Sau khi gặp gỡ Vương Văn Diệc, Lương Thần liền gọi điện thoại cho Diệp Thanh Oánh thông báo mình đã bình an vô sự. Sau ngày mồng 1 tháng Năm, hai chị em Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh đều đã trở về Liêu Dương, cùng đi còn có cô em họ Hàn Toa Toa. Mặc dù cả ba cô gái đều rất lo lắng cho Lương Thần nhưng Diệp Thanh Oánh và Hàn Toa Toa phải quay trở lại trường học, hơn nữa ngày mười lăm tháng này, Diệp Thanh Oánh còn phải thuyết trình bài luận văn, còn Diệp Tử Thanh thì đi làm trở lại.
Cho nên, các cô gái chỉ còn biết quay trở lại Liêu Dương sau khi Lương Thần hết lời khuyên bảo.
Nhận được điện thoại của Lương Thần, Diệp Thanh Oánh vô cùng vui sướng. Trong điện thoại còn vang lên tiếng cười ngọt ngào của Diệp Tử Thanh. Bản thân Lương Thần cũng cảm nhận được niềm vui của hai cô gái.
Sau khi gọi điện thoại cho hai chị em Diệp Thanh Oánh, Lương Thần chạy xe cảnh sát đến trường trung học Tây Phong đón Tiểu Nguyệt tan học. Nhìn thấy Lương Thần, Lan Nguyệt vô cùng mừng rỡ, vội nhảy vào trong xe, ôm chặt lấy Lương Thần rồi hôn vào má hắn một cái.
Lương Thần thông cảm với hành động của Lan Nguyệt. Cô bé thấy hắn bình yên vô sự nên mới kích động như vậy. Chắc có lẽ sẽ tuyệt vời hơn nếu như hắn được cô bé hôn vào môi.
Khi chở Lan Nguyệt về đến nhà thì ba mẹ hắn đã chuẩn bị xong bữa cơm tối. Nhìn thấy Lương Thần trở về, Hàn Yến Hoa không khỏi vui mừng nói:
- Sao con về sớm thế? Sao không đi chơi với Thanh Oánh, Tử Thanh và Toa Toa sao?
- Chỉ làm việc thôi! Về phần chị em Thanh Oánh và Toa Toa, sau này sẽ còn dịp khác.
Lương Thần cười hì hì đáp. Hắn nói dối cha mẹ là đi công tác hai ngày. Hơn nữa, mỗi đêm đều có điện thoại về nhà. Chị em Diệp Thanh Oánh đều giữ bí mật giùm Lương Thần cho nên hai vợ chồng Lương Hướng Đông đều không nghi ngờ gì cả.
Tại nhà họ Diệp ở Liêu Dương, Vương Phỉ Hạm nhìn hai cô con gái đang vỗ tay, khuôn mặt tươi cười thì không khỏi lắc đầu thở dài. Cả ngày hôm qua, bà cũng biết tin Lương Thần bị miễn chức. Tuy nhiên, sau khi hỏi thăm nội dung cụ thể thì bà đã thấy trong đó có sự bí ẩn. Vương Phỉ Hạm không giải thích nhiều với hai cô con gái, chỉ nói cho họ biết đừng quá lo lắng, sự việc khẳng định sẽ có thay đổi. Hiện tại, sự thật đã hoàn toàn chứng minh phán đoán của bà là đúng.
Chỉ có một điều khiến bà bất mãn đó chính là sự quan tâm thái quá của Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh. Bà nhìn thấy được qua chuyến đi chơi đến huyện Tây Phong mấy ngày nay, tình cảm giữa cô con gái yêu quý của bà và Lương Thần dường như tiến gần thêm một bước, mà điều này là hoàn toàn đi ngược lại nguyện vọng của bà.
- Lương Thần cũng không có gì là không tốt. Tuy gia cảnh bình thường nhưng tiền đồ rất có tiềm năng, hơn nữa nhân phẩm cũng rất tốt. Oánh Oánh theo hắn không bị thiệt đâu.
Diệp Tử Thanh ngồi trên giường, bàn tay vân vê chiếc váy ngủ màu đen khoe đôi chân thon dài với bàn chân nhỏ nhắn như được bó lại từ nhỏ khiến cho ai nhìn thấy cũng muốn đặt một nụ hôn lên trên đó. Ở mắt cá chân của Diệp Tử Thanh có một sợi dây màu bạc. Đó chính là quà tặng của Lương Thần nhân dịp một lần đi dạo chợ đêm.
- Cậu ấy không hợp với Thanh Oánh.
Vương Phỉ Hạm mặc một chiếc áo ngủ màu xanh da trời, cổ áo trễ xuống khoe một mảng da thịt trắng nõn nà nằm duỗi trên giường, dùng tay nhéo vào bàn chân có mang sợi dây của Diệp Tử Thanh.
- Con không nhìn thấy có gì là không hợp. Con chỉ cảm thấy dì phản đối chỉ vì muốn phản đối mà thôi.
Diệp Tử Thanh giật nẩy mình sau cái nhéo của Vương Phỉ Hàm, cất giọng cười ngọt ngào, hướng đôi mắt đẹp về phía mẹ kế nói:
- Dì thấy sợi dây con mang ở chân có đẹp không?
- Tử Thanh, con đừng quên những gì đã hứa với dì. Chẳng lẽ lời nói của dì không đủ mạnh?
Vương Phỉ Hạm liếc nhìn sợi dây nơi mắt cá chân của Diệp Tử Thanh rồi lướt lên cặp đùi trắng nõn bên trong chiếc váy ngủ.
- Con biết dì cũng không thích như vậy. Con rất là tò mò nếu giữa chúng ta thật sự phát sinh ra chuyện gì thì dì không cảm thấy tội lỗi sao?
Diệp Tử Thanh đẩy tay đối phương ra rồi đặt hai tay của mình lên mạn sườn đối phương, dùng đôi mắt sáng quắc nhìn mẹ kế.
- Dì vốn là một tội nhân mà.
Vương Phỉ Hạm vuốt mặt Diệp Tử Thanh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thê lương:
- Từ bỏ người yêu thanh mai trúc mã để đoạt chồng của người khác.
- Con đã nghe mẹ con nói qua. Bà ấy không trách dì và con cũng không trách dì.
Diệp Tử Thanh dựa đầu vào lồng ngực của Vương Phỉ Hạm nói:
- Mẹ con nói dì cũng là một người đàn bà đáng thương.
- Mẹ của con là người tốt. Đáng tiếc Diệp Tử Ngang lại không biết quý trọng.
Vương Phỉ Hạm nhè nhẹ vỗ về Diệp Tử Thanh, khóe mắt rướm lệ lẩm bẩm:
- Dì cũng giống như ba của con, không biết quý trọng điều gì. Chỉ biết tư lợi cá nhân mà hại người hại mình. Dì và cha của Thanh Oánh đều cùng một hạng người.
Sáu giờ tối, trong phòng bệnh tại khu săn sóc đặc biệt của bệnh viện Giải phóng quân, người đàn ông trung niên cao gầy đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt. Người phụ nữ đang săn sóc cho y cảm nhận được thân thể của người đàn ông đang run lên thì kinh ngạc ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt trống rỗng của y.
- Tỉnh rồi, Lâm tiên sinh đã tỉnh rồi.
Người phụ nữ vô cùng bất ngờ, tiếp đó là niềm vui sướng vô hạn khiến tay chân luống cuống, nhanh chóng chạy ra ngoài báo cho bác sĩ biết. Nghe người phụ nữ thông báo, vị bác sĩ lập tức chạy đến phòng bệnh nhìn thấy cặp mắt vô hồn của người đàn ông trung niên mở to thì cũng la lên:
- Tỉnh rồi, Lâm tiên sinh đã tỉnh rồi.
- Tôi đã tỉnh?
Người đàn ông trung niên nhìn khắp phòng với ánh mắt xa lạ. Một màu trắng lạnh lẽo cùng với những tia nắng chiếu qua khung cửa sổ cũng không làm y thấy ấm áp. Nhìn bảng lịch điện tử trên đầu giường thì thấy đã là ngày 9 tháng Năm năm 2010, y lập tức giống như bị một cú đánh vào đầu trở nên mơ hồ. Tám năm, tám năm, y đã nằm trên giường bệnh suốt tám năm.
Y muốn nằm xuống nhưng toàn thân lại mềm nhũn, không có chút sức lực nào, phần eo trở xuống dường như không còn tồn tại. Y vươn tay chạm lấy đùi của mình nhưng hoàn toàn không có cảm giác.
Hai hàng nước mắt chảy ra. Tại sao y lại tỉnh lại chứ? Vì sao y lại phải sống? Chẳng lẽ y lại phải tiếp tục chịu đựng sự tra tấn này sao? Y đã từng được xưng tụng là con của trời, so với người bên ngoài thì cuộc sống rạng rỡ, huy hoàng gấp trăm lần. Tại sao bây giờ y lại phải chịu bất hạnh như vậy.
Trong đầu người đàn ông bỗng hiện lên hình ảnh của một người đàn bà, khuôn mặt khô gầy trở nên vặn vẹo. Đúng rồi, chính là người đàn bà này đã hủy hoại y. Tốt lắm, y không nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội trả thù nhưng ông trời một lần nữa đã khiến y tỉnh lại. Đây chính là ý trời, ý trời! Khóe miệng người đàn ông trễ xuống trông rất khó coi, hắn thốt lên:
- Vương Phỉ Hạm!
Tại xã Hòa Bình huyện Tây Phong, trong nhà ông cụ Lý đang có một người. Không, chính xác là hai người. Nếu Lương Thần đang ở đây thì hắn sẽ nhìn thấy cảnh tượng ông cụ Lý, người mà luôn la mắng hắn lại ngồi im lặng giống như con cừu non vậy.
- Thủ trưởng, sao ngài lại đến nơi hẻo lánh như thế này?
Ông cụ Lý ngồi một bên, ánh mắt cung kính nhìn một ông già còn già hơn cả ông.
- Đừng có phân biệt chứ. Tôi nay không còn là tổng chỉ huy mà ông cũng không còn là đại đội trưởng đại đội chín, sư đoàn hai. Chúng ta đều là những người đã qua hơn nửa đời người. Ông đứng, tôi ngồi thì ông thấy có hợp lý không?
Diệp lão không kiên nhẫn mà ra hiệu cho ông cụ Lý ngồi xuống.
- Tiểu Hổ à!
Khi ông cụ Lý ngồi xuống, Diệp lão gật đầu ra vẻ hài lòng, sau đó gọi tên của đối phương:
- Sống ở đây rất là thoải mái. Tôi thật sự thích cuộc sống ở đây nên quyết định ở lại đây, cùng với ông chẻ củi, nhóm lửa sống thân thiết với nhau.
- Thủ trưởng à, làm sao mà có thể so sánh ngài với tôi được chứ.
Ông cụ Lý cười nói:
- Dù gì ngài cũng là tấm thân ngàn vàng mà.
- Tấm thân ngàn vàng cái rắm.
Diệp lão trừng mắt mắt:
- Ông có thể sống được chẳng lẽ tôi không sống được? Lý Tiểu Hổ, bản lĩnh nịnh bợ của ông ngày càng tăng đó. Năm đó nếu học được điều này thì đã không bị bố trí đến nhà máy may quân phục ăn không ngồi rồi.
- Ha...ha! Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.
Ông cụ Lý đưa gói thuốc, gương mặt đầy nếp nhăn cười xấu xa nói:
- Nè, thủ trưởng, hút đi.
Hai người đàn ông trung niên sau lưng Diệp lão thấy thế liền nhăn mặt lại, mở miệng nói:
- Thủ trưởng, ông không được hút thuốc.
- Đứng sang một bên đi!
Diệp lão trừng mắt nói với hai cảnh vệ.
- Quản trời quản đất, hai cậu không thể quản tôi đi đại đi tiểu được.
Nói xong liền giơ tay tiếp nhận tẩu thuốc của ông cụ Lý nhưng thình lình đối phương thu tay lại, cười hề hề nói:
- Đột nhiên tôi lại nhớ đến thuốc lá trong nhà đều hết rồi. Nếu cho ngài thì tôi sẽ không còn thuốc để hút.
- Ông đúng là ông già xấu tính nhất trên thế gian này.
Diệp lão ngẩn ra rồi bật cười to đứng lên:
- Thôi mang bàn cờ đến đây.
Đúng lúc này, ngoài cửa vọng đến tiếng động cơ ô tô. Trong chốc lát, một người ăn mặc gọn gàng, nghiêm trang vội vàng đi đến chỗ ông cụ Lý và Diệp lão nói:
- Thưa ông, có Bí thư tỉnh ủy Giang đến thăm ạ!
- Thực đáng ghét!
Diệp lão nhướng cặp chân mày trắng toát lên, cây gậy trong tay dừng lại một chút nói với ông cụ Lý:
- Cái tên đó thuộc loại muốn đầu cơ trục lợi, muốn tìm cách tiếp cận tôi. Thật muốn sống yên ổn cũng không được mà.
Nói xong quay đầu sang người cảnh vệ nói:
- Bảo với y là tôi không có ở nhà.
Đúng lúc này, điện thoại của người cảnh vệ vang lên. Gã liên tục gật đầu sau đó ghé vào tai Diệp lão nói điều gì đó.
Trên mặt Diệp lão hiện lên sự vui mừng, nói to lên:
- Tiểu Hiên đã tỉnh rồi à?
Vào 7: 10' tối, Lương Thần đã đến nhà Bí thư huyện ủy Lý Tung Kiệt sau hai mươi phút chạy xe. Chủ tịch huyện Lục và Trưởng phòng Đinh vẫn chưa đến. Bí thư huyện ủy Lý Tung Kiệt đang ngồi xem tin tức trên TV. Khi Lương Thần bước vào, trên TV vừa phát đến tin: Thủ tướng Quốc vụ viện Lâm Vân Sinh chủ trì hội nghị thường vụ của Quốc vụ viện, nghiên cứu phát triển miền tây, định ra những nhiệm vụ quan trọng và biện pháp tiến hành.