Nụ hôn của Đàm Dật Trạch, không giống như nụ hôn lúc trước ở lễ đính hôn

Động tác của hắn lúc này vô cùng nhẹ nhàng. Đôi môi của hắn, cũng thật mềm mại

Ánh sáng từ bên ngoài cửa kính chiếu rọi trên gương mặt của hắn, làm cho ánh mắt của hắn lúc này càng thêm nóng bỏng cùng nghiêm túc. Tất cả đều hiện rõ ở trước mắt cô

Tiếp xúc gần gũi với Đàm Dật Trạch như vậy, Cố Niệm Hề thậm chí có thể gửi thấy được, hương thơm nhàn nhạt, lọt vào trong mũi cô

Đây không phải là mùi nước hoa giống như Đàm Dật Nam, cũng không phải là mùi sữa tắm hắn thường dùng, mà là hương vị của nước khoáng. Rất nhạt nhưng lại làm cho người ta khó có thể quên..,

Sau này, mỗi lần bị người đàn ông này bắt nạt, Cố Niệm Hề có chút ảo não. Thời điểm uể oải, thường nhớ đến nụ hôn trong xe này

Khi đó Cố Niệm Hề mới hiểu được, thì ra thời khắc này chính mình đã rơi vào cuộc hôn nhân không có tình yêu...

Nụ hôn này cũng không phải quá lâu, vào lúc đèn xanh hắn liền buông cô ra. Sau một lát, cũng khôi phục lại bình thường. Khởi động xe trở về nhà

Xe hơi, nhanh như chớp biến mất tại góc đường của thành phố...

Mặc dù sau khi hôn xong, Đàm Dật Trạch cũng không nói một lời nào, nhưng cô cảm nhận được, sau nụ hôn này, giữa bọn họ giống như đã có một cái gì đó thay đổi

Giống như là, người đàn ông vốn một tuần đều không có về nhà ăn một bữa, thế nhưng liên tục ba ngày đều về nhà rất đúng giờ để ăn cơm

Chuyện này vốn là chuyện hết sức bình thường của một gia đình, thế nhưng lại làm cho Cố Niệm Hề có chút hoảng hốt...

Làm cho cô cảm thấy được, cô và hắn giống như là một đôi yêu nhau thật sự mà đi đến hôn nhân

Chính là, đoạn hôn nhân nhìn như vô vọng này, thật sự có thể đi đến cuối cùng sao? ____

"Niệm Hề, tối nay anh sẽ về nhà ăn cơm!" Hôm nay hắn lại vào thời điểm tan tầm mà gọi điện nói cho cô biết

Bởi vì Cố Niệm Hề đang hợp tác với tập đoàn Minh Lãng, nên cô hiện tại đang đứng ở phía trước thang máy

"Tốt, em sẽ nấu thêm cơm" Thật ra, Đàm Dật Trạch đối với việc ăn uống cũng không quá kén chọn, bình thường chỉ cơm trắng, cũng có thể làm cho hắn no bụng

Nói chuyện với Đàm Dật Trạch xong, cô liền chuẩn bị rời đi

Nhưng ở ngoài thang máy lúc này lại ngoài ý muốn gặp được một người___ Ba của Đàm Dật Trạch Đàm Kiến Thiên

"Hề Hề, con sao lại ở đây?" Giọng nói của Đàm Kiến Thiên mang theo sự ôn hòa hiếm có

Ông xuất thân từ quân nhân, đối với con cái đương nhiên cũng có chút nghiêm khắc

Nhưng đối với Cố Niệm Hề, ông lại không biểu hiện quá mức sắc bén

Đó là do áy náy, vì sự mất mát mấy năm nay của Đàm Dật Trạch...

"Ba!" Nhìn thấy một thân tây trang thẳng tắp, xuất hiện ở trước thang máy, Cố Niệm Hề có chút kinh ngạc

Nhưng cũng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt

Dù sao, tập đoàn Minh Lãng này cũng là do Đàm Kiến Thiên đứng đầu

Ở trong này gặp ông ta, cũng là chuyện hết sức bình thường

"Công ty của con hợp tác với tập đoàn Minh Lãng, cho nên hôm nay con mới đến đây, bàn bạc một chút chuyện!" Từ lúc đi đến Đàm gia, Cố Niệm Hề trong thời gian ngắn cũng chưa gặp qua Đàm Dật Nam

Ngay cả nói chuyện hợp tác, hắn cũng không xuất hiện

Xem ra, hắn đang cố ý trốn tránh cô

Nếu như là lúc trước, Cố Niệm Hề chắc chắn sẽ rất đau khổ. Nhưng hiện tại, trừ bỏ một chút chua xót, cũng không có thứ khác...

Đại khái đây cũng là kết quả tốt nhất rồi

"Thì ra là có hợp tác, vậy con hẳn là nên nói một tiếng với ba. Chúng ta đều là người nhà, cũng không cần phải chạy tới chạy lui"

"Ba, Niệm Hề hy vọng có thể dựa vào thực lực của mình làm tốt nhiệm vụ!". Cô cho tới bây giờ, không phải là người muốn dựa vào thế lực của người khác

Đến thành phố xa lạ này, ngay cả tên của ba mình cũng không nói một chữ, huống chi là ba chồng?

"Không tồi, người trẻ tuổi phải có nhiệt tình như vậy" Cố Niệm Hề cứ tưởng mình cự tuyệt như vậy, sẽ khiến Đàm Kiến Thiên mất mặt mà tức giận

Không nghĩ tới, ánh mắt giống như ở nam cực kia, nhìn cô xuất hiện tia tán thưởng...

"Đúng rồi Hề Hề, con hẳn là vẫn chưa ăn cơm?" Đàm Kiến Thiên hỏi

"Ân, đúng vậy, con đang định đi chợ, sau đó về nhà nấu cơm"

"Cùng ba về nhà ăn cơm đi" Đàm Kiến Thiên mở miệng ngay

"Nhưng mà... Đàm Dật Trạch nói hôm nay anh ấy sẽ về nhà ăn cơm!" Vừa nghĩ tới không khí tại Đàm gia, ánh mắt của Cố Niệm Hề khẽ nhíu lại

"Không cần lo lắng. Lần trước con cùng Tiểu Trạch đến cũng không dùng bữa, hôm nay liền cùng chúng ta ăn cơm đoàn viên đi. Về phần Tiểu Trạch, lát nữa ba sẽ gọi điện gọi nó tới!"

Nói xong, Đàm Kiến Thiên mau chóng đưa Cố Niệm Hề lên xe, không để cô có thời gian từ chối

Trên xe, Đàm Kiến Thiên tự mình gọi điện cho Đàm Dật Trạch, nói cho hắn biết Cố Niệm Hề tối nay sẽ đến ăn cơm, muốn hắn cũng cùng qua

Đàm Dật Trạc đồng ý

Cố Niệm Hề không biết, chuyện này nhìn qua rất hợp tình hợp lý, nhưng lại khiến cho tâm tình của Đàm Kiến Thiên vô cùng tốt

Trước kia ông muốn Đàm Dật Trạch về ăn cơm một bữa, nhưng tìm vô số lý do cũng không thể

Vậy mà, lúc này đây, Đàm Dật Trạch bởi vì Cố Niệm Hề mà thay đổi rất nhiều

Mà sự lột xác như vậy, cũng làm cho Đàm Kiến Thiên ông kinh ngạc vạn phần

___

"Sở bí thư, một thời gian ngắn không gặp kỹ năng chơi cờ của cậu ngày càng nâng cao, khiến cho Đàm mỗ cam bái hạ phong.."

Cố Niệm Hề thật không ngờ, khi tiến vào Đàm gia, lại nghe thấy được một giọng nói vô cùng quen thuộc

"Ông Đàm, quá khen..."

Trong phòng khách, ông nội Đàm cũng một người đang nói chuyện

Tiếng cười hai người bên tai không dứt

Có thể thấy được, hai bọn họ không mấy xa lạ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện