Edit: Li

Beta: Dollan

Trong lòng ‘lộp bộp’ một chút, Chiêm Sắc rối rắm.

Anh không phải vừa mới ra ư, sao còn chưa thỏa mãn? Hơn nữa, lần này rõ ràng khí thế còn hung hãn hơn! Xong rồi! Xong rồi! Cô đang suy nghĩ phải làm sao bây giờ, anh đã nâng hai chân trắng như tuyết của cô lên, mạnh mẽ nhéo mông cô một cái, bắt đầu cọ qua cọ lại trên người cô, nhưng cũng không vội vàng làm, hận không thể đem người cô mài ra lửa.

“Quyền Thiếu Hoàng, sao anh lại vô sỉ như vậy? Vừa nãy nói thế nào?”

Anh không trả lời, nhếch môi hỏi ngược lại, “Ngứa?”

“Ngứa cái rắm, anh là tên khốn khiếp——! Không giữ lời hứa.” Chiêm Sắc tức giận, nhưng cô càng tức giận, biểu tình trên mặt càng phong phú linh động, loại dáng vẻ nhỏ nhắn này, bộ dáng mềm mại yêu kiều đáng thương này, càng khiến đàn ông hận không thể nhanh chóng nuốt cô vào bụng.

“Chiêm Tiểu Yêu, hôm nay em trốn không thoát!”

Trong động tác “phá hủy ý chí” ngày càng quá đáng của Quyền Thiếu Hoàng, Chiêm Sắc cảm thấy bản thân sắp bị anh làm cho phát điên. Nhưng hết lần này tới lần khác thân thể còn không chịu thua kém, không nói đến cơ thể không có cách nào nhúc nhích, mà trên người cô tựa như có hàng vạn con kiến đang bò, vô cùng khó chịu. Cô mở to ánh mắt nóng hừng hực nhìn anh, không kìm lòng được than nhẹ một tiếng, “Quyền Thiếu Hoàng, anh không nên như vậy! Đừng!”

“Không nên gì?”

“Anh, anh biết.”

“Anh không biết, ý em là anh không cần chờ đợi thêm nữa?”

Chiêm Sắc không chịu nổi sự cố ý của anh, cảm thấy kẻ cầm đầu kia sắp mài cô thành một vũng bùn rồi.

“Quyền Thiếu Hoàng, rốt cuộc anh muốn tôi thế nào? Phải làm sao anh mới chịu bỏ qua cho tôi?”

“Em nói xem?”

Dưới kỹ xảo trêu chọc của anh, từ trong ra ngoài của Chiêm Sắc đều run rẩy, thật lòng chịu không nổi, lý trí không ngừng tán loạn, nói chuyện tự nhiên cũng không còn cứng rắn, “Quyền Tứ gia, anh có ý gì? Anh là một nhân vật lớn nổi tiếng ở Thủ đô, đi đến đâu kêu mưa gọi gió đến đó, mà tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bình thường, nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, làm sao tôi có thể cố ý chọc giận anh. Đừng khi dễ tôi nữa… Được không!”

“Nhân vật nhỏ? Nhỏ sao, nhỏ cỡ nào?” Anh tỏ vẻ ác liệt chống tay lên nhìn cô một chút.

“Liên quan gì đến anh!”

Thốt lên câu này, ánh mắt anh tối đi, càng thêm trầm trọng. Thân thể hết sức khó chịu, Chiêm Sắc gấp đến độ trán đầy mồ hôi, cổ thiên nga trơn bóng nhẹ nhàng lắc lư, dưới ánh đèn tường lóe lên ánh sáng khác biệt, ngón tay bị kìm hãm bất đắc dĩ kéo ga trải giường, trong lòng đầy sợ hãi.

“Nói một lần nữa, hửm?”

“Không… Không nói…” 

Không phải cô muốn chịu thua người đàn ông xấu xa này, nhưng cô sợ nếu không chịu thua, bản thân cô sẽ làm ra chuyện gì đó mất mặt hơn nữa. Bởi vì, điều cô sợ không chỉ là hành vi vô lại của anh, mà còn sợ bản thân mình không thể thoát khỏi cám dỗ mà anh mang lại. Cảm giác đó rất kỳ lạ, như thể là bản năng đến từ cơ thể của cô, giống như người đàn ông này còn hiểu rõ thân thể cô hơn chính cô nữa, dường như chỉ có việc hòa hợp thành một thể với anh mới khiến cô thấy thỏa mãn, thậm chí như có một âm thanh vô sỉ trong đầu cô đang kêu gào, ham muốn nhiều hơn nữa.

“Vậy Chiêm Tiểu Yêu, có cam tâm tình nguyện gả cho anh hay không?”

Dường như anh không vội vàng, càng không có ý đi thẳng vào ý tưởng Hoàng Long, từ từ chơi đùa với cô.

“Không… Không gả!”

Có kiểu ép gả như vậy ư? Chiêm Sắc vừa ngạc nhiên vừa tức giận, lại không có cách nào đè nén lửa trong lòng.

“Không muốn? Vậy thì anh sẽ… “

Nói đến đây, anh lập tức bất động.

Khó chịu di chuyển, Chiêm Sắc cảm thấy mình giống như con cá nằm trên thớt của anh, “Anh sẽ làm gì?”

“A!” Khều nhẹ mũi cô một cái, anh hẹp hòi nhìn cô, “Em cảm thấy thế nào? Đi vào, hay thôi?”

“...”

“Gả hay không gả, Chiêm Tiểu Yêu.”

Khó chịu híp mắt lại, cô muốn hung hăng hét lên. Nhưng bất đắc dĩ, người đều đã rơi vào miệng hổ, huống chi cô thật lòng không chịu nổi khi anh vừa quen thuộc vừa kiên nhẫn trêu chọc như vậy. Lý trí vẫn ổn, nhưng dường như cơ thể hoàn toàn đặc biệt thoát khỏi sự kiểm soát của cô, dưới sự trêu chọc ác ý của anh, cô để lại trên ga trải giường một vệt ướt mất mặt.

Càng nghĩ càng tức giận, cô thực sự chỉ muốn giết chết anh.

“Họ Quyền, anh bắt nạt người quá đáng. Cho dù bây giờ tôi đồng ý, xong chuyện rồi cũng sẽ đổi ý.”

Anh rất có kiên nhẫn nói, “Em sẽ không.”

Chiêm Sắc thất bại không thôi, thở ra hơi nóng, “Anh cho rằng mình hiểu tôi tới mức nào?”

“Tất nhiên” Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt cô, hơi thở gần gũi lướt qua lông tơ nhỏ trên má cô, mang lại một loại mập mờ khó nói, “Chiêm Tiểu Yêu, anh cũng học tâm lý học, không chỉ vậy, mà còn là biết xem tướng… Anh còn biết, thời điểm em bị tiến vào, biểu tình rất mê người…”

“Họ Quyền… Anh… Vô sỉ!”

Cô biết người đàn ông thối này cố tình nói như vậy để làm cô xấu hổ, nhưng trong trạng thái này, cô muốn tìm một miếng đậu phụ đập đầu vào cũng không có cơ hội. Thật sự quá bất đắc dĩ, cô vẫn chỉ có một chiêu kia, hung hăng ngẩng đầu cắn bả vai anh. Dù biết không có bao nhiêu tác dụng, ít nhất cũng đủ trả thù một chút.

“Còn cắn? Em! Không thấy lão tử đang trọng thương sao?”

Dán chặt vào nhau, anh cười khẽ gầm nhẹ xong, lại như trừng phạt cọ xát trên người cô, đột nhiên có ý xấu lại gần hơn một chút, chậm rãi cọ qua cọ lại, khi gần khi xa, mỗi một cái đều đủ khiến cô thần trí bay xa, run lẩy bẩy, anh mới thu lại súng ống đã nghẹn đến phát nổ, không nhanh không chậm dỗ dành cô.

“Chiêm Tiểu Yêu, nhìn vào mắt anh.”

“...”

“Bây giờ anh đếm ngược từ 10, kết hôn hay không kết hôn? Không kết hôn, kết quả thì em biết rồi đấy... 10... “

“...”

“9...”

“...”

“8...”

“...”

“7... “

Lúc anh đếm gần đến năm, tâm trí Chiêm Sắc sắp tê dại, dưới tiết tấu chà xát của anh, khó chịu đến mức đầu ngón chân cuộn tròn thành một. Không thể chịu đựng nổi nữa, cô nhắm mắt lại, nghiến răng hết cỡ nói ra một từ.

“Gả!”

Ai ngờ khi cô nói, anh không chỉ không buông tha mà còn ra sức cọ xát nhiều hơn, “Nhìn thẳng mắt anh rồi nói.”

“... Anh, tên khốn khiếp!”

“Chiêm Tiểu Yêu, anh là Tứ ca của em.”

Tứ ca? Anh là Tứ ca của em… Tứ ca?

Bệnh thần kinh! Cho ra kết luận, Chiêm Sắc hít sâu một hơi, bất đắc dĩ mở mắt, đối diện với đôi mắt đen thâm thúy lại phức tạp của anh, chém đinh chặt sắt hét lên một tiếng, “Gả! Chiêm Sắc này nói luôn giữ lời.”

“Ngoan!”

Đôi mắt anh hơi tối lại, khó khăn chống lại hai cánh tay của mình. Lúc rời khỏi cô, anh không kìm được mà run rẩy, dừng lại hai giây mới nghiêng người nằm xuống. Thở dài một hơi, cánh tay choàng qua ôm cô lại.

“Em yên tâm… Tứ gia nói là làm. Chưa kết hôn thì sẽ không chạm vào em.”

Khốn kiếp!

Chiêm Sắc đẩy anh một cái, nhịn không được liền nổ tung. Như này mà gọi không động chạm sao? Chỗ nào cũng động qua còn nói không động? Trong lòng oán hận mắng chửi. Bất quá, cô cũng không phải mất hết lý trí mà phân tích. Anh ta có thể chịu đựng được việc không ăn cô vào những thời điểm như vậy, chứng minh rằng khả năng tâm lý của người đàn ông này là siêu cấp mạnh mẽ. Có thể nói, người đàn ông không đá bóng vào khung thành, trên thế giới này tuyệt đối còn khó tìm hơn một con ếch ba chân.

Tuy nhiên, những điều này cũng đủ để chứng minh sự ngoan tuyệt của anh – anh không chỉ tàn nhẫn với người khác, mà còn đủ tàn nhẫn đối với chính mình. Sẽ không dễ dàng dung túng bản thân.

Trong lòng suy nghĩ, cô nhịn không được nghiến răng lạnh nhạt.

“Rõ ràng chính là sói đuôi lớn, còn giả bộ quân tử.”

Cười nhẹ một tiếng, thân thể cứng rắn của anh thả lỏng, kéo cô lại, đặt cằm lên vai cô, tư thế của hai người giống như hai gốc dây leo đang kề sát vào nhau, khẽ hỏi, “Lớn không? Thích?”

“Vâng, so với một con lừa còn mạnh hơn, được chưa?”

Hung hăng đẩy một cái, chuyện cho tới bây giờ, Chiêm Sắc cũng cơ bản nhận mệnh.

Một mặt, Quyền Thiếu Hoàng nói đúng, cô đối với lời hứa của bản thân mình, luôn luôn tuân theo như một lý lẽ trong cuộc sống. Ở phương diện này khá giống với những người bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế điển hình. Nếu cô đã đáp ứng mà không làm được, bất kể là chuyện gì cũng sẽ cảm thấy không an tâm. Một mặt, đã đến mức độ này… Là một người phụ nữ, cô có thể làm gì khác? Mặc dù anh chưa thật sự làm gì cô, nhưng cô còn không biết xấu hổ mà đi tìm một người đàn ông khác sao?

Cô nghĩ, đời này của cô, thật sự không trốn được tên ác ma đáng sợ này…

Người đàn ông đáng sợ ấy vậy mà rất hiểu rõ cô. Còn cô thì hoàn toàn không nhìn thấu anh ta.

Nhận mệnh thì nhận mệnh, nhưng không có nghĩa là tối nay cô sẽ tiếp tục ở lại đây để bị tra tấn.

“Cút đi, tôi sẽ về phòng ngủ.”

“Tối nay ở lại đây với anh.”

“Không được, ảnh hưởng không tốt.”

“Lão tử không sợ.”

“… Tất nhiên là anh không sợ! Anh là đàn ông, ý tôi là ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của tôi.”

“Thế nào, lão tử ngủ với em, còn thiệt thòi cho em?”

“Vâng! Không có gì thiệt thòi. Quyền Tứ gia anh có tiền có thế, anh tuấn tiêu sái, anh muốn ngủ cùng tôi, tôi phải trở về đốt mấy nén hương, cảm tạ tổ tông Chiêm gia đã phù hộ, mộ phần bốc khói xanh. Nhưng bây giờ anh có thể cho tôi một chút tự do không? Tôi thật sự không muốn bị người ta nói ra nói vào, nói tôi trước tiên trèo lên giường Tứ gia anh, nên mới được anh nạp thiếp...”

“Xùy!!” Vỗ một cái vào mông cô, anh ôm cô trở về, dường như rất hưởng thụ niềm vui ôm ôm ấp ấp, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, động tác lười biếng, ngữ khí lại rất nghiêm túc: “Em là vợ của Tứ gia! Là duy nhất.”

“Hừ! Anh đã nói lời này với bao nhiêu người phụ nữ khác rồi? Quyền Tứ gia, mọi người đều là người trưởng thành, anh muốn lừa tôi không hiểu chuyện, còn giả vờ?”

Anh nhếch môi, qua thật lâu, một đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm, do dự chốc lát mới nhẹ giọng nói.

“Chiêm Tiểu Yêu, vẫn luôn chỉ có em.”

Luôn chỉ có cô?

Đối với lời giải thích không rõ đầu đuôi của anh, Chiêm Sắc cũng không để ý. Đàn ông mà, ai lại không nói những lời dễ nghe khi ở trên giường để dỗ dành phụ nữ? Nhưng cô cũng tin vào câu nói đó, không muốn gặng hỏi tới cùng. Có phần không tình nguyện muốn biết thực hư? Huống chi, nghĩ đến mục đích của anh muốn cưới cô chắc không đơn thuần như vậy. Hiện tại cô tạm thời cũng không muốn truy cứu vấn đề này, về sau mới chậm rãi tính sổ đi.

Điều hoà lại hơi thở, cô bất lực mềm xuống.

“Được! Chúng ta không nói chuyện đó nữa. Muộn rồi, tôi thực sự phải trở về phòng ngủ, ngày mai còn phải đi làm.”

Ánh mắt anh tỏa ra tia sáng lấp lánh, qua thật lâu ——

Mới chậm rãi buông eo cô ra, đôi mắt đen thâm thúy khó dò, “Chiêm Tiểu Yêu, thương lượng một chút, thứ bảy tuần sau tổ chức tiệc cưới.”

Cái gì, thứ bảy?

Lại một lần nữa bị sự chuyển biến bất ngờ làm cho hoảng hốt, Chiêm Sắc ngây ngẩn cả người.

Thành thật mà nói, mọi thứ thay đổi quá nhanh, nhanh đến nỗi cô hoàn toàn không thể chống đỡ. Trước khi đến đây ngày hôm nay, hai người đã đấu tới một mất một còn, cô chỉ hận không thể cắn chết anh, mà lúc này đây cô lại đồng ý gả cho anh. Cô cảm thấy như có một loại xã hội cũ trói buộc mình lên giàn hoa, không biết phải làm sao.

Nhưng.

Người đàn ông chết tiệt này, anh đang muốn cùng cô ‘thương lượng’ sao? Có chút nào giống như đang thương lượng không?

Nói là thương lượng, nhưng giọng điệu và thái độ của anh hoàn toàn không cho phép cự tuyệt, cường thế và bá đạo. Kỳ lạ hơn, anh thậm chí còn chọn sẵn ngày? Trừng mắt nhìn anh, cô nhíu mày, “Hỏi thật, nếu tôi không gả thì sao?”

Khoé môi anh hơi nhếch lên, cười xoay cằm cô lại, gương mặt tuấn tú ba phần hẹp hòi bảy phần không đứng đắn, từng câu từng chữ khàn khàn lạnh lẽo, nhưng lại nói hết sức rạo rực, “Thì lão tử sẽ làm cho em đồng ý mới thôi.”

“Nếu tôi lén lút chạy trốn? Không ở Thủ đô nữa, anh có thể làm gì tôi?”

“Trừ khi em chết.”

Khó chịu vỗ vỗ mặt cô, anh cắn răng nói từng chữ mang theo ngữ khí trầm thấp, thành công khiến Chiêm Sắc mười phần sợ hãi, “Cướp vợ! Anh không sợ người ta nói rằng Quyền Tứ gia đây lăn lộn kém ư?”

Hung hăng nhéo mặt cô một cái, giọng Quyền Thiếu Hoàng tiếp tục lạnh đi không ít.

“Bớt nói nhảm! Nghe rõ lời anh nói chưa? Thứ bảy tới, chuẩn bị một chút.”

Chịu không nổi nghiến răng, Chiêm Sắc hừ nhẹ một tiếng, “Biết rồi! Bạo chúa.”

“Bảo bối ngoan.” Anh hài lòng ôm lấy thân thể mềm mại của cô, sau đó đỡ cô dậy ôm lên đùi mình ngồi xuống, nghiêm túc thay cô mặc đồ ngủ và áo khoác, bộ dáng ôn nhu hệt như chưa từng có chuyện ép hôn, càng giống như anh đã quen với việc làm loại chuyện này, vừa thuần thục vừa dịu dàng.

“Đi ngủ đi! Tứ gia tôn trọng em.”

Tôn trọng cô?

Chiêm Sắc quả thực muốn ngửa mặt lên trời cười to, yêu nghiệt bụng đen này đã ép cô đến đường cùng, hiện tại anh còn ở đây nói đến chuyện tôn trọng với cô. Một đôi mắt nhuộm màu, cô trừng mắt trở lại, “Không dám tưởng tượng, anh khi không tôn trọng tôi sẽ trông như thế nào?”

Anh cười nhàn nhạt, vùi đầu vào cổ cô, không nhanh không chậm mà nói.

“Đừng trách lão tử không tôn trọng em, là em tự mình thấy gà hành sự? Hửm?”

“...”

Trong chữ “gà” mà anh kéo dài rất dài kia, người thông minh như Chiêm Tiểu Yêu sao lại nghe không hiểu cơ? Chỉ có điều, hảo nữ đấu không lại ác nam, cô cũng chỉ có thể xem như hoàn toàn nghe không hiểu gì, xuống giường xỏ dép lê liền chạy trốn khỏi hiện trường.

Đằng sau, anh bất thình lình nói một câu.

“Kỳ thật, lão tử cũng bị buộc đi vào khuôn khổ ——”

Này!

Sửng sốt gần hai giây, Chiêm Sắc liền hồi tưởng lại. Khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng, cô chậm rãi quay đầu lại, đối diện vài giây với ánh mắt hẹp dài của anh, sau đó nghiến răng nghiến lợi xông tới, nhất thời bộc phát nỗi uất ức cả đêm, vớ lấy tấm chăn trùm lên đầu anh, hung hăng đánh một trận thống khoái.

“Anh là cái đồ lưu manh thối!”

“Ha ha ha ——”

Trong chăn, có tiếng cười sảng khoái của người đàn ông.

Chiêm Sắc đánh mạnh, đánh đủ tàn nhẫn, đủ liều mạng.

Quyền Thiếu Hoàng cũng không phản kháng, để cô trút giận, chỉ liều mạng cười to.

Cuối cùng, Chiêm Sắc thở hổn hển, thực sự không thể đánh nữa, cơ bắp trên người anh không biết cái gì tạo thành, càng đánh tay cô càng đau. Tức giận buông tay ra, hừ lạnh một tiếng, cô quay đầu ra khỏi phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện