Tết âm lịch năm 1991 trôi qua không chút bình thường.

Bắt đầu từ ngày mùng một, trong không khí đã tràn ngập mùi thuốc súng.

Đương nhiên mùi thuốc súng kiểu này không chỉ đến từ thuốc pháo từ dân gian châm ngòi, hơn nữa còn đến từ những lời đối chọi gay gắt trên các sách báo tạp chí.

Vốn chỉ là truyền thông của thủ đô cùng Minh Châu luận chiến mà thôi, hôm nay một bộ phận truyền thông thủ đô bỗng nhiên xoay chuyển lại, bắt đầu gia nhập hàng ngũ luận chiến.

Loại biến hóa vi diệu này tự nhiên bị mọi người nhìn thấy trong mắt, ghi trong lòng, biết rõ chuyện này càng ngày càng hấp dẫn rồi.

Vào ngày mùng năm Diệp gia cùng Sở gia gặp mặt chúc tết lần đầu, mặc dù tin tức còn chưa truyền đi nhưng những đại gia tộc có mánh khóe thông thiên vẫn nghe thấy, về phần vấn đề tỉ mỉ chi tiết người biết chuyện đều giữ kín như bưng, không ai nói nhiều lời.

Ngược lại tới ngày mười lăm tháng giêng nhân viên công tác của Bộ tuyên truyền trong buổi tiệc trà Nguyên Tiêu, bộ trưởng Hà Vân phát biểu không chính thức một vài vấn đề tồn tại trong hệ thống tuyên truyền.

-Hiện tại bên trong hệ thống có một ít khuynh hướng thật không tốt, hiện tượng giai cấp tư sản tự do hóa vô cùng nghiêm trọng.

Sắc mặt bộ trưởng Hà Vân nghiêm túc nói:

-Hệ thống tuyên truyền là tiếng nói của Đảng, phải thời khắc bảo trì nhất trí dư luận, như vậy mới có thể giữ gìn hình tượng của Đảng, nhưng hết lần này tới lần khác lại có chút đồng chí không để ý tới toàn bộ đại cục, chỉ biết nói cải cách nhưng không nói tới việc phản đối giai cấp tư sản tự do hóa, sao có thể bảo trì ổn định?

Lời của bộ trưởng Hà Vân hiển nhiên là có mục tiêu, người khác không biết nhưng người bên trong hệ thống có ai mà không biết mấy ngày trước đây có bài văn phát biểu hưởng ứng loạt bài của báo Đảng Minh Châu, cùng với vài phần báo chí khác đều thuộc về truyền thông dưới quyền phó bộ trưởng Diệp Tử Bình, cũng là công cụ tuyên truyền do Diệp gia trực tiếp khống chế.

Hôm nay bộ trưởng Hà Vân đột nhiên nhắc tới chuyện này, hiển nhiên là muốn tính toán món nợ kia với Diệp Tử Bình.

Sau cuộc nói chuyện của bộ trưởng Hà Vân, phó bộ trưởng thường vụ Lâm Chi Tín cũng nói ra cách nhìn của mình trong sự tình kia, cường điệu tầm quan trọng trong kỷ luật tổ chức, kiên quyết phản đối giai cấp tư sản tự do hóa, cũng cho rằng nên tiến hành kiểm tra sửa chữa trong hệ thống, uốn nắn một ít tư tưởng không tốt đang tồn tại.

Vài vị phó chức khác thì không tỏ thái độ, mặc dù là nói chuyện nhưng vẫn nói ra những lời không đâu ra đâu, điều này làm bộ trưởng Hà Vân cùng phó bộ trưởng thường vụ Lâm Chi Tín cảm thấy có chút thất vọng, cũng cảm thấy có chút lo lắng.

Mặc dù nói bộ trưởng cùng phó bộ trưởng thường vụ tỏ thái độ trên cơ bản đã tỏ rõ lập trường, nhưng nếu như vài phó chức khác không có lòng tích cực ủng hộ, thậm chí là bằng mặt mà không bằng lòng thì vấn đề nảy sinh rất lớn.

Ánh mắt bộ trưởng Hà Vân dạo qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Diệp Tử Bình.

Đối với nhân vật đời thứ hai này của Diệp gia, bộ trưởng Hà Vân cũng không biết phải làm gì, dù sao Diệp Tử Bình tuy là phó bộ trưởng nhưng đang hưởng thụ đãi ngộ cấp chính bộ, mặc dù nói hiện tại trong Bộ tuyên truyền người nhiều hơn việc, tổng cộng có hơn mười phó bộ trưởng thế nhưng Diệp Tử Bình có được ưu thế tuổi tác cùng tài nguyên chính trị sau lưng dù là ai cũng không cách nào bỏ qua.

Nếu như là phó bộ trưởng khác nhảy ra làm đối nghịch, bộ trưởng Hà Vân căn bản không cần suy nghĩ nhiều trực tiếp liên hợp phó bộ trưởng thường vụ Lâm Chi Tín là có thể thu thập hắn, thế nhưng lại là Diệp Tử Bình thì thật khó mà xử lý.

Ngươi có thể làm cho Diệp Tử Bình bị mất quyền lực, không cho hắn thực quyền, làm vậy thì không ai có cách nào, nhưng nếu như ngươi thật sự lôi đời thứ hai của Diệp gia xuống ngựa, chuyện này sẽ biến thành nghiêm trọng, mấy vị tôn đại thần của Diệp gia không phải dễ đối phó, hôm nay Diệp Tử Bình xuống đài, ngày mai Hà Vân ngươi đợi thu dọn đồ đạc về hưu đi!

Theo tình huống hôm nay mà xem, các phó bộ trưởng cũng không chịu tùy tiện tỏ thái độ, hiển nhiên là thấy được thái độ của Diệp gia trong sự kiện này nên đã phát sinh chuyển biến.

-Đồng chí Tử Bình, anh cũng nói chuyện đi.

Lâm Chi Tín nhìn thấy ánh mắt bộ trưởng Hà Vân dừng trên người Diệp Tử Bình, lập tức liền bước ra tiên phong, đem tiêu điểm chuyển lên trên người Diệp Tử Bình.

Trong tay Diệp Tử Bình cầm một hũ inox giữ ấm, đang tùy tiện vuốt ve, sau khi hắn đến Bộ tuyên truyền cơ hội lên tiếng cũng không nhiều, nhất là trong hai năm qua tình thế chính trị luôn thay đổi bất ngờ, hướng gió dư luận thường xuyên dao động, Diệp gia luôn giữ trung lập, Diệp Tử Bình đương nhiên không đơn giản tùy tiện tỏ thái độ, bình thường đều theo đại đa số ý kiến, đem bổn phận của mình làm tốt mà thôi.

Cho nên mọi người cũng đã sớm có thói quen Diệp phó bộ trưởng ít ra mặt, nhưng hôm nay tựa hồ loại cục diện này cần bị phá vỡ.

-Nội dung thảo luận trong Đảng vẫn nên cần cổ vũ, chân lý không biện luận không rõ ràng, tôi nhớ được dư luận trong Đảng cũng từng có thời điểm mấy trăm nhà đua tiếng như trăm hoa đua nở, không ngoài dự tính những giai đoạn kia đều là thời kỳ mà Đảng ta phát triển nhanh nhất tốt nhất, mà mỗi một lần tới thời điểm vạn mã hí vang dư luận sôi trào, đều là thời kỳ phương hướng chính trị trong Đảng cùng tôn chỉ Đảng đã xảy ra đối nghịch nghiêm trọng. Cho nên tôi cho rằng đối với phương diện tranh luận dư luận, chỉ cần đại nguyên tắc không vi phạm sai lầm, mặc dù có làm ồn ào tới đâu cũng đều có thể dễ dàng tha thứ, không có nhiều góc độ so sánh, không cho dân chúng nói chuyện sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn thôi!

Diệp Tử Bình lựa chọn từ ngữ, nói ra từng chữ từng câu.

Diệp Tử Bình chính diện biểu lộ ra thái độ của mình, vài phó bộ trưởng đang buồn bực đôi mắt lập tức liền phát sáng lên, đây chính là Diệp gia chính thức tỏ thái độ! Diệp Tử Bình không nói lời nào thì cũng thôi, một khi nói chuyện vậy cho thấy lập trường của Diệp gia trong vấn đề này là đứng bên phía đồng chí Phương Hòa!

-Đồng chí Tử Bình nói rất có đạo lý.

Một phó bộ trưởng lập tức khởi lên tinh thần, chậm rãi nói:

-Đảng có chế độ tập trung dân chủ, không có dân chủ sao dám nói tới tập trung? Không có nhiều góc độ so sánh thì biến thành độc tài rồi, giáo huấn mười năm hạo kiếp chẳng lẽ còn chưa đủ thảm thiết sao!

Ngay lập tức có thêm vài phó bộ trưởng nhao nhao lên tiếng phụ họa, tình thế liền có vẻ đổ qua một bên.

Bộ trưởng Hà Vân cùng phó bộ trưởng thường vụ Lâm Chi Tín nhìn thấy lập tức cảm giác tình huống đã có chút không thể kiểm soát, kỳ thật cục diện này cũng do chính bọn họ một tay tạo thành, hơn một năm nay hai người luôn dùng thủ đoạn cứng rắn thống nhất thanh âm trong Bộ tuyên truyền, nhưng bề ngoài mọi người biểu hiện không thể đối kháng, trong nội tâm lại luôn cực kỳ bất mãn, chỉ thiếu cơ hội thổ lộ mà thôi.

Hiện tại lời nói của Diệp Tử Bình đã biểu lộ ý kiến trong giới cao tầng có sự khác nhau, Diệp gia luôn có phân lượng nặng nhất đã bắt đầu ủng hộ đồng chí Phương Hòa, như vậy tình thế cơ bản đã trong sáng hóa, mọi người còn không thừa cơ hội khởi xướng phản kích vậy thì quá ngu ngốc mất rồi.

-Tan họp!

Bộ trưởng Hà Vân nhìn thấy tình huống không còn khống chế được, trong lòng có chút phẫn nộ, không nghĩ tới ngay trong thời khắc mấu chốt mà những phó bộ trưởng kia cả đám đều nhảy ra ngoài đi ủng hộ Diệp Tử Bình.

Vì ngăn lại cục diện, cũng chỉ phải dừng lại việc tranh luận đề tài trong lúc này, suy nghĩ sách lược ứng đối.

Thoạt nhìn hắn đã có chút đánh giá cao năng lực khống chế Bộ tuyên truyền của bản thân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện