Vương Trạch Vinh vừa vào nhà Lữ Hàm Yên, Lữ Khánh Phân đã mặt tươi như hoa đi đến cầm cặp cho hắn. Lữ Khánh Phân nói:
- Hàm Yên, mau mang dép đến cho Tiểu Vương.
- Tiểu Vương, cháu làm mệt cả ngày rồi mau đi vào cho ấm.
Thay dép lê mà Lữ Hàm Yên mang tới, Vương Trạch Vinh nói:
- Cô không cần khách khí như vậy đâu.
- Cháu mau ngồi đi. Hôm nay cháu đi mệt rồi mà. Thời tiết rất lạnh, anh vào ngồi cho ấm một lát.
Nói xong, Lữ Khánh Phân liền bảo Lữ Hàm Yên:
- Con bé này còn không rót trà cho Tiểu Vương.
Lữ Hàm Yên thấy mẹ nhiệt tình như vậy liền lén thè lưỡi với Vương Trạch Vinh.
- Tiểu Vương, cháu ngồi đó, cô đi nấu cơm.
Lữ Khánh Phân vui vẻ vào trong bếp.
- Anh uống trà đi, em vừa pha xong.
Lữ Hàm Yên đưa cốc trà của mình tới cho Vương Trạch Vinh.
- Hàm Yên, mẹ mới mua thuốc ngon để trên bàn đó, con đưa cho Tiểu Vương hút.
Lữ Khánh Phân từ trong bếp nói vọng ra.
Nghe mẹ nói như vậy, Lữ Hàm Yên nhỏ giọng nói:
- Hôm nay mẹ nhiệt tình quá đó.
Vương Trạch Vinh khẽ cười một tiếng. hắn hiểu rõ tâm trạng của Lữ Khánh Phân. Nhất định là Lữ Khánh Phân nghe thấy mình lên làm bí thư nên vui vẻ như vậy. Lữ Khánh Phân không thể không nhiệt tình, phụ nữ hám lợi mà. Chẳng qua cảm giác này làm Vương Trạch Vinh rất vui vẻ.
- Đúng, bí thư đoàn huyện Diệp bảo em nói lại với anh, chị ta định ngày kia đến xã Hoàn Thành.
Lữ Hàm Yên đột nhiên nhớ đến nội dung cuộc điện thoại Diệp Ny Na nói.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đến lúc đó anh sẽ ngồi với cô ta.
Đang nói thì điện thoại di động của Vương Trạch Vinh vang lên.
- Bí thư Vương, chúc mừng ngài thăng chức. Tôi là lão Triệu thôn Trường hà.
Người gọi đến là Triệu Hữu Minh.
- Ha ha, lão Triệu à. Công ty ở thôn anh làm thế nào rồi, ổn chứ? Vương Trạch Vinh cũng có chút quan hệ với Triệu Hữu Minh. Thấy Triệu Hữu Minh gọi tới, Vương Trạch Vinh lại nghĩ đến các công ty khai thác đá và làm đá ở thôn đó.
- Bây giờ hang động ngầm đang khai thác, bước tiếp theo sẽ có con đường tiêu thụ sản phầm. chúng tôi đang nghiên cứu công việc này. Lúc nào bí thư đến chỉ đạo một chút.
Triệu Hữu Minh nhiệt tình nói.
- Được, tôi rảnh sẽ đến xem một chút.
- Đúng, Bí thư Vương, lúc nào rảnh vậy, cán bộ ở thôn tôi muốn mời bí thư chỉ đạo công việc.
Triệu Hữu Minh đưa ra lời mời ăn cơm.
- Hôm khác đi.
Vương Trạch Vinh đoán có lẽ người thôn Trường Hà đã lên xã nhưng hắn không định đi ăn bữa cơm này.
Vừa dập máy của Triệu Hữu Minh, lại có vài người gọi tới. Tất cả đều là cán bộ xã mời ăn cơm, Vương Trạch Vinh từ chối hết.
- Nào, Tiểu Vương uống bát canh này đi. Cô chuyên môn nấu cho cháu, rất bổ đó.
Lữ Khánh Phân thấy Vương Trạch Vinh bỏ điện thoại di động xuống liền bưng bát canh tới.
Quá nhiệt tình. Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời không kịp quen như vậy.
Bữa cơm này rất chậm. Vương Trạch Vinh vừa ăn vừa không ngừng nghe điện. Điều này làm Vương Trạch Vinh ăn xong thì tời đã tối đen.
- Trạch Vinh, bí thư Đinh sẽ mất chức ư?
Lữ Hàm Yên hỏi.
- Ừ, điều đến phòng Nông nghiệp giữ chức tổ trưởng.
- Quách Anh tỷ sẽ làm như thế nào bây giờ. Em muốn đi gặp chị ấy.
Lữ Hàm Yên biết Đinh Lỗi và Quách Anh cãi vã đòi ly hôn nhau.
Đối với Quách Anh, Vương Trạch Vinh rất đồng cảm. Quách Anh khá đẹp vậy mà Đinh Lỗi còn kiếm người này người lọ. Bàng Mẫn về mặt nào cũng kém xa Quách Anh.
- Ừ.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói.
- Để mấy việc đó làm gì. Đinh Lỗi không phải kẻ tốt. Con bé này...
Lữ Khánh Phân nghe hai người nói liền mất hứng. Nghĩ đến chuyện Đinh Lỗi muốn hạ mình, Lữ Khánh Phân lại tức giận.
Hai người Vương Trạch Vinh không để ý đến Lữ Khánh Phân.
Nhìn đồng hồ thấy đã muộn, Vương Trạch Vinh nói:
- Anh phải về đây.
Lữ Hàm Yên nghe vậy liền vội vàng đứng lên nói:
- Em đưa anh về.
Thấy hai người định đi, Lữ Khánh Phân nói:
- Hai đứa làm gì thế, đưa đi đưa lại. Hôm nay trời tối đường trơn, mẹ thấy Tiểu Vương ở lại không về.
- Hả.
Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Lữ Khánh Phân.
Lữ Khánh Phân trừng mắt nhìn lại rồi nói:
- Hả gì mà hả. Hai đứa không cần phải giả vờ trước mặt bà. Dù sao cũng sắp thành người một nhà rồi. Đêm nay Tiểu Vương ngủ với Hàm Yên đi.
Vương Trạch Vinh đúng là không còn gì để nói với Lữ Khánh Phân. Người phụ nữ này đúng là....
Lữ Hàm Yên nghe vậy liền đỏ mặt e thẹn nói:
- Mẹ, mẹ nói gì đó.
- Hừ, hai đứa làm chuyện tốt nghĩ tôi không biết sao. Tiểu Vương, cháu phải đối tốt với Hàm Yên nhà cô đó.
Lữ Khánh Phân nói đến đây liền đi về phòng, vừa đi vừa nói:
- Nước ấm cô đã đun trước, muốn tắm thì đi tắm đi.
Chuyện này ngay cả Vương Trạch Vinh cũng thua. Không ngờ Lữ Khánh Phân lại...
Lữ Khánh Phân vừa đi vừa thầm đắc ý trong lòng. Xem thằng ranh này làm thế nào thoát khỏi lòng bàn tay bà. Chơi con gái bà rồi định không có thân phận sao, không có cửa đâu.
- Làm thế nào bây giờ?
Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói với Lữ Hàm Yên.
- Ở thì ở có gì chứ.
Lữ Hàm Yên xấu hổ đỏ mặt nhưng thấy mẹ có ý cổ vũ nên không khỏi vui mừng. Nếu mẹ đã đồng ý thì không gì không thể.
Vương Trạch Vinh nhìn Lữ Khánh Phân lại nhìn Lữ Hàm Yên, hắn cắn răng. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ hai người phụ nữ còn không sợ, mình là người đàn ông sợ gì chứ.
Vì thế hắn nói với Lữ Hàm Yên:
- Anh đi tắm trước. Chạy cả ngày rồi nên đầy mồ hôi. Hay là cùng tắm?
Lữ Hàm Yên đưa tay khẽ đánh Vương Trạch Vinh. Nàng nhìn trộm phòng mẹ, mặc dù cửa đã đóng mà nàng cũng muốn tắm cùng Vương Trạch Vinh nhưng không dám:
- Em đi rửa bát.
Mẹ nó chứ. Đồng chí Lữ Khánh Phân này đúng là thua rồi.
Vương Trạch Vinh nói là đi tắm nhưng không đi ngay mà châm điếu thuốc hút. Hắn cũng phải suy nghĩ xem Lữ Khánh Phân có ý đồ gì không.
Theo tình hình bây giờ thì thấy Lữ Khánh Phân đã biết chuyện mình ngủ với Lữ Hàm Yên. Lữ Khánh Phân làm như vậy chính là hoàn toàn khóa chặt mình lại, chắc là không có ý đồ nào khác.
Nghĩ rõ được mục đích của Lữ Khánh Phân, Vương Trạch Vinh liền thoải mái hơn. Dù sao mình sớm muộn cũng lấy Lữ Hàm Yên. Lữ Khánh Phân không phản đối thì việc gì mình phải né tránh.
Tắm nước nóng rồi mặc bộ đồ ngủ Lữ Khánh Phân đã chuẩn bị từ trước cho mình, Vương Trạch Vinh nghiêng người nằm xuống bên giường của Lữ Hàm Yên.
Trong phòng đầy mùi thiếu nữ, bên trong có chiếc Tv nhỏ.
Nghe mấy cuộc điện thoại, Vương Trạch Vinh bật Tv lên xem. Hàng ngày xem một ít tin tức thời sự là việc mà hầu như ai trong chốn quan trường đều làm. Từ sau khi lên làm lãnh đạo, Vương Trạch Vinh liền thích xem tin tức thời sự.
Cửa phòng nhẹ nhàng vang lên, Lữ Hàm Yên lắc mình đi vào. Lữ Hàm Yên mới tắm xong trông càng đẹp hơn.
Đóng cửa lại, Lữ Hàm Yên lại lo lắng kiểm tra một chút.
Thấy Lữ Hàm Yên làm như vậy, Vương Trạch Vinh liền cười ha hả.
Nhào vào người Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên dịu dàng nói:
- Có gì buồn cười chứ, không cho anh cười.
Hai người ở phòng của Vương Trạch Vinh đã làm chuyện này vài lần nên đã quen thuộc cơ thể của đối phương.
Cảm nhận thân thể mềm mại trong lòng, Vương Trạch Vinh đang hưng phấn liền không hề do dự ôm chặt lấy Lữ Hàm Yên, hôn loạn.
Lữ Hàm Yên rõ ràng đã động tình, lập tức đáp trả.
Lữ Hàm Yên mới tắm nên trên người có mùi thơm ngan ngát, Vương Trạch Vinh cúi đầu hôn mạnh lên người Lữ Hàm Yên.
Có lẽ là do làm trong nhà mình nên Lữ Hàm Yên cảm thấy cả người rất sung sướng, khoái cảm.
Chuyện hôm nay rất nhiều, từ lúc nói chuyện với Huyện ủy rồi triển khai công việc, đặc biệt là Lữ Khánh Phân đồng ý cho mình và Lữ Hàm Yên làm chuyện này trong nhà. Tất cả làm Vương Trạch Vinh rất kích động.
Nhưng hôm nay Vương Trạch Vinh không thể thoải mái hưởng thụ phụ nữ bên dưới, mới hôn một lát mà điện thoại di động đã không ngừng vang lên.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi cầm điện thoại lên nhìn thì ra là cán bộ ở xã gọi.
Lữ Hàm Yên bây giờ đã rơi vào lửa tình dục, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng hôn lên ngực Vương Trạch Vinh.
Ngọn lửa khó khăn lắm mới ấp chế được nhưng giờ lại trỗi dậy, Vương Trạch Vinh ôm Lữ Hàm Yên rồi hôn lên ngực nàng.
Da thịt rất mịn, trắng hồng.
Hơi thở mê người chui vào mũi Vương Trạch Vinh, điều này làm Vương Trạch Vinh lạc đường.
Ngay khi Vương Trạch Vinh đang chuẩn bị vung thương xung trận thì điện thoại di động lại vang lên.
Lần này Vương Trạch Vinh do dự không biết nên nghe hay không?
Ai, mới giữ chức bí thư mà, không biết chừng có cuộc điện nào quan trọng. Vương Trạch Vinh cố lén cơn dục vọng cầm lấy nhìn, thì ra là Thường Hải Quang – chủ tịch công ty lần trước tham gia cùng bữa chiêu đãi Trịnh Chí Minh. Cuộc điện này không thể không tiếp, tên này quan hệ rất rộng.
- Alo, Vương lão đệ sao. Nghe nói chú lên làm bí thư, lão Thường này gọi tới chúc mừng chú.
Thường Hải Quang đầy thân thiết nói.
- Hả, là chủ tịch Thường sao, cảm ơn.
Vương Trạch Vinh nói..
- Đến huyện tôi sẽ mời khách, không làm phiền.
Thường Hải Quang lập tức dập máy.
Cảm nhận được bảo bối mềm đi do nghe điện, Vương Trạch Vinh cắn răng tắt máy, hắn quan định không nghe điện nữa.
Vương Trạch Vinh dụ dỗ Lữ Hàm Yên để nàng dùng miệng ngậm lấy bảo bối, hai người rất nhanh quấn lấy nhau.
Làm bọn họ không ngờ được là Lữ Khánh Phân đang áp tai ở bên ngoài cửa phòng Lữ Hàm Yên, mặt đầy vẻ hài lòng.
- Hàm Yên, mau mang dép đến cho Tiểu Vương.
- Tiểu Vương, cháu làm mệt cả ngày rồi mau đi vào cho ấm.
Thay dép lê mà Lữ Hàm Yên mang tới, Vương Trạch Vinh nói:
- Cô không cần khách khí như vậy đâu.
- Cháu mau ngồi đi. Hôm nay cháu đi mệt rồi mà. Thời tiết rất lạnh, anh vào ngồi cho ấm một lát.
Nói xong, Lữ Khánh Phân liền bảo Lữ Hàm Yên:
- Con bé này còn không rót trà cho Tiểu Vương.
Lữ Hàm Yên thấy mẹ nhiệt tình như vậy liền lén thè lưỡi với Vương Trạch Vinh.
- Tiểu Vương, cháu ngồi đó, cô đi nấu cơm.
Lữ Khánh Phân vui vẻ vào trong bếp.
- Anh uống trà đi, em vừa pha xong.
Lữ Hàm Yên đưa cốc trà của mình tới cho Vương Trạch Vinh.
- Hàm Yên, mẹ mới mua thuốc ngon để trên bàn đó, con đưa cho Tiểu Vương hút.
Lữ Khánh Phân từ trong bếp nói vọng ra.
Nghe mẹ nói như vậy, Lữ Hàm Yên nhỏ giọng nói:
- Hôm nay mẹ nhiệt tình quá đó.
Vương Trạch Vinh khẽ cười một tiếng. hắn hiểu rõ tâm trạng của Lữ Khánh Phân. Nhất định là Lữ Khánh Phân nghe thấy mình lên làm bí thư nên vui vẻ như vậy. Lữ Khánh Phân không thể không nhiệt tình, phụ nữ hám lợi mà. Chẳng qua cảm giác này làm Vương Trạch Vinh rất vui vẻ.
- Đúng, bí thư đoàn huyện Diệp bảo em nói lại với anh, chị ta định ngày kia đến xã Hoàn Thành.
Lữ Hàm Yên đột nhiên nhớ đến nội dung cuộc điện thoại Diệp Ny Na nói.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đến lúc đó anh sẽ ngồi với cô ta.
Đang nói thì điện thoại di động của Vương Trạch Vinh vang lên.
- Bí thư Vương, chúc mừng ngài thăng chức. Tôi là lão Triệu thôn Trường hà.
Người gọi đến là Triệu Hữu Minh.
- Ha ha, lão Triệu à. Công ty ở thôn anh làm thế nào rồi, ổn chứ? Vương Trạch Vinh cũng có chút quan hệ với Triệu Hữu Minh. Thấy Triệu Hữu Minh gọi tới, Vương Trạch Vinh lại nghĩ đến các công ty khai thác đá và làm đá ở thôn đó.
- Bây giờ hang động ngầm đang khai thác, bước tiếp theo sẽ có con đường tiêu thụ sản phầm. chúng tôi đang nghiên cứu công việc này. Lúc nào bí thư đến chỉ đạo một chút.
Triệu Hữu Minh nhiệt tình nói.
- Được, tôi rảnh sẽ đến xem một chút.
- Đúng, Bí thư Vương, lúc nào rảnh vậy, cán bộ ở thôn tôi muốn mời bí thư chỉ đạo công việc.
Triệu Hữu Minh đưa ra lời mời ăn cơm.
- Hôm khác đi.
Vương Trạch Vinh đoán có lẽ người thôn Trường Hà đã lên xã nhưng hắn không định đi ăn bữa cơm này.
Vừa dập máy của Triệu Hữu Minh, lại có vài người gọi tới. Tất cả đều là cán bộ xã mời ăn cơm, Vương Trạch Vinh từ chối hết.
- Nào, Tiểu Vương uống bát canh này đi. Cô chuyên môn nấu cho cháu, rất bổ đó.
Lữ Khánh Phân thấy Vương Trạch Vinh bỏ điện thoại di động xuống liền bưng bát canh tới.
Quá nhiệt tình. Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời không kịp quen như vậy.
Bữa cơm này rất chậm. Vương Trạch Vinh vừa ăn vừa không ngừng nghe điện. Điều này làm Vương Trạch Vinh ăn xong thì tời đã tối đen.
- Trạch Vinh, bí thư Đinh sẽ mất chức ư?
Lữ Hàm Yên hỏi.
- Ừ, điều đến phòng Nông nghiệp giữ chức tổ trưởng.
- Quách Anh tỷ sẽ làm như thế nào bây giờ. Em muốn đi gặp chị ấy.
Lữ Hàm Yên biết Đinh Lỗi và Quách Anh cãi vã đòi ly hôn nhau.
Đối với Quách Anh, Vương Trạch Vinh rất đồng cảm. Quách Anh khá đẹp vậy mà Đinh Lỗi còn kiếm người này người lọ. Bàng Mẫn về mặt nào cũng kém xa Quách Anh.
- Ừ.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói.
- Để mấy việc đó làm gì. Đinh Lỗi không phải kẻ tốt. Con bé này...
Lữ Khánh Phân nghe hai người nói liền mất hứng. Nghĩ đến chuyện Đinh Lỗi muốn hạ mình, Lữ Khánh Phân lại tức giận.
Hai người Vương Trạch Vinh không để ý đến Lữ Khánh Phân.
Nhìn đồng hồ thấy đã muộn, Vương Trạch Vinh nói:
- Anh phải về đây.
Lữ Hàm Yên nghe vậy liền vội vàng đứng lên nói:
- Em đưa anh về.
Thấy hai người định đi, Lữ Khánh Phân nói:
- Hai đứa làm gì thế, đưa đi đưa lại. Hôm nay trời tối đường trơn, mẹ thấy Tiểu Vương ở lại không về.
- Hả.
Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Lữ Khánh Phân.
Lữ Khánh Phân trừng mắt nhìn lại rồi nói:
- Hả gì mà hả. Hai đứa không cần phải giả vờ trước mặt bà. Dù sao cũng sắp thành người một nhà rồi. Đêm nay Tiểu Vương ngủ với Hàm Yên đi.
Vương Trạch Vinh đúng là không còn gì để nói với Lữ Khánh Phân. Người phụ nữ này đúng là....
Lữ Hàm Yên nghe vậy liền đỏ mặt e thẹn nói:
- Mẹ, mẹ nói gì đó.
- Hừ, hai đứa làm chuyện tốt nghĩ tôi không biết sao. Tiểu Vương, cháu phải đối tốt với Hàm Yên nhà cô đó.
Lữ Khánh Phân nói đến đây liền đi về phòng, vừa đi vừa nói:
- Nước ấm cô đã đun trước, muốn tắm thì đi tắm đi.
Chuyện này ngay cả Vương Trạch Vinh cũng thua. Không ngờ Lữ Khánh Phân lại...
Lữ Khánh Phân vừa đi vừa thầm đắc ý trong lòng. Xem thằng ranh này làm thế nào thoát khỏi lòng bàn tay bà. Chơi con gái bà rồi định không có thân phận sao, không có cửa đâu.
- Làm thế nào bây giờ?
Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói với Lữ Hàm Yên.
- Ở thì ở có gì chứ.
Lữ Hàm Yên xấu hổ đỏ mặt nhưng thấy mẹ có ý cổ vũ nên không khỏi vui mừng. Nếu mẹ đã đồng ý thì không gì không thể.
Vương Trạch Vinh nhìn Lữ Khánh Phân lại nhìn Lữ Hàm Yên, hắn cắn răng. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ hai người phụ nữ còn không sợ, mình là người đàn ông sợ gì chứ.
Vì thế hắn nói với Lữ Hàm Yên:
- Anh đi tắm trước. Chạy cả ngày rồi nên đầy mồ hôi. Hay là cùng tắm?
Lữ Hàm Yên đưa tay khẽ đánh Vương Trạch Vinh. Nàng nhìn trộm phòng mẹ, mặc dù cửa đã đóng mà nàng cũng muốn tắm cùng Vương Trạch Vinh nhưng không dám:
- Em đi rửa bát.
Mẹ nó chứ. Đồng chí Lữ Khánh Phân này đúng là thua rồi.
Vương Trạch Vinh nói là đi tắm nhưng không đi ngay mà châm điếu thuốc hút. Hắn cũng phải suy nghĩ xem Lữ Khánh Phân có ý đồ gì không.
Theo tình hình bây giờ thì thấy Lữ Khánh Phân đã biết chuyện mình ngủ với Lữ Hàm Yên. Lữ Khánh Phân làm như vậy chính là hoàn toàn khóa chặt mình lại, chắc là không có ý đồ nào khác.
Nghĩ rõ được mục đích của Lữ Khánh Phân, Vương Trạch Vinh liền thoải mái hơn. Dù sao mình sớm muộn cũng lấy Lữ Hàm Yên. Lữ Khánh Phân không phản đối thì việc gì mình phải né tránh.
Tắm nước nóng rồi mặc bộ đồ ngủ Lữ Khánh Phân đã chuẩn bị từ trước cho mình, Vương Trạch Vinh nghiêng người nằm xuống bên giường của Lữ Hàm Yên.
Trong phòng đầy mùi thiếu nữ, bên trong có chiếc Tv nhỏ.
Nghe mấy cuộc điện thoại, Vương Trạch Vinh bật Tv lên xem. Hàng ngày xem một ít tin tức thời sự là việc mà hầu như ai trong chốn quan trường đều làm. Từ sau khi lên làm lãnh đạo, Vương Trạch Vinh liền thích xem tin tức thời sự.
Cửa phòng nhẹ nhàng vang lên, Lữ Hàm Yên lắc mình đi vào. Lữ Hàm Yên mới tắm xong trông càng đẹp hơn.
Đóng cửa lại, Lữ Hàm Yên lại lo lắng kiểm tra một chút.
Thấy Lữ Hàm Yên làm như vậy, Vương Trạch Vinh liền cười ha hả.
Nhào vào người Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên dịu dàng nói:
- Có gì buồn cười chứ, không cho anh cười.
Hai người ở phòng của Vương Trạch Vinh đã làm chuyện này vài lần nên đã quen thuộc cơ thể của đối phương.
Cảm nhận thân thể mềm mại trong lòng, Vương Trạch Vinh đang hưng phấn liền không hề do dự ôm chặt lấy Lữ Hàm Yên, hôn loạn.
Lữ Hàm Yên rõ ràng đã động tình, lập tức đáp trả.
Lữ Hàm Yên mới tắm nên trên người có mùi thơm ngan ngát, Vương Trạch Vinh cúi đầu hôn mạnh lên người Lữ Hàm Yên.
Có lẽ là do làm trong nhà mình nên Lữ Hàm Yên cảm thấy cả người rất sung sướng, khoái cảm.
Chuyện hôm nay rất nhiều, từ lúc nói chuyện với Huyện ủy rồi triển khai công việc, đặc biệt là Lữ Khánh Phân đồng ý cho mình và Lữ Hàm Yên làm chuyện này trong nhà. Tất cả làm Vương Trạch Vinh rất kích động.
Nhưng hôm nay Vương Trạch Vinh không thể thoải mái hưởng thụ phụ nữ bên dưới, mới hôn một lát mà điện thoại di động đã không ngừng vang lên.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi cầm điện thoại lên nhìn thì ra là cán bộ ở xã gọi.
Lữ Hàm Yên bây giờ đã rơi vào lửa tình dục, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng hôn lên ngực Vương Trạch Vinh.
Ngọn lửa khó khăn lắm mới ấp chế được nhưng giờ lại trỗi dậy, Vương Trạch Vinh ôm Lữ Hàm Yên rồi hôn lên ngực nàng.
Da thịt rất mịn, trắng hồng.
Hơi thở mê người chui vào mũi Vương Trạch Vinh, điều này làm Vương Trạch Vinh lạc đường.
Ngay khi Vương Trạch Vinh đang chuẩn bị vung thương xung trận thì điện thoại di động lại vang lên.
Lần này Vương Trạch Vinh do dự không biết nên nghe hay không?
Ai, mới giữ chức bí thư mà, không biết chừng có cuộc điện nào quan trọng. Vương Trạch Vinh cố lén cơn dục vọng cầm lấy nhìn, thì ra là Thường Hải Quang – chủ tịch công ty lần trước tham gia cùng bữa chiêu đãi Trịnh Chí Minh. Cuộc điện này không thể không tiếp, tên này quan hệ rất rộng.
- Alo, Vương lão đệ sao. Nghe nói chú lên làm bí thư, lão Thường này gọi tới chúc mừng chú.
Thường Hải Quang đầy thân thiết nói.
- Hả, là chủ tịch Thường sao, cảm ơn.
Vương Trạch Vinh nói..
- Đến huyện tôi sẽ mời khách, không làm phiền.
Thường Hải Quang lập tức dập máy.
Cảm nhận được bảo bối mềm đi do nghe điện, Vương Trạch Vinh cắn răng tắt máy, hắn quan định không nghe điện nữa.
Vương Trạch Vinh dụ dỗ Lữ Hàm Yên để nàng dùng miệng ngậm lấy bảo bối, hai người rất nhanh quấn lấy nhau.
Làm bọn họ không ngờ được là Lữ Khánh Phân đang áp tai ở bên ngoài cửa phòng Lữ Hàm Yên, mặt đầy vẻ hài lòng.
Danh sách chương