi cười, cô không muốn để Truy Mệnh nhìn ra phiền não của bản thân.

“Tôi đến đây xem Vệ Thác, lúc trước con bé có chút bệnh, hôm nay con bé lại tái phát.”

“Thích trộm cắp đúng không?! Nhưng mà cô nhìn Tứ Gia của tôi như thế kia có phải là đang ‘ăn giấm’?” 

Chiêm Sắc cong môi cười nhẹ, liếc Truy Mệnh một cái, cô với Truy Mệnh cũng không rối rắm quá lâu việc ‘ăn giấm hay không ăn giấm’, suy đi nghĩ lại cô vẫn quyết định hỏi Truy Mệnh trước, hiểu rõ sự tình rồi mới có thể tính toán.

“Truy Mệnh, có chuyện gì xảy ra? Sao Vệ Thác lại liên quan đến chuyện này?”

“Chuyện này nói ra thì rất dài. Thật ra chuyện này là cơ mật. Nhưng mà Tứ Gia nói cô ở lại, nói cách khác thì không cần giữ bí mật gì. Tôi đây nói cho cô ——”

Sự việc nói ra thì thật sự dài dòng, tốc độ lảm nhảm của Truy Mệnh ‘cô nương’ còn nhanh hơn cả súng máy, thật sự không cần thời gian quá lâu đã kể rõ ràng hết mọi chuyện. Trong lúc đoàn người đi tới nhà Vệ Quý Bắc thì Chiêm Sắc đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện thông qua miệng của cô ấy.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Sự việc số tư liệu Bắc X – 21D bị lấy trộm được phát hiện đầu tiên là do Truy Mệnh. Gián điệp sử dụng mạng 3G để truyền dữ liệu ra nước ngoài, không may bị đồng chí Truy – cao thủ – Mệnh chặn lại.

Lúc chặn thì số liệu chỉ có một nửa, lúc ấy Truy Mệnh nhìn dãy số kia cũng không biết đó là tư liệu Bắc X – 21D. Nhưng mà cô ấy đã làm công tác tình báo thời gian dài, tuy thường ngày tiếp xúc đều là với máy tính nhưng rốt cuộc vẫn là người của Tứ Gia, tính cảnh giác vẫn phải có, chạy nhanh đi báo cáo cho tổng bộ.

Quyền Thiếu Hoàng nhìn đống số liệu kia cũng kinh ngạc một chút, nhưng mà đang ở thời kỳ mấu chốt, anh lập tức nghi ngờ đây là số liệu của Bắc X – 21D. Kế tiếp, anh lập tức cho người chặn số tư liệu này lại rồi đưa đến viện 317 tiến hành kiểm tra.

Vệ Quý Bắc cũng hoảng sợ tại chỗ.

Theo căn cứ của Vệ Quý Bắc xác nhận, đống số liệu kia đúng là do viện 317 tính toán, thẩm tra rồi lại đối chiếu, lúc sau còn niêm phong, hơn nữa còn chuẩn bị được đưa đến xưởng hàng không vũ trụ 151 để tiến hàng lắp ráp lần cuối cho tên lửa phòng không và hạt nhân Bắc X – 21D.

Nhưng số tư liệu ấy đã được niêm phong trong két sắt làm sao mà bị mất trộm được?

Trải qua nhiều lần kiểm tra, két sắt của viện 317 hoàn toàn không có dấu vết bị người khác đụng chạm. Hơn nữa để vào phòng chứa tư liệu, dọc đường đi có giám sát, cùng có một số cửa ải. Két sắt tổng cộng có hai chìa khóa, một cái nằm trong tay Vệ Quý Bắc, một cái nằm trong tay người quản lý.

Đến cuối cùng là do phân đoạn nào xảy ra vấn đề?

Cơ quan ZMI đã ngay lập tức điều tra tất cả những người có quyền truy cập vào dữ liệu cuối cùng, bao gồm cả Vệ Quý Bắc và người quản lý dữ liệu, đều không tìm thấy bất kỳ ai có vấn đề, cũng không tìm ra vấn đề gì. Sau đó Truy Mệnh cũng đã kiểm tra các máy tính của viện 317 nhưng cũng không phát hiện ra bất cứ điểm đáng nghi nào.

Bẵng đi một thời gian, vụ án lại rối rắm.

Không phải từ đây ra chẳng lẽ gián điệp đã bay lên trời rồi?

Hơn nữa, một nửa dữ liệu bị chặn, nửa còn lại đã được truyền ra nước ngoài, liệu gián điệp có lấy được nó hay không cũng là một câu hỏi đáng để điều tra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện