Bí thư Thành ủy thành phố Long Nguyên Lương Khải Minh nhanh chóng nhận được điện thoại của cha, vừa nghe cha nói mục đích của mình, Lương Khải Minh liền nhíu mày nói:

- Cha, chuyện này con vừa nói với cha rồi mà, không phải cha đã hứa sẽ không tham gia hay sao?

Ủy ban Kỷ luật thành phố vừa báo cáo cho hắn những tiến triển mới nhất của vụ án Hứa Quốc Thụy, Viện kiểm sát đã lục soát nhà Hứa Quốc Thụy và tìm thấy hàng triệu tiền gửi ngân hàng cùng một lượng lớn tiền mặt. Rất nhiều chứng cứ chứng minh, khi còn là Trưởng ban Tổ chức cán bộ huyện Tây Phong, Hứa Quốc Thụy đã lợi dụng chức quyền trong tay để nhiều lần nhận hối lộ, liên quan đến tội nhận hối lộ và có rất nhiều tài sản không rõ nguồn gốc, chỉ đợi sau khi bãi miễn, cắt chức thì lập tức chuyển sang cơ quan tư pháp.

Sau khi biết cha vợ Hứa Quốc Thụy là Lữ Hằng Huy, Lương Khải Minh ngay lập tức gọi điện thoại cho cha, nói với cha từ đầu đến cuối sự việc, cũng muốn xin cha không nhúng tay vào. Không nghĩ rằng lúc ấy cha lại vui vẻ đồng ý. Nhưng hiện giờ không ngờ lại đổi ý, lại muốn ra mặt thay cấp dưới cũ.

- Lữ Hằng Huy đã nhiều tuổi như vậy rồi, lại khóc lóc ầm ỹ trong điện thoại, cha thật không đành lòng! Ông ấy chính là loại người như vậy, cả đời vì con gái, già rồi cũng không được thảnh thơi, Lữ Hằng Huy như vậy, đã chôn được một nửa người rồi, còn phải đi chùi mông cho con rể và cháu ngoại!

Người cha già có chút xúc động nói:

- Tiểu Minh à, luật pháp cũng có tình người, cha không bảo con phải làm theo tư tình, chỉ có điều nên nới rộng một chút trong chừng mực. Hứa Quốc Thụy thì có thể theo luật pháp mà điều tra, nhưng cháu ngoại Lữ Hằng Huy thì con đường sau này còn dài, nên xử phạt nhẹ, cho nó một cơ hội sửa đổi đi!

- Chuyện này có liên quan đến chú Lý, con đã nói qua với cha, tên tiểu tử Lương Thần là do chú Lý nhờ con trông nom!

Lương Khải Minh im lặng một lúc rồi mở miệng nhắc.

- Cha hiểu ý của con, coi như nợ thằng bé đó một chút tình cảm!

Ông cụ thở dài:

- Cụ thể nên làm gì bây giờ, là do chính con quyết định, cha nghe con nói, thằng bé đó là một nhân tài, vậy con hãy đào tạo nó đi!

- Vậy thì sẽ xử lý theo ý cha!

Lương Khải Minh gật đầu nói:

- Còn về phần Lương Thần, con biết phải xử lý thế nào.

Bất luận là Lương Thần, hay là cha con Lý Tung Kiệt, hay là kẻ đã bị bãi miễn, cắt chức như Hứa Quốc Thụy, cùng với ba chị em họ Điền đang nơm nớp lo sợ, đều không ngờ rằng vụ án cùng nhau cưỡng gian không thành công sẽ dẫn đến nhiều vấn đề như vậy, thậm chí thiếu chút nữa cả Phó Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Liêu Đông cũng bị quấy rầy.

Hai ngày sau đó, trước những chứng cứ xác thực, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Hứa Quốc Thụy, người đã bị cắt chức không thể chối cãi, đã khai nhận chi tiết việc mình lợi dụng chức quyền nhận hối lộ trái pháp luật. Ủy ban Kỷ luật thành phố Long Nguyên đã chuyển giao vụ việc cho cơ quan tư pháp xử lý. Sau con trai, Hứa Hải, Hứa Quốc Thụy bị Viện kiểm sát nhân dân Huyện đưa ra truy tố, hai cha con đồng mệnh tương liên, chuyện này không thể không nói là một sự châm biếm.

Còn đối với Lương Thần mà nói, sự việc đến đây coi như đã có thể đặt dấu chấm hết. Nhưng trong đó có ẩn chứa một bí mật sâu xa khiến hắn bối rối. Trong điện thoại Lý Nha Nội nói Bí thư Lương và hắn rốt cục có quan hệ gì? Sau đó, ngẫu nhiên một buổi tối ngồi xem tin tức về Long Nguyên, hắn đã nhận ra một phần sự thật. Khi nhìn thấy hai người đàn ông trung niên phát biểu trên TV, hai miếng táo hắn vừa cắn liền rớt từ trong miệng xuống đất. Hóa ra vị Bí thư Lương này, chính là người đàn ông khi ở xã Hòa Bình đã thắng hắn liên tiếp ba ván cờ trong nhà ông Lý, chính là người mà ông Lý bảo hắn gọi là "Chú", hắn còn cảm thấy bất bình với người đàn ông này. Dù đánh chết hắn cũng không thể tưởng tượng được, người chú "nhặt được" này, lai lịch thật quá lớn!

Nghĩ tới đây, trong lòng Lương Thần liền sáng tỏ rõ ràng, chẳng trách Phó Bí thư Thành ủy Hàn Lôi đề bạt hắn, chẳng trách cha con nhà họ Lý đồng lòng lôi kéo hắn, chẳng trách Lý Nha Nội chắc chắn sẽ vội vàng giúp đỡ hắn, hóa ra là vì có nguyên nhân như vậy bên trong. Tại sao Bí thư Lương lại chú ý tới hắn? Là vì thắng hắn ba ván cờ? Không phải, Lương Thần đã nghĩ đến chuyện này, nhất định nguyên nhân là ở ông Lý.

Không ngờ sau lưng hắn lại xuất hiện một chỗ dựa vừa lớn vừa vững chắc như vậy, nhưng lại im hơi lặng tiếng! Điều này khiến cho Lương Thần không tự chủ được mà vô cùng hưng phấn. Hắn biết rõ quy tắc trong triều có người làm quan lớn thì mình sẽ có chức vị. Điều mà họ gọi là tuổi trẻ là vật báu, là năng lực chỉ để tham khảo, còn mối quan hệ mới là điều quan trọng nhất! Có người quen ở vị trí quan trọng như vậy, thì gần như có thể quyết định vận mệnh của việc làm quan trong cả đời người. Hiện giờ hắn có quan hệ như thế này, nếu lại có thêm chút thành tích, thì nhất định sẽ có cơ hội thăng chức cao hơn hẳn so với người bình thường.

Sáng sớm hôm sau, Lương Thần gọi điện thoại cho ông Lý ở xã Hòa Bình. Không hề vòng vo, hắn liền hỏi thẳng ông cụ xem có phải hắn đã cùng đánh cờ với Bí thư Lương! Khiến ông cụ trách mắng hắn một trận:

- Lo mà làm tốt công việc của cháu đi, hỏi nhiều như vậy làm gì? Bây giờ cháu mới đạt được một vài thành tích, đừng có ý nghĩ muốn theo đuôi người đi trước. Nếu cháu làm ông già này mất mặt, xem ông sẽ xử lý cháu thế nào!

Bị ông cụ mắng mấy câu, nhưng Lương Thần vốn đã quen từ trước, chẳng hề để ý, lại hỏi tình hình gần đây của ông cụ và chú Phong, còn đùa hai câu khiến ông cụ vui vẻ rồi mới cúp điện thoại.

Hôm nay thứ sáu cuối tuần, lẽ ra không cần họp ban. Nhưng tối hôm qua hắn đã bị Phó phòng Tiếu gọi, hôm nay nhất định phải trở về phòng Công an Huyện. Lương Thần lập tức liên tưởng đến việc Phó phòng Tiếu từng nói với hắn chuyện cực khổ này, ngay sau đó hắn không cam lòng mà phải chạy xe về phòng Công an huyện.

Ngày mai đúng là ngày mùng một tháng năm, trong phòng Công an huyện ngoài những cán bộ trực ban ra, chỉ có vài vị lãnh đạo: Trưởng phòng Đinh, Phó Trưởng phòng Tiếu, Phó Trưởng phòng Vương cộng thêm vài thành viên Đại đội hình sự. Ở trong văn phòng của Trưởng phòng, Lương Thần gặp mặt mấy vị Trưởng phòng Đinh, Tiếu, Vương.

Sau khi Hứa Quốc Thụy sụp đổ, các lãnh đạo trong phòng Công an huyện thay đổi thái độ với Lương Thần. Thì ra chuyện phỏng đoán biến thành sự thật, ngay cả nhân vật số một Trưởng phòng Đinh, tất cả đều đánh giá thấp hắn. Chỉ có Phó Trưởng phòng Vương Văn Diệc nhìn Lương Thần bằng ánh mắt nghi hoặc và không hài lòng, trong lòng nói cậu có thế lực sau lưng hùng mạnh như vậy mà không ngờ còn dám giấu cả tôi, hại ông đây phải lo lắng cho cậu! Hôm nay ông nguyên là muốn cùng Lương Thần về nhà uống rượu, xem ra chỉ có thể bỏ lỡ!

- Tiểu Thần à!

Nụ cười trên mặt Trưởng phòng Đinh càng ngày càng nở to giống như bông hoa cúc, xưng hô với Lương Thần cũng từ "Tiểu Lương" biến thành "Tiểu Thần". Đừng coi thường một chữ khác nhau này. Câu trước là thói quen xưng hô của lãnh đạo với cấp dưới, còn câu sau là người bề trên xưng hô thân thiết với người dưới. Hai loại xưng hô này biểu đạt độ thân sơ, tuyệt đối không thể so sánh với nhau.

- Ban đầu, Phó Trưởng phòng Tiếu nói với cậu chuyện kia, thật ra là muốn hỏi ý của cậu. Chẳng qua Cục trưởng Trương của Cục Công an thành phố gọi điện thoại đến đây, nói Bí thư Thành ủy Lương đích thân chọn người, bảo cậu gia nhập vào danh sách thành viên của một tổ chuyên án kết hợp của thành phố!

Trưởng phòng Đinh vỗ vai Lương Thần nói:

- Tiểu Thần, nhất định lần này cũng phải tiếp tục chứng minh rằng phòng Công an huyện của chúng ta không chịu thua kém Công an thành phố! Phó Cục trưởng Phó Công an thành phố nói, cậu chính là phúc tướng của đội ngũ công an Long Nguyên chúng ta, có cậu, đảm bảo sẽ mã đáo thành công!

Lương Thần hơi ngây ngô, không thể cười nổi, cảm thấy như mình bị đối xử giống như một linh vật may mắn.

Chỉ sợ Bí thư Lương cũng nghĩ như vậy, nếu không cũng sẽ không biết rõ hắn không hề hiểu hình sự mà còn tự mình chỉ đích danh hắn tham gia! Được rồi, các vị muốn sắp xếp như thế nào thì sắp xếp đi, hắn chỉ cần phục tùng mệnh lệnh! Nếu là liên kết tác chiến với thành phố, nhất định không hề thiếu người giỏi giang, mạnh mẽ, đến lúc đó hắn tham dự cho đủ quân số là được rồi!

Hả? Liêu Dương! Chị Đình và Lan Lan, Tiểu Mạn đều ở đó! Còn nữa, cả Diệp Thanh Oánh cũng là người Liêu Dương! Có lẽ, hắn nên nhân cơ hội này để đi du lịch, thăm bạn bè gì gì đó! Lương Thần suy nghĩ rất không phù hợp tình hình thực tế.

- Đội Công an thành phố do Phó Cục trưởng Phó dẫn đầu, còn Đội Công an Huyện do Phó Trưởng phòng Tiếu dẫn đầu, ngày mai tập trung ở đây lúc bảy giờ ba mươi phút sáng, trước chín giờ đến Cục Công an thành phố, sau đó cùng với hàng ngũ Công an Thành phố đi tới Liêu Dương. Tiểu Thần, bây giờ về nhà chuẩn bị một chút đi, ngày mai nhất định phải sẵn sàng!

Trưởng phòng Đinh nói qua một chút về lộ trình đã được sắp đặt ngày mai, sau đó ra hiệu Lương Thần có thể về nhà.

Lương Thần chú ý tới vẻ mặt không hài lòng của Phó Trưởng phòng Vương, suy nghĩ một chút hắn liền hiểu ra nguyên nhân. Sau khi ra đến cửa, hắn liền vội vàng gọi điện thoại cho Phó Trưởng phòng Vương, trong đó giải thích một chút nguyên nhân. Trong điện thoại, Phó Trưởng phòng Vương rất xúc động mà nói một câu:

- Tiểu tử cậu, chính là chó ngáp phải ruồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện