Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Chuyện lập hậu, hơn phân nửa triều thần gần như là chấp nhận, những người còn lại dù không tán thành thì cũng vô cùng tự mình hiểu lấy, biết rõ chuyện này đã thành kết cục đã định, nói thêm cũng vô ích, sau khi vùng vẫy một trận đều im miệng không nói nữa.Lqđ

Chỉ là trên triều đình còn có một vị nguyên liễu tam triều vô cùng cố chấp.

Khang đại nhân khóc lóc nức nở chảy cả nước mắt: “Hoang đường! Hoang đường quá! Cầu xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban! Nếu Hoàng thường khư khư cố chấp, thì cái mạng già này của vi thần hôm nay để lại đây!” Nói xong nhắm mắt lại, hung hăng lao vào cây cột bên cạnh.

Mọi người kinh hãi, Vương Thuật Chi lập tức vọt lên ngăn ông ta l;ại.

Khang đại nhân mở mắt ra, vừa thấy gương mặt Vương Thuật Chi trước mắt, tức giận đến muốn giậm chân mắng, Vương Thuật Chi đột nhiên thấp giọng nói: “Khang đại nhân chớ xúc động, nếu như ngươi lại đập đầu nữa, bổn tướng không đảm bảo cháu ngươi có thể an ổn trưởng thành.”

Khang đại nhân cả kinh, lập tức căm giận nhìn hắn, tức giận đến giơ tay run rẩy chỉ thẳng vào mũi hắn: “Lão phu vốn tưởng ngươi không biết liêm sỉ! Không ngờ ngươi lại còn là một tiểu nhân hèn hạ! Dám lấy tính mạnh cháu lão phu ra uy hiếp lão phu!”

Vương Thuật Chi cười lạnh lùng: “Cũng giống nhau thôi! Trong lòng Khang đại nhân biết Hoàng thượng bảo vệ thần tử, lại lấy tính mạnh bản thân ra uy hiếp Hoàng thượng! So với bổn tướng, Khang đại nhân chỉ có hơn chứ không kém!”

Nét mặt già nua của Khang đại nhân lập tức đỏ lên, chỉ vào hắn cả nửa ngày không nói ra lời.

Vương Thuật Chi buông tay lùi về sau một bước, cười nhạt nói: “Khang đại nhân còn muốn lấy cái chết ra can gián không?”

Hai tay Khang đại nhân run rẩy không ngừng.

Vương Thuật Chi chắp tay với ông ta: “Khang đại nhân không sợ sống chết, bổn tướng vạn phần kính nể, nhưng chuyện sống chết của con người không giống trò đùa, cần phải cẩn thận. Hoàng thường lập ai làm hậu, đó là chuyện riêng của hoàng gia, không ảnh hưởng gì nhiều tới đại cục của quốc gia, nếu Khang đại nhân vì chuyện riêng của Hoàng thượng, làm hại Hoàng thượng mất đi một lão thần trung thành, chắc hẳn Hoàng thượng sẽ vô cùng đau lòng, Khang đại nhân nên nghĩ lại đi!”

Khang đại nhân nhớ tới cháu trai nhà mình nên không dám đập đầu vào cột nữa, lúc này nghe hắn lại nói như vậy, cuối cùng sắc mặt hòa hoãn hơn, chỉ là nét mặt vẫn không vui như trước, hừ lạnh nói: “Thừa tướng thật sự dùng lời đường mật làm cho người ta mê hoặc!”

Vương Thuật Chi hờ hững cười cười, nói tiếp: “Khang đại nhân đừng oán giận như vậy, Hoàng thượng ở cùng ai cả đời, chúng ta làm thần tử có thể lên tiếng khuyên can nhưng nếu làm quá mức thì không thích hợp, bổn tướng tự nhận bản thân chí công vô tư công minh liêm khiết, tương lai tất nhiên sẽ tiếp tục phụ tá Hoàng thượng, Hoàng thượng là một minh quân, Khang đại nhân cứ yên tâm.”

Khang đại nhân liếc xung quanh một cái, thấy dường như mọi người đã buông tha lập trường của mình, tư vị trong lòng nhất thời khó phân biệt, có chút bi tráng phất tay áo, lạnh lùng nói: “Nếu tương lai Thừa tướng làm kẻ gây họa hại nước hại dân, cho dù lão phu liều mạng tính mạng cả nhà nhất định cũng sẽ cầu Hoàng thượng phế hậu!”

Lời này vừa nói ra thì tương đương với việc thỏa hiệp.

Mọi người trên triều đình coi như mở rộng tầm mắt, Hoàng thượng nửa câu còn chưa nói, chỉ tuyên một thánh chỉ, ngược lại là Vương thừa tướng, Hoàng hậu tương lai trực tiếp ra mặt bắt bí Khang đại nhân cố chấp.

Xem ra, Thừa tướng rất vội vã không thể chờ đợi muốn làm Hoàng hậu rồi! Ánh mắt mọi người nhìn Vương Thuật Chi có vẻ cực kỳ thi vị.

Một tháng sau, đại điển phong hậu.

Vì Vương Thuật Chi là nam tử, đại điển phong hậu này tất nhiên rất khác ngày trước, hơn nữa hắn là một người biết luồn cúi, rất không khách khí đề ra rất nhiều yêu cầu với Tư Mã Vanh, những yêu cầu này tất nhiên liền chuyển tới Lễ bộ, Lễ bộ vì để hắn nở mày nở mặt mà lại uy nghi, hao tâm một hồi, gần như mệt mỏi đến người ngã ngựa đổ.

Mộng đẹp của Vương Thuật Chi trở thành sự thật, mặt mày rạng rỡ, gặp người nào cũng cũng cười tủm tỉm làm đám đại thần chứng kiến thổn thức không thôi.

Từ đó, lịch sử ghi chép có một nam Hoàng hậu.

Cùng năm đó, Cảnh vương sinh hạ một đứa bé, tin mừng truyền vào kinh thành, Tư Mã Vanh lập tức sai người mang lễ mừng qua.

Phủ Cảnh vương, Tư Mã Thiện sắp xếp người trong cung tới xong đi vào trong phòng nhìn thê nhi, thấy Vương phi nhà mình đang ngồi bên giường gạt nước mắt, bước lên trước ôm nàng, thấp giọng an ủi: “Chẳng phải trước kia chúng ta đã bàn xong rồi? Cuộc đời này Hoàng thượng sẽ không có con, đệ ấy muốn nhận Thu nhi làm con thừa tự, đây là phúc phận của Thu nhi. Bộ dạng này của nàng nếu để người ngoài nhìn thấy chính là rất bất kính…”

Cảnh vương phi khóc thút thít nhìn hắn: “Ta biết là phúc phận của Thu nhi, mà dù sao cũng mang thai chín tháng mười ngày, cuối cùng ta vẫn không nỡ. Huynh đừng lo lắng, trước kia ta cũng đã đồng ý với Hoàng thượng rồi tất nhiên sẽ không nuốt lời, để ta khóc một lúc là được.”

Tư Mã Thiện thấy mắt nàng ngập nước, vô cùng đau lòng, nhưng miệng mình lại vụng về, đành phải gãi đầu nói: “Sau này chúng ta lại sinh một đứa nữa.”

Sắc mặt Cảnh vương phi trở nên đỏ lựng, quệt mồm gật đầu.

Tư Mã Vanh rất áy náy với họ, ngoài ban thưởng quà tặng còn có một phong thư, đại khái ý là sau khi cho con trai làm con thừa tự của y, vợ chồng Cảnh vương có thể vào kinh thành ở một vài năm, nếu nhớ thì bất cứ lúc nào cũng có thể vào cung thăm con trai.

Cảnh vương vô cùng cảm kích chuyện này.

Tuy hai người họ từ nhỏ đã tình cảm thân thiết, nhưng dù sao bây giờ đã là quân thần, với thân phận của Tư Mã Vanh, muốn nhận con trai làm con thừa tự có thể trực tiếp hạ chỉ, nhưng Tư Mã Vanh lại muốn bàn bạc với họ, thậm chí còn nguyện ý để họ bất cứ lúc nào cũng có thể vào thăm, đây là vinh hạnh đặc biệt vô cùng to lớn.

Có lẽ theo người khác, con trai mình được Hoàng đế nhận nuôi, tương lai chính là Thái tử, chính là vua đứng đầu của một nước, đây là cầu còn không được, ít nhất Tạ Trác vô cùng vui vẻ, nhưng vợ chồng Cảnh vương lại chưa bao giờ nghĩ vậy, họ giống như đôi vợ chồng bình thường, vì huynh đệ không có con mà cảm thấy đau lòng, vì con mình sắp rời xa bên cạnh cha mẹ mà không nỡ.

Cũng chính vì Tư Mã Vanh hiểu hoàng huynh mình, cho nên y càng áy náy.

Sau khi Thu Nhi ra tháng liền được mang vào kinh thành, Tư Mã Vanh hạ chỉ lập bé làm Thái tử, triều thần lại lần nữa xôn xao.

Lúc này, có mấy đại thần mơ mộng hão huyền hoàn toàn tan vỡ, nghĩ tới Tư Mã Vanh ngay cả phi tần đều không có ý định muốn lập, thật sự là gấp đến độ hoảng hồn, chuyện lập hậu lớn như vậy mà có thể khiến thỏa hiệp, chuyện không nạp hậu cung đúng là không có chỗ cho bọn họ xen vào, duy nhất có thể nghĩ tới chính là chèn ép Thái tử.

Cha đẻ của Thái tử, Cảnh vương Tư Mã Thiện xuất thân không cao, đây là điều duy nhất bọn họ có thể nghĩ tới.

Làm gì được thái độ của Tư Mã Vanh trên chuyện này vô cùng kiên quyết, mặc dù giọng điệu lạnh nhạt, nhưng vẻ mặt đã biểu lộ rõ ràng không vui: “Thái tử là huyết mạch nhà Tư Mã, lại là con trai của trẫm, xuất thân không cao vừa nói là do đâu?”

Đại thần bên dưới lúng ta lúng túng không dám trả lời.

Từ khi đăng cơ đến này, bình thường Tư Mã Vanh vô cùng uy nghiêm, đám triều thần đã sớm thu hồi khinh thường trong lòng, ngược lại, hôm nay đối mặt với vị đế vương này muốn nói bất cứ điều gì thì đều phải suy nghĩ kỹ, thậm chí nhìn y nhíu mày một cái mà đã muốn hãi hùng khiếp vía.

Tư Mã Vanh cũng không phải là bạo quân, nhưng người phía dưới lại không tự chủ được sợ hãi, duy có thể giải thích, có lẽ là tư chất đế vương bẩm sinh.

Có chuyện lập hậu lúc trước, chuyện Thái tử cũng không gây ra bao nhiêu sóng gió.

Từ đó, trong cung nhiều thêm một đứa bé bi bô tập nói, tập tễnh học đi, lúc nhàn rỗi Vương Thuật Chi thích đùa với bé một lúc, thấy bé cười toe toét miệng nhào vào mình, không nhịn được cười ha ha, nhìn đứa bé trong ngực, lại nhìn vẻ mặt Tư Mã Vanh trầm tĩnh đọc sách bên cạnh, chỉ cảm thấy đời người như thế thật sự viên mãn.

Hết chương 104  
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện