Ăn cơm tối xong, Diệp Khai liền đi tới trường học.
Đêm nay là buổi diễn tập cuối cùng của hội diễn Nguyên Đán, những tiết mục được chọn trúng đều biểu diễn qua một lần.
Có mấy lãnh đạo trường cũng tới, nhiệt tình cổ vũ. Sau khi bọn họ rời đi thì bắt đầu biểu diễn theo chương trình chính thức.
Tiết mục "Thiết huyết đan tâm" của Diệp Khai cùng Ninh Sương được xếp vào một số tiết mục sau, dĩ nhiên là tiết mục chính. Nghe nói thầy giáo phụ trách hoạt động lần này rất coi trọng tiết mục của hai người.
- Sao Ninh Sương chưa đến?
Diệp Khai cảm giác hơi nóng ruột.
Nói ra cũng thấy lạ, lẽ ra Diệp Khai có thêm mấy chục năm kinh nghiệm phải càng trầm ổn bình tĩnh nhưng sau khi gặp Ninh Sương thì lại thấy như trẻ con.
- Chắc sắp tới rồi.
Trần Phương cũng không dám khẳng định: - Cũng may tiết mục hai người xếp sau.
Lại đợi hơn nửa canh giờ, những tiết mục xếp trước đều sắp diễn xong.
Trần Phương cũng thấy bối rối:
- Sao còn chưa tới?
- Đến rồi, đến rồi!
Ninh Sương từ bên ngoài chạy ào vào, mặc áo khoác ngoài bằng nhung, còn dính rất nhiều bông tuyết:
- Đi đến nửa đường, đột nhiên tuyết rơi, làm tới chậm.
Nguyên do lúc chiều Ninh Sương đi ra ngoài luyện múa, sau khi ăn cơm liền thấy tuyết bắt đầu rơi, lái xe rất khó, có thể chạy tới đã là tốt.
- Tuyết rơi dày thật.
Diệp Khai nhìn ra cửa sổ, thấy trên mặt đất đã phủ một tầng trắng xóa.
Hai người hợp tác, vẫn như cũ nhận được từng đợt hoan hô.
Lúc thu dọn đạo cụ, Trần Phương hỏi Ninh Sương:
- Ninh Sương, nhà của cậu đã dọn đi rất xa phải không? Muộn như vậy sợ là rất khó đánh xe tới rồi.
- Cũng không sao, không tới được thì còn xe buýt mà.
Ninh Sương đáp.
Diệp Khai nghe xong, không nói gì, chỉ vội vàng thu dọn mấy thứ đồ vật rồi quay đầu rời đi.
Trần Phương mất hứng, bĩu môi thầm nói với Ninh Sương:
- Tên này đúng là bỏ đi, mỹ nữ trước mắt cũng không biết nịnh bợ một lát, không có tiền đồ ah.
Ninh Sương mỉm cười:
- Vậy cũng tốt, có quen thân gì đầu. Nếu cứ vo ve như ruồi chẳng phải rất phiền sao.
- Vậy cũng được.
Trần Phương khẽ gật đầu nhưng vẫn còn nói thêm:
- Kỳ thật Diệp Khai rất đẹp trai.
- Tớ thấy là cậu động lòng rồi.
Ninh Sương cười nói.
Hai người ra khỏi cổng rồi chia tay.
Ninh Sương ra đến ngoài đường thì thấy quả thật không còn xe taxi, tuyết phủ một lớp trên mặt đất chừng hai phân.
Đứng vài phút, Ninh Sương bắt đầu cảm giác dưới chân lạnh dần. Hồi tối nàng mang giày da mỏng, bước trên mặt tuyết hồi lâu liền cứng lại.
Nàng vừa khẽ rũ chân vừa đi thẳng về phía trước.
Phía trước có một trạm xe buýt, chuyến cuối là mười giờ rưỡi tối, chắc còn có thể bắt kịp.
Vừa đi lên phía trước chưa được 100m, đột nhiên có một chiếc Porsche thể thao màu lam nhạt trờ tới dừng bên cạnh nàng.
Ninh Sương nhìn chiếc xe kia vẻ cảnh giác.
Trong kinh thành, đám thiếu gia ăn chơi tương đối nhiều, nhất là những tên có thể chạy chiếc xe này đều là một đám mắt cao hơn trời, chuyên gây chuyện thị phi. Ninh Sương đã nghe nhiều về đám này nên khi thấy một chiếc Porsche trị giá trên trăm vạn đậu bên cạnh thì dĩ nhiên phải nâng cao cảnh giác.
Phải biết rằng trước đó đã phát sinh chuyện một tên công tử ăn chơi lái xe bắt cóc học sinh nữ hãm hiếp rúng động cả kinh thành nhưng cuối cùng cũng trôi qua, không ai biết rõ trong đó có nguyên nhân gì.
Kính xe hạ xuống, bên trong lộ ra một gương mặt quen thuộc.
- Lên xe đi, anh đưa em về.
Diệp Khai chân thành nói với Ninh Sương.
Ninh Sương nhìn ra là Diệp Khai, lập tức thở dài một hơi, nhưng trong lòng lại càng nghi ngờ, sao hắn có được chiếc xe thể thao đắt tiền như vậy? Chưa nghe ai nói qua Diệp Khai có bối cảnh lớn.
- Không cần, em đi xe buýt.
Ninh Sương từ chối.
Diệp Khai nhìn Ninh Sương, thấy nàng đang nhìn quanh, chắc đang muốn tìm xe buýt, liền nói:
- Bởi vì tuyết rơi nên chắc xe buýt nghỉ sớm, cứ để anh đưa về.
Ninh Sương nhìn sang hai bên, quả nhiên không thấy xe buýt, thậm chí không thấy cả xe taxi, trong lòng cũng do dự. Nếu không có xe thì đi bộ về tới nơi ít nhất cũng mất hai tiếng.
- Lên đây đi, anh đâu phải quái thú.
Diệp Khai nói lại.
Ninh Sương do dự một chút, cảm thấy chờ đợi cũng không phải lựa chọn tốt nên gật đầu đồng ý.
Sau khi nàng ngồi vào trong xe mới thấy rất thoải mái, xe thể thao trị giá trên trăm vạn quả nhiên là tiện nghi.
- Xe nhà của anh? Rất đẹp.
Ninh Sương phát hiện trong xe rất yên tĩnh, hai người có thể nghe được hơi thở của nhau nên hơi xấu hổ, lên tiếng để phá vỡ ngượng ngùng.
- Xe của anh họ anh, nhưng bình thường anh ấy ở bên Dương Châu nên để cho anh.
Diệp Khai đáp rồi hỏi:
- Đúng rồi, nhà của em ở đâu?
- Khu thứ hai của thôn mới Tín Nghĩa ở phía tây đường Khang Thái.
Ninh Sương nói ra một địa chỉ.
Diệp Khai suy nghĩ một chút, chỗ đó cách đây chừng mười cây, đúng là hơi xa.
Cũng may trên đường không có chướng ngại gì, chỉ có tuyết rơi dày nên xe không thể chạy nhanh.
Diệp Khai cũng không muốn chạy nhanh, có thể ở cùng Ninh Sương trong một không gian nhỏ như vậy, cảm nhận được mùi thơm dìu dịu toát ra từ thân thể nàng quả thật rất dễ chịu.
Ninh Sương đồng dạng cũng có cảm giác không nỡ, hơi thở của Diệp Khai làm nàng bối rối nhưng không phải rất bài xích, tóm lại là một loại cảm giác thật kỳ diệu.
Hai người trò chuyện ngắt quãng, Diệp Khai đi mất nửa giờ mới đem Ninh Sương về đến nơi.
Diệp Khai dừng xe, đem Ninh Sương vào cư xá đến tận dưới lầu.
- Cảm ơn anh.
Ninh Sương đến dưới lầu nhà mình thì thở phào, quay đầu cười nói với Diệp Khai:
- Tuyết rơi đường trơn, anh lái xe cẩn thận đấy, bye bye.
- Bye bye.
Diệp Khai vẫy tay, nụ cười của Ninh Sương tươi tắn như hoa nở mùa xuân khiến linh hồn hắn bay bổng.
Đợi đến lúc Ninh Sương đi vào thật lâu, Diệp Khai mới quay người rời khỏi. Đột nhiên lúc này hắn mới chú ý, điều kiện cư xá này rất tốt, nằm trong mức giá cao trung bình ở kinh thành.