Hội nghị đang tiến hành, Cố Hồng Quân đầy khí thế vỗ bàn đến rung trời. Cán bộ xã Hoàn Thành bị mắng vô cùng xấu hổ. Cố Hồng Quân nói một tràng dài làm cho cán bộ xã Hoàn Thành hiểu rõ công tác liêm khiết của xã là điều bắt buộc phải làm.
Vương Trạch Vinh khá bội phục Cố Hồng Quân. Hắn vừa nghe phát biểu vừa quan sát.
Vương Trạch Vinh đang cẩn thận quan sát một lần tình hình quan khí của mấy người trong xã, đây là biện pháp rất tốt để phân biệt địch ta.
Trong đám cán bộ xã có một bộ phận cùng hướng với mình, nói rõ những người này hoàn toàn có thể sử dụng. đương nhiên cũng có không ít người ngược hẳn với mình, như vậy những người này không thể dùng.
Trong lúc quan sát,Vương Trạch Vinh phát hiện ra một hiện tượng thú vị đó là quan khí của không ít người cũng không hoàn toàn cố định. Quan khí của bọn họ như con thuyền nhỏ giữa biển khơi không ngừng lắc lư. Sau khi cẩn thận phân tích, Vương Trạch Vinh liền hiểu rõ những người này không dựa vào ai, hoặc là không ai coi trọng bọn họ.
Đám người này có thể tranh thủ được. Vương Trạch Vinh có suy nghĩ này.
Vương Trạch Vinh quyết định bước tiếp theo sẽ quan sát năng lực của những người này. Nếu ai có năng lực thì sẽ sử dụng.
Cố Hồng Quân nói gần tiếng mới kết thúc.
Sau đó Vương Trạch Vinh và Trịnh Thu Lực đều đứng lê phát biểu.
Sau khi tan hội nghị bởi vì huyện phải chiêu đãi đoàn kiểm tra trên tỉnh nên đám người Cố Hồng Quân không ở lại dùng bữa mà vội vàng rời đi.
Hội nghị lần này khiến cho các cán bộ xã thấy lãnh đạo huyện coi trọng Vương Trạch Vinh như thế nào.
Trưởng phòng nhân sự xã Hoàn Thành – Ôn Tiến Tài về đến nhà ngồi xuống sô pha không khỏi thở dài một tiếng, hút liền hai điếu thuốc.
Vợ Ôn Tiến Tài là Hồng Lệ Tiên làm tại phòng Kế toán. Thấy Ôn Tiến Tài như vậy liền rót nước cho chồng mà hỏi:
- Lão Ôn, anh sao thế. Vừa mới họp xong đã thở dài rồi. Ai chọc anh sao? Đặt cốc lên bàn, Ôn Tiến Tài nói:
- Lệ Tiên, tình huống hôm nay em không thấy đâu, Vương Trạch Vinh kia rất được lãnh đạo coi trọng.
Hồng Lệ Tiên rốt cuộc hiểu rõ điều làm chồng lo lắng. Hồng Lệ Tiên nói:
- Lúc trước anh vẫn đấu tranh Vương Trạch Vinh, bây giờ có phải lo lắng hắn ta có động tác.
Hút hết điếu thuốc, Ôn Tiến Tài nói:
- Em cũng biết đó, anh là do chủ tịch Trương đề bạt, lúc ấy Đinh Lỗi muốn anh đối đầu cùng Vương Trạch Vinh, anh không thể làm gì khác là đứng về phía Đinh Lỗi. Nhưng không ngờ tên Đinh Lỗi quá kém mà mất chức. bây giờ tình hình trong xã không có lợi cho anh.
Nghe Ôn Tiến Tài nói như vậy, Hồng Lệ Tiên cũng hiểu một chút về tình hình trong xã nên ngồi xuống nói:
- Lão Ôn, anh sợ gì chứ. Vương Trạch Vinh kia cũng dám làm gì anh. Có việc gì anh đi tìm chủ tịch Trương là được mà.
- Hừ. Tìm Trương Thuận Tường ư. Lão ấy căn bản không coi anh là người của mình. Bây giờ anh tìm có tác dụng gì. Vương Trạch Vinh kia có chỗ dựa trên tỉnh, ngay cả lãnh đạo huyện cũng phải nhường nhịn hắn.
- Lão Ôn, dù nói như thế nào thì anh cũng là thành viên Đảng ủy xã. Vương Trạch Vinh cũng không dám làm gì anh.
Ôn Tiến Tài lắc đầu nghĩ đến các lực lượng trong xã.
Bây giờ Vương Trạch Vinh lên làm bí thư, con ranh Tiểu Giang kia nhất định nghe lời hắn. Lưu Minh Xuân cũng nghe lời hắn. Lần trước Tôn Kế Mẫn cũng giơ cờ tỏ vẻ ủng hộ Vương Trạch Vinh. Chỉ ba người này thêm Vương Trạch Vinh thì đã chiếm đa số. Bước tiếp theo mình muốn làm chuyện gì cũng không thể.
Trịnh Thu Lực. nghĩ đến người này, Ôn Tiến Tài rất khinh thường. Nếu không được Trịnh Chí Minh ủng hộ, hắn sao có thể thành chủ tịch xã. Phó chủ tịch xã mới tới Từ Vinh Hoa muốn thành lập căn cơ thì không phải trong thời gian ngắn là được. Hơn nữa với ưu thế hiện nay của Vương Trạch Vinh trong xã, Từ Vinh Hoa cũng không có khả năng chống đối. Nghe nói người này là người của Cố Hồng Quân, nhất định là nghe theo Vương Trạch Vinh.
Nghĩ đến đây Ôn Tiến Tài cảm thấy trong xã chỉ có mình là ở phe đối lập, nên làm như thế nào cho tốt.
- Hay là... lão Ôn, hay là anh dựa vào Vương Trạch Vinh đi.
Hồng Lệ Tiên chần chờ rồi nói.
- Dựa vào Vương Trạch Vinh?
Mắt Ôn Tiến Tài sáng lên nhưng ngay lập tức hắn đã rụt cổ lại mà nói:
- Nói thì dễ nhưng lúc trước anh chống đối hắn rất mạnh, không biết hắn sẽ đối xử như thế nào với anh.
Thấy Ôn Tiến Tài đã hơi lay động, Hồng Lệ Tiên liền tăng thêm sức nặng:
- Lão Ôn, em coi như nhìn thấu. bây giờ nếu không có chỗ dựa thì ai coi anh vào đâu. Anh nhìn anh xem, đã 42 tuổi mà vẫn còn trong xã. Lúc trước một ít người cùng làm việc với anh đã lên chức. Đầu anh đúng là cố chấp.
Lời này của Hồng Lệ Tiên không nói còn đỡ, vừa nói làm cho tâm trạng Ôn Tiến Tài càng xấu hơn. Nghĩ đến lúc trước mình là người mới, đám lãnh đạo trong xã đều cao vời vợi, mà mình lại không giỏi nịnh bợ. Đám người bên cạnh từng tên từng tên một thăng chức còn mình vẫn đứng im tại chỗ. Mỗi lần lãnh đạo đều khen:
- Lão Ôn, công việc thiếu ai cũng được nhưng không thể không có cậu.
Nói thì nói như vậy nhưng đến lúc đề bạt lại không phải phiên của mình.
Nhớ đến chuyện lần trước khi mình mang quà đến nhà tặng Trương Thuận Tường. Ôn Tiến Tài bây giờ cứ nghĩ đến là đỏ mặt, đó là lần duy nhất trong đời hắn tặng quà. Mặc dù bởi vì vậy mà trở thành thành viên Đảng ủy xã. Nhưng sau tình huống ấy cũng có thể thấy Trương Tất Trường không đặt mình vào trong mắt.
- Lão Ôn, anh phải thay đổi đi. Vương Trạch Vinh là người sẽ phát triển, anh dù như thế nào cũng không được đấu với người ta. Em thấy Vương Trạch Vinh cũng không phải người không nói lý, anh mang quà tặng người ta, em thấy Vương Trạch Vinh có lẽ sẽ cho anh đường ra.
Hồng Lệ Tiên làm ở phòng Kế toán nên hiểu rất rõ Vương Trạch Vinh này có lẽ không chỉ dừng ở mức xã, không biết chừng còn lên chức. Vì thế cô ta hy vọng chồng mình quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh.
- Em nói hắn ta sẽ có thái độ gì?
Ôn Tiến Tài nghe Hồng Lệ Tiên nói như vậy trong lòng cũng dậy sóng. Lại nói thật sự cũng đen đủi, vì là người của Trương Thuận Tường nên mới cùng Đinh Lỗi đấu với Vương Trạch Vinh. Việc này làm Ôn Tiến Tài nghĩ giống trẻ con vậy.
- Anh không thử sao biết được chứ.
Hồng Lệ Tiên nói.
- Để anh nghĩ đã.
Ôn Tiến Tài trầm ngâm suy nghĩ.
Tình hình trên huyện đó là Trương Thuận Tường đang tranh quyền đoạt lợi với Cố Hồng Quân. Qua tình huống hội nghị hôm nay có thể thấy thế lực của Cố Hồng Quân đang tăng lên.
Ôn Tiến Tài lại nghĩ đến quan hệ giữa mình và Trương Thuận Tường. không phải chỉ là mình muốn dựa vào Trương Thuận Tường sao, nhưng Trương Thuận Tường không có ai ở xã Hoàn Thành nên mới dùng đến mình. Bây giờ thấy lực lượng của Vương Trạch Vinh lớn, Trương Thuận Tường kia sẽ không quản sống chết của mình. Nếu như mình đi theo Vương Trạch Vinh thì cũng không thể nói là phản bội Trương Thuận Tường.
Ôn Tiến Tài có suy nghĩ như vậy liền quyết định dựa vào Vương Trạch Vinh.
Hút hết hai điếu thuốc, Ôn Tiến Tài cầm lấy điện thoại trên bàn.
Nhưng khi tay vừa chạm vào điện thoại di động, Ôn Tiến Tài lại rụt về. Ôn Tiến Tài thầm suy nghĩ trong lòng không biết Vương Trạch Vinh có nhận mình không?
Lại hút điếu thuốc nữa, tay Ôn Tiến Tài lại đưa về phía điện thoại, ấn số của Vương Trạch Vinh. Là người phụ trách nhân sự, Ôn Tiến Tài coi như nhớ kỹ số điện thoại của lãnh đạo xã.
Ấn mấy con số, Ôn Tiến Tài lại rụt tay về.
Thấy Ôn Tiến Tài như vậy, Hồng Lệ Tiên nở nụ cười:
- Lão Ôn, anh làm gì thế. Đây đâu phải tính cách của anh, chỉ là gọi một cuộc điện thoại thôi mà khó khăn như vậy sao?
Có lẽ đi theo Vương Trạch Vinh thì mình mới có đường ra. Ôn Tiến Tài nghĩ như vậy liền nở nụ cười:
- Anh bây giờ có lẽ đã già nên mới do dự như vậy.
Lần này Ôn Tiến Tài không hề do dự gọi điện cho Vương Trạch Vinh.
Khi Ôn Tiến Tài gọi tới thì Vương Trạch Vinh đang ăn cơm ở nhà Lữ Hàm Yên.
- Alo, tôi là Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cũng không biết đây là số điện thoại của nhà Ôn Tiến Tài.
- Bí thư Vương, tôi là Ôn Tiến Tài.
- Ôn Tiến Tài.
Vương Trạch Vinh không ngờ người này gọi cho mình, nên có chút kinh ngạc hỏi:
- Ồ, lão Ôn à, có chuyện gì thế?
- Bí thư Vương, bây giờ ngài có rảnh không, tôi muốn báo cáo một chút về công tác tư tưởng với ngài.
- Báo cáo công tác tư tưởng?
Vương Trạch Vinh ngạc nhiên, chẳng qua rất nhanh hắn hiểu rõ ý của Ôn Tiến Tài. Trong lòng Vương Trạch Vinh không khỏi vui vẻ, không ngờ Ôn Tiến Tài cũng không chống được nữa.
- Như vậy đi, nửa tiếng nữa chúng ta gặp nhau ở quán trà Hinh Trúc Hiên.
Vương Trạch Vinh rất đồng ý nhận Ôn Tiến Tài. Hắn ở xã khá lâu nên biết ai là người có năng lực. Ôn Tiến Tài này có năng lực làm việc rất mạnh.
Ăn mấy miếng cơm, Vương Trạch Vinh liền đi đến điểm hẹn.
Nhìn Ôn Tiến Tài đứng đợi ngoài cửa, Vương Trạch Vinh chủ động đưa tay ra bắt.
Hai người đi vào trong, lần này Ôn Tiến Tài bước chậm nửa bước. Đi theo lãnh đạo thì không thể nhanh hơn, hơn nữa tốt nhất là bước sau nửa bước. như vậy vừa tiện cho lãnh đạo hỏi, lại thể hiện ra ai là lãnh đạo. điều này Ôn Tiến Tài hiểu rõ.
Tuy đây chỉ là một động tác giả nhưng Vương Trạch Vinh từ đó nhìn ra thái độ của Ôn Tiến Tài. Hắn cũng có cảm giác tốt hơn đối với Ôn Tiến Tài. Vương Trạch Vinh biết nguyên nhân mà khi trước Ôn Tiến Tài đối đầu với mình. Hắn không so đo việc này, có thêm bạn vẫn tốt hơn mà.
Sau khi ngồi xuống, Ôn Tiến Tài nói:
- Bí thư Vương, thời gian trước bởi vì tư tưởng giác ngộ của tôi không cao nên đi nhiều đường vòng. Lần này đặc biệt đến xin lãnh đạo phê bình, xin Bí thư Vương tin tưởng tôi. Sau này trong công việc tôi nhất định sẽ tăng cường học tập, đi sát theo Đảng ủy xã.
- Lão Ôn, hôm nay Bí thư Cố đã nói về vấn đề trung tâm, anh cần phải nắm chắc. năng lực công tác của anh rất mạnh, tôi tin anh có thể vượt qua khó khăn. Không nên suy nghĩ quá nhiều, chúng ta phải nhìn về phía trước.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, hòn đá trong lòng Ôn Tiến Tài đã được thả xuống, vội vàng nói:
- Xin Bí thư Vương sau này chỉ đạo giúp tôi nhiều hơn.
Hai người liền nói chuyện vui vẻ hơn.
Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí đang tản mát của Ôn Tiến Tài bây giờ đã dày lại, mà về hướng lại cùng với mình. Hắn nhận định Ôn Tiến Tài này có thể sử dụng.
Vương Trạch Vinh khá bội phục Cố Hồng Quân. Hắn vừa nghe phát biểu vừa quan sát.
Vương Trạch Vinh đang cẩn thận quan sát một lần tình hình quan khí của mấy người trong xã, đây là biện pháp rất tốt để phân biệt địch ta.
Trong đám cán bộ xã có một bộ phận cùng hướng với mình, nói rõ những người này hoàn toàn có thể sử dụng. đương nhiên cũng có không ít người ngược hẳn với mình, như vậy những người này không thể dùng.
Trong lúc quan sát,Vương Trạch Vinh phát hiện ra một hiện tượng thú vị đó là quan khí của không ít người cũng không hoàn toàn cố định. Quan khí của bọn họ như con thuyền nhỏ giữa biển khơi không ngừng lắc lư. Sau khi cẩn thận phân tích, Vương Trạch Vinh liền hiểu rõ những người này không dựa vào ai, hoặc là không ai coi trọng bọn họ.
Đám người này có thể tranh thủ được. Vương Trạch Vinh có suy nghĩ này.
Vương Trạch Vinh quyết định bước tiếp theo sẽ quan sát năng lực của những người này. Nếu ai có năng lực thì sẽ sử dụng.
Cố Hồng Quân nói gần tiếng mới kết thúc.
Sau đó Vương Trạch Vinh và Trịnh Thu Lực đều đứng lê phát biểu.
Sau khi tan hội nghị bởi vì huyện phải chiêu đãi đoàn kiểm tra trên tỉnh nên đám người Cố Hồng Quân không ở lại dùng bữa mà vội vàng rời đi.
Hội nghị lần này khiến cho các cán bộ xã thấy lãnh đạo huyện coi trọng Vương Trạch Vinh như thế nào.
Trưởng phòng nhân sự xã Hoàn Thành – Ôn Tiến Tài về đến nhà ngồi xuống sô pha không khỏi thở dài một tiếng, hút liền hai điếu thuốc.
Vợ Ôn Tiến Tài là Hồng Lệ Tiên làm tại phòng Kế toán. Thấy Ôn Tiến Tài như vậy liền rót nước cho chồng mà hỏi:
- Lão Ôn, anh sao thế. Vừa mới họp xong đã thở dài rồi. Ai chọc anh sao? Đặt cốc lên bàn, Ôn Tiến Tài nói:
- Lệ Tiên, tình huống hôm nay em không thấy đâu, Vương Trạch Vinh kia rất được lãnh đạo coi trọng.
Hồng Lệ Tiên rốt cuộc hiểu rõ điều làm chồng lo lắng. Hồng Lệ Tiên nói:
- Lúc trước anh vẫn đấu tranh Vương Trạch Vinh, bây giờ có phải lo lắng hắn ta có động tác.
Hút hết điếu thuốc, Ôn Tiến Tài nói:
- Em cũng biết đó, anh là do chủ tịch Trương đề bạt, lúc ấy Đinh Lỗi muốn anh đối đầu cùng Vương Trạch Vinh, anh không thể làm gì khác là đứng về phía Đinh Lỗi. Nhưng không ngờ tên Đinh Lỗi quá kém mà mất chức. bây giờ tình hình trong xã không có lợi cho anh.
Nghe Ôn Tiến Tài nói như vậy, Hồng Lệ Tiên cũng hiểu một chút về tình hình trong xã nên ngồi xuống nói:
- Lão Ôn, anh sợ gì chứ. Vương Trạch Vinh kia cũng dám làm gì anh. Có việc gì anh đi tìm chủ tịch Trương là được mà.
- Hừ. Tìm Trương Thuận Tường ư. Lão ấy căn bản không coi anh là người của mình. Bây giờ anh tìm có tác dụng gì. Vương Trạch Vinh kia có chỗ dựa trên tỉnh, ngay cả lãnh đạo huyện cũng phải nhường nhịn hắn.
- Lão Ôn, dù nói như thế nào thì anh cũng là thành viên Đảng ủy xã. Vương Trạch Vinh cũng không dám làm gì anh.
Ôn Tiến Tài lắc đầu nghĩ đến các lực lượng trong xã.
Bây giờ Vương Trạch Vinh lên làm bí thư, con ranh Tiểu Giang kia nhất định nghe lời hắn. Lưu Minh Xuân cũng nghe lời hắn. Lần trước Tôn Kế Mẫn cũng giơ cờ tỏ vẻ ủng hộ Vương Trạch Vinh. Chỉ ba người này thêm Vương Trạch Vinh thì đã chiếm đa số. Bước tiếp theo mình muốn làm chuyện gì cũng không thể.
Trịnh Thu Lực. nghĩ đến người này, Ôn Tiến Tài rất khinh thường. Nếu không được Trịnh Chí Minh ủng hộ, hắn sao có thể thành chủ tịch xã. Phó chủ tịch xã mới tới Từ Vinh Hoa muốn thành lập căn cơ thì không phải trong thời gian ngắn là được. Hơn nữa với ưu thế hiện nay của Vương Trạch Vinh trong xã, Từ Vinh Hoa cũng không có khả năng chống đối. Nghe nói người này là người của Cố Hồng Quân, nhất định là nghe theo Vương Trạch Vinh.
Nghĩ đến đây Ôn Tiến Tài cảm thấy trong xã chỉ có mình là ở phe đối lập, nên làm như thế nào cho tốt.
- Hay là... lão Ôn, hay là anh dựa vào Vương Trạch Vinh đi.
Hồng Lệ Tiên chần chờ rồi nói.
- Dựa vào Vương Trạch Vinh?
Mắt Ôn Tiến Tài sáng lên nhưng ngay lập tức hắn đã rụt cổ lại mà nói:
- Nói thì dễ nhưng lúc trước anh chống đối hắn rất mạnh, không biết hắn sẽ đối xử như thế nào với anh.
Thấy Ôn Tiến Tài đã hơi lay động, Hồng Lệ Tiên liền tăng thêm sức nặng:
- Lão Ôn, em coi như nhìn thấu. bây giờ nếu không có chỗ dựa thì ai coi anh vào đâu. Anh nhìn anh xem, đã 42 tuổi mà vẫn còn trong xã. Lúc trước một ít người cùng làm việc với anh đã lên chức. Đầu anh đúng là cố chấp.
Lời này của Hồng Lệ Tiên không nói còn đỡ, vừa nói làm cho tâm trạng Ôn Tiến Tài càng xấu hơn. Nghĩ đến lúc trước mình là người mới, đám lãnh đạo trong xã đều cao vời vợi, mà mình lại không giỏi nịnh bợ. Đám người bên cạnh từng tên từng tên một thăng chức còn mình vẫn đứng im tại chỗ. Mỗi lần lãnh đạo đều khen:
- Lão Ôn, công việc thiếu ai cũng được nhưng không thể không có cậu.
Nói thì nói như vậy nhưng đến lúc đề bạt lại không phải phiên của mình.
Nhớ đến chuyện lần trước khi mình mang quà đến nhà tặng Trương Thuận Tường. Ôn Tiến Tài bây giờ cứ nghĩ đến là đỏ mặt, đó là lần duy nhất trong đời hắn tặng quà. Mặc dù bởi vì vậy mà trở thành thành viên Đảng ủy xã. Nhưng sau tình huống ấy cũng có thể thấy Trương Tất Trường không đặt mình vào trong mắt.
- Lão Ôn, anh phải thay đổi đi. Vương Trạch Vinh là người sẽ phát triển, anh dù như thế nào cũng không được đấu với người ta. Em thấy Vương Trạch Vinh cũng không phải người không nói lý, anh mang quà tặng người ta, em thấy Vương Trạch Vinh có lẽ sẽ cho anh đường ra.
Hồng Lệ Tiên làm ở phòng Kế toán nên hiểu rất rõ Vương Trạch Vinh này có lẽ không chỉ dừng ở mức xã, không biết chừng còn lên chức. Vì thế cô ta hy vọng chồng mình quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh.
- Em nói hắn ta sẽ có thái độ gì?
Ôn Tiến Tài nghe Hồng Lệ Tiên nói như vậy trong lòng cũng dậy sóng. Lại nói thật sự cũng đen đủi, vì là người của Trương Thuận Tường nên mới cùng Đinh Lỗi đấu với Vương Trạch Vinh. Việc này làm Ôn Tiến Tài nghĩ giống trẻ con vậy.
- Anh không thử sao biết được chứ.
Hồng Lệ Tiên nói.
- Để anh nghĩ đã.
Ôn Tiến Tài trầm ngâm suy nghĩ.
Tình hình trên huyện đó là Trương Thuận Tường đang tranh quyền đoạt lợi với Cố Hồng Quân. Qua tình huống hội nghị hôm nay có thể thấy thế lực của Cố Hồng Quân đang tăng lên.
Ôn Tiến Tài lại nghĩ đến quan hệ giữa mình và Trương Thuận Tường. không phải chỉ là mình muốn dựa vào Trương Thuận Tường sao, nhưng Trương Thuận Tường không có ai ở xã Hoàn Thành nên mới dùng đến mình. Bây giờ thấy lực lượng của Vương Trạch Vinh lớn, Trương Thuận Tường kia sẽ không quản sống chết của mình. Nếu như mình đi theo Vương Trạch Vinh thì cũng không thể nói là phản bội Trương Thuận Tường.
Ôn Tiến Tài có suy nghĩ như vậy liền quyết định dựa vào Vương Trạch Vinh.
Hút hết hai điếu thuốc, Ôn Tiến Tài cầm lấy điện thoại trên bàn.
Nhưng khi tay vừa chạm vào điện thoại di động, Ôn Tiến Tài lại rụt về. Ôn Tiến Tài thầm suy nghĩ trong lòng không biết Vương Trạch Vinh có nhận mình không?
Lại hút điếu thuốc nữa, tay Ôn Tiến Tài lại đưa về phía điện thoại, ấn số của Vương Trạch Vinh. Là người phụ trách nhân sự, Ôn Tiến Tài coi như nhớ kỹ số điện thoại của lãnh đạo xã.
Ấn mấy con số, Ôn Tiến Tài lại rụt tay về.
Thấy Ôn Tiến Tài như vậy, Hồng Lệ Tiên nở nụ cười:
- Lão Ôn, anh làm gì thế. Đây đâu phải tính cách của anh, chỉ là gọi một cuộc điện thoại thôi mà khó khăn như vậy sao?
Có lẽ đi theo Vương Trạch Vinh thì mình mới có đường ra. Ôn Tiến Tài nghĩ như vậy liền nở nụ cười:
- Anh bây giờ có lẽ đã già nên mới do dự như vậy.
Lần này Ôn Tiến Tài không hề do dự gọi điện cho Vương Trạch Vinh.
Khi Ôn Tiến Tài gọi tới thì Vương Trạch Vinh đang ăn cơm ở nhà Lữ Hàm Yên.
- Alo, tôi là Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cũng không biết đây là số điện thoại của nhà Ôn Tiến Tài.
- Bí thư Vương, tôi là Ôn Tiến Tài.
- Ôn Tiến Tài.
Vương Trạch Vinh không ngờ người này gọi cho mình, nên có chút kinh ngạc hỏi:
- Ồ, lão Ôn à, có chuyện gì thế?
- Bí thư Vương, bây giờ ngài có rảnh không, tôi muốn báo cáo một chút về công tác tư tưởng với ngài.
- Báo cáo công tác tư tưởng?
Vương Trạch Vinh ngạc nhiên, chẳng qua rất nhanh hắn hiểu rõ ý của Ôn Tiến Tài. Trong lòng Vương Trạch Vinh không khỏi vui vẻ, không ngờ Ôn Tiến Tài cũng không chống được nữa.
- Như vậy đi, nửa tiếng nữa chúng ta gặp nhau ở quán trà Hinh Trúc Hiên.
Vương Trạch Vinh rất đồng ý nhận Ôn Tiến Tài. Hắn ở xã khá lâu nên biết ai là người có năng lực. Ôn Tiến Tài này có năng lực làm việc rất mạnh.
Ăn mấy miếng cơm, Vương Trạch Vinh liền đi đến điểm hẹn.
Nhìn Ôn Tiến Tài đứng đợi ngoài cửa, Vương Trạch Vinh chủ động đưa tay ra bắt.
Hai người đi vào trong, lần này Ôn Tiến Tài bước chậm nửa bước. Đi theo lãnh đạo thì không thể nhanh hơn, hơn nữa tốt nhất là bước sau nửa bước. như vậy vừa tiện cho lãnh đạo hỏi, lại thể hiện ra ai là lãnh đạo. điều này Ôn Tiến Tài hiểu rõ.
Tuy đây chỉ là một động tác giả nhưng Vương Trạch Vinh từ đó nhìn ra thái độ của Ôn Tiến Tài. Hắn cũng có cảm giác tốt hơn đối với Ôn Tiến Tài. Vương Trạch Vinh biết nguyên nhân mà khi trước Ôn Tiến Tài đối đầu với mình. Hắn không so đo việc này, có thêm bạn vẫn tốt hơn mà.
Sau khi ngồi xuống, Ôn Tiến Tài nói:
- Bí thư Vương, thời gian trước bởi vì tư tưởng giác ngộ của tôi không cao nên đi nhiều đường vòng. Lần này đặc biệt đến xin lãnh đạo phê bình, xin Bí thư Vương tin tưởng tôi. Sau này trong công việc tôi nhất định sẽ tăng cường học tập, đi sát theo Đảng ủy xã.
- Lão Ôn, hôm nay Bí thư Cố đã nói về vấn đề trung tâm, anh cần phải nắm chắc. năng lực công tác của anh rất mạnh, tôi tin anh có thể vượt qua khó khăn. Không nên suy nghĩ quá nhiều, chúng ta phải nhìn về phía trước.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, hòn đá trong lòng Ôn Tiến Tài đã được thả xuống, vội vàng nói:
- Xin Bí thư Vương sau này chỉ đạo giúp tôi nhiều hơn.
Hai người liền nói chuyện vui vẻ hơn.
Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí đang tản mát của Ôn Tiến Tài bây giờ đã dày lại, mà về hướng lại cùng với mình. Hắn nhận định Ôn Tiến Tài này có thể sử dụng.
Danh sách chương