Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Thái hậu vừa dứt lời, Hoàng đế ngây ngẩn cả người, Tư Mã Thiện thì trợn trừng mắt, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, vô thức quay đầu nhìn Tư Mã Vanh một cái, có thói quen do y quyết định nhiều năm như vậy, thình lình nhắc tới chuyện chung thân đại sự, vẫn muốn xem ý tứ của y một chút. LQĐ

Màn này rơi vào trong mắt Hoàng đế, nét mặt Hoàng đế khẽ nhúc nhích, không chút dấu vết nhìn về phía Tư Mã Vanh.

Trong lòng Tư Mã Vanh khẽ động, cũng biết thánh tâm khó dò, dù y thông minh, lúc này cũng có phần không nắm chắc tâm tư của Hoàng đế, đành phải hợp thời lộ vẻ mặt kinh ngạc, lập tức như chợt bừng tiểu hiểu ra, cười nhìn Tư Mã Thiện: “Quả thật hoàng huynh đến tuổi thành thân rồi, chúc mừng hoàng huynh!”

Tư Mã Thiện thấy trong nụ cười của y có vài phần trêu chọc, lập tức cảm thấy xấu hổ, vội nâng chung trà lên che giấu.

Thái hậu thấy mặt hắn đỏ ửng, mừng rỡ: “Nhìn kìa! Thế mà còn xấu hổ!”

Hoàng đế cũng cười rộ lên, quay đầu hỏi Thái hậu, “Mẫu hậu có người thích hợp để chọn chưa?”

“Quả thật có mấy người, nhưng dù sao cũng là Hoàng tử lấy phi, không qua loa được, vẫn phải cân nhắc thêm, chọn nhiều lần mới tốt.” Thái hậu sai người lấy mấy bức tranh nữ nhi thế gia ra, trong đó đều có ghi chú tính nết sở thích gia thế vân vân… của từng người, lại nói: “Nếu Hoàng thượng rảnh rỗi, không ngại chọn giùm cho Thiện nhi một người.”

Tư Mã Thiện lập tức đứng ngồi không yên.

Tư Mã Vanh nghĩ tiếp theo chỉ sợ cũng đến lượt mình, trong lòng không khỏi lo lắng vài phần, nâng mắt nhìn Hoàng đế và Thái hậu hào hứng bừng bừng xem tranh bàn bạc, lại có vài phần khó chịu.

Hoàng huynh mất nương từ nhỏ, hơn nữa địa vị nương thân thấp, lúc còn ở trong cung nhận hết phần thờ ơ lạnh nhạt, Hoàng đế và Thái hậu càng ít hỏi thăm hơn, về sau tới đất phong, càng không ai quan tâm ấm lạnh, tuy nói đã sớm tới tuổi nghị hôn nhưng chưa từng nghe Hoàng đế hoặc Thái hậu đề cập qua đôi câu vài lời.

Mặc dù mình là con Hoàng hậu vợ cả, nhưng bệnh lâu quấn thân, tình hình tương tự hoàng huynh xiết bao? Bây giờ thân thể mình tốt lên rồi, hoàng huynh ở đất phong cũng có thể dùng binh lực, Thái tử bị phế, Thái tử mới còn chưa quyết định, lúc này bọn họ mới nhớ tới chuyện hôn sự của hoàng huynh, muốn nói không có mục đích, y có thể cắt đầu ngâm rượu.

Tư Mã Thiện dù sao cũng là người đơn giản, lúc mới bắt đầu còn nghển cổ liếc trộm tranh, đợi đến lúc thấy Tư Mã Vanh rũ mắt xuống, mới phát hiện khóe môi y căng cứng lộ ra phần ý lạnh quen thuộc.

Bên kia Thái hậu xem một lúc lâu, cuối cùng cũng chọn ra vài bức hài lòng, cười vẫy tay với Tư Mã Thiện: “Thiện nhi, con tới nhìn xem thử có hợp ý không.”

Trong lòng Tư Mã Thiện lập tức căng thẳng, có vài phần chờ mong, lại có vài phần lo lắng, đi qua tùy tiện liếc mắt nhìn vài cái, gật đầu hàm hồ nói: “Cũng không tệ!”

Thái hậu cười ha ha: “Nữ tử nhà họ Tạ thế nào? Tạ Trác tài giỏi khí độ cả thiên hạ đều biết, nữ tử nhà họ Tạ là đích nữ duy nhất của ông ấy, tài hoa tướng mạo đều không tệ, không biết con có thích không?”

Sắc mặt Tư Mã Thiện lập tức đỏ lên, lúng túng xoa mặt, liếc Thái hậu vẫn còn phong thái, lại liếc vẻ tuấn tú của Tư Mã Vanh, suy nghĩ đến phong độ của Tạ Trác, vốn bức tranh đã có vài phần sinh động bỗng nhiên trở nên rõ ràng cụ thể.

Ừm…. nếu là nhà họ Tạ, tất nhiên tướng mạo không tệ, về phần tài hoa, dù sao mình cũng là một người thô kệch, ngược lại không sao.

“Bẩm Thái hậu…” Tư Mã Thiện thở hổn hển nói, “Tất cả đều nghe phụ hoàng và Thái hậu làm chủ.”

Tư Mã Vanh vội nâng mắt nhìn Tư Mã Thiện, rũ mắt che ý cười lóe lên.

Không ngờ Hoàng đế lại hơi nhíu mày, đáy mắt thêm nặng nề vài phần.

Ông ta có mâu thuẫn từ trong lòng với nữ nhân nhà họ Tạ, hơn nữa một khi Tư Mã Thiện cưới nữ tử Tạ thị, thế tức là hoàn toàn gắn bó một thể với Tư Mã Vanh, nếu Tư Mã Vanh là Thái tử thì thôi đi, nhưng hiện giờ chưa quyết định chọn ai làm Thái tử, ông ta vĩnh viễn không muốn thấy các con kết thành phe phái.

Hoàng đế suy nghĩ tới điều này, liền vội mở miệng: “Thiện nhi cả ngày múa đao múa gậy, tài văn chương sợ là kém hẳn phân nửa nữ tử nhà họ Tạ, vậy nếu miễn cưỡng ghép thành một đôi, sợ là có thể không vừa ý. Theo trẫm thấy vẫn là nữ tử nhà họ Hoàn thích hợp hơn.”

Trong lòng Tư Mã Thiện thầm giật mình, nhà họ Hoàn đời đời tập võ, ngộ nhỡ nữ tử nhà họ Hoàn cao lớn thô kệch như cọp mẹ thì làm thế nào? Tuy nói trên tranh nhìn không tệ lắm, nhưng chỉ sợ tính tình không dễ đối phó? Hơn nữa, nếu có thể thân càng thêm thân với hoàng đệ, chẳng phải tốt hơn sao?

Tư Mã Thiện nhìn sang Tư Mã Vanh xin giúp đỡ.

Trong tay áo, một tay Tư Mã Vanh khép lại, dưới góc độ Hoàng đế không nhìn thế làm tư thế tay với hắn.

Tư Mã Thiện vội thu hồi tầm mắt, ho khan một tiếng, lộ vẻ vô cùng ngượng ngùng, làm ra vẻ xấu hổ: “Việc này do phụ hoàng và Thái hậu định đoạt là được, nhi thần vào kinh đã một thời gian, đất phong bên kia….”

Hoàng đế vừa nghe hơi thở phào nhẹ nhõm, cười rộ lên: “Thiện nhi nói đúng, cũng nên về xem tình hình thế nào, việc hôn nhân sợ là nhất thời chưa quyết định được, dù chọn nữ tử nhà họ Tạ thì cũng phải chờ Tạ Trác về kinh bàn bạc thêm.”

Bây giờ Tạ Trác đang dẫn binh bên ngoài, tuy nói có không ít tin chiến thắng truyền về, nhưng dù sao chiến sự còn chưa kết thúc, Thái hậu tự định đoạt như vậy không khỏi có tâm tư muốn từ từ, tất nhiên vô cùng tán thành lời Hoàng đế nói.

Ăn xong bữa trưa, hai người ra khỏi hoàng cung cùng ngồi lên một chiếc xe ngựa, cuối cùng Tư Mã Thiện nhẹ nhàng thở phào một hơi, lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, vẻ mặt đau khổ nói: “Đột ngột như vậy, chẳng có chút chuẩn bị nào.”

Tư Mã Vanh liếc xéo hắn, cười rộ lên: “Thái hậu và Hoàng thượng không có khả năng đồng lòng, chuyện hôn nhân không dễ dàng quyết định được.”

Tư Mã Thiện vừa nghĩ mà sợ vừa không cam lòng, lẩm bẩm nói: ‘Nữ tử nhà họ Tạ có bộ dạng giống đệ không?”

Tư Mã Vanh dở khóc dở cười: “Ta gặp nàng ấy khi nào chứ? Nhưng cậu và mợ sinh ra chắc không tệ, huynh yên tâm đi. Có điều, nếu thật sự huynh nhìn trúng nàng ấy, chuyện hôn nhân này nhất định phải kéo dài, nếu không Hoàng thượng thế nào cũng chỉ định nữ tử nhà họ Hoàn cho huynh.”

Tư Mã Thiện giật mình, lắc đầu không ngừng: “Cũng không biết Hoàng thượng nghĩ thế nào lại bắt ta cưới một người múa đao múa gậy về nhà, chẳng lẽ sau khi thành thân cả ngày đánh nhau sao?”

“Hoàng thượng sợ là huynh và ta thân càng thêm thân, về cùng nhà sẽ ảnh hưởng tới tính toán của ông ta.” Tư Mã Vanh cười xùy một tiếng, trong đáy mắt có vài phần lạnh lẽo.

Tư Mã Thiện chậc một tiếng, cười ha ha, đè thấp giọng lén lút nói: “Mặc dù không phải thân càng thêm thân, chuyện đó đâu thể tính toán ở đây được?”

“Trước khác nay khác, nhà họ Hoàn và chúng ta không có giao tình, đợi huynh cưới nữ tử nhà họ Hoàn rồi, một khi Hoàn thị ngang ngược nhúng tay vào, thì chuyện không dễ dàng nữa.”

Sắc mặt Tư Mã Thiện nặng nề hơn, gật đầu, vì Hoàng thượng tính toán, trong lòng có vài phần cô đơn, chỉ là sinh ở hoàng thất, những điều này là không thể tránh khỏi, hắn cũng sớm tập mãi thành thói quen.

Tư Mã Vanh vỗ vỗ vai hắn, an ủi: “Đừng lo, có lẽ chờ không bao lâu đâu.”

Tư Mã Thiện cười thoải mái, lại thu liễm ý cười liếc nhìn y, “Bây giờ thân thể đệ đã tốt hơn, chuyện hôn nhân chỉ sợ cũng không còn xa.”

Trong cung Tư Mã Vanh đã suy nghĩ tới chuyện này, bây giờ lại bị hắn nói, tâm tư càng nặng nề, con ngươi đen lạnh xuống, nói: “Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.”

Qua mấy ngày sau, chuyện hôn nhân của Tư Mã Thiện vẫn chưa quyết định được như trước, hắn cũng không biết nên thất vọng hay là nên thở phào một hơi, ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy nên thở phào nhiều hơn, không khỏi có chút tự giễu với thân phận của mình.

Ngày về đã định, hắn và Tư Mã Vanh nói tạm biệt, nhận được một đống lời dặn dò của Tư Mã Vanh, chỉ cảm thấy trong mùa đông khắc nghiệt mà có tình cảm ấm áp hòa thuận vui vẻ, cuối cùng cười nhìn y, mang theo hộ vệ của mình quay về đất phong.

Tư Mã Vanh đã lược bỏ hộ vệ người hầu trong vương phủ, nên giữ thì giữ, nên đuổi thì đuổi, cuối cùng chỉ giữ lại quản gia và vài ngươi tai mắt linh tinh, ra vẻ không hề biết gì, xem như là đứa con có hiếu trước mặt Hoàng đế.

Vương phủ dần dần bị khống chế trong tay Tư Mã Vanh, số lần Vương Thuật Chi leo tường rõ ràng tăng lên, chỉ là vẫn không tiện ở lâu như cũ, đối với chuyện này, Vương Thuật Chi có chút bất mãn.

Vào trời đông giá rét, Thái hậu lại triệu Tư Mã Vanh vào cung.

Mỗi lần Tư Mã Vanh gặp vua đều lén lút quan sát sắc mặt của Hoàng đế, mơ hồ đoán được chút ít mục đích của chuyến này, không khỏi chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.

Thái hậu trò chuyện với y một lát, bảo y đi dạo trong vườn hoa với mình, hạ thấp giọng nói lời tình ý sâu xa: “Vanh nhi, ta và con lớn lên trong thâm cung, nhờ cậy nhất không phải là Hoàng thượng mà là nhà họ Tạ, con hiểu được không?”

Tư Mã Vanh không lạ khi bà đột nhiên nói mấy lời này, ngược lại kỳ lạ vì bà có thể nhịn tới bây giờ mới nói, liền cười nhẹ nhàng: “Thái hậu nói rất đúng.”

Thái độ của Thái hậu với y có chút hài lòng, lại thở dài: “Năm đó mẫu hậu con nhập cung thì nhà họ Tạ vinh quang cỡ nào, nhưng sau đó Dữu thị thượng vị, con lại…..”

Tư Mã Vanh vội an ủi: “Bây giờ tôn nhi đã khỏe, Dữu thị cũng đã bị báo ứng, Thái hậu nên thoải mái thả lỏng tinh thần mới đúng ạ.”

“Đúng vậy!” Thái hậu gật đầu, khóe mi hơi ướt át, “Thân là Thái hậu lại nhường Hoàng hậu khắp nơi, nói cho cùng, dù sao ta cũng không phải là mẹ đẻ của Hoàng thượng, không thể không phụ thuộc. Cũng may bây giờ con đã trở về, nhà họ Tạ lại có hi vọng rồi!”

Tư Mã Vanh nâng mắt nhìn thành cung nguy nga đến xuất thần.

Thái hậu theo ánh mắt y nhìn về phương Bắc: “Cậu con cũng sắp quay về rồi.”

“Dạ.” Tư Mã Vanh thấp giọng đáp lại.

Thái hậu chuyển sang nhìn y: “Thân thể Hoàng thượng ngày càng tệ, ta biết con có tính toán, nhưng vẫn không thể không nhắc nhở con, phải sớm lo liệu đi. Bây giờ ngày nào con cũng đóng cửa từ chối tiếp khách, mặc dù làm nhìn thì rất tốt, nhưng coi chừng hay quá hóa dở.”

Dù sao thì Tư Mã Vanh và Thái hậu cũng có vài phần tình cảm quấn quít như trẻ con quấn cha mẹ, lại thêm lợi ích tương quan, mặc dù không nói tỉ mỉ cho bà nghe nhưng vẫn nguyện ý tiêu sầu cho bà, thích thú cười nói: “Thái hậu không cần lo lắng quá, thân thể phụ hoàng không tốt, nhi tử nên làm nhất chính là tận đạo hiếu, chuyện này không gấp được.”

Thái hậu muốn nói lại thôi.

Tư Mã Vanh hạ giọng: “Thái hậu cứ chờ xem, Nghị vương vội vã rồi.”

Thái hậu thấy y đã tính trước, ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng lo lắng gật đầu.

Tư Mã Vanh tạm biệt Thái hậu, vừa về tới phủ Duệ vương, chợt nghe quản gia tới bẩm báo: “Hôm nay Lục đại nhân tới bái phỏng, lão nô tính đã là lần thứ ba ngài ấy đến thăm, không dám tùy từ chối nên mời ngài ấy vào ngồi nghỉ một lát. Lục đại nhân không đợi được điện hạ nên vừa về rồi.”

“Hắn ta có nói vì chuyện gì không?”

“Vậy thì không có.”

Tư Mã Vanh xoay người lạnh lùng nhìn ông ta: “Tới đây chưa được bao lâu ngươi đã tự ý làm chủ, lời ta phân phó đều như gió thoảng bên tai sao?”

Quản gia cảm thấy run lên, vội quỳ rạp xuống đất: “Lão nô đáng chết! Lão nô thấy ngài ấy ba lần bốn lượt tới đưa bái thiếp, sợ ngài ấy có việc cần gặp mặt điện hạ nên mới….”

“Làm càn! Bổn vương bảo ngươi giải thích?” Tư Mã Vanh trợn mắt nhìn ông ta, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo: “Bổn vương sống trong cung hơn mười năm, sau lại tới đất phong của Cảnh vương dưỡng bệnh, bây giờ mới hồi kinh, Lục đại nhân tìm bổn vương thì có thể có chuyện gì quan trọng?”

“Lão nô đáng chết! Lão nô đáng chết!” Trán quản gia đổ mồ hôi lạnh.

Tư Mã Vanh nhìn ông ta một lúc, sóng gợn không sợ hãi nói: “Đứng lên đi, nếu còn tự tiện đoán mò ý của bổn vương, vậy thì phủ này nên thay người quản gia khác.”

Quản gia âm thầm thở ra, dập trán xuống đất: “Tạ ơn điện hạ!”

Đnag muốn đứng dậy, đột nhiên nghe thấy sau lừng truyền tới tiếng bước chân dồn dập, vội quay đầu nhìn lại.

Người hầu canh cổng vội chạy tới, nhìn thấy quản gia quỳ trên mặt đất sửng sốt chớp mắt một cái, vội đi tới trước mặt Tư Mã Vanh, khẩn trương nói: “Bẩm điện hạ! Trong cung phái người truyền tin tới, Hoàng thường té xỉu!”

Tư Mã Vanh nhíu mày không ai nhận ra, vội nói: “Mau chuẩn bị xe ngựa, bổn vương phải vào cung!”

Rất nhanh! Tin tức Hoàng đế lại hôn mê lặng lẽ truyền khắp trong triều, mấy vị hoàng tử gần như cùng lúc chạy tới trước giường rồng hầu hạ, tình thế trong kinh lại bị Vương Thuật Chi khống chế.

Ngày nào Vương Thuật Chi cũng vào cung, phàm là lúc Tư Mã Vanh ở đó đều cố gắng ở lại, hai người mặc dù chưa từng lén lút trao đổi, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau.

Vương Thuật Chi nhìn ngự y bắt mạch, dùng ánh mắt dò hỏi.

Sắc mặt ngự y tái nhợt: “Bệnh tình của Hoàng thượng so với hồi trước có phần nặng hơn, về phần khi nào tỉnh lại, hạ quan…. Hạ quan…..’

Vương Thuật Chi khoát tay, ý bảo mình đã hiểu, sau khi người ngoài rời đi, đưa mắt nhìn Tư Mã Vanh bên cạnh.

Sắc mặt Tư Mã Vanh lộ vẻ mệt mỏi, thần thái lạnh nhạt, không quay đầu lại nói: “Ở đây có bổn vương rồi, hiện giờ Thừa tướng công việc quấn thân, sớm về xử lý đi.”

Vương Thuật Chi cảm giác tim gan mình sắp vỡ nát: Ngày nào Yến Thanh cũng ra vẻ lạnh lùng như vậy làm gì không biết, tốt xấu gì bề ngoài dù Thừa tướng và Duệ vương không thâm giao nhưng cũng chưa từng kết thù mà!

“Dạ, hạ quan cáo lui.” Vương Thuật Chi xoay người, khóc không ra nước mắt.

Hết chương 76
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện