Tiểu hòa thượng ngập ngừng muốn nói lại thôi. Đúng là Phật tổ nói thế, nhưng cậu cứ cảm thấy có gì đó không đúng...

Giới Sân cười, không để ý đến ánh mắt của tiểu hòa thượng, cũng không hề né tránh, ánh mắt hắn vô cùng từ bi.

Tiểu hòa thượng cất giọng.

"Nhưng, nhưng mà sư thúc tổ ơi, người tạo nghiệp thì không nên được độ lượng."

Nàng là ma tu, nàng từng tạo nghiệp, nếu như tha thứ dễ dàng như thế thì những người đã chết dưới tay nàng thì sao? "A di đà phật." Giới Sân lắc đầu, trên tay hiện lên Phật quang rồi sau đó hướng đến người trước mặt.

Hắn hạ tầm mắt, thở dài, "Miệng nhiều người chảy sắt, góp lời xấu tan xương."

Chuyện này thật kỳ lạ, người con gái trước mặt là ma tu, Phật quang lại không làm tổn thương nàng, thậm chí còn dung nhập một cách dễ dàng.

Tiểu hòa thượng cứng họng.

Phật quang là hóa thân của Phật tổ, là thứ công bằng chính trực nhất. Phật quang gần gũi với nàng như thế đủ để chỉ ra là cậu đã sai.

Giới Sân cất tiếng, "Đàm Không, ngươi hiểu chưa?"

Tiểu hòa thường đứng yên tại chỗ, ánh mắt lấp lánh như hiểu ra điều gì, khí tức trên người trở nên tươi sáng thêm một chút.

Cậu chắp tay trước ngực, ánh mắt hoài nghi đã hoàn toàn biến mất, ngoan ngoãn cúi đầu, "Sư thúc tổ, con hiểu rồi."

"Đa tạ sư thúc tổ chỉ giáo."

Giới Sân không hỏi cậu đã hiểu cái gì, hắn vui vẻ nhìn cậu, "Hiểu là tốt rồi."

Hắn thấy gương mặt tiểu hòa thượng lấp đầy bốn chữ.

Má trái "Ngây thơ", má phải "Đáng yêu."

***

Ngay lúc này, Tinh Nhan tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, nàng phun một ngụm máu, vẻ mặt xanh xao, cứ hộc máu mãi không thôi.

Giới Sân run lên, nhanh chóng lấy bình đàn dược ra. Tiểu hòa thượng thấy thế thì niệm một câu kinh rồi vội vàng chạy đến giúp đỡ.

Lấy đan dược ra đút cho nàng.

"Khụ...sao lại..." Tinh Nhan khó khăn cất giọng, ngay cả nâng cánh tay lên cũng là một chuyện quá sức, chỉ có tiếng nôn khan mà không nghe được gì, ánh mắt nàng lại trầm xuống.

Quan hệ giữa Phật tu và Ma tu là đối địch, để một đại hòa thượng bên người chính là ranh giới cuối cùng của nàng. Thật ra, nàng cảm giác rất rõ ràng.

--- Nếu nàng và hắn đánh nhau, người chết chắc chắn không phải là nàng.

Cảm giác này vô cùng mạnh mẽ, vô cùng rõ ràng khiến nàng phải tự nhủ với bản thân rằng phải đề phòng hắn. Nhưng bản năng lại phân biệt hắn và phật tu làm hai loại.

Cũng may mọi người đều là người tu luyện.

Tiểu hòa thượng chấp tay trước ngực, mỉm cười nói, "Thí chủ, là sư thúc tổ đã cứu người."

"Phật nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ." Giới Sân lắc đầu, vẻ mặt dịu dàng, ra hiệu tiểu hòa thượng đừng nói nữa, nhưng trong ánh mắt tràn ngập đau lòng, âm thanh hiện lên trong đầu Tinh Nhan.

--- Đừng lo lắng.

Tinh Nhan rủ mắt xuống, mọi phòng bị đều biến mất, nàng liếm khóe môi, nếu hắn dám lừa nàng, nàng sẽ giết hắn ngay.

Tiểu hòa thượng ngoan ngoãn gật đầu, Giới Sân nói sang chuyện khác, "Đàm Không, sao con lại đến đây?"

"Là một vị thí chủ họ Lý..." Cậu nhìn Tinh Nhan, xấu hổ nói, "Hắn vô tình phát hiện sư thúc tổ đi phía sau vị nữ thí chủ này, nghĩ người gặp chuyện nên truyền tin về chùa. Sau khi thương lượng, trụ trì phái con và Minh Phi sư thúc đi tìm người."

Cậu áy náy nhìn Tinh Nhan trong ngực hắn, "A di đà phật, đã hiểu lầm thí chủ, là Phật pháp của tiểu tăng không đủ tinh thâm, thật xin lỗi."

Tiểu hòa thượng xin lỗi vô cùng chân thành, "Không biết thí chủ có cần..." Ý muốn đi theo cạnh Giới Sân.

"Đàm Không." Giới Sân cắt ngang lời cậu, "Vị thí chủ này cần nghỉ ngơi."

Cậu nhóc nhìn vẻ mặt trắng bệch của nàng, xấu hổ niệm một câu kinh.

Giới Sân dịu dàng cười, "Được rồi, con tự đi luyện công đi."

Hắn hoàn toàn không để ý đến lời muốn ở lại của tiểu hòa thượng, trực tiếp quyết định chuyện đi hay ở của cậu, "Minh Phi chắc cũng đang chờ con đó."

Tiểu hòa thượng sửng sốt, ít nhất hắn cũng phải quay về gặp Phi Minh sư thúc một lần chứ, "Sư thúc tổ, Đàm Không làm sao để tìm được người đây?"

"A di đà phật." Giới Sân niệm phật rồi mỉm cười, "Không nên cưỡng cầu, cứ thuận theo tự nhiên là được."

Vừa dứt lời, hắn nhanh nhẹn rời đi, một bộ tăng y, thánh khiết xuất trần.

Tiểu hòa thượng suy nghĩ, cảm thấy sư thúc tổ có lý. Phật pháp có nói, thuận theo tự nhiên. Cậu không nên cưỡng cầu.

Nhưng...hình như cậu đâu có cưỡng cầu điều gì?

Tiểu hòa thượng gẩy gẩy tràng hạt rồi xoay người rời đi.

***

Tinh Nhan bị thương rất nặng, lại phải củng cố sức lực Nguyên Anh, nên nàng không thể đi lung tung.

Giới Sân biết rõ điều này.

Nhưng nơi này không an toàn, Nguyên Anh kiếp hấp dẫn người tốt kẻ xấu đến đây, nơi này không phải là một lựa chọn tốt để bế quan.

Lần này Giới Sân không tọa pháp bảo mà xuất ra một chiếc linh thuyền mang Tinh Nhan ngồi lên rời đi.

Phi thuyền tuy chậm nhưng có thể chắn gió, tương đối an toàn, thích hợp với tình hình của Tinh Nhan lúc này.

Hắn ôm Tinh Nhan lên thuyền, bỗng nhiên xuất hiện mấy khối ma thạch màu đen. Tay áo vun lên, mấy khối thạch theo quy luật rơi xuống một nơi, lấy bồ đoàn làm ranh giới. Bên trái bồ đoàn chấn động vài cái, luồng ma khí xuất hiện dày đặc.

Sau đó, động tác lập lại lần nữa, ma thạch biến thành linh thạch.

Ở thế giới này, linh khí và ma khí cùng tồn tại, nhưng không thể dung hợp mà chỉ bài xích nhau. Vì thế hai loại khí ở một nơi sẽ phân bố không đồng đều, linh khí ít ma khí nhiều, ma khí ít linh khí nhiều. Một người chỉ hấp thu được một loại khí cho nên sẽ lựa chọn địa phương thích hợp với mình.

Tựa như hắn lúc này, phân ma khí và linh khí sang hai bên trái phải. Hắn dùng bồ đoàn làm ranh giới, đây là cách làm trước nay chưa từng có.

Nhưng đây là phương pháp tu luyện thích hợp nhất cho Tinh Nhan.

Tinh Nhan không nhiều lời, nàng ngồi xuống khoanh chân lại, vận công chữa trị kinh mạchvà lục phủ ngủ tạng bị tổn thương.

Giới Sân nhìn nàng một lúc, gẩy tràng hạt theo thói quen, gẩy vào khoảng không lại đờ người ra, lúc này mới nhớ ra tràng hạt đã bị đứt.

Hắn nở nụ cười bất lực, mở miệng lầm rầm một câu, tràng hạt bỗng nhiên tự xâu thành chuỗi xuất hiện trên tay hắn.

Đã nhiều ngày rồi, nhưng nàng nói với hắn chỉ vẻn vẹn vài câu mà thôi.

...

Đến một trấn gần nhất thì phi thuyền dừng lại.

Trong thành có người cho thuê động phủ, linh khí không nhiều cũng không ít nhưng lại an toàn. Bây giờ Tinh Nhan không bị Phật quang tổn thương, chỉ cần hắn che giấu một chút thì có thể mang nàng vào thành.

Tinh Nhan mở mắt ra, dù vẫn còn hơi suy yếu nhưng đã tốt hơn nhiều.

Nhìn hắn định đến ôm mình thì nàng đẩy hắn ra tự mình đứng lên.

Nàng ưỡn ngực, "Tự ta làm được."

--- Nàng chưa yếu đến mức đó.

Tràng hạt vừa được xâu lại bỗng chốc bị kéo căng. Rất lâu sau, hòa thượng mới nở một nụ cười.

Hắn cảm giác lòng nàng tín nhiệm hắn, nhưng những trở ngại kia khiến nàng và hắn cách xa nhau.

Giới Sân không giải thích nhiều chỉ đi theo nàng. Một luồng Phật quang hiện lên rồi biến mất che giấu ma khí của nàng, "Ở đây."

Hắn dẫn nàng đi về phía trước.

"Hai vị đạo hữu, không biết hai vị đạo hữu cần động phủ thế nào?"

Hai người đi vào thành đông. Vừa vào đã có tiểu đồng xúm lại ân cần giới thiệu. Ở đây không phải chỉ động phủ tốt hay kém, mà là linh khí nhiều hay ít.

"Động phủ của chúng tôi có 3 loại, loại cao nhất thì linh khí nhiều gấp 10 lần bình thường, tốc độ tu luyện..."

Tinh Nhan không muốn nói nhiều, Giới Sân biết nàng khó chịu nên dứt khoát đáp, "Lấy loại cao nhất."

Tiểu đồng ngẩn người, thế mà không thèm hỏi giá cả, sau khi lấy lại tinh thần thì nụ cười trên mặt hắn ta càng thêm rạng ngời.

Hắn ta vung tay lên, một bản đồ trong suốt hiện lên.

"Đây là tất cả động phủ loại cao cấp nhất, ngài có thể chọn địa điểm, màu xanh có thể chọn lựa, không biết ngài muốn thuê trong bao lâu?"

Giới Sân nhìn Tinh Nhan, không biết nàng có ý kiến gì không.

Tinh Nhan lắc đầu, định chọn đại, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền giật mình.

Nàng duỗi tay ra chỉ, "Ta chọn chỗ này."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện