Edit: Ciara

Beta: Kim

Quả nhiên có thể dùng nước mắt để tranh đấu quyền lợi? Nức nở một chút, trên mặt Chiêm Sắc đẫm nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn anh. Suy nghĩ, cô lại nức nở nói, “Nhưng anh không được ép buộc tôi.”

Nhìn cô nước mắt lưng tròng, trong lòng Quyền Tứ Gia bực bội vô cùng.

Giơ bàn tay to lớn lên, anh dùng sức xoa xoa đỉnh đầu cô, bộ dáng như xoa tiểu miêu tiểu cẩu, “Lão tử cũng không ngốc? Em đồng ý thì anh đâu đến nỗi ép em?”

“Tôi nói, anh không thể ép tôi đồng ý. Tôi sẽ suy xét.”

“Thật sự?”

“Thật. Còn nữa, anh phải hứa không được chơi trò lưu manh!”

Nhìn bộ dáng cô nức nở đau lòng, Quyền Thiếu Hoàng dở khóc dở cười, hóa ra cô tức giận với anh là vì vấn đề nữ quyền? Cúi đầu xuống, anh búng nhẹ vào mũi cô, “Như này không tính là lưu manh nhỉ?”

Nghĩ đến vừa rồi bị anh tránh nụ hôn kia, trong lòng Chiêm Sắc bực bội, “Không cho chạm vào tôi!”

Mặt trầm xuống, người đàn ông gầm nhẹ, “Hiện tại em quý giá, lão tử chạm vào cũng không được?”

Tú tài gặp được binh*, có lý nói không rõ… Đây là cảm giác của Chiêm Sắc lúc này.

(*秀才遇到兵,有理说不清” đây là câu đầy đủ hơn, hán việt là “Tú tài ngộ đáo binh, hữu lí thuyết bất thanh”. Tú tài là những người chỉ những người đọc sách,”binh” chỉ những người chưa từng học, có thể không biết nhân vật lớn,…)

Hai người nói chuyện với hai ý tưởng hoàn toàn khác nhau, cảm giác đều là ông nói gà bà nói vịt. Gặp phải người đàn ông theo chủ nghĩa đàn ông, thật sự làm cô cảm thấy không chịu nổi. Quyền Thiếu Hoàng không phải không tốt, người đàn ông có thể sắp xếp tốt mọi thứ cho phụ nữ không nhiều. Nhưng anh thật sự không hiểu phụ nữ, không hiểu tâm lý phụ nữ.

Suy nghĩ đến tận đây, nỗi bực bội trong lòng cô lại trào dâng.

Suy nghĩ một hồi, cô cắn chặt môi, nhìn mái tóc ướt đẫm và khuôn mặt tuấn tú, cương nghị của người đàn ông, đầu óc vừa chuyển, cô đột nhiên hỏi, “Quyền Thiếu Hoàng, anh đã từng yêu chưa?”

Ánh mắt tối sầm lại, người đàn ông nhìn cô, trầm mặc.

Qua một lúc sau.

Ngay khi cô nghĩ anh sẽ không trả lời, lại nghe thấy anh thấp giọng “xùy” một tiếng, lười biếng đáp, “Vô nghĩa, nhớ năm đó lão tử chính là vạn người mê. Sao có thể chưa từng yêu đương?”

“Ồ, thật luôn? Yêu đương như nào?” Lời nói của Chiêm Sắc đơn thuần chỉ vì tò mò.

Nhướng mày, ánh mắt người đàn ông tinh nghịch nhìn cô chằm chằm, nhân tiện bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nghiêm nghị nói, “Để viết thư tình cho lão tử, một số lượng lớn các nhà văn nữ trẻ tuổi mọc lên ở Thủ đô chỉ trong một năm. Hơn nữa, về cơ bản tất cả đều gia nhập vào hội hâm mộ.”

Vèo!

Đảo mắt một cách rõ ràng, Chiêm Sắc thật sự không nhịn được, mỉm cười thật tươi——

Nụ cười tan biến tất cả ân oán, hai oan gia lại thoải mái hơn.

Thiết Thủ ở phía trước vẫn luôn trầm mặc, sắc mặt căng thẳng cũng buông lỏng ra.

Đến biệt thự Cẩm Sơn, hai con người ướt như chuột lột vừa bước xuống xe, cậu nhóc Quyền Thập Tam liền từ nhà chính chạy ra, đứng dưới mái hiên hứng những giọt mưa, nhóc vẫy tay, hét lên với Chiêm Sắc trong màn mưa bụi.

“Mẹ ——!”

“A a a, mẹ, rốt cuộc mẹ cũng đến rồi!”

“Thập Tam, trời mưa, đừng tới đây.”

Chiêm Sắc nói xong, cảm kích nhìn sang bàn tay Thiết Thủ đang cầm ô cho cô, “Cảm ơn anh.”

“Không cần.” Mặt Thiết Thủ nghiêm nghị, không cảm xúc.

Ngượng ngùng thu lại khăn lông ướt trên người, Chiêm Sắc vừa đi lại gần liền thấy khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Quyền Thập Tam, cậu bé thè lưỡi tinh nghịch, dáng vẻ nhìn qua như vừa mới tham gia môn thể thao nào đó. Nghĩ đến cậu còn nhỏ, Chiêm Sắc không khỏi có chút đau lòng, thương tiếc sờ đầu cậu.

“Thập Tam, muộn rồi sao con còn chưa ngủ?”

“Ba nói đi đón mẹ, con lập tức không ngủ được, chờ mẹ suốt.”

Mặc kệ Quyền Thập Tam hiểu chuyện thế nào, trưởng thành thế nào, nhưng trẻ con chính là trẻ con. Theo Chiêm Sắc vào phòng, cậu nhóc Quyền Thập Tam cứ chạy xung quanh cô, bộ dáng vui sướng, vừa thấy chính là vui vẻ đến không ngừng được.

Nhìn tiểu Thập Tam, sự tức giận trong lòng Chiêm Sắc đều tiêu tán.

Thực ra, những lời nói vừa nãy của cô không phải là làm ra vẻ. Nếu Quyền Thiếu Hoàng không độc đoán, ép buộc, áp bức cô như vậy. Nếu như anh không có quyền thế, không mạnh mẽ, không khó đoán như vậy… Ừ, bỏ qua một vạn yếu tố khiến người ta chán ghét, cô cảm thấy việc làm mẹ của cậu bé thông minh tiểu Thập Tam cũng không khó tiếp nhận như trong tưởng tượng.

“Mẹ!”

Lại là một tiếng trẻ con dễ nghe nhẹ nhàng gọi, tiểu Thập Tam đưa khăn lông cho cô, “Buổi tối mẹ có thể ngủ cùng con không? Kể chuyện cổ tích! Lần trước mẹ nói bộ truyện…. Con chưa nghe xong đâu.”

“Được!” Chiêm Sắc nháy mắt với cậu.

Vỗ đầu tiểu quỷ nhỏ, sắc mặt Quyền Tứ gia không quá tốt, “Nhanh đi ngủ, mẹ con còn chưa tắm rửa thay quần áo.”

Mẹ con? Nhìn người đàn ông xấu xa nói nghiêm túc như thật, Chiêm Sắc nhịn không được muốn nổi điên. Phía trước vừa nói không hề áp bức cô, quay gót chân liền quên mất. Người ở dưới mái hiên, hiện tại cô không thể không cúi đầu. Nếu chọc giận bạo quân, không biết sẽ có kết quả như thế nào.

Trong lòng suy nghĩ như vậy, cô cười như không cười nhìn anh, cười đến hết sức khách khí.

“Quyền Tứ gia, anh xử lý trước một chút đi. Không cần phải lo lắng cho tôi…. Tôi tự mình làm, Thập Tam sẽ ở cùng tôi.”

“Được rồi, tốt….”

Âm thanh hoan hô vui mừng của tiểu Thập Tam vang lên, Ngũ thiếu Quyền gia Quyền Thiếu Đằng bước xuống từ lối hành lang, đứng ở giữa cầu thang xoắn ốc, anh lười biếng chống khuỷu tay ở tay vịn, miệng huýt sáo, khuôn mặt tuấn lãng, nụ cười hết sức yêu nghiệt.

“Một đóa phù dung ướt nước nhỉ, quả nhiên nghiêng nước nghiêng thành, đẹp không tả xiết!”

Chiêm Sắc nổi da gà khắp người.

Nhìn khuôn mặt âm u của Quyền Thiếu Hoàng, cô rũ mắt xuống, lần nữa thu lại khăn lông ướt trên người, lôi kéo tiểu Thập Tam.

“Đi nào, Thập Tam, con đưa dì đi.”

Bỏ qua khuôn mặt muốn ăn thịt người của anh trai, Quyền Thiếu Đằng sờ khuyên tai đính kim cương, khí phách hăng hái từng bước một xuống cầu thang, tư thế tao nhã cao quý, ngang tàng phóng túng, “Này, tiểu mỹ nhân đến phòng tắm của tôi đi. Bản công tử phục vụ hạng nhất, trình độ chuyên nghiệp… Chất lượng siêu cấp tuyệt vời?”

“Quyền lão Ngũ! Cút mau.” Quả nhiên, Quyền Tứ gia không chịu đựng được nữa, đuôi mắt quét qua một tia lãnh lẽo hung ác nham hiểm.

Quyền Thiếu Đằng bất đắc dĩ buông tay, “Anh, tình yêu đích thực của em tới, anh bảo em cút đi —không phải anh quá vô nhân đạo sao?”

“Cậu dám hỗn láo lần nữa, lão tử thật sự sẽ cho cậu biết thế nào là vô nhân tính.”

Giọng nói lạnh lùng, thành công khiến sống lưng Quyền Thiếu Đằng lạnh toát. Sau đó, anh ta “vèo” một tiếng, lại không nhịn được cười, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quyền Thiếu Hoàng, cười đáp: “Cha mẹ ở trên trời có thiêng, nghe anh nói những lời bất hiếu như vậy, phải khóc đến sống lại.”

Nói xong ý tứ của mình, anh ta nhướng mày, đi tới nắm lấy bả vai Chiêm Sắc, cúi đầu thấp giọng nói.

“Chiêm tỷ tỷ, chúng ta đi. Lần trước chính chị thất hứa mà?! Chúng ta…. Chuyện ấy còn chưa xong đâu. Buổi tối hôm nay, hai chúng ta nói một chút?!”

Trời! Chuyện gì xảy ra thế này?

Cánh tay bị Quyền Thiếu Hoàng gắt gao kéo, bả vai lại bị Quyền Thiếu Đằng ôm, hai anh em chiến tranh nổi lên bốn phía, xấu hổ đến mức Chiêm Sắc hận không thể chui xuống đất. Đương nhiên, cô không tin mị lực của bản thân đột nhiên tăng lên, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Cô biết hai anh em này đang đại chiến. Nhưng có thể không dính líu đến cô được không?

Khụ!

Hắng giọng một cái, cô nhíu mày, “Tứ gia, Ngũ gia…. Tôi muốn đi cùng Thập Tam.”

Vừa nghe được điều này, người còn chưa bị cướp vị trí, tiểu Thập Tam ngay lập tức vui mừng.

Đầu nhỏ vội vàng từ bên chân cô ngoi ra ngoài, chớp đôi mắt to đen láy trong sáng ngây thơ, nắm lấy hai chân của Chiêm Sắc, tuyên bố chủ quyền, “Chú Ngũ, ba, mọi người nghe thấy chưa. Mẹ muốn đi cùng con…”

Quyền Thiếu Đằng bật cười búng trán cậu, “Tiểu quỷ nhỏ, nhanh như vậy đã quên chú Ngũ tốt rồi?”

“Ai nói con quên?”

“Không phải nói muốn báo đáp chú Ngũ sao? Báo đáp thế nào?”

Nhíu mày, Thập Tam bĩu môi nhìn Chiêm Sắc, lại nhìn Quyền Thiếu Đằng, không tình nguyện nói, “Vậy được rồi. Chú Ngũ, nếu ngày mai chú đưa con đi bắn bia, không đúng, ba lần đi bắn bia. Tối nay con sẽ nhường mẹ ngủ với chú Ngũ.”

Quác quác ——

Trên đỉnh đầu, phảng phất có quạ đen bay qua.

Trẻ con nói chuyện không kiêng kị, trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ.

Quyền Thiếu Đằng cười ha ha, nói trẻ con có thể sửa đổi.

Chiêm Sắc không biết nên dùng biểu cảm gì để giảm bớt sự xấu hổ này, có chút dở khóc dở cười.

Mà khuôn mặt lạnh lùng của Quyền Thiếu Hoàng đã đen thành than. Không nói hai lời liền trực tiếp nắm cổ áo Quyền Thập Tam, xách lên giống như xách gà con, ném cho Thiết Thủ ở bên cạnh, “Ném con thỏ nhỏ ăn cây táo rào cây sung này lên trên tầng cho tôi. Nhốt lại!”

“Á! Đừng mà ——”

Thân thể nhỏ bị Thiết Thủ ôm vào ngực, Quyền Thập Tam nhìn mẹ càng ngày càng xa, thất thanh kêu: “Ba, Thập Tam oan uổng, Thập Tam thích nhất là bắn bia… Ba cho con đi bắn bia. Con cũng có thể nhường mẹ ngủ với ba…. Ôi, con hy sinh lớn như vậy…….”

Sắc mặt Quyền Thiếu Hoàng gần như tái mét vì tức giận. Cho đến khi giọng nói của Thập Tam biến mất ở cầu thang, anh mới âm u quét về phía Quyền Thiếu Đằng.

“Lão Ngũ, cậu đưa Thập Tam đi bắn bia?”

“Đúng vậy, vui đùa một chút!”

“Làm bừa! Người còn không cao bằng súng, cậu đừng nóng vội hỏng việc.”

Vô tội chớp mắt, Quyền Thiếu Đằng không chút để ý cười cười, “Này! Lão Tứ, ai bảo anh mỗi ngày đều bá chiếm tình yêu đích thực của em không tha?! Kỳ thật, so với súng, em càng thích người đẹp hơn. Nếu không anh để Chiêm tỷ tỷ đi với em, em sẽ không làm bậy?”

“Quyền Thiếu Đằng!”

Lúc này, ngay cả lão Ngũ cũng không gọi nữa, sắc mặt Quyền Thiếu Hoàng đã âm u đến cực điểm, “Có phải cậu cũng muốn bị ném ra ngoài không?”

A! Quyền Ngũ công tử tà mị cười, sờ khuyên tai kim cương sáng lóe trên tai, tươi cười hết sức vui mừng, “Thật muốn ném ra ngoài, em đây liền cảm ơn anh. Nếu anh không quản em, em còn không biết có bao nhiêu phong lưu tiêu sái đâu? Đúng không, tình yêu đích thực của tôi….”

Da đầu Chiêm Sắc tê dại, cơ thể ướt đẫm, khó chịu muốn chết.

“Tôi nói này, hai người có thể làm ơn buông tay ra trước không? Tôi muốn đi tắm nước nóng!”

Hai anh em liếc mắt nhau một cái, không hẹn mà cùng buông tay. Sắc mặt Quyền Thiếu Hoàng không giận mà phân phó người đưa Chiêm Sắc lên tầng tắm rửa thay quần áo, sau đó nặng nề cười như không cười vỗ vỗ Quyền Thiếu Đằng, “Lão Ngũ, cậu vào thư phòng chờ anh.”

Ủa, đây là muốn tìm mình đàm phán?

Quyền Thiếu Đằng sờ cái mũi thẳng tắp của mình, cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện