Edit: Li

Beta: Kim

Cô trằn trọc trở mình, suy nghĩ không ra.

Trong lúc mê man ngủ thiếp đi, trong mộng lại giống như có một tấm lưới, mà cô bị người ta trói ở giữa, làm thế nào cũng không giãy giụa được, cô muốn hét cũng không lên tiếng được, muốn động cũng không thể động. Cô tự nhủ trong giấc mơ mình, đừng sợ, nhất định là bị quỷ áp giường. Dù biết đó chỉ là một giấc mộng, nhưng không có cách nào để tỉnh lại.

Cốc —— cốc ——

Một tiếng gõ cửa cứu cô khỏi cơn ác mộng kia.

Người bên ngoài tính khí rất tốt, gõ cửa cũng rất lịch sự, gõ khoảng mười lần thấy cô ấy vẫn chưa có động tĩnh mới bắt đầu khẩn trương tăng thêm âm thanh.

Hơi kinh ngạc, cô hoàn toàn giật mình tỉnh lại.

Lau mồ hôi lạnh trên trán, cô lên tiếng hỏi là ai. Khi nghe thấy tiếng Thiết Thủ, cô thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy ra mở cửa. Thiết Thủ bên ngoài cửa ăn mặc chỉnh tề, rõ ràng là chưa đi ngủ. Cô cau mày khó hiểu.

“Thủ ca, hơn nửa đêm….. Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Phụ nữ mới thức dậy, giọng nói hơi lười biếng pha nét quyến rũ, hô hấp nhàn nhạt, eo nhỏ mảnh mai một tay có thể ôm hết, da thịt trên khuôn mặt trắng mịn trong suốt như một mảnh sứ trắng trong trẻo. Thiết Thủ trong lòng hơi cứng lại, không dám nhìn thẳng nữa, hơi rũ mắt xuống.

“Tứ gia bị bệnh.”

“Bị bệnh? Bệnh gì?”

“Sốt.”

Híp mắt, Chiêm Sắc im lặng, “Không tìm Lãnh Huyết xem sao?”

“Đã xem qua.” Thiết Thủ nói chuyện tương đối đơn giản và trực tiếp, “Tứ gia trong lúc mơ hồ luôn gọi tên cô.”

A! Không phải chứ? Bệnh thật hay bệnh giả đây?

Thành thật mà nói, Chiêm Sắc có chút không quá tin tưởng. Chưa nhắc đến thân thể của người đàn ông sắt thép cứng rắn kia, nghĩ đến thức ăn hằng ngày anh kén chọn bắt bẻ đủ thứ, phô trương có thể so sánh với Khang Hi gia, hưởng thụ vật chất chỉ hơn chứ không kém Càn Long gia, có lý do gì mà sinh bệnh?

Chẳng lẽ bởi vì dầm mưa?

Nhìn khuôn mặt nặng nề của Thiết Thủ, Chiêm Sắc biết rằng anh không phải là một người nói dối.

Vậy, họ Quyền kia thực sự bị bệnh?

Không đúng, anh ta bị bệnh thì liên quan cái rắm gì tới cô!

Cũng không đúng, chuyện hôm nay dầm mưa, nói cho cùng cũng là cô gây ra, không đi qua xem, dường như có chút không đúng cho lắm?

Tìm đủ mọi lý do để phủ định chính mình, cuối cùng cô vẫn thuyết phục bản thân, đi theo Thiết Thủ.

Phòng khách cách phòng ngủ chính không xa, dọc theo đường đi cô thỉnh thoảng nói chuyện qua loa để thăm dò Thiết Thủ, muốn từ miệng anh ta biết một số chuyện mà mình tò mò. Nhưng hỏi tới hỏi lui, cô chỉ có thể bất đắc dĩ cảm thán. Muốn từ miệng Thiết Thủ biết chuyện gì, căn bản là điều không thể.

Đương nhiên, cô không biết, rất nhiều người bên ngoài chỉ biết Thiết Thủ là đại tổng quản tư nhân của Quyền Tứ gia, mọi việc trong ngoài đều do anh quản lý. Nhiều người không biết rằng anh còn là một người lính chuyên nghiệp thực sự, cũng là một sĩ quan thiếu tá, tư chất quân nhân được đặt hàng đầu trong ZMI. Nếu không, Quyền Tứ gia cũng sẽ không để anh đi theo mình mỗi ngày.

Anh quen thuộc thẩm vấn, làm sao có thể để lộ nửa chút gió đây?

Thấy khuôn mặt không chút biểu tình gì của anh ta, Chiêm Sắc thở dài, “Thủ ca…..”

“Ừ?”

“Quyền Tứ gia thật sự trong lúc mơ hồ gọi tên tôi à?”

“Ừ.”

“Ồ, khi anh nói chuyện có thể nói thêm mấy chữ được không?”

“Được rồi.”

Trợn trắng mắt, Chiêm Sắc cảm thấy người đàn ông này quá thú vị, không khỏi lại gần hơn một chút, “Có tiền đồ phát triển, từ một chữ biến thành hai chữ. Thật đúng là anh. Thủ ca, có thể nói ba chữ không?”

Thân hình mềm mại của cô dán sát vào, một hương vị nữ tính xông thẳng vào chóp mũi, mặt đồng chí Thiết Thủ đỏ lên. Đặc biệt là khi nghĩ đến chuyện mình làm buổi tối, trong đầu mỗi lần đều là dáng vẻ của cô, càng không thoải mái lùi ra hai bước, biểu tình trên mặt cổ quái lại không được tự nhiên.

“Sắp đến rồi.”

Quả nhiên là ba chữ, Chiêm Sắc cười cười, “A, anh thật thú vị!”

Con ngươi trầm xuống, Thiết Thủ mặt không chút thay đổi nói, “Vào đi thôi.”

Quay đầu lại, Chiêm Sắc xuyên qua cửa phòng không đóng kín, nhìn thấy Quyền Thiếu Hoàng nằm trên giường. Cả người anh được che kín bởi một tấm chăn dày, để lộ ra một cái đầu lớn. Hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt trông hơi đỏ, người cũng có chút tiều tuỵ.

Bất quá, cởi bỏ sự ngang ngược và kiêu ngạo, ngông cuồng và bướng bỉnh, vẫn không làm ảnh hưởng đến khí chất vô song của Quyền Tứ gia như cũ. Chỉ sợ dù có bệnh tật nằm trên giường vẫn hấp dẫn vạn người si mê.

Mím môi, Chiêm Sắc đi tới, chạm vào trán anh thăm dò.

Sờ một cái, quả nhiên nóng đến dọa người.

Xác định anh cũng không giả vờ, trái tim cô lại mềm xuống một chút, nhìn về phía Lãnh Huyết bên cạnh, “Huyết ca, anh ấy thế nào rồi?”

Khuôn mặt Lãnh Huyết nghiêm túc, lắc nhiệt kế trong tay, “Dầm mưa nên bị sốt, tôi vừa cho ngài ấy uống thuốc.”

“À, khi nào mới có thể hạ sốt?”

“Không rõ. Ngủ một giấc, sáng mai hẳn là tốt rồi.”

Lại nhẹ nhàng “à” một tiếng, Chiêm Sắc hiểu rõ gật đầu, ngồi ở trên ghế bên giường, ánh mắt rơi vào khuôn mặt Quyền Thiếu Hoàng. Anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, so với thời điểm vừa ngang ngược vừa hung hăng bình thường thì đẹp hơn nhiều.

Thấy anh ngủ thiếp đi, cũng không có cách nào để thăm hỏi, cô thở dài trong lòng rồi đứng lên.

“Vậy, tôi đi về ngủ trước, để anh ấy nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”

“Khụ —— khụ ——”

Không ngờ, cô vừa dứt lời, người đàn ông đang ngủ thiếp đi liền ho khan tỉnh lại.

Nhìn qua, khóe mắt Lãnh Huyết co rút mãnh liệt, quan tâm cúi người xuống, “Lão đại, khá hơn chút nào chưa?”

Híp nửa mắt, Quyền Thiếu Hoàng khoát khoát tay với Lãnh Huyết, “Cậu đi xuống đi.”

“Được rồi, ngài nghỉ ngơi cho khoẻ.”

Lãnh Huyết mím chặt môi, trong lòng đè nén, chậm rãi lui ra ngoài.

Thiết Thủ đứng ở cửa, ánh mắt ảm đạm nhìn lướt qua, trì hoãn đóng cửa phòng lại cho hai người bọn họ.

Không còn người ngoài, Quyền Tứ gia híp mắt, vươn tay về phía Chiêm Sắc.

“Lại đây, Chiêm Tiểu Yêu.”

Nghe giọng khàn khàn của anh nhiễm giọng mũi dày đặc, Chiêm Sắc nhìn anh một cái, không nhúc nhích, “Anh muốn uống nước không?”

“Anh nói em qua đây.”

Thấy anh nhìn mình chằm chằm, ánh mắt có chút buồn bực, ít đi phần sắc bén. Chiêm Sắc nhìn anh chậm rãi đi qua, ngồi xuống bên giường cách vị trí của anh tương đối xa, “Có chuyện gì anh cứ nói đi, tôi có thể nghe được.”

“Chiêm Tiểu Yêu.”

Rầu rĩ gọi cô một tiếng, Chiêm Sắc chờ nửa ngày cũng không thấy anh nói tiếp.

Bất đắc dĩ thở dài, nhìn Quyền Thiếu Hoàng bị bệnh, thấy đôi mắt đỏ bừng của anh, bộ dáng như muốn chết đi sống lại, Chiêm Sắc dù có ghét thế nào đi nữa cũng không nói nên lời, hoặc nói theo cách khác, chính là cô cũng không biết nên nói gì. Dù sao quan hệ của hai người, bây giờ cũng không rõ ràng, món nợ mà cô nợ anh, cả đời cũng không trả hết.

“Chiêm Tiểu Yêu.”

Khi anh gọi đến tiếng thứ ba, Chiêm Sắc hơi hoà hoãn, hướng anh chớp mắt một chút.

“Đáng đời! Hiện tại đã biết ác giả ác báo chưa?”

“Lại đây một chút!”

Nhìn vẻ mặt bất mãn của người đàn ông, trong lòng Chiêm Sắc rõ ràng, anh đang chờ cô tới an ủi anh.

Nếu ngay cả điều này mà cô cũng không nhìn ra được, thật uổng công cô đã học tâm lý học mấy năm qua. Tính cách của đàn ông là như vậy, đặc biệt là những người có khuynh hướng chủ nghĩa đàn ông như Quyền Thiếu Hoàng. Anh sẽ không dễ dàng nhượng bộ, chỉ thích điều khiển phụ nữ. Thỉnh thoảng anh sẵn sàng dính người, không nhất thiết phải vì tình yêu, còn có thể vì lòng chinh phục.

Nhưng đối phó với anh, một khi cự tuyệt, sẽ chỉ làm cho anh trở nên đáng sợ hơn.

Nhưng nếu như không cự tuyệt – không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?

Nghĩ trái nghĩ phải, cô cũng không nghĩ ra biện pháp đối phó, rốt cuộc vẫn mềm lòng, “Tôi nói rồi, tôi ngồi đây cũng nghe thấy, anh có phân phó gì thì nói. Nếu không, tôi rót cho anh chút nước?”

“Không cần.”

“Vậy rốt cuộc anh muốn cái gì?”

Người đàn ông híp mắt, giọng khàn khàn, “Anh đau đầu, em qua xoa bóp.”

Chiêm Sắc nói không nên lời, người đàn ông này nói chuyện, mỗi câu vĩnh viễn đều mang theo sắc thái mệnh lệnh. Trong lòng ấm ức, vốn không muốn phản ứng với anh, nhưng nghĩ lại anh hiếm khi bị bệnh, hiếm khi hạ mình xuống nói đau đầu….. Trong lúc bị bệnh như vậy, là khoảng thời gian phòng thủ tâm lý của một người yếu nhất. Nên nhân cơ hội này mà hỏi anh vài câu hay không?

Đúng, cứ làm như vậy đi.

Cơ hội không thể bỏ lỡ, mất là đáng tiếc.

Suy nghĩ vòng vo mấy vòng, sắc mặt của cô khá hơn một chút, cơ thể nhích về phía anh. Hai tay tiến lại gần, đặt lên thái dương của anh rồi nhẹ nhàng xoa bóp, cho đến khi anh thoải mái nheo mắt lại, hưởng thụ mà hừ nhẹ, cô cẩn thận kiểm soát lực độ, không nhanh không chậm mà hỏi.

“Thấy đỡ chút nào không?”

“Ừ.”

“Quyền Tứ gia, tôi có mấy câu muốn hỏi anh. Chúng ta bình tĩnh nói chuyện được chứ?”

“Được!”

Âm cuối còn chưa dứt, Quyền Thiếu Hoàng túm lấy bàn tay nhỏ bé đặt trên thái dương. Bàn tay đó thật mềm mại, mềm đến nỗi khiến trái tim anh như muốn run lên. Đuôi lông mày khẽ nhướng, anh đùa giỡn dùng sức kéo xuống!

Chiêm Sắc không nghĩ tới anh lại có động tác như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng theo lực đạo kia liền ngã xuống nằm trên người anh.

“Họ Quyền, anh đang làm gì vậy?”

Đuôi mắt hẹp dài của người đàn ông cong lên, liếc nhìn cô một cái, kéo cô vào chăn, ấn cơ thể cô dán vào người mình, người anh chỉ mặc một chiếc quần nhỏ hình viên đạn che chắn điểm chính trên người, nhỏ giọng trêu ghẹo nói, “Nằm trong lòng anh, hai chúng ta dính chung một chỗ, em từ từ hỏi.”

Dính chung một chỗ? Không ngờ người này đang bệnh mà cũng lưu manh như vậy.

Trên mặt đầy ngượng ngùng, tiếp xúc với thân hình lõa thể của đàn ông, Chiêm Sắc trong lòng hoảng loạn, vội vàng đẩy anh ra.

“…… Anh là tên khốn khiếp, anh đùa giỡn tôi?”

Oán hận mắng xong, cô liền muốn vén chăn lên, bất đắc dĩ chủ quyền rơi vào tay giặc, cả người cô đã bị anh gói lại như bánh chưng, chăn quấn trên người giãy cũng không thoát được thì thôi đi. Anh còn xoay người lại nhào lên người cô, thân thể nóng bỏng càng đem cô gắt gao đè dưới thân, cúi đầu cọ cọ trán với cô, trong giọng nói mang theo một loại mị hoặc nam tính.

“Chiêm Tiểu Yêu, em không cảm thấy sao, thực sự đang bị sốt. Nóng chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện