Hôm qua nghe Tô Du Du nói chuyện Hoắc Tư Vũ ngay từ đầu đã không mang thai! Tin tức này, làm cho Cố Niệm Hề trong nháy mắt hiểu được, thì ra người phụ nữ này ngay từ đầu đã tính toán muốn đem chuyện tình "Đứa nhỏ" giá họa trên người của cô
Trách không được, lúc ở trước thang máy, cô ta lại nhẫn tâm diễn một vở kịch như vậy. Trách không được, lúc trước cô ta sống chết muốn mời cô đến tham dự lễ đính hôn của cô ta và Đàm Dật Nam
Tất cả những việc này, xâu chuỗi lại, Cố Niệm Hề mới phát hiện, thì ra người phụ nữ này ngay từ đầu đã tính kế cô! Muốn làm cho cô rơi vào cái bẫy khiến Hoắc Tư Vũ xảy thai, đồng thời khiến cho cô ta thoát khỏi sự việc này, cũng khiến cho Cố Niệm Hề cô bị người đời phỉ nhổ
Nghĩ đến đây, Cố Niệm Hề có chút tức giận
Lúc trước cô nhìn thấy Hoắc Tư Vũ nếu tránh được thì đều tránh, nhưng hôm nay thì khác cô không có việc gì phải sợ hãi
Hoắc Tư Vũ không phải vẫn luôn muốn làm cho "Đứa nhỏ" biến mất rồi chơi xấu trên người cô sao? "Cô, Cố Niệm Hề... Cô không cần khinh người quá đáng!" Nhìn Cố Niệm Hề đứng trước mặt, bộ dạng tâm cao khí ngạo, Hoắc Tư Vũ cũng cảm thấy tức giận như bị lửa thiêu đốt
Nếu không ngại bên người cô còn có Nhị Hoàng, Hoắc Tư Vũ chắc chắn sẽ tiến lên cho Cố Niệm Hề vài bạt tai
Khác với Cố Niệm Hề là con một sống an nhàn sung sướng, Hoắc Tư Vũ cô trong gia đình có rất nhiều người. Trên Hoắc Tư Vũ có năm người, hơn nữa sau cô còn có hai đứa em trai, tổng cộng là tám
Tám đứa nhỏ trong gia đình, tự nhiên sống sẽ không được đầy đủ. Hơn nữa ba cô quanh năm say rượu, trong nhà có thứ gì đáng giá đã sớm cầm đi mua rượu
Vì có thể thoát khỏi cuộc sống kia, Hoắc Tư Vũ mới cố gắng học tập. Đó cũng là lý do vì sao cô vừa rời khỏi thành phố D, liền chưa bao giờ trở lại
Những ngày như vậy, thật sự nghĩ mà kinh sợ
Nhưng mà cũng bởi vì mấy đứa nhỏ kia, khiến cho Hoắc Tư Vũ càng hiểu cách thu mua lòng người, cùng tâm kế
"Tôi nói cô gọi tôi một tiếng chị dâu, rốt cuộc như thế nào là ức hiếp cô! Nói cho cùng tôi cũng thân là chị dâu của cô, chẳng lẽ không được nghe một câu đó sao?" Cố Niệm Hề đắc ý không buông tha, cố tình nắm Nhị Hoàng chặn đường đi của Hoắc Tư Vũ
Mà trên môi cô còn nở nụ cười châm chọc, càng làm cho Hoắc Tư Vũ hận không thể cho Cố Niệm Hề vài bạt tai
Thấy Hoắc Tư Vũ trừng mắt nhìn Cố Niệm Hề, Nhị Hoàng cũng cảm thấy bất công thay: "Gừ..."
"Nhị Hoàng ngoan, thấy người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy thì nên làm như thế, buổi trưa sẽ thưởng cho ngươi một cục xương!" Thấy sắc mặt của Hoắc Tư Vũ từng chút một chìm xuống dưới, Cố Niệm Hề đưa tay xoa xoa đầu của Nhị Hoàng
Mà lời của cô chính là ngầm châm chọc Hoắc Tư Vũ. Cười nhạo Hoắc Tư Vũ thế nhưng ngay cả một con chó cũng không bằng
Lần này Hoắc Tư Vũ đương nhiên bị kích động: "Cô...cô mới là người đàn bà không biết cấu hổ, cô tiến vào Đàm gia là muốn câu dẫn Nam, muốn Nam hồi tâm chuyển ý. Cô nghĩ là tôi không biết sao?"
Thấy Hoắc Tư Vũ mặt đỏ tía tai. Cố Niệm Hề nhất thời cảm thấy cực kỳ buồn cười
"Yêu, em dâu nói lời này là không đúng. Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đối với người đàn ông kia có hứng thú? Hơn nữa lúc trước em dâu có bản lĩnh cướp đi, chẳng lẽ không có bản lĩnh giữ lại sao?"
"Tôi... tôi đã có đứa con của anh ấy! Tôi còn sợ anh ấy thay lòng đổi dạ sao? Tôi chỉ là muốn nói cho cô biết, đừng tưởng cô ở đó dùng thủ đoạn dơ bẩn đối với tôi, là có thể cướp đi được Nam!" Không biết tại sao Cố Niệm Hề vừa mở miệng nói, Hoắc Tư Vũ liền cảm thấy tâm tình hỗn loạn, càng khiến cho cô thấy được Cố Niệm Hề có năng lực xuyên thủng nội tâm của Hoắc Tư Vũ cô
Cảm giác như vậy, vô cùng không tốt
Thế cho nên, Hoắc Tư Vũ liều mạng giấu đi nội tâm của chính mình. Điều này cũng mới có thể để cho cô cảm thấy can đảm hơn
Nhưng mà Hoắc Tư Vũ không nhận ra được, cô vừa nói câu này, trong tai của Cố Niệm Hề lại nghe giống như là chuyện cười nhất thiên hạ!
Hoắc Tư Vũ rõ ràng không có đứa nhỏ, thế nhưng còn dõng dạc được như vậy?
Chẳng lẽ Hoắc Tư Vũ không hiểu, phùng má giả làm người mập, chỉ có thảm hại hơn sao?
Nghĩ vậy Cố Niệm Hề nhìn Hoắc Tư Vũ đột nhiên nở nụ cười thản nhiên
Nhưng Hoắc Tư Vũ cũng không ngốc, tự nhiên nhìn ra được, Cố Niệm Hề cười như vậy đều không phải xuất phát từ nhiệt tình. Cười như vậy nhìn qua như là đang cười nhạo Hoắc Tư Vũ cô
Mà không phải không thừa nhận chính là, Cố Niệm Hề như vậy làm cho Hoắc Tư Vũ cảm thấy bất an
Chần chờ một lúc, Hoắc Tư Vũ lùi lại một bước
"Em dâu nếu đã tự tin như vậy, vậy tại sao còn ở trước mắt của tôi nói này đó? Chính mình tự trông coi người đàn ông của mình, không phải là tốt rồi sao?" Nói đến đây, Cố Niệm Hề liền dừng lại một phen, sau đó tiến lên vài bước, ghé sát tai của Hoắc Tư Vũ nói nhỏ: "Vẫn là nói, em dâu căn bản không có bản lĩnh canh chừng em chồng? Cúng đúng, người đó từng nói qua, đàn ông chính là một con chó, ai có bản lĩnh thì dắt đi! Cô có phải là sợ bản lĩnh của mình không đủ, chó cũng bị người khác dắt đi rồi?"
Nói lời này Cố Niệm Hề không quên túm đầu dây thừng ở trước mặt Hoắc Tư Vũ vẫy vẫy. Trong tròng mắt của cô có ý cười, càng như ý tứ rõ ràng là cô ta không có bản lĩnh trông giữ con chó của mình. Chỉ cần Cố Niệm Hề cô ngoắc ngoắc ngón tay. Đàm Dật Nam kia sẽ như con chó nhỏ mau chóng chạy đến
"Tôi... tôi không muốn nói với cô!"
Lời nói của Cố Niệm Hề nghe cũng rất có lý
Đàm Dật Nam đối với Cố Niệm Hề vẫn biểu hiện rất rõ ràng
Cho nên Hoắc Tư Vũ không chút nghi ngờ, hiện tại nếu như Cố Niệm Hề tùy tiện ngoắc ngoắc tay, Đàm Dật Nam khẳng định sẽ theo Cố Niệm Hề!
Vì bảo trụ thân phận của mình, Hoắc Tư Vũ vẫn quyết định, tạm thời không trêu chọc Cố Niệm Hề
Vì thế, Hoắc Tư Vũ nhanh chóng rời đi
Nhưng Hoắc Tư Vũ muốn rời đi, cũng không có nghĩa là Cố Niệm Hề muốn để cho cô ta được như ý nguyện
Chân phải của Hoắc Tư Vũ vừa tiến vào cánh cửa Đàm gia, liền nghe thấy đằng sau có tiếng nói: "Nhị Hoàng, đi. Không cho phép cái loại phụ nữ dơ bẩn này tiến vào cánh cửa nhà chúng ta!"
Thật ra, Cố Niệm Hề đến Đàm gia mấy ngày trước, cô phát hiện trừ bỏ ông nội Đàm và Đàm Dật Trạch Nhị Hoàng sẽ không nghe lời của ai. Thế nhưng không ngờ cô chỉ mới đến nơi này có vào ngày, Nhị Hoàng lại nghe theo mệnh lệnh của cô
Dứt lời, Nhị Hoàng cũng nhanh chóng chạy đến trước mặt của Hoắc Tư Vũ cản đường, nhe ra răng lanh: "Uông uông uông!"
Hai tròng mắt ngập nước cũng trở nên cực kỳ hung hãn!
Nhìn chằm chằm Hoắc Tư Vũ, như là nhìn kẻ thù!
"Cho ngoan không chặn đường! Cút ngay, cẩn thận ta đem ngươi giết thịt!" Bị Cố Niệm Hề ức hiếp còn chưa tính, không nghĩ tới con súc sinh này cũng muốn đến chặn đường của mình
Hoắc Tư Vũ lập tức thẹn quá hóa giận!
Đưa tay cầm lấy túi sách của mình, đánh đến Nhị Hoàng. Nhưng Hoắc Tư Vũ cũng không biết, hành động của Hoắc Tư Vũ như vậy đối với Nhị Hoàng mà nói chính là khiêu khích. Vốn nó chính là muốn nghe lời nói tốt, hiện tại lại có người muốn tổn thương nói, nó đương nhiên phải tự vệ
Kết quả là Hoắc Tư Vũ vừa dùng túi xách hàng hiệu của mình đánh tới, Nhị Hoàng liền gắt gao cắn lấy nó
"Con chó đáng chết, dám cắn túi xách của ta. Ngươi có biết thứ này rất đắt tiền không? Cắn hỏng, ngươi đền được cho ta sao?" Nhìn túi xách làm bằng da cá sấu của mình bị Nhị Hoàng không chút sơ hở nào ngậm trong miệng, Hoắc Tư Vũ cố gắng kéo ra
"Con chó đáng chết, mau buông ra, bên trong còn có đồ của ta!"
Quan trọng là bên trong có điện thoại di động của cô. Điện thoại đó chứa bức ảnh đáng ghê tởm kia
"Nhị Hoàng làm thật là tốt!" Cố Niệm Hề ở phía sau vẻ mặt tươi cười như trước. Giống như là tuyệt đối không để ý tới hậu quả mình sẽ gây ra
Cô căn bản biết, Nhị Hoàng mặc dù là giống chó nông thôn Trung Hoa, nhưng là vẫn được trong quân đội dạy dỗ. Không có mệnh lệnh của chủ nhân, nó chắc chắn sẽ không tùy tiện cắn người khác, nhiều nhất cũng chỉ là cắn đồ vật mà thôi
Hơn nữa cho dù cắn Hoắc Tư Vũ kia thì thế nào?
Người phụ nữ nói dối như vậy, ngay cả đứa nhỏ cũng lấy ra ngụy trang, dạy dỗ như vậy đối với cô ta là quá tiện nghi rồi
"Cố Niệm Hề, cô dám đối xử với tôi như vậy! Tôi..." Nói đến đây, Hoắc Tư Vũ dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Tròng mắt của cô ta chợt lóe lên tia lạnh lẽo
Tuy rằng biến mất rất nhanh, nhưng vẫn bị Cố Niệm Hề nhìn ra được
Người phụ nữ này muốn làm cái gì?
Nhưng mà nhìn ánh mắt âm độc của cô ta, Cô Niệm Hề tin chắc Hoắc Tư Vũ không nghĩ đến chuyện tốt gì
Qủa nhiên, không ngoài dự đoán của Cố Niệm Hề, Hoắc Tư Vũ vừa rồi còn dành túi xách với Nhị Hoàng, lúc này liền ngồi xổm xuống đất
Hơn nữa, một tay giữ lấy bụng của mình: "A.... Bụng của tôi, bụng của tôi đau quá!"
"Cố Niệm Hề, cô điên rồi sao? Trong người của tôi còn có bảo bối, cô ngay cả đứa nhỏ cũng nhẫn tâm xuống tay?"
"A, người tới, mau tới a!"
Hoắc Tư Vũ không hổ trời sinh là trường pahsi hành động
Tiết mục tân đế đoạt chúa, hạ bút thành văn. Hơn nữa, cô có thể sắm vai chính xuất sắc đến như vậy
Nguyên bản gương mặt của cô bởi vì bị Nhị Hoàng dọa cho có chút sợ hãi mà tái nhợt, hơn nữa hiện tại còn gào thét khóc lóc, làm cho tiết mục của cô thiên ý vô phùng!
Chính là người tính không bằng trời tính, trăm triệu lần không tính đến, Cố Niệm Hề đã sớm biết chuyện mang thai của cô là giả
Cho nên lúc này mặc kệ Hoắc Tư Vũ kêu la bao nhiêu, Cố Niệm Hề vẫn như trước thờ ơ không thèm quan tâm
Nhìn đến Nhị Hoàng còn ngậm túi xách trong miệng liền nói: "Nhị Hoàng con hát gì đó ta không cần, biết không? Kia làm bẩn sự thuần khiết của người!'
Nhìn như là khuyên Nhị Hoàng, nhưng thật ra chính là muốn châm chọc Hoắc Tư Vũ đang diễn trò
Cố Niệm Hề cho tới bây giờ không phải là người lương thiện gì. Người khác ức hiếp cô, cô nhất định sẽ không quên. Nếu không phải lúc trước lo lắng cho thân phận của mình, để cho người khác nói qua nói lại, cô sớm đã dạy dỗ Hoắc Tư Vũ. Nhưng hiện tại đã có người đàn ông nào đó nói, mặc kệ cô làm cái gì hắn cũng đứng ra giúp đỡ, cô sao cần phải lo lắng nữa?
Cố Niệm Hề nói ra lời kia, dù sao Nhị Hoàng cũng không thể nghe hiểu được, Nó chỉ là con chó, nên cùng lắm chỉ biết là cô đang gọi nó. Vì thế nó khinh thường bỏ lại túi xách của Hoắc Tư Vũ, vui tươi hớn hở chạy tới phía Cố Niệm Hề. Còn làm như kiểu nó vừa mới làm một chuyện rất giỏi muốn được thưởng
Nhưng mà Hoắc Tư Vũ ở một bên, cũng không giống như Nhị Hoàng nhẹ nhàng như vậy
Bởi vì cô ta vừa mới nghe được Cố Niệm Hề nói hai tiếng___ "Con hát"!
Chẳng lẽ, Hoắc Tư Vũ biết cô vừa nãy đang diễn trò?
Chẳng lẽ, Cố Niệm Hề cũng biết, chính cô căn bản không mang thai?
Hai nghi vấn đồng thời hiện ra trong đầu Hoắc Tư Vũ, Hoắc Tư Vũ thật sự muốn thôi diễn bộ dạng đáng thương này, sau đó đến hỏi Cố Niệm Hề cho rõ ràng
Nhưng không khéo chính là, Thư Lạc Tâm lúc này lại xuất hiện
"Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy! Có còn để cho người khác nghỉ ngơi hay không?"
Thư Lạc Tâm cảm thấy vô cùng tức giận, thoáng nhìn qua người phụ nữ đang ngồi chồm hổm dưới mặt đất kia
Lần trước Hoắc Tư Vũ cùng bà cãi nhau, bà càng ngày càng nhìn cô ta không vừa mắt
Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì Hoắc Tư Vũ đã sớm bị Thư Lạc Tâm giết chết vài lần
"Mẹ, mẹ tới rất đúng lúc. Con vừa mới bị Cố Niệm Hề..." Hoắc Tư Vũ mắt thấy Thư Lạc Tâm liền quyết định tiếp tục diễn. Dù sao cũng đã đến nước này, chỉ cần đem chuyện đứa nhỏ đẩy lên người của Cố Niệm Hề, cô kia chẳng phải là vừa giải quyết được vấn đề trước mắt, còn thành công phá hủy hình tượng của Cố Niệm Hề, xem cô ta lần sau còn có thể vênh váo được bao nhiêu
Hoắc Tư Vũ vốn đang định mở miệng, phía sau lại có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Hoắc Tư Vũ, điều tôi muốn chính là cô nói ra, tôi tuyệt đối sẽ không ở đằng sau nói gì"
Hoắc Tư Vũ ngẩng đầu mới phát hiện, Cố Niệm Hề không biết đã đem Nhị Hoàng buộc lại ở cây cột lúc nào. Mà chính Cố Niệm Hề đã đứng ở phía sau cô
Giờ phút này Cố Niệm Hề chính là nửa ngồi xổm
"Cô sợ?" Nhìn Cố Niệm Hề ở phía sau, Hoắc Tư Vũ đột nhiên hỏi lại
"Cô cho rằng, tôi còn có gì sợ hãi sao?" Nhìn gương mặt của Hoắc Tư Vũ tái nhợt, Cố Niệm Hề lại khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng. Độ cung kia diêm dúa lẳng lơ, càng mang theo một chút hèn mọn. Càng mang theo một chút nho nhã, đặc biệt đôi mắt to kia mang theo ý cười, giống như là đang chờ mong một tiết mục
Cảm giác như thế, phi thường không tốt, làm cho Hoắc Tư Vũ cảm thấy được, chính mình bị Cố Niệm Hề nắm trong tay
Vì thế Hoắc Tư Vũ bất an phản bác lại: "Không phải sợ sao?"
"Cô sai lầm rồi, tôi thậm chí không có một chút sợ hãi, mà còn mong chờ cô diễn tiếp. Nói như vậy, tôi có thể cùng cô đi đến bệnh việc, sau đó vạch trần cái thai của cô" Nói đến đây, Cố Niệm Hề ánh mắt khinh bỉ nhìn về hướng bụng của Hoắc Tư Vũ
"Tô Du Du nói cho cô biết?" Nghe tới đây, trên mặt Hoắc Tư Vũ vừa đắc ý lúc này đã tràn đầy hoảng sợ, giờ phút này sắc mặt của cô ta càng ngày càng trắng bệch
"Ha hả, lấy tình cảm của tôi và cô ấy, này có thể còn nói dối sao?"
"Cô..." Trăm tính ngàn tính, thật không có tính đến Cố Niệm Hề đã biết tất cả
Hoắc Tư Vũ không can tâm, hung hăng túm bụng của mình. Bởi vì cô nghĩ, về sau cô sẽ không bao giờ có thể ở trước mặt Cố Niệm Hề làm trò nữa!
Mà cô ta càng lo lắng hơn, hiện giờ sợ bị Cố Niệm Hề vạch trần
"Còn muốn diễn sao? Tôi cùng cô muốn hay không?" Cố Niệm Hề vẫn như trước ngồi xổm nói chuyện, khóe miệng nở lên nụ cười sinh động
"Tôi..." Thật rõ ràng Hoắc Tư Vũ đang chần chờ
Bởi vì cô thật sự không nắm chắc chính xác, Cố Niệm Hề đã biết được đến đâu
"Đứng lên đi. Cô nếu như muốn tiếng tục như vậy nói chuyện, thì tùy cô!" Nhìn Hoắc Tư Vũ một cái, Cố Niệm Hề chợt đứng lên
Mà Hoắc Tư Vũ cũng bởi vì lo lắng Cố Niệm Hề sẽ nói ra cái gì đó, liền cũng vội vã đứng dậy
"Cô có phải muốn hỏi tôi, tại sao không vạch trần cô?" Ngay tại lúc Hoắc Tư Vũ định mở miệng nói chuyện, Cố Niệm Hề lại lưu loát nói như vậy
Nhìn Hoắc Tư Vũ kinh ngạc trừng lớn hai mắt, Cố Niệm Hề lại cười: Mình mới đúng rồi!
"Cô yên tâm đi, xem vào chuyện người khác tôi không có hứng thú. Tôi chính là nghĩ muốn nhìn xem, rốt cuộc cái bụng này của cô khi nào thì bị phát hiện?" Cố Niệm Hề khẽ cười, gương mặt chứa đầy mị hoặc. Cười như vậy, có thể dễ dàng làm cho vô số người đàn ông trở thành tù binh của cô. Này khiến cho Hoắc Tư Vũ không chút nghi ngờ
Bằng không, tại sao Đàm Dật Nam còn nhớ mãi không quên cô?
Mà Cố Niệm Hề nói ra lời kia, làm cho Hoắc Tư Vũ hơi sửng sốt
Cố Niệm Hề không muốn vạch trần cái bụng của cô, không phải là đồng tình với cô, mà là muốn xem Hoắc Tư Vũ cô rốt cuộc lưu lạc đến hoàn cảnh nào
Cố Niệm Hề xoay người, bỏ lại Hoắc Tư Vũ phía sau, tiến vào trong cửa lớn
Nhìn bóng dáng của cô đã đi xa, ánh mắt của Hoắc Tư Vũ càng trở lên mơ màng
Trước kia, bọn họ là chị em tốt, hai người ở chung một thời gian, cho nên Hoắc Tư Vũ nhận định Cố Niệm Hề là người tốt
Nhưng những chyện này liên tiếp xảy ra, lại làm cho Cố Niệm Hề có một mặt tàn nhẫn đến vậy
Rốt cuộc Cố Niệm Hề là một người như thế nào?
Này hiện tại Hoắc Tư Vũ thật khó hiểu
"Uy, cô rốt cuộc làm sao?" Thư Lạc Tâm lúc này mới mở miệng
Lời nói khinh thường, coi cô ngay cả người đi đường cũng không bằng! Đặc biệt một tiếng "Uy" kia của bà ta càng làm cho Hoắc Tư Vũ nghiến răng nghiến lợi!
Nhưng vừa nghĩ tới mới vừa rồi cô suýt chút nữa bị bại lộ bí mật, Hoắc Tư Vũ lại không thể không đem bất mãn của mình che dấu tốt: "Tôi không sao!"
May mắn là vừa rồi nói chuyện, Cố Niệm Hề chỉ dùng âm điệu đủ cho hai người nghe thấy
Cho nên, Thư Lạc Tâm đứng ở cách xa bọn họ, tự nhiên là không nghe thấy được
"Không có việc gì thì đừng làm ra bộ dạng oan hồn dã quỷ, muốn cho ai xem?" Nói xong lời này, Thư Lạc Tâm bất mãn nhìn túi xách bị Nhị Hoàng cắn đã sớm thành xơ mướp nói: "Đồ đạc cũng nên biết giữ gìn, đừng có hở một chút là mua thứ mới!"
Chương 78.2: Lão lưu manh keo kiệt
Thư Lạc Tâm đi vào, thấy Cố Niệm Hề đang ngồi xem TV
Hai tròng mắt của Thư Lạc Tâm chợt lóe lên ánh sáng: "Hề Hề, hôm nay cô Lưu có làm một ít chè hạt sen, con nếu như đói bụng, dì Thư sẽ đi lấy cho con một chén!"
Từ khi Thư Lạc Tâm biết ba của Cố Niệm Hề là thị trưởng liền cảm thấy lo lắng những chuyện trước đây bà đã gây ra, thái độ của bà cũng đã muốn cải thiện đi rất nhiều. Gần nhất là muốn được tha thứ, thứ hai là bởi vì Đàm Dật Nam...
Tuy rằng Cố Niệm Hề hiện tại đã gả cho Đàm Dật Trạch, nhưng bên ngoài cô vẫn có thân phận là con dâu của bà, vô cùng thích hợp bầu bạn với Đàm Dật Nam, trên cái thế giới này cũng là vô cùng thích hợp
Đặc biệt là ông nội Đàm cùng Đàm Kiến Thiên cũng vô cùng thích Cố Niệm Hề. Nếu như cô có thể trở thành vợ của Đàm Dật Nam, kia tương lai của Đàm Dật Nam sẽ lên như diều gặp gió
Chính Thư Lạc Tâm còn đang tính toán lại làm cho Cố Niệm Hề có chút giật mình
"Dì Thư, không cần khách khí như thế. Tôi nếu muốn ăn sẽ tự mình đi lấy. Dì vẫn là đi làm tốt chuyện của mình đi!" Cố Niệm Hề vừa cười vừa nói
Nhưng nụ cười của cô lại có chút cứng ngắc
Dù sao thì cô vẫn cảm thấy quen Thư Lạc Tâm luôn luôn châm chọc cô, như vậy cô còn cảm thấy tự nhiên. Giống như hiện tại, xum xoe lấy lòng đạo đức giả, thật không cảm thấy tự nhiên
Mà Cố Niệm Hề vô cùng không thích cảm giác như vậy, liền quay người rời đi
Thư Lạc Tâm cảm thấy Cố Niệm Hề không kiên nhẫn, liền bật người đi theo
"Con không thích ăn chè hạt sen, di sẽ nói cô Lưu làm món khác! Hay là thế này đi, hôm nay cửa hàng bách hóa tổng hợp bên kia có hoạt động triển lãm, con cùng dì Thư đi dạo một vòng, đến lúc đó nếu như con thích cái gì, dì Thư sẽ mua cho con..."
"Dì Thư, thật sự không cần. Nếu như thiếu cái gì, tôi sẽ tự mình đi mua!" Cố Niệm Hề lên lầu
Thư Lạc Tâm cũng không cam nguyện yếu thế, mau chóng đi theo: "Không có việc gì, không cần phải khách khí với dì Thư. Dì nói người chuẩn bị một chút, chúng ta bây giờ đến bách hóa đó!"
Thật ra, Thư Lạc Tâm làm sao không nhìn ra là Cố Niệm Hề không thích bà. Nhưng vừa nghĩ tới Đàm Dật Nam, Thư Lạc Tâm liền buông xuống mặt mũi. Đây là phải tự trách bà. Nếu lúc trước không nghe những lời nói kia của Hoắc Tư Vũ, kia hiện tại sẽ không khiến Cố Niệm Hề như vậy. Thậm chí có thể nói, Cố Niệm Hề sẽ sớm làm con dâu của bà...
Nghĩ vậy, Thư Lạc Tâm lại đuổi theo
Nhìn tiết mục trình diễn đuổi nhau như vậy, Hoắc Tư Vũ đứng tại cửa lớn Đàm gia chỉ biết cười lạnh
Không nghĩ tới, cô thật sự đã ngồi lên ghế thiếu phu nhân của Đàm gia, thế như kết quả lại thế này
Vốn nghĩ đến Thư Lạc Tâm để ý đến đứa nhỏ nhất, nhưng hiện tại một chút cũng không quan tâm đến sống chết của nó, biết Cố Niệm Hề là con gái của thị trưởng, liền vội vã lấy lòng
Mà nói Đàm Dật Nam đâu?
Kết hôn xong, cũng chưa chạm qua cô đến một lần. Đêm tân hôn say rượu, vẫn chính là mình mạo danh Cố Niệm Hề hắn mới làm
Lúc sau hắn phát hiện ra, liền như thấy quỷ, mỗi ngày đều né tránh. Như là bị cô nhìn một cái sẽ chết
Bây giờ hai mẹ con hắn liên hợp, nghĩ thế nào cũng muốn đoạt Cố Niệm Hề từ trên tay Đàm Dật Trạch! Cơ hồ muốn đem Hoắc Tư Vũ cô trở thành người không tồn tại
Mà điều này chính là tâm niệm của sống giàu có của cô sao?
Trong nháy mắt thật sự hoài nghi, cuộc sống như thế là chính cô chọn sao
Trong lúc này, gió lạnh thổi qua
Trả lời Hoắc Tư Vũ chỉ có tiếng gió ồ ồ...
___
"Lão công!"
Màn đêm buống xuống, là thời điểm Cố Niệm Hề thích nhất. Bởi vì Đàm Dật Trạch đã trở về
"..." Nhưng người đàn ông sau khi bước vào cửa, chỉ nhìn thoáng qua cô không có đáp lại
Tuy rằng hắn không có gạt bỏ cánh tay cô ta, nhưng Cố Niệm Hề như vậy liền có thể cảm nhận được, người đàn ông này vẫn còn tức giận với cô
"Lão công, đừng có hé ra bộ mặt xấu xí như vậy được không?" Cố Niệm Hề cố gắng nịnh nọt hắn, hy vọng hắn có thể liếc nhìn cô một cái
Người đàn ông này đúng là keo kiệt, tối hôm qua chiếm hết tiện nghi của cô, vậy mà còn hé ra bộ mặt lạnh băng như vậy!
"Vậy em, còn hy vọng anh có biểu tình như thế nào?"
"Cười một cái!"
"Muốn anh cười cũng được, động tác tối hôm qua làm lại một lần nữa" Hắn cởi ra quân phục, chậm rãi tiến về phía Cố Niệm Hề
"A?"
Có lầm không?
Động tác ngày hôm qua, cũng còn muốn lặp lại?
Cô kia là không trực tiếp mất hết tự trọng sao?
Động tác đáng xấu hổ như vậy, ngẫm lại cũng cảm thấy hết hồn! Nếu không phải tối qua muốn làm dịu bớt không khí của hai người, đánh chết cô cũng sẽ không làm như vậy
"Không muốn? Vậy quên đi!" Nói xong, hắn liền hướng vào nhà tắm
"Đừng đi, lão công!" Cố Niệm Hề mau chóng nắm lấy tay của hắn
"Nói như vậy là đồng ý?" Đàm Dật Trạch bất cần đi đến phía Cố Niệm Hề
Nhìn ánh sáng từ trên đỉnh đầu hắn chiếu xuống, khiến gương mặt của hắn xinh đẹp có chút không thực, Cố Niệm Hề cảm giác như toàn thân mình đều bị thiêu đốt!
"Lão công, nếu như làm có thể để ý đến em sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng
Tuy rằng đã ở cùng Đàm Dật Trạch vài tháng, chuyện hai người thân mật cũng không ít, nhưng bị hắn nhìn chằm chằm như vậy cô cũng cảm thấy thật không quen
"Này, cần phải xem biểu hiện của em!" Hắn híp lại hai mắt, hai tay đã bắt đầu tiến vào quần áo của cô
Tuy rằng bộ dạng của hắn kiêu ngạo bệ vệ như vậy, nhưng Cố Niệm Hề rất muốn nhanh chóng đẩy người đàn ông này ra, Chẳng qua vì muốn làm cho hắn nguôi giận, Cố Niệm Hề mới căn răng hùa theo
Đêm nay, hắn vẫn như trước vô độ đòi hỏi
Mặc kệ Cố Niệm Hề có cầu xin tha thứ, có bao nhiêu đáng thương, người đàn ông nào đó vẫn cảm thấy không đủ
Vốn tưởng rằng, cô hết mình lấy lòng sẽ khiến cho Đàm Dật Trạch không còn tức giận. Nhưng mà Cố Niệm Hề thật không ngờ, chuyện như vậy lại giằng co liên tiếp vài ngày
____
Hôm nay, Đàm Dật Trạch muốn đưa Cố Niệm Hề về căn nhà nhỏ của bọn họ, mà ba mẹ của Cố Niệm Hề cũng bắt đầu khởi hành về thành phố D. Ông nội Đàm quyết định, muốn Đàm gia mở tiệc chiêu đãi ba mẹ của Cố Niệm Hề
Đầu bếp không phải là Cố Niệm Hề, cũng không phải cô Lưu. Mà là do đầu bếp ở khách sạn năm sao, được ông nội Đàm mời đến
Nhìn một bàn thức ăn hương sắc đều tốt, mọi người bắt đầu ăn. Thư Lạc Tâm ai oán nhìn thoáng qua người ngồi bên cạnh mình là Hoắc Tư Vũ
Lúc trước nếu không phải vì người phụ nữ này nói dối bà, chỉ sợ hiện tại Cố Niệm Hề chính là con dâu của bà. Mà ngay cả ông nội Đàm mở tiệc chiêu đãi cũng chính là người thân của bà. Lúc đó khiến mặt mũi của bà nở rộ biết bao nhiêu. Không giống như bây giờ, danh không chánh, ngôn không thuận đứng ở phòng bếp giúp đỡ
"Đem thứ này lên đi!"
Bởi vì cô Lưu được nghỉ phép, mà Cố Niệm Hề bị ông nội Đàm gọi đến cùng ba mẹ cô uống trà nói chuyện phiếm. Lúc này, người trong nhà nhàn rỗi không có việc gì chỉ còn lại hai người bọn họ. Đầu bếp tay nghề tốt, có đôi khi tính khí nóng nảy. Giống như hôm nay, vị được ông nội Đàm mời đến
Mặc dù biết rõ Đàm gia trong thành phố này là một trong hai đại gia tộc, nhưng hắn vẫn không để ý đến bọn họ, nghe nói vị đầu bếp này tay nghề cực giỏi. Nhiều ít danh môn vọng tộc cũng muốn hắn đến làm đồ ăn cho thì phải mất mấy tháng
Nếu không phải hắn nợ ông nội Đàm, hôm nay khẳng định cũng không đứng ở đây
Nhìn tư thế kia của hắn, hắn làm ra đồ ăn nhưng không được ăn, Thư Lạc Tâm cũng không hiểu, nhưng mà trong lòng vẫn không hài lòng với người này
Không vừa mắt nói toạc ra, người mất mặt sẽ là bà
Nhìn dầu mỡ còn tại trên mặt, Thư Lạc Tâm lại nổi một trận da gà.
Nghũ đến đây tròng mắt của Thư Lạc Tâm lại nhìn sang Hoắc Tư Vũ
Dù sao cô ta cũng nhàn dỗi không có việc gì làm: "Có nghe không, đem thứ này mang lên đi!"
"Mẹ muốn con mang lên sao?" Dường như có chút không tin tưởng, Hoắc Tư Vũ xoay người hỏi
"Đương, cô là con dâu, chẳng lẽ còn muốn tôi làm việc này?" Thư Lạc Tâm đã sớm không vừa mắt với Hoắc Tư Vũ, hiện tại chỉ cần có cơ hội, có thể quở trách liền quở trách
"Mẹ nếu nói con nếm thử còn được, còn muốn cho con làm cái này. Hiện tại con đang mang thai, chẳng lẽ mẹ muốn con làm công việc nặng này? Chẳng lẽ mẹ không sợ cháu của mẹ sẽ xảy ra việc gì sao?" Hoắc Tư Vũ không phục phản kích
Nếu như nói là b mẹ của cô được ông nội Đàm mời đến đây, Hoắc Tư Vũ cô còn có thể
Nhưng hiện tại chính là ba mẹ của Cố Niệm Hề, Cố Niệm Hề kia ở bên ngoài nhàn nhã uống trà nói chuyện, dựa vào cái gì muốn Hoắc Tư Vũ cô đến phòng bếp phụ giúp
Hơn nữa, Thư Lạc Tâm kia nhìn đến thứ kia rất nặng, không phải là muốn đẩy cho cô sao?
Chẳng lẽ Thư Lạc Tâm một sợ nặng cô không sợ sao?
Cho nên Hoắc Tư Vũ cô sẽ không ngu ngốc như vậy, ngốc đến nỗi chết thay cho kẻ khác
"Cô hiện tại mới mấy tháng? Người ta trước kia bảy tháng vẫn còn đi làm việc nhà nông! Cô mau bưng thứ này ra ngoài, đừng có nói lời vô nghĩa như vậy!" Thư Lạc Tâm khinh bỉ nhìn thoáng qua bụng Hoắc Tư Vũ
Thật ra, bà căn bản không hy vọng Hoắc Tư Vũ sinh ra đứa nhỏ này!
Bởi vì nếu như Hoắc Tư Vũ sinh ra, Đàm Dật Nam muốn ly hôn với cô ta sẽ có nhiều điều kiêng kỵ
Nếu như không có ông nội Đàm cùng Đàm Kiến Thiên phản đối, bà sớm đã đưa Hoắc Tư Vũ đến bệnh viện! Hiện tại không cần phải lúc nào cũng đối diện với cô ta
"Người ta bảy tháng làm việc nhà nông, không để tâm đến chuyện mang thai, đó là chuyện của người ta! Dù sao đứa nhỏ của con, con sẽ không để cho nó mạo hiểm. Nếu còn đưa đẩy qua lại, bằng không chính mẹ tự bê qua đi! Dù sao, con cũng mặc kệ!" Nói xong Hoắc Tư Vũ lập tức rời đi, ngay cả liếc nhìn Thư Lạc Tâm một cái cũng không có
Tuy rằng trong bụng cô không có gì, nhưng muốn giẫm lên đầu cô, cô cũng nhất định không tha
"Cái mũi sáp thông liền tưởng voi? Cũng không suy nghĩ đến thân phận của chính mình!" Nhìn Hoắc Tư Vũ rời đi, Thư Lạc Tâm thầm nói
"Còn không mau mang ra, trong này ồn ào cái gì!" Sau lưng đầu bếp lại rít gào
Thư Lạc Tâm tuy không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể mang ra
Hôm nay mở tiệc chiêu đãi ba mẹ Cố Niệm Hề, phỏng chừng mọi người đều rất vội vã
Vài món thức ăn được bê lên, mọi người liền tiến vào
Lúc này, Đàm Dật Trạch cũng đã tan tầm về nhà, cung kính chào hai vị trưởng bối
"Cố thị trưởng, lần trước Tiểu Trạch đưa hai người đến đây, chúng ta chưa có chuẩn bị cái gì, thật sự thất lễ!" Ông nội Đàm mở miệng nói
"Đàm lão tham mưu trưởng nói không đúng rồi. Lần trước chiêu đãi đã đủ phong phú, hơn nữa chúng tôi đột nhiên tới, cho nên vẫn là nói chúng tôi đường đột mới đúng!"
Cố Ấn Mẫn đối với cách đối nhân xử thế, vĩnh viễn lộ ra một loại bình thản mà giản dị tươi cười
"Oa thơm quá!" Khác với hai vị trưởng bối, Cố Niệm Hề không có nhiều băn khoăn như vậy, nhìn thấy đồ ăn ngon liền bắt đầu muốn ăn
"Hề nha đầu bướng bỉnh, trưởng bối còn chưa ngồi xuống đâu!"
"Cố thị trưởng không có việc gì. Ta rất thích Hề Hề tính tình thẳng thắn. Đến, chúng ta ngồi xuống bắt đầu ăn!" Ông nội Đàm nhìn bộ dạng khẩn cấp của Cố Niệm Hề, gương mặt cưng chiều
Chẳng qua Hoắc Tư Vũ ở một bên nhìn lại cảm thấy nóng mắt. Dù sao Cố Niệm Hề có làm ra bộ dạng gì, ông nội Đàm cũng đều cảm thấy thích! Nói đến đây, còn chẳng phải bởi vì cô ta là con gái thị trưởng! Mà điều này càng làm cho Hoắc Tư Vũ thống hận. Nếu như cô là con gái thị trưởng, cô chắc chắn sẽ không thua kém Cố Niệm Hề, thậm chí còn hơn
"Ba chúng ta uống một chút rượu! Bên này thời tiết lạnh, cho nên ông nội mỗi bữa ăn cơm đều uống hai chén. Rượu này đều là nhà con tự ủ!" Đàm Dật Trạch từ trong tầng hầm cầm đến một cái bình, vừa mở ra mùi rượu liền xông vào mũi
"Đúng vậy, bên này thời tiết thật sự rất lạnh. Mới đến hai ngày có chút chịu không nổi" Cố Ấn Mẫn nhìn Đàm Dật Trạch chậm rãi giúp mình rót một ít chất lỏng trong suốt vào chén, hai tròng mắt lại xuất hiện tia đau thương
Nghĩ đến Cố Niệm Hề cả đời đều phải ở thành phố này, tim của ông lại có cảm giác đau đớn, Bảo bối của ông sợ nhất là lạnh, ở phía nam mùa đông, lấy tình tình của cô chắc chắn sẽ chịu không nổi, luôn ở nhà không dám ra ngoài. Càng không cần phải nói, mùa đông ở thành phố này còn có tuyết bay tán loạn
Vừa nghĩ tới cô phải theo đuổi cuộc sống như vậy, tim của ông giống như một cục đá đè nặng...
"Ba, yên tâm. Con sẽ chăm sóc Hề Hề thật tốt!" Đàm Dật Trạch mở miệng giống như là nhìn rõ ra sự lo lắng của ông
"Ân" Cố Ấn Mẫn gật đầu
"Cố thị trưởng, thử nếm món ăn sáng nổi tiếng của chúng ta" Thư Lạc Tâm ở bên cạnh cũng mau chóng tiếp đón. Từ khi biết ba của Cố Niệm Hề là thị trưởng, thái độ của bà đối với cô thay đổi một trăm tám mươi độ. Hiện tại thấy Cố thị trưởng lại vô cùng nhiệt tình
Bởi vì bà nghĩ, nếu như Cố Niệm Hề gả cho Tiểu Nam, thì hai người trước mặt đây chính là người nhà
"Vị này chính là..." Cố Ấn Mẫn ngẩng đầu, trên mặt mang theo thanh nhã vô cùng. Ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm Thư Lạc Tâm
Cố Niệm Hề biết ba mình nhất định là cố ý
Thật ra lúc ba và mẹ đến đây, Cố Niệm Hề đã nói cho bọn họ biết một số người ở Đàm gia
Lần trước, Cố Ấn Mẫn đến Đàm gia, người đối với bọn họ lấy lòng nhất chính là Thư Lạc Tâm. Bởi vì bà ở trên bàn ăn cơm, đều làm bộ dạng như dại ra
Cho nên, ông nửa ngày mới hỏi Thư Lạc Tâm một cái
Tuy rằng Cố Niệm Hề nửa điều không nói xấu Thư Lạc Tâm, nhưng Cố thị trưởng là ai, cho dù không cần con gái mình chính mồm nói cho hắn biết, ông cũng có thể đoán ra được
Mà làm trò người ngoài này, Thư Lạc Tâm kiêng kỵ nhất cũng chính vấn đề thân phận của cô. Mặc kệ hiện tại chồng của bà có danh phận nhiều hơn, làm cho bà có bao nhiêu mặt mũi, cũng không thoát khỏi Thư Lạc Tâm bà là vợ lẽ của Đàm Kiến Thiên
Mà Cố Ấn Mẫn từ lời nói của Cố Niệm Hề, cũng ít nhiều hiểu được thân phận của người đàn bà này. Nhưng giờ phút này ông vẫn làm trò, trước mặt người nhà họ Đàm hỏi ra một câu như vậy, này thật sự làm cho Cố Niệm Hề cảm thấy được ba của mình là có dụng ý.
Trách không được, lúc ở trước thang máy, cô ta lại nhẫn tâm diễn một vở kịch như vậy. Trách không được, lúc trước cô ta sống chết muốn mời cô đến tham dự lễ đính hôn của cô ta và Đàm Dật Nam
Tất cả những việc này, xâu chuỗi lại, Cố Niệm Hề mới phát hiện, thì ra người phụ nữ này ngay từ đầu đã tính kế cô! Muốn làm cho cô rơi vào cái bẫy khiến Hoắc Tư Vũ xảy thai, đồng thời khiến cho cô ta thoát khỏi sự việc này, cũng khiến cho Cố Niệm Hề cô bị người đời phỉ nhổ
Nghĩ đến đây, Cố Niệm Hề có chút tức giận
Lúc trước cô nhìn thấy Hoắc Tư Vũ nếu tránh được thì đều tránh, nhưng hôm nay thì khác cô không có việc gì phải sợ hãi
Hoắc Tư Vũ không phải vẫn luôn muốn làm cho "Đứa nhỏ" biến mất rồi chơi xấu trên người cô sao? "Cô, Cố Niệm Hề... Cô không cần khinh người quá đáng!" Nhìn Cố Niệm Hề đứng trước mặt, bộ dạng tâm cao khí ngạo, Hoắc Tư Vũ cũng cảm thấy tức giận như bị lửa thiêu đốt
Nếu không ngại bên người cô còn có Nhị Hoàng, Hoắc Tư Vũ chắc chắn sẽ tiến lên cho Cố Niệm Hề vài bạt tai
Khác với Cố Niệm Hề là con một sống an nhàn sung sướng, Hoắc Tư Vũ cô trong gia đình có rất nhiều người. Trên Hoắc Tư Vũ có năm người, hơn nữa sau cô còn có hai đứa em trai, tổng cộng là tám
Tám đứa nhỏ trong gia đình, tự nhiên sống sẽ không được đầy đủ. Hơn nữa ba cô quanh năm say rượu, trong nhà có thứ gì đáng giá đã sớm cầm đi mua rượu
Vì có thể thoát khỏi cuộc sống kia, Hoắc Tư Vũ mới cố gắng học tập. Đó cũng là lý do vì sao cô vừa rời khỏi thành phố D, liền chưa bao giờ trở lại
Những ngày như vậy, thật sự nghĩ mà kinh sợ
Nhưng mà cũng bởi vì mấy đứa nhỏ kia, khiến cho Hoắc Tư Vũ càng hiểu cách thu mua lòng người, cùng tâm kế
"Tôi nói cô gọi tôi một tiếng chị dâu, rốt cuộc như thế nào là ức hiếp cô! Nói cho cùng tôi cũng thân là chị dâu của cô, chẳng lẽ không được nghe một câu đó sao?" Cố Niệm Hề đắc ý không buông tha, cố tình nắm Nhị Hoàng chặn đường đi của Hoắc Tư Vũ
Mà trên môi cô còn nở nụ cười châm chọc, càng làm cho Hoắc Tư Vũ hận không thể cho Cố Niệm Hề vài bạt tai
Thấy Hoắc Tư Vũ trừng mắt nhìn Cố Niệm Hề, Nhị Hoàng cũng cảm thấy bất công thay: "Gừ..."
"Nhị Hoàng ngoan, thấy người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy thì nên làm như thế, buổi trưa sẽ thưởng cho ngươi một cục xương!" Thấy sắc mặt của Hoắc Tư Vũ từng chút một chìm xuống dưới, Cố Niệm Hề đưa tay xoa xoa đầu của Nhị Hoàng
Mà lời của cô chính là ngầm châm chọc Hoắc Tư Vũ. Cười nhạo Hoắc Tư Vũ thế nhưng ngay cả một con chó cũng không bằng
Lần này Hoắc Tư Vũ đương nhiên bị kích động: "Cô...cô mới là người đàn bà không biết cấu hổ, cô tiến vào Đàm gia là muốn câu dẫn Nam, muốn Nam hồi tâm chuyển ý. Cô nghĩ là tôi không biết sao?"
Thấy Hoắc Tư Vũ mặt đỏ tía tai. Cố Niệm Hề nhất thời cảm thấy cực kỳ buồn cười
"Yêu, em dâu nói lời này là không đúng. Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đối với người đàn ông kia có hứng thú? Hơn nữa lúc trước em dâu có bản lĩnh cướp đi, chẳng lẽ không có bản lĩnh giữ lại sao?"
"Tôi... tôi đã có đứa con của anh ấy! Tôi còn sợ anh ấy thay lòng đổi dạ sao? Tôi chỉ là muốn nói cho cô biết, đừng tưởng cô ở đó dùng thủ đoạn dơ bẩn đối với tôi, là có thể cướp đi được Nam!" Không biết tại sao Cố Niệm Hề vừa mở miệng nói, Hoắc Tư Vũ liền cảm thấy tâm tình hỗn loạn, càng khiến cho cô thấy được Cố Niệm Hề có năng lực xuyên thủng nội tâm của Hoắc Tư Vũ cô
Cảm giác như vậy, vô cùng không tốt
Thế cho nên, Hoắc Tư Vũ liều mạng giấu đi nội tâm của chính mình. Điều này cũng mới có thể để cho cô cảm thấy can đảm hơn
Nhưng mà Hoắc Tư Vũ không nhận ra được, cô vừa nói câu này, trong tai của Cố Niệm Hề lại nghe giống như là chuyện cười nhất thiên hạ!
Hoắc Tư Vũ rõ ràng không có đứa nhỏ, thế nhưng còn dõng dạc được như vậy?
Chẳng lẽ Hoắc Tư Vũ không hiểu, phùng má giả làm người mập, chỉ có thảm hại hơn sao?
Nghĩ vậy Cố Niệm Hề nhìn Hoắc Tư Vũ đột nhiên nở nụ cười thản nhiên
Nhưng Hoắc Tư Vũ cũng không ngốc, tự nhiên nhìn ra được, Cố Niệm Hề cười như vậy đều không phải xuất phát từ nhiệt tình. Cười như vậy nhìn qua như là đang cười nhạo Hoắc Tư Vũ cô
Mà không phải không thừa nhận chính là, Cố Niệm Hề như vậy làm cho Hoắc Tư Vũ cảm thấy bất an
Chần chờ một lúc, Hoắc Tư Vũ lùi lại một bước
"Em dâu nếu đã tự tin như vậy, vậy tại sao còn ở trước mắt của tôi nói này đó? Chính mình tự trông coi người đàn ông của mình, không phải là tốt rồi sao?" Nói đến đây, Cố Niệm Hề liền dừng lại một phen, sau đó tiến lên vài bước, ghé sát tai của Hoắc Tư Vũ nói nhỏ: "Vẫn là nói, em dâu căn bản không có bản lĩnh canh chừng em chồng? Cúng đúng, người đó từng nói qua, đàn ông chính là một con chó, ai có bản lĩnh thì dắt đi! Cô có phải là sợ bản lĩnh của mình không đủ, chó cũng bị người khác dắt đi rồi?"
Nói lời này Cố Niệm Hề không quên túm đầu dây thừng ở trước mặt Hoắc Tư Vũ vẫy vẫy. Trong tròng mắt của cô có ý cười, càng như ý tứ rõ ràng là cô ta không có bản lĩnh trông giữ con chó của mình. Chỉ cần Cố Niệm Hề cô ngoắc ngoắc ngón tay. Đàm Dật Nam kia sẽ như con chó nhỏ mau chóng chạy đến
"Tôi... tôi không muốn nói với cô!"
Lời nói của Cố Niệm Hề nghe cũng rất có lý
Đàm Dật Nam đối với Cố Niệm Hề vẫn biểu hiện rất rõ ràng
Cho nên Hoắc Tư Vũ không chút nghi ngờ, hiện tại nếu như Cố Niệm Hề tùy tiện ngoắc ngoắc tay, Đàm Dật Nam khẳng định sẽ theo Cố Niệm Hề!
Vì bảo trụ thân phận của mình, Hoắc Tư Vũ vẫn quyết định, tạm thời không trêu chọc Cố Niệm Hề
Vì thế, Hoắc Tư Vũ nhanh chóng rời đi
Nhưng Hoắc Tư Vũ muốn rời đi, cũng không có nghĩa là Cố Niệm Hề muốn để cho cô ta được như ý nguyện
Chân phải của Hoắc Tư Vũ vừa tiến vào cánh cửa Đàm gia, liền nghe thấy đằng sau có tiếng nói: "Nhị Hoàng, đi. Không cho phép cái loại phụ nữ dơ bẩn này tiến vào cánh cửa nhà chúng ta!"
Thật ra, Cố Niệm Hề đến Đàm gia mấy ngày trước, cô phát hiện trừ bỏ ông nội Đàm và Đàm Dật Trạch Nhị Hoàng sẽ không nghe lời của ai. Thế nhưng không ngờ cô chỉ mới đến nơi này có vào ngày, Nhị Hoàng lại nghe theo mệnh lệnh của cô
Dứt lời, Nhị Hoàng cũng nhanh chóng chạy đến trước mặt của Hoắc Tư Vũ cản đường, nhe ra răng lanh: "Uông uông uông!"
Hai tròng mắt ngập nước cũng trở nên cực kỳ hung hãn!
Nhìn chằm chằm Hoắc Tư Vũ, như là nhìn kẻ thù!
"Cho ngoan không chặn đường! Cút ngay, cẩn thận ta đem ngươi giết thịt!" Bị Cố Niệm Hề ức hiếp còn chưa tính, không nghĩ tới con súc sinh này cũng muốn đến chặn đường của mình
Hoắc Tư Vũ lập tức thẹn quá hóa giận!
Đưa tay cầm lấy túi sách của mình, đánh đến Nhị Hoàng. Nhưng Hoắc Tư Vũ cũng không biết, hành động của Hoắc Tư Vũ như vậy đối với Nhị Hoàng mà nói chính là khiêu khích. Vốn nó chính là muốn nghe lời nói tốt, hiện tại lại có người muốn tổn thương nói, nó đương nhiên phải tự vệ
Kết quả là Hoắc Tư Vũ vừa dùng túi xách hàng hiệu của mình đánh tới, Nhị Hoàng liền gắt gao cắn lấy nó
"Con chó đáng chết, dám cắn túi xách của ta. Ngươi có biết thứ này rất đắt tiền không? Cắn hỏng, ngươi đền được cho ta sao?" Nhìn túi xách làm bằng da cá sấu của mình bị Nhị Hoàng không chút sơ hở nào ngậm trong miệng, Hoắc Tư Vũ cố gắng kéo ra
"Con chó đáng chết, mau buông ra, bên trong còn có đồ của ta!"
Quan trọng là bên trong có điện thoại di động của cô. Điện thoại đó chứa bức ảnh đáng ghê tởm kia
"Nhị Hoàng làm thật là tốt!" Cố Niệm Hề ở phía sau vẻ mặt tươi cười như trước. Giống như là tuyệt đối không để ý tới hậu quả mình sẽ gây ra
Cô căn bản biết, Nhị Hoàng mặc dù là giống chó nông thôn Trung Hoa, nhưng là vẫn được trong quân đội dạy dỗ. Không có mệnh lệnh của chủ nhân, nó chắc chắn sẽ không tùy tiện cắn người khác, nhiều nhất cũng chỉ là cắn đồ vật mà thôi
Hơn nữa cho dù cắn Hoắc Tư Vũ kia thì thế nào?
Người phụ nữ nói dối như vậy, ngay cả đứa nhỏ cũng lấy ra ngụy trang, dạy dỗ như vậy đối với cô ta là quá tiện nghi rồi
"Cố Niệm Hề, cô dám đối xử với tôi như vậy! Tôi..." Nói đến đây, Hoắc Tư Vũ dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Tròng mắt của cô ta chợt lóe lên tia lạnh lẽo
Tuy rằng biến mất rất nhanh, nhưng vẫn bị Cố Niệm Hề nhìn ra được
Người phụ nữ này muốn làm cái gì?
Nhưng mà nhìn ánh mắt âm độc của cô ta, Cô Niệm Hề tin chắc Hoắc Tư Vũ không nghĩ đến chuyện tốt gì
Qủa nhiên, không ngoài dự đoán của Cố Niệm Hề, Hoắc Tư Vũ vừa rồi còn dành túi xách với Nhị Hoàng, lúc này liền ngồi xổm xuống đất
Hơn nữa, một tay giữ lấy bụng của mình: "A.... Bụng của tôi, bụng của tôi đau quá!"
"Cố Niệm Hề, cô điên rồi sao? Trong người của tôi còn có bảo bối, cô ngay cả đứa nhỏ cũng nhẫn tâm xuống tay?"
"A, người tới, mau tới a!"
Hoắc Tư Vũ không hổ trời sinh là trường pahsi hành động
Tiết mục tân đế đoạt chúa, hạ bút thành văn. Hơn nữa, cô có thể sắm vai chính xuất sắc đến như vậy
Nguyên bản gương mặt của cô bởi vì bị Nhị Hoàng dọa cho có chút sợ hãi mà tái nhợt, hơn nữa hiện tại còn gào thét khóc lóc, làm cho tiết mục của cô thiên ý vô phùng!
Chính là người tính không bằng trời tính, trăm triệu lần không tính đến, Cố Niệm Hề đã sớm biết chuyện mang thai của cô là giả
Cho nên lúc này mặc kệ Hoắc Tư Vũ kêu la bao nhiêu, Cố Niệm Hề vẫn như trước thờ ơ không thèm quan tâm
Nhìn đến Nhị Hoàng còn ngậm túi xách trong miệng liền nói: "Nhị Hoàng con hát gì đó ta không cần, biết không? Kia làm bẩn sự thuần khiết của người!'
Nhìn như là khuyên Nhị Hoàng, nhưng thật ra chính là muốn châm chọc Hoắc Tư Vũ đang diễn trò
Cố Niệm Hề cho tới bây giờ không phải là người lương thiện gì. Người khác ức hiếp cô, cô nhất định sẽ không quên. Nếu không phải lúc trước lo lắng cho thân phận của mình, để cho người khác nói qua nói lại, cô sớm đã dạy dỗ Hoắc Tư Vũ. Nhưng hiện tại đã có người đàn ông nào đó nói, mặc kệ cô làm cái gì hắn cũng đứng ra giúp đỡ, cô sao cần phải lo lắng nữa?
Cố Niệm Hề nói ra lời kia, dù sao Nhị Hoàng cũng không thể nghe hiểu được, Nó chỉ là con chó, nên cùng lắm chỉ biết là cô đang gọi nó. Vì thế nó khinh thường bỏ lại túi xách của Hoắc Tư Vũ, vui tươi hớn hở chạy tới phía Cố Niệm Hề. Còn làm như kiểu nó vừa mới làm một chuyện rất giỏi muốn được thưởng
Nhưng mà Hoắc Tư Vũ ở một bên, cũng không giống như Nhị Hoàng nhẹ nhàng như vậy
Bởi vì cô ta vừa mới nghe được Cố Niệm Hề nói hai tiếng___ "Con hát"!
Chẳng lẽ, Hoắc Tư Vũ biết cô vừa nãy đang diễn trò?
Chẳng lẽ, Cố Niệm Hề cũng biết, chính cô căn bản không mang thai?
Hai nghi vấn đồng thời hiện ra trong đầu Hoắc Tư Vũ, Hoắc Tư Vũ thật sự muốn thôi diễn bộ dạng đáng thương này, sau đó đến hỏi Cố Niệm Hề cho rõ ràng
Nhưng không khéo chính là, Thư Lạc Tâm lúc này lại xuất hiện
"Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy! Có còn để cho người khác nghỉ ngơi hay không?"
Thư Lạc Tâm cảm thấy vô cùng tức giận, thoáng nhìn qua người phụ nữ đang ngồi chồm hổm dưới mặt đất kia
Lần trước Hoắc Tư Vũ cùng bà cãi nhau, bà càng ngày càng nhìn cô ta không vừa mắt
Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì Hoắc Tư Vũ đã sớm bị Thư Lạc Tâm giết chết vài lần
"Mẹ, mẹ tới rất đúng lúc. Con vừa mới bị Cố Niệm Hề..." Hoắc Tư Vũ mắt thấy Thư Lạc Tâm liền quyết định tiếp tục diễn. Dù sao cũng đã đến nước này, chỉ cần đem chuyện đứa nhỏ đẩy lên người của Cố Niệm Hề, cô kia chẳng phải là vừa giải quyết được vấn đề trước mắt, còn thành công phá hủy hình tượng của Cố Niệm Hề, xem cô ta lần sau còn có thể vênh váo được bao nhiêu
Hoắc Tư Vũ vốn đang định mở miệng, phía sau lại có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Hoắc Tư Vũ, điều tôi muốn chính là cô nói ra, tôi tuyệt đối sẽ không ở đằng sau nói gì"
Hoắc Tư Vũ ngẩng đầu mới phát hiện, Cố Niệm Hề không biết đã đem Nhị Hoàng buộc lại ở cây cột lúc nào. Mà chính Cố Niệm Hề đã đứng ở phía sau cô
Giờ phút này Cố Niệm Hề chính là nửa ngồi xổm
"Cô sợ?" Nhìn Cố Niệm Hề ở phía sau, Hoắc Tư Vũ đột nhiên hỏi lại
"Cô cho rằng, tôi còn có gì sợ hãi sao?" Nhìn gương mặt của Hoắc Tư Vũ tái nhợt, Cố Niệm Hề lại khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng. Độ cung kia diêm dúa lẳng lơ, càng mang theo một chút hèn mọn. Càng mang theo một chút nho nhã, đặc biệt đôi mắt to kia mang theo ý cười, giống như là đang chờ mong một tiết mục
Cảm giác như thế, phi thường không tốt, làm cho Hoắc Tư Vũ cảm thấy được, chính mình bị Cố Niệm Hề nắm trong tay
Vì thế Hoắc Tư Vũ bất an phản bác lại: "Không phải sợ sao?"
"Cô sai lầm rồi, tôi thậm chí không có một chút sợ hãi, mà còn mong chờ cô diễn tiếp. Nói như vậy, tôi có thể cùng cô đi đến bệnh việc, sau đó vạch trần cái thai của cô" Nói đến đây, Cố Niệm Hề ánh mắt khinh bỉ nhìn về hướng bụng của Hoắc Tư Vũ
"Tô Du Du nói cho cô biết?" Nghe tới đây, trên mặt Hoắc Tư Vũ vừa đắc ý lúc này đã tràn đầy hoảng sợ, giờ phút này sắc mặt của cô ta càng ngày càng trắng bệch
"Ha hả, lấy tình cảm của tôi và cô ấy, này có thể còn nói dối sao?"
"Cô..." Trăm tính ngàn tính, thật không có tính đến Cố Niệm Hề đã biết tất cả
Hoắc Tư Vũ không can tâm, hung hăng túm bụng của mình. Bởi vì cô nghĩ, về sau cô sẽ không bao giờ có thể ở trước mặt Cố Niệm Hề làm trò nữa!
Mà cô ta càng lo lắng hơn, hiện giờ sợ bị Cố Niệm Hề vạch trần
"Còn muốn diễn sao? Tôi cùng cô muốn hay không?" Cố Niệm Hề vẫn như trước ngồi xổm nói chuyện, khóe miệng nở lên nụ cười sinh động
"Tôi..." Thật rõ ràng Hoắc Tư Vũ đang chần chờ
Bởi vì cô thật sự không nắm chắc chính xác, Cố Niệm Hề đã biết được đến đâu
"Đứng lên đi. Cô nếu như muốn tiếng tục như vậy nói chuyện, thì tùy cô!" Nhìn Hoắc Tư Vũ một cái, Cố Niệm Hề chợt đứng lên
Mà Hoắc Tư Vũ cũng bởi vì lo lắng Cố Niệm Hề sẽ nói ra cái gì đó, liền cũng vội vã đứng dậy
"Cô có phải muốn hỏi tôi, tại sao không vạch trần cô?" Ngay tại lúc Hoắc Tư Vũ định mở miệng nói chuyện, Cố Niệm Hề lại lưu loát nói như vậy
Nhìn Hoắc Tư Vũ kinh ngạc trừng lớn hai mắt, Cố Niệm Hề lại cười: Mình mới đúng rồi!
"Cô yên tâm đi, xem vào chuyện người khác tôi không có hứng thú. Tôi chính là nghĩ muốn nhìn xem, rốt cuộc cái bụng này của cô khi nào thì bị phát hiện?" Cố Niệm Hề khẽ cười, gương mặt chứa đầy mị hoặc. Cười như vậy, có thể dễ dàng làm cho vô số người đàn ông trở thành tù binh của cô. Này khiến cho Hoắc Tư Vũ không chút nghi ngờ
Bằng không, tại sao Đàm Dật Nam còn nhớ mãi không quên cô?
Mà Cố Niệm Hề nói ra lời kia, làm cho Hoắc Tư Vũ hơi sửng sốt
Cố Niệm Hề không muốn vạch trần cái bụng của cô, không phải là đồng tình với cô, mà là muốn xem Hoắc Tư Vũ cô rốt cuộc lưu lạc đến hoàn cảnh nào
Cố Niệm Hề xoay người, bỏ lại Hoắc Tư Vũ phía sau, tiến vào trong cửa lớn
Nhìn bóng dáng của cô đã đi xa, ánh mắt của Hoắc Tư Vũ càng trở lên mơ màng
Trước kia, bọn họ là chị em tốt, hai người ở chung một thời gian, cho nên Hoắc Tư Vũ nhận định Cố Niệm Hề là người tốt
Nhưng những chyện này liên tiếp xảy ra, lại làm cho Cố Niệm Hề có một mặt tàn nhẫn đến vậy
Rốt cuộc Cố Niệm Hề là một người như thế nào?
Này hiện tại Hoắc Tư Vũ thật khó hiểu
"Uy, cô rốt cuộc làm sao?" Thư Lạc Tâm lúc này mới mở miệng
Lời nói khinh thường, coi cô ngay cả người đi đường cũng không bằng! Đặc biệt một tiếng "Uy" kia của bà ta càng làm cho Hoắc Tư Vũ nghiến răng nghiến lợi!
Nhưng vừa nghĩ tới mới vừa rồi cô suýt chút nữa bị bại lộ bí mật, Hoắc Tư Vũ lại không thể không đem bất mãn của mình che dấu tốt: "Tôi không sao!"
May mắn là vừa rồi nói chuyện, Cố Niệm Hề chỉ dùng âm điệu đủ cho hai người nghe thấy
Cho nên, Thư Lạc Tâm đứng ở cách xa bọn họ, tự nhiên là không nghe thấy được
"Không có việc gì thì đừng làm ra bộ dạng oan hồn dã quỷ, muốn cho ai xem?" Nói xong lời này, Thư Lạc Tâm bất mãn nhìn túi xách bị Nhị Hoàng cắn đã sớm thành xơ mướp nói: "Đồ đạc cũng nên biết giữ gìn, đừng có hở một chút là mua thứ mới!"
Chương 78.2: Lão lưu manh keo kiệt
Thư Lạc Tâm đi vào, thấy Cố Niệm Hề đang ngồi xem TV
Hai tròng mắt của Thư Lạc Tâm chợt lóe lên ánh sáng: "Hề Hề, hôm nay cô Lưu có làm một ít chè hạt sen, con nếu như đói bụng, dì Thư sẽ đi lấy cho con một chén!"
Từ khi Thư Lạc Tâm biết ba của Cố Niệm Hề là thị trưởng liền cảm thấy lo lắng những chuyện trước đây bà đã gây ra, thái độ của bà cũng đã muốn cải thiện đi rất nhiều. Gần nhất là muốn được tha thứ, thứ hai là bởi vì Đàm Dật Nam...
Tuy rằng Cố Niệm Hề hiện tại đã gả cho Đàm Dật Trạch, nhưng bên ngoài cô vẫn có thân phận là con dâu của bà, vô cùng thích hợp bầu bạn với Đàm Dật Nam, trên cái thế giới này cũng là vô cùng thích hợp
Đặc biệt là ông nội Đàm cùng Đàm Kiến Thiên cũng vô cùng thích Cố Niệm Hề. Nếu như cô có thể trở thành vợ của Đàm Dật Nam, kia tương lai của Đàm Dật Nam sẽ lên như diều gặp gió
Chính Thư Lạc Tâm còn đang tính toán lại làm cho Cố Niệm Hề có chút giật mình
"Dì Thư, không cần khách khí như thế. Tôi nếu muốn ăn sẽ tự mình đi lấy. Dì vẫn là đi làm tốt chuyện của mình đi!" Cố Niệm Hề vừa cười vừa nói
Nhưng nụ cười của cô lại có chút cứng ngắc
Dù sao thì cô vẫn cảm thấy quen Thư Lạc Tâm luôn luôn châm chọc cô, như vậy cô còn cảm thấy tự nhiên. Giống như hiện tại, xum xoe lấy lòng đạo đức giả, thật không cảm thấy tự nhiên
Mà Cố Niệm Hề vô cùng không thích cảm giác như vậy, liền quay người rời đi
Thư Lạc Tâm cảm thấy Cố Niệm Hề không kiên nhẫn, liền bật người đi theo
"Con không thích ăn chè hạt sen, di sẽ nói cô Lưu làm món khác! Hay là thế này đi, hôm nay cửa hàng bách hóa tổng hợp bên kia có hoạt động triển lãm, con cùng dì Thư đi dạo một vòng, đến lúc đó nếu như con thích cái gì, dì Thư sẽ mua cho con..."
"Dì Thư, thật sự không cần. Nếu như thiếu cái gì, tôi sẽ tự mình đi mua!" Cố Niệm Hề lên lầu
Thư Lạc Tâm cũng không cam nguyện yếu thế, mau chóng đi theo: "Không có việc gì, không cần phải khách khí với dì Thư. Dì nói người chuẩn bị một chút, chúng ta bây giờ đến bách hóa đó!"
Thật ra, Thư Lạc Tâm làm sao không nhìn ra là Cố Niệm Hề không thích bà. Nhưng vừa nghĩ tới Đàm Dật Nam, Thư Lạc Tâm liền buông xuống mặt mũi. Đây là phải tự trách bà. Nếu lúc trước không nghe những lời nói kia của Hoắc Tư Vũ, kia hiện tại sẽ không khiến Cố Niệm Hề như vậy. Thậm chí có thể nói, Cố Niệm Hề sẽ sớm làm con dâu của bà...
Nghĩ vậy, Thư Lạc Tâm lại đuổi theo
Nhìn tiết mục trình diễn đuổi nhau như vậy, Hoắc Tư Vũ đứng tại cửa lớn Đàm gia chỉ biết cười lạnh
Không nghĩ tới, cô thật sự đã ngồi lên ghế thiếu phu nhân của Đàm gia, thế như kết quả lại thế này
Vốn nghĩ đến Thư Lạc Tâm để ý đến đứa nhỏ nhất, nhưng hiện tại một chút cũng không quan tâm đến sống chết của nó, biết Cố Niệm Hề là con gái của thị trưởng, liền vội vã lấy lòng
Mà nói Đàm Dật Nam đâu?
Kết hôn xong, cũng chưa chạm qua cô đến một lần. Đêm tân hôn say rượu, vẫn chính là mình mạo danh Cố Niệm Hề hắn mới làm
Lúc sau hắn phát hiện ra, liền như thấy quỷ, mỗi ngày đều né tránh. Như là bị cô nhìn một cái sẽ chết
Bây giờ hai mẹ con hắn liên hợp, nghĩ thế nào cũng muốn đoạt Cố Niệm Hề từ trên tay Đàm Dật Trạch! Cơ hồ muốn đem Hoắc Tư Vũ cô trở thành người không tồn tại
Mà điều này chính là tâm niệm của sống giàu có của cô sao?
Trong nháy mắt thật sự hoài nghi, cuộc sống như thế là chính cô chọn sao
Trong lúc này, gió lạnh thổi qua
Trả lời Hoắc Tư Vũ chỉ có tiếng gió ồ ồ...
___
"Lão công!"
Màn đêm buống xuống, là thời điểm Cố Niệm Hề thích nhất. Bởi vì Đàm Dật Trạch đã trở về
"..." Nhưng người đàn ông sau khi bước vào cửa, chỉ nhìn thoáng qua cô không có đáp lại
Tuy rằng hắn không có gạt bỏ cánh tay cô ta, nhưng Cố Niệm Hề như vậy liền có thể cảm nhận được, người đàn ông này vẫn còn tức giận với cô
"Lão công, đừng có hé ra bộ mặt xấu xí như vậy được không?" Cố Niệm Hề cố gắng nịnh nọt hắn, hy vọng hắn có thể liếc nhìn cô một cái
Người đàn ông này đúng là keo kiệt, tối hôm qua chiếm hết tiện nghi của cô, vậy mà còn hé ra bộ mặt lạnh băng như vậy!
"Vậy em, còn hy vọng anh có biểu tình như thế nào?"
"Cười một cái!"
"Muốn anh cười cũng được, động tác tối hôm qua làm lại một lần nữa" Hắn cởi ra quân phục, chậm rãi tiến về phía Cố Niệm Hề
"A?"
Có lầm không?
Động tác ngày hôm qua, cũng còn muốn lặp lại?
Cô kia là không trực tiếp mất hết tự trọng sao?
Động tác đáng xấu hổ như vậy, ngẫm lại cũng cảm thấy hết hồn! Nếu không phải tối qua muốn làm dịu bớt không khí của hai người, đánh chết cô cũng sẽ không làm như vậy
"Không muốn? Vậy quên đi!" Nói xong, hắn liền hướng vào nhà tắm
"Đừng đi, lão công!" Cố Niệm Hề mau chóng nắm lấy tay của hắn
"Nói như vậy là đồng ý?" Đàm Dật Trạch bất cần đi đến phía Cố Niệm Hề
Nhìn ánh sáng từ trên đỉnh đầu hắn chiếu xuống, khiến gương mặt của hắn xinh đẹp có chút không thực, Cố Niệm Hề cảm giác như toàn thân mình đều bị thiêu đốt!
"Lão công, nếu như làm có thể để ý đến em sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng
Tuy rằng đã ở cùng Đàm Dật Trạch vài tháng, chuyện hai người thân mật cũng không ít, nhưng bị hắn nhìn chằm chằm như vậy cô cũng cảm thấy thật không quen
"Này, cần phải xem biểu hiện của em!" Hắn híp lại hai mắt, hai tay đã bắt đầu tiến vào quần áo của cô
Tuy rằng bộ dạng của hắn kiêu ngạo bệ vệ như vậy, nhưng Cố Niệm Hề rất muốn nhanh chóng đẩy người đàn ông này ra, Chẳng qua vì muốn làm cho hắn nguôi giận, Cố Niệm Hề mới căn răng hùa theo
Đêm nay, hắn vẫn như trước vô độ đòi hỏi
Mặc kệ Cố Niệm Hề có cầu xin tha thứ, có bao nhiêu đáng thương, người đàn ông nào đó vẫn cảm thấy không đủ
Vốn tưởng rằng, cô hết mình lấy lòng sẽ khiến cho Đàm Dật Trạch không còn tức giận. Nhưng mà Cố Niệm Hề thật không ngờ, chuyện như vậy lại giằng co liên tiếp vài ngày
____
Hôm nay, Đàm Dật Trạch muốn đưa Cố Niệm Hề về căn nhà nhỏ của bọn họ, mà ba mẹ của Cố Niệm Hề cũng bắt đầu khởi hành về thành phố D. Ông nội Đàm quyết định, muốn Đàm gia mở tiệc chiêu đãi ba mẹ của Cố Niệm Hề
Đầu bếp không phải là Cố Niệm Hề, cũng không phải cô Lưu. Mà là do đầu bếp ở khách sạn năm sao, được ông nội Đàm mời đến
Nhìn một bàn thức ăn hương sắc đều tốt, mọi người bắt đầu ăn. Thư Lạc Tâm ai oán nhìn thoáng qua người ngồi bên cạnh mình là Hoắc Tư Vũ
Lúc trước nếu không phải vì người phụ nữ này nói dối bà, chỉ sợ hiện tại Cố Niệm Hề chính là con dâu của bà. Mà ngay cả ông nội Đàm mở tiệc chiêu đãi cũng chính là người thân của bà. Lúc đó khiến mặt mũi của bà nở rộ biết bao nhiêu. Không giống như bây giờ, danh không chánh, ngôn không thuận đứng ở phòng bếp giúp đỡ
"Đem thứ này lên đi!"
Bởi vì cô Lưu được nghỉ phép, mà Cố Niệm Hề bị ông nội Đàm gọi đến cùng ba mẹ cô uống trà nói chuyện phiếm. Lúc này, người trong nhà nhàn rỗi không có việc gì chỉ còn lại hai người bọn họ. Đầu bếp tay nghề tốt, có đôi khi tính khí nóng nảy. Giống như hôm nay, vị được ông nội Đàm mời đến
Mặc dù biết rõ Đàm gia trong thành phố này là một trong hai đại gia tộc, nhưng hắn vẫn không để ý đến bọn họ, nghe nói vị đầu bếp này tay nghề cực giỏi. Nhiều ít danh môn vọng tộc cũng muốn hắn đến làm đồ ăn cho thì phải mất mấy tháng
Nếu không phải hắn nợ ông nội Đàm, hôm nay khẳng định cũng không đứng ở đây
Nhìn tư thế kia của hắn, hắn làm ra đồ ăn nhưng không được ăn, Thư Lạc Tâm cũng không hiểu, nhưng mà trong lòng vẫn không hài lòng với người này
Không vừa mắt nói toạc ra, người mất mặt sẽ là bà
Nhìn dầu mỡ còn tại trên mặt, Thư Lạc Tâm lại nổi một trận da gà.
Nghũ đến đây tròng mắt của Thư Lạc Tâm lại nhìn sang Hoắc Tư Vũ
Dù sao cô ta cũng nhàn dỗi không có việc gì làm: "Có nghe không, đem thứ này mang lên đi!"
"Mẹ muốn con mang lên sao?" Dường như có chút không tin tưởng, Hoắc Tư Vũ xoay người hỏi
"Đương, cô là con dâu, chẳng lẽ còn muốn tôi làm việc này?" Thư Lạc Tâm đã sớm không vừa mắt với Hoắc Tư Vũ, hiện tại chỉ cần có cơ hội, có thể quở trách liền quở trách
"Mẹ nếu nói con nếm thử còn được, còn muốn cho con làm cái này. Hiện tại con đang mang thai, chẳng lẽ mẹ muốn con làm công việc nặng này? Chẳng lẽ mẹ không sợ cháu của mẹ sẽ xảy ra việc gì sao?" Hoắc Tư Vũ không phục phản kích
Nếu như nói là b mẹ của cô được ông nội Đàm mời đến đây, Hoắc Tư Vũ cô còn có thể
Nhưng hiện tại chính là ba mẹ của Cố Niệm Hề, Cố Niệm Hề kia ở bên ngoài nhàn nhã uống trà nói chuyện, dựa vào cái gì muốn Hoắc Tư Vũ cô đến phòng bếp phụ giúp
Hơn nữa, Thư Lạc Tâm kia nhìn đến thứ kia rất nặng, không phải là muốn đẩy cho cô sao?
Chẳng lẽ Thư Lạc Tâm một sợ nặng cô không sợ sao?
Cho nên Hoắc Tư Vũ cô sẽ không ngu ngốc như vậy, ngốc đến nỗi chết thay cho kẻ khác
"Cô hiện tại mới mấy tháng? Người ta trước kia bảy tháng vẫn còn đi làm việc nhà nông! Cô mau bưng thứ này ra ngoài, đừng có nói lời vô nghĩa như vậy!" Thư Lạc Tâm khinh bỉ nhìn thoáng qua bụng Hoắc Tư Vũ
Thật ra, bà căn bản không hy vọng Hoắc Tư Vũ sinh ra đứa nhỏ này!
Bởi vì nếu như Hoắc Tư Vũ sinh ra, Đàm Dật Nam muốn ly hôn với cô ta sẽ có nhiều điều kiêng kỵ
Nếu như không có ông nội Đàm cùng Đàm Kiến Thiên phản đối, bà sớm đã đưa Hoắc Tư Vũ đến bệnh viện! Hiện tại không cần phải lúc nào cũng đối diện với cô ta
"Người ta bảy tháng làm việc nhà nông, không để tâm đến chuyện mang thai, đó là chuyện của người ta! Dù sao đứa nhỏ của con, con sẽ không để cho nó mạo hiểm. Nếu còn đưa đẩy qua lại, bằng không chính mẹ tự bê qua đi! Dù sao, con cũng mặc kệ!" Nói xong Hoắc Tư Vũ lập tức rời đi, ngay cả liếc nhìn Thư Lạc Tâm một cái cũng không có
Tuy rằng trong bụng cô không có gì, nhưng muốn giẫm lên đầu cô, cô cũng nhất định không tha
"Cái mũi sáp thông liền tưởng voi? Cũng không suy nghĩ đến thân phận của chính mình!" Nhìn Hoắc Tư Vũ rời đi, Thư Lạc Tâm thầm nói
"Còn không mau mang ra, trong này ồn ào cái gì!" Sau lưng đầu bếp lại rít gào
Thư Lạc Tâm tuy không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể mang ra
Hôm nay mở tiệc chiêu đãi ba mẹ Cố Niệm Hề, phỏng chừng mọi người đều rất vội vã
Vài món thức ăn được bê lên, mọi người liền tiến vào
Lúc này, Đàm Dật Trạch cũng đã tan tầm về nhà, cung kính chào hai vị trưởng bối
"Cố thị trưởng, lần trước Tiểu Trạch đưa hai người đến đây, chúng ta chưa có chuẩn bị cái gì, thật sự thất lễ!" Ông nội Đàm mở miệng nói
"Đàm lão tham mưu trưởng nói không đúng rồi. Lần trước chiêu đãi đã đủ phong phú, hơn nữa chúng tôi đột nhiên tới, cho nên vẫn là nói chúng tôi đường đột mới đúng!"
Cố Ấn Mẫn đối với cách đối nhân xử thế, vĩnh viễn lộ ra một loại bình thản mà giản dị tươi cười
"Oa thơm quá!" Khác với hai vị trưởng bối, Cố Niệm Hề không có nhiều băn khoăn như vậy, nhìn thấy đồ ăn ngon liền bắt đầu muốn ăn
"Hề nha đầu bướng bỉnh, trưởng bối còn chưa ngồi xuống đâu!"
"Cố thị trưởng không có việc gì. Ta rất thích Hề Hề tính tình thẳng thắn. Đến, chúng ta ngồi xuống bắt đầu ăn!" Ông nội Đàm nhìn bộ dạng khẩn cấp của Cố Niệm Hề, gương mặt cưng chiều
Chẳng qua Hoắc Tư Vũ ở một bên nhìn lại cảm thấy nóng mắt. Dù sao Cố Niệm Hề có làm ra bộ dạng gì, ông nội Đàm cũng đều cảm thấy thích! Nói đến đây, còn chẳng phải bởi vì cô ta là con gái thị trưởng! Mà điều này càng làm cho Hoắc Tư Vũ thống hận. Nếu như cô là con gái thị trưởng, cô chắc chắn sẽ không thua kém Cố Niệm Hề, thậm chí còn hơn
"Ba chúng ta uống một chút rượu! Bên này thời tiết lạnh, cho nên ông nội mỗi bữa ăn cơm đều uống hai chén. Rượu này đều là nhà con tự ủ!" Đàm Dật Trạch từ trong tầng hầm cầm đến một cái bình, vừa mở ra mùi rượu liền xông vào mũi
"Đúng vậy, bên này thời tiết thật sự rất lạnh. Mới đến hai ngày có chút chịu không nổi" Cố Ấn Mẫn nhìn Đàm Dật Trạch chậm rãi giúp mình rót một ít chất lỏng trong suốt vào chén, hai tròng mắt lại xuất hiện tia đau thương
Nghĩ đến Cố Niệm Hề cả đời đều phải ở thành phố này, tim của ông lại có cảm giác đau đớn, Bảo bối của ông sợ nhất là lạnh, ở phía nam mùa đông, lấy tình tình của cô chắc chắn sẽ chịu không nổi, luôn ở nhà không dám ra ngoài. Càng không cần phải nói, mùa đông ở thành phố này còn có tuyết bay tán loạn
Vừa nghĩ tới cô phải theo đuổi cuộc sống như vậy, tim của ông giống như một cục đá đè nặng...
"Ba, yên tâm. Con sẽ chăm sóc Hề Hề thật tốt!" Đàm Dật Trạch mở miệng giống như là nhìn rõ ra sự lo lắng của ông
"Ân" Cố Ấn Mẫn gật đầu
"Cố thị trưởng, thử nếm món ăn sáng nổi tiếng của chúng ta" Thư Lạc Tâm ở bên cạnh cũng mau chóng tiếp đón. Từ khi biết ba của Cố Niệm Hề là thị trưởng, thái độ của bà đối với cô thay đổi một trăm tám mươi độ. Hiện tại thấy Cố thị trưởng lại vô cùng nhiệt tình
Bởi vì bà nghĩ, nếu như Cố Niệm Hề gả cho Tiểu Nam, thì hai người trước mặt đây chính là người nhà
"Vị này chính là..." Cố Ấn Mẫn ngẩng đầu, trên mặt mang theo thanh nhã vô cùng. Ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm Thư Lạc Tâm
Cố Niệm Hề biết ba mình nhất định là cố ý
Thật ra lúc ba và mẹ đến đây, Cố Niệm Hề đã nói cho bọn họ biết một số người ở Đàm gia
Lần trước, Cố Ấn Mẫn đến Đàm gia, người đối với bọn họ lấy lòng nhất chính là Thư Lạc Tâm. Bởi vì bà ở trên bàn ăn cơm, đều làm bộ dạng như dại ra
Cho nên, ông nửa ngày mới hỏi Thư Lạc Tâm một cái
Tuy rằng Cố Niệm Hề nửa điều không nói xấu Thư Lạc Tâm, nhưng Cố thị trưởng là ai, cho dù không cần con gái mình chính mồm nói cho hắn biết, ông cũng có thể đoán ra được
Mà làm trò người ngoài này, Thư Lạc Tâm kiêng kỵ nhất cũng chính vấn đề thân phận của cô. Mặc kệ hiện tại chồng của bà có danh phận nhiều hơn, làm cho bà có bao nhiêu mặt mũi, cũng không thoát khỏi Thư Lạc Tâm bà là vợ lẽ của Đàm Kiến Thiên
Mà Cố Ấn Mẫn từ lời nói của Cố Niệm Hề, cũng ít nhiều hiểu được thân phận của người đàn bà này. Nhưng giờ phút này ông vẫn làm trò, trước mặt người nhà họ Đàm hỏi ra một câu như vậy, này thật sự làm cho Cố Niệm Hề cảm thấy được ba của mình là có dụng ý.
Danh sách chương