Những chiếc Mercedes đen bóng đứng xếp hàng dưới lầu, trên xe đều chăng những dải hoa tươi với đủ mầu sắc, cổng vòm rồng phượng đã đứng cao dần lên, trên cổng vòm trong một rồng một phượng hiện ra hai chữ song hỷ đỏ sẫm. Thanh niên trai gái đứng hai bên cổng vòm, mỗi nhóm năm ba người đang thảo luận điều gì đó.

Lương Thần đưa xe cảnh sát dừng vào bên cạnh, đi qua cổng vòm tiến vào cửa, đi lên tầng 5 đến nhà mới của Lưu Chí Cương. Với cánh cửa mở rộng, người ra người vào liên tục. Lương Thần vừa bước vào cửa, thì nhìn thấy chú rể mặ.vn lê đang tiễn hai vị khách đi ra. Vừa nhìn thấy Lương Thần, y lập tức vui mừng hỏi:

- Lương tử, sao ông đến sớm vậy?

- Đến xem có giúp được việc gì không!

Lương Thần mỉm cười đáp:

- Đưa cái xe cà tàng đến, không gì thì cũng giúp ông chở được vài người.

- Lương tử, cảm ơn rất nhiều!

Lưu Chí Cương lộ rõ thần sắc cảm kích trên gương mặt, y không thiếu những cái xe giống như của Lương Thần, chủ yếu là Lương Thần thể hiện thành ý. Y kéo tay Lương Thần cùng nhau đi tới phòng khách, và nói với hai người lớn tuổi:

- Bố, mẹ đây chính là người con thường xuyên nhắc tới Lương Thần, Lương tử.

- Chào chú Lưu, chào cô!

Lương Thần hiểu ngay lập tức, hai người họ chính là bố mẹ của Lưu Chí Cương.

- Chào tiểu Lương!

Bố mẹ của Lưu Chí Cương đều công tác ở phòng Công thương huyện, có lẽ bởi vì hôm nay là ngày đại hỷ của con trai, cũng có lẽ bởi vì bình thường họ là những người dễ gần, tóm lại họ rất nhiệt tình với Lương Thần. Ông Lưu thì mời thuốc, bà Lưu thì mời kẹo, cùng lúc đó mời Lương Thần ngồi xuống

- Chú Lưu, cô, cháu đến đây để phụ giúp, quan hệ giữa cháu và Chí Cương thì không cần nói gì nữa cả, có việc gì cháu có thể giúp được, cô chú cứ nói không phải khách khí!

Lương Thần với vẻ mặt tươi cười rất nhạt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất chân thành, tha thiết.

- Tiểu Lương rất có thành ý.

Chú Lương cười hì hì nói, chỉ vào Lương Thần và nói với Lương Chí Cương:

- Con ở đây nói chuyện với Lương Thần, bố và mẹ đi tiếp các đồng nghiệp ở bên kia!

- Ông cũng làm gì thì làm đi, tôi xuống dưới một lát, chị Phùng, chị Trương chắc cũng sắp đến rồi, tôi sẽ tiếp đón họ, coi như cũng giúp ông được một việc!

Nhìn thấy trong phòng có mấy thanh niên có cùng trạc tuổi với Lưu Chí Cương, Lương Thần đoán chắc là bạn học của Lưu Chí Cương vì thế liền đứng dậy cười đùa nói.

- Không khách khí với ông, nói rồi nhé. Mấy mâm đồng nghiệp ông phải chịu trách nhiệm thay tôi tiếp đón. Ha ha, tôi biết tửu lượng của ông không tồi đâu nha!

Lưu Chí Cương cũng không ngại ngần tiễn Lương Thần ra cửa rồi lại quay vào trong.

- Chí Cương, đấy là đồng nghiệp của cậu à?

Một người bạn học thuận mồm hỏi một câu. Hắn nhìn thấy được: Lưu Chí Cương và cả bố mẹ của y đều có thái độ rất nhiệt tình với người đàn ông vừa rồi. Hẳn phải là một người không bình thường.

- Ừ, người anh em của tôi, đội trưởng đội trị an huyện!

Giọng nói của Lưu Chí Cương có kèm theo chút khoe khoang, đây là một cơ hội tốt cho y thể hiện.

- Còn trẻ như vậy có lẽ ít hơn chúng ta vài tuổi phải không?

Một cô gái trên gương mặt có chút tàn nhang ngạc nhiên hỏi.

- Đúng là ít hơn chúng ta hai tuổi, phó phòng 24 tuổi, tương lai rạng ngời đó.

Lương Chí Cương liếc nhìn các bạn đáp.

- Những tưởng Chí Cương cậu cũng không đến lỗi nào, nhưng so sánh với người ta, haha!

Một bạn nam nửa đùa nửa thật nói giỡn Lưu Chí Cương.

- Ai có thể so sánh được với Lương Thần?

Lưu Chí Cương liếc nhìn đối phương một cái, cười nhạt nói:

- Người ta có các mối quan hệ trong huyện trong thành phố, năng lực bản thân lại rất tốt. Thực sự cầu thị, tôi quả thực không thể sánh với người ta, tuy nhiên nhìn lên không bằng ai nhưng nhìn xuống chẳng ai bằng mình.

Bạn nam kia không dấu được nét mặt đang biến sắc, kèm với đó là điệu cười xấu hổ, không thể nói thêm được gì lúc đó nữa. Sự thật mà nói, trong đám bạn cùng học thì công việc của Lưu Chí Cương được tính là khá ổn. Trung đội phó đại đội cảnh sát giao thông huyện, quyền lực trong tay nói to cung không to nói nhỏ cũng không nhỏ, hơn nữa có chú làm bên ủy ban chính trị pháp luật, ít nhất ở huyện Tây Phong cũng được xem là một nhân vật tầm cỡ. Trái lại với đám bạn học của hắn, toàn làm việc bên ngoài kiếm bát cơm manh áo, kiếm được cũng không ít, nhưng chi tiêu cũng rất nhiều, quanh năm suốt tháng cũng không để ra là mấy. Tổng thể mà nói thì đúng là đuổi không kịp bát cơm công chức của Lưu Chí Cương!

Lương Thần đi xuống dưới, tiến đến một góc khuất yên tĩnh, châm một điếu thuốc, nhìn ngắm những người đến tham gia hôn lễ của Lưu Chí Cương, trong lòng không kìm nổi mơ màng hết cái này đến cái khác. Nếu có một ngày, hắn và Diệp Thanh Oánh kết hôn, có khi nào có cùng cảnh tượng như ngày hôm nay? Hắn sở dĩ không biểu hiện thái độ rõ ràng với Diệp Thanh Oánh là bởi vì hắn cảm thấy mối quan hệ của hai người quả thực chưa đi tới bước này, nhưng mâu thuẫn chính là, nếu như hắn tiếp tục ở lại Tây Phong, Diệp Thanh Oánh tiếp tục ở lại Liêu Dương, như vậy thì tình cảm của hai người tiến triển không được thuân lợi, nhưng hắn lại không có cách thay đổi điểm này. Thật bực mình!

Ở dưới lầu hơn 10 phút, hắn nhìn thấy Phùng Yến và Trương Ngữ Giai hai người cùng đi qua cổng vòm và tiến tới liền giơ tay ra hiệu, hai người lập tức nhìn thấy Lương Thần, vội vàng tiến đến.

- Bên trên chắc hẳn rất nhiều người, tôi với Giai Giai không lên làm phiền nữa!

Phùng Yến cười và nói. Sau đó nhìn Lương Thần một cái đầy thâm ý hỏi:

- Tiểu Thần với cô tiên nữ kia phát triển thế nào rồi?

Từ sau khi xem bức ảnh trong điện thoại của Lương Thần trong căng tin, Phùng Yến bao gồm cả các đồng nghiệp khác, đều đùa gọi cô gái của Lương Thần là cô bạn gái tiên tử.

- Vẫn như vậy thôi, nhà cô ấy ở Liêu Dương, tháng 6 tháng 7 năm nay mới tốt nghiệp đại học. Tương lai thế nào e khó mà nói trước.

Lương Thần lắc lắc đầu. Đối với Phùng Yến và Trương Ngữ Giai, hắn không cần phải giấu giếm điều gì đó. Những bực tức trong lòng muốn tìm người để chia sẻ trong lúc kích động bỗng nói hết.

- Liêu Dương? Thế hai người quen nhau như thế nào?

Phùng Yến có chút hiếu kì hỏi:

- Lẽ nào là quen nhau đợt mùng 1 tháng 5 cậu đi Liêu Dương tập huấn?

- Quen biết trải qua rất...

Lương Thần cười và tường thuật lại quá trình quen biết Diệp Thanh Oánh một lần.

- Anh hùng cứu mỹ nhân? Đúng là giống thật!

Phùng Yến nhịn không nổi cười nhẹ nói một câu. Mà Trương Ngữ Giai đứng bên cạnh cũng cười theo.

- Tuy nhiên cũng đừng trách chị Yến tôi giội cho cậu một gáo nước lạnh. Cậu có dám chắc là cô ấy thật sự thích cậu, hay chỉ là lòng biết ơn? Hơn nữa mỗi người một nơi, tương lai nếu hai người đến với nhau thì cô ấy đến đây, hay cậu qua đó? Hai vấn đề này nếu không giải quyết tốt thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hai người!

Phùng Yến lớn hơn vài tuổi, kinh nghiệm phong phú, tức thì hiểu được mấu chốt của vấn đề.

- Cho nên em mới đang bực bội.

Lương Thần ra điều bất đắc dĩ nói.

- Kỳ thực, cậu tốt nhất nên kiếm một người địa phương, chẳng hạn như Giai Giai đây này!

Phùng Yến cố tình kéo dài giọng nói, tinh nghịch nhìn Trương Ngữ Giai đang đỏ mặt, sau đó nhìn Lương Thần nói:

- Tóm lại khuyên cậu không nên đầu tư quá nhiều, tránh đến lúc lại vùi quá sâu. Cậu cần phải học hỏi câu nói của tiểu Lưu, dùng mắt của bạn xem xem, thiên hạ đâu đâu cũng có cỏ thơm. Bên cạnh tôi là một cây cỏ thơm rất tốt đấy.

- Chị Yến!

Trương Ngữ Giai vừa xấu hổ vừa tức giận kéo tay áo Phùng Yến nói.

- Chị Phùng lại nói đùa, chị Trương đã là bông hoa có chủ rồi!

Lương Thần cười ngượng nói, hắn cảm thấy thần sắc của Phùng Yến có chút tinh quái, không phải là đã biết đến chuyện tình một đêm của hắn và Trương Ngữ Giai chứ?

- Thế nếu Giai Giai độc thân thì sao?

Phùng Yến đột nhiên hỏi một câu.

- Tôi, tôi lên trên xem thế nào.

Trương Ngữ Giai bối rối quay người bước đi, bỏ lại Lương Thần và Phùng Yến vội vàng bước vào cửa. Bóng dáng duyên dáng của cô lập tức thu hút ánh mắt của không ít người.

- Giai Giai, đợi tôi.

Phùng Yến nhìn Lương Thần đầy thâm ý, sau đó cũng vội vàng bước theo sau Trương Ngữ Gia.

Chị Phùng có ý gì đây? Lương Thần bỗng giật mình. Theo sau đó là tim đập loạn nhịp, không phải là Trương Ngữ Giai sẽ ly hôn đấy chứ? Rất có khả năng, Phan Bách Văn vì sự tiến thân mà bán cả vợ con mình, loại đàn ông như hắn quả thực không đáng phó thác cả cuộc đời. Hơn nữa lại không có con cái, Trương Ngữ Giai nếu muốn ly hôn thì đúng là tương đối dễ dàng.

Nếu đúng là như thế, hắn và Trương Ngữ Giai có cơ hội không?

6h30 phút, chú rể dẫn theo sau một đám bạn học, tay cầm bó hoa tươi đi xuống. Nhìn sáu chiếc xe hôn lễ mầu đen chạm rãi khởi động, Lương Thần cũng chui vào chiếc xe cảnh sát của mình, không đợi hắn nổ máy, cửa xe đột nhiên mở ra, Phùng Yến và Trương Ngữ Giai một bên trái một bên phải cũng chui vào xe.

- Chúng tôi cũng cần đi xem mặt cô dâu mới!

Phùng Yến cười và nói. Còn Trương Ngữ Giai thì quay mặt ra ngoài xe, dường như không dám đối mặt với Lương Thần một chút nào.

Xe cảnh sát của Lương Thần bám sát đội xe hôn lễ, chạy qua đường Văn Hóa cuối cùng đến khuôn viên khu Thần Phong. Đội xe dừng trước tòa nhà số 1, chú rể xuống xe, tay cầm hoa tươi đi lên lầu đón cô dâu. Lương Thần và Phùng Yến, Trương Ngữ Giai xuống xe, nhưng không đi theo đám đông lên lầu mà đứng ở dưới chờ.

Lúc này đã gần tháng 5, thời tiết ngày càng ấm áp hơn. Trương Ngữ Giai mặc một bộ váy liền mầu vàng nhạt, cao cao thanh lịch, đưa mắt đẹp nhìn xung quanh, hiện rõ là một người phụ nữ quyến rũ phong tình. Có một số không ít họ hàng không lên lầu đều đưa tầm mắt nhìn về phía Lương Thần. Lương Thần tự nhiên cũng không tự cho rằng những ánh mắt đó nhìn mình vì đẹp trai, vì thế cũng quay đầu liếc nhìn Trương Ngữ Giai một cái. Hắn đột nhiên nghĩ rằng nếu đối phương mặc trên mình một bộ váy cưới mầu trắng thì chắc chắn sẽ tuyệt đẹp, không có gì để bàn. Nếu như là Diệp Thanh Oánh mặc thì sao? Diệp Tử Thanh mặc thì sao? Trong đầu Lương Thần so sánh từng người từng người, cuối cùng cũng rút ra một kết luận, bất kể là ai mặc, đều rất đẹp!

Giống như cô dâu vừa được chú rể bế ra vậy, mặc dù tư sắc không đẹp như Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Trương Ngữ Giai, nhưng trong niềm hạnh phúc hân hoan lại khiến cô ấy trở lên đẹp hơn.

Mầu vàng của ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào cô dâu mặc váy cưới, khiến cô dâu như xuất hiện giữa đủ sắc mầu. Nhìn chú rể đắm chìm trong ánh nắng, Lương Thần không khỏi nhớ đến một câu nói

- Bất kể cô gái nào khi mặc váy cưới, đều là đẹp nhất!

Mắt nhìn thấy chú rể uyển chuyển bế cô dâu lên xe, Lương Thần cũng chuẩn bị đưa Phùng Yến và Trường Ngữ Giai trở về. Sau đó Trương Ngữ Giai và Phùng Yến vẫn chưa kịp mở cửa xe, liền bị mấy cậu thanh niên khoảng hơn 20 tuổi đến gần bên cạnh.

- Chưa được ngồi xe cảnh sát bao giờ? Hôm nay có dịp ngồi thử xem sao!

Một thanh niên đeo hoa tai, tóc nhuộm mầu đỏ lửa tiến đến ghế phụ lái, mồm như còn đang nhai kẹo cao su.

Cùng lúc đó, ba người khác cả nam lẫn nữ ngồi vào hàng ghế sau xe.

- Anh và anh rể tôi làm cùng một cơ quan đúng không? Anh rể tôi, Lưu Chí Cương! Trung đội trưởng đội cảnh sát giao thông của các anh!

Thanh niên nhuộm tóc đỏ quay đầu hướng tới người đang lái xe nói

Lương Thần cau mày lại, đang định nói thì Phùng Yến tranh nói trước một bước!

- Này, tôi và Giai Giai đi xe khác vậy, chúng ta lát nữa gặp lại sau!

Lương Thần gật gật đầu, hôm nay là ngày vui của đồng nghiệp, hắn đến để giúp chứ không phải đến để phá đám, mấy người này đều là người nhà của cô dâu, hắn đưa một chặng cũng không có gì là không nên cả. Vì thế hắn cho xe chạy, cùng với hai nam hai nữ bám sát đội xe hôn lễ.

Tự mình nói không nhận được câu trả lời của đối phương, chàng thanh niên tóc đỏ không còn mặt mũi nào quay đầu về phía sau nói chuyện với đám bạn của mình:

- Cái xe Santana này vừa cứng vừa đau, ngồi lên đúng là không thoải mái chút nào, sớm biết thế này thì ngồi Mercedes có phải tốt hơn không!

Lương Thần liếc nhìn tên tóc đỏ kia một cái, không lên tiếng, trở lại trạng thái vững vàng lái xe như trước. Hắn biết tên nhóc này đang muốn phá đám, tuy nhiên một người đến công an và cảnh sát giao thông đều không thể phân biệt được như y thì hắn thật sự không thèm so đo. Nghe lời nói vừa rồi, tên nhóc này có lẽ là em trai của cô dâu, cũng không biết là em ruột hay em họ kiểu gì nữa!

- Xe cảnh sát à, ít nhất cũng cảm thấy khá thú vị!

Bạn nữ đồng hành cùng với chàng thanh niên tóc đỏ có chút phấn khích nói:

- Sướng Sướng, chị Phỉ tìm được người này, quả là không tồi, trung đội trưởng đội cảnh sát giao thông hẳn là rất lợi hại nhi?

- Cũng được!

Thanh niên tóc đỏ ngẩng đầu lên, cố ý ra vẻ khiêm tốn khoanh tay nói.

Một thanh niên khác lập tức tiếp lời:

- Công việc của chị Phỉ cũng không thua kém ai, nếu đúng mà nói thì anh rể cậu mới là người trèo cao kìa!

- Cũng đúng, kỳ thực cảnh sát cũng chẳng có gì giỏi giang cả!

Chàng thanh niên tóc đỏ liếc mắt nhìn người lái xe một cái nói:

- Nếu như không phải do nhà họ Lưu có mối quan hệ trong quan huyện thì nhà tôi có đồng ý cuộc hôn nhân này không, với điều kiện của tôi và chị tôi muốn thế nào mà chẳng được?

Lương Thần không chớp mắt, tập trung chăm chú mà lái xe.

Thấy Lương Thần từ đầu tới cuối không đáp lời nào, tên tóc đỏ ngược lại càng làm tới, giơ tay vỗ vỗ vai Lương Thần nói:

- Này người anh em, họ gì? Làm gì trong đại đội cảnh sát giao thông?

- Họ Lương!

Lương Thần lúc này hắn không thể chịu nhịn đối với đám thanh niên này, tuy nhiên vẫn nhẫn nại đáp:

- Tôi không phải là cảnh sát giao thông.

- Vậy anh ở đại đội nào?

Thanh niên tóc đỏ dường như ngày càng mạo phạm đến Lương Thần, không buông tha mà vẫn tiếp tục hỏi.

- Đại đội trị an!

Lương Thần không để ý đáp.

- Đại đội trị an làm cái gì?

Thanh niên tóc đỏ tiếp tục hỏi.

- Giống như cậu. Điều tra hộ khẩu!

Lương Thần liếc nhìn đối phương, mỉm cười nói.

- Hì hì!

Hai cô gái ngồi phía sau không khỏi kinh ngạc cười thành tiếng, nhìn về hướng của Lương Thần mang theo ánh mắt đầy vẻ thích thú. Một người đàn ông điển trai lại có tính hài hước, khiến người khác cảm thấy rất dễ mến.

- Giả bộ cái gì hả, một cảnh sát điều tra hộ tịch!

Cảm thấy mất mặt trước bạn bè, thanh niên tóc đỏ không kìm được trở mặt, vặn vẹo Lương Thần nói:

- Hỏi anh vài câu xem như để mắt tới anh, còn không biết xấu hổ!

Lương Thần không hề nói một câu nào, vững vàng chăm chú lái xe. Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, người hỗn láo đâu đâu cũng có, không đáng để tức giận. Chủ yếu chính là, cái người hỗn láo này là em vợ của Lương Chí Cương, nếu như hắn cũng trở mặt theo, chẳng phải là khiến Lương Chí Cương khó xử sao. Hắn đến để giúp đỡ, không phải đến làm loạn. Ngay cả nếu có cơn thịnh nộ to cỡ nào cũng không thể thể hiện tại ngày đặc biệt này.

Uất ức quá! Hai cô gái ngồi hàng ghế sau không khỏi thất vọng. Vốn nhìn Lương Thần với thân hình cao to, mang dáng vẻ một đấng nam nhi, nhưng không ngờ rằng đối mặt với sự hạ nhục của Chu Hoành Sướng lại không dám mở miệng phản kháng. Điển hình của thể loại hình cọp gan thỏ, nhát gan sợ việc phiền phức!

- Nhìn không dám nhìn, đến rắm cũng không dám đánh, như thế này mà cũng đòi làm cảnh sát?

Thanh niên tóc đỏ quay người về phía sau, lớn tiếng cười nhạo, hắn cảm thấy mình thật là uy phong, đồng thời cũng cảm thấy mở mày mở mặt trước bạn bè.

Toàn bộ đoàn xe hôn lễ đều chạy vòng quanh quảng trường Văn Hóa một vòng, cuối cùng chạy quay về ngôi nhà mới ở tiểu khu Cát Thịnh. Trong thời khắc đoàn xe đến gần tòa nhà, tiếng pháo nổ vang, pháo hoa cũng được đốt, cô dâu chú rể ngồi đợi trong xe dâu, chuẩn bị chút nữa xuống xe nghênh đón chúc phúc của khách khứa.

Xe cảnh sát của Lương Thần bám sát ngay sau đội xe hôn lễ, Kim Tuấn Dân, Khúc Tiểu Binh, Phùng Yến, Trương Ngữ Giai, tiểu Vũ, lão Vương, v. v...một đoàn đồng nghiệp của phòng công an đang đứng bên cạnh cổng vòm. Kim Tuấn Dân nhìn đông tây một vòng, bỗng nhìn thấy xe cảnh sát của Lương Thần, một bên bịt tai một bên nói:

- Lương tử đến rồi, tôi qua chỗ cậu ấy xem thế nào!

- Cùng đi, cùng đi!

Tiểu Vũ và lão Vương hiện tại vẫn ở xã, thị trấn, bình thường bận muốn chết, khó có cơ hội chạm mặt Lương Thần và đồng nghiêp tại huyện.

Lương Thần xuống xe, nhìn một cái là thấy ngay Kim Tuấn Dân, Khúc Tiểu Binh, tiểu Vũ, lão Vương...mấy người đang đi tới, đang muốn qua bên đó.

Thình lình bị một bàn tay đẩy ra, quay đầu lại liền thấy kẹo cao su của chàng thanh niên tóc đỏ nhổ vào tay, sau đó đặt vào vạt áo trên của hắn.

- Mày muốn chết hả!

Một đám người chạy tới, giơ tay đẩy mạnh ngực cậu thanh niên tóc đỏ. Mặc dù hình dạng thân thể có chút béo, nhưng lực mà Kim Tuấn Dân đẩy một cái đã khiến tên tóc đỏ cao gầy giống như suy dinh dưỡng kia lập tức ngã chổng vó lên trời.

- Kim tử, thôi đi, đấy là em vợ của Chí Cương!

Lương Thần vội vàng đẩy Kim Tuấn Dân sang một bên cười

- Xem hôm nay là ngày đại hỷ. Tôi nhịn rồi!

Kim Tuấn Dân ngẫm lại cũng đúng, với tính cách của Lương Thần bình thường sẽ không chịu nhịn để bị hạ nhục như thế mà không phản ứng gì, cho nên đã nhẫn nhịn, điều đó hoàn toàn là giữ thể diện cho Lưu Chí Cương trong ngày đại hỷ, vì thế trừng mắt hung hăng nhìn tên tóc đỏ một cái, rồi kéo Lương Thần quay người bước đi.

- Đứng lại ngay, mẹ mày!

Chàng thanh niên tóc đỏ bò dậy từ mặt đất, như con hổ điên lao tới. Là người con trai độc nhất trong nhà, bình thường đều được chiều chuộng sinh hư rồi, chưa từng nếm qua sự tủi nhục như thế này, hơn nữa họ hàng nhà mẹ đẻ bên này cũng không ít. Khiến dũng khí của hắn không phải là cường tráng bình thường.

- Thằng nhãi ranh!

Vừa nghe đối phương chửi, tròng mắt của Kim Tuấn Dân lập tức trừng lên, tiến lên trước một bước, đá cho thanh niên tóc đỏ xiêu vẹo trên mặt đất. Khúc Tiểu Binh, tiểu Vũ, lão Vương giả vờ tiến lên trước can ngăn, nhưng cũng nhân cơ hội dẵm lên người tên tóc đỏ vài cái.

Sự náo nhiệt ở bên này rất nhanh đã bị người thân của hai bên gia đình nhìn thấy trong tầm mắt, cùng với âm thanh của tiếng pháo dần mất đi là tiếng kêu đau đớn của tên tóc đỏ càng rõ ràng hơn:

- Dám đánh tao, mẹ nhà chúng mày!

Cô dâu chú rể vừa mới xuống xe, bao gồm cả bố mẹ hai bên đều không khỏi bất ngờ ngây dại trong chốc nát. Ánh mắt từng người từng người nhìn về phía họ, lập tức tập trung vào Lương Thần, Kim Tuấn Dân, Khúc Tiểu Binh đám đồng nghiệp của phòng công an.

- Là tiểu Sướng hả?

Cô dâu Chu Hoành Phỉ nóng ruột, tay nhấc chiếc váy cưới chạy qua bên đó. Cô ấy vừa chạy, chú rể Lưu Chí Cương cũng cần phải chạy theo, người lớn của hai bên, nhất là bố mẹ của Chu Hoành Phỉ càng nóng ruột hơn.

- Mọi người đang làm cái gì vậy?

Nhìn thấy cậu e trai đang lăn lộn trên mặt đất, Chu Hoành Phỉ đau lòng cúi người xuống, giơ tay kéo giữ em trai mình, cùng lúc đó cô ngẩng đầu lên tức giận nói:

- Mấy người có nhiều người, làm cái gì mà đánh một mình em trai tôi?

Nói rồi quay đầu lại nhìn về hướng Lưu Chí Cương đang chạy tới nói:

- Đồng nghiệp của các người đến để chúc phúc hay đến để phá rối? Phải chăng cảm thấy nhà họ Chu chúng tôi dễ bắt nạt? Hôm nay nếu anh không nói rõ ràng, hôn lễ của chúng ta coi như kết thúc!

- Rất xin lỗi, chúng tôi cũng không ngờ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy!

Lương Thần bước ra, với vẻ mặt đầy xin lỗi nói:

- Đồng nghiệp của tôi là thay tôi đứng ra giải quyết, dù sao, em trai cô cũng làm việc thật sự quá đáng!

- Mày giả bộ cái gì, vừa rồi bị tao mắng giống như con cháu ba đời, đến rắm cũng không dám đánh một cái, bây giờ thấy nhiều người, có người che chắn cho rồi, thì có thể mặc áo giáp sắt đứng lên rồi phải không?

Tên tóc đỏ dưới sự giúp đỡ của chị gái đã đứng lên, tiến lên trước túm lấy áo của Lương Thần không buông.

Lương Thần không nói lời nào, Kim Tuấn Dân, Khúc Tiểu Binh, lão Vương cũng không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn về hướng Lưu Chí Cương.

Chú ý tới miếng kẹo cao su trên ngực áo Lương Thần, Lưu Chí Cương mặt mày tái mét, bước lên trước hai bước dưới sự kinh ngạc của cô dâu, người thân và bạn bè, giơ tay tát thật mạnh vào mặt tên tóc đỏ một cái tát và lạnh lùng nói:

- Cút đi càng xa càng tốt cho tao, mày là cái thá gì hả?

- Chị!

Tên tóc đỏ ôm mặt, dường như không dám tin đối phương lại dám đánh hắn, một lúc sau, hắn mới nhận ra, cao giọng gào lên.

- Lưu Chí Cương, anh thật qua đáng, anh dựa vào cái gì mà dám đánh tiểu Sướng!

Chu Hoành Phỉ chỉ vào mũi Lưu Chí Cương, quay đầu về phía bố mẹ Lưu Chí Cương nói:

- Cô, chú mọi người đều nhìn thấy rồi đấy, anh ấy bắt nạt cháu như vậy đấy!

- Nhà thông gia, Lưu Chí Cương nhà ông bà có ý gì đây? Bảo vệ người ngoài đánh người nhà! Cho dù tiểu Sướng nhà chúng tôi có làm điều không phải, cũng không đến lượt Lưu Chí Cương nhà ông bà giáo huấn nó chứ?

Bố mẹ Chu Hoành Phỉ chịu không nổi, con gái còn chưa xuất giá đã bị đối đãi như thế này, nếu như đã xuất giá rồi không khéo bị ức hiếp đến chết!

- Đồng nghiệp của tôi đến để cổ vũ chúc phúc, xem như nể mặt Lưu Chí Cương tôi, em trai cô là cái thá gì mà dám chỉ tay chỉ chân, hùng hùng hổ hổ với mọi người!

Lưu Chí Cương cầm miếng kẹo cao su dính trên áo Lương Thần ra ném vào mặt tên tóc đỏ, tức giận tột đỉnh nói:

- Người ta đã không thèm chấp cậu, cậu còn vuốt mặt không nể mũi, tôi xem chính cậu mới là người đang giả bộ ở đây đấy!

- Hôn lễ này không tổ chức nữa, bố, mẹ chúng ta đi!

Bao nhiêu cặp mắt nhìn vào, Chu Hoành Phỉ cảm thấy mình không thể nhượng bộ, liền kéo tay em trai quay người bước đi dưới sự xấu hổ và giận giữ.

- Không cưới thì không cưới, nói thật, tôi thực sự cảm thấy không dám với cao!

Lưu Chí Cương cười lạnh, quay người kéo tay Lương Thần Kim Tuấn Dân nói:

- Lương tử, Kim Tuấn Dân, xin lỗi, chúng ta đi uống rượu, chịu tội với mọi người!

Sắc mặt bố mẹ của Chu Hoành Phỉ tương đối khó coi, bố mẹ Lưu Chí Cương bị sự việc làm cho quá bất ngờ mà luống cuống chân tay, chỉ biết kéo tay hai vị thông gia nói khéo. Dù sao cũng đã tiến hành đến bước này rồi, đồng tiền cần chi tiêu đã chi tiêu rồi, những thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị rồi, bỗng nhiên phá bỏ chẳng phải là điều không đáng sao.

- Kêu mấy người đồng nghiệp của Chí Cương xin lỗi tiểu Sướng, không thì hôn lễ này không cần thiết tiến hành nữa đâu!

Bố mẹ Chu Hoành Phỉ cũng biết tai họa mà thằng con quý tử gây ra, nhưng thể diện này không thể không cần, hai người cũng không thực sự muốn trở mặt, dù sao điều kiện cơ bản của Lưu Chí Cương đều khá tốt

Bố mẹ Lưu Chí Cương lộ ra vẻ mặt khó xử! Làm sao bây giờ? Bạn của người ta là đến để cổ vũ chứ không phải đến để bị chọc tức. Việc này vốn là do con trai của nhà họ Chu không đúng, làm sao có thể bắt đồng nghiệp của Chí Cương xin lỗi được chứ? Nhưng nếu không làm theo ý của bên thông gia, bên nhà họ không chịu nhường nhịn, thế thì cuộc hôn nhân này không còn cách khác la hủy bỏ thôi.

Kéo con trai sang một bên, bố mẹ nói lại ý của bên họ nhà gái, Lưu Chí Cương lúc đó vội vàng thốt lên nói:

- Việc này đến nghĩ cũng không cần phải nghĩ, vợ con có thể không cần, muốn đồng nghiệp của con xin lỗi ư, dựa vào cái gì chứ? Gia đình họ Chu cần thể diện, vậy con không cần sao?

Nhà trai nhà gái hai bên đứng đó giằng co không ai nhường ai, khiến bạn bè thân hữu ngơ ngác nhìn nhau, mọi người vui vẻ đến chúc mừng, chẳng ai ngờ được lại xẩy ra chuyện như vậy. Lương Thần, Kim Tuấn Dân, Khúc Tiểu Binh, lão Vương, tiểu Vũ và cả Phùng Yến, Trương Ngữ Giai tất cả một đám đồng nghiệp phòng cảnh sát đứng xúm vào thành vòng tròn, ai ai cũng lộ rõ thần sắc tức giận phẫn nộ.

- Cái thể loại gì vậy! Tất cả một lũ lưu manh!

Phùng Yến liếc nhìn họ nhà gái với ánh mắt coi thường nói:

- Cô gái của tiểu Lưu nhìn cũng có vẻ rất tử tế, tại sao em trai cô ta một chút văn hóa cũng không có vậy!

- Không cần phải làm nhục lưu manh, bọn lưu manh bây giờ còn có văn hóa hơn tên khốn kiếp đó!

Kim Tuấn Dân bĩu môi nhìn Lương Thần nói:

- Lương tử, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đấy, tên khốn kiếp đó lại dám vuốt mặt không nể mũi, cậu đáng nhẽ phải dậy cho nó một bài học, không cần nói là em trai của cô dâu chứ em trai của Chí Cương cần dậy cũng vẫn phải dậy, đám thanh niên bây giờ, đúng là không giống chúng ta ngày trước chất phác, ngây thơ!

- Nói làm ra vẻ như mình già lắm rồi ý!

Khúc Tiểu Binh cười và nói:

- Nhìn đi, nói không hay bữa rượu mừng hôm nay dễ mà không được uống!

Lương Thần nhìn về hướng bên Lưu Chí Cương, nhìn thấy Lưu Chí Cương đang tháo bỏ cà vạt, nét mặt hiện ra đầy bướng bỉnh. Còn bố mẹ của Lưu Chí Cương và bên thông gia đang kịch liệt thảo luận điều gì đó, nhìn sự cãi vã này có vẻ như hai bên không ai chịu nhường. Thở dài một cái Lương Thần lại đưa mắt nhìn sang bên họ hàng đang vây quanh cô dâu, cô dâu không kìm được lấy tay lau mắt, có mười phần là đang khóc!

Oán ai đây? Trong lòng Lương Thần chỉ có ba phần là cảm thấy có lỗi, còn lại bẩy phần đều là thản nhiên. Hắn đâu có sai, hơn nữa những gì hắn làm là quá đủ rồi, với tính cách bình thường của hắn, đã sớm dậy cho tên khốn kia một bài học rồi. Với cái dáng vẻ của tên khốn đó không bõ hắn đá hai cái!

Hai bên trai gái giằng co không nhượng, cuối cùng bất đắc dĩ hai bên phải mời hai bậc cao nhân đứng ra đàm phán.

Vì thế bố mẹ của Lưu Chí Cương và Chu Hoành Phỉ không ai bảo ai mà cùng lúc gọi điện thoại, bảo họ hàng thân thích chuẩn bị đến khách sạn tham gia tiệc rượu đến nhà mới trước.

Không lâu sau, mấy chiếc xe nhỏ tiến vào tiểu khu Cát Thịnh. Dừng cách đội xe hôn lễ không xa. Vài người trung niên nam nữ quần áo chỉnh tề, cùng xuống xe và tiến tới bên này.

Vừa nhìn thấy mấy người này, bố mẹ hai bên như nhìn thấy vị cứu tinh vội vàng mời vào trong. Cô dâu Chu Hoành Phỉ khóc và chạy qua bên đó, khóc và nhìn vào một người trung niên tai to mặt lớn nói:

- Chú hai!

- Tại sao lại đến mức này!

Người trung niên tai to mặt lớn cau mày, nhìn nhà Lưu Chí Cương với ánh mắt không vui. Người phụ nữ bên cạnh ông ta tiến lên trước một bước ôm Chu Hoành Phỉ vào lòng, bất mãn nói:

- Làm cái gì vậy chứ, tiểu Phỉ nhà chúng tôi vẫn còn chưa xuất giá mà đã bị bắt nạt như vậy đây?

- Thím hai, không gả chị con nữa, gả đến nhà họ Lưu kiểu gì cũng bị bắt nạt, nhìn Lưu Chí Cương đánh con xem!

Tên tóc đỏ chỉ vào mặt mình lớn tiếng nói.

Còn bên nhà Lưu Chí Cương cũng có một người trung niên gầy yếu đang hỏi cụ thể tình hình như thế nào, nghe bên nhà gái chỉ trích cũng không nhị được trả lời một cách mỉa mai:

- Sự việc vẫn chưa được làm rõ tại sao lại có thể nói là do cháu ngoại tôi ức hiếp tiểu Phỉ chứ! Nói cho cùng, đó không phải là do em trai tiểu Phỉ gây ra họa sao, dựa vào cái gì mà đổ hết lên đầu Chí Cương.

- Chị hai, chị nói một câu đi!

Thím hai của Chu Hoành Phỉ kéo người phụ nữ đằng sau tức giận nói.

Vừa nhìn thấy người phụ nữ này đi ra, khí thế cậu của Lưu Chí Cương lập tức yếu đi ba phần. Với thân phận là phó Bí thư huyện ủy đứng trước trưởng phòng Văn hóa huyện tất nhiên không sợ, nhưng đối mặt với phó Chủ tịch huyện khó tránh khỏi chút lo lắng liền nhẹ giọng chào một tiếng:

- Phó Chủ tịch Điền.

- Lão Cổ à, bọn nhỏ có mâu thuẫn, người lớn chúng ta phải đứng ra tìm phương pháp giải quyết mới đúng, chứ không phải cố chấp đến cùng xem ai đúng ai sai!

Phó Chủ tịch Điền mở miệng liền lắm chắc quyền chủ động trong tay:

- Tôi cũng hỏi em trai tiểu Phỉ, nó cũng có chỗ làm không đúng, nếu như bình thường thì không nói làm gì, nhưng hôm nay là ngày đại hỷ của hai đứa nhỏ, đồng nghiệp của cháu cậu đánh nhau trong ngày hôm nay cũng có phần quá đáng! Thế này đi, gọi mấy người đồng nghiệp của cháu cậu tới đây, nói rõ ràng với nhau chuyện này thì coi như xong rồi!

- Phó Chủ tịch Điền nói chí phải!

Cổ Khánh Khoa gật đầu, không có cách nào khác, chức vụ to hơn một cấp có thể đè bẹp người. Ông quay đầu về hướng Lưu Chí Cương nói:

- Đi gọi mấy người đồng nghiệp của cháu lại đây!

Nghe phó chủ tịch Điền nói vậy, trong lòng y không phục lắm, coi như em trai của cô dâu không là cái thá gì, đồng nghiệp của Lưu Chí Cương không thể chịu nhịn, đợi qua ngày hôm nay rồi tính tiếp, nếu cứ tranh cãi thế này chỉ tổ mất mặt.

Lưu Chí Cương cứng đầu cứng cổ không đi, nhưng không thể lay chuyển được bố mẹ về phía mình, cuối cùng cũng phải đến bên Lương Thần đang đứng đợi, xấu hổ nói:

- Lương tử, Kim tử qua bên kia cùng tôi một lát, phó Chủ tịch Điền đến rồi

Nhìn thấy họ nhà trai nhường bước, bên nhà gái và bạn bè thân hữu không khỏi cảm thấy hãnh diện, đến cằm cũng hướng về phía trước vài phần.

Vừa nghe đến phó Chủ tịch Điền đến, Kim Tuấn Dân và những người khác sắc mặt biến đổi không lý do, họ không thể ngờ rằng cái ô của họ nhà gái lại lớn đến như vậy, có họ hàng với phó Chủ tịch Điền!

- Đừng lo lắng, có chuyện gì tôi chịu hết!

Lưu Chí Cương vỗ ngực nói. Mặc dù phó Chủ tịch Điền đã đến, nhưng hắn đúng thật là không để ý cho lắm, nếu như đối tượng hôm nay là Kim Tuấn Dân thì hắn đúng là gặp phiền phức, nhưng đổi lại là Lương Thần!

- Ha hả! Đợi chút nữa xem nhà họ Lưu đổi mặt!

Dẫn Lương Thần, Kim Tuấn Dân và mọi người tới, Lưu Chí Cương liếc mắt nhìn phó Chủ tịch Điền, trường phòng Chu, giơ tay chỉ vào Lương Thần nói:

- Phó Chủ tịch Điền, trưởng phòng Chu cháu dẫn Lương Thần tới rồi!

Ừ! Vừa nhìn thấy Lương Thần xuất hiện, phó Chủ tịch Điền và chú hai thím hai của Chu Hoành Phỉ đều có dáng vẻ giống nhau, đứng bên đó nửa mở miệng nửa giật mình.

- Phó Chủ tịch Điền, trưởng phòng Chu, thành thật xin lỗi, vừa rồi do cháu quá kích động.

Lương Thần với vẻ mặt xin lỗi đầy thành ý, nhận hết tội lỗi về mình.

Phó Chủ tịch Điền dù sao cũng là nhân vật đã gặp qua sóng to gió lớn, phản ứng rất nhanh, trên mặt lộ rõ nụ cười hài hòa, tiến một bước giờ tay nói:

- Tiểu Lương cũng đến à? Cậu và Chí Cương là đồng nghiệp à?

- Đúng vậy, chúng cháu cùng một đợt thi vào phòng, quan hệ với nhau rất tốt, cho nên cố ý đến để chúc mừng!

Lương Thần giơ tay bắt tay mỉm cười với đối phương nói:

- Chỉ là không biết cô dâu của Chí Cương là người nhà của phó Chủ tịch Điền và trưởng phòng Chu!

- Sếp Lương, cậu xem việc cãi cọ này!

Kế sau Điền Văn Lệ, trưởng phòng Văn hóa Chu và vợ Điền Văn Ngọc cũng vội vàng tiến tới. Lương Thần đã giơ cao đánh khẽ khiến thằng con tai ương Chu Tiểu Tùng không phải ngồi tù, không cần biết là trên tình lý hay là vì mối quan hệ rộng của Lương Thần đã khiến cả hai vợ chồng vừa kính nể vừa sợ. Mặc dù chức vụ của Lương Thần thấp hơn Chu Nguy một cấp, nhưng Chu Nguy lại không dám dở cái giá lãnh đạo, bắt tay Lương Thần lắc lắc với bộ dạng ngượng ngùng.

Nhìn cảnh tượng như vậy, không kể họ hàng bạn hữu của nhà trai hay nhà gái đều không khỏi ngỡ ngàng miệng há hốc. Trong lòng nghĩ thầm người thanh niên kia không biết là thần thánh phương nào, đến phó Chủ tịch Điền và trưởng phòng Chu nhìn thấy đều có bộ dạng cẩn thận cân nhắc.

Kim Tuấn Dân, Khúc Tiểu Binh, Phùng Yến, Trương Ngữ Giai tự hiểu được uy thế của Lương Thần cho nên không ngạc nhiên, nhưng lão Vương và tiểu Vũ thì mãi không khỏi ngỡ ngàng. Năm đó bị điều đến đồn công an xã, nhưng từ thực tập đến tham gia công việc chính thức không quá thời gian 3 năm, Lương Thần đã vượt qua vũ môn, trở thành nhân vật "hot" của huyện Tây Phong. Điều này khiến mọi người hâm mộ, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy mất mát vạn phần.

- Anh hai, chị dâu, vị này là...!

Bố mẹ của Chu Hoành Phỉ tiến đến, cứ coi hai người kém cỏi cũng nhìn ra thân phận của người thanh niên này không phải là bình thường, vì thế tiến tới lắp bắp hỏi.

- Là đại đội trưởng đội trị an huyện Lương Thần!

Trưởng phòng Chu giới thiệu với em trai và em dâu, sau đó quay mặt về phía sau nói:

- Tiểu Sướng đâu, ra đây cho tao!

- Chú hai!

Chu Hoành Sướng rụt rè sợ hãi bước tới, ánh mắt né tránh không dám đối diện Lương Thần. Hai cô bạn đồng hành cùng y nhìn Lương Thần với ánh mắt chớp chớp, rõ ràng giỏi như vậy, nhưng lại cố tình tỏ ra khiêm tốn. Lúc trên xe bị Chu Hoành Sướng nhục mạ như vậy mà một tiếng cũng không nói, lại còn tưởng là người vô dụng, không ngờ người ta coi thường Chu Hoành Sướng không thèm chấp nhặt!

- Xin lỗi Lương đội trưởng.

Chu Ngụy lớn tiếng quát.

- Bỏ đi, bỏ đi, ngày đại hỷ mà, tôi xem có lẽ nên tiếp tục tiến hành các nghi thức đi, không nên làm ảnh hưởng đến giời đẹp, mọi người còn đang đợi kìa!

Lương Thần rất độ lượng xua tay mỉm cười nói.

Tên tiểu tử này càng ngày càng có phong cách lạnh đạo rồi! Trưởng phòng Chu trợn mắt bất thường, giơ tay tát Chu Hoành Sướng một cái:

- Lương đội trưởng không so đo với mày, cút nhanh cho tao, cả ngày từ sáng tới tối cũng không nghĩ tới bố mẹ mày một chút!

Bố mẹ Chu Hoành Phỉ đau lòng nhìn con một cái, oán thầm nghĩ, thằng con trai Chu Nguy anh cũng không ra cái gì, con trai tôi ít nhất cũng chưa ngồi tù, chỉ tính điểm này cũng hơn con trai anh!

Họ hàng bằng hữu bên nhà Lưu Chí Cương đang châu đầu ghé tai, đến nhìn Lưu Chí Cương cũng nhìn với ánh mắt khác thường, trong lòng nói Chí Cương không ngờ có người bạn đồng nghiệp giỏi như vậy, đến phó Chủ tịch và trưởng phòng văn hóa cũng phải nể mặt. Phó Bí thư đảng ủy công an huyện dẫn bố mẹ Lưu Chí Cương tới, biểu thị lòng xin lỗi với Lương Thần.

Lưu Chí Cương đắc ý nhìn họ hàng bằng hữu xung quanh một cái, sau đó tiến lên trước mặt kéo Chu Hoành Phỉ sang một bên, trên mặt giả bộ bất đắc dĩ nói:

- Bây giờ thì em biết em trai em đã gây ra họa gì rồi chứ? Anh đánh cậu ấy là để cứu cậu ấy, cũng là để tốt cho hai nhà chúng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện