Edit: Li
Beta: Kim
Nghe vậy, Vương Tinh Tinh biến sắc, đứng yên tại chỗ.
Vài giây sau mới thở hổn hển nói, “Chiêm Sắc, cô đừng nói bậy!”
Chiêm Sắc lạnh lùng cười, không mặn không nhạt nhìn cô ta, mí mắt nhẹ nhàng nhướng lên, trên khuôn mặt tinh xảo, mang theo nụ cười tuyệt đối bình tĩnh nhưng cũng đủ dồn người khác vào chỗ chết.
“Người không phạm tôi, tôi cũng không phạm người. Tôi không thích là kẻ thù của bất cứ ai, nhưng nếu người nào muốn cưỡi lên đầu tôi thì... Tôi sẽ cưỡi lên đầu người đó trước. Vương lão sư, cái khác tôi không muốn nói nhiều, nếu tôi lại nghe thêm những tin đồn nhảm nhí gì đó, tôi không chắc là mình có thể giữ bí mật được đâu?”
Hừ lạnh nói xong, cô nâng cằm, khóe môi gợi lên một đường cong lạnh lùng cứng rắn.
Sau đó ——
Chỉ thấy cô mỉm cười thong dong đi đến dưới vòi nước, thờ ơ rửa tay sạch sẽ. Không đợi tắt nước, cô đột nhiên vung tay ra. Nước bắn tung tóe lên khuôn mặt của hai người phụ nữ kia. Khi bọn họ còn ngu ngơ ở một chỗ, cô ưỡn ngực, sải bước rời đi.
Chuyện Vương Tinh Tinh chơi 3P, sao cô biết được? Nói đến chuyện này cũng tương đối trùng hợp.
Sau khi Vệ Thác mất tích, cơ quan ZMI của Quyền Thiếu Hoàng đã tiến hành điều tra bối cảnh từng người trong Sở Thiếu Giáo, thậm chí theo dõi cả hành vi thường ngày, bao gồm cả sinh hoạt cá nhân của họ. Chuyện càng không khéo chính là, những tư liệu kia Chiêm Sắc đã nhìn thấy toàn bộ vào ngày bắt gián điệp, ngẫu nhiên cũng nhìn thấy tư liệu chuyện Vương Tinh Tinh cùng hai người đàn ông chơi 3P.
Người làm tình báo, chính là trâu bò.
Nhưng dù cô biết chuyện này, cũng chưa từng có ý định nói ra bên ngoài.
Tôn trọng chuyện *** của người khác, đó là đời sống riêng tư của cô ta, cô không đồng tình cũng không bài xích, muốn chơi như thế nào đó là vấn đề của bọn họ.
Nhưng thật không ngờ, kẻ gian còn nói người khác gian——
Cũng may có nó, vở kịch hôm nay mới đủ sảng khoái. Đủ để răn đe người phụ nữ kia…
Nhưng mà dù có thắng lợi, tâm trạng của cô cũng không vui vẻ gì.
Trong đầu không biết tại sao luôn nghĩ về những gì lời nói của người phụ nữ kia.
Ngải Mộ Nhiên thật sự đã làm cùng Quyền Thiếu Hoàng ư?
Thành thật mà nói, cô cũng không tin lắm.
Thứ nhất, cô cũng không phải một người phụ nữ nhẹ dạ cả tin như thế. Thứ hai, nếu Ngải Mộ Nhiên có thể lan truyền tin đồn mình cướp đàn ông của cô ta, khó bảo đảm rằng cô ta sẽ không vì mặt mũi và lòng hư vinh của bản thân mà cố ý nói ra nhằm truyền đến tai mình, khiến mình chán ghét.
Phía trên là phân tích lý trí của cô.
Còn sau đây...
Mặc dù mối quan hệ của cô với Quyền Thiếu Hoàng vẫn chưa tới mức độ sẽ “làm”.
Nhưng khi nghĩ đến câu nói đó, trong lòng cô có chút hoảng loạn không giải thích được.
Đáng ghét hơn chính là, cô không biết tại sao mà mình lại hoảng loạn.
*
Buổi chiều.
Sau giờ làm việc, cô đi thẳng đến bệnh viện Tích Thủy Đàm.
Đến một nơi như bệnh viện chắc chắn cũng đủ khiến người khác phải cào xé tâm can. Nhưng kể từ sau vụ tai nạn của Chương Trung Khải, nơi cô lui tới nhiều nhất chính là bệnh viện, đến nỗi mỗi khi bước vào cửa, cô đều ngửi thấy mùi thuốc khử trùng xen lẫn mùi thuốc khiến dạ dày cô quặn lên từng cơn.
Tâm trạng của Chương Trung Khải mấy ngày trước vẫn không được ổn định. Nhưng cô cũng hiểu, việc cấy ghép da và chữa trị đều cần quá trình và thời gian, một người đột nhiên bị đả kích như vậy, xảy ra một số vấn đề tâm lý cũng là chuyện bình thường. Khi cô nhìn thấy anh, gương mặt bây giờ đã không nhìn ra hình dáng vốn dĩ đẹp đẽ tinh xảo nữa rồi. Hơn nữa trong giai đoạn phục hồi da, vết thương sẽ đặc biệt ngứa ngáy đau đớn, không thể dùng tay để gãi, cảm giác bứt rứt đó....
Cô nghĩ về cảm giác đó liền nhịn không được mà run rẩy, nhưng anh vẫn đang chịu đựng mỗi ngày.
Hơn nữa, mỗi khi nghe bác sĩ miêu tả tình trạng bệnh, cô không thể tránh khỏi toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì hết thảy những điều này đều là tai hoạ mà cô mang tới cho anh.
Nếu không có tai nạn này, bây giờ đàn anh đang yên ổn làm trợ giảng trong trường Đại học, tận hưởng ánh mắt hâm mộ của các cô gái, khí phách hăng hái, nho nhã ưu tú...
Càng nghĩ về điều này, cảm giác tội lỗi trong tim cô càng lớn.
Càng nghĩ về điều này, thần kinh của cô càng căng thẳng.
Tuy nhiên, cuộc sống là như vậy, không có nếu như, càng không có lựa chọn.
Haiz!
Trước khi vào phòng cách ly vô trùng, cô thay giày theo quy định, đeo khẩu trang, đội mũ, rửa tay khử trùng... Sau đó mới chậm rãi đi vào. Cảm nhận được không khí nặng nề, cô đi vào liền ngây ngẩn cả người.
Trên giường bệnh, trống rỗng...
Trong phòng bệnh, chỉ có một y tá nhỏ đang thu dọn đồ đạc.
Trong lòng Chiêm Sắc kinh hãi một chút, “Cô y tá, người bệnh đâu rồi?”
Y tá quay đầu lại, thấy cô thì mỉm cười thân thiện, “À, cô vẫn chưa biết gì sao?”
“Đã xảy ra chuyện gì?!”
Không hiểu sao, nhịp tim Chiêm Sắc đập rất nhanh.
Có lẽ bởi vì khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, nhiều đến nỗi bây giờ cô cũng không tin được sẽ có chuyện gì tốt.
Nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt của cô, y tá nhỏ mỉm cười, “Đêm qua vùng da mới cấy của anh ta bị nhiễm trùng sưng đỏ, sau khi kiểm tra thì thấy miệng vết thương đã chuyển biến xấu đi. Sau đó, người quyên góp cho các cô nói rằng họ đã liên lạc với một cơ sở y tế tốt hơn ở nước ngoài, sáng sớm nay người bệnh đã được chuyển đi rồi...”
Chuyển đi rồi?
Chiêm Sắc thở ra một hơi, kỳ quái hỏi, “Tại sao không thông báo trước cho tôi?”
“Chương tiên sinh nói không cần, không muốn cô lại lo lắng.”
“Anh ấy…. Nói?”
Nhập viện lâu như vậy, Chương Trung Khải cũng chưa từng mở miệng nói chuyện. Ngay cả khi bác sĩ nói rằng anh đã có thể thử nói chuyện, anh cũng không nói nửa lời…. Trên khuôn mặt bị thương, càng chưa từng có biểu cảm gì.
Mà Chiêm Sắc cũng không ép buộc anh phải nói.
Trong lòng cô biết chắc chắn anh rất áp lực, vì vậy cô chỉ tận tâm trấn an anh mà thôi.
Bây giờ...
Anh ấy đi rồi...
Anh nói đi là đi sao?
Mọi thứ đến quá đột ngột, xoay một vòng 360 độ, khiến cô trở tay không kịp.
Người quyên góp, Quyền Thiếu Hoàng tối qua đã làm gì?
Uống rượu say, sau đó... anh ta...
Mặt hơi nóng lên, cô đột nhiên nhớ, đúng là Quyền Thiếu Hoàng bị Thiết Thủ nói có việc gấp gọi đi, chẳng lẽ chính là vì chuyện này? Nhưng tại sao Thiết Thủ lại nói là có cuộc gọi từ cơ quan đến? Tại sao bọn họ không nói với cô?
“Chiêm tiểu thư?” Y tá nhỏ thấy sắc mặt thay đổi thất thường của cô, thoáng có chút băn khoăn, “Đây là chuyện tốt mà? Cũng không phải bệnh viện của chúng tôi không được... Nhưng kỹ thuật và điều kiện ở bệnh viện nước ngoài sẽ tốt hơn, có ích cho việc hồi phục của bệnh nhân. Cô cũng đừng suy nghĩ nhiều, tôi thấy trong khoảng thời gian này cô cũng mệt mỏi rồi, bây giờ đã có người tốt bụng giúp đỡ, cô nên nghỉ ngơi thật tốt, chờ anh ấy khỏe mạnh trở về…. Cô phải biết rằng, không phải ai cũng gặp được người tốt như vậy đâu.”
Chiêm Sắc nâng mí mắt lên, cười cười, “Ừm, cô nói đúng, cảm ơn.”
“Không có gì.”
Im lặng một hồi, cô hỏi một lần nữa, “Cô y tá, anh ấy có để lại thứ gì cho tôi không?”
Y tá suy nghĩ một chút, vỗ nhẹ vào trán, “Ồ, xém tí là quên mất. Anh ta có nói một câu.”
“Nói gì vậy?”
“Anh ta nói, chúc cô hạnh phúc—“
Hạnh phúc?!
Trong lòng Chiêm Sắc nghẹn lại.
Khi rời khỏi bệnh viện, cô nhìn về phía chân trời xa xôi.
Đàn anh, hy vọng anh nhanh chóng khỏe mạnh, hy vọng anh cũng có được hạnh phúc.
Trong lúc cô đi đến nơi đã hẹn với Ellen, cảm giác ngột ngạt trong lòng cũng đã tiêu tan đi không ít.
Cô nợ Quyền Thiếu Hoàng, có phải càng ngày càng nhiều không?
Làm sao cô có thể trả hết cho anh đây?
Ngồi trên tàu điện ngầm, cô trầm tư rất lâu rồi móc điện thoại ra, do dự bấm một dãy số mới biết gần đây.
Điện thoại kết nối, tiếng người đàn ông vang lên ‘Alo’.
Nhịp tim Chiêm Sắc lỡ một nhịp, “Alo! Là tôi.”
“Nói đi!”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia, nói một chữ không có chút cảm xúc, âm thanh nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Cô nghẹn lại.
Người đàn ông đêm qua trong khi say rượu vẫn còn la hét bảo bối Tiểu Yêu, người đàn ông suýt chút nữa đã lên giường, nhưng bây giờ lại lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, làm cô có chút không chịu nổi. Không thể nắm bắt chính xác tâm lý của anh, khiến tâm trạng Chiêm Sắc khó chịu.
Hơn nữa, vốn cô muốn hỏi Chương Trung Khải có phải do anh chuyển đi hay không… Càng không biết hỏi ra sao.
Bởi vì khi Thiết Thủ nói với cô, Tứ gia đã phân phó chuyện này không thể nói cho cô biết. Bây giờ cô mà hỏi, tương đương với việc bán đứng Thiết Thủ. Mặc dù đó không phải là chuyện cơ mật gì, mặc dù Thiết Thủ cũng nói cho cô rằng mục đích chuyện này cũng là để xây dựng hình tượng quang minh chính đại của Tứ gia. Nhưng Chiêm Sắc thấy tâm trạng anh không tốt, mà người kia nhất định cũng không thích thủ hạ tọc mạch sau lưng mình.
…. Nếu mà cô nói, không phải Thiết Thủ sẽ bị thu thập sao?
Beta: Kim
Nghe vậy, Vương Tinh Tinh biến sắc, đứng yên tại chỗ.
Vài giây sau mới thở hổn hển nói, “Chiêm Sắc, cô đừng nói bậy!”
Chiêm Sắc lạnh lùng cười, không mặn không nhạt nhìn cô ta, mí mắt nhẹ nhàng nhướng lên, trên khuôn mặt tinh xảo, mang theo nụ cười tuyệt đối bình tĩnh nhưng cũng đủ dồn người khác vào chỗ chết.
“Người không phạm tôi, tôi cũng không phạm người. Tôi không thích là kẻ thù của bất cứ ai, nhưng nếu người nào muốn cưỡi lên đầu tôi thì... Tôi sẽ cưỡi lên đầu người đó trước. Vương lão sư, cái khác tôi không muốn nói nhiều, nếu tôi lại nghe thêm những tin đồn nhảm nhí gì đó, tôi không chắc là mình có thể giữ bí mật được đâu?”
Hừ lạnh nói xong, cô nâng cằm, khóe môi gợi lên một đường cong lạnh lùng cứng rắn.
Sau đó ——
Chỉ thấy cô mỉm cười thong dong đi đến dưới vòi nước, thờ ơ rửa tay sạch sẽ. Không đợi tắt nước, cô đột nhiên vung tay ra. Nước bắn tung tóe lên khuôn mặt của hai người phụ nữ kia. Khi bọn họ còn ngu ngơ ở một chỗ, cô ưỡn ngực, sải bước rời đi.
Chuyện Vương Tinh Tinh chơi 3P, sao cô biết được? Nói đến chuyện này cũng tương đối trùng hợp.
Sau khi Vệ Thác mất tích, cơ quan ZMI của Quyền Thiếu Hoàng đã tiến hành điều tra bối cảnh từng người trong Sở Thiếu Giáo, thậm chí theo dõi cả hành vi thường ngày, bao gồm cả sinh hoạt cá nhân của họ. Chuyện càng không khéo chính là, những tư liệu kia Chiêm Sắc đã nhìn thấy toàn bộ vào ngày bắt gián điệp, ngẫu nhiên cũng nhìn thấy tư liệu chuyện Vương Tinh Tinh cùng hai người đàn ông chơi 3P.
Người làm tình báo, chính là trâu bò.
Nhưng dù cô biết chuyện này, cũng chưa từng có ý định nói ra bên ngoài.
Tôn trọng chuyện *** của người khác, đó là đời sống riêng tư của cô ta, cô không đồng tình cũng không bài xích, muốn chơi như thế nào đó là vấn đề của bọn họ.
Nhưng thật không ngờ, kẻ gian còn nói người khác gian——
Cũng may có nó, vở kịch hôm nay mới đủ sảng khoái. Đủ để răn đe người phụ nữ kia…
Nhưng mà dù có thắng lợi, tâm trạng của cô cũng không vui vẻ gì.
Trong đầu không biết tại sao luôn nghĩ về những gì lời nói của người phụ nữ kia.
Ngải Mộ Nhiên thật sự đã làm cùng Quyền Thiếu Hoàng ư?
Thành thật mà nói, cô cũng không tin lắm.
Thứ nhất, cô cũng không phải một người phụ nữ nhẹ dạ cả tin như thế. Thứ hai, nếu Ngải Mộ Nhiên có thể lan truyền tin đồn mình cướp đàn ông của cô ta, khó bảo đảm rằng cô ta sẽ không vì mặt mũi và lòng hư vinh của bản thân mà cố ý nói ra nhằm truyền đến tai mình, khiến mình chán ghét.
Phía trên là phân tích lý trí của cô.
Còn sau đây...
Mặc dù mối quan hệ của cô với Quyền Thiếu Hoàng vẫn chưa tới mức độ sẽ “làm”.
Nhưng khi nghĩ đến câu nói đó, trong lòng cô có chút hoảng loạn không giải thích được.
Đáng ghét hơn chính là, cô không biết tại sao mà mình lại hoảng loạn.
*
Buổi chiều.
Sau giờ làm việc, cô đi thẳng đến bệnh viện Tích Thủy Đàm.
Đến một nơi như bệnh viện chắc chắn cũng đủ khiến người khác phải cào xé tâm can. Nhưng kể từ sau vụ tai nạn của Chương Trung Khải, nơi cô lui tới nhiều nhất chính là bệnh viện, đến nỗi mỗi khi bước vào cửa, cô đều ngửi thấy mùi thuốc khử trùng xen lẫn mùi thuốc khiến dạ dày cô quặn lên từng cơn.
Tâm trạng của Chương Trung Khải mấy ngày trước vẫn không được ổn định. Nhưng cô cũng hiểu, việc cấy ghép da và chữa trị đều cần quá trình và thời gian, một người đột nhiên bị đả kích như vậy, xảy ra một số vấn đề tâm lý cũng là chuyện bình thường. Khi cô nhìn thấy anh, gương mặt bây giờ đã không nhìn ra hình dáng vốn dĩ đẹp đẽ tinh xảo nữa rồi. Hơn nữa trong giai đoạn phục hồi da, vết thương sẽ đặc biệt ngứa ngáy đau đớn, không thể dùng tay để gãi, cảm giác bứt rứt đó....
Cô nghĩ về cảm giác đó liền nhịn không được mà run rẩy, nhưng anh vẫn đang chịu đựng mỗi ngày.
Hơn nữa, mỗi khi nghe bác sĩ miêu tả tình trạng bệnh, cô không thể tránh khỏi toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì hết thảy những điều này đều là tai hoạ mà cô mang tới cho anh.
Nếu không có tai nạn này, bây giờ đàn anh đang yên ổn làm trợ giảng trong trường Đại học, tận hưởng ánh mắt hâm mộ của các cô gái, khí phách hăng hái, nho nhã ưu tú...
Càng nghĩ về điều này, cảm giác tội lỗi trong tim cô càng lớn.
Càng nghĩ về điều này, thần kinh của cô càng căng thẳng.
Tuy nhiên, cuộc sống là như vậy, không có nếu như, càng không có lựa chọn.
Haiz!
Trước khi vào phòng cách ly vô trùng, cô thay giày theo quy định, đeo khẩu trang, đội mũ, rửa tay khử trùng... Sau đó mới chậm rãi đi vào. Cảm nhận được không khí nặng nề, cô đi vào liền ngây ngẩn cả người.
Trên giường bệnh, trống rỗng...
Trong phòng bệnh, chỉ có một y tá nhỏ đang thu dọn đồ đạc.
Trong lòng Chiêm Sắc kinh hãi một chút, “Cô y tá, người bệnh đâu rồi?”
Y tá quay đầu lại, thấy cô thì mỉm cười thân thiện, “À, cô vẫn chưa biết gì sao?”
“Đã xảy ra chuyện gì?!”
Không hiểu sao, nhịp tim Chiêm Sắc đập rất nhanh.
Có lẽ bởi vì khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, nhiều đến nỗi bây giờ cô cũng không tin được sẽ có chuyện gì tốt.
Nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt của cô, y tá nhỏ mỉm cười, “Đêm qua vùng da mới cấy của anh ta bị nhiễm trùng sưng đỏ, sau khi kiểm tra thì thấy miệng vết thương đã chuyển biến xấu đi. Sau đó, người quyên góp cho các cô nói rằng họ đã liên lạc với một cơ sở y tế tốt hơn ở nước ngoài, sáng sớm nay người bệnh đã được chuyển đi rồi...”
Chuyển đi rồi?
Chiêm Sắc thở ra một hơi, kỳ quái hỏi, “Tại sao không thông báo trước cho tôi?”
“Chương tiên sinh nói không cần, không muốn cô lại lo lắng.”
“Anh ấy…. Nói?”
Nhập viện lâu như vậy, Chương Trung Khải cũng chưa từng mở miệng nói chuyện. Ngay cả khi bác sĩ nói rằng anh đã có thể thử nói chuyện, anh cũng không nói nửa lời…. Trên khuôn mặt bị thương, càng chưa từng có biểu cảm gì.
Mà Chiêm Sắc cũng không ép buộc anh phải nói.
Trong lòng cô biết chắc chắn anh rất áp lực, vì vậy cô chỉ tận tâm trấn an anh mà thôi.
Bây giờ...
Anh ấy đi rồi...
Anh nói đi là đi sao?
Mọi thứ đến quá đột ngột, xoay một vòng 360 độ, khiến cô trở tay không kịp.
Người quyên góp, Quyền Thiếu Hoàng tối qua đã làm gì?
Uống rượu say, sau đó... anh ta...
Mặt hơi nóng lên, cô đột nhiên nhớ, đúng là Quyền Thiếu Hoàng bị Thiết Thủ nói có việc gấp gọi đi, chẳng lẽ chính là vì chuyện này? Nhưng tại sao Thiết Thủ lại nói là có cuộc gọi từ cơ quan đến? Tại sao bọn họ không nói với cô?
“Chiêm tiểu thư?” Y tá nhỏ thấy sắc mặt thay đổi thất thường của cô, thoáng có chút băn khoăn, “Đây là chuyện tốt mà? Cũng không phải bệnh viện của chúng tôi không được... Nhưng kỹ thuật và điều kiện ở bệnh viện nước ngoài sẽ tốt hơn, có ích cho việc hồi phục của bệnh nhân. Cô cũng đừng suy nghĩ nhiều, tôi thấy trong khoảng thời gian này cô cũng mệt mỏi rồi, bây giờ đã có người tốt bụng giúp đỡ, cô nên nghỉ ngơi thật tốt, chờ anh ấy khỏe mạnh trở về…. Cô phải biết rằng, không phải ai cũng gặp được người tốt như vậy đâu.”
Chiêm Sắc nâng mí mắt lên, cười cười, “Ừm, cô nói đúng, cảm ơn.”
“Không có gì.”
Im lặng một hồi, cô hỏi một lần nữa, “Cô y tá, anh ấy có để lại thứ gì cho tôi không?”
Y tá suy nghĩ một chút, vỗ nhẹ vào trán, “Ồ, xém tí là quên mất. Anh ta có nói một câu.”
“Nói gì vậy?”
“Anh ta nói, chúc cô hạnh phúc—“
Hạnh phúc?!
Trong lòng Chiêm Sắc nghẹn lại.
Khi rời khỏi bệnh viện, cô nhìn về phía chân trời xa xôi.
Đàn anh, hy vọng anh nhanh chóng khỏe mạnh, hy vọng anh cũng có được hạnh phúc.
Trong lúc cô đi đến nơi đã hẹn với Ellen, cảm giác ngột ngạt trong lòng cũng đã tiêu tan đi không ít.
Cô nợ Quyền Thiếu Hoàng, có phải càng ngày càng nhiều không?
Làm sao cô có thể trả hết cho anh đây?
Ngồi trên tàu điện ngầm, cô trầm tư rất lâu rồi móc điện thoại ra, do dự bấm một dãy số mới biết gần đây.
Điện thoại kết nối, tiếng người đàn ông vang lên ‘Alo’.
Nhịp tim Chiêm Sắc lỡ một nhịp, “Alo! Là tôi.”
“Nói đi!”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia, nói một chữ không có chút cảm xúc, âm thanh nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Cô nghẹn lại.
Người đàn ông đêm qua trong khi say rượu vẫn còn la hét bảo bối Tiểu Yêu, người đàn ông suýt chút nữa đã lên giường, nhưng bây giờ lại lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, làm cô có chút không chịu nổi. Không thể nắm bắt chính xác tâm lý của anh, khiến tâm trạng Chiêm Sắc khó chịu.
Hơn nữa, vốn cô muốn hỏi Chương Trung Khải có phải do anh chuyển đi hay không… Càng không biết hỏi ra sao.
Bởi vì khi Thiết Thủ nói với cô, Tứ gia đã phân phó chuyện này không thể nói cho cô biết. Bây giờ cô mà hỏi, tương đương với việc bán đứng Thiết Thủ. Mặc dù đó không phải là chuyện cơ mật gì, mặc dù Thiết Thủ cũng nói cho cô rằng mục đích chuyện này cũng là để xây dựng hình tượng quang minh chính đại của Tứ gia. Nhưng Chiêm Sắc thấy tâm trạng anh không tốt, mà người kia nhất định cũng không thích thủ hạ tọc mạch sau lưng mình.
…. Nếu mà cô nói, không phải Thiết Thủ sẽ bị thu thập sao?
Danh sách chương