Edit: YueYing

Beta: Nê

Dùng sức kéo kéo cổ áo, Quyền Thiếu Hoàng nói xong lại hừ hừ, trong lòng nôn nóng suy nghĩ chuyện khác: “Thiết Thủ, chuyện tiệc cưới cậu giải quyết. Chúng ta không thể để ông ta cướp tiên cơ, chỉ cần máy bay của ông ta vừa đến Thủ đô, lập tức động thủ.”

“Đã an bài.” Thiết Thủ nghĩ nghĩ, “Ông ta sẽ đến sao?”

“Nhất định sẽ đến.” Cháu trai lớn kết hôn, ông ta làm bác Hai làm sao có thể không tới. Nếu ông ta tìm lý do không tới, như vậy hình tượng trưởng bối hiền từ thân thiện của Quyền Thế Hành làm sao có thể giữ được, làm sao có thể ‘giúp’ anh quản lý đại gia nghiệp Quyền thị? Huống chi, Quyền Thế Hành chuẩn bị nhiều năm như vậy, mấy lần thất thủ, đến bây giờ tuổi cũng đã lớn, hẳn là chờ không nổi muốn đẩy người thừa kế là anh vào chỗ chết đi? Thiết Thủ gật đầu, đột nhiên lại nhíu mi, “Tiệc cưới đã thỏa đáng, nhưng còn…. Chiêm lão sư bên kia?

“Việc này cậu không cần quan tâm! Cô ấy gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả. Đời này lão tử cùng cô ấy dây dưa.”

“Đã biết!”

“Mẹ nó, chờ chuyện này qua đi, lão tử thế nào cũng phải thu thập người phụ nữ đó.”

Nghe giọng nói oán hận tức giận của Quyền Tứ gia, Thiết Thủ biết hỏa khí của anh vẫn còn chưa tiêu. Đôi mắt rũ xuống, anh ta không hé răng, càng sẽ không nhắc nhở rằng —— tương lai còn không biết ai thu thập ai đâu?

Một hồi lâu sau, trong xe không có người nói nữa.

Không biết nghĩ tới chuyện gì, Quyền Thiếu Hoàng lại ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm quét về phía Thiết Thủ.

“Chờ mọi chuyện xong rồi, cậu xin nghỉ phép. Trở về thăm mẹ già, tìm một người vợ đi! Cả ngày đi theo tôi cũng ủy khuất cậu. Nếu cậu muốn chuyển đơn vị, cứ nói một tiếng.”

Trong lòng kinh ngạc một chút, ngón tay Thiết Thủ nắm chặt.

“Tứ gia, tôi… tôi…”

“Ấp a ấp úng cái rắm!” Hôm nay Quyền Tứ gia rõ ràng như ăn phải thuốc nổ, miệng nói lời thô tục nhiều hơn rất nhiều so với ngày thường. Bực bội nghĩ nghĩ, lại cho tay vào túi tìm thuốc lá, một lúc sau chạm phải vào vết thương trên cánh tay và đầu gối, thấp giọng mắng câu gì đó, mới chầm chậm bật lửa châm thuốc.

“Thiết Thủ, tâm tư của cậu tôi rất rõ ràng. Hai chúng ta về công thì là cấp trên cấp dưới, về tư thì chính là anh em.”

Vừa nghe lời này, trong lòng Thiết Thủ càng luống cuống. Ngài ấy nói tâm tư của chính mình, nhưng ngoại trừ mộng tưởng riêng tư của anh đối với Chiêm Sắc ra thì còn có thể có tâm tư gì nữa? Mí mắt nhảy nhảy, anh trong lúc nhất thời miệng khô lưỡi nóng, càng nói càng không lưu loát.

“Tứ gia, tôi thật sự không có tâm tư gì cả, tôi chỉ muốn bảo vệ ngài… và Chiêm lão sư.”

Nhíu nhíu mày, Quyền Thiếu Hoàng hút mạnh một hơi thuốc lá.

Nghĩ nghĩ, anh liếc mắt sang Thiết Thủ một cái, lại bật cười đưa anh ta một điếu.

“Tứ gia, ngài biết tôi không hút thuốc.”

“Thử xem, đàn ông mà không hút thuốc, tính tình quá thành thật, sẽ không được người thích.”

Rầu rĩ tiếp nhận thuốc lá, Thiết Thủ hút một ngụm, suýt nữa thì sặc, tuy nhiên càng hút nhiều, trong lòng anh ta đúng thật dễ chịu không ít, tiếp đó liền thao thao bất tuyệt.

“Tứ gia, ngài đã cứu mạng tôi, lại càng đề bạt tôi. Nói khó nghe chút, tôi hiện tại ở cơ quan ZMI, địa vị chính là dưới một người trên vạn người, không tính đến bản lĩnh của Thiết Thủ tôi, tất cả đều là ngài cho tôi. Mấy thứ này tôi đều nhớ rõ. Cho nên, ngài không cần lo lắng tôi sẽ… Sẽ vì chuyện gì đó mà phản bội ngài… Tôi chỉ là… Chỉ là…”

Đến cuối cùng anh ta vẫn ấp a ấp úng, rốt cuộc không nói được nên lời.

Có ý với người phụ nữ của anh em, vốn dĩ chính là một loại hành vi trơ trẽn của đàn ông. Nếu có thể, anh cũng không hy vọng bản thân có bất kỳ ý nghĩ gì đối với Chiêm Sắc. Nhưng chuyện này anh không làm chủ được, anh càng muốn khống chế cảm giác đối với cô, thì càng theo thời gian tiếp xúc khuếch tán càng ngày càng nhiều. Làm anh giống như người nghiện thuốc phiện… Đã nghiện, căn bản không cai được.

Mà điều duy nhất anh có thể khẳng định chính là –––– chỉ yên lặng nghĩ, sẽ không đi tranh thứ không thuộc về mình.

“Tứ gia, tôi không muốn… không muốn chuyển đơn vị… Nếu như ngài không thích… Tôi, cái kia, sẽ không… Không…”

Quyền Thiếu Hoàng vẫn luôn cắn điếu thuốc nhìn anh chằm chằm, thấy anh ậm ờ nửa ngày không nói cái gì nên lời, hít vào một hơi, nheo đôi mắt lại: “Đàn ông gì mà nói năng như đàn bà.”

Cuối cùng, lúc Thiết Thủ ngây người, anh khép lại đôi mắt, ngậm thuốc lá nằm xuống.

“Nếu cậu vui thì cứ đi theo đi.”

Ngón tay buông ra, Thiết Thủ thở dài một hơi.

“Cảm ơn Tứ gia tín nhiệm!”

Chậm rãi đi ở đầu đường Thủ đô ánh đèn lộng lẫy, Chiêm Sắc cũng không biết được bản thân đi được bao lâu. Chỉ cảm thấy cẳng chân rất mỏi, tâm cũng vừa mệt vừa trầm. Nhìn đám người cùng đi qua tủ kính ven đường, cô cảm thấy như bị rút dây thần kinh, cả người hơi lơ lửng.

Cô không phải là một người phụ nữ thích rối rắm mọi chuyện hết lần này đến lần khác. Nhưng hôm nay vì người đàn ông đó, đã vô số lần thất thần lại thất thố. Thế nhưng có thể làm ra chuyện nhảy xe như này, hiện tại ngẫm lại, bản thân cô sợ không thôi.

Không thể như vậy nữa.

Nếu không, cô sẽ không tìm thấy chính mình.

Trong lòng tự nhủ, thỉnh thoảng cô ngẩng đầu nhìn trời, lại hít sâu mấy hơi, đôi tay không ngừng nắm lại lại buông ra. Lại nắm lại, lại buông ra. Đây là động tác trước kia cô thường sử dụng để điều tiết tâm tình, không những có thể giảm bớt áp lực bực bội trong lòng, còn có thể một lần nữa xây dựng tâm lý cường đại cho chính mình.

Nhưng hôm nay thật kỳ lạ, lặp đi lặp lại thật nhiều lần, một chút tác dụng cũng không có.

Cuối cùng cô đã biết, đồ chó họ Quyền, thật sự ảnh hưởng tới cô.

Cô chán ghét cảm giác này, bực bội không thể khống chế được, thuần túy là tự tìm phiền toái. Tự cân nhắc trong lòng, cô cảm thấy có thể tìm một nơi nào đó không có người, lên tiếng mà khóc rống một hồi có lẽ sẽ tốt hơn. Nhưng mà, nơi đế đô phồn hoa vàng son này, dường như sẽ không chứa chấp tiếng khóc của cô.

Số phận, thật là nhiều chông gai lại đáng buồn.

Chẳng lẽ phụ nữ hiện đại chỉ số thông minh cao, so với nàng dâu cổ đại một chữ không biết cũng không bằng hay sao? Làm việc của đàn ông, lại không có thể lực trời sinh và năng lực chống áp lực của đàn ông, cũng không thể hưởng thụ địa vị xã hội của đàn ông……. 

Một mình cứ thế bước đi, cô không gọi xe.

Bất tri bất giác, vậy mà cô lại đi tới tiểu khu xa hoa phụ cận mà Quyền Thiếu Hoàng mua cho.

Chân cô đi mệt, suy nghĩ nếu đã đến nơi này, không bằng trở về thăm mẹ.

Không biết có phải mỗi người trong lúc bị thương, đều sẽ nghĩ đến cha mẹ hay không.

Dù sao giờ phút này, cô thật sự có chút nghĩ tới ba, còn có… người mẹ yếu đuối cả đời.

Cô có chìa khóa căn phòng này, bởi vậy không cần gõ cửa, cô cắm chìa khóa mở cửa lẳng lặng đi vào.

Còn đứng ở chỗ huyền quan, cô đã bị chiến trường trước mắt làm cho khiếp sợ. Chỉ thấy trên mặt đất phòng khách lớn, trên sofa, nơi nơi đều bày đầy đủ loại túi mua hàng, lớn nhỏ đều có, nhìn nhãn hiệu bên ngoài, có quần áo, giày vớ, đồ trang trí nhà cửa, thậm chí còn có cả nội y…

Hơn nữa, nhìn cách đóng gói, mấy thứ này, giá trị chắc hẳn đều không thấp.

Rất rõ ràng, hoàn cảnh nhà cô không có khả năng mua nhiều đồ vật thế này, vậy tiền từ đâu tới đây, còn cần hỏi nhiều sao?… Cảm thấy hết thảy trước mắt, trong lòng cô đột nhiên bi thương một trận. Cô vĩnh viễn thiếu tiền Quyền Thiếu Hoàng. Nhận ra điều này, cô càng thêm uể oải, cảm thấy chính mình hèn mọn, mà toàn bộ đều đến từ áp lực của tiền tài.

Cô vẫn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.

Nhìn em gái Lỗ Mang đang vui vẻ dọn dẹp những đồ vật màu sắc sặc sỡ, nhìn Lỗ Hữu Đức ngông nghênh mà bắt chéo chân ngồi ở trên sô pha, nhìn mẹ phụ họa hắn mà luôn ngẩn người cười cười, nhìn TV đang chiếu < Hoàn Châu Cách Cách> vốn đã chiếu vô số lần, cô liền có một loại xúc động muốn đâm tường.

Lúc này, Tử Vi đang nói: “Ta biết y yêu chàng đến khổ sợ tột cùng, ta cũng biết chàng yêu y rất đau đớn và khổ sở đến cực độ.” Nhĩ Khang cũng nhìn nàng, thâm tình chân thành: “Nàng đau, ta cũng đau! Nàng đau, ta càng đau! Lòng ta đau sắp chết mất!”*

(Đoạn này edit hơi khó nên có thể có lỗi sai, mong các cậu góp ý hic.)

Nhổ vào!

Thật mẹ nó ngu xuẩn.

Đau lòng có thể đau chết một người ư?

Nghĩ đến tình yêu, gia đình gì đó, cô không biết so với ai càng hăng hái, lửa giận có chút lớn.

“Các người phát tài hay sao mà đi mua nhiều đồ như vậy?”

Nhìn thấy sắc mặt cô khó coi, chân Lỗ Hữu Đức đang bắt chéo buông xuống, lấy lòng giả vờ cười tiếp đón cô. Cô em gái Lỗ Mang cũng chu miệng nhỏ, không dám hé răng. Du Diệc Trân vòng qua bàn trà đi tới huyền quan, cẩn thận lôi kéo cánh tay cô trấn an.

“Tiểu Yêu, con về rồi? Sao lại đứng đây kinh ngạc thế? Mau vào đi!”

Nhìn sắc mặt mẹ hồng nhuận không ít, Chiêm Sắc không thể không nén giận xuống, lạnh căm căm hỏi.

“Trong nhà đang làm hội chợ sao?”

Nhìn sắc mặt cô không quá tốt, Du Diệc Trân biết lời cô nói có cất giấu ý tứ, trên mặt ít nhiều có chút ngượng ngùng ửng hồng, ậm ừ vài câu lại không nói được cái gì nên lời. Tối nay Lỗ Hữu Đức vốn dĩ uống hai ly rượu, lớn tiếng lải nhải.

“Hôm nay chúng ta ra ngoài mua mấy bộ quần áo, Tiểu Yêu à, con nhìn hàng xóm láng giềng xung quanh nhà chúng ta đều là người coi trọng thể diện. Quần áo chúng ta như thế nào cũng không thể để con gái và con rể mất mặt. Con thấy có đúng không?”

Ha!

Chiêm Sắc thật mẹ nó muốn cười, muốn cười thật lớn tiếng.

Nhưng cổ họng cô tắc nghẽn, cười không nổi.

Ánh mắt lạnh lẽo quét qua khuôn mặt rổ của Lỗ Hữu Đức, cô trào phúng cười hỏi: “Nói như vậy, hóa ra mọi người đặt mua đồ đều là vì mặt mũi sĩ diện của tôi? Tôi đây có cần phải cảm ơn các người không?”

Nhìn bộ dạng tiểu yêu tinh này, trong lòng Lỗ Hữu Đức tức giận đến nghiến răng, lại không dám đi chọc giận cô. Ai bảo cô là tâm can bảo bối của Quyền Tứ gia làm gì?

Lỗ Hữu Đức không biết xấu hổ, miệng cười ha hả.

“Đều là người một nhà, cần gì khách khí chứ.”

“Ai là người một nhà với ông?” Hừ lạnh, Chiêm Sắc trào phúng phản bác.

“Hả, mẹ kiếp con ranh này, càng nói càng hăng đúng không?” Nói xong, tính tình phát hỏa của Lỗ Hữu Đức càng thêm gay gắt. Mắt thấy đại chiến muốn bắt đầu, Du Diệc Trân chạy nhanh mà hướng ánh mắt cầu xin về phía ông ta, ngón tay lại lôi kéo Chiêm Sắc: “Tiểu Yêu, con đã ăn gì chưa? Hay mẹ làm gì đó cho con lót dạ nhé.”

Tối nay quả thật Chiêm Sắc chưa ăn gì, hơn nữa hiện tại cũng mệt mỏi, cô không muốn đi nữa.

“Vâng, nấu bát mì là được rồi ạ.”

“Được, con chờ tí.”

Mắt thấy bóng dáng Du Diệc Trân đi vào phòng bếp, vành mắt Chiêm Sắc đột nhiên có chút đỏ lên: “Mẹ! Một quả trứng luộc, cho thêm ít hành, không cho tương ớt…”

Quay đầu lại nhìn mặt cô, môi Du Diệc Trân động động, cuối cùng cũng nói ra ba chữ.

“Mẹ biết rồi.”

Đôi mắt rủ xuống, Chiêm Sắc không tiếp tục nhìn bà. Buông túi, lập tức đi đến sofa ngồi xuống, không tức giận cũng không phản ứng bất kỳ người nào. Chỉ một mình lẳng lặng suy nghĩ, cô thiếu nợ Quyền Thiếu Hoàng nhiều như vậy… Nếu không gả cho anh, đến khi nào cô mới có thể trả hết nợ.

Chỉ chốc lát sau, Du Diệc Trân quay lại.

Một bát mì ấm nóng đặt trên bàn trà, bốc khói nghi ngút, Chiêm Sắc thò lại gần, ngửi mùi hương quen thuộc kia, thế nhưng trong lòng bỗng khó chịu. Đã bao lâu cô không ăn đồ mẹ làm rồi.

Nghĩ theo hướng này, rốt cuộc cũng là mẹ ruột của cô. Cho dù bản thân chịu chút ủy khuất, chỉ cần mẹ có thể trải qua cuộc sống thật tốt, quả thật không phải chuyện to tát?

Cân nhắc suy nghĩ một lúc rồi gắp mì lên ăn.

Không ngờ, một bát mì còn chưa vào bụng hết, lại khiến cho cô chứng thực quá trình tâm lý ‘lòng người không đủ rắn nuốt voi’.

Hiện tại bọn họ không cần phải thuê phòng, hơn nữa ở kinh đô còn được ở trong một căn hộ lớn, có bảo mẫu hầu hạ ăn uống, đi bệnh viện khám còn được chi trả toàn bộ, ai ngờ Vương bát đản Lỗ Hữu Đức vẫn chưa hài lòng.

Trong lúc cô ăn mì, ông ta lại nói, hôm nay đi ra ngoài dạo phố mới biết, không có ô tô quá mệt mỏi. Huống chi, đôi lúc muốn dẫn mẹ cô đi dạo Bát Đạt Lĩnh, tham quan một chút Hương Sơn, chiêm ngưỡng một chút Đại lễ đường nhân dân, đi cảm thụ một chút cố cung lịch sử văn hóa linh tinh, trong nhà không có xe rất không tiện ––––––

Nói đi nói lại, ý của ông ta, chính là muốn ‘con rể’ mua cho một chiếc xe sang trọng.

Chiêm Sắc thiếu chút sặc chết.

Khụ khụ vài tiếng, cô vừa muốn cười khổ vừa muốn khóc rống.

Người này là cái thứ gì vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện