Suýt nữa thôi.

Nếu anh đến chậm, cô...

Cố Dụ thầm cảm thấy may mắn, cứ nghĩ lại mà thấy sợ, lập tức nhìn về 3 con Zombie kia tràn đầy sát ý...

Tinh Nhan bị che chở ở phía sau, "..."

Nhưng trong mắt 3 đứa con Zombie của Tinh Nhan lại khác hẳn.

Tụi nó vừa lấy lại tinh thần thì lập tức gào lên, sát khí nổi lên bốn phía.

Lại thêm một tên dám cướp mẹ bọn ta!

Trả mẹ lại cho bọn ta!

Thấy hai bên sắp đánh nhau, Tinh Nhan im lặng, chọt chọt eo người đàn ông trước mặt, nở nụ cười đầy ngọt ngào với anh.

Cơ thể anh căng cứng, lạnh lùng nhìn ba con Zombie đằng trước, anh bắt lấy tay cô vuốt ve trấn an.

Ba con này có vẻ đã lên cấp 4, anh không thể phân tâm được.

Lát hồi phải nghĩ cách đưa cô ra ngoài trước, sau đó...

Bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Tinh Nhan nghĩ nghĩ, tiếng gào phát ra từ cổ họng.

- -- Là ba đó.

...

Âm thanh này...

Nghe tiếng gào từ phía sau truyền đến, gương mặt người đàn ông cứng đờ, anh thấy như sét đánh ngang tai, mọi suy nghĩ trong đầu đều tan biến mất. Cố Dụ chậm chạp quay đầu lại.

"..."

Làn da tím xanh, nụ cười kỳ quái.

Rất rõ ràng.

Chính mắt anh nhìn thấy.

Không, không, không, đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là... Zombie.

Còn...

Ba con gì??? Tâm trạng Cố Dụ bây giờ vô cùng phức tạp.

Cực kỳ phức tạp.

Cực kỳ cực kỳ phức tạp.

Nhìn nụ cười ngọt ngào của cô lại càng phức tạp hơn.

Anh cứ có cảm giác như cô đang xem anh diễn trò, đây là ảo giác ư?

Cố Dụ nghe hiểu tất cả những gì cô nói, nhưng anh thà không hiểu còn hơn. Một lát sau, anh nhéo nhéo tay cô hỏi nhỏ, "Chuyện gì thế em?"

Anh buông bỏ cảnh giác, hoàn toàn không nghĩ Tinh Nhan - Zombie cao cấp có đang gài bẫy anh hay không.

Tâm trạng Tinh Nhan có vẻ rất tốt, cô nhìn tay anh, mười ngón tay đan vào nhau. Sau đó, cô vẫy vẫy tay với ba con Zombie kia.

- - Đến đây nào.

Người đàn ông giật giật cánh tay, nhìn cô đang nói chuyện với tụi Zombie, cảm nhận sự lạnh lẽo từ lòng bàn tay cô, anh chậm rãi nắm thật chật, đường nét lạnh lùng dần dần trở nên mềm mại hơn. Anh nở nụ cười.

Đã bắt được rồi sẽ không bao giờ buông tay.

Ba đứa con to đầu gào lên, vui vẻ bước tới, vừa đi vừa nuốt nước miếng ực ực, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn.

- - Mẹ ơi, ăn luôn bây giờ sao?

- - Chắc là ngon lắm đây!

- - Chúng ta chưa ăn thịt bao giờ, có nên xào lên không? À, bỏ thêm tinh hạch vào nữa!

Mười ngón tay đan vào nhau trong mắt bọn nó chính là mẹ đã ra tay bắt giữ tên kia lại.

Tinh Nhan ngẩn người.

Sau đó không nhịn được mà "khò khè" cười ra tiếng, cười đến nỗi cả người run rẩy, được, được lắm, có chí hướng, ha ha ha ha.

"Không phải, đây là ba của mấy đứa đó."

Zombie Tiểu Ngũ: "..."

Zombie Tiểu Lục: "..."

Zombie Tiểu Thất: "..."

... Ba có ăn được không?

Zombie không thể nói chuyện, ít nhất là bây giờ, Tinh Nhan chỉ có thể gào được vài tiếng, nhưng Cố Dụ vẫn hiểu ý cô, nhưng anh không hiểu Zombie khác nói gì.

Nhưng mà cũng may là nghe không hiểu.

Tinh Nhan muốn cười thật to.

Ăn được sao ha ha ha ha ha!

Nghĩ đến điều gì, Tinh Nhan nghiêm mặt, nói, "Không được ăn thịt người."

Không phải cô xem mình là con người, đứng về phía loài người mà nói thế.

Vì bọn họ về sau cũng sẽ biến thành người, trở về với nhân loại, nếu bọn họ ăn thịt người... vậy...

- - Hương vị thơm ngon như thế, sao lại không được ăn?

Ba bọn nó không hiểu gì, nhưng nhìn vẻ mặt của mẹ thì ngoan ngoãn hơn, chỉ có điều tinh thần hơi uể oải.

Tinh Nhan nhìn tụi nó đồng ý thì im lặng, bỗng nhớ ra, cô lấy ra vài viên tinh hạch đưa cho bọn nó, "Ngoan lắm, ăn kẹo đi."

Mấy viên tinh hạch này là do cô làm ra trong lúc thử nghiệm dị năng của mình, suýt nữa là quên mất.

Gừ! Gừ!

Ba con Zombie vừa cắn nát tinh hạch liền nuốt xuống, kích động gào lên.

- - Ngon quá đi!

Tinh Nhan buồn cười, nghe nói tinh hạch rất có sức hấp dẫn với Zombie. Nhưng bọn nó luôn ở bên cạnh cô nên chưa bao giờ được ăn tinh hạch. Đây là lần đầu tiên bọn nó được thưởng thức món này.

Qủa nhiên sức hấp dẫn của tinh hạch quả thật rất lớn.

...

Cố Dụ không hiểu bọn nó nói gì, chỉ nhìn thấy dáng vẻ sinh động của cô thì chậm rãi nở nụ cười.

Tốt rồi.

Cô còn sống là tốt rồi.

Trên thực tế, nghĩ lại mà thấy sợ, sự đau đớn khiến anh ngừng thở, nếu...cô không biến thành Zombie cao cấp, nếu cô biến thành Zombie cấp thấp mất hết ý thức chỉ biết ăn thịt người thì sao?

Anh phải làm sao đây?

Chỉ cần nghĩ đến đó anh đã cảm thấy đất trời như sụp đổ.

... Thế giới không có cô thì còn ý nghĩ gì?

Cố Dụ không nói đùa, anh nở nụ cười, bây giờ có thể nhảy nhót, còn có thể cười, chỉ có màu da và thức ăn hơi khác mà thôi, không tốt sao?

Đến khi cô cười đến run rẩy cả người, lùi về sau một bước đâm thẳng vào lòng anh cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Cố Dụ lấy lại tinh thần, thôi không suy nghĩ nữa. Anh đỡ lấy thân thể vì cười mà run lên của cô, bất đắc dĩ nói, "Em cẩn thật một chút."

Đã thành Zombie rồi mà còn bất cẩn thế đấy!

Tinh Nhan cố gắng nhịn cười, trong cổ họng truyền ra âm thanh kỳ lạ. Nhìn vẻ mặt không cam lòng của ba đứa con Zombie, cô giới thiệu với anh.

"Đây là Tiểu Ngũ."

"Tiểu Lục."

"Tiểu Thất."

Tay cô dời sang từng đứa, mấy đứa kia không tình nguyện gào lên chào hỏi mỗi khi cô chỉ đến mình, nhưng biết "ba" không ăn được thì có chút chán nản.

Gương mặt tím xanh của Zombie Tinh Nhan nghiêm túc nói cho anh, "Đây đều là con của anh cả."

Cố Dụ:...

Anh ngẩng đầu nhìn mấy đứa con trai cao to hơn 2 mét của mình, không biết phải làm sao.

Được, con trai anh rất khỏe mạnh.

Cố Dụ im lặng dời mắt khỏi bọn họ, nhìn sang quần áo trên người ba đứa.

Không được nhận nhầm...

Ý nghĩ vừa nảy ra, Cố Dụ dừng lại một chút.

Cảm nhận được mình vô thức đã chấp nhận tin tức này, anh đỡ lấy trán mình rồi lắc đầu bật cười, trước khi gặp cô, anh chưa từng nghĩ đến mình lại có thể tiếp nhận cái suy nghĩ "Ly kinh phản đạo" thế này.

Đáng tiếc.

Người đàn ông nhìn thoáng qua người bên cạnh, ranh giới cuối cùng của anh, tất cả lý trí của anh sau khi gặp cô liền biến mất không sót lại gì.

Lý trí bảo anh phải ra tay, nhưng đừng nói ra tay, bây giờ anh còn nhận cả 3 đứa con Zombie nữa là.

Về chuyện có thể đối lập với nhân loại hay không, vậy anh sẽ truyền bản lĩnh cho con mình.

***

Anh bật cười rồi hỏi, "Ở đây thử đồ hả?"

Anh nhìn bộ đồ trên người cô, dễ dàng hiểu ý của cô, "Có muốn thử tiếp hay không?"

Cứ như đây không phải là thời kỳ tận thế, mà chỉ là một buổi mua sắm bình thường của mọi ngày.

Tinh Nhan lắc đầu chỉ ba đứa Zombie kia, "Tụi nó cần mấy bộ đồ."

Đang trong tận thế, không cần thiết phải đẹp, sạch sẽ là tốt rồi, quần áo mà cứ lấm tấm trắng trắng đỏ đỏ đúng là ảnh hưởng đến mắt nhìn.

Nhưng đồ ở đây... size to nhất cũng không vừa với tụi nó.

Cố Dụ nghĩ nghĩ một hồi, anh kéo tay Tinh Nhan dẫn cô đi tiếp, anh nhớ có một chỗ bán đồ ngủ.

Đồ ngủ lúc nào cũng rộng rãi, mua đồ nam size to nhất chắc hẳn sẽ mặc được.

...

Tinh Nhan rất hài lòng, dứt khoát gom vài bộ cho bọn nó mặc thử.

Đám Zombie rất nghe lời, bảo làm gì thì làm đó, nhận được đồ ngủ thì quay lưng đi thay. Nhưng xé trái xé phải một hồi thì chết lặng.

... Mặc làm sao đây?

Tuy bọn nó có ý thức nhưng vẫn còn rất thấp, chỉ ngang ngửa với mấy đứa nhóc 7 8 tuổi, mặc đồ ngủ thì hơi...khó khăn.

Nhưng vẫn có thể học theo.

Tinh Nhan cầm một bộ đồ ngủ chỉ bọn nó.

- - Cởi xuống, sau đó...

Bọn Zombie chưa kịp cởi quần xuống thì Cố Dụ đã đen mặt ôm lấy vai cô xoay người cô lại, lấy quần áo trong tay cô nói, "Để anh."

Nam nữ Zombie thụ thụ bất thân, phi lễ chớ nhìn, mấy đạo lý này không hiểu hả?

Tinh Nhan bị ép phải quay người đi. Cô ngơ ngác một hồi mới hiểu ra, nhìn anh nở nụ cười rồi quay lại ôm lấy eo anh.

"Quay lại." Người đàn ông dừng một chút, giọng nói hờ hững nhưng lại rất để ý, "Đừng quậy nào."

... Gỉa vờ giả vịt.

Tinh Nhan chôn đầu lên lưng anh, cọ cọ một hồi.

"Không quay." Cô cong môi, cọ cọ gương mặt lên lưng anh, ngón tay lạnh buốt tiến vào áo anh, đặt tay lên bụng anh sưởi ấm, cô nhỏ giọng gầm gừ, "Em không thấy gì hết."

Không muốn cho cô nhìn ư...

Đúng là bình dấm chua.

Qủa nhiên, một giây sau, người đàn ông dừng lại một chút rồi tiếp tục cầm áo hướng dẫn ba đứa Zombie mặc đồ nhưng không hề nói cô buông tay ra.

...

Đồ ngủ vừa sát người bọn nó, thực ra là bó sát, có hơi lôi thôi lếch thếch, nhưng ít ra vẫn gọn gàng sạch sẽ hơn trước.

Tinh Nhan nhẹ nhàng gật đầu, tìm thêm vài bộ để bọn nó mang về, rồi nhớ đến 4 đứa còn lại chưa quay về, bèn đi lấy thêm mấy bộ nữa đưa cho ba đứa nó cầm.

Cố Dụ nắm tay cô lại, đề nghị, "Em lựa theo màu đi, dễ phân biệt tụi nó."

Tinh Nhan nghĩ nghĩ rồi từ chối.

Nếu chỉ có 3 Zombie thì mỗi đứa 1 màu là được, nhưng bọn họ có tới 7 đứa con lận, có đúng 3 màu thì sao chia đều cho bọn nó, phân biệt bằng cách nào đây?

Người đàn ông mấp máy môi định nói lại thôi.

...

Đúng lúc này.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng rống của Zombie.

Ba con Zombie trong đây như nhận được tin tức cũng bắt đầu gào lên, trao đổi với nhau.

Cố Dụ im lặng đỡ trán, bỗng nhiên anh có dự cảm chẳng lành...

Đúng là sau một giây, linh cảm trở thành sự thật.

Mấy con Zombie cao to liên tiếp nhảy vào từ cửa sổ, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Tinh Nhan, vẻ mặt giống y ba đứa con ở đây.

Một đứa gào lên đắc ý.

- - Mẹ ơi! Con thắng rồi! Mẹ nhìn nè, đây là tinh hạch của hắn!

Là nó xử lý tên Zombie kia đó!

Tinh Nhan vuốt đầu nó để khích lệ, "Tiểu Tứ giỏi quá!"

Một đứa khác không vui.

Lúc nãy chính hai đứa cùng đi tìm, hắn cũng bắt được tên kia, sao lại không khen nó! Nó cũng muốn được mẹ khen!

Thực tế, nếu Cố Dụ nhìn kỹ không chừng có thể nhìn ra con Zombie này vừa nãy đã xuất hiện trước mặt anh.

Nhưng anh không muốn nhớ lại, anh bây giờ không còn tâm trạng nào hết.

Đau đầu quá đi.

Hình như anh đã biết vì sao ba đứa kia là Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, Tiểu Thất rồi...

Bởi vì còn có A Đại, A Nhị, A Tam, A Tứ nữa.

...Vất vả lắm mới thuyết phục được bản thân mình có con trai, không những con trai đã lớn khôn, mà bây giờ lại nhận thêm một tin mới.

Anh không chỉ có 3 đứa con, mà tới 7 đứa lận!

Cố Dụ:...

Ngày hôm nay, không có cái ôm chặt chẽ, nụ hôn đầy kích động như trong tưởng tượng.

... Mà chỉ có hàng loạt tin dữ ùn ùn kéo đến.

***

Sau khi xử lý ổn thỏa mọi chuyện.

Cố Dụ hỏi ý Tinh Nhan xong thì quyết định dẫn cô đến căn biệt thự khác của anh ở ngoại ô.

Khu biệt thự chiếm diện tích không hề nhỏ, không gian thoáng đãng, thiết bị được lắp đặt đầy đủ, ít nhất những máy móc được vận hành bằng năng lượng mặt trời vẫn còn sử dụng được.

Anh biết rõ, nếu dẫn cô về, thứ nhận được chắn chắn không phải là lời chúc phúc mà chính là sự tấn công của mọi người.

Không có một căn cứ nào có thể tiếp nhận một Zombie.

Anh có thể mang cô giấu đi, không lộ mặt ra ánh sáng...nhưng anh không làm được.

Thế thì, tại sao phải đến căn cứ cùng chung sống với đám người kia chứ?

Không về được thì ở lại đây thôi.

Ở đây cũng có thể sống thật thoải mái.

Tinh Nhan là Zombie cao cấp. Chỉ cần bên cạnh cô có Zombie thì không ai có thể đụng đến cô được.

Thành phố S chính là nơi an toàn của cô, chỉ cần cô ở lại đây, dù bên thành phố C có muốn đối phó với cô cũng không được.

Anh muốn xây dựng một căn cứ ở đây.

Anh quyết định xây một khu ở thành phố S.

Không có căn cứ chịu nhận Zombie thì anh sẽ tự mình xây một cái. Không nhận ai cả, chỉ có hai người họ.

Anh phải để cô vui vẻ sống dưới ánh mặt trời.

- - Quang minh chính đại, không cần tránh né.

***

Editor có lời muốn nói:

Đắng lòng ông ba bị ba đứa con xem như đồ ăn. Mấy ông chú sau này cũng không kém. Tối ngủ mà cứ sợ có thằng cháu nào xông vào phòng mần thịt =)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện