Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Vương Dự hận không thể bắt Dữu Mậu lại chém luôn, đáng tiếc địch nhiều quân ta ít, thời gian dài khó tránh khỏi lực bất tòng tâm, tuy đã nghe thấy tiếng vó ngựa, nhưng viện binh vẫn còn hơi xa, ngộ nhỡ không đợi được người phía sau đuổi theo, chuyế này lăn lộn có thể bị uổng phí sức lực, đã thế còn liên lụy tới cháu ông, đến lúc đó dù hối hận cũng không kịp. LQĐÔN
Dữu Mậu chạy đi với tâm bất cam tình bất nguyện, Vương Dự thả người cũng tâm không cam tình không nguyện, đứng trong mưa nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng bọn chúng đi xa.
Vương Thuật Chi thấy Tư Mã Vanh im lặng cất đoản kiếm, đưa tay tỉ mỉ lau hết hạt mưa trên mặt y, kéo y đi lên trước, hỏi: “Sao bá phụ còn chưa về Kinh châu? Yến Thanh phái người đưa tin cho bá, bá có nhận được không?”
Vương Dự nhìn thoáng qua Tư Mã Vanh, vì bóng đêm đen tối, không chú ý tới hành động y lén lút rút tay về, chỉ nghi ngờ nói: “Thư tin nào?”
Vương Thuật Chi có chút kinh ngạc: “Tất nhiên là báo cáo tình hình trong kinh cho bá phụ biết, hắn ta ra khỏi thành sớm hơn bọn con, nên đưa tin tới rồi mới đúng chứ.”
“Sao chưa từng nhận được.” Vương Dự nhíu mày, tay bóp nghe răng rắc, hừ lạnh một tiếng: “Xem ra là bị lão già gian trá Dữu Mậu kia chặn ngang giữa đường, ngược lại lại hay, thiếu chút nữa trúng kế của ông ta!”
Tình thế trước mắt làm lòng người ta sinh hận, hơn nữa mưa dầm liên miên, làm người ta cảm thấy căng thẳng và lo lắng, ba người lâm vào trầm mặc, đều có tâm sự, đứng đợi cho đến khi viện binh đuổi theo mang bọn họ về doanh trướng, mới thoáng thở phào vài hơi.
Vương Dự tức giận không thôi, y phục trên người ẩm ướt cũng không thèm thay, trực tiếp đi tới bên bàn nặng nề ngồi xuống.
Tư Mã Vanh đứng bên cạnh Vương Thuật Chi, nâng mắt nhìn Vương Trọng Chi vén rèm đi vào, ánh mắt quan sát hắn ta một vòng, rồi nhanh chóng rũ mắt che giấu hận ý dâng lên trong mắt, hai tay trong tay áo xiết chặt thành quyền, vì quá dùng lực nên thân thể có vẻ hơi cứng ngắc, cánh tay run nhè nhẹ.
Tuy nói may mắn được sống lại ba năm trước đây, tất cả đều có thể bắt đầu lại từ đâu, nhưng chuyện đời trước y bị người hại chết vẫn nằm trong lòng không thể xóa đi. Muốn nói hận, y hận không ít người, Dữu thị, phụ hoàng, Vương Dự, Vương Trọng Chi, còn rất nhiều người nữa… Nhưng y cũng không hi vọng mình bị thù hận trói tay trói chân, tránh cho hai mắt không nhìn rõ, làm việc phạm phải sai lầm.
Cả đời này, Vương gia và y không tính là có thù oán gì, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Vương Trọng Chi, y vẫn không thể tránh khỏi nhớ lại cơn đau đớn kịch liệt khi bị một kiếm đâm thủng tim kia, cơn đau này đột nhiên lan ra toàn thân, kéo toàn bộ hận ý y gom từng tí một trong hai mươi năm của đời trước giấu sâu trong đầu đi ra.
Vương Thuật Chi lập tức phát hiện, nghiêng đầu nhìn y, thấy sắc mặt y tái nhợt, vội đưa tay sờ lên trán y, hình như hơi nóng, trái tim lập tức co rút, nói với hộ vệ bên cạnh: “Mau đi lấy bộ y phục khô qua đây.”
“Dạ.”
“Nấu chút canh gừng.”
“Dạ.”
Vương Thuật Chi cầm cổ tay Tư Mã Vanh kéo y vào trong: “Yến Thanh, mau thay y phục ướt đi.”
Tư Mã Vanh hiếm khi thuận theo, chỉ vì y quả thật rất mệt, cộng với hai ngày đêm chưa từng nghĩ ngơi tốt, lại ngâm mưa hồi lâu, dù thân thể Nguyên Sinh mạnh hơn mình rất nhiều, nhưng dù sao cũng không phải làm bằng sắt, nếu không phải Vương Thuật Chi mở miệng thì y cũng không phát hiện ra ớn lạnh trên người mình không phải hoàn toàn vì thù hận, mà quả thật thân thể có phần không chịu nổi.
Giờ phút này cha con Vương Dự không dư thừa tinh lực chú ý tới họ thân mật khác thường, chỉ nhìn thoáng qua họ rồi chìm vào suy nghĩ.
Vương Trọng Chi nói: “Cha, bây giờ chúng ta có về Kinh châu không?”
“Không! Về Kinh châu làm cái gì?” Vương Dự cả giận nói. “Một tờ thánh chỉ của Hoàng thượng tuyên chúng ta vào thành, rồi lại cắn ngược lại một cái gọi chúng ta là đám mưu phản, chúng ta việc gì phải chịu oan ức này? Một khi ông ta đã nói chúng ta mưu phản, vậy chúng ta chính là phản ông ta đấy!”
Tư Mã Vanh dừng bước, nghiêng đầu nhìn Vương Thuật Chi: “Thừa tướng nghĩ sao?”
“Không ổn.” Vương Thuật Chi lắc đầu, thấy y xoay người như muốn quay lại, vội vàng kéo y lại, đáy mặt hiện lên nụ cười yếu ớt: “Trời còn chưa sáng, việc này không vội vã trong chốc lát được, ngươi đi thay y phục trước rồi nói sau.”
Vương Dự căm hận nói: “Tên Dữu Mậu kia đã bỏ chạy về kinh thành, chúng ta cũng không thể chậm trễ, cũng nên nhổ trại, đi suốt đêm tới kinh thành, bất ngờ tập kích bọn chúng!”
Tư Mã Vanh nghe thế tinh thần chấn động, lần nữa dừng bước, giãy khỏi tay Vương Thuật Chi quay lại: “Việc này không ổn, mong Đại tư mã nghĩ lại!”
Vương Trọng Chi nhìn y, thấy y dù bị giội ướt từ đầu đến chân nhưng không lộ nửa phần sa sút, không khỏi nhìn thêm vài lần: “Ngươi là?”
Vương Dự không đợi Tư Mã Vanh trả lời, hừ lạnh một tiếng: “Một người hầu bên cạnh Thuật Chi, không biết trời cao đất rộng.” Trong giọng nói có chút khinh thường.
Tư Mã Vanh không để ý tới lời ông ta châm chọc khiêu khích, chỉ lạnh nhạt nhìn ông ta, bình tĩnh nói: “Nếu Hoàng thượng có ý vu oan hãm hại Đại tư mã, cần phải sớm chuẩn bị tốt mọi thứ mới đúng, mà theo tại hạ biết, đêm khuya Hoàng thượng mới tiến hành điều binh tạm thời, gấp gáp sắp xếp, cỏ thể thấy ông ta không biết Đại tư mã muốn đánh kinh thành, chỉ sợ thánh chỉ này có người động tay động chân, nếu quả thật Đại tư mang binh tiến về phía trước, thì có thể trúng bẫy của kẻ gian, không nên kích động làm việc.”
Vương Dự nhíu mày nhìn y một hồi lâu, lại nhìn về phía Vương Thuật Chi: “Người này rốt cuộc là từ đâu tới? Nhiều lần mở miệng ngăn cản kế hoạch của ta, cuối cùng mục đích là gì? Thuật Chi, từ trước tới giờ con nhìn người rất rõ, cũng đừng nhất thời chủ quan bị y lừa gạt.”
Tư Mã Vanh mặt không đổi sắc: “Đại tư mã cảm thấy tại hạ nói không đúng? Lần trước đề nghị Đại tư mã ở Kinh châu chờ lệnh, để Dữu đại tướng quân mang binh ra trận, chẳng lẽ sai?”
Vương Dự bị y chặn họng, hừ lạnh một tiếng.
Vương Thuật Chi lắc đầu cười, bắt lấy tay Tư Mã Vanh nhéo nhéo tỏ ra an ủi, rồi buông ra: “Bá phụ, người có thành kiến với Yến Thanh, nhưng lời con nói cũng không lọt đúng không? Đánh kinh thành có nghĩa là mưu phản, ý nghĩa không phải chuyện đùa, không được lỗ mãng làm việc.”
Vương Dự trầm mặt: “Việc này không cần nhiều lời, trong lòng ta biết rõ, có lẽ Hoàng thượng quả thật bị lợi dụng, đầu sỏ gây nên chuyện này chính là tiểu nhân gian xảo Dữu Mậu kia, nhưng nếu không phải Hoàng thượng ngu ngốc không có tài cán gì, Dữu Mậu há có thể thực hiện được? Hơn nữa, Hoàng thượng càng ngày càng nghi ngờ Vương thị chúng ta, nhiều lần muốn làm suy yếu binh quyền của ta, quả thật là lấy oán trả ơn! So với ngồi chờ chết, chi bằng nhân cơ hội này phản ông ta!” Nói xong liền đứng người lên, chuẩn bị hạ lệnh.
Vương Thuật Chi vội vàng ngăn ông ta lại, quay đầu nhìn Vương Trọng Chi: “Đường huynh cũng nghĩ như vậy?”
Sắc mặt Vương Trọng Chi nặng nề, hắn ta cũng là người thô kệch, nhưng tính tình không nóng nảy như Vương Dự, yên lặng suy nghĩ, nói: “Cha, triều đình không thể so với chiến trường, trên chiến trường, chúng ta đều nghe người sắp xếp, nhưng chuyện của triều đình vẫn nên nghe lời Thuật Chi mới ổn hơn.”
Vương Thuật Chi thấy hắn ta tỏ thái độ, trong mắt thêm vài phần vui vẻ, nhìn Vương Dự nói: “Bá phụ không ngại đi dạo mọi nơi trong doanh đi, xem bọn họ có tinh thần binh sĩ ngẩng cao như khi Bắc phạt không? Trong tay chúng ta có hai mươi vạn đại binh, quả thật nhiều hơn trong kinh, nhưng hai mươi vạn đại quân này chinh chiến xa trường vốn người mệt ngựa thiếu, bây giờ vừa đánh thắng trận mới nghỉ ngơi được chút, tinh thần binh sĩ càng rời rạc, hơn nữa lương thảo cũng không còn dư nhiều, như vậy mà đánh vào kinh, có mấy phần thắng?”
Vương Dự chắp tay dạo bước, cuối cùng đi về trước bàn: “Ngươi nói không sao, vậy ta sẽ hạ lệnh gọi đại quân Kinh châu trợ giúp!”
Vương Thuật Chi thấy ông ta cố chấp, thờ ơ rút bút trong tay ông ta ra, thấy ông ta quắc mắt nhìn mình, cười nói: “Bá phụ có từng nghĩ tới, sau khi đánh vào kinh thành thì sẽ làm như thế nào chưa? Mặc dù Hoàng thượng ngu ngốc, nhưng chưa thực sự tới tình trạng người người oán trách, nếu Vương thị chúng ta mà chiếm thành, thiên hạ còn nhiều thế gia đại tộc chẳng lẽ sẽ ngồi nhìn mặc kệ? Bất kể bọn chúng xuất phát từ đại nghĩa hay là tư tâm, đều sẽ liên hiệp lại đối phó chúng ta.”
Vương Trọng Chi nhíu mày gật đầu: “Thuật Chi nói có lý, sau đó thì các thế gia đại tộc sống chết mặc bây, Hoàng thượng không thể tránh khỏi sẽ thâu tóm bọn chúng, chỉ dựa vào thế lực nhà Tư Mã chúng ta chống lại quả thật không dễ, chờ tới khi trong cung thay đổi, tình thế lại đã không thể khống chế, đến lúc đó chúng ta sẽ vô cùng bị động.”
Tư Mã Vanh rũ mắt nghe bọn họ ngươi một câu ta một câu, trong lòng căng cứng.
Đối với chuyện đại sự kinh thiên động địa như vậy, bọn họ lại bàn bạc vô cùng bình thường, tựa như chuyện muốn cướp ngôi trong mắt Vương thị không nghiêm trọng lắm, tuyệt đối không phải khí phách nhất thời, chắc hẳn Vương Dự đã sớm có tâm tư này.
Lửa giận trong lòng Vương Dự càng mạnh, hoàn toàn không nghe lời khuyên, cất cao giọng gọi thân binh canh cửa đi vào, quyết đoạn hạ lệnh: “Nhổ trại! Đi trong đêm vào kinh thành!”
Sắc mặt Tư Mã Vanh khẽ thay đổi.
Vương Thuật Chi vội vàng nói: “Bá phụ! Con và đường huynh đều biết chuyện này không thể thực hiện được, người còn muốn khư khư cố chấp sao?”
Vương Dự giận dữ, phẩy tay áo làm đổ nghiên mực xuống đất: “Ông ta bất nhân thì ta bất nghĩa! Nếu năm đó không có nhà họ Vương chúng ta giúp đỡ hết sức, thì nhà Tư Mã có thể vững vàng ngồi lên ngôi vị Hoàng đế ở Giang Đông sao? Bởi vì cái gọi là được chim quên ná, được cá quên nơm, có mới nới cũ, hôm nay thỏ còn chưa chết, chim còn chưa tận, Hoàng đế Tư Mã ông ya đã muốn nhỏ cỏ tận gốc chúng ta rồi! Chúng ta cứ ngồi chờ chết như thế, sao lại không phụ lòng liệt tổ liệt tông!”
Vương Thuật Chi đè tay ông ta lại, khí thế giữa hai hàng lông mày chợt tăng lên, tư thế nửa bước cũng không cho: “Bá phụ! Đánh kinh thành tất sẽ tổn thương vô cùng nặng nề.” Nếu bây giờ lui bình, Hoàng thượng vốn không làm chúng ta suy chuyển được, sao không lùi một bước, buộc ông ta xử lý Dữu thị?”
“Xử lý Dữu thị thì thế nào? Tương lại sẽ còn có Trương thị, Lý thị mãi không kết thúc! Cẩu Hoàng đế này còn chưa từ bỏ ý định thì vĩnh viễn sẽ bị người ta lợi dụng!” Sắc mặt Vương Dự đỏ bừng vì phẫn nộ, hai mắt cũng đỏ: “Ta xin chỉ Bắc phạt, nhiều lần bị từ chối, vì sao? Cũng vì ông ta kiêng kỵ! Ông ta không muốn đuổi giặc Hồ ra khỏi Trung Nguyên, không muốn giành lại phương Bắc non sông tươi đẹp, chỉ muốn đối phó Vương thị chúng ta bề tôi có công! Hoàng đế như vậy muốn ông ta thì có tác dụng gì! Chẳng bằng tự mình làm!”
Trong đầu Tư Mã Vanh đột nhiên ong ong, đôi mắt đen nháy dâng lên sự độc ác, cúi người nhặt nghiên mực trên đất, đưa tay hung hăng nện vào gáy ông ta.
Vương Dự còn chưa nói hết, đột nhiên dừng lại, mắt nhắm chặt, không hề báo trước nhẹ nhàng ngã nhào xuống, cuối cùng hôn mê.
Sau một tiếng động vang vọng, trong doanh trướng lâm vào yên tĩnh, Vương Thuật Chi trợn mắt há hốc mồm nhìn nghiên mực nâng giữa không trung, lại theo cánh tay nhìn Tư Mã Vanh, vẻ mặt hiện ra chút khiếp sợ, nhìn y nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
Vương Trọng Chi cũng sửng sốt, sau đó vội vàng nâng Vương Dự dậy, quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Tư Mã Vanh: “Thật to gan, lại dám khi quân phạm thượng! Người đâu tới đây!”
“Từ từ đã!” Vương Thuật Chi nhanh chóng chắn trước người Tư Mã Vanh, dừng một chút, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, đột nhiên cười rộ lên: “Đập rất chuẩn! Đường huynh nhanh đi hạ lệnh để đại quân quay về Kinh châu!”
Trên mặt Vương Trọng Chi vẫn phẫn hận như cũ, bất quá lấy đại sự làm trọng, liền gật đầu buông Vương Dự đi ra ngoài.
Vương Thuật Chi lấy nghiên mực xuống, tiện thể nắm chặt tay Tư Mã Vanh, xoay người nhìn y, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải, liếm môi, ngăn không được vui vẻ, bưng mặt y hôn lên môi y một ngụm.
Tư Mã Vanh vội lùi nửa bước, không phải xuất phát từ xấu hổ, mà là trong lòng không hiểu sao dâng lên chút đau lòng, một cú đập này là xuất phát từ tư tâm.
“Haizzz….. Đối phó với người thô kệch, quả thật không thể nói đạo lý, vẫn là biện pháp của Yến Thanh có tác dụng, nhưng lần này ra tay cũng quá hung ác.” Vương Thuật Chi cười nói xong, quan sát con ngươi đen kịt sâu kín của y, nhưng không nhìn ra hỉ nộ ái ố gì.
Tư Mã Vanh gật đầu xem như là thừa nhận: “Chuyện này Thừa tướng có thể yên tâm, chỉ là sau khi Đại tư mã tỉnh lại, sợ là phải hao phí chút tinh lực.”
“Không sao, nhiều lần sửa đổi quân lệnh cũng không phải hành động sáng suốt, cứ giày vò như vậy Đại tư mã sẽ thỏa hiệp.” Vương Thuật Chi nói xong thấy y hơi lảo đảo thì biến sắc, vội dìu lấy y, đưa tay sờ trán y, lập tức kéo y ngồi xuống một bên, bưng canh gừng nếm thử: “Vẫn còn nóng, uống nhanh nào.”
Tư Mã Vanh gật đầu, cầm lấy uống.
Vương Thuật Chi thấy môi y dán vào chỗ mình vừa chạm vào, đôi mắt sắc hơi tối xuống.
Uống xong canh gừng, Vương Thuật Chi vén rèm đi vào: “Bên ngoài mưa không nhỏ, không cần sốt ruột về Kinh châu, ta đã lệnh bọn họ tạm dừng nhổ trại, trước cứ nghỉ ngơi một đêm. Thuật Chi, ngươi tạm thời đừng về kinh, ngày mai ra sẽ phái người truyền lời cho Hoàng thượng.”
“Được.” Vương Thuật Chi gật đầu: “Còn lều trống nào không?”
“Có, bên cạnh mới dọn ra một cái.” Vương Trọng Chi nói xong liếc mắt nhìn Tư Mã Vanh, thấy bộ dạng Vương Thuật Chi cực kỳ coi trọng y, đành phải đè nén tức giận, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi cũng nên quản thúc thủ hạ của mình đi, không trước không sau, không có tôn ti.”
“Đa tạ đường huynh, Yến Thanh chỉ là tạm thời nắm quyền.” Vương Thuật Chi cười cười, nhặt y phục khô bên cạnh: “Yến Thanh, sắc mặt ngươi không tốt, theo ta vào lều trại, thay đổi y phục nghỉ ngơi một lát.”
“Dạ.” Tư Mã Vanh đứng dậy, chắp tay chào Vương Trọng Chi, như có như không nhìn hắn ta một cái, cảm giác khó chịu trong lòng vẫn y nguyên.
Hết chương 57
Vương Dự hận không thể bắt Dữu Mậu lại chém luôn, đáng tiếc địch nhiều quân ta ít, thời gian dài khó tránh khỏi lực bất tòng tâm, tuy đã nghe thấy tiếng vó ngựa, nhưng viện binh vẫn còn hơi xa, ngộ nhỡ không đợi được người phía sau đuổi theo, chuyế này lăn lộn có thể bị uổng phí sức lực, đã thế còn liên lụy tới cháu ông, đến lúc đó dù hối hận cũng không kịp. LQĐÔN
Dữu Mậu chạy đi với tâm bất cam tình bất nguyện, Vương Dự thả người cũng tâm không cam tình không nguyện, đứng trong mưa nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng bọn chúng đi xa.
Vương Thuật Chi thấy Tư Mã Vanh im lặng cất đoản kiếm, đưa tay tỉ mỉ lau hết hạt mưa trên mặt y, kéo y đi lên trước, hỏi: “Sao bá phụ còn chưa về Kinh châu? Yến Thanh phái người đưa tin cho bá, bá có nhận được không?”
Vương Dự nhìn thoáng qua Tư Mã Vanh, vì bóng đêm đen tối, không chú ý tới hành động y lén lút rút tay về, chỉ nghi ngờ nói: “Thư tin nào?”
Vương Thuật Chi có chút kinh ngạc: “Tất nhiên là báo cáo tình hình trong kinh cho bá phụ biết, hắn ta ra khỏi thành sớm hơn bọn con, nên đưa tin tới rồi mới đúng chứ.”
“Sao chưa từng nhận được.” Vương Dự nhíu mày, tay bóp nghe răng rắc, hừ lạnh một tiếng: “Xem ra là bị lão già gian trá Dữu Mậu kia chặn ngang giữa đường, ngược lại lại hay, thiếu chút nữa trúng kế của ông ta!”
Tình thế trước mắt làm lòng người ta sinh hận, hơn nữa mưa dầm liên miên, làm người ta cảm thấy căng thẳng và lo lắng, ba người lâm vào trầm mặc, đều có tâm sự, đứng đợi cho đến khi viện binh đuổi theo mang bọn họ về doanh trướng, mới thoáng thở phào vài hơi.
Vương Dự tức giận không thôi, y phục trên người ẩm ướt cũng không thèm thay, trực tiếp đi tới bên bàn nặng nề ngồi xuống.
Tư Mã Vanh đứng bên cạnh Vương Thuật Chi, nâng mắt nhìn Vương Trọng Chi vén rèm đi vào, ánh mắt quan sát hắn ta một vòng, rồi nhanh chóng rũ mắt che giấu hận ý dâng lên trong mắt, hai tay trong tay áo xiết chặt thành quyền, vì quá dùng lực nên thân thể có vẻ hơi cứng ngắc, cánh tay run nhè nhẹ.
Tuy nói may mắn được sống lại ba năm trước đây, tất cả đều có thể bắt đầu lại từ đâu, nhưng chuyện đời trước y bị người hại chết vẫn nằm trong lòng không thể xóa đi. Muốn nói hận, y hận không ít người, Dữu thị, phụ hoàng, Vương Dự, Vương Trọng Chi, còn rất nhiều người nữa… Nhưng y cũng không hi vọng mình bị thù hận trói tay trói chân, tránh cho hai mắt không nhìn rõ, làm việc phạm phải sai lầm.
Cả đời này, Vương gia và y không tính là có thù oán gì, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Vương Trọng Chi, y vẫn không thể tránh khỏi nhớ lại cơn đau đớn kịch liệt khi bị một kiếm đâm thủng tim kia, cơn đau này đột nhiên lan ra toàn thân, kéo toàn bộ hận ý y gom từng tí một trong hai mươi năm của đời trước giấu sâu trong đầu đi ra.
Vương Thuật Chi lập tức phát hiện, nghiêng đầu nhìn y, thấy sắc mặt y tái nhợt, vội đưa tay sờ lên trán y, hình như hơi nóng, trái tim lập tức co rút, nói với hộ vệ bên cạnh: “Mau đi lấy bộ y phục khô qua đây.”
“Dạ.”
“Nấu chút canh gừng.”
“Dạ.”
Vương Thuật Chi cầm cổ tay Tư Mã Vanh kéo y vào trong: “Yến Thanh, mau thay y phục ướt đi.”
Tư Mã Vanh hiếm khi thuận theo, chỉ vì y quả thật rất mệt, cộng với hai ngày đêm chưa từng nghĩ ngơi tốt, lại ngâm mưa hồi lâu, dù thân thể Nguyên Sinh mạnh hơn mình rất nhiều, nhưng dù sao cũng không phải làm bằng sắt, nếu không phải Vương Thuật Chi mở miệng thì y cũng không phát hiện ra ớn lạnh trên người mình không phải hoàn toàn vì thù hận, mà quả thật thân thể có phần không chịu nổi.
Giờ phút này cha con Vương Dự không dư thừa tinh lực chú ý tới họ thân mật khác thường, chỉ nhìn thoáng qua họ rồi chìm vào suy nghĩ.
Vương Trọng Chi nói: “Cha, bây giờ chúng ta có về Kinh châu không?”
“Không! Về Kinh châu làm cái gì?” Vương Dự cả giận nói. “Một tờ thánh chỉ của Hoàng thượng tuyên chúng ta vào thành, rồi lại cắn ngược lại một cái gọi chúng ta là đám mưu phản, chúng ta việc gì phải chịu oan ức này? Một khi ông ta đã nói chúng ta mưu phản, vậy chúng ta chính là phản ông ta đấy!”
Tư Mã Vanh dừng bước, nghiêng đầu nhìn Vương Thuật Chi: “Thừa tướng nghĩ sao?”
“Không ổn.” Vương Thuật Chi lắc đầu, thấy y xoay người như muốn quay lại, vội vàng kéo y lại, đáy mặt hiện lên nụ cười yếu ớt: “Trời còn chưa sáng, việc này không vội vã trong chốc lát được, ngươi đi thay y phục trước rồi nói sau.”
Vương Dự căm hận nói: “Tên Dữu Mậu kia đã bỏ chạy về kinh thành, chúng ta cũng không thể chậm trễ, cũng nên nhổ trại, đi suốt đêm tới kinh thành, bất ngờ tập kích bọn chúng!”
Tư Mã Vanh nghe thế tinh thần chấn động, lần nữa dừng bước, giãy khỏi tay Vương Thuật Chi quay lại: “Việc này không ổn, mong Đại tư mã nghĩ lại!”
Vương Trọng Chi nhìn y, thấy y dù bị giội ướt từ đầu đến chân nhưng không lộ nửa phần sa sút, không khỏi nhìn thêm vài lần: “Ngươi là?”
Vương Dự không đợi Tư Mã Vanh trả lời, hừ lạnh một tiếng: “Một người hầu bên cạnh Thuật Chi, không biết trời cao đất rộng.” Trong giọng nói có chút khinh thường.
Tư Mã Vanh không để ý tới lời ông ta châm chọc khiêu khích, chỉ lạnh nhạt nhìn ông ta, bình tĩnh nói: “Nếu Hoàng thượng có ý vu oan hãm hại Đại tư mã, cần phải sớm chuẩn bị tốt mọi thứ mới đúng, mà theo tại hạ biết, đêm khuya Hoàng thượng mới tiến hành điều binh tạm thời, gấp gáp sắp xếp, cỏ thể thấy ông ta không biết Đại tư mã muốn đánh kinh thành, chỉ sợ thánh chỉ này có người động tay động chân, nếu quả thật Đại tư mang binh tiến về phía trước, thì có thể trúng bẫy của kẻ gian, không nên kích động làm việc.”
Vương Dự nhíu mày nhìn y một hồi lâu, lại nhìn về phía Vương Thuật Chi: “Người này rốt cuộc là từ đâu tới? Nhiều lần mở miệng ngăn cản kế hoạch của ta, cuối cùng mục đích là gì? Thuật Chi, từ trước tới giờ con nhìn người rất rõ, cũng đừng nhất thời chủ quan bị y lừa gạt.”
Tư Mã Vanh mặt không đổi sắc: “Đại tư mã cảm thấy tại hạ nói không đúng? Lần trước đề nghị Đại tư mã ở Kinh châu chờ lệnh, để Dữu đại tướng quân mang binh ra trận, chẳng lẽ sai?”
Vương Dự bị y chặn họng, hừ lạnh một tiếng.
Vương Thuật Chi lắc đầu cười, bắt lấy tay Tư Mã Vanh nhéo nhéo tỏ ra an ủi, rồi buông ra: “Bá phụ, người có thành kiến với Yến Thanh, nhưng lời con nói cũng không lọt đúng không? Đánh kinh thành có nghĩa là mưu phản, ý nghĩa không phải chuyện đùa, không được lỗ mãng làm việc.”
Vương Dự trầm mặt: “Việc này không cần nhiều lời, trong lòng ta biết rõ, có lẽ Hoàng thượng quả thật bị lợi dụng, đầu sỏ gây nên chuyện này chính là tiểu nhân gian xảo Dữu Mậu kia, nhưng nếu không phải Hoàng thượng ngu ngốc không có tài cán gì, Dữu Mậu há có thể thực hiện được? Hơn nữa, Hoàng thượng càng ngày càng nghi ngờ Vương thị chúng ta, nhiều lần muốn làm suy yếu binh quyền của ta, quả thật là lấy oán trả ơn! So với ngồi chờ chết, chi bằng nhân cơ hội này phản ông ta!” Nói xong liền đứng người lên, chuẩn bị hạ lệnh.
Vương Thuật Chi vội vàng ngăn ông ta lại, quay đầu nhìn Vương Trọng Chi: “Đường huynh cũng nghĩ như vậy?”
Sắc mặt Vương Trọng Chi nặng nề, hắn ta cũng là người thô kệch, nhưng tính tình không nóng nảy như Vương Dự, yên lặng suy nghĩ, nói: “Cha, triều đình không thể so với chiến trường, trên chiến trường, chúng ta đều nghe người sắp xếp, nhưng chuyện của triều đình vẫn nên nghe lời Thuật Chi mới ổn hơn.”
Vương Thuật Chi thấy hắn ta tỏ thái độ, trong mắt thêm vài phần vui vẻ, nhìn Vương Dự nói: “Bá phụ không ngại đi dạo mọi nơi trong doanh đi, xem bọn họ có tinh thần binh sĩ ngẩng cao như khi Bắc phạt không? Trong tay chúng ta có hai mươi vạn đại binh, quả thật nhiều hơn trong kinh, nhưng hai mươi vạn đại quân này chinh chiến xa trường vốn người mệt ngựa thiếu, bây giờ vừa đánh thắng trận mới nghỉ ngơi được chút, tinh thần binh sĩ càng rời rạc, hơn nữa lương thảo cũng không còn dư nhiều, như vậy mà đánh vào kinh, có mấy phần thắng?”
Vương Dự chắp tay dạo bước, cuối cùng đi về trước bàn: “Ngươi nói không sao, vậy ta sẽ hạ lệnh gọi đại quân Kinh châu trợ giúp!”
Vương Thuật Chi thấy ông ta cố chấp, thờ ơ rút bút trong tay ông ta ra, thấy ông ta quắc mắt nhìn mình, cười nói: “Bá phụ có từng nghĩ tới, sau khi đánh vào kinh thành thì sẽ làm như thế nào chưa? Mặc dù Hoàng thượng ngu ngốc, nhưng chưa thực sự tới tình trạng người người oán trách, nếu Vương thị chúng ta mà chiếm thành, thiên hạ còn nhiều thế gia đại tộc chẳng lẽ sẽ ngồi nhìn mặc kệ? Bất kể bọn chúng xuất phát từ đại nghĩa hay là tư tâm, đều sẽ liên hiệp lại đối phó chúng ta.”
Vương Trọng Chi nhíu mày gật đầu: “Thuật Chi nói có lý, sau đó thì các thế gia đại tộc sống chết mặc bây, Hoàng thượng không thể tránh khỏi sẽ thâu tóm bọn chúng, chỉ dựa vào thế lực nhà Tư Mã chúng ta chống lại quả thật không dễ, chờ tới khi trong cung thay đổi, tình thế lại đã không thể khống chế, đến lúc đó chúng ta sẽ vô cùng bị động.”
Tư Mã Vanh rũ mắt nghe bọn họ ngươi một câu ta một câu, trong lòng căng cứng.
Đối với chuyện đại sự kinh thiên động địa như vậy, bọn họ lại bàn bạc vô cùng bình thường, tựa như chuyện muốn cướp ngôi trong mắt Vương thị không nghiêm trọng lắm, tuyệt đối không phải khí phách nhất thời, chắc hẳn Vương Dự đã sớm có tâm tư này.
Lửa giận trong lòng Vương Dự càng mạnh, hoàn toàn không nghe lời khuyên, cất cao giọng gọi thân binh canh cửa đi vào, quyết đoạn hạ lệnh: “Nhổ trại! Đi trong đêm vào kinh thành!”
Sắc mặt Tư Mã Vanh khẽ thay đổi.
Vương Thuật Chi vội vàng nói: “Bá phụ! Con và đường huynh đều biết chuyện này không thể thực hiện được, người còn muốn khư khư cố chấp sao?”
Vương Dự giận dữ, phẩy tay áo làm đổ nghiên mực xuống đất: “Ông ta bất nhân thì ta bất nghĩa! Nếu năm đó không có nhà họ Vương chúng ta giúp đỡ hết sức, thì nhà Tư Mã có thể vững vàng ngồi lên ngôi vị Hoàng đế ở Giang Đông sao? Bởi vì cái gọi là được chim quên ná, được cá quên nơm, có mới nới cũ, hôm nay thỏ còn chưa chết, chim còn chưa tận, Hoàng đế Tư Mã ông ya đã muốn nhỏ cỏ tận gốc chúng ta rồi! Chúng ta cứ ngồi chờ chết như thế, sao lại không phụ lòng liệt tổ liệt tông!”
Vương Thuật Chi đè tay ông ta lại, khí thế giữa hai hàng lông mày chợt tăng lên, tư thế nửa bước cũng không cho: “Bá phụ! Đánh kinh thành tất sẽ tổn thương vô cùng nặng nề.” Nếu bây giờ lui bình, Hoàng thượng vốn không làm chúng ta suy chuyển được, sao không lùi một bước, buộc ông ta xử lý Dữu thị?”
“Xử lý Dữu thị thì thế nào? Tương lại sẽ còn có Trương thị, Lý thị mãi không kết thúc! Cẩu Hoàng đế này còn chưa từ bỏ ý định thì vĩnh viễn sẽ bị người ta lợi dụng!” Sắc mặt Vương Dự đỏ bừng vì phẫn nộ, hai mắt cũng đỏ: “Ta xin chỉ Bắc phạt, nhiều lần bị từ chối, vì sao? Cũng vì ông ta kiêng kỵ! Ông ta không muốn đuổi giặc Hồ ra khỏi Trung Nguyên, không muốn giành lại phương Bắc non sông tươi đẹp, chỉ muốn đối phó Vương thị chúng ta bề tôi có công! Hoàng đế như vậy muốn ông ta thì có tác dụng gì! Chẳng bằng tự mình làm!”
Trong đầu Tư Mã Vanh đột nhiên ong ong, đôi mắt đen nháy dâng lên sự độc ác, cúi người nhặt nghiên mực trên đất, đưa tay hung hăng nện vào gáy ông ta.
Vương Dự còn chưa nói hết, đột nhiên dừng lại, mắt nhắm chặt, không hề báo trước nhẹ nhàng ngã nhào xuống, cuối cùng hôn mê.
Sau một tiếng động vang vọng, trong doanh trướng lâm vào yên tĩnh, Vương Thuật Chi trợn mắt há hốc mồm nhìn nghiên mực nâng giữa không trung, lại theo cánh tay nhìn Tư Mã Vanh, vẻ mặt hiện ra chút khiếp sợ, nhìn y nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
Vương Trọng Chi cũng sửng sốt, sau đó vội vàng nâng Vương Dự dậy, quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Tư Mã Vanh: “Thật to gan, lại dám khi quân phạm thượng! Người đâu tới đây!”
“Từ từ đã!” Vương Thuật Chi nhanh chóng chắn trước người Tư Mã Vanh, dừng một chút, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, đột nhiên cười rộ lên: “Đập rất chuẩn! Đường huynh nhanh đi hạ lệnh để đại quân quay về Kinh châu!”
Trên mặt Vương Trọng Chi vẫn phẫn hận như cũ, bất quá lấy đại sự làm trọng, liền gật đầu buông Vương Dự đi ra ngoài.
Vương Thuật Chi lấy nghiên mực xuống, tiện thể nắm chặt tay Tư Mã Vanh, xoay người nhìn y, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải, liếm môi, ngăn không được vui vẻ, bưng mặt y hôn lên môi y một ngụm.
Tư Mã Vanh vội lùi nửa bước, không phải xuất phát từ xấu hổ, mà là trong lòng không hiểu sao dâng lên chút đau lòng, một cú đập này là xuất phát từ tư tâm.
“Haizzz….. Đối phó với người thô kệch, quả thật không thể nói đạo lý, vẫn là biện pháp của Yến Thanh có tác dụng, nhưng lần này ra tay cũng quá hung ác.” Vương Thuật Chi cười nói xong, quan sát con ngươi đen kịt sâu kín của y, nhưng không nhìn ra hỉ nộ ái ố gì.
Tư Mã Vanh gật đầu xem như là thừa nhận: “Chuyện này Thừa tướng có thể yên tâm, chỉ là sau khi Đại tư mã tỉnh lại, sợ là phải hao phí chút tinh lực.”
“Không sao, nhiều lần sửa đổi quân lệnh cũng không phải hành động sáng suốt, cứ giày vò như vậy Đại tư mã sẽ thỏa hiệp.” Vương Thuật Chi nói xong thấy y hơi lảo đảo thì biến sắc, vội dìu lấy y, đưa tay sờ trán y, lập tức kéo y ngồi xuống một bên, bưng canh gừng nếm thử: “Vẫn còn nóng, uống nhanh nào.”
Tư Mã Vanh gật đầu, cầm lấy uống.
Vương Thuật Chi thấy môi y dán vào chỗ mình vừa chạm vào, đôi mắt sắc hơi tối xuống.
Uống xong canh gừng, Vương Thuật Chi vén rèm đi vào: “Bên ngoài mưa không nhỏ, không cần sốt ruột về Kinh châu, ta đã lệnh bọn họ tạm dừng nhổ trại, trước cứ nghỉ ngơi một đêm. Thuật Chi, ngươi tạm thời đừng về kinh, ngày mai ra sẽ phái người truyền lời cho Hoàng thượng.”
“Được.” Vương Thuật Chi gật đầu: “Còn lều trống nào không?”
“Có, bên cạnh mới dọn ra một cái.” Vương Trọng Chi nói xong liếc mắt nhìn Tư Mã Vanh, thấy bộ dạng Vương Thuật Chi cực kỳ coi trọng y, đành phải đè nén tức giận, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi cũng nên quản thúc thủ hạ của mình đi, không trước không sau, không có tôn ti.”
“Đa tạ đường huynh, Yến Thanh chỉ là tạm thời nắm quyền.” Vương Thuật Chi cười cười, nhặt y phục khô bên cạnh: “Yến Thanh, sắc mặt ngươi không tốt, theo ta vào lều trại, thay đổi y phục nghỉ ngơi một lát.”
“Dạ.” Tư Mã Vanh đứng dậy, chắp tay chào Vương Trọng Chi, như có như không nhìn hắn ta một cái, cảm giác khó chịu trong lòng vẫn y nguyên.
Hết chương 57
Danh sách chương