Editor: Nhóm dịch Lavender with love (Đăng tại truyenyeuthich.com)



Hắc Thần sinh ra Hắc Thần nhỏ, bóng dáng đuổi theo người thần bí của Triệu Ngữ Dĩnh, hai cái tin tức này đã bạo nổ hơn nửa tháng, không những nhiệt độ không giảm mà con gia tăng, thậm chí Phong Thần còn chuẩn bị biến thân thành quái thú.



Ở hành lang yên tĩnh của tầng dưới, Triệu Ngũ Dĩnh giẫm giày cao gót, sau đó ngăn Tào Nguyên Huy ngăn lại ở trước nhà vệ sinh, nhìn thấy gương mặt có chút tái đi của Triệu Ngữ Dĩnh thì Tào Nguyên Huy có cảm giác hơi xấu hổ: "Tôi còn có việc."



Triệu Ngữ Dĩnh vung quyền nện ở trên cửa của nhà vệ sinh, muốn ngăn chặn lại Tào Nguyên Huy đang muốn chạy trốn: "Tôi là yêu quái hay là ma quỷ, tại sao anh vẫn luôn muốn tránh mặt tôi."



"Triệu Ngữ Dĩnh." Tào Nguyên Huy che giấu cảm xúc, sau đó gương mặt nặng nề nói: "Nếu có chuyện gì thì có thể ra bên ngoài nói chuyện, đây là ở trước cửa nhà vệ sinh nam rất không có ý tứ, hơn nữa nếu như bị ai bắt gặp thì sẽ..."



"Nếu như bị người khác bắt gặp thì sao?" Triệu Ngữ Dĩnh dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Tào Nguyên Huy nói: "Chẳng lẽ là chuyện xấu sao? Đó là chuyện của anh, em muốn làm chuyện của em."



Tào Nguyên Huy nghe thấy vậy thì lập tức nghẹn họng, bình thường nhìn thấy Triệu Ngữ Dĩnh ăn nói nhẹ nhàng nhã nhặn lịch sự khéo hiểu lòng người mà hiện tại lại cố tình gây sự, làm sao lại có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy.



"Tào Nguyên Huy, đừng giả ngu với tôi." Triệu Ngữ Dĩnh ép sát người vào Tào Nguyên Huy, ép sát anh ta vào nhà vệ sinh hẻo lánh: "Cà phê và tiền xu, anh cũng biết ý nghĩa là gì mà."



Tào Nguyên Huy dựa sát vào tường muốn né tránh ánh mắt của Triệu Ngữ Dĩnh, lòng của anh ta vô cùng phức tạp, đương nhiên là anh ta biết rõ ý nghĩa nhưng nếu biết rõ thì còn có thể làm sao, cô đang chuẩn bị tiến đến vị trí ảnh hậu, mà mình thì cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt.



Hai con mắt của Tào Nguyên Huy trầm mặc, anh ta không tiền không thế, tuổi cũng lớn mà vẻ ngoài cũng bình thường, hơn nữa cũng coi là nửa tàn phế, khoảng cách giữa bọn họ giống như là ngân hà, cho dù có Hi Thương bắc cầu thì cũng không thể qua được.



"Triệu Ngữ Dĩnh cô đừng làm loạn." Tào Nguyên Huy cưỡng chế đẩy Triệu Ngữ Dĩnh ra, quay người muốn rời đi.



"Tôi không có làm loạn, tôi thực sự thích anh!" Triệu Ngữ Dĩnh níu chặt lấy cánh tay của Tào Nguyên Huy, không có hình tượng mà ngăn cản anh ta lại: "Cho dù anh không tiền không thế không tiền không nhà nhưng mà tôi rất thích anh."



"Tôi vẫn luôn theo khuôn phép cũ trước kia mà sông, tôi đi vào giới giải trí cũng chính là hành động điên cuồng nhất nhưng mà tôi cũng muốn điên thêm một lần, Tào Nguyên Huy, anh có dám thề là anh không muốn không!"



Tào Nguyên Huy né tránh khỏi ánh mắt của cô ấy, không muốn đối mặt với Triệu Ngữ Dĩnh: "Triệu Ngữ Dĩnh, hai người chúng ta không thích hợp."



"Tôi ngược lại cảm thấy rất thích hợp." Triệu Ngữ Dĩnh ôm lấy cổ của Tào Nguyên Huy: "Tôi là thừa nam thừa nữ, quả thực chính là tuyệt phối, cứ như vậy mà đi kết hôn lĩnh chứng."



Tào Nguyên Huy quỷ dị nhìn Triệu Ngữ Dĩnh, còn ai có thể có mặt dày hơn sao? Cái ảnh hậu hiền lương thục đức đâu? Có phải là bị ai đánh tráo rồi không?



Nhìn thấy Tào Nguyên Huy hoài nghi thì Triệu Ngữ Dĩnh cười nói: "Vốn là tôi định từ từ rồi sẽ tiến triển nhưng mà anh vậy mà lại đi trốn tôi, cho dù tôi có thể bình tĩnh thì cũng bị anh bức điên."



Triệu Ngữ Dĩnh nói ở khoảng cách gần như vậy, dáng người giá trị nhan sắc cao hoàn mỹ, làn da màu trắng xinh đẹp giàu có, quả thực có thể nói là bạch phú mỹ, làm sao lại có thể có liên quan dây dưa với một người đàn ông chán nản như anh ta?



"Tào Nguyên Huy, anh muốn yêu trước sau đó kết hôn hay là trước kết hôn sau đó mới yêu." lời nói của Triệu Ngữ Dĩnh mịt mờ, nhưng mà Tào Nguyên Huy cũng hiểu, gương mặt lập tức đen như mực: "Ai đã dạy cô cái này."



"Nhạc Cảnh Dư đấy." Triệu Ngữ Dĩnh chỉ một câu đã bán luôn Nhạc Cảnh Dư đi. Tào Nguyên Huy tức giận tốn hơi thừa sức, Triệu Ngữ Dĩnh vừa định nói thêm thì Tào Nguyên Huy đột nhiên ôm lấy cô ấy đi vào bên trong WC đi vào hẳn bên trong một phòng vệ sinh ở gần đó.



Triệu Ngữ Dĩnh cả kính muốn hét lên nhưng mà Tào Nguyên Huy lại che lấy miệng của cô ấy, tiếng bước chân đến gần, cánh cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra: "Kỳ lạ, rõ ràng là không bị hỏng gì mà lại gửi đến thẻ bảo trì."



Nghe thấy tiếng nói thầm ở bên ngoài thì Triệu Ngữ Dĩnh khẩn trương ngừng thở, ở cạnh cánh cửa hai người chen chúc ôm lấy nhau, Triệu Ngữ Dĩnh dựa và ngực của Tào Nguyên Huy, ngửi thấy mùi hương của anh ta thì đôi má lại đỏ ửng.



Ở bên ngoài nhà vệ sinh vang lên tiếng mở cổng, Tào Nguyên Huy lườm Triệu Ngữ Dĩnh sau đó lặng lẽ đưa hai tay che lỗ tai của cô ấy, Triệu Ngữ Dĩnh thầm cảm thấy vui vẻ, sau đó đột nhiên ngửa mặt lên hôn môi của anh ta.



Tào Nguyên Huy trừng to hai mắt tràn đầy khiếp sợ, sau đó lại cố kỵ việc ở bên ngoài có người cho nên cũng không dám đẩy cô ấy ra, cứ như vậy mà đôi môi mềm mại hôn lên anh ta lại có thêm mùi nước hoa cho nên không khí lúc này càng thêm ái muội.



Tào Nguyên Huy giống như là bị đầu độc, chạm dãi thò tay ôm lấy Triệu Ngữ Dĩnh, từ bị động biến thành chủ động ôm cô ấy ở trong ngực, hôn càng sâu sắc triền miên hơn.



Đợi đến khi nụ hôn này chấm dứt thì thanh âm ở bên ngoài cũng sớm đã dừng lại, trong không gian yên tĩnh hai người lặng nhìn nhau: "Tào Nguyên Huy, chúng ta yêu nhau đi, dùng kết hôn để làm điều kiện tiên quyết." Triệu Ngữ Dĩnh nói.



Tào Nguyên Huy trầm mặc quay người, mình thực sự yêu thích Triệu Ngữ Dĩnh sao? Đáp án đương nhiên là thích, đã là yêu thích cho nên mới không thể thích, bản thân anh ta có thể cho cô ấy cái gì? Ngoại trừ cái mạng này của bản thân thì cũng không còn cái gì khác.



"Tào Nguyên Huy." Triệu Ngữ Dĩnh níu tay của Tào Nguyên Huy lại: "Em đang theo đuổi anh."



Cảm nhận được độ ấm mà bàn tay truyền đến, Tào Nguyên Huy đẩy cửa phòng vệ sinh đi ra bên ngoài: "Chúng ta đi thôi."



"?" Triệu Ngữ Dĩnh.



"Nghe nói gần đây cô bi theo dõi rất nhiều là do sự việc ở trên weibo." Tào Nguyên Huy nhìn Triệu Ngữ Dĩnh thở dài: "Tìm Phong Thần để nói rõ ràng."



Triệu Ngữ Dĩnh cũng dần dần để lộ ra nụ cười sau đó nói: "Được."



Ở trong biệt thự, Tư Dao nằm ở trong phòng ôm lấy Tinh Tinh, Diêm Tử Ký ngồi xổm ở bên giường xử lý nước tiểu của Tinh Tinh, lúc mới đầu thì tay chân còn luống cuống, nhưng mà cho đến bây giờ thì tay chân cũng đã thành thục hơn.



"Bố đâu rồi?" Không nghe thấy những âm thanh quen thuộc cho nên Tư Dao có cảm giác buồn bực.



"Đang ngồi bàn bạc về việc tổ chức tiệc đầy tháng cho Tinh Tinh." Diêm Tử Ký đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, sau đó quay lại ngồi ở bên cạnh của Tư Dao, sau đó thỏa mãn mà ôm lấy vợ.



"Thực ra cũng không cần phải tổ chức tiệc đầy tháng." Tư Dao thấp giọng thì thầm: "Đều là người lạ mà thôi."



"Không muốn để cho bố gây phiền cho nên em chỉ cần nằm ở trong phòng nghỉ ngơi là tốt rồi." Diêm Tử Ký ngửi ngửi mùi sữa nhàn nhạt trên người của Tư Dao, nhịn không được mà hôn nhẹ gáy của cô.



"Ngứa." Tư Dao rụt đầu lại cười ra tiếng, Diêm Tử Kỳ xoay người hôn lên cái trán của Tinh Tinh sau đó nhìn Tư Dao nói: "Thật tốt."



Tư Dao không hiểu gì nhìn Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký xoa xoa gương mặt của cô cười khẽ: "Có hai người thật tốt." Tư Dao nghiêng người cười nói : "Chúng ta ở cùng nhau thì rất tốt."



"Anh à." Diêm Kiều Quân ở bên ngoài gõ cửa phòng, vì đã từng bị đánh qua cho nên anh ta vẫn còn rất có lý trí mà đứng gõ cửa phòng: "Có người gọi điện qua là của Báo Đốm gọi đến."



Diêm Tử Ký đứng dậy xoa xoa đầu của Tư Dao: "Anh đi nghe điện thoại." Nhìn theo bóng lưng rời đi của Diêm Tử Ký, Tư Dao lại có cảm giác không tốt lắm.



Tư Dao yên tĩnh chờ ở trong phòng ngủ, sau khi Diêm Tử Ký quay lại thì quả nhiên nhìn thấy mặt của anh cũng kéo căng lên, Tư Dao quệt miệng né tránh ánh mắt, mơ hồ đã đoán ra được chút ít nguyên nhân mà gương mặt của anh lại trầm trọng như vậy.



"Dao Dao." Diêm Tử Ký ngồi xuống bên cạnh của Tư Dao, sau đó do dự mở miệng nói: "Căn cứ có nhiệm vụ khẩn cấp, anh cũng cần phải quay trở về tham gia."



"Đi đi." Tư Dao lầm bầm một câu.



Diêm tử Ký nhẹ nhàng ôm Tư Dao vào trong ngực, gương mặt tràn đầy vẻ có lỗi nói: Thật xin lỗi."



"Em cũng đã quen rồi." Tiw Dao rầm rì nói, sau đó liến nhìn Diêm Tử Ký hỏi: "Là nhiệm vụ gì vậy?" Diêm Tử Ký trầm mặc, Tư Dao thấy vậy thì lại nhíu mặt lại nói: "Em biết rồi, các anh cần phải giữ bí mật."



"Anh cam đoan là trước ngày Tinh Tinh tổ chức tiệc đầy tháng anh sẽ trở về." Diêm Tử Ký hôn nhẹ lên bờ môi của Tư Dao, Tư Dao rầu rĩ đẩy anh ra: "Anh đi nhanh đi, nếu không em lại không nỡ để anh đi."



Diêm Tử Ký hé miệng cười sau đó đưa cầu cầu trí tuệ nhân tạo cho Tư Dao: "Giữ nó lại chơi với em."



"Nó sẽ bảo vệ anh." Tư Dao vừa định từ chối thì lại bị Diêm Tử Ký cứng rắn nhét trở lại: "Đây chỉ là nhiệm vụ bình thường, rất nhanh anh sẽ quay trở lại."



Nhìn qua bóng lưng rời đi của Diêm Tử Ký, Tư Dao tức giận ném cầu cầu xuống chân giường, Cầu Cầu lăn xuống chỗ tã, Cầu cầu đứng lên, trừng mắt mà mắng chửi Tư Dao.



Diêm Tử Ký bị khẩn cấp triệu hồi, không có Diêm Vương tọa trấn cho nên Diêm Thi Thi giống như là con ngựa hoang mà suốt ngày chạy đến chỗ của Tư Dao ăn nhờ ở đậu, chơi với Tinh Tinh vô cùng thoải mái.



Khi Tinh Tinh ra đời cũng đã hòa tan sự lạnh lẽo của Diêm Linh, số lần cô ấy đến thăm cũng khá nhiều, Diêm Linh rất yêu thích trẻ nhỏ, nhưng mà cô ấy lại không thể có con của mình.



Sự tình ở trên weibo tiếp tục nóng lên, Tư Dao lại làm như không thấy, mà luôn cùng Tinh Tinh đi phơi nắng, nhưng mà cũng không lộ diện khiến cho mọi người gào khóc gọi.



Tháng mười một trời đã rét lạnh, sợ Tư Dao và Tinh Tinh rét lạnh cho nên bố Dao đã nhanh chóng lắp hệ thống sưởi ấm và điều hòa ở trong biệt thự sợ là bảo bối của mình sẽ bị ủy khuất.



Ngày tổ chức tiệc đầy tháng cũng đến gần, Diêm Tử Ký lại chưa có tin tức gì khiến cho Tư Dao càng có cảm giác bất an. Nhìn qua cửa sổ tối tăm mù mịt, Tư Dao có chút không yên mà mở rèm ra.



"Chị dâu, chị đừng đứng đấy." Đường Minh bưng cháo đi vào: "Được rồi, đây là của chú Tư bảo em mang lên đây, nhân lúc còn nóng chị mau ăn đi."



"Trời tối quá." Tư Dao nhìn bầu trời mà mở miệng nói, Đường Minh cũng nghiêng mắt nhìn ra bên ngoài cười cười nói: "Trời gần đây vẫn luôn nhiều mây như vậy, dự báo thời tiết còn nói hai ngày nữa sẽ có tuyết."



Tư Dao quay người trở về trước bàn ngồi xuống, sau đó co quắp mặt mà nhận lấy bát cháo, nhìn thấy vẻ mặt thất lạc của Tư Dao thì Đường Minh xấu hổ gãi đầu an ủi: "Chị dâu, anh họ nhất định sẽ bình an trở về, chị không cần lo lắng."



"Nhưng mà cho đến hiện tại vẫn chưa có tin tức." Rõ ràng Diêm Tử Ký nói đây chỉ là nhiệm vụ bình thường.



"Chị dâu. dù sao thì cũng đừng suy nghĩ nhiều." Sợ càng nói càng sai cho nên Đường Minh tranh thủ nói lảng sang chuyện khác: "Chị nhanh chóng ăn cháo đi, nếu không thì nó sẽ nguội mất."



Tư Dao nhìn bát cháo nóng trước mặt, khóe mắt vô tình lướt qua cái máy tính, đôi mắt xanh thẳm lập tức sẫm lại.



"Đường Minh, chị muốn ăn kẹo ô mai." Tư Dao đặt chén cháo xuống nói.



Đường Minh không nghi ngờ lời nói của Tư Dao sau đó nhanh chóng đứng lên nói: "Chị cứ uống cháo đi, em đi mua giúp chị."



Chờ đến khi Đường Minh rời đi thì Tư Dao nhanh chóng đặt chén cháo xuống, đứng dậy chạy đến bên giường mở máy tính lên, mở lên dữ liệu của Hắc Thần mà lâu rồi không có sử dụng đến,lặng yên mà không có tiếng động vào mạng internet.



"Ôi, Hắc Thần lại bắt đầu làm chuyện xấu rồi." Cầu Cầu trôi lơ lửng ở bên cạnh chế nhạo.



Tư Dao nóng nảy lập tứ đánh cho Cầu Cầu bay đi, cô phiền muộn uy hiếp: "Cút."



Cầu Cầu run sợ virus của Hắc Thần...cho nên lập tức run rẩy mà trốn ở trong đống tã lót.



Tư Dao lén vào căn cứ số liệu của Báo Đốm, bởi vì sốt ruột muốn tìm nhiệm vụ mục tiêu của Diêm Tử Ký cho nên rất nhanh đã bị phát hiện ra.



Chứng kiến khi nhìn thấy Hắc Thần xâm nhập thì tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh đã bắt đầu phục hồi lại bắt đầu phản kháng: "Cô Tư Dao, cô muốn làm cái gì vậy!"



Không để ý đến lời chất vấn của "quân địch" mà Tư Dao vẫn tiếp tục tìm kiếm, xuyên qua từng vòng vây bắt, cuối cùng Tư Dao cũng có thể mở ra được nhiệm vụ của Diêm Tử Ký.



"Nhiệm vụ ở bên ngoài nước s" Nước S? Chính là quốc gia đang loạn lạc đó sao?



Tư Dao vận chuyển với tốc độ cao, sau đó như là nhớ đến cái gì, đồng tử chậm rãi phóng đại, ở bên trong đầy vẻ hoảng sợ.



Cô nhớ rõ là khi ở Tinh Hà lúc trước Diêm Tử Ký cũng đã nói qua là anh từng tham ra nhiệm vụ, vì muốn bảo vệ chiến hữu cho nên cuối cùng mới bị bắn đến Tinh Hà.



Lần vượt qua nguy hiểm lần đó là ở địa điểm dó sao? Hình như chính là... nước S.



Máy tính rơi xuống mặt đất, Tư Dao xoay người lại im lặng khóc.



"Tinh Tinh, bố Tử Ký của con không cần chúng ta nữa."



Dịch bởi nhóm Lavender trên app TYT

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện