Edit: ZipZip

Beta: Kim 

Độ cẩu huyết trong thực tế còn hơn xa trong tiểu thuyết.

Từ trên trời rơi xuống Ngải Mộ Nhiên, với mái tóc dài xoăn gợn sóng to màu nâu nhạt phối hợp với gu thời trang nóng bỏng, đôi bông tai Bvlgari bản to, bớt đi phần nghiêm túc khi làm việc, thêm vài phần gợi cảm quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.

Nhưng mà chói sáng nhất là đường cong cỡ 36E siêu lớn phía trước.

Tỏa sáng, cao ráo, xinh đẹp, có gu ăn mặc, …!

Đều nói đàn ông là động vật nhìn bằng mắt, theo bản năng sẽ có cảm giác đặc biệt với nơi nhô cao lên để cho con bú kia của phụ nữ. Nhưng cô lại thấy tên họ Quyền kia sầm mặt làm bộ như không thấy, có chút kinh ngạc.

Ồ, quả nhiên là có chướng ngại tâm lý.

Trong lòng thì ngứa ngáy suy nghĩ, bên ngoài thì cô mỉm cười đứng dậy, “Sở trưởng Ngải, chào cô.”

Đối với lãnh đạo trực tiếp, cô có thể không nịnh hót, nhưng lễ phép vẫn phải có.

“Ồ, Chiêm lão sư?! Sao cô lại ở đây?”

“Cái này…”

Ngải Mộ Nhiên trang điểm tinh xảo nở nụ cười nghiền ngẫm, khiến Chiêm Sắc bất đắc dĩ trong lòng.

Giải thích như thế nào?!

Chuyện vụ án, cô không tiện nói ra.

Trừ vụ án, lại không biết nói thế nào.

Huống hồ, đến nay cô vẫn chưa biết giữa cô ta và Quyền Thiếu Hoàng rốt cuộc là quan hệ gì. Nhưng mà, dù họ có quan hệ gì, cũng không liên quan đến cô. Bây giờ cô khó chịu nhất là thái độ kiêu căng ngạo mạn của tên họ Quyền kia, rõ ràng là bạn bè hay thậm chí là phụ nữ của anh ta nhưng lại làm như chuyện không liên quan tới mình vậy.

Rắc rối!

Suy nghĩ một hồi, cô vẫn bán đứng anh.

“Cái đó, Sở trưởng Ngải, Quyền Tứ Gia có chuyện tìm tôi, cần phải giữ tôi lại.”

Cần phải? Dùng từ thật chính xác.

Ngải Mộ Nhiên mỉm cười nhìn Quyền Thiếu Hoàng, cô ta như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

“Ồ, vậy thì tốt. Tôi chỉ tới một mình, chúng ta ngồi chung được chứ?”

“Cô cứ tự nhiên –”

Chiêm Sắc vừa cất lời, liền cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo hướng tới. Cô bĩu môi, vờ như không thấy.

“Phục vụ, cho tôi một phần gan ngỗng tươi ngâm tương, hàu non hấp sữa… Còn có canh cá Provence.” Gọi nữ phục vụ tới, Ngải Mộ Nhiên lưu loát nói một chuỗi, thời điểm nói đến canh cá, đôi môi mỏng đã được tô son kỹ càng giương lên, giọng nói vốn nhỏ nhẹ lại tăng thêm vài phần ôn nhu, lọt vào tai khiến người ta như tắm trong gió xuân, nhưng lại khiến Chiêm Sắc nổi một thân da gà.

“Thiếu Hoàng, không phải ở nhà anh thích nhất là uống canh cá sao?”

Ồ!

Thì ra ở Provence* không chỉ trồng hoa oải hương mà còn nuôi cá à? (*Provence: là một trong những vùng đất đẹp nhất của Pháp, nằm ở phía đông nam. Nổi bật với những cánh đồng hoa oải hương và các thị trấn La Mã nổi tiếng.)

Chiêm Sắc đang tự trào phúng sự thiếu hiểu biết của mình, nữ phục vụ bị Quyền Thiếu Hoàng nhìn cho mê muội đã quay lại, bưng theo một tô mì đang bốc khói nghi ngút, “Tiểu thư, đây là mì của cô.”

Thật không khéo, những món Ngải Mộ Nhiên gọi cũng được mang lên.

Một bên là bữa tiệc lớn kiểu Pháp tinh xảo xinh đẹp, một bên là bát mì đơn giản khiến người ta mất mặt.

Không so sánh thì không sao, so rồi thì thật sự vô cùng khó coi.

“Chiêm lão sư rất ít ăn cơm Tây ư?”

Ngải Mộ Nhiên đúng mực lên tiếng, lại càng cường điệu sự nghèo túng kém cỏi, trực tiếp đâm vào lòng tự ái của cô.

Nhưng mà, nhìn bát mì thơm phức, cô cười, “Đúng vậy, Sở trưởng Ngải định tăng lương cho tôi sao?”

Liếc nhìn gương mặt bình tĩnh của cô, Ngải Mộ Nhiên ôn nhu hiền hoà trông rất có học thức, “Vậy trước tiên cô đừng ăn mì, nhà hàng Pháp này xác thực rất ngon, cô tới nếm thử một chút…” 

“Không cần đâu Sở trưởng Ngải, tôi thích ăn mì.”

“Cô nha, khách khí với tôi cái gì?! A, đúng rồi, hình như vừa nãy cô đang nói đến vụ án Vệ Thác…? Tin tức gì cũng không có, cô bé thì vẫn chưa tìm được, thật phiền phức. Bên trên còn tạo áp lực rất lớn.”

“Ồ, chuyện này tôi không rõ lắm.”

Lời không nên nói thì không nói, điều này Chiêm Sắc hiểu. 

Cười nhẹ một tiếng, Ngải Mộ Nhiên cũng không nói nhiều, ánh mắt lại chuyển về phía Quyền Tứ Gia im lặng ngồi bất động ở một bên, thay anh múc một chén canh cá đưa tới, “Thiếu Hoàng, uống chút canh cá đi…”

“Lấy mì cho tôi.”

Không nặng không nhẹ đẩy bát canh sang một bên, Quyền Thiếu Hoàng dùng giọng điệu ra lệnh bá đạo lại phách lối, cảm giác dã tính như sói hoang không ai bì nổi. Đương nhiên, những lời này là anh ta nói với Chiêm Sắc, cứng rắn mạnh mẽ như một con sói, hoàn toàn không có vẻ phong độ lịch sự như khi nói với Ngải Mộ Nhiên.

Trong khoảnh khắc, cô có ảo giác— chẳng lẽ mì sợi trong chén của cô là thịt Đường Tăng?

Nếu không thì anh ta cần gì hung dữ như vậy?

Đôi mi dài chớp nhẹ, Chiêm Sắc lấy một phần ba tô mì cho anh, lấy cả thịt băm mà cô không thích.

“Mì cũng cướp, anh có thể có chút tiền đồ không?”

Liếc mắt nhìn cô, Quyền Tứ Gia kéo chén qua, vẫn là hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Mặn không?”

“Tạm được.”

“Tôi hỏi em mì có mặn không?!”

“Tôi nói tạm được! Tạm được, anh không hiểu sao? Lỗ tai của anh sinh ra để làm gì?”

Cô không nhịn được trợn mắt nhìn, Chiêm Sắc nuốt mì sợi, trong miệng vẫn còn mì mơ hồ gào lên. Mấy ngày qua, cô đã quen cãi vã với anh ta, gần như đã quên rằng người đàn ông này là loại người có thể phóng hỏa giết người, chuyện khốn kiếp gì cũng có thể làm.

Với tính khí của Quyền Tứ Gia, đã đến lúc nổi giận rồi đi?

Không ngờ, anh không hề bùng nổ, đúng hơn là không tức giận, mà nhướng mày cười, “Ăn chậm một chút. Lão tử không tranh với em.”

Vừa nghe anh ta nói lão tử, Chiêm Sắc cảm thấy đây mới là người cô quen.

Lưu manh bốn sao, giả bộ thân sĩ làm gì?

Hai người không coi ai ra gì mà đấu khẩu, ăn mì, hoàn toàn vô thức ngó lơ một bàn tiệc lớn kiểu Pháp, còn có một cô gái rất xinh đẹp bên cạnh.

Nhìn cuộc chiến nhỏ như một đôi tình nhân giữa hai người, trên mặt Ngải Mộ Nhiên là cảm xúc khó đoán, có chút ưu tư không dễ nhận ra.

“Hai người, thật sự là trời sinh bát tự không hợp ngồi cùng bàn mà.”

Về điểm này, Chiêm Sắc đồng ý.

Chỉ là, những người khôn ngoan lập kế hoạch theo thời đại, những người ngu ngốc hành động chống lại thời đại. Cô nghe ra được Sở trưởng Ngải đang khó chịu. Càng thêm rõ ràng, tình cảm Sở trưởng Ngải dành cho Quyền Tứ Gia sâu bao nhiêu. Vì vậy, cô dứt khoát im lặng không nói gì nữa, vùi đầu ‘xì xụp’ ăn mì. 

Một bữa cơm trôi qua thật nhanh.

Cô ăn xong, đồ ăn của Ngải Mộ Nhiên còn chưa vơi đi bao nhiêu, vẫn luôn tao nhã trò chuyện cùng Quyền Tứ Gia. Mà tên khốn họ Quyền kia vẫn luôn cười không mặn không nhạt, tuy không hề đáp lời nhưng vẫn luôn phối hợp “Ừ” một tiếng, bộ dáng vô cùng lịch sự, rất khó để làm người ta liên tưởng anh với hai chữ lưu manh.

Vì vậy, Ngải Mộ Nhiên càng nhiệt tình, chút không khí ngột ngạt ban đầu cũng không còn.

Hai người bọn họ nói chuyện vui vẻ, Chiêm Sắc cũng vui vẻ.

Muốn giả bộ ngu ngốc triệt để, hay là giả bộ ngoan ngoãn thì đều phải có tuyệt kỹ. An phận làm người nhỏ bé qua đường so với cách gì cũng tốt hơn.

Cuối cùng —

Tiểu thư Ngải Mộ Nhiên vui vẻ nói xong, ăn cũng đã no, chuẩn bị rời đi.

“Thiếu Hoàng, cần em đưa Chiêm lão sư về không…?”

“Không cần.”

“Được, vậy em đi trước.”

“Ừ.”

Ánh mắt Ngải Mộ Nhiên tối đi, cười dặn dò Chiêm Sắc vài câu, rời đi trên đôi giày cao gót vang lên những âm thanh thanh thúy.

“Chờ một chút!” Quyền Thiếu Hoàng đột nhiên nhếch môi tà tứ gọi cô ta lại.

“Thiếu Hoàng, anh còn chuyện gì sao?” Trong đôi mắt to của Ngải Mộ Nhiên dấy lên mong đợi.

Khẽ nhíu mày, Quyền Thiếu Hoàng cười như không cười, biểu cảm phức tạp, “Quần áo hôm nay của cô rất đẹp, nhãn hiệu gì?”

Khen cô xinh đẹp?!

Ngải Mộ Nhiên ngẩn ra hai giây, ánh mắt khó mà che giấu sự vui sướng, “Cảm ơn, là thương hiệu VW của Anh Quốc, rất đẹp sao?

“Đẹp!” Gật đầu một cái, nụ cười của Quyền Tứ Gia nồng đậm thêm mấy phần. Sau đó, anh đột nhiên thay đổi 180 độ, nghiêng người về phía trước, đầy tình ý nhìn vào mắt Chiêm Sắc, “Bảo bối, em thích không? Kiểu quần áo kia mặc lên người em nhất định sẽ càng thêm nữ tính…?!”

Đùng —

Nụ cười trên mặt Ngải Mộ Nhiên cứng lại.

*

“Quyền Thiếu Hoàng —”

Nghĩ đến biểu tình của Ngải Mộ Nhiên trước khi rời đi, Chiêm Sắc đen mặt nhìn người đàn ông tuấn tú đối diện.

Bây giờ có lẽ cô đã hiểu, tên khốn kiếp họ Quyền này đang muốn chỉnh chết cô!

Chỉ cần tưởng tượng, sau này khi cô dạy ở sở Thiếu Giáo, sao có thể sống tốt?

Híp mắt nguy hiểm, sự cuồng nhiệt trong mắt Quyền Thiếu Hoàng đã bị thay thế bởi sự lãnh lẽo, nhìn cô trầm giọng.

“Nói tiếp!”

“Nói cái gì mà nói? Trả thẻ chứng minh thư cho tôi, tôi không tiếp tục bồi anh nữa!” Chiêm Sắc nghĩ đến lần sau còn gặp lại, thật không có tâm trạng.

“Em vừa nói có hai khả năng là gì?”

Suy nghĩ thật thất thường, đang nói đầu này anh ta lại chuyển sang đầu kia.

“Không biết!”

“Nói nhanh! Không cần chứng minh thư nữa?”

Dưới cái nhìn nghiêm túc của anh ta, sự chuyên nghiệp chết tiệt của Chiêm Sắc lại chiếm thượng phong. Mím đôi môi khô khốc vì tức giận, bất đắc dĩ nói về vấn đề tại sao người bắt cóc Vệ Thác không liên lạc với Vệ Quý Bắc.

“Có hai khả năng, thứ nhất, mục tiêu của hung thủ quá lớn, trong thời gian ngắn không thể thực hiện.”

Quyền Thiếu Hoàng hơi híp mắt, chuyên chú nhìn cô, bộ dáng chăm chú lắng nghe, đẹp trai lại khí thế bức người, khiến cô ngây người hai giây mới giật mình tiếp tục nói.

“Thứ hai, có thể hung thủ đã liên hệ Vệ Quý Bắc. Mà Vệ Quý Bắc tương đối yêu thương con gái, anh ta hoàn toàn có thể vì đảm bảo an toàn tính mạng cho con gái mà chuẩn bị âm thầm giao dịch với tên bắt cóc —”

Chân mày Quyền Thiếu Hoàng nhíu chặt, trên mặt không có cảm xúc dư thừa, vẫn bình tĩnh như cũ.

Một giây.

Hai giây —

Cô đang suy đoán anh ta nghĩ gì, lại thấy anh đột nhiên đứng lên, túm lấy cổ tay cô kéo ra ngoài.

Cổ tay bị túm đau nhức, Chiêm Sắc không nhịn được thấp giọng nói, “Anh định dẫn tôi đi đâu… Buông tôi ra!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện