Châm điếu thuốc, Vương Trạch Vinh đứng ở trước cửa nhà khách thị ủy. Trong lúc nhất thời hắn không biết đi đâu, vì thế hắn quyết định đi đâu cũng được.
Vương Trạch Vinh đi từ từ trên đường không mục đích. Không biết thế nào hắn đi đến một nơi khá náo nhiệt. Ngẩng đầu nhìn một tòa nhà cao lớn trước mặt, trên cánh cửa có một tấm biển với chữ vàng lấp lánh: Khu chợ giao dịch đồ cũ.
- Sao mình lại đi đến đây nhỉ? Vương Trạch Vinh lẩm bẩm một tiếng. Khu chợ giao dịch đồ cũ này thì hắn đã nghe nói qua. Nghe nói nơi này ngoài các đồ cũ ra thì còn mua bán rất nhiều đồ cổ gì đó, nơi này rất náo nhiệt. Có lần Vương Trạch Vinh còn nghe nói có một tên không nghề nghiệp bỏ ra 20 tệ mua được đồ tốt, sau đó bán được hơn trăm ngàn. Tên này lập tức kiếm được một món lớn.
Trước kia không có cơ hội chạy đến đây xem, lần này dù sao cũng không có việc gì, không bằng đi vào xem. Vương Trạch Vinh nghĩ như vậy rồi lững thững đi vào trong.
- Ha ha, mình đúng là nông dân vào thành phố, không biết nơi nào náo nhiệt.
Sau khi đi vào, Vương Trạch Vinh mới phát hiện bên trong còn náo nhiệt hơn lúc nãy thấy nhiều. Người đi ra đi vào rất huyên náo, hai bên đường đầy các cửa hàng giống như đồ cổ có thể nhìn thấy khắp nơi vậy.
- Món này bao tiền?
Một thằng thanh niên chỉ vào một thứ đồ trông rất cũ của quán ven đường mà hỏi.
Vương Trạch Vinh cúi đầu nhìn thì thấy đó là một con rùa làm bằng đồng. Trên lưng con rùa còn cõng rất nhiều con rùa con, miệng các con rùa con lại ngậm một lưỡi dao trông rất sắc. Con rùa lớn trông khá đẹp mắt.
Chủ sạp hàng nhỏ này là một người đàn ông khoảng 30 tuổi. Thấy có người hỏi, chủ quán lập tức chỉ vào đồ vật mà nói:
- Anh đúng là có ánh mắt. Nhìn thấy không, đây là đồ cổ đó. Dao mà con rùa ngậm là đồng xanh. Anh nghĩ xem cái này đã bao nhiêu năm. Như vậy đi, nếu như anh thích thì bỏ ra 100 ngàn con rùa sẽ là của anh.
- 100 ngàn.
Vương Trạch Vinh đang định rời đi nghe thấy thế không khỏi hoảng sợ. Tên này vừa mở miệng đã là 100 ngàn, không phải quá đáng đó chứ? Vương Trạch Vinh dừng bước ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn “đồ cổ” này.
Có lẽ tên thanh niên kia bị cái giá 100 ngàn dọa nên thè lưỡi rồi rời đi ngay lập tức.
Bề ngoài con rùa trông cũng khá cũ, tay nghề của người thợ làm ra rất được. Vương Trạch Vinh cầm lấy con rùa vào tay thì thấy không nhẹ mấy, lật đi lật lại nhìn một lúc, Vương Trạch Vinh đúng là không nhìn ra thứ này sao lại đắt như vậy.
Có lẽ nhìn cách ăn mặc của Vương Trạch Vinh nên đoán là người có tiền, chủ quán nói với Vương Trạch Vinh:
- Đây là thứ tốt đó, nếu anh thích thì tôi lấy tiền vốn thôi, 50 ngàn.
Được đó, ngay lập tức giảm 50 %. Vương Trạch Vinh đúng là sợ rồi.
Ồ? Vương Trạch Vinh vội vàng đưa mắt nhìn sát con rùa, chỉ thấy có một chỗ bị bong lớp ngoài ra, bên trong là màu trắng. Mẹ nó chứ, thạch cao.
- Sao, có muốn mua không. Đây là thứ tốt đó.
Chủ quán còn định nói gì nữa nhưng lại thấy Vương Trạch Vinh đưa vết bong để lộ màu trắng bên trong ra với mình. Mặt chủ quán liền lộ rõ vẻ xấu hổ. Chủ quán đưa tay đoạt lấy con rùa rồi cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Xin lỗi, xin lỗi, hôm nay đụng phải cao thủ rồi. Thứ này nếu muốn thì anh cầm lấy mà chơi coi như tôi tặng anh để làm bạn. Hắc hắc.
- Được, tôi nhận.
Vương Trạch Vinh cười ha hả cầm lấy con rùa và đưa trả chủ quán 10 tệ. Coi như làm quen.
Vương Trạch Vinh đứng dậy thở dài một tiếng trong lòng: “Chợ đúng là rất loạn, đồ giả cũng làm y như thật”
Đi đến trước một cửa hàng bán ngọc, Vương Trạch Vinh phát hiện ngọc thạch bên trong đều là mới vì thế hỏi:
- Mấy món này của anh nhìn như thế nào cũng không thấy là đồ cũ mà?
- Ha ha, ai nói với anh chợ đồ cũ nhất định phải bán đồ cũ?
Chủ quán hỏi lại một câu.
Vương Trạch Vinh nghe thấy vậy liền thầm nghĩ cũng đúng. Chẳng lẽ chợ đồ cũ nhất định chỉ được bán đồ cũ thôi sao?
Vương Trạch Vinh tiện tay cầm lấy một bức tượng Ngọc Quan Âm. Hắn vừa cầm thì thấy tay mát lạnh, bức tượng này vẻ ngoài thì bình thường nhưng có cảm giác khá tốt.
- Ông chủ, thấy anh là người có tiền. Tôi có một món rất tốt, anh xem một chút nhé.
Chủ quán vừa nói chuyện liền lấy một con thuyền buồm bằng ngọc làm rất đẹp trong túi ở dưới chân lên.
- Ông chủ, nhìn thì thấy anh cũng là người làm ăn. Nói như vậy thứ này đặt trên bàn anh sẽ làm tăng may mắn, đây là hàng tốt đó.
Chủ quán nói.
Cầm lấy chiếc thuyền buồm, Vương Trạch Vinh cảm thấy con thuyền này được điêu khắc từ một khối ngọc. Mặc dù không biết chất liệu ngọc là gì nhưng tay nghề người thợ rất được.
- Cái này có thể tăng may mắn sao?
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi.
- Ông chủ, cái này tôi cũng khó mà nói được. Dù sao tất cả mọi người đều cho rằng như vậy. Anh nhìn xem, thân thuyền làm bằng ngọc tốt nếu đặt trên bàn thì coi như anh có một con thuyền đựng tiền mà.
Chủ quán cười nói.
Vương Trạch Vinh cười ha hả rồi nói:
- Nhỡ đâu thuyền này chở tiền của tôi đi thì sao?
Chủ quán không ngờ Vương Trạch Vinh lại hỏi một câu như vậy nên ngẩn ra một chút, lập tức cười nói:
- Ông chủ nói chuyện hay thật.
Vương Trạch Vinh vừa cười nói vừa cẩn thận xem xét con thuyền này. Hắn cũng không phải muốn mua thứ này mà hắn thấy người thợ làm ra con thuyền đã tốn nhiều công sức, nên Vương Trạch Vinh muốn thưởng thức một chút mà thôi.
Ồ.
Vương Trạch Vinh vừa cẩn thận quan sát nhưng trong lòng lại hoảng sợ. Con thuyền ngọc này đúng là có chút kỳ quái. Vương Trạch Vinh thấy bên trong con thuyền ngọc có một tia màu trắng, mà tia màu trắng này đang chui vào trong cơ thể hắn.
Vương Trạch Vinh quan sát tình huống của mình thì thấy quan khí mặc dù không biến hoá bao nhiêu, nhưng như có thêm một tia.
Trời ạ, chẳng lẽ thứ này đúng là làm tăng may mắn?
Bỏ thuyền ngọc xuống, Vương Trạch Vinh lại cầm thử mấy món đồ nhỏ khác. Cẩn thận quan sát thì Vương Trạch Vinh thấy hầu hết các món đồ bằng ngọc không có khí tức đó, chỉ có một vài món là có. Các món bằng ngọc lớn thì mới có rõ ràng.
Sau khi có phát hiện này khiến tâm trạng Vương Trạch Vinh tốt hơn rất nhiều. Hắn không ngừng đi đến mấy quán bán đồ bằng ngọc thì thấy ngoại trừ đồ bằng ngọc ra thì mấy món như bảo thạch cũng có khí tức này.
Không ngờ đi dạo phố cũng có phát hiện này. Vương Trạch Vinh đoán mấy thứ này có tác dụng với mình. Vì nếu không có tác dụng thì hắn không thể nào nhìn ra.
Đi khắp khu chợ nhưng Vương Trạch Vinh không mua gì. Bí mật một khi bị khám phá sẽ không còn thần bí nữa. Vương Trạch Vinh cảm thấy ngọc mặc dù có thể tăng quan khí của mình nhưng hiệu quả rất yếu. Cho dù may mắn gặp được món đồ rất tốt thì sợ rằng hắn cũng không thể mua nổi, điều này sẽ làm mình thêm buồn bực mà thôi. Mấy thứ giúp cho quan khí chỉ tốn tiền mà thôi. Nghĩ đến tiền, trong đầu Vương Trạch Vinh lại xuất hiện một vấn đề. Vô số người muốn làm quan là vì mục đích gì. Mình làm quan có mục đích gì.
Vương Trạch Vinh đi từ từ trên đường không mục đích. Không biết thế nào hắn đi đến một nơi khá náo nhiệt. Ngẩng đầu nhìn một tòa nhà cao lớn trước mặt, trên cánh cửa có một tấm biển với chữ vàng lấp lánh: Khu chợ giao dịch đồ cũ.
- Sao mình lại đi đến đây nhỉ? Vương Trạch Vinh lẩm bẩm một tiếng. Khu chợ giao dịch đồ cũ này thì hắn đã nghe nói qua. Nghe nói nơi này ngoài các đồ cũ ra thì còn mua bán rất nhiều đồ cổ gì đó, nơi này rất náo nhiệt. Có lần Vương Trạch Vinh còn nghe nói có một tên không nghề nghiệp bỏ ra 20 tệ mua được đồ tốt, sau đó bán được hơn trăm ngàn. Tên này lập tức kiếm được một món lớn.
Trước kia không có cơ hội chạy đến đây xem, lần này dù sao cũng không có việc gì, không bằng đi vào xem. Vương Trạch Vinh nghĩ như vậy rồi lững thững đi vào trong.
- Ha ha, mình đúng là nông dân vào thành phố, không biết nơi nào náo nhiệt.
Sau khi đi vào, Vương Trạch Vinh mới phát hiện bên trong còn náo nhiệt hơn lúc nãy thấy nhiều. Người đi ra đi vào rất huyên náo, hai bên đường đầy các cửa hàng giống như đồ cổ có thể nhìn thấy khắp nơi vậy.
- Món này bao tiền?
Một thằng thanh niên chỉ vào một thứ đồ trông rất cũ của quán ven đường mà hỏi.
Vương Trạch Vinh cúi đầu nhìn thì thấy đó là một con rùa làm bằng đồng. Trên lưng con rùa còn cõng rất nhiều con rùa con, miệng các con rùa con lại ngậm một lưỡi dao trông rất sắc. Con rùa lớn trông khá đẹp mắt.
Chủ sạp hàng nhỏ này là một người đàn ông khoảng 30 tuổi. Thấy có người hỏi, chủ quán lập tức chỉ vào đồ vật mà nói:
- Anh đúng là có ánh mắt. Nhìn thấy không, đây là đồ cổ đó. Dao mà con rùa ngậm là đồng xanh. Anh nghĩ xem cái này đã bao nhiêu năm. Như vậy đi, nếu như anh thích thì bỏ ra 100 ngàn con rùa sẽ là của anh.
- 100 ngàn.
Vương Trạch Vinh đang định rời đi nghe thấy thế không khỏi hoảng sợ. Tên này vừa mở miệng đã là 100 ngàn, không phải quá đáng đó chứ? Vương Trạch Vinh dừng bước ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn “đồ cổ” này.
Có lẽ tên thanh niên kia bị cái giá 100 ngàn dọa nên thè lưỡi rồi rời đi ngay lập tức.
Bề ngoài con rùa trông cũng khá cũ, tay nghề của người thợ làm ra rất được. Vương Trạch Vinh cầm lấy con rùa vào tay thì thấy không nhẹ mấy, lật đi lật lại nhìn một lúc, Vương Trạch Vinh đúng là không nhìn ra thứ này sao lại đắt như vậy.
Có lẽ nhìn cách ăn mặc của Vương Trạch Vinh nên đoán là người có tiền, chủ quán nói với Vương Trạch Vinh:
- Đây là thứ tốt đó, nếu anh thích thì tôi lấy tiền vốn thôi, 50 ngàn.
Được đó, ngay lập tức giảm 50 %. Vương Trạch Vinh đúng là sợ rồi.
Ồ? Vương Trạch Vinh vội vàng đưa mắt nhìn sát con rùa, chỉ thấy có một chỗ bị bong lớp ngoài ra, bên trong là màu trắng. Mẹ nó chứ, thạch cao.
- Sao, có muốn mua không. Đây là thứ tốt đó.
Chủ quán còn định nói gì nữa nhưng lại thấy Vương Trạch Vinh đưa vết bong để lộ màu trắng bên trong ra với mình. Mặt chủ quán liền lộ rõ vẻ xấu hổ. Chủ quán đưa tay đoạt lấy con rùa rồi cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Xin lỗi, xin lỗi, hôm nay đụng phải cao thủ rồi. Thứ này nếu muốn thì anh cầm lấy mà chơi coi như tôi tặng anh để làm bạn. Hắc hắc.
- Được, tôi nhận.
Vương Trạch Vinh cười ha hả cầm lấy con rùa và đưa trả chủ quán 10 tệ. Coi như làm quen.
Vương Trạch Vinh đứng dậy thở dài một tiếng trong lòng: “Chợ đúng là rất loạn, đồ giả cũng làm y như thật”
Đi đến trước một cửa hàng bán ngọc, Vương Trạch Vinh phát hiện ngọc thạch bên trong đều là mới vì thế hỏi:
- Mấy món này của anh nhìn như thế nào cũng không thấy là đồ cũ mà?
- Ha ha, ai nói với anh chợ đồ cũ nhất định phải bán đồ cũ?
Chủ quán hỏi lại một câu.
Vương Trạch Vinh nghe thấy vậy liền thầm nghĩ cũng đúng. Chẳng lẽ chợ đồ cũ nhất định chỉ được bán đồ cũ thôi sao?
Vương Trạch Vinh tiện tay cầm lấy một bức tượng Ngọc Quan Âm. Hắn vừa cầm thì thấy tay mát lạnh, bức tượng này vẻ ngoài thì bình thường nhưng có cảm giác khá tốt.
- Ông chủ, thấy anh là người có tiền. Tôi có một món rất tốt, anh xem một chút nhé.
Chủ quán vừa nói chuyện liền lấy một con thuyền buồm bằng ngọc làm rất đẹp trong túi ở dưới chân lên.
- Ông chủ, nhìn thì thấy anh cũng là người làm ăn. Nói như vậy thứ này đặt trên bàn anh sẽ làm tăng may mắn, đây là hàng tốt đó.
Chủ quán nói.
Cầm lấy chiếc thuyền buồm, Vương Trạch Vinh cảm thấy con thuyền này được điêu khắc từ một khối ngọc. Mặc dù không biết chất liệu ngọc là gì nhưng tay nghề người thợ rất được.
- Cái này có thể tăng may mắn sao?
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi.
- Ông chủ, cái này tôi cũng khó mà nói được. Dù sao tất cả mọi người đều cho rằng như vậy. Anh nhìn xem, thân thuyền làm bằng ngọc tốt nếu đặt trên bàn thì coi như anh có một con thuyền đựng tiền mà.
Chủ quán cười nói.
Vương Trạch Vinh cười ha hả rồi nói:
- Nhỡ đâu thuyền này chở tiền của tôi đi thì sao?
Chủ quán không ngờ Vương Trạch Vinh lại hỏi một câu như vậy nên ngẩn ra một chút, lập tức cười nói:
- Ông chủ nói chuyện hay thật.
Vương Trạch Vinh vừa cười nói vừa cẩn thận xem xét con thuyền này. Hắn cũng không phải muốn mua thứ này mà hắn thấy người thợ làm ra con thuyền đã tốn nhiều công sức, nên Vương Trạch Vinh muốn thưởng thức một chút mà thôi.
Ồ.
Vương Trạch Vinh vừa cẩn thận quan sát nhưng trong lòng lại hoảng sợ. Con thuyền ngọc này đúng là có chút kỳ quái. Vương Trạch Vinh thấy bên trong con thuyền ngọc có một tia màu trắng, mà tia màu trắng này đang chui vào trong cơ thể hắn.
Vương Trạch Vinh quan sát tình huống của mình thì thấy quan khí mặc dù không biến hoá bao nhiêu, nhưng như có thêm một tia.
Trời ạ, chẳng lẽ thứ này đúng là làm tăng may mắn?
Bỏ thuyền ngọc xuống, Vương Trạch Vinh lại cầm thử mấy món đồ nhỏ khác. Cẩn thận quan sát thì Vương Trạch Vinh thấy hầu hết các món đồ bằng ngọc không có khí tức đó, chỉ có một vài món là có. Các món bằng ngọc lớn thì mới có rõ ràng.
Sau khi có phát hiện này khiến tâm trạng Vương Trạch Vinh tốt hơn rất nhiều. Hắn không ngừng đi đến mấy quán bán đồ bằng ngọc thì thấy ngoại trừ đồ bằng ngọc ra thì mấy món như bảo thạch cũng có khí tức này.
Không ngờ đi dạo phố cũng có phát hiện này. Vương Trạch Vinh đoán mấy thứ này có tác dụng với mình. Vì nếu không có tác dụng thì hắn không thể nào nhìn ra.
Đi khắp khu chợ nhưng Vương Trạch Vinh không mua gì. Bí mật một khi bị khám phá sẽ không còn thần bí nữa. Vương Trạch Vinh cảm thấy ngọc mặc dù có thể tăng quan khí của mình nhưng hiệu quả rất yếu. Cho dù may mắn gặp được món đồ rất tốt thì sợ rằng hắn cũng không thể mua nổi, điều này sẽ làm mình thêm buồn bực mà thôi. Mấy thứ giúp cho quan khí chỉ tốn tiền mà thôi. Nghĩ đến tiền, trong đầu Vương Trạch Vinh lại xuất hiện một vấn đề. Vô số người muốn làm quan là vì mục đích gì. Mình làm quan có mục đích gì.
Danh sách chương