- Phó chủ tịch cứ yên tâm. Sau này có việc thì ngài cứ phân phó.
Hầu Tiến Ba xem như đã bày tỏ rồi. Hắn biết cơ hội của mình đã tới, nếu như có thể kéo gần quan hệ với Vương Trạch Vinh thì bước phát triển tiếp theo của mình chắc chắn sẽ có chỗ tốt lớn.
Vỗ vỗ vai Hầu Tiến Ba rồi Vương Trạch Vinh cũng không nói gì thêm.
Hầu Tiến Ba biết bối cảnh sau lưng Vương Trạch Vinh. Lần trước sau khi xuống phía nam lại nhìn thấy Vương Trạch Vinh qua lại với mấy lãnh đạo trong thành phố. Sau đó lại lên tỉnh học tập. Nói vậy lực lượng bối cảnh sau lưng Vương Trạch Vinh là cực lớn. Đi theo một lãnh đạo như vậy thì tiến bộ sẽ rất nhanh. Bây giờ tất cả mọi người đều nói Vương Trạch Vinh là người nhớ bạn cũ.
Lôi Đức Bình không phải là được hắn đưa tới làm phó trưởng phòng tài chính sao!
Nhìn Hầu Tiến Ba đi ra ngoài cửa, trong lòng Vương Trạch Vinh cũng rất vui. Mặc dù Tiểu Giang bị điều đi nhưng Hầu Tiến Ba này cũng coi như là người bên mình. Sau này trong ủy ban có mấy việc lớn nhỏ thì mình cũng coi như có thêm một tai.
Hầu Tiến Ba vừa mới ra cửa thì di động của Vương Trạch Vinh lại vang lên. Là do Lôi Đức Bình từ xã Hoàn Thành gọi điện tới.
- Lão lãnh đạo, tôi muốn tới chỗ ngài báo cáo công tác. Không biết có thể hay không? - Đến đây đi.
Vương Trạch Vinh vui vẻ nói. Đối với Lôi Đức Bình này thì Vương Trạch Vinh vẫn luôn thích. Từ sau khi lên làm trưởng ban tài chính xã thì vẫn luôn luôn đi theo mình. Lần này đưa hắn tiến vào phòng tài chính huyện cũng chỉ là muốn cho hắn phá vỡ cái lỗ hổng ở phòng tài chính mà thôi.
Vương Trạch Vinh cũng không biết rằng Lôi Đức Bình có thể thành công lên huyện thì cảm kích Vương Trạch Vinh như thế nào.
Từ sau khi Vương Trạch Vinh đi học tập, tất cả mọi người đều biết Vương Trạch Vinh sẽ rời khỏi xã Hoàn Thành. Trịnh Thu Lực cũng bắt đầu bài xích. Đức Bình trở thành đối tượng đầu tiên bị xa lánh. Sau đó Trịnh Thu Lực lại đề bạt một phó trưởng ban mới. Lôi Đức Bình bởi vì mất đi người ủng hộ cho nên cuộc sống tại sở tài chính cũng không bằng trước đây. Khiến cho vị trí của hắn ở trong nhà cũng lại giảm xuống.
Ngày đó từ trên tổ chức huyện ủy trở về, hắn thật sự cảm khái ngút trời. Cho tới bây giờ hắn thật sự không ngờ rằng mình có thể leo lên cái ghế phó trưởng phòng tài chính huyện. Vừa mới hỏi một lão bằng hữu có quan hệ trên huyện thì mới biết được đó là kết quả cố gắng của Vương Trạch Vinh ở trên hội nghị. Trong lòng cảm kích Vương Trạch Vinh không ngừng. Lúc ấy đã muốn tới trước mặt Vương Trạch Vinh để cảm tạ, nhưng trong điện thoại thì Vương Trạch Vinh chỉ bảo hắn nhanh chóng làm quen với công việc, cảm ơn cũng không cần.
Về đến nhà khi bà vợ nói hắn không có bản lãnh thì hắn lần đầu tiên đập bàn. Cái loại cảm giác hãnh diện này đến giờ vẫn còn như mới.
- Phó chủ tịch Vương.
Lôi Đức Bình tiến vào văn phòng của Vương Trạch Vinh.
Thấy vẻ mặt của Lôi Đức Bình, Vương Trạch Vinh cười:
- Thủ tục đã chuyển giao chưa?
- Phân công rồi. Được quản lý tài chính của hành chính, tổng hợp, tin tức, khoa học
Lôi Đức Bình nói.
- Trước tiên cứ làm quen với công việc. Từ từ sẽ tới lúc.
Đưa một điếu thuốc cho Lôi Đức Bình, bảo hắn ngồi xuống.
Vương Trạch Vinh cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Lôi Đức Bình, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lão Lôi, công tác tài chính là một nội dung trọng yếu của cả huyện. Anh hẳn hiểu rõ mục đích của tôi khi đưa anh đến đó.
Lôi Đức Bình cũng coi như là một người tin tức nhanh nhạy. Sớm đã biết phòng tài chính là thuộc thế lực Trịnh Chí Minh. Gật đầu nói:
- Lãnh đạo yên tâm. Tôi sẽ nhanh chóng triển khai công tác.
- Công việc của vợ anh thì cứ tạm thời như vậy đi. Có cơ hội rồi tôi sẽ tìm cách.
Vương Trạch Vinh nói.
Lôi Đức Bình cảm kích nói:
- Lãnh đạo đừng bận tâm về chuyện của cô ấy. Sự tình trong huyện hiện giờ rất phức tạp, không nên để ảnh hưởng đến công tác của lãnh đạo.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Việc này cứ như vậy đi, chờ cơ hội.
Biết Vương Trạch Vinh nói như vậy là có ý hỗ trợ. Lôi Đức Bình lại càng kiên định tâm trí đi theo Vương Trạch Vinh.
Thấy quan khí của Lôi Đức Bình hướng hẳn về phía mình. Vương Trạch Vinh cũng rất hài lòng biểu hiện của Lôi Đức Bình.
Sau khi hết giờ làm, Vương Trạch Vinh từ chối lời mời của một số người, chạy tới nhà của Lữ Hàm Yên.
Bởi vì lấy được giấy đăng ký nên hai người quyết định làm một bữa cơm thật ngon ở nhà.
Đối với việc này thì Vương Trạch Vinh cũng rất vui sướng. Vừa vào nhà của Lữ Hàm Yên thì đã thấy thức ăn nghi ngút khói bầy đầy trên bàn rồi. Vương Trạch Vinh đoán chừng là Lữ Khánh Phân xin nghỉ sớm để về nhà nấu cơm rồi. Vị "nhạc mẫu' này giờ được lên huyện ủy làm đúng là ứng với tâm nguyện mà.
- Bây giờ con và Hàm Yên đã đăng ký kết hôn xong rồi nên sau này đã là người một nhà. Con ở một mình bên kia cũng không tiện lắm. Nếu không thì dọn sang đây ở cùng đi.
Hôm nay Lữ Khánh Phân rất hưng phấn, con gái mình xem như đã chính thức trói được Vương Trạch Vinh rồi. Mắt thấy Vương Trạch Vinh đang trong thời kỳ phát triển, nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc của con gái sau này là lại khiến cho Lữ Khánh Phân mát lòng mát dạ.
Bộ dáng Lữ Hàm Yên lúc này đúng là vợ hiền dâu đảm. Vừa thấy Vương Trạch Vinh vào cửa đã đón lấy cặp xách của Vương Trạch Vinh, rồi đi pha cho hắn một chén trà nóng.
Vốn Vương Trạch Vinh còn muốn đứng dậy đi làm giúp cơm. Kết quả là mẹ con Lữ gia thế nào cũng không đồng ý để hắn động thủ. Lấy cớ là công việc của Vương Trạch Vinh nặng nhọc, phải quan tâm nhiều tới đại sự.
Không có việc gì ngồi trên ghế salon xem TV. Trong lúc vô ý nhìn lại quan khí của mình, Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện quan khí của mình tăng mạnh rất nhiều. Chỗ quan khí tổn thất vì hạn chế quan khí của Chu Lâm trong hội nghị vừa rồi đã được khôi phục hoàn toàn. Hơn nữa số quan khí màu hồng lại còn tăng thêm một ít.
Thấy tình hình quan khí như vậy, Vương Trạch Vinh không cần nghĩ cũng biết đó là kết quả của việc đi đăng ký kết hôn ngày hôm nay. Xem ra Lữ Hàm Yên đích thực là một người vợ "vượng quan".
Ba người ngồi quây quần quanh bàn ăn, Lữ Hàm Yên thỉnh thoảng lại còn gắp thêm thức ăn cho Vương Trạch Vinh khiến cho hắn rất khoái hưởng thụ cảm giác này. Lấy được một người vợ mê người như thế thì mình sao lại không thỏa mãn cơ chứ.
Tháng ba, thời tiết thành phố Hoa Khê rất ấm áp, hoa xuân đua nở. Một thông báo được đưa xuống, lãnh đạo chủ yếu của tỉnh quyết định sẽ đến thành phố Hoa Khê để điều tra và nghiên cứu, trong đó trọng điểm là muốn tới huyện Khai Hà để tìm hiểu công tác xây dựng Đảng ở Hợp tác xã. Đương nhiên tin tức này cũng chỉ có các thường vụ là biết, đấy là một chuyện rất lớn, lãnh đạo tỉnh muốn đến chính là một cơ hội đồng thời là nguy hiểm đối với mọi người.
Trịnh Chí Minh từ thành phố về liền triệu tập một cuộc họp thường vụ.
Trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, Trịnh Chí Minh cười ha ha nói:
- Các đồng chí, tôi vừa lên thành phố tham dự một cuộc họp. Bí thư Lý thông báo, Bí thư tỉnh ủy Hạng sẽ đến thành phố Hoa Khê điều tra, nghiên cứu. Huyện Khai Hà là một trong những nơi nhất định sẽ đến! Đây là một niềm tự hào của huyện Khai Hà chúng ta. Bí thư Hạng có thể đến, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ công tác của huyện Khai Hà đã được lãnh đạo tỉnh ủy thừa nhận.
Mặc dù biết lãnh đạo tỉnh sẽ tới, nhưng thật không ngờ là lãnh đạo đứng đầu tỉnh sẽ đến. Nghe thấy vậy các thường vụ đều cảm thấy phấn chấn, đây chính là một lãnh đạo đứng đầu toàn tỉnh, có lẽ chỉ một câu nói của hắn có thể làm cho người ta dùng mãi không hết.
Trương Thuận Tường cao hứng nói:
- Bí thư Hạng có thể nói huyện Khai Hà là khu trọng điểm điều tra nghiên cứu chứng tỏ bí thư rất coi trọng huyện chúng ta. Chúng ta nhất định phải dốc sức hành động, làm tốt công việc tiếp đãi lần này.
Trịnh Chí Minh nghiêm túc nói:
- Công việc này không phải chỉ là của một cá nhân, mà đây chính là một khảo nghiệm rất lớn đối với toàn bộ bộ máy lãnh đạo huyện Khai Hà chúng ta. Có thể làm tốt công việc hay không thì cần phải xem năng lực của cán bộ chúng ta.
Bây giờ trong lòng hắn rất là kích động, nếu bí thư tỉnh ủy muốn tới Khai Hà, lộ mặt khẳng định không thoát khỏi hắn, nếu như được bí thư tỉnh ủy nhìn trúng thì tiền đồ của mình có thể nói là sáng lạn!
Lý Duy Hà đồng ý nói:
- Bí thư Chí Minh nói rất đúng, nếu như không thể làm tốt công việc lần này thì chứng tỏ bộ máy Khai Hà chúng ta có vấn đề, không xứng đáng với chức vụ. Tôi muốn nói trách nhiệm lần này được chia đều trên mỗi một người, người nào mà gây ra chuyện gì thì tháo cái mũ trên đầu xuống là vừa.
Hầu Tiến Ba xem như đã bày tỏ rồi. Hắn biết cơ hội của mình đã tới, nếu như có thể kéo gần quan hệ với Vương Trạch Vinh thì bước phát triển tiếp theo của mình chắc chắn sẽ có chỗ tốt lớn.
Vỗ vỗ vai Hầu Tiến Ba rồi Vương Trạch Vinh cũng không nói gì thêm.
Hầu Tiến Ba biết bối cảnh sau lưng Vương Trạch Vinh. Lần trước sau khi xuống phía nam lại nhìn thấy Vương Trạch Vinh qua lại với mấy lãnh đạo trong thành phố. Sau đó lại lên tỉnh học tập. Nói vậy lực lượng bối cảnh sau lưng Vương Trạch Vinh là cực lớn. Đi theo một lãnh đạo như vậy thì tiến bộ sẽ rất nhanh. Bây giờ tất cả mọi người đều nói Vương Trạch Vinh là người nhớ bạn cũ.
Lôi Đức Bình không phải là được hắn đưa tới làm phó trưởng phòng tài chính sao!
Nhìn Hầu Tiến Ba đi ra ngoài cửa, trong lòng Vương Trạch Vinh cũng rất vui. Mặc dù Tiểu Giang bị điều đi nhưng Hầu Tiến Ba này cũng coi như là người bên mình. Sau này trong ủy ban có mấy việc lớn nhỏ thì mình cũng coi như có thêm một tai.
Hầu Tiến Ba vừa mới ra cửa thì di động của Vương Trạch Vinh lại vang lên. Là do Lôi Đức Bình từ xã Hoàn Thành gọi điện tới.
- Lão lãnh đạo, tôi muốn tới chỗ ngài báo cáo công tác. Không biết có thể hay không? - Đến đây đi.
Vương Trạch Vinh vui vẻ nói. Đối với Lôi Đức Bình này thì Vương Trạch Vinh vẫn luôn thích. Từ sau khi lên làm trưởng ban tài chính xã thì vẫn luôn luôn đi theo mình. Lần này đưa hắn tiến vào phòng tài chính huyện cũng chỉ là muốn cho hắn phá vỡ cái lỗ hổng ở phòng tài chính mà thôi.
Vương Trạch Vinh cũng không biết rằng Lôi Đức Bình có thể thành công lên huyện thì cảm kích Vương Trạch Vinh như thế nào.
Từ sau khi Vương Trạch Vinh đi học tập, tất cả mọi người đều biết Vương Trạch Vinh sẽ rời khỏi xã Hoàn Thành. Trịnh Thu Lực cũng bắt đầu bài xích. Đức Bình trở thành đối tượng đầu tiên bị xa lánh. Sau đó Trịnh Thu Lực lại đề bạt một phó trưởng ban mới. Lôi Đức Bình bởi vì mất đi người ủng hộ cho nên cuộc sống tại sở tài chính cũng không bằng trước đây. Khiến cho vị trí của hắn ở trong nhà cũng lại giảm xuống.
Ngày đó từ trên tổ chức huyện ủy trở về, hắn thật sự cảm khái ngút trời. Cho tới bây giờ hắn thật sự không ngờ rằng mình có thể leo lên cái ghế phó trưởng phòng tài chính huyện. Vừa mới hỏi một lão bằng hữu có quan hệ trên huyện thì mới biết được đó là kết quả cố gắng của Vương Trạch Vinh ở trên hội nghị. Trong lòng cảm kích Vương Trạch Vinh không ngừng. Lúc ấy đã muốn tới trước mặt Vương Trạch Vinh để cảm tạ, nhưng trong điện thoại thì Vương Trạch Vinh chỉ bảo hắn nhanh chóng làm quen với công việc, cảm ơn cũng không cần.
Về đến nhà khi bà vợ nói hắn không có bản lãnh thì hắn lần đầu tiên đập bàn. Cái loại cảm giác hãnh diện này đến giờ vẫn còn như mới.
- Phó chủ tịch Vương.
Lôi Đức Bình tiến vào văn phòng của Vương Trạch Vinh.
Thấy vẻ mặt của Lôi Đức Bình, Vương Trạch Vinh cười:
- Thủ tục đã chuyển giao chưa?
- Phân công rồi. Được quản lý tài chính của hành chính, tổng hợp, tin tức, khoa học
Lôi Đức Bình nói.
- Trước tiên cứ làm quen với công việc. Từ từ sẽ tới lúc.
Đưa một điếu thuốc cho Lôi Đức Bình, bảo hắn ngồi xuống.
Vương Trạch Vinh cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Lôi Đức Bình, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lão Lôi, công tác tài chính là một nội dung trọng yếu của cả huyện. Anh hẳn hiểu rõ mục đích của tôi khi đưa anh đến đó.
Lôi Đức Bình cũng coi như là một người tin tức nhanh nhạy. Sớm đã biết phòng tài chính là thuộc thế lực Trịnh Chí Minh. Gật đầu nói:
- Lãnh đạo yên tâm. Tôi sẽ nhanh chóng triển khai công tác.
- Công việc của vợ anh thì cứ tạm thời như vậy đi. Có cơ hội rồi tôi sẽ tìm cách.
Vương Trạch Vinh nói.
Lôi Đức Bình cảm kích nói:
- Lãnh đạo đừng bận tâm về chuyện của cô ấy. Sự tình trong huyện hiện giờ rất phức tạp, không nên để ảnh hưởng đến công tác của lãnh đạo.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Việc này cứ như vậy đi, chờ cơ hội.
Biết Vương Trạch Vinh nói như vậy là có ý hỗ trợ. Lôi Đức Bình lại càng kiên định tâm trí đi theo Vương Trạch Vinh.
Thấy quan khí của Lôi Đức Bình hướng hẳn về phía mình. Vương Trạch Vinh cũng rất hài lòng biểu hiện của Lôi Đức Bình.
Sau khi hết giờ làm, Vương Trạch Vinh từ chối lời mời của một số người, chạy tới nhà của Lữ Hàm Yên.
Bởi vì lấy được giấy đăng ký nên hai người quyết định làm một bữa cơm thật ngon ở nhà.
Đối với việc này thì Vương Trạch Vinh cũng rất vui sướng. Vừa vào nhà của Lữ Hàm Yên thì đã thấy thức ăn nghi ngút khói bầy đầy trên bàn rồi. Vương Trạch Vinh đoán chừng là Lữ Khánh Phân xin nghỉ sớm để về nhà nấu cơm rồi. Vị "nhạc mẫu' này giờ được lên huyện ủy làm đúng là ứng với tâm nguyện mà.
- Bây giờ con và Hàm Yên đã đăng ký kết hôn xong rồi nên sau này đã là người một nhà. Con ở một mình bên kia cũng không tiện lắm. Nếu không thì dọn sang đây ở cùng đi.
Hôm nay Lữ Khánh Phân rất hưng phấn, con gái mình xem như đã chính thức trói được Vương Trạch Vinh rồi. Mắt thấy Vương Trạch Vinh đang trong thời kỳ phát triển, nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc của con gái sau này là lại khiến cho Lữ Khánh Phân mát lòng mát dạ.
Bộ dáng Lữ Hàm Yên lúc này đúng là vợ hiền dâu đảm. Vừa thấy Vương Trạch Vinh vào cửa đã đón lấy cặp xách của Vương Trạch Vinh, rồi đi pha cho hắn một chén trà nóng.
Vốn Vương Trạch Vinh còn muốn đứng dậy đi làm giúp cơm. Kết quả là mẹ con Lữ gia thế nào cũng không đồng ý để hắn động thủ. Lấy cớ là công việc của Vương Trạch Vinh nặng nhọc, phải quan tâm nhiều tới đại sự.
Không có việc gì ngồi trên ghế salon xem TV. Trong lúc vô ý nhìn lại quan khí của mình, Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện quan khí của mình tăng mạnh rất nhiều. Chỗ quan khí tổn thất vì hạn chế quan khí của Chu Lâm trong hội nghị vừa rồi đã được khôi phục hoàn toàn. Hơn nữa số quan khí màu hồng lại còn tăng thêm một ít.
Thấy tình hình quan khí như vậy, Vương Trạch Vinh không cần nghĩ cũng biết đó là kết quả của việc đi đăng ký kết hôn ngày hôm nay. Xem ra Lữ Hàm Yên đích thực là một người vợ "vượng quan".
Ba người ngồi quây quần quanh bàn ăn, Lữ Hàm Yên thỉnh thoảng lại còn gắp thêm thức ăn cho Vương Trạch Vinh khiến cho hắn rất khoái hưởng thụ cảm giác này. Lấy được một người vợ mê người như thế thì mình sao lại không thỏa mãn cơ chứ.
Tháng ba, thời tiết thành phố Hoa Khê rất ấm áp, hoa xuân đua nở. Một thông báo được đưa xuống, lãnh đạo chủ yếu của tỉnh quyết định sẽ đến thành phố Hoa Khê để điều tra và nghiên cứu, trong đó trọng điểm là muốn tới huyện Khai Hà để tìm hiểu công tác xây dựng Đảng ở Hợp tác xã. Đương nhiên tin tức này cũng chỉ có các thường vụ là biết, đấy là một chuyện rất lớn, lãnh đạo tỉnh muốn đến chính là một cơ hội đồng thời là nguy hiểm đối với mọi người.
Trịnh Chí Minh từ thành phố về liền triệu tập một cuộc họp thường vụ.
Trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, Trịnh Chí Minh cười ha ha nói:
- Các đồng chí, tôi vừa lên thành phố tham dự một cuộc họp. Bí thư Lý thông báo, Bí thư tỉnh ủy Hạng sẽ đến thành phố Hoa Khê điều tra, nghiên cứu. Huyện Khai Hà là một trong những nơi nhất định sẽ đến! Đây là một niềm tự hào của huyện Khai Hà chúng ta. Bí thư Hạng có thể đến, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ công tác của huyện Khai Hà đã được lãnh đạo tỉnh ủy thừa nhận.
Mặc dù biết lãnh đạo tỉnh sẽ tới, nhưng thật không ngờ là lãnh đạo đứng đầu tỉnh sẽ đến. Nghe thấy vậy các thường vụ đều cảm thấy phấn chấn, đây chính là một lãnh đạo đứng đầu toàn tỉnh, có lẽ chỉ một câu nói của hắn có thể làm cho người ta dùng mãi không hết.
Trương Thuận Tường cao hứng nói:
- Bí thư Hạng có thể nói huyện Khai Hà là khu trọng điểm điều tra nghiên cứu chứng tỏ bí thư rất coi trọng huyện chúng ta. Chúng ta nhất định phải dốc sức hành động, làm tốt công việc tiếp đãi lần này.
Trịnh Chí Minh nghiêm túc nói:
- Công việc này không phải chỉ là của một cá nhân, mà đây chính là một khảo nghiệm rất lớn đối với toàn bộ bộ máy lãnh đạo huyện Khai Hà chúng ta. Có thể làm tốt công việc hay không thì cần phải xem năng lực của cán bộ chúng ta.
Bây giờ trong lòng hắn rất là kích động, nếu bí thư tỉnh ủy muốn tới Khai Hà, lộ mặt khẳng định không thoát khỏi hắn, nếu như được bí thư tỉnh ủy nhìn trúng thì tiền đồ của mình có thể nói là sáng lạn!
Lý Duy Hà đồng ý nói:
- Bí thư Chí Minh nói rất đúng, nếu như không thể làm tốt công việc lần này thì chứng tỏ bộ máy Khai Hà chúng ta có vấn đề, không xứng đáng với chức vụ. Tôi muốn nói trách nhiệm lần này được chia đều trên mỗi một người, người nào mà gây ra chuyện gì thì tháo cái mũ trên đầu xuống là vừa.
Danh sách chương