Các cán bộ xã Hoàn Thành bây giờ nhìn tình hình như xem sương mù. Bộ máy lãnh đạo không ngừng thay đổi. Bây giờ lại đổi lãnh đạo, rất nhiều người vì giữ vị trí hoặc tranh đoạt quyền lực nên vừa bỏ nhiều tiền ra thì bây giờ lại phải than thở. Mẹ nó chứ quá đen đủi. Nỗ lực gì đó tất cả đều cho chó ăn. Càng có mấy người phụ nữ dùng thân thể đổi lấy vị trí lại buồn bực thầm nói mình lại phải đổi thân thể một lần nữa.

Mọi người ngồi trong phòng họp với vẻ mặt khác nhau, nhưng bọn họ đều không có vẻ tích cực như trước nữa.

Không ai ngờ lần này trên huyện lại coi trọng việc bổ nhiệm bộ máy lãnh đạo xã Hoàn Thành như vậy. Bí thư huyện ủy Cố Hồng Quân, chủ tịch huyện Trương Thuận Tường, phó bí thư Trịnh Chí Minh đều đến đông đủ.

Nhìn từng chiếc xe của lãnh đạo huyện đứng trong chính quyền xã, mọi người trong xã Hoàn Thành đều cảm thấy khiếp sợ. Đây là chuyện chưa từng xảy ra. Ở tình huống bình thường bổ nhiệm như thế nào thì một thường vụ Huyện ủy là đủ. Nhưng lần này lại có quá nhiều lãnh đạo Huyện ủy.

Nhìn Vương Trạch Vinh ngồi trên bàn chủ tịch, không ít người đang thầm thở dài một tiếng trong lòng. Thằng ranh này sao bò nhanh như vậy chứ? Mấy hôm trước còn là một nhân vật nhỏ bé trong mắt mình, bây giờ đã thay đổi. Không thể không phục! Mọi người trong xã Hoàn Thành càng lúc càng không hiểu ngôi sao chính trị này. Ngoại trừ than thở, bọn họ không còn cách nào thể hiện tâm trạng của mình.

Đừng nhìn Vương Trạch Vinh ngồi ổn định ở vị trí của mình, hắn cũng đang cảm thấy lâng lâng, sợ mình tỉnh giấc sẽ rơi từ trên mây xuống. Lần đầu tiên lấy thân phận lãnh đạo xã ngồi trên bàn chủ tịch, nhìn đám lãnh đạo các phòng ban trước còn sai mình việc này việc kia, đặc biệt thấy không ít người đều nở nụ cười lấy lòng khi mình nhìn tới. Cảm giác tự hào tràn ngập trong lòng hắn.

Lần này do phó bí thư Trịnh Chí Minh tuyên bố quyết định của Huyện ủy. Đinh Lỗi làm bí thư, Vương Trạch Vinh làm chủ tịch xã. Lưu Minh Xuân – phó trưởng ban kế hoạch hóa gia đình huyện điều đến xã Hoàn Thành giữa chức phó chủ tịch xã. Trịnh Thu Lực cũng được điều tới làm phó chủ tịch xã.

Sau khi Trịnh Chí Minh tuyên bố, vẻ mặt mọi người khác nhau rất xa. Ánh mắt Hòa Quốc Hùng có chút buồn bã. Từ một bí thư đảng ủy xã nhưng bị điều đi. Trong lòng hắn rất khổ sở. Những người được hắn đề bạt cũng vô cùng lo lắng. Không ai ngờ lại thay đổi lớn như vậy, mẹ nó chứ, thay đổi còn nhanh hơn mấy con điếm tiếp khách.

Chu Thu Lệ lại khá hưng phấn. Cố Hồng Quân cố gắng làm cô ta thành công đi đến xã Tiền Tiến giữ chức chủ tịch xã.

Vẻ mặt Chu Hồng Thiên cũng rất khó coi. Hắn vốn là người có hy vọng nhất, không nắm được chức bí thư cũng phải là chủ tịch xã. Nhưng Chu Hồng Thiên tuyệt đối không ngờ đám lãnh đạo huyện lại tiến hành giao dịch, thăng bằng và không động mình chút nào. Nhớ tới hôm qua khi Cố Hồng Quân gọi điện tới, Chu Hồng Thiên ghen ghét nhìn Vương Trạch Vinh.

Cố Hồng Quân lúc ấy chỉ nói một câu:

- Lão Chu, Vương Trạch Vinh rất có năng lực, cậu phải phối hợp cho tốt.

Ở trong này người hưng phấn nhất chính là Đinh Lỗi. Tối hôm qua hắn cũng được lãnh đạo Cao Thượng Minh gọi điện tới. Cao Thượng Minh rõ ràng cũng rất cao hứng. Lần này tất cả mọi người đều muốn kéo hắn, trong tình huống thăng bằng thì mình là người chiếm tiện nghi. Đinh Lỗi là người của hắn. Cao Thượng Minh coi như có chút quyền ở xã Hoàn Thành.

- Tiểu Đinh, cậu mặc dù là bí thư nhưng rất nhiều việc phải tiến hành trao đổi với Vương Trạch Vinh.

Lời này của Cao Thượng Minh tuy ngắn nhưng Đinh Lỗi là người thông minh. Hắn đã sớm tạo quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh. Bây giờ hắn biết rõ vị trí của mình là gì. Mình mặc dù là bí thư đảng ủy, nhưng khi làm việc tốt nhất là đặt Vương Trạch Vinh lên vị trí lãnh đạo.

Lời nói của lãnh đạo trên cơ bản rất khác nhau, đều là gió lớn nhưng tạo mưa phùn. Bọn họ đều khẳng định năng lực công tác của Hòa Quốc Hùng, rất đau lòng về việc của Hạ Sơn. Lãnh đạo yêu cầu chính quyền xã phải đoàn kết với Đảng ủy, yêu cầu bộ máy đoàn kết đồng tâm hợp lực làm tốt công việc của xã.

Cố Hồng Quân trong hội nghị còn phát biểu mấy lời quan trọng như phải sử dụng cán bộ xuất sắc. Huyện ủy, chính quyền huyện rất coi trọng và sẽ sử dụng cán bộ trẻ tuổi có năng lực. Chỉ cần biểu hiện xuất sắc thì sẽ được sử dụng.

Cố Hồng Quân nói đã cổ động rất lớn đối với tinh thần người trẻ tuổi xã Hoàn Thành. Có Vương Trạch Vinh là thanh niên ngồi ở ghế chủ tịch xã, tâm trạng các thanh niên đều kích động. Bọn họ cảm thấy tương lai của mình không còn là giấc mơ nữa.

Đương nhiên, lời Cố Hồng Quân nói không khiến cho đám giàu kinh nghiệm coi trọng. Rất nhiều người đang thầm khinh bỉ lãnh đạo. Vương Trạch Vinh kia nếu không có chỗ dựa thì trên huyện cho hắn làm chủ tịch xã mới là lạ. Không ít người thấy rõ ràng, sau khi về phải mau chóng chạy đến dựa dẫm Vương Trạch Vinh. Thằng ranh này có tiền đồ rất rộng.

Hội nghị kết thúc, các lãnh đạo huyện yêu cầu lãnh đạo xã Hoàn Thành ở lại. Lãnh đạo Huyện ủy một lần nữa nhấn mạnh vấn đề đoàn kết bộ máy.

Làm người ta vui mừng đó là lãnh đạo huyện ủy vui vẻ nhận lời mời dùng bữa của xã.

Vương Trạch Vinh cũng rất kích động. Gần như mỗi một lãnh đạo đến đều bắt tay và khích lệ hắn vài câu. Cuối cùng đều nói một câu như vậy:

- Tiểu Vương, công việc có gì không giải quyết được thì trực tiếp đến tìm tôi!

Huyện Khai Hà có một tục lệ đó là quan mới nhận chức đều phải mời rượu ban lãnh đạo. Hơn nữa còn mời mỗi người ba chén, sau khi mời xong mà không ngã xuống thì không sao. Nhưng nếu ngã xuống thì người ta sẽ cảm thấy tên này kém cỏi. Tục ngữ nói lấy rượu xem nhân phẩm, chỉ có người uống rượu hào sảng mới đáng dùng. Mặc dù lý luận này rất hoang đường, nhưng mọi người ở huyện Khai Hà rất tin vào việc này. Đương nhiên nếu như mời hết thì có thể mời các bàn khác, như vậy có thể nói là tạo không khí, chỉ có thể như vậy mới được mọi người tiếp nhận. Chính là vì nhìn vào năng lực uống rượu nên cán bộ từ bên ngoài vào hay bị đẩy ra.

Đồ ăn chưa được mang lên thì Đinh Lỗi đã bắt đầu mời rượu. Là bí thư đảng ủy xã Hoàn Thành, Đinh Lỗi dù như thế nào cũng phải đi đầu tiên. Đinh Lỗi mời mỗi lãnh đạo ba chén, còn lãnh đạo tùy ý uống.

Đinh Lỗi này nhìn qua rất bình thường nhưng uống cũng khá, mời mỗi người ba chén tuy khó khăn. Sau khi uống xong ngồi tại chỗ không thể đứng dậy nhưng coi như hắn đã thông qua đợt kiểm tra.

Thấy Đinh Lỗi đã mời xong, Vương Trạch Vinh biết đến lượt mình. Vì thế Vương Trạch Vinh giơ chén lên nói với Cố Hồng Quân:

- Bí thư Cố, tôi mời ngài ba chén.

Cố Hồng Quân cười ha hả đứng lên rồi nói:

- Tiểu Vương rất được, tôi uống với cậu một chén.

Mặt mũi này Cố Hồng Quân cho Vương Trạch Vinh là rất lớn. Mọi người không khỏi ghen ghét với Vương Trạch Vinh. Bí thư huyện ủy đứng lên còn tỏ vẻ sẽ uống.

Vương Trạch Vinh rất kích động trong lòng, vội vàng nói:

- Lãnh đạo quá nể mặt tôi rồi. Tôi chỉ có thể dùng chén lớn mời lãnh đạo. Tôi phải dùng chén lớn rồi uống cạn ba chén mới tỏ rõ lòng cảm kích với lãnh đạo.

Uống xong với Cố Hồng Quân, Vương Trạch Vinh lại cầm chén lời mời rượu Trương Thuận Tường.

- Ha ha, bí thư Cố cũng uống với cậu một chén, tôi cũng cùng uống.

Trương Thuận Tường nói làm mọi người chú ý, chủ tịch huyện cũng cho Vương Trạch Vinh mặt mũi.

Vương Trạch Vinh lại uống bằng chén lớn với Trịnh Chí Minh. Trịnh Chí Minh đứng lên nói:

- Tiểu Vương uống liền sáu chén lớn rồi, có cần ăn chút thức ăn để hãm rượu không? Trong lời này của Trịnh Chí Minh lộ rõ vẻ thân thiết và quan tâm.

Vương Trạch Vinh lúc này uống rượu như uống nước, uống bao nhiêu hắn cũng cảm thấy rất bình thường. Nghe thấy Trịnh Chí Minh nói như vậy, Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói:

- Không sao, mời hết các lãnh đạo rồi dùng.

- Ha ha, rất được. Làm việc gì cũng phải như Tiểu Vương mới được, đây là phẩm chất dũng cảm gánh chịu trách nhiệm. Xem ra chúng ta đã chọn được đồng chí tốt cho xã Hoàn Thành rồi.

Trịnh Chí Minh nói làm mọi người trong bàn đều gật đầu.

Mời hết lãnh đạo bằng ba chén lớn, Vương Trạch Vinh vẫn rất tỉnh táo.

Thấy Vương Trạch Vinh mời hết mọi người mà không hề có dấu hiệu say, rất nhiều người trước kia cùng ăn cơm uống rượu với Vương Trạch Vinh đều cảm thấy khó hiểu. Bọn họ thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ tên này làm quan to thì uống cũng giỏi hơn sao?

Vương Trạch Vinh biết quy củ trong bàn rượu ở huyện Khai Hà, sau khi mời hết lãnh đạo, hắn liền cầm chai rượu đi đến các bàn khác.

Vương Trạch Vinh uống với mỗi người một chén.

Lần này rất nhiều người tham gia, trong lúc mời rượu Vương Trạch Vinh ngoại trừ vào WC hai lần thì hắn uống hết một loạt, sau đó rất tỉnh táo đi về.

Lúc này các lãnh đạo khác cũng đã mời rượu hết. Chu Hồng Thiên còn đỡ một chút, ngồi ở đó nhắm mắt lại như say. Mấy người khác thì kém hơn. Trịnh Thu Lực được nhân viên phục vụ đỡ sang bên, Lưu Minh Xuân uống không tốt lắm nên không uống được nhiều.

Thấy Vương Trạch Vinh tỉnh táo đi tới, mọi người đều khen ngợi. Hôm nay huyện Khai Hà coi như đã có Tửu tiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện