Ý nghĩ như vậy cũng chỉ thoáng qua mà thôi, trừ khi ông ta có gan diệt khẩu nốt Ngư Thức Phàm, nếu không sẽ nhận hậu quả nghiêm trọng.

Nhưng hiện tại, Lâm Tiên Giác biết, nếu không thể bắt Diệp Khai thì chuyện đêm nay sẽ dồn Lâm Hiểu Phàm vào chỗ chết.

“Mặc kệ anh có thân phận gì.” Lâm Tiên Giác nhìn chằm chằm Diệp Khai, trầm giọng nói,“ Tại địa bàn này, chung quy là tôi định đoạt!”

Ông ta khá nắm chắc chuyện này, dù sao là tư lệnh, có được tuyệt đối quyền lực về phương diện quân sự.

“Nếu ông cứ khư khư cố chấp, tôi đây cũng không có biện pháp.” Diệp Khai nhìn Lâm Tiên Giác, không hề lo lắng,“Hiện tại làm ra lựa chọn thích hợp chính là tước quân tịch của Lâm Hiểu Phàm, thêm chút hình phạt, nếu tình thế thăng cấp, hậu quả thế nào, tôi nghĩ ông cũng có thể rất rõ ràng.”

Lâm Tiên Giác rất mâu thuẫn.

Ông ta biết rõ Diệp Khai nói là chính xác , chuyện này cho tới bây giờ cũng có thể giải thích vì hai người trẻ tuổi tranh giành tình nhân, điểm này phỏng chừng đa số mọi người đồng ý.

Phiền toái duy nhất chính là thân phận hai đương sự, còn vận dụng súng ống tại hiện trường.

Vô luận như thế nào, không thể giữ lại quân tịch của Lâm Hiểu Phàm. Phải biết rằng hắn chĩa súng vào không phải người thường mà là vào một vị tướng quân, chuyện này cực kỳ nghiêm trọng, hình phạt là có nhưng không cao vì hắn bị thương mà không phải Diệp Khai.

Pháp luật trong nước có tạo thành hậu quả nghiêm trọng chỉ để cân nhắc mức hình phạt, nếu không có hậu quả nghiêm trọng thì hình phạt cũng sẽ không quá nặng.

Có lẽ, trải qua một phen vận tác sau cũng nói không chừng sẽ miễn hình phạt.

Mà nếu như ông ta bắt Diệp Khai vậy thì lại là chuyện hoàn toàn khác.

“Đi con đường nào, Lâm Tiên Giác ông xem rồi quyết định đi.” Diệp Khai nhìn biểu tình Lâm Tiên Giác cũng biết ông ta đang đấu tranh tư tưởng, nên tăng thêm áp lực tâm lý.

Đến hiện tại. Diệp Khai đã muốn lười gọi ông ta là Lâm tư lệnh , trực tiếp kêu tên, hiển nhiên là không còn nửa phần tôn trọng.

Trên thực tế, người dám chơi Diệp Khai cuối cùng đều không có kết cục tốt. Lão Trần gia mạnh mẽ như vậy cũng gặp hạn, xá gì một thiếu tướng nho nhỏ? Thư ký Đường Mộc cùng với cảnh vệ kiêm lái xe Cam Tĩnh lúc này đã muốn đi tới hiện trường, đang ở thờ ơ lạnh nhạt.

Nếu không phải Lý Hải khẽ lắc đầu, ý bảo bọn họ an tâm thì chắc đám Cam Tĩnh đã giơ súng đối chọi.

“Đêm nay thượng chuyện tình, có chút điểm không đúng đầu a.” Đường Mộc nhỏ giọng đối Cam Tĩnh nói,“Hiệp thị trưởng như thế nào khả năng đi đùa giỡn con gái?”

“Đương nhiên không có khả năng.” Cam Tĩnh cũng quả quyết phủ định nói, bất quá ý trong lòng hắn là nói Diệp nhị thiếu có cô gái nào mà tìm không được, luôn luôn đều là tuyệt sắc mỹ nữ, sao còn tâm tư đi đùa giỡn người khác?

Hơn nữa, Ngô Mộng Linh quả thật xuất sắc, có thể nói sắc nghệ song tuyệt, nhưng nếu như bảo tìm cô gái nào tốt hơn thì không phải tìm không ra? Diệp nhị thiếu như thế nào khả năng ấm đầu, đi đùa giỡn cô?

Nói thêm thì Ngô Mộng Linh đã chỉ rõ Lâm Hiểu Phàm ý đồ đùa giỡn cũng bắt cóc cô, còn đả thương trợ lý của cô, Diệp Khai ra tay cứu giúp nên mới gây ra xung đột với đám Lâm Hiểu Phàm.

Chuyện xảy ra lúc này trên cơ bản cũng đã rất rõ ràng .

Nếu không phải cha con Lâm Tiên Giác cùng Lâm Hiểu Phàm cấu kết, cùng một giuộc, ý đồ đổi trắng thay đen thì sẽ không có tình trạng giằng co hiện tại.

Cam Tĩnh vốn nhạy bén, hắn đã nhìn ra, cha con Lâm Tiên Giác đêm nay muốn làm cá chết lưới rách, quyết tâm bắt Diệp Khai. Nguyên nhân thúc đẩy bọn họ làm như vậy chỉ có thể có một, sau lưng cha con họ khẳng định là có người duy trì.

Nghĩ lại chuyện Lâm Tiên Giác dám bỏ hội nghị ở kinh thành về đây. Sau khi quay về thì đầu tiên là chạy đến nhà ăn gặp Diệp Khai, liền đủ để nhìn ra ông ta không có hảo tâm đối với Diệp Khai.

Nghĩ đến đây, Cam Tĩnh càng tập trung tinh thần, đưa tay sờ vào khẩu súng trong túi, cảnh giác vạn phần.

Hiện tại Lý Hải bị người ta theo dõi sát sao, như vậy hắn tự nhiên thành cảnh vệ. Một khi có biến hóa gì, nếu Diệp Khai bị uy hiếp an toàn thì Cam Tĩnh hoàn toàn có thể áp dụng thi thố càng thêm quyết đoán để ngăn chặn, bao gồm đem đối phương đánh gục.

Cho dù đây là ở quân khu Giang Hoài, Cam Tĩnh cũng dám không chút do dự đi làm.

Theo ý nghĩa nào đó, bên Diệp Khai lúc này không hề động thủ, chẳng qua là tranh thủ thuận lợi giải quyết mà thôi, cũng không phải không thể động thủ. Trên thực tế, lúc đối phương dùng súng chỉ vào Diệp Khai thì bọn họ đã có lý do tiên phát chế nhân .

“Đợi lát nữa, nhìn xem nhị thiếu đến tột cùng có an bài gì, đừng để hắn nhiễu loạn.” Cam Tĩnh tuy rằng nóng lòng nhưng bên Diệp Khai có Lý Hải hướng bọn họ truyền tin nên không dám đột nhiên ra tay, chỉ chuẩn bị sẵn sàng.

Lâm Tiên Giác đứng đó, sắc mặt âm tình biến ảo, hiển nhiên là có chút cố kỵ.

Trên thực tế, một lãnh đạo bất kỳ chống lại một quái vật lớn như lão Diệp gia không thể cảm thấy thoải mái.

Nhìn khuôn mặt Diệp Khai không chút thay đổi nhìn chằm chằm chính mình, Lâm Tiên Giác cảm thấy bản thân như một con chim sẻ bị rắn hổ mang chiếu vào, không còn dư lực phản kháng. Ông ta mơ hồ cảm thấy lần này trở về đã chọc phải đại phiền toái.

Hoặc là, chính mình không nên biểu hiện tích cực quá mức ở chuyện này.

Cho dù là Diệp Khai đã đến, có thể là bởi vì chuyện nào đó, có bao nhiêu quan hệ tới mình?

Chẳng lẽ nói, phải làm nhạt xử lý, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ?

Trong lòng Lâm Tiên Giác bất an, dù sao liên quan đến lợi ích thiết thân của mình thì không ai có thể bình tĩnh.

“Ba, đừng nghe bọn họ bậy bạ! Ngày hôm qua chúng ta nói cái gì?!” Chính cái gọi là biết cha không ai bằng con, biết con không ai bằng cha. Lâm Hiểu Phàm nhìn sắc mặt của Lâm Tiên Giác thì biết trong lòng cha mình có chút dao động , lập tức liền vội vã hô.

Nghe Lâm Hiểu Phàm kêu như vậy, Lâm Tiên Giác giật mình, đột nhiên nghĩ tới chuyện khác, liên quan đến chuyện ông ta trốn họp vội vã trở về đây.

Đúng vậy, nếu không thể xử lý được Diệp Khai thì phiền toái tiếp theo còn lớn hơn, hoặc là cả nhà mình đều liên lụy, đủ để mất đầu.

Vừa nghĩ như vậy thì uy hiếp trước mắt của Diệp Khai không tính là gì.

“Đem bọn họ......” Lâm Tiên Giác chỉ vào Diệp Khai, cắn răng nói,“ Bắt cho tôi....”

Ba chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra thì chợt có người chạy tới, chính là Trần tham mưu trưởng của quân khu và trưởng phòng điện tín, thở hồng hộc hô,“Quân ủy điện khẩn!”

“Ân?” Lâm Tiên Giác sửng sốt, hoàn toàn thật không ngờ, Quân ủy sẽ có điện khẩn lại đây.

Thiên hạ thái bình lâu ngày, đã rất ít khi xuất hiện tình hình như vậy.

Hơn nữa đáng chú ý là Trần tham mưu trưởng và trưởng phòng điện tín còn dẫn theo hơn hai mươi chiến sĩ vũ trang hạng nặng, thoạt nhìn có chút điểm cổ quái.

“Lão trần, tình huống gì?” Lâm Tiên Giác không thể không buông chuyện trước mắt, mở miệng hỏi.

Dù sao so với chuyện trước mắt thì Quân ủy điện khẩn càng thêm trọng yếu, nếu ông ta nặng nhẹ chẳng phân biệt được sẽ khiến người cảm thấy hoài nghi.

“Quân ủy điện khẩn!” Trần tham mưu trưởng thở hồng hộc, lớn tiếng nói,“ Thủ trưởng Quân ủy ra lệnh, đồng chí tư lệnh quân khu Giang Hoài Lâm Tiên Giác lập tức tiếp điện Quân ủy, sau khi nhận điện lập tức bàn giao tất cả chức quyền cho chính ủy Ngư Thức Phàm.”

“Tuân lệnh!” Một tiếng trả lời dị thường vang dội.

Đáp ứng sảng khoái như vậy dĩ nhiên sẽ không là Lâm Tiên Giác, mà là Ngư Thức Phàm.

Nhận được mệnh lệnh này, Ngư Thức Phàm chính là đệ nhất nhân trên toàn quân khu tỉnh Giang Hoài, Lâm Tiên Giác có chút sững sờ, tựa hồ thật không ngờ Quân ủy lại nhớ đến một thiếu tướng tư lệnh quân khu tỉnh như ông ta.

Loại tình huống này thật sự quỷ dị, phải biết rằng nhiều năm qua chưa hề có một tư lệnh quân khu được Quân ủy thủ trưởng “Chiếu cố”, trực tiếp điểm danh lấy đi quyền lực. Về phần đến kinh thành báo danh, kế tiếp hội ngộ chuyện gì thực khó mà nói .

“Binh lính, bảo hộ đồng chí Lâm Tiên Giác mau chóng chạy tới Quân ủy phục mệnh.” Trần tham mưu trưởng tiếp theo ra lệnh, đám binh lính phía sau lập tức bao vây Lâm Tiên Giác dẫn ra ngoài.

Đây là tình huống gì?!

Quan binh bên cạnh đều cảm thấy ngơ ngác, ai nấy đều hiểu tình cảnh của Lâm Tiên Giác rất nhạy cảm. Tuy rằng Quân ủy ra lệnh không ám chỉ Lâm Tiên Giác có cái gì không ổn nhưng chuyện bàn giao quyền lực cho chính ủy Ngư Thức Phàm đã nói rõ vấn đề .

Ít nhất, tư lệnh Lâm Tiên Giác trong thời gian ngắn đừng mong trở về quân khu tỉnh Giang Hoài.

Lâm Tiên Giác thất thần, không khỏi nhìn lại Diệp Khai, thấy hắn khoanh tay mà đứng, khuôn mặt thản nhiên như đã sớm đoán được.

Trên thực tế, bộ hạ của Lâm Tiên Giác đồng dạng cảm thấy phi thường khiếp sợ, bọn họ như thế nào cũng không có nghĩ đến, Lâm tư lệnh ở quân khu nói một không hai, nhất ngôn cửu đỉnh cứ vậy bị mang đi ?

Chờ đợi ông ta sẽ là gì, hoặc là hỏi trách, hoặc là giám sát, hoặc là đề bạt?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện