Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi rả rích càng làm nổi bật sự yên tĩnh trong phòng, ngoài tiếng ánh nến thi thoảng bắn tia lửa ti tách thì chỉ còn lại tiếng thở dốc triền miên của hai người. LQĐ
Tư Mã Vanh nửa tỉnh nửa say, đôi mắt bị che kín sương mù nhìn Vương Thuật Chi không nháy mắt, tựa như chưa bao giờ từ trên cao nhìn xuống hắn, không khỏi xuất thần, thậm chí vô thức đưa tay khẽ vuốt ve mặt hắn, đầu ngón tay chậm rãi lướt theo đường cong quen thuộc.
Ngày trước Vương Thuật Chi toàn mặt dày mày dạn dán người, hôm nay hiếm khi thấy đối phương chủ động, vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, nhất thời ngây người sau đó cười rộ lên, giữa khuôn mặt mang theo vài phần cưng chiều, mặc y muốn làm gì thì làm, hai cánh tay mình cũng không chút nào nhàn rỗi, thò vào vạt áo y vuốt ve, đầu ngón tay mềm mại trơn bóng khiến tâm tư hắn nhộn nhạo, miệng đắng lưỡi khô.
Tư Mã Vanh nhìn thẳng vào hai mắt hắn, dưới thắt lưng truyền đến cơn tê dại khiến trong đầu y hỗn loạn, vô thức cúi xuống, cảm giác hơi thở ấm áp do men say mang lại biến mất giữa hai cánh môi.
Hai người sau khi tắm rửa chỉ khoác y phục qua loa, lúc này lại dây dưa trên giường một hồi càng để lộ cảnh xuân vô hạn, Vương Thuật Chi nhìn về lồng ngực bán mở của y, hai con ngươi thu liễm ý cười vừa đen tối vừa nặng nề, hận không thể trực tiếp cắn nuốt người vào bụng.
Tư Mã Vanh bị hắn khiêu khích toàn thân như lửa đốt, lại hoàn toàn mất hết chủ ý, nhất thời không biết tiếp theo nên làm thế nào.
Đời trước y nằm triền miên trên giường bệnh, lại cả ngày nghĩ tới thù hận, chuyện tình yêu đừng nói là hiểu biết, ngay cả nghĩ còn chưa từng nghĩ tới, xuân cung đồ là dạng gì cũng không biết, bây giờ tất cả đều theo bản năng, vô thức đè người ta xuống dưới người, tay chân lại không nghe sai sử, rất nhanh liền trở nên đâm lao đành phải theo lao.
Vương Thuật Chi cực yêu bộ dạng mê mang này của y, ngón tay tinh tế giữ gáy y, giọng nói khàn khàn: “Yến Thanh, gọi ta là Tử Hi.”
Tư Mã Vanh nháy mắt mấy cái, dường như đó là phản ứng bản năng, mở miệng gọi theo, cổ họng cũng khàn khàn: “Tử Hi…..”
Vương Thuật Chi nghe ra tình ý trong đó, đột nhiên hít sâu một hơi, khó có thể nhịn thêm nữa, ôm chặt y xoay người một cái, một lần nữa đè y xuống dưới người, lập tức hôn nhẹ khắp người y, vội vàng nói: “Gọi lại.”
“Tử Hi……”
Trong lòng Vương Thuật Chi sôi trào, với địa vị hiện nay của hắn, ai cũng gọi hắn bằng hai chữ “Thừa tướng,” hai chữ “Tử Hi” chỉ có người trong lòng này gọi, hỏi sao hắn không kích động? Lại hít sâu một hơi, vừa thân mật vừa cởi áo, đầu ngón tay hơi run rẩy đánh thẳng vào làm trái tim cũng run theo.
Mưa gió bên ngoài chưa ngừng, cảm giác mát lạnh đánh tới, trong phòng ánh nến dần tối, lại càng ngột ngạt, trên tường phản chiếu hai bóng người. Trên giường, dưới lớp vải lụa là mười ngón tay giao nhau quấn quít si mê, tiếng thở dốc tràn ngập khắp phòng.
Vương Thuật Chi thấy Tư Mã Vanh cau mày, nhìn đôi môi y trở nên đỏ ửng, tất cả nhẫn nại sụp đổ trong nháy mắt.
Mây tan mưa tạnh.
Tư Mã Vanh chưa bao giờ ngủ say như vậy, mơ mơ màng màng tỉnh lại lần đầu, phát hiện mình được ôm ngâm mình trong nước nóng, lại nhanh chóng ngủ thiếp đi, về phần tại sao đang trong nước, tại sao giờ lại về trên giường thì hoàn toàn không biết.
Mở mắt ra lần nữa, bên cạnh đã không còn bóng dáng ai, thấy ngoài cửa sổ sắc trời còn u ám liền đứng dậy nhìn đồng hồ cát, trời vẫn chưa sáng.
Tư Mã Vanh ngồi trở lại trên giường, lòng bàn tay khẽ vuốt ve chỗ Vương Thuật Chi từng ngủ, cảm xúc hơi lạnh không khỏi nhíu mày, trong lòng thấy khó chịu, tựa như chuyện nóng bỏng cả đêm bị cảm giác đột ngột này chen vào biến mất thành mây khói.
Sao không thấy người đâu?
Bên ngoài vẫn đang mưa, nghe tiếng gió có phần mạnh hơn đêm qua, Tư Mã Vanh mặc thêm y phục, chịu đựng thân thể có chút không thoải mái, cầm đèn lồng mở cửa đi ra ngoài.
Những ngày gần đây Vương Thuật Chi luôn ngủ ở chỗ của y, trừ ở đó ra có khả năng nhất chính là trong thư phòng.
Lúc này trời còn chưa sáng, cả phủ Thừa tướng đều đang ngủ say giấc, đường đi xuyên qua dưới mái nhà cong, chỉ nghe tiếng bước chân của mình, xa xa thấy trong thư phòng lộ ra ánh sáng nhạt, gánh nặng trong lòng liền được giải phóng, lông mày lại nhíu chặt.
Giờ này ở trong thư phòng, chẳng lẽ có việc gấp?
Đi qua đưa tay khẽ gõ, trong thư phòng không ai đáp lại, Tư Mã Vanh gọi “Thừa tướng,” bên trong vẫn im hơi lặng tiếng như cũ.
Từ trước tới nay y vẫn tự do ra vào thư phòng, ngẫm nghĩ một lát dứt khoát đẩy cửa đi vào.
Bên trong không một bóng người, chỉ có một chén trà bốc hơi nóng trên bàn, lúc Tư Mã Vanh đang muốn rời khỏi thì liếc nhìn thấy một phong thư bị đồ chẹn giấy đè xuống dưới, bên trên có ba chữ “Nhị hoàng tử” đập thẳng vào tầm mắt.
Trong lòng Tư Mã Vanh khẽ động, cầm thư lên xem qua, là Đại tư mã Vương Dự viết.
Chẳng phải lúc nãy đã nói không phải thư khẩn sao? Sao trời còn chưa sáng đã chạy tới xem thư?
Tư Mã Vanh nhíu chặt lông mày xem một lần, càng đọc trong lòng càng nặng trĩu.
“Nghe nói sau khi Hoàng thượng tỉnh lại đặc biệt khen ngợi Nhị hoàng tử, bây giờ mọi người trong triều cũng tìm hiểu nhiều nơi, bá phụ càng nghĩ càng không thể ngủ yên. Nếu Nhị hoàng tử bệnh mãi thì tốt hơn, nhưng bây giờ đột nhiên khỏi hẳn, lại ung dung thản nhiên như vậy làm người ta không thể suy đoán, thật sự không dễ đối phó. Nếu cứ mặc kệ như vậy chỉ sợ hậu họa vô cùng, Nhị hoàng tử lại là con vợ đầu, thuộc dòng chính thống, một khi hắn ta yên ổn về kinh thì Tứ hoàng tử nguy rồi….”
Ngón tay cầm thư của Tư Mã Vanh hơi xiết chặt.
Y sớm biết lập trường của Vương Dự, nhưng không ngờ ngay lúc này lại đột nhiên gửi bức thư này tới, cho dù phong thư này quan trọng cũng không khiến Vương Thuật Chi gấp gáp hoảng sợ đặc biệt chạy tới thư phòng trong đêm mưa gió thế này.
Đối với việc này, rốt cuộc hắn nghĩ thế nào?
Sau lưng Tư Mã Vanh lạnh toạt, nhớ tới mình đã nói hết như vậy, không biết có nên hối hận hay là nên thấy may mắn. Y chưa bao giờ quên Vương Thuật Chi họ Vương, đây là sự thật bất kể thế nào cũng không thay đổi được. Chỉ là sớm biết là một chuyện, bây giờ ập tới lại là chuyện khác, nhận thức thật sự rất rõ ràng, tựa như biến thành một chậu nước lạnh, nhắm ngay đầu đang nóng của y giội xuống.
Vinh nhục của dòng họ hơn tất cả, Vương Thuật Chi và Vương Dự là hai trụ cột trong tộc Vương thị, Vương Dự công trạng cao ngất, lại là trưởng bối của hắn, phân lượng trong tộc tất nhiên không phải Thừa tướng có thể chống lại, hắn sẽ thật sự vì mình mà làm trái ngược cả tộc sao?
Vì cái tên Nhị hoàng tử nhiều năm không nổi danh, bị cô lập hoàn toàn? Sao hoang đường như vậy?
Tư Mã Vanh vốn cẩn thận, hơn nữa đời trước trải qua đau khổ thê thảm, tính tình đa nghi sao có thể dễ dàng thay đổi?
Nghĩ đến khi tỉnh lại bên cạnh mình lạnh buốt, nhất thời cảm thấy cả người bị chìm đắm trong cơn lạnh, vội hít sâu một hơi bỏ thư lại chỗ cũ, ánh mắt vừa chuyển thì thấy còn có một phong thư nơi góc bàn, với tay vội mở ra xem.
Nội dung rất ngắn, chỉ vẻn vẹn mấy câu.
“Nay được mật báo, Cảnh vương đã dẫn Nhị hoàng tử rời khỏi đất phong, ít ngày nữa sẽ tới kinh thành. Bá phụ đã sắp xếp người mai phục giữa đường, vì đảm bảo sách lược vẹn toàn, ngươi nhanh chóng phái người canh gác phía trước, cùng chặn đánh, để hắn ta không thuận lợi hồi kinh….”
Đây mới là thư khẩn, chắc chắn Vương Thuật Chi bị phong thư này gọi tới thư phòng, chỉ là bây giờ người đâu?
Tư Mã Vanh mím môi, khoảnh khắc ngắn ngủi, trên môi đã nứt nẻ vô cùng, dừng một chút vội xoay người ra cửa.
Trong lòng vẫn ôm chút hi vọng, Tư Mã Vanh bước đi rất vội, chỉ hi vọng có thể mau chóng tìm được người, tuy chân tướng nghe rất hoang đường, nhưng dù sao cũng phải thử một lần, nói ra hắn sẽ tin tưởng hay không, sẽ lựa chọn thế nào? Hoặc là nói ra thì bại lộ tất cả, bản thân hoàn toàn ở chỗ sáng, tiến lùi đều không được?
Một cơn gió lạnh thổi tới, ngọn lửa trong đèn lồng lóe lên rồi đột nhiên tắt ngúm.
Tư Mã Vanh dừng chân, nhớ tới một màn tương tự từng xảy ra, trong lòng thêm vài phần dịu dàng, sau khi do dự một lúc, tiếp tục đi về phía trước.
Phủ Thừa tướng rất rộng, nhưng số y cũng đủ tốt, rẽ vài vòng liền trộm nghe có tiếng nói chuyện, vội nín thở phân biệt, theo tiếng nói đi tới, ma xui quỷ khiến thế nào lại dừng ở góc cua.
“Chuyện này liên quan tới cả gia tộc Vương thị, bảo bọn họ cải trang cho kỹ, đừng bại lộ thân phận, ngộ nhỡ chuyện bại lộ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.” Giọng Vương Thuật Chi nặng nề, xen lẫn trong tiếng mưa rơi nên có chút mơ hồ không rõ.
Người còn lại chính là Bùi Lượng, chỉ nghe hắn ta thấp giọng đáp: “Tuân lệnh! Việc này không nên chậm trễ, bây giờ thuộc hạ đi sắp xếp.”
“Ừm….”
“Thừa tướng còn gì phân phó?”
“Chuyện này giấu Yến Thanh, đừng nói cho y biết.”
“Hả?”
“Giấu y!”
“Dạ.”
Tư Mã Vanh đứng nơi góc tường kinh ngạc, tay chân lạnh buốt, nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, trong lòng trở nên vô cùng lạnh lẽo, cũng vô cùng tỉnh táo.
Tình thế trước mắt như thế này, y đoán sai rồi sao?
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi rả rích càng làm nổi bật sự yên tĩnh trong phòng, ngoài tiếng ánh nến thi thoảng bắn tia lửa ti tách thì chỉ còn lại tiếng thở dốc triền miên của hai người. LQĐ
Tư Mã Vanh nửa tỉnh nửa say, đôi mắt bị che kín sương mù nhìn Vương Thuật Chi không nháy mắt, tựa như chưa bao giờ từ trên cao nhìn xuống hắn, không khỏi xuất thần, thậm chí vô thức đưa tay khẽ vuốt ve mặt hắn, đầu ngón tay chậm rãi lướt theo đường cong quen thuộc.
Ngày trước Vương Thuật Chi toàn mặt dày mày dạn dán người, hôm nay hiếm khi thấy đối phương chủ động, vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, nhất thời ngây người sau đó cười rộ lên, giữa khuôn mặt mang theo vài phần cưng chiều, mặc y muốn làm gì thì làm, hai cánh tay mình cũng không chút nào nhàn rỗi, thò vào vạt áo y vuốt ve, đầu ngón tay mềm mại trơn bóng khiến tâm tư hắn nhộn nhạo, miệng đắng lưỡi khô.
Tư Mã Vanh nhìn thẳng vào hai mắt hắn, dưới thắt lưng truyền đến cơn tê dại khiến trong đầu y hỗn loạn, vô thức cúi xuống, cảm giác hơi thở ấm áp do men say mang lại biến mất giữa hai cánh môi.
Hai người sau khi tắm rửa chỉ khoác y phục qua loa, lúc này lại dây dưa trên giường một hồi càng để lộ cảnh xuân vô hạn, Vương Thuật Chi nhìn về lồng ngực bán mở của y, hai con ngươi thu liễm ý cười vừa đen tối vừa nặng nề, hận không thể trực tiếp cắn nuốt người vào bụng.
Tư Mã Vanh bị hắn khiêu khích toàn thân như lửa đốt, lại hoàn toàn mất hết chủ ý, nhất thời không biết tiếp theo nên làm thế nào.
Đời trước y nằm triền miên trên giường bệnh, lại cả ngày nghĩ tới thù hận, chuyện tình yêu đừng nói là hiểu biết, ngay cả nghĩ còn chưa từng nghĩ tới, xuân cung đồ là dạng gì cũng không biết, bây giờ tất cả đều theo bản năng, vô thức đè người ta xuống dưới người, tay chân lại không nghe sai sử, rất nhanh liền trở nên đâm lao đành phải theo lao.
Vương Thuật Chi cực yêu bộ dạng mê mang này của y, ngón tay tinh tế giữ gáy y, giọng nói khàn khàn: “Yến Thanh, gọi ta là Tử Hi.”
Tư Mã Vanh nháy mắt mấy cái, dường như đó là phản ứng bản năng, mở miệng gọi theo, cổ họng cũng khàn khàn: “Tử Hi…..”
Vương Thuật Chi nghe ra tình ý trong đó, đột nhiên hít sâu một hơi, khó có thể nhịn thêm nữa, ôm chặt y xoay người một cái, một lần nữa đè y xuống dưới người, lập tức hôn nhẹ khắp người y, vội vàng nói: “Gọi lại.”
“Tử Hi……”
Trong lòng Vương Thuật Chi sôi trào, với địa vị hiện nay của hắn, ai cũng gọi hắn bằng hai chữ “Thừa tướng,” hai chữ “Tử Hi” chỉ có người trong lòng này gọi, hỏi sao hắn không kích động? Lại hít sâu một hơi, vừa thân mật vừa cởi áo, đầu ngón tay hơi run rẩy đánh thẳng vào làm trái tim cũng run theo.
Mưa gió bên ngoài chưa ngừng, cảm giác mát lạnh đánh tới, trong phòng ánh nến dần tối, lại càng ngột ngạt, trên tường phản chiếu hai bóng người. Trên giường, dưới lớp vải lụa là mười ngón tay giao nhau quấn quít si mê, tiếng thở dốc tràn ngập khắp phòng.
Vương Thuật Chi thấy Tư Mã Vanh cau mày, nhìn đôi môi y trở nên đỏ ửng, tất cả nhẫn nại sụp đổ trong nháy mắt.
Mây tan mưa tạnh.
Tư Mã Vanh chưa bao giờ ngủ say như vậy, mơ mơ màng màng tỉnh lại lần đầu, phát hiện mình được ôm ngâm mình trong nước nóng, lại nhanh chóng ngủ thiếp đi, về phần tại sao đang trong nước, tại sao giờ lại về trên giường thì hoàn toàn không biết.
Mở mắt ra lần nữa, bên cạnh đã không còn bóng dáng ai, thấy ngoài cửa sổ sắc trời còn u ám liền đứng dậy nhìn đồng hồ cát, trời vẫn chưa sáng.
Tư Mã Vanh ngồi trở lại trên giường, lòng bàn tay khẽ vuốt ve chỗ Vương Thuật Chi từng ngủ, cảm xúc hơi lạnh không khỏi nhíu mày, trong lòng thấy khó chịu, tựa như chuyện nóng bỏng cả đêm bị cảm giác đột ngột này chen vào biến mất thành mây khói.
Sao không thấy người đâu?
Bên ngoài vẫn đang mưa, nghe tiếng gió có phần mạnh hơn đêm qua, Tư Mã Vanh mặc thêm y phục, chịu đựng thân thể có chút không thoải mái, cầm đèn lồng mở cửa đi ra ngoài.
Những ngày gần đây Vương Thuật Chi luôn ngủ ở chỗ của y, trừ ở đó ra có khả năng nhất chính là trong thư phòng.
Lúc này trời còn chưa sáng, cả phủ Thừa tướng đều đang ngủ say giấc, đường đi xuyên qua dưới mái nhà cong, chỉ nghe tiếng bước chân của mình, xa xa thấy trong thư phòng lộ ra ánh sáng nhạt, gánh nặng trong lòng liền được giải phóng, lông mày lại nhíu chặt.
Giờ này ở trong thư phòng, chẳng lẽ có việc gấp?
Đi qua đưa tay khẽ gõ, trong thư phòng không ai đáp lại, Tư Mã Vanh gọi “Thừa tướng,” bên trong vẫn im hơi lặng tiếng như cũ.
Từ trước tới nay y vẫn tự do ra vào thư phòng, ngẫm nghĩ một lát dứt khoát đẩy cửa đi vào.
Bên trong không một bóng người, chỉ có một chén trà bốc hơi nóng trên bàn, lúc Tư Mã Vanh đang muốn rời khỏi thì liếc nhìn thấy một phong thư bị đồ chẹn giấy đè xuống dưới, bên trên có ba chữ “Nhị hoàng tử” đập thẳng vào tầm mắt.
Trong lòng Tư Mã Vanh khẽ động, cầm thư lên xem qua, là Đại tư mã Vương Dự viết.
Chẳng phải lúc nãy đã nói không phải thư khẩn sao? Sao trời còn chưa sáng đã chạy tới xem thư?
Tư Mã Vanh nhíu chặt lông mày xem một lần, càng đọc trong lòng càng nặng trĩu.
“Nghe nói sau khi Hoàng thượng tỉnh lại đặc biệt khen ngợi Nhị hoàng tử, bây giờ mọi người trong triều cũng tìm hiểu nhiều nơi, bá phụ càng nghĩ càng không thể ngủ yên. Nếu Nhị hoàng tử bệnh mãi thì tốt hơn, nhưng bây giờ đột nhiên khỏi hẳn, lại ung dung thản nhiên như vậy làm người ta không thể suy đoán, thật sự không dễ đối phó. Nếu cứ mặc kệ như vậy chỉ sợ hậu họa vô cùng, Nhị hoàng tử lại là con vợ đầu, thuộc dòng chính thống, một khi hắn ta yên ổn về kinh thì Tứ hoàng tử nguy rồi….”
Ngón tay cầm thư của Tư Mã Vanh hơi xiết chặt.
Y sớm biết lập trường của Vương Dự, nhưng không ngờ ngay lúc này lại đột nhiên gửi bức thư này tới, cho dù phong thư này quan trọng cũng không khiến Vương Thuật Chi gấp gáp hoảng sợ đặc biệt chạy tới thư phòng trong đêm mưa gió thế này.
Đối với việc này, rốt cuộc hắn nghĩ thế nào?
Sau lưng Tư Mã Vanh lạnh toạt, nhớ tới mình đã nói hết như vậy, không biết có nên hối hận hay là nên thấy may mắn. Y chưa bao giờ quên Vương Thuật Chi họ Vương, đây là sự thật bất kể thế nào cũng không thay đổi được. Chỉ là sớm biết là một chuyện, bây giờ ập tới lại là chuyện khác, nhận thức thật sự rất rõ ràng, tựa như biến thành một chậu nước lạnh, nhắm ngay đầu đang nóng của y giội xuống.
Vinh nhục của dòng họ hơn tất cả, Vương Thuật Chi và Vương Dự là hai trụ cột trong tộc Vương thị, Vương Dự công trạng cao ngất, lại là trưởng bối của hắn, phân lượng trong tộc tất nhiên không phải Thừa tướng có thể chống lại, hắn sẽ thật sự vì mình mà làm trái ngược cả tộc sao?
Vì cái tên Nhị hoàng tử nhiều năm không nổi danh, bị cô lập hoàn toàn? Sao hoang đường như vậy?
Tư Mã Vanh vốn cẩn thận, hơn nữa đời trước trải qua đau khổ thê thảm, tính tình đa nghi sao có thể dễ dàng thay đổi?
Nghĩ đến khi tỉnh lại bên cạnh mình lạnh buốt, nhất thời cảm thấy cả người bị chìm đắm trong cơn lạnh, vội hít sâu một hơi bỏ thư lại chỗ cũ, ánh mắt vừa chuyển thì thấy còn có một phong thư nơi góc bàn, với tay vội mở ra xem.
Nội dung rất ngắn, chỉ vẻn vẹn mấy câu.
“Nay được mật báo, Cảnh vương đã dẫn Nhị hoàng tử rời khỏi đất phong, ít ngày nữa sẽ tới kinh thành. Bá phụ đã sắp xếp người mai phục giữa đường, vì đảm bảo sách lược vẹn toàn, ngươi nhanh chóng phái người canh gác phía trước, cùng chặn đánh, để hắn ta không thuận lợi hồi kinh….”
Đây mới là thư khẩn, chắc chắn Vương Thuật Chi bị phong thư này gọi tới thư phòng, chỉ là bây giờ người đâu?
Tư Mã Vanh mím môi, khoảnh khắc ngắn ngủi, trên môi đã nứt nẻ vô cùng, dừng một chút vội xoay người ra cửa.
Trong lòng vẫn ôm chút hi vọng, Tư Mã Vanh bước đi rất vội, chỉ hi vọng có thể mau chóng tìm được người, tuy chân tướng nghe rất hoang đường, nhưng dù sao cũng phải thử một lần, nói ra hắn sẽ tin tưởng hay không, sẽ lựa chọn thế nào? Hoặc là nói ra thì bại lộ tất cả, bản thân hoàn toàn ở chỗ sáng, tiến lùi đều không được?
Một cơn gió lạnh thổi tới, ngọn lửa trong đèn lồng lóe lên rồi đột nhiên tắt ngúm.
Tư Mã Vanh dừng chân, nhớ tới một màn tương tự từng xảy ra, trong lòng thêm vài phần dịu dàng, sau khi do dự một lúc, tiếp tục đi về phía trước.
Phủ Thừa tướng rất rộng, nhưng số y cũng đủ tốt, rẽ vài vòng liền trộm nghe có tiếng nói chuyện, vội nín thở phân biệt, theo tiếng nói đi tới, ma xui quỷ khiến thế nào lại dừng ở góc cua.
“Chuyện này liên quan tới cả gia tộc Vương thị, bảo bọn họ cải trang cho kỹ, đừng bại lộ thân phận, ngộ nhỡ chuyện bại lộ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.” Giọng Vương Thuật Chi nặng nề, xen lẫn trong tiếng mưa rơi nên có chút mơ hồ không rõ.
Người còn lại chính là Bùi Lượng, chỉ nghe hắn ta thấp giọng đáp: “Tuân lệnh! Việc này không nên chậm trễ, bây giờ thuộc hạ đi sắp xếp.”
“Ừm….”
“Thừa tướng còn gì phân phó?”
“Chuyện này giấu Yến Thanh, đừng nói cho y biết.”
“Hả?”
“Giấu y!”
“Dạ.”
Tư Mã Vanh đứng nơi góc tường kinh ngạc, tay chân lạnh buốt, nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, trong lòng trở nên vô cùng lạnh lẽo, cũng vô cùng tỉnh táo.
Tình thế trước mắt như thế này, y đoán sai rồi sao?
Danh sách chương