Edit: tuyetdynh2705

Beta: Kim

Cô dâu mới của Thái tử Quyền gia? Lực sát thương của mấy chữ này cực lớn, không chỉ có Chiêm Sắc đứng hình, mà Ellen đang vui mừng cũng ngây ngẩn cả người.

Tại sao Chiêm Sắc lại sửng sốt? Một bên, rõ ràng bát tự vẫn chưa đưa ra, ít ra thì phía bên cô vẫn chưa tiết lộ chuyện này ra bên ngoài. Thế thì tại sao người đàn ông tên Nghiêm Chiến này biết được? Bên cạnh đó, anh ta còn nhận tin tức cực kỳ nhanh, như vậy còn không đủ chứng minh mối quan hệ không hề đơn giản giữa anh ta và nhà họ Quyền sao? Nếu đã vậy, lòng hoài nghi vừa rồi của cô lập tức lật đổ. Bức họa mà cô phỏng đoán, càng không có khả năng là anh ta?

Nhưng tại sao Ellen lại sửng sốt? Đương nhiên là bởi vì những ý nghĩa trên mặt chữ.

Miệng cười nửa ngày mà vẫn chưa nhúc nhích, một lúc lâu sau Ellen mới nhận thức được, trừng mắt thật to nhìn Chiêm Sắc. Đôi môi nhỏ nhắn thoa son đỏ nhếch lên một cách triệt để, hướng về phía cô như Columbus phát hiện ra Châu Mỹ.

“Ờ, tớ hiểu rồi. Tiểu Chiêm… Hóa ra cậu chính là con hồ ly tinh kia?”

Hồ ly tinh?

Trong cùng một ngày nghe được kiểu xưng hô như thế hai lần, trong lòng Chiêm Sắc khá khó chịu.

Cô không có chứng ngược thân bẩm sinh, bất luận đối phương có phải Ellen hay không thì lúc này cũng khó bày ra sắc mặt tốt được. Đôi mi thanh tú khép lại, ánh mắt cũng dần trầm xuống, lạnh như băng liếc nhìn, “Ellen, ý cậu là sao?”

“À, ờm, ối chà chà—— nhìn cái miệng thối của tớ kìa!” Ra sức vỗ vào mồm của mình, vẹt lớn Ellen vẫn luôn trong trạng thái luống cuống. Cũng không biết là bởi vì quá sợ hãi hay là cô quá mức không tim không phổi nữa. Miệng không ngừng toe toét nở nụ cười, đã thế còn vòng tay qua vỗ vai Chiêm Sắc vài cái.

“Ha ha ha ha ha, cậu quá xuất sắc rồi. Tiểu Chiêm, Ngải gia quả nhiên là không giới thiệu rõ ràng với cậu.”

Cái gì và cái gì chứ?

Nhìn bộ dạng thất thường này, lại nhìn dưới ánh đèn lưu ly cỡ đại, mái tóc đầy màu sắc như con vẹt càng thêm phô trương, Chiêm Sắc hoàn toàn không biết cô gái này đang giở trò quỷ gì.

Nháy mắt với cô vài cái, một giây sau Ellen nhấp môi cười vui vẻ.

“Tiểu Chiêm, Ngải gia họ Ngải.”

Ngu xuẩn.

Ellen không phải họ Ngải, vậy cô họ gì?

Chiêm Sắc không thể giải thích được chuyện này, mặt cô lạnh không còn chút hơi ấm. Còn Nghiêm Chiến phía bên cạnh vẫn giữ ý cười lạnh lẽo, anh ta cũng không hề chen miệng vào chuyện giữa hai người bọn cô. Nhưng từ thần thái anh ta nhìn qua, hiển nhiên anh ta cũng hiểu được chuyện này.

Ba người trong cuộc, chỉ có riêng mỗi cô là không hiểu chuyện gì.

Ellen vỗ vai cô rồi cười haha vài tiếng, vuốt vuốt tóc mình rồi nói một câu tựa như sét đánh.

“Tiểu Chiêm à, tớ chính là em gái của Ngải Mộ Nhiên, Ngải Di Nhiên. Ellen là tên tiếng anh của tớ.”

Lộp bộp——

Em gái Ngải Mộ Nhiên.

Giống mấy năm trước, Chiêm Sắc cũng chỉ biết gọi cô ấy là Ellen, cũng chưa từng hỏi tên thật.

Vậy mà bây giờ… Tâm trạng của cô trong nháy mắt đã chìm xuống.

Thời thế dễ dời, lòng người khó đoán.

Trong lòng cô nhất thời gõ lên hồi chuông cảnh báo, nhưng ánh mắt của cô lại càng bình tĩnh. Người phụ nữ thông minh chính là người biết lúc nào nên hỏi và lúc nào không nên hỏi. Chiêm Sắc không thể nghi ngờ là một cô gái thông minh. Nhìn điệu bộ hớn hở của Ellen, cô cũng không vội vã đáp lời hay hỏi nghi hoặc trong lòng, mà chờ cô ấy tiếp tục mở miệng.

“Tiểu Chiêm, cô gái kiêu ngạo nhà tớ, hai ngày nay cứ như phát điên vậy, mỗi ngày về nhà đều khóc lóc kể lể. Phiền chết đi được, chị ta nói là có một con hồ ly tinh ở chỗ làm cướp mất Quyền Tứ gia đi rồi, còn sắp kết hôn. Mộng tưởng suốt mấy chục năm của chị ta đều đã tan nát. Chậc chậc, Ngải gia thật cảm thấy kỳ lạ, chị ta hiện tại còn chưa đến ba mươi tuổi nữa, lấy đâu ra mấy chục năm? Ai da, Tiểu Chiêm, chắc cậu không biết chuyện đó rầm rộ cỡ nào đâu, nhà tớ đều rối tung lên… Ha ha ha…”

Chị gái làm ầm ĩ, trong nhà thì rối loạn, cô ấy còn cười đến vui vẻ như vậy.

Chiêm Sắc ngừng lại, quan sát kỹ Ellen.

Mái tóc sặc sỡ rối loạn, nhưng tiếng cười của cô ấy thì lanh lảnh, chân mày giãn ra, ánh mắt thản nhiên, không giống đang nói dối.

Cô trầm mặc một chút, cuối cùng cũng mở miệng, “Ellen, cậu với chị cậu… Quan hệ không tốt sao?”

‘Phì’ một tiếng, Ellen cuốn lọn tóc trong tay, đang chuẩn bị mở miệng nói thì cánh cửa trong phòng bao lại mở ra, phòng bếp đưa đồ ăn đến, bắt đầu bày thức ăn. Miệng cô tạm thời ngậm lại một lát, chờ lúc món ăn bày lên đầy đủ, cô tự mình rót đầy rượu cho mình và Nghiêm Chiến, lại khuyên Chiêm Sắc đang từ chối uống rượu uống thêm vài ly. Sau đó mới đưa ly rượu lên môi, tiếp tục câu chuyện lúc nãy.

“Ngải Mộ Nhiên ở nhà là một cô gái ngoan ngoãn, cái gì cũng tốt. Về phần tớ thì sao, tớ chính là loại đứa trẻ không được yêu thích, kể cả khi là thiếu niên. Ha! Chính là loại người mà hiện tại các cậu đang cải tạo đấy. Dù sao thì từ nhỏ hai chúng tớ đã không cùng một giuộc rồi, Ngải gia không ít lần bị chị ta hãm hại trước mặt cha.”

Cô nhóc Ellen này, lối nói chuyện cao vút, mười phần trung khí, quả đúng là nữ hán tử.

Bùm bùm, nói một hồi rồi mà vẫn chưa hả giận, không dừng lại.

“Khoảng thời gian ở nước ngoài, tớ đã nghe cha mẹ nói, bọn họ và Đại tỷ Quyền gia thương lượng về chuyện kết hôn. Tớ nhổ vào! Ngải Mộ Nhiên sẽ gả cho Quyền Tứ gia? Thế giới của tớ muốn biến thành tro thành bụi, ôi trời ơi! Sao ông trời lại không có mắt vậy chứ? Cả đời tiểu thư Ngải Mộ Nhiên kia giẫm phải vận may cứt chó gì cơ chứ, chuyện gì tốt cũng rơi trên người chị ta…”

Nói đến đây, Ellen buông tay xuống, lại cong môi cười vang.

“Ha ha ha. Không ngờ, tớ vừa trở về đã nghe được chuyện vui hiếm có như vậy. Ôi trời, chuyện đó khiến tớ vui chết đi được! Tiểu Chiêm, cậu đúng là đại ân nhân của Ngải gia mà. Mấy năm trước đã cứu tớ, mấy năm sau lại cứu tớ. Chuyện của Ngải Mộ Nhiên, cha mẹ ruột của tớ, cả ngày đều cố gắng an ủi chị ta, cứ thế nghĩ cách… Cũng không rảnh quản giáo đứa con gái bất hiếu là tớ, nhẹ nhõm chết đi được!”

Vui!

Cô ấy vui thật!

Càng vui càng cười, càng cười càng vui!

Chiêm Sắc gần như đã hiểu hết toàn bộ.

Một gia đình có hai người con gái, một người vâng lời, một người phản nghịch. Tâm lý của bậc làm cha làm mẹ điển hình thường sẽ hướng về phía người con gái ngoan ngoãn, từ đó, đứa con gái phản nghịch sẽ ngày càng phản nghịch thêm. Nhưng vâng lời cũng chưa chắc đã là vâng lời, người phụ nữ Ngải Mộ Nhiên kia biết diễn kịch, ở trước mặt cha mẹ làm bộ làm tịch, diễn vai một đứa con gái ngoan ngoãn thật quá dễ dàng.

Đáng thương cho Ellen.

Cô tin rằng lời Ellen nói đều là sự thật. Nhưng lại không tin cha mẹ Ngải gia không thích cô ấy. Nói đi nói lại, cùng lắm là thanh xuân nổi loạn đụng phải thời kỳ mãn kinh, cha mẹ và con gái dày vò lẫn nhau thôi.

Nhưng Chiêm Sắc là một cô gái thông tuệ, mặc kệ quan hệ giữa Ellen cùng Ngải Mộ Nhiên là thế nào thì hai người vẫn là hai chị em ruột. Chuyện nhỏ có khả năng bỏ qua, nhưng một khi là chuyện lớn sóng to gió lớn ngay trước mắt, tất nhiên vẫn sẽ là máu mủ tình thân.

Bởi vậy, cô nhắc nhở chính mình, chú ý giữ khoảng cách.

Khác với suy nghĩ của cô, Ellen vẫn đang cười, đoán chừng từ nhỏ đến lớn cô cũng chưa từng thấy người phong quang vô hạn, làm chuyện gì cũng thuận lợi như Ngải Mộ Nhiên lại thua thiệt lớn đến vậy, còn nói phải kính Chiêm Sắc chén rượu, muốn cảm tạ cô ‘Trảm yêu trừ ma, thay trời hành đạo’, giẫm hôn nhân của Ngải Mộ Nhiên dưới chân.

Chiêm Sắc không thể cự tuyệt, lại uống một ngụm.

Cuối cùng, lại không thể không cảm thán, thế giới rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có.

Chẳng lẽ ở Thủ đô, đi tới đi lui chỉ có mấy người này?!

“Tiểu Chiêm, sau này Ngải gia che chở cậu, nếu Ngải Mộ Nhiên, chị ta giám bắt nạt cậu, cậu lập tức nói với tớ, tớ sẽ xử lý chị ta.”

Ellen vẫn đang trong trạng thái hưng phấn, sau khi nói xấu Ngải Mộ Nhiên mười tám lần, không thấy Chiêm Sắc đáp lại, đột nhiên cô ý thức được cái gì, ai da một tiếng, bĩu môi, “Tớ nói này ân nhân, cậu cứ yên tâm. Ngải gia luôn đứng về phía chính nghĩa, tớ giúp công lý chứ không giúp người thân.”

Chiêm Sắc “À” một tiếng, cũng không bình luận, sau đó đổi chủ đề.

“Ellen, về nước rồi có tính toán gì không?”

Sờ cánh mũi một chút, Ellen không cho là đúng cười cười, “Có tính toán gì chứ? Tiếp tục ăn bám thôi! Dù sao trong nhà cũng có tiền, cho tớ ăn uống hưởng thụ cũng không có vấn đề gì. Không có việc thì Ngải gia đi du lịch, đi vẽ tranh, chỉ cần không gây chuyện sinh sự, hai vị nhà tớ còn phải thắp hương rồi đấy.”

Chiêm Sắc nheo nheo mắt.

Cô ấy nói cực kỳ không sao cả, nhưng khôn khéo như cô, có thể thấy được sự cô đơn từ trong mắt cô gái này.

Một đứa trẻ không được cha mẹ thừa nhận, sẽ có thói quen dùng hành vi phản nghịch để thu hút sự chú ý của cha mẹ, nhưng cứ thường làm như vậy, lâu dần sẽ gây ấn tượng không tốt, cục diện càng ngày càng không ổn…

Thấy cô cau mày, Ellen lại cười, thọc thọc khuỷu tay sang Nghiêm Chiến đang im lặng bên cạnh.

“Ôi, tôi nói này người anh em, anh thấy chuyện này thế nào?”

Sắc mặt Nghiêm Chiến tĩnh lặng, không dễ đoán được cảm xúc của anh ta, “Chuyện gì?”

“Hừ, chuyện của nhà tôi với Quyền gia, còn chuyện của Chiêm Sắc nữa?”

“Không liên quan đến tôi.”

Giọng anh ta mang theo chút khí lạnh, cực kỳ giống tuyết còn đọng lại ở trên núi Tây Lãnh. Nhưng lại êm ái từ tính, lỗ tai tựa hồ bỏ sót lại giọng nói du dương như tiếng đàn, có chút mâu thuẫn, có chút giải thích không xong. Nhìn ngũ quan khôi ngô tuấn tú, lạnh lùng của anh ta, lại nhớ lại bộ dạng của Quyền Thiếu Hoàng và Quyền Thiếu Đằng. Chiêm Sắc đột nhiên nhận ra rằng, ba người đàn ông này có chung một đặc điểm—— bên ngoài thì một đằng, bên trong thì một nẻo. Vô cùng giỏi ngụy trang, khiến người khác khó mà đoán được suy nghĩ thật sự.

Hơn nữa, thần thái phía đuôi mắt, cả ba người đàn ông đều cùng một loại đặc biệt.

Nghiêm Chiến, thật sự không phải họ Quyền sao?

Đối với chuyện nội bộ của Quyền gia, Chiêm Sắc cũng không rõ lắm. Thậm chí cô còn không hiểu nổi người đàn ông tên Nghiêm Chiến này có thật sự là người của Quyền Thiếu Hoàng hay không. Giữa những từ ngữ của anh ta, cô vẫn chưa thể nào phát hiện ra được Nghiêm Chiến đối với Quyền Thiếu Hoàng có thiện cảm hay không. Nếu không, sao anh ta lại có thể nói những từ ngữ chua xót liên quan đến chuyện Thái tử Quyền gia như vậy chứ.

Ưu điểm của Chiêm Sắc chính là phân tích.

Nhưng quá giỏi về phân tích nên mới có nhiều rối rắm, đó cũng là khuyết điểm của cô.

Về điểm này, cô hiểu. Nhưng thói quen thì lại không bỏ được.

Nói đến Quyền Tứ gia, Ellen lại cười cười rồi cố tình dụi mắt vài cái, cắn đũa ngồi sát lại gần nhìn Chiêm Sắc, nở một nụ cười không mấy phúc hậu.

“Tiểu Chiêm, phải biết rằng Quyền Tứ gia chính là cháu đích tôn của dòng chính Quyền gia, là một nhân vật nhận được nhiều sự ủng hộ đấy…”

Có lẽ vì tâm trạng hôm nay khá tốt, Ellen mặt mày hớn hở nói ra hết mọi chuyện mà cô biết về Quyền gia một cách triệt để.

Quyền thị là một đại gia tộc điển hình, có rất nhiều truyền thuyết thần bí. Mấy đời quyền quý, gia tộc kế thừa ngày nay nghe nói đã có mấy trăm năm lịch sử. Kinh tế trong cuộc chiến tranh đầu tiên, gia tộc Quyền thị đã có thể nắm giữ thế lực tài chính tư bản quốc tế. Hơn nữa bọn họ còn nắm trong tay quyền hành quân sự và chính trị của một số nước bằng cách làm chủ kinh tế của nước đó, đồng thời còn kiểm soát dòng chảy tiền tệ trên toàn thế giới.

Nói tóm lại, Quyền thị là một gia tộc vừa có tiền lại vừa có quyền.

Cho đến hiện tại, tài sản của gia tộc họ Quyền đã phải dời bớt qua nước ngoài, hành sự khá khiêm tốn. Chẳng qua gia tộc có khiêm tốn đến đâu thì hào quang tỏa ra khó mà nén lại được. Cho đến giờ bọn họ vẫn còn kiểm soát con đường vận chuyển tài chính của Châu Âu và đại lục phương Đông, của cải tích lũy được dưới danh tính của một người khó mà tính hết. Không chỉ có như vậy, nghe đồn họ còn kiểm soát kinh tế đa quốc gia, huyết mạch chính trị và quân sự, phú khả địch quốc*, hô mưa gọi gió.

(*Phú khả địch quốc: có nghĩa là tài sản thuộc sở hữu tư nhân có thể sánh ngang với tài sản của đất nước; vô cùng giàu có.)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện