Ngày bầu cử ban cán bộ lớp đã diễn ra.
Chủ nhiệm lớp Bàng Thành Trung nghiêm nghị ngồi bên trên, mà ngồi cùng hàng với lão là nữ giáo sư Bạch Thế Trúc.
Nhìn các học viên ngồi im lặng ở dưới, Bàng Thành Trung nói:
- Các bạn học, sau một tháng học tập mọi người đã biết tình hình của nhau. Theo quy định của trường, hôm nay chúng ta sẽ tiến hành bầu lại ban cán bộ lớp. Mọi người chắc đã biết được làm cán bộ lớp trong khóa học Thanh niên xuất sắc sẽ ghi vào tài liệu. Hơn nữa đây cũng là một trong những tiêu chí quan trọng đánh giá biểu hiện của học viên khi học, ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng rất coi trọng.
Bàng Thành Trung nói đến đây, mọi người ngồi dưới đều kích động. Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy coi trọng ban cán bộ lớp. Nói cách khác có thể được làm cán bộ lớp hay không sẽ rất quan trọng với học viên.
Việc này khiến rất nhiều học viên đang thầm tính toán xem mình có thể được bao nhiêu phiếu.
- Vì đảm bảo tính công bằng của cuộc bầu cử này, vì mọi người nói ra được nguyện vọng bản thân, vì tránh cho nguyên nhân bỏ phiếu mà có mâu thuẫn về sau nên trường quyết định sửa cách bầu. Chúng ta sẽ dùng phiếu không ghi tên.
“A” Không ít học viên không biết còn bỏ phiếu như thế này. Lúc trước bọn họ còn lo lắng bây giờ liền thở phào nhẹ nhõm. Như thế này thì tốt rồi.
Nếu như không phải bất đắc dĩ thì ai muốn đắc tội người khác. Nếu như bỏ phiếu không cần ghi tên thì không việc gì phải sợ.
Bàng Thành Trung nhìn mọi người lần nữa rồi nói:
- Tôi nói yêu cầu ghi phiếu. Mỗi một bàn ngồi một người, không được bàn tán, không được hỏi người khác ghi phiếu như thế nào. Lát nữa giáo sư Bạch sẽ phát phiếu ghi tất cả danh sách học viên, mọi người chỉ cần thấy ai phù hợp với chức gì thì khoanh tròn là được.
- Đã hiểu hết chưa? Bàng Thành Trung nói.
- Đã rõ.
Mọi người cùng kêu lên. Theo phương pháp này thì chút nghi hoặc trong lòng mọi người đã được loại bỏ.
Đây là một hội trường nhỏ nên mỗi người một bàn không phải vấn đề gì. Mọi người nhanh chóng tìm được vị trí cho mình.
Giáo sư Bạch Thế Trúc lấy phiếu ra.
Người không yên nhất bây giờ chính là Lưu Á Động và Tào Hưng Hạo. Hai người mặc dù biết trước sẽ bỏ phiếu bằng cách này nhưng khi chính thức tiến hành thì hai người không ai đủ tự tin. Ai biết kẻ ăn của mình sẽ đi theo ai.
Thạch Vân Bình cũng khá lo lắng. Vì giữ được chức bí thư nên hắn bỏ ra không ít tiền. Các hoạt động tốn không ít tiền và thời gian của hắn.
Đương nhiên mấy người vốn không có nhiều hy vọng cũng cảm thấy cơ hội của mình. Bọn họ đang âm thầm tính toán mình quan hệ tốt với ai, sẽ nhận được bao phiếu.
Cầm tờ phiếu trong tay, Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ nên chọn ai.
Bí thư lớp thì sẽ là Thạch Vân Bình, nhưng lớp trưởng hắn không chọn Tào Hưng Hạo cũng không chọn Lưu Á Động. Hắn có ấn tượng không tốt với hai người này. Một kẻ ỷ thế hiếp người, một kẻ thì Vương Trạch Vinh cho là người xấu. Vương Trạch Vinh cảm thấy cách làm của Tào Hưng Hạo quá trơ trẽn.
Còn các cán bộ lớp khác, Vương Trạch Vinh cố gắng chọn người xuất sắc nhất trong từng phương diện.
Không lát nữa sẽ như thế nào nhỉ. Vương Trạch Vinh chọn xong liền gấp tờ phiếu lại.
- Xin mời giáo sư Bạch đi thu phiếu.
Bàng Thành Trung thấy mọi người đã điền xong liền nói với Bàng Thành Trung.
- Vương Trạch Vinh, Dương Hữu Binh, hai người lên phối hợp thống kê phiếu với cô Bạch.
Bàng Thành Trung đột nhiên nói.
Nghe thấy Bàng Thành Trung nói như vậy, mọi người liền hiểu ngay. Vương Trạch Vinh và Dương Hữu Binh đều làm việc ở huyện. Đặc biệt là Vương Trạch Vinh chỉ là bí thư đảng ủy xã nên dù như thế nào cũng không thể trúng tuyển. Do hai bọn họ đọc kết quả là chuẩn.
Vương Trạch Vinh đoán mình cũng không trúng tuyển. Vì sao, bởi vì hắn có kéo ai đâu.
Dương Hữu Binh cũng đoán mình không thể làm cán bộ lớp nên vui vẻ cùng Vương Trạch Vinh đọc phiếu.
Bàng Thành Trung lúc này cũng đã đi xuống, chắp tay sau lưng đứng cạnh nhìn hai người đọc phiếu.
Mọi người thấy Bành Thành Trung đứng sau giám sát càng yên tâm hơn.
Từng tờ phiếu được mở ra, mọi người đều khẩn trương nghe kết quả.
Nhưng Vương Trạch Vinh càng đọc càng giật mình bởi vì tên của hắn trong các tờ phiếu xuất hiện càng lúc càng nhiều.
Sao lại như vậy? Vương Trạch Vinh đúng là không thể hiểu. Hắn không lôi kéo người mà sao tên hắn lại xuất hiện nhiều như vậy?
Ở đây có nhiều bạn học là lãnh đạo như vậy, nếu mình lại trúng tuyển nữa thì không còn gì để nói.
Không chỉ Vương Trạch Vinh cảm thấy khó hiểu, rất nhiều người cũng thấy thế. Vương Trạch Vinh vốn không có hy vọng lại rất có khả năng trúng tuyển.
Đọc phiếu xong, Vương Trạch Vinh mơ hồ đi xuống. Chuyện này làm hắn đau đầu vì không biết xảy ra chuyện gì.
Nhìn kết quả, Bành Thành Trung nói:
- Kết quả này dựa trên 30 tờ phiếu mà các học viên đã lựa chọn. Ban cán bộ lớp mới được tạo ra từ nguyện vọng tập thể của mọi người.
Bành Thành Trung nói xong liền bắt đầu công bố cán bộ lớp.
- Lớp trưởng Lưu Á Động, lớp phó học tập Tào Hưng Hạo, bí thư lớp Thạch Vân Bình.
Nghe thấy Lưu Á Động làm lớp trưởng, Vương Trạch Vinh vừa lúc ngồi cạnh Tào Hưng Hạo nên thấy mặt đối phương sa sầm lại. Mặc dù Tào Hưng Hạo được làm lớp phó học tập nhưng hắn vẫn thật bại khi không thành lớp trưởng. Đương nhiên đối với việc Tào Hưng Hạo không thể thành lớp trưởng thì Vương Trạch Vinh rất cao hứng. Nhưng Lưu Á Động làm lớp trưởng, Vương Trạch Vinh cũng có chút không hài lòng.
- Ủy viên tổ chức Nhâm Trạch Hải, ủy viên tuyên truyền Vương Trạch Vinh.
“Hả” không chỉ Vương Trạch Vinh giật mình, không ít bạn học cũng giật mình. Việc này đúng là ngoài dự đoán của mọi người.
Vương Trạch Vinh tuyệt đối không ngờ có kết quả này. Mình không ngờ lại trúng cử.
Công bố xong ban cán bộ lớp, Bành Thành Trung nói gì nữa thì Vương Trạch Vinh không nghe ra. Đầu óc hắn như lọt vào mây mù khi đi về ký túc.
Vương Trạch Vinh ngồi trên ghế nghĩ mãi không ra nguyên nhân mà mình lại trúng cử.
Tâm trạng Nhâm Trạch Hải lúc này rất tốt. Lần trước hắn không được làm cán bộ lớp, bây giờ đã thành ủy viên tổ chức. Kết quả này không uổng công hắn hoạt động trong thời gian qua.
- Sao thế, không nghĩ ra hả?
Nhâm Trạch Hải biết tại sao Vương Trạch Vinh lại ngồi ngây ra đó.
Đưa cho Nhâm Trạch Hải điếu thuốc, Vương Trạch Vinh châm cho hắn rồi nói:
- Đúng là tôi không nghĩ ra. Anh nói xem, với tình huống của tôi mà tôi cũng không hoạt động gì thì sao có thể trúng tuyển?
- Ha ha, điểm này cũng có tri thức của nó.
Nhâm Trạch Hải cười nói:
- Cậu biết không, bầu cử cán bộ lớp lần này mặc dù là chuyện nhỏ nhưng trong đó có rất nhiều điểm mà người bình thường không thể thấy. Lưu Á Động tại sao có thể thành lớp trưởng, đó là do Phó chủ tịch tỉnh Tần ra mặt. Hơn nữa cũng có nguyên nhân là bình thường Lưu Á Động khá khiêm tốn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đây không phải nguyên nhân chính. Bỏ phiếu không ghi tên nên ai phải lo lắng chứ.
- Đúng thế. Cậu nghĩ mà xem, bầu cử lần này thực ra là đấu tranh giữa Lưu Tào. Lưu Á Động dùng chiêu sáng, mà Tào Hưng Hạo lại dùng âm chiêu. Người trong chốn quan trường coi trọng là chiêu thức rõ ràng, ghét âm chiêu. Ở việc này thì Tào Hưng Hạo đã kém Lưu Á Động một bậc. Vì thế Lưu Á Động được nhiều người ủng hộ hơn.
Nghe Nhâm Trạch Hải phân tích như vậy, Vương Trạch Vinh mặc dù không quá rõ nhưng về cơ bản vẫn chấp nhận cách này. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bọn họ chọn thế nào tôi không cần quan tâm. Tôi chỉ không hiểu tại sao tôi lại trúng tuyển.
- Được, bây giờ tôi giải thích với cậu một chút. Điểm đầu tiên là do con người cậu cũng được, hay làm giúp mọi người nên mọi người có ấn tượng tốt với cậu. Sau đó là có vài nhóm người ủng hộ cậu.
- Vài nhóm người ủng hộ tôi?
Vương Trạch Vinh có chút kinh ngạc nhìn Nhâm Trạch Hải.
Nhâm Trạch Hải cười nói:
- Không rõ hả. Nhóm đầu tiên là người của tôi, nhóm thứ hai là người của Thạch Vân Bình, nhóm thứ ba là của Lưu Á Động. Cậu có ba nhóm này ủng hộ sao không thể trúng tuyển.
Nghe Nhâm Trạch Hải nói như vậy, Vương Trạch Vinh càng không hiểu:
- Sao có thể chứ?
Nhâm Trạch Hải nói:
- Trong chốn quan trường đều là như vậy. Là người ở quan trường đều hy vọng người nhà mình nắm quyền. Tôi quan hệ tốt với cậu nên người của tôi không bầu cho cậu thì bầu cho ai. Mà chúng tôi trước đó đã nghiên cứu tình hình của cậu. Cậu bây giờ không có quan hệ quá mức với nhóm nào, mà lại quan hệ khá được với mọi người. Bầu cho cậu cũng là có thể đưa cậu nên, vì thế chúng tôi trước đó đã quyết định bầu cậu. Tôi tin rằng Thạch Vân Bình và Lưu Á Động cũng nghĩ như vậy.
Vương Trạch Vinh nói:
- Thạch Vân Bình thì có thể hiểu, nhưng tôi không có quan hệ quá nhiều với Lưu Á Động mà.
Nhâm Trạch Hải nói:
- Lưu Á Động bầu cho cậu cũng là nhìn chuẩn tình huống của cậu. Hắn thà nâng cậu lên cũng không chịu nâng người của Tào Hưng Hạo lên.
Nhâm Trạch Hải nói đến đây liền cười ha hả:
- Tôi tính sai đó là cậu cũng được Tào Hưng Hạo ủng hộ. Người của bọn họ cũng bầu cho cậu, mấy nhóm cùng ủng hộ thì cậu mới trúng cử.
Quá phức tạp. Vương Trạch Vinh nghe xong Nhâm Trạch Hải phân tích cũng không biết nói gì. Xem ra mình đứng giữa hưởng lợi rồi.
- Nhâm ca, nói thật là tôi vẫn không quá hiểu hết những điều anh vừa đưa ra.
Vương Trạch Vinh cười nói. Dù sao hắn ở dưới xã quá lâu nên nhiều chuyện hắn tạm thời không thể giải thích.
Nhâm Trạch Hải cười nói:
- Cậu để ý nhiều như vậy làm gì. Quan trọng nhất là cậu giữ được vị trí.
- Chịu khó suy nghĩ chuyện này, tin rằng sẽ có tác dụng rất nhiều cho sự phát triển sau này của cậu.
Nhâm Trạch Hải nói xong liền đi tắm. Vương Trạch Vinh ngồi đó vẫn nhíu mày nhăn trán mà suy nghĩ.
Chủ nhiệm lớp Bàng Thành Trung nghiêm nghị ngồi bên trên, mà ngồi cùng hàng với lão là nữ giáo sư Bạch Thế Trúc.
Nhìn các học viên ngồi im lặng ở dưới, Bàng Thành Trung nói:
- Các bạn học, sau một tháng học tập mọi người đã biết tình hình của nhau. Theo quy định của trường, hôm nay chúng ta sẽ tiến hành bầu lại ban cán bộ lớp. Mọi người chắc đã biết được làm cán bộ lớp trong khóa học Thanh niên xuất sắc sẽ ghi vào tài liệu. Hơn nữa đây cũng là một trong những tiêu chí quan trọng đánh giá biểu hiện của học viên khi học, ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng rất coi trọng.
Bàng Thành Trung nói đến đây, mọi người ngồi dưới đều kích động. Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy coi trọng ban cán bộ lớp. Nói cách khác có thể được làm cán bộ lớp hay không sẽ rất quan trọng với học viên.
Việc này khiến rất nhiều học viên đang thầm tính toán xem mình có thể được bao nhiêu phiếu.
- Vì đảm bảo tính công bằng của cuộc bầu cử này, vì mọi người nói ra được nguyện vọng bản thân, vì tránh cho nguyên nhân bỏ phiếu mà có mâu thuẫn về sau nên trường quyết định sửa cách bầu. Chúng ta sẽ dùng phiếu không ghi tên.
“A” Không ít học viên không biết còn bỏ phiếu như thế này. Lúc trước bọn họ còn lo lắng bây giờ liền thở phào nhẹ nhõm. Như thế này thì tốt rồi.
Nếu như không phải bất đắc dĩ thì ai muốn đắc tội người khác. Nếu như bỏ phiếu không cần ghi tên thì không việc gì phải sợ.
Bàng Thành Trung nhìn mọi người lần nữa rồi nói:
- Tôi nói yêu cầu ghi phiếu. Mỗi một bàn ngồi một người, không được bàn tán, không được hỏi người khác ghi phiếu như thế nào. Lát nữa giáo sư Bạch sẽ phát phiếu ghi tất cả danh sách học viên, mọi người chỉ cần thấy ai phù hợp với chức gì thì khoanh tròn là được.
- Đã hiểu hết chưa? Bàng Thành Trung nói.
- Đã rõ.
Mọi người cùng kêu lên. Theo phương pháp này thì chút nghi hoặc trong lòng mọi người đã được loại bỏ.
Đây là một hội trường nhỏ nên mỗi người một bàn không phải vấn đề gì. Mọi người nhanh chóng tìm được vị trí cho mình.
Giáo sư Bạch Thế Trúc lấy phiếu ra.
Người không yên nhất bây giờ chính là Lưu Á Động và Tào Hưng Hạo. Hai người mặc dù biết trước sẽ bỏ phiếu bằng cách này nhưng khi chính thức tiến hành thì hai người không ai đủ tự tin. Ai biết kẻ ăn của mình sẽ đi theo ai.
Thạch Vân Bình cũng khá lo lắng. Vì giữ được chức bí thư nên hắn bỏ ra không ít tiền. Các hoạt động tốn không ít tiền và thời gian của hắn.
Đương nhiên mấy người vốn không có nhiều hy vọng cũng cảm thấy cơ hội của mình. Bọn họ đang âm thầm tính toán mình quan hệ tốt với ai, sẽ nhận được bao phiếu.
Cầm tờ phiếu trong tay, Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ nên chọn ai.
Bí thư lớp thì sẽ là Thạch Vân Bình, nhưng lớp trưởng hắn không chọn Tào Hưng Hạo cũng không chọn Lưu Á Động. Hắn có ấn tượng không tốt với hai người này. Một kẻ ỷ thế hiếp người, một kẻ thì Vương Trạch Vinh cho là người xấu. Vương Trạch Vinh cảm thấy cách làm của Tào Hưng Hạo quá trơ trẽn.
Còn các cán bộ lớp khác, Vương Trạch Vinh cố gắng chọn người xuất sắc nhất trong từng phương diện.
Không lát nữa sẽ như thế nào nhỉ. Vương Trạch Vinh chọn xong liền gấp tờ phiếu lại.
- Xin mời giáo sư Bạch đi thu phiếu.
Bàng Thành Trung thấy mọi người đã điền xong liền nói với Bàng Thành Trung.
- Vương Trạch Vinh, Dương Hữu Binh, hai người lên phối hợp thống kê phiếu với cô Bạch.
Bàng Thành Trung đột nhiên nói.
Nghe thấy Bàng Thành Trung nói như vậy, mọi người liền hiểu ngay. Vương Trạch Vinh và Dương Hữu Binh đều làm việc ở huyện. Đặc biệt là Vương Trạch Vinh chỉ là bí thư đảng ủy xã nên dù như thế nào cũng không thể trúng tuyển. Do hai bọn họ đọc kết quả là chuẩn.
Vương Trạch Vinh đoán mình cũng không trúng tuyển. Vì sao, bởi vì hắn có kéo ai đâu.
Dương Hữu Binh cũng đoán mình không thể làm cán bộ lớp nên vui vẻ cùng Vương Trạch Vinh đọc phiếu.
Bàng Thành Trung lúc này cũng đã đi xuống, chắp tay sau lưng đứng cạnh nhìn hai người đọc phiếu.
Mọi người thấy Bành Thành Trung đứng sau giám sát càng yên tâm hơn.
Từng tờ phiếu được mở ra, mọi người đều khẩn trương nghe kết quả.
Nhưng Vương Trạch Vinh càng đọc càng giật mình bởi vì tên của hắn trong các tờ phiếu xuất hiện càng lúc càng nhiều.
Sao lại như vậy? Vương Trạch Vinh đúng là không thể hiểu. Hắn không lôi kéo người mà sao tên hắn lại xuất hiện nhiều như vậy?
Ở đây có nhiều bạn học là lãnh đạo như vậy, nếu mình lại trúng tuyển nữa thì không còn gì để nói.
Không chỉ Vương Trạch Vinh cảm thấy khó hiểu, rất nhiều người cũng thấy thế. Vương Trạch Vinh vốn không có hy vọng lại rất có khả năng trúng tuyển.
Đọc phiếu xong, Vương Trạch Vinh mơ hồ đi xuống. Chuyện này làm hắn đau đầu vì không biết xảy ra chuyện gì.
Nhìn kết quả, Bành Thành Trung nói:
- Kết quả này dựa trên 30 tờ phiếu mà các học viên đã lựa chọn. Ban cán bộ lớp mới được tạo ra từ nguyện vọng tập thể của mọi người.
Bành Thành Trung nói xong liền bắt đầu công bố cán bộ lớp.
- Lớp trưởng Lưu Á Động, lớp phó học tập Tào Hưng Hạo, bí thư lớp Thạch Vân Bình.
Nghe thấy Lưu Á Động làm lớp trưởng, Vương Trạch Vinh vừa lúc ngồi cạnh Tào Hưng Hạo nên thấy mặt đối phương sa sầm lại. Mặc dù Tào Hưng Hạo được làm lớp phó học tập nhưng hắn vẫn thật bại khi không thành lớp trưởng. Đương nhiên đối với việc Tào Hưng Hạo không thể thành lớp trưởng thì Vương Trạch Vinh rất cao hứng. Nhưng Lưu Á Động làm lớp trưởng, Vương Trạch Vinh cũng có chút không hài lòng.
- Ủy viên tổ chức Nhâm Trạch Hải, ủy viên tuyên truyền Vương Trạch Vinh.
“Hả” không chỉ Vương Trạch Vinh giật mình, không ít bạn học cũng giật mình. Việc này đúng là ngoài dự đoán của mọi người.
Vương Trạch Vinh tuyệt đối không ngờ có kết quả này. Mình không ngờ lại trúng cử.
Công bố xong ban cán bộ lớp, Bành Thành Trung nói gì nữa thì Vương Trạch Vinh không nghe ra. Đầu óc hắn như lọt vào mây mù khi đi về ký túc.
Vương Trạch Vinh ngồi trên ghế nghĩ mãi không ra nguyên nhân mà mình lại trúng cử.
Tâm trạng Nhâm Trạch Hải lúc này rất tốt. Lần trước hắn không được làm cán bộ lớp, bây giờ đã thành ủy viên tổ chức. Kết quả này không uổng công hắn hoạt động trong thời gian qua.
- Sao thế, không nghĩ ra hả?
Nhâm Trạch Hải biết tại sao Vương Trạch Vinh lại ngồi ngây ra đó.
Đưa cho Nhâm Trạch Hải điếu thuốc, Vương Trạch Vinh châm cho hắn rồi nói:
- Đúng là tôi không nghĩ ra. Anh nói xem, với tình huống của tôi mà tôi cũng không hoạt động gì thì sao có thể trúng tuyển?
- Ha ha, điểm này cũng có tri thức của nó.
Nhâm Trạch Hải cười nói:
- Cậu biết không, bầu cử cán bộ lớp lần này mặc dù là chuyện nhỏ nhưng trong đó có rất nhiều điểm mà người bình thường không thể thấy. Lưu Á Động tại sao có thể thành lớp trưởng, đó là do Phó chủ tịch tỉnh Tần ra mặt. Hơn nữa cũng có nguyên nhân là bình thường Lưu Á Động khá khiêm tốn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đây không phải nguyên nhân chính. Bỏ phiếu không ghi tên nên ai phải lo lắng chứ.
- Đúng thế. Cậu nghĩ mà xem, bầu cử lần này thực ra là đấu tranh giữa Lưu Tào. Lưu Á Động dùng chiêu sáng, mà Tào Hưng Hạo lại dùng âm chiêu. Người trong chốn quan trường coi trọng là chiêu thức rõ ràng, ghét âm chiêu. Ở việc này thì Tào Hưng Hạo đã kém Lưu Á Động một bậc. Vì thế Lưu Á Động được nhiều người ủng hộ hơn.
Nghe Nhâm Trạch Hải phân tích như vậy, Vương Trạch Vinh mặc dù không quá rõ nhưng về cơ bản vẫn chấp nhận cách này. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bọn họ chọn thế nào tôi không cần quan tâm. Tôi chỉ không hiểu tại sao tôi lại trúng tuyển.
- Được, bây giờ tôi giải thích với cậu một chút. Điểm đầu tiên là do con người cậu cũng được, hay làm giúp mọi người nên mọi người có ấn tượng tốt với cậu. Sau đó là có vài nhóm người ủng hộ cậu.
- Vài nhóm người ủng hộ tôi?
Vương Trạch Vinh có chút kinh ngạc nhìn Nhâm Trạch Hải.
Nhâm Trạch Hải cười nói:
- Không rõ hả. Nhóm đầu tiên là người của tôi, nhóm thứ hai là người của Thạch Vân Bình, nhóm thứ ba là của Lưu Á Động. Cậu có ba nhóm này ủng hộ sao không thể trúng tuyển.
Nghe Nhâm Trạch Hải nói như vậy, Vương Trạch Vinh càng không hiểu:
- Sao có thể chứ?
Nhâm Trạch Hải nói:
- Trong chốn quan trường đều là như vậy. Là người ở quan trường đều hy vọng người nhà mình nắm quyền. Tôi quan hệ tốt với cậu nên người của tôi không bầu cho cậu thì bầu cho ai. Mà chúng tôi trước đó đã nghiên cứu tình hình của cậu. Cậu bây giờ không có quan hệ quá mức với nhóm nào, mà lại quan hệ khá được với mọi người. Bầu cho cậu cũng là có thể đưa cậu nên, vì thế chúng tôi trước đó đã quyết định bầu cậu. Tôi tin rằng Thạch Vân Bình và Lưu Á Động cũng nghĩ như vậy.
Vương Trạch Vinh nói:
- Thạch Vân Bình thì có thể hiểu, nhưng tôi không có quan hệ quá nhiều với Lưu Á Động mà.
Nhâm Trạch Hải nói:
- Lưu Á Động bầu cho cậu cũng là nhìn chuẩn tình huống của cậu. Hắn thà nâng cậu lên cũng không chịu nâng người của Tào Hưng Hạo lên.
Nhâm Trạch Hải nói đến đây liền cười ha hả:
- Tôi tính sai đó là cậu cũng được Tào Hưng Hạo ủng hộ. Người của bọn họ cũng bầu cho cậu, mấy nhóm cùng ủng hộ thì cậu mới trúng cử.
Quá phức tạp. Vương Trạch Vinh nghe xong Nhâm Trạch Hải phân tích cũng không biết nói gì. Xem ra mình đứng giữa hưởng lợi rồi.
- Nhâm ca, nói thật là tôi vẫn không quá hiểu hết những điều anh vừa đưa ra.
Vương Trạch Vinh cười nói. Dù sao hắn ở dưới xã quá lâu nên nhiều chuyện hắn tạm thời không thể giải thích.
Nhâm Trạch Hải cười nói:
- Cậu để ý nhiều như vậy làm gì. Quan trọng nhất là cậu giữ được vị trí.
- Chịu khó suy nghĩ chuyện này, tin rằng sẽ có tác dụng rất nhiều cho sự phát triển sau này của cậu.
Nhâm Trạch Hải nói xong liền đi tắm. Vương Trạch Vinh ngồi đó vẫn nhíu mày nhăn trán mà suy nghĩ.
Danh sách chương